Thuật quản lý kinh doanh...
Miyaji Takumi (宮地拓海) Falmaro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)

Chương 116: Sấm rền

7 Bình luận - Độ dài: 6,985 từ - Cập nhật:

"Giả chết cái gì chứ!?"

Một con khỉ đột (gorilla) có giọng khàn đã xông vào trước mặt chúng tôi tại dinh thự của Lãnh chúa Ambrose Demilly ở Quận 40.

Và rồi, nó tiến thẳng về phía tôi!?

Giả chết! Tôi chết đây! Tôi chết rồi đấy nhé!

"Đừng làm trò ngớ ngẩn như vậy! Này, dậy đi!"

Nó vòng tay qua hông tôi và đỡ tôi dậy một cách dễ dàng.

Tôi bị nâng bổng lên và ném đi, khi nhận ra thì tôi đã đứng thẳng.

Sức mạnh cơ bắp gì thế này... Xe nâng chắc!?

"Thiệt tình! Giả chết làm gì... Bộ là gấu chắc!?"

Gấu gặp là giả chết... a, nghe quen quen!

Hình như nếu nhìn thẳng vào mắt thì sẽ bị giảm thị lực...

"Người khỉ đột 'Medra Sấm rền'!?"

"Tôi là người chồn sương!"

Không... không thể. Chồn sương mà tôi biết không vạm vỡ như thế này đâu.

Phải thanh mảnh và dễ thương hơn cơ!

"Thiệt tình, người trẻ bây giờ bị sao vậy!?"

Medra gầm lên bằng giọng to như tiếng sấm, xứng với biệt danh "Sấm rền" của mình.

"Thậm chí còn không chào hỏi! Chẳng biết lễ nghĩa là gì hết à!?"

"Ơ, nếu nói vậy thì việc cô xông vào chỗ Lãnh chúa đang tiếp khách mà không xin phép thì sao!?"

"Gọi ai là "cô" cơ!? Tôi xơi bây giờ!"

"Sợ quá!"

"Theo nghĩa dâm dục!"

"Càng sợ hơn!"

Gì thế này... hoàn toàn ngoài tiêu chuẩn.

Cơ mà, to quá! Thực sự rất to!

"To quá đấy..."

"Đừng nói về ngực với quý cô mới gặp lần đầu chứ!"

"Tôi đâu có nói về ngực, và ai là quý cô chứ!?"

"Ngực tôi mà không to à!? G-cup đấy!"

"Tôi không muốn biết thông tin đó!"

Ngang Norma ư!? Sao trông khác hoàn toàn vậy!?

Mà, nó to thật! Nhưng bụng, cánh tay, cổ, mông, chân, mọi thứ khác cũng to không kém!

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt dâm dê đó! Làm tôi ngại đấy!"

"Đó là lời của người vừa nói muốn 'ăn' tôi theo nghĩa dâm dục sao!?"

"Này, Yashiro. Tốt hơn là ngừng bốp chát với Hội trưởng Hội săn bắt Medra Rossel chuyên làm trẻ con khóc và người lớn xỉu đi. Chỉ nhìn thôi mà ta đã thấy lạnh cả sống lưng rồi."

Hội trưởng Hội tiều phu, gã đàn ông râu ria với cơ bắp cuồn cuộn, Stuart Javier, đặt tay lên vai tôi. Cái vỗ đó suýt làm vai tôi trật khớp... Cơ bắp của ông không biết kiềm chế à?

"Ông dẫn cô ta tới à?"

"Xin lỗi. Ta không ngăn được."

"Cơ bắp đó để làm gì chứ!?"

"Đây là cơ bắp vì con gái cơ mà?"

Đừng có nhìn tôi với khuôn mặt tỏ ra ngầu lòi đó!

"Ambrose. Xin lỗi vì đã làm ồn."

"Không sao, đừng bận tâm. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên... chứ thực ra đúng lúc lắm."

Demilly có vẻ chào đón vị khách khỉ đột (cô ta nói là chồn sương nhưng tôi không công nhận) vô phép này...

"Estella."

"Vâng."

Được Demilly cho phép, Estella tiến lên một bước, cúi đầu chào Medra.

"Tôi là Đại diện Lãnh chúa Quận 42, Estella Cremona. Hân hạnh được gặp."

"Hừm... Biết chào hỏi đàng hoàng đấy chứ."

Medra khoanh đôi tay to trước bộ ngực khủng, nói với thái độ hống hách.

"Này! Nhìn đâu vậy!?"

...Phụ nữ kiểu này thật phiền phức!

"Yashiro. Sở thích ngực to của cậu không có giới hạn nhỉ. Đến cả Medra cũng nhắm tới... thật vô pháp."

"Tôi đâu có thiếu nguyên tắc đến thế!"

"Nhưng, Ooba-kun. Bó hoa đó là để tặng cho người phụ nữ có bộ ngực khủng núng nính trong dinh thự của ta mà phải không?"

"Ê, Demilly! Sao ông lại nói điều thừa thãi...!"

"Cái gì!? Muốn tặng hoa cho tôi sao!?"

"Sao cô lại hưởng ứng vậy!?"

""Good luck (Chúc may mắn).""

Lão hói và lão râu dựng đứng ngón tay cái.

...Mấy lão đang cố dùng tôi để làm dịu cơn giận của Medra đây mà.

Cơ mà, phụ nữ chủng tộc chiến đấu kiểu này có vui khi nhận hoa không?

...Tôi hình dung ra một đô vật phản diện nhận bó hoa từ round girl và ngay lập tức dùng nó để đánh người.

"Này nhóc, tên gì thế?"

Nhóc á...?

"Ooba Yashiro, nhân viên của một quán ăn ở Quận 42. Thỉnh thoảng đóng vai trò cố vấn cho Estella."

"Tôi là Medra Rossel. Hội trưởng Hội săn bắt."

Khi đối mặt trực tiếp, trông cô ta thật đáng sợ.

Ra đây là lý do tại sao gấu giả chết và nhìn thẳng vào mắt làm giảm thị lực.

Toàn thân bà cô này đang tỏa ra một lượng aura khủng khiếp. ...Không phải cô ta thực sự thuộc chủng tộc chiến đấu đó chứ?

Nếu phải so sánh, cô ta như Magda đang trong trạng thái "ánh sáng mờ đỏ".

Đúng như nhóm Demilly nói, có lẽ dùng chiến thuật thu phục sẽ hiệu quả hơn.

Nếu đây là một kẻ cơ bắp to não như trái nho giống Usse thì không biết lúc nào cô ta sẽ vung tay.

Nếu nghĩ đây là khoản đầu tư để có cuộc nói chuyện bình tĩnh, thì giá của bó hoa này chẳng đáng là bao.

"Tôi đã nói những điều thất lễ. Thật ra, tôi đã muốn gặp chị từ vài ngày trước rồi. Vì thế mà tôi đã chạy đôn chạy đáo. Dù sao đi nữa, rất vui được gặp chị. Tôi muốn nói chuyện thật thong thả. Xin chị hãy nhận món quà này như một dấu hiệu giao hảo có được không?"

Tôi cố gắng thể hiện sự thân thiện hết mức để không bị đánh ngay khi trao bó hoa.

Đừng đánh tôi... đừng đánh tôi... làm ơn đừng đánh tôi... Đây không phải flag đâu! Thật đấy!

*Chú thích: Flag là một hành động hoặc sự kiện kích hoạt một kết quả nào đó. Death flag = Hành động/lời nói báo trước cái chết của nhân vật. Romance flag = Dấu hiệu cho thấy mối quan hệ tình cảm sẽ phát triển. Plot flag = Sự kiện quan trọng làm thay đổi hướng cốt truyện. Friendship flag = Tương tác dẫn đến việc kết bạn hoặc đồng đội.

"Hứm!"

Medra khịt mũi và giật lấy bó hoa. ...Tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị đánh.

"Lần đầu tiên tôi được tặng hoa đấy. Đây là thứ mà trai trẻ thường tặng cho gái trẻ phải không?"

"À, cũng có người làm vậy. Nhưng không phải tôi đang bắt chước họ đâu."

"Không phải bắt chước ai, mà là cảm xúc thật của cậu à...? Hứm! Được rồi. Tôi sẽ nhận. Nhưng có một điều tôi phải nói rõ!"

Medra đưa mặt lại gần tôi. ...To quá. Làm tôi tưởng có chiếc xe tải nhỏ đang lao vào...

Và gương mặt to lớn đó bỗng ửng đỏ trước mắt tôi.

"Tôi đang ở vị trí có trách nhiệm, lại còn lớn tuổi thế này. Tôi không thể trở thành vợ của cậu được."

".......................Hả?"

"Nhưng... tôi có thể... đặt cậu vào vị trí 'số một trong lòng tôi'."

Bà cô này đang nói cái gì vậy...?

"...Yashiro."

Estella nhẹ nhàng lại gần và thì thầm vào tai tôi từ phía sau:

"Ở Quận 42 thì quy tắc này đã được nới lỏng đôi chút, nhưng bó hoa vốn dĩ là vật phẩm... ngoài tặng cho người thân hoặc bề trên thì... thường được dùng cho việc cầu hôn đấy."

Hảảảảảả!? Có chuyện đó á!?

"Khoan!? Không phải! Không không không! Đây chỉ là biểu hiện lòng tôn kính! Ý tôi là 'hãy hòa thuận với nhau' ấy!"

"Thôi nào, không cần phải nói nhiều lần, tôi hiểu mà! Chúng ta... hãy hòa thuận nhé!"

Sao nghe như có ý khác vậy!?

"Thiệt luôn...? Medra đang ngại ngùng kìa..."

"Ừm... dù tôi không thân thiết lắm để nói điều này, nhưng biểu cảm đó không hợp với tính cách của cô ta... diễn tả thế nào nhỉ..."

""Như đang thấy một cơn ác mộng vậy...""

"Im đi, hai ông già kia!"

Medra nhe răng với Javier và Demilly.

Thật đáng nể khi Medra có vẻ vẫn kèo trên ngay cả khi một chọi hai.

Demilly coi bộ không thân thiết lắm, nhưng Javier thì lại khá thân thiết với cô ta.

"Có phải vì mối liên hệ giữa các Hội?"

Hội tiều phu và Hội săn bắt có chút tương đồng về tính chất.

Cả hai đều hoạt động trên tất cả các quận và đều có trụ sở sát tường thành.

Thêm vào đó, tất cả họ đều có cơ bắp... Medra chắc đứng đầu.

"Ta và Medra ra mắt tại Hội của mình cùng thời điểm. Lúc đó cũng gây ra chút xôn xao."

"Ờ, tôi cũng nhớ. Lúc đó tôi đang học địa chính trị, và mọi người đã rất phấn khích khi có hai kẻ quái vật xuất hiện cùng lúc."

"Hứm! Không phải tôi đặc biệt gì. Chỉ là đám đàn ông xung quanh quá yếu đuối thôi!"

Không không. Đối mặt với cô thì ai cũng trông yếu đuối hết á.

Tôi tự tin rằng nếu gặp cô ta vào ban đêm, tôi sẽ sợ mất mật.

"Sau khi nổi tiếng, có vài gã đàn ông tự tin về sức mạnh đã thách đấu tôi... nhưng không ai đủ sức làm đối thủ cả."

Wow... thế giới này có nhiều kẻ không sợ chết thật.

"...Dù sao thì... cậu là người đầu tiên tặng hoa cho tôi đấy."

Má Medra lại ửng đỏ... Í ẹ... Da gà tôi nổi hết cả lên rồi đây này.

Có lẽ người không sợ chết nhất chính là tôi chăng...?

"Dù vậy, trong số đó, Stuart vẫn là người khá nhất."

"Thật đấy. Cô ta không ngừng làm liều cho đến khi thỏa mãn. ...Không biết bao nhiêu lần ta bị khiêu chiến... Trong khi ta chỉ là một tiều phu yêu hòa bình."

"Hứm! Ông mà yêu hòa bình á? Cơ bắp của ông không đồng tình đâu!"

"Cơ bắp liên quan gì chứ hả!?"

Đúng là Javier và Medra có vẻ thân thiết.

Nghe nói họ thường xuyên gặp nhau bên ngoài tường thành và dần dần trở nên thân thiết. Nhưng hóa ra họ đã quen nhau từ trước khi Javier đến Quận 40.

"Vì thế mà ta bị đòi hỏi vô lý như 'Cho tôi gặp Lãnh chúa'."

"Có gì vô lý đâu! Khi nghe nói Lãnh chúa của ông đang bắt tay với Quận 42 để tấn công quận của tôi, thì việc sử dụng biện pháp mạnh dù hơi cưỡng ép cũng là điều hiển nhiên mà!?"

"...Đó chính là điều tôi gọi là 'vô lý' đấy."

Ngay cả Javier dường như cũng hơi mệt mỏi với giọng nói khàn khàn phá ra từ thân hình to lớn kia. Medra đang rất phấn khích.

"Xin chờ một chút, Miss Rossel!"

Estella nói với Medra bằng giọng điệu nghiêm túc.

Tôi có thể thấy rõ lông mày cô ta đang nhíu lại, quyết không để lấn tới.

"Chúng tôi không có ý định tấn công Quận 41. Đó là hiểu lầm!"

"Hứm!"

Tuy nhiên, Medra cau mày, khịt mũi và bắt đầu phản bác lời Estella.

"Tấn công không chỉ là vấn đề vũ lực! Dù là kinh tế hay thương mại, cuộc sống yên bình của chúng tôi bị đe dọa, thì gọi là 'bị tấn công' cũng không sai chứ!?"

"Đó cũng là hiểu lầm! Đúng là việc xây dựng cổng thành có thể gây ra một số ảnh hưởng xấu. Nhưng chúng tôi tuyệt đối không có ý định chiếm đoạt lợi ích của Quận 41! Về vấn đề đó, chúng tôi đã giải thích rõ ràng trong thư...!"

"Đừng chọc tôi cười!"

Medra dùng một tiếng quát để át đi lời giải thích của Estella, người đang cố gắng trình bày lập trường của mình.

Sau khi tiếng sấm rền làm màng nhĩ phải kêu cứu, căn phòng rơi vào im lặng.

"Đã giải thích rõ ràng? Bằng thư?"

"............Vâng."

Trong căn phòng yên tĩnh, Medra hỏi Estella bằng giọng như đang thẩm vấn.

Estella cũng cố gắng nhìn thẳng về phía trước và đối diện trực tiếp với những lời đó.

"Tôi đã viết một cách chân thành và không giấu giếm về mục đích, viễn cảnh và dữ liệu chi tiết của chúng tôi. Cũng như lời xin lỗi về những phiền toái có thể gây ra và sự sẵn sàng chuẩn bị các biện pháp bồi thường nếu cần thiết."

"Hmmm..."

Medra nheo mắt.

"Ricardo... à, xin lỗi... ngài Siegenthaler cũng nói rằng đã nhận được thư, nên chắc chắn thành ý của chúng tôi đã được truyền đạt!"

"Đừng có nói nhảm!"

Không khí rung chuyển, làm tóc Estella phất phơ như có cơn gió thổi qua.

Estella giật mình. Với sự chênh lệch về thể hình, cô ta trông thật mong manh, như thể có thể bay đi nếu bị thổi nhẹ.

"Việc giải quyết một vấn đề quan trọng như vậy chỉ bằng thư từ đã là bằng chứng cho thấy thiếu thành ý!"

"..........Hả?"

Estella nghẹn lời trước câu nói của Medra.

"Trước một thay đổi lớn làm đảo lộn lối sống vẫn duy trì bấy lâu nay, cô nghĩ sẽ không có lo lắng hay bất mãn sao? Cô nghĩ người ta không có điều gì muốn hỏi hoặc muốn nói sao? Cô thực sự nghĩ vậy sao?"

"...Không... đó là..."

Dù âm lượng đã giảm, nhưng sức mạnh trong từng lời nói lại càng tăng.

Medra tiếp tục nói, từng từ một như đâm vào đối phương.

"Dù chỉ là Đại diện Lãnh chúa, nhưng cô phải hiểu rằng số sinh mệnh mà cô gánh vác không chỉ là mười hay hai mươi!"

"..."

"Và cô làm gì? Tự quyết định rồi tóm tắt trên một mảnh giấy, gửi đi và nói ‘Chuyện là thế đấy, cảm phiền lo liệu phần còn lại', chỉ vậy là xong à? Thành ý ở đâu trong việc đó!?"

Estella không thể đáp lại, lùi nửa bước.

Cơ thể cô ta đang muốn chạy trốn.

"Ricardo đối với tôi như con trai vậy. Tôi biết rõ nó từ khi nó còn nhóc tì. Nó là một người đàn ông có nguyên tắc. Tôi đảm bảo! Không phải là loại người hẹp hòi, căm ghét người khác vô cớ!"

Sau khi liếc nhìn Estella đang đứng im, Medra quay ánh mắt về phía Demilly.

"Ricardo đã đến giải thích chuyện này rồi phải không?"

"Ừ. Hôm kia, cậu ta đã đến giải thích về thuế thông hành, đồng thời cúi đầu xin lỗi vì có thể gây ra phiền phức."

"Ơ... Ricardo ư? Chú, điều đó là thật ạ?"

"Phải. Theo đúng quy trình."

Lấy hẹn, gặp mặt, giải thích trực tiếp về hệ thống mới...

Chết tiệt, tên Ricardo đó, trong những ngày bắt chúng tôi chờ đợi, hóa ra hắn đã âm thầm chuẩn bị... chứ không phải chỉ để phí thời gian của chúng tôi một cách ác ý.

Hắn đã hành động có tầm nhìn xa.

Về vấn đề này, có lẽ lỗi thuộc về chúng tôi vì đã không nghĩ xa đến thế. ...Bị động nên ấn tượng sẽ xấu đi.

"Khi gây phiền toái cho người khác, phải nói chuyện trực tiếp! Là Lãnh chúa thì càng phải tuân theo những nguyên tắc cần thiết!"

Medra một lần nữa nhìn thẳng vào Estella.

Estella cúi đầu... siết chặt nắm tay.

"Điều mà cô đã bỏ qua chính là điều mà một Lãnh chúa không bao giờ được lơ là."

"...!"

Một hơi thở nhỏ thoát ra từ miệng Estella.

Medra thay đổi giọng điệu, nói với Estella với vẻ bình tĩnh hơn.

"Nghe nói cô ăn mặc như vậy vì 'bị coi thường do là nữ giới', đúng không?"

"...Không hẳn là vậ..."

"Cô bị coi thường không phải vì là nữ giới. Nhìn tôi đây. Tôi là nữ Hội trưởng. Không ai dám coi thường tôi cả. Nam hay nữ chẳng liên quan gì cả."

Bậy, so sánh cô với Estella là không công bằng. Điều kiện quá khác biệt.

Nói vì bản thân đã làm được nên Estella cũng có thể làm được là một lập luận vô lý.

"Cô bị coi thường vì sự nửa vời của cô."

"—!?"

"Cô sử dụng danh nghĩa Lãnh chúa và người phụ nữ bình thường tùy theo trường hợp thuận tiện. Chính tư tưởng nửa vời đó khiến cô bị coi thường!"

"Này!"

Khi nhận ra, tôi đã lên tiếng.

Trong lúc Estella nghẹn lời và Medra càng lúc càng nói to để dồn ép, tôi đã chen vào giữa họ.

Nói đúng hơn là... tôi đang đối mặt và trừng mắt nhìn Medra.

"Trước hết... dù muốn hay không, việc so sánh Estella - người bị ép buộc trở thành con gái Lãnh chúa, với một người bình thường không phải Hội trưởng và không có trách nhiệm gì lúc bấy giờ, được tự do hành động liều lĩnh - là không công bằng. Cô hiểu điều đó, đúng không?"

Medra lại nheo mắt khi nhìn thấy tôi chen vào.

"Cậu đang nói tình huống khác nhau thì được phép ngây ngô sao?"

"Không phải ngây ngô. Đó là ràng buộc."

"Có gì khác đâu?"

"Hoàn toàn khác."

"Đã không còn là trẻ con nữa... làm sao có chuyện không làm được gì khi đã quyết tâm chứ!?"

"Vậy thì cô có thể sống thêm một cuộc đời nữa với điều kiện 'tuyệt đối không được chết' không!?"

Medra im lặng.

"Người dám liều mạng, dám làm những việc liều lĩnh chắc chắn là mạnh mẽ. Vì họ không có điểm yếu."

Đó là điều mà kẻ đã không ngừng làm những việc liều lĩnh bất chấp mạng sống như tôi biết rõ.

"Việc Estella do dự, phiền lòng, không phải vì cô ta là phái nữ. Không phải vì cô ta yếu đuối! Hơn nữa, cũng không phải vì ngây ngô hay nửa vời!"

Tôi bước một bước về phía trước, đối đầu với Medra to lớn hơn tôi cả vòng người, rút ngắn khoảng cách, đưa mặt sát lại, nhìn chằm chằm ở cự ly gần.

"Trên vai cô ta là cuộc sống, hạnh phúc, và những khoảnh khắc bình yên của dân chúng cần được bảo vệ. Đừng so sánh cô ta với kẻ tự do như cô!"

"Gư..."

Chỉ có thể phát ra tiếng “gư” thôi sao?

Nhưng vẫn chưa xong đâu. Đừng hòng thoát.

"Cô đã nói phải không? Rằng cô biết Ricardo từ khi còn nhỏ, và hắn không phải là kẻ hẹp hòi ghét người vô cớ."

"À, phải. Ta đã nói vậy. Thì sao?"

"Không phải là kẻ hẹp hòi... rồi sao nữa?"

Thử nói ra những từ mà cô đã bỏ qua xem?

Mà thôi, ngay cả khi cô không nói ra, tôi cũng hiểu nên không cần phải ép buộc.

Ricardo không phải là kẻ hẹp hòi... cho nên—

—cô đã làm điều gì đó xấu xa phải không? Chắc chắn là như vậy.

"Cô biết bao nhiêu về Estella?"

"..."

"Nói đi. Cô biết bao nhiêu?"

"...Ta không biết gì cả."

"Tôi cũng không biết gì về Ricardo. Nhưng, tôi biết rõ về Estella."

Đúng vậy. Tôi biết về Estella cũng như cô biết về Ricardo vậy. Có thể tôi thua về thời gian tích lũy, nhưng tôi đã cùng cô ta vượt qua nhiều trận chiến khốc liệt. Cô có như vậy không? Cô đã từng cùng Ricardo đối đầu với tổ chức lớn hơn mình chưa? Cô đã từng đối mặt với thảm họa có thể phá hủy cả thành phố chưa?

"Estella không phải là kẻ tầm thường biện minh cho mình bằng cách tự yêu bản thân như cô. Thái độ của Ricardo mà tôi tận mắt chứng kiến rõ ràng là lỗi của hắn! Đó là hành vi của kẻ hẹp hòi không thể tôn trọng người khác! Đây là điều tôi thực sự tận mắt thấy và cảm nhận. Tôi không để kẻ thậm chí không có mặt ở đó như cô phản bác đâu!"

Ra vẻ quá nhỉ, bà cô khốn kiếp.

Nhưng rồi thế nào?

Rốt cuộc cô cũng chẳng khác gì.

Một kẻ thiển cận, chỉ tin vào những gì mình thấy.

"Medra. Cô có vẻ rất tự tin vào đôi mắt của mình nhỉ? Cô biết Ricardo là người như thế nào từ khi còn nhỏ á? Cô đã áp đặt ý kiến của mình đến mức đè bẹp ý kiến của người khác, thậm chí còn quở trách họ. Cô không thể làm được đến vậy với tâm trạng bình thường, phải không?"

"Tôi không biết cậu đang muốn nói gì, nhưng tôi là người phụ nữ đã vươn lên đến vị trí này bằng chính đôi tay mình. Tôi không chạy trốn hay ẩn náu. Tôi khẳng định sẽ chịu trách nhiệm về tất cả lời nói, hành động của mình."

Thẳng thắn đấy.

Vậy thì...

"Người không có lý lẽ là cô đấy."

"Cậu có thể giải thích ý đó không?"

Chuyện này sẽ dài đây.

Tôi lùi lại, giữ khoảng cách với Medra.

Bầu không khí căng thẳng dịu đi một chút.

Ánh mắt tôi và Estella chạm nhau. ...Đừng làm khuôn mặt như vậy.

Cô không sai. Tôi tin thế.

Vì vậy, tôi sẽ chứng minh sự đúng đắn của cô.

"Người đã cử thành viên của Hội săn bắt đến Quận 42 là cô hay Ricardo?"

"Là ta. Nhưng trước đó, tỏ lòng tôn trọng đối với Lãnh chúa của quận khác đi đã. Có ai gọi trống không như vậy không?"

"Nếu cô chứng minh được Ricardo là người đáng tôn trọng, tôi sẽ cân nhắc."

"Hừm... Vậy, có chuyện gì với người của tôi?"

"Họ đến để thị sát cổng thành phải không? Và kết quả là họ đã gây áp lực lên Usse Damare."

Đây là điều phải làm rõ.

Nếu không, chuyện này sẽ không kết thúc.

"Ờ, đúng vậy. Sau khi thị sát, cổng thành của Quận 42 được đánh giá là mối đe dọa đối với Quận 41. Vì vậy, tôi đã ngăn cản thằng cu Usse."

Gọi Usse là thằng cu á...?

"Tôi có thể hỏi tiêu chí đánh giá không?"

"Bởi vì Torbeck đã dính líu vào. Nhìn kiểu gì cũng thấy đó là cánh cổng mà Quận 40 và Quận 42 hợp tác xây dựng, loại trừ Quận 41. Lợi nhuận từ đó sẽ được phân chia cho hai bên, và Quận 41 bị kẹp ở giữa sẽ chịu thiệt hại. Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể dự đoán được điều đó."

"Nhưng mà...!"

"Estella."

".........Ưm"

Có lẽ cô ta muốn phản đối rằng điều đó không đúng, nhưng tôi muốn cô ta im lặng lúc này.

Vì có những người không thể bị thuyết phục bằng lý lẽ đúng đắn.

Bà cô này là kiểu người một khi đã tin vào điều gì, sẽ không nghe bất cứ ai nói gì cả.

"Vì vậy, cô đã gây áp lực lên Usse, cố gắng ngăn chặn việc xây dựng cổng thành..."

"Ngay cả khi không phải ngừng hẳn, nếu mọi việc được tiến hành đúng nguyên tắc và có cơ hội để thảo luận, tôi có thể hợp tác."

"Cô muốn biến thành ếch à?"

"...Ý cậu là gì?"

Phản ứng này của Medra... quả nhiên là vậy.

Tính cách của người này chắc hẳn giống như vẻ bề ngoài, không có gì giấu giếm.

Tôi đã thắc mắc là tại sao bà cô này lại làm như vậy... nhưng với phản ứng vừa rồi, tôi đã hiểu.

"Cô chưa bao giờ có ý định đàm phán. Cô muốn phá hủy Quận 42 bằng vũ lực mà cô tự hào phải không?"

"Đừng tự ý phán xét! Tôi làm điều như thế khi nào chứ!? Nếu nói đến vũ lực, thì là bên các người mới đúng! Mở rộng quân bị và những thứ tương tự...!"

"Thông tin đó... cô lấy từ đâu?"

"Hả?"

Đúng vậy.

Trong câu chuyện của người này... không, cả Ricardo nữa... có một phần quan trọng đã bị bỏ sót hoàn toàn.

"Để cô không thể vờ như không biết, tôi sẽ nói thẳng. 'Tại sao người nhắm vào bánh ngọt của Quận 42?' "

Họ chưa từng đề cập đến việc cản trở hoạt động kinh doanh của các quán ăn uống chuyên về bánh ngọt ở Quận 42.

Như thể họ không hề biết vậy.

"...Cậu đang nói về chuyện gì vậy?"

"Conversation Record." (Bản ghi hội thoại)

Tôi mở Conversation Record ra, vừa cho thấy phần hội thoại liên quan, vừa giải thích chi tiết về ba vụ cản trở kinh doanh đã xảy ra ở Quận 42.

Tất nhiên, trong Conversation Record không có bằng chứng về sự tham gia của Hội săn bắt. Hơn nữa, hai vụ sau không phải là Hội săn bắt, mà là những kẻ thuộc Hội côn đồ.

Nhưng...

"Nếu cô nghĩ lời nói của tôi là bịa đặt, cô có thể áp dụng ' Tinh linh Thẩm phán'. Đổi lại, hãy tập trung tất cả thành viên Hội của cô lại một chỗ. Tất cả, không sót một ai. Từ đó, tôi sẽ chỉ định hai người đàn ông. Chúng ta sẽ xem liệu trong Conversation Record của họ có hội thoại trùng khớp với điều này không."

Conversation Record của những người có mặt ở đó vào lúc đó ghi lại chi tiết cuộc nói chuyện. Và không thể có chuyện chỉ vì người đó có mặt tại hiện trường mà lại xuất hiện trong Conversation Record của người không liên quan.

Không thể trốn tránh bằng cách nói "Đây không phải là lời tôi nói" được đâu. Vì sẽ biến thành ếch đấy.

"Thế nào? Muốn thử ngay bây giờ không?"

"..."

Medra im lặng với vẻ mặt căng thẳng. Vì cô ta còn biết làm gì khác đâu.

Nhìn vào tình hình, Medra không biết về sự việc này. Tên Ricardo cũng không hề nhắc một lời nào về bánh ngọt.

Nếu hắn không thích bánh ngọt, hẳn hắn đã châm biếm một hai câu. Nhưng không có gì như vậy cả.

Có lẽ đó là việc do những kẻ cấp dưới được cử đến Quận 42 để thị sát, tự ý gây ra theo quyết định của riêng họ.

Đó không phải là mệnh lệnh từ Hội trưởng Medra, cũng không phải từ Lãnh chúa Ricardo.

Có lẽ Ricardo đã báo cáo tình hình Quận 42 cho Medra, và sau khi nghe điều đó, Medra đã ra lệnh cho cấp dưới đi thị sát. Thế rồi, những kẻ cấp dưới đi thị sát đã nghĩ "Quận 42 mà dám láo xược", và gây rắc rối, nhưng bị tôi đánh bại, rồi trở nên cố chấp và thuê bọn du côn đến phá... Không hỏi trực tiếp người trong cuộc thì khó biết được chi tiết, nhưng đại thể chắc không sai.

Tôi sẽ tận dụng điều đó.

"Việc này cũng là do cô chỉ đạo phải không? Để phá hủy Quận 42."

"..."

Medra không nói gì.

Bà cô này hiểu rằng đây không phải là lúc để phủ nhận.

"N-này, Yashiro. Ta chen vào thì hơi kỳ, nhưng Medra không phải là loại người làm những thủ đoạn ngầm kiểu đó..."

"Dẹp hết mấy chuyện tưởng tượng đi! Vì cứ nói có lẽ thế này, chắc chắn thế kia, nói bằng phỏng đoán nên mới xảy ra xung đột. Chúng tôi đã trình bày bằng chứng về những sự việc thực tế đã xảy ra. Giờ thì, đến lượt cô đưa ra bằng chứng rằng 'mình vô tội' đấy."

Tôi không để lão Javier nói hết câu.

Trong thời gian ngắn này, tôi đã hiểu quá đủ rằng Medra không phải là người sử dụng những thủ đoạn như vậy.

Nhưng Medra có thói quen xấu là chỉ nói về mọi việc dựa trên thế giới mà mình nhìn thấy.

Vì điều đó mà cô ta đã quở trách Estella một cách tàn nhẫn.

Medra, cô sẽ làm gì khi biết rằng những gì cô thấy không phải là toàn bộ thế giới?

"Cô có thể bênh vực cho cách xử sự của Ricardo mà cô chưa từng thấy. Vậy tất nhiên cô cũng biết về sai lầm của cấp dưới mà cô chưa từng thấy, phải không? Hay là... 'Những gì cô không thấy thì không liên quan đến cô'?"

Ra vẻ mạnh mẽ, cuối cùng bị phản đòn.

Điều này chắc hẳn rất cay cú.

Nào, cô sẽ làm gì đây.

Biện minh?

Nổi giận?

Chẹp, nếu là người khôn ngoan thì họ sẽ ghim việc này.

Mang về xác minh sự thật, rồi mới nghĩ đến cách đối phó, đó là quy tắc. Để vết thương không rộng thêm, chỉ có thể làm như vậy.

Và nếu thế thì tôi sẽ chửi cho đáng:

"Con mắt mà cô tự hào thậm chí còn không thể nhìn thấy những thứ đơn giản như vậy nữa ha."

Ít nhất, hành động của Ricardo sẽ không thể được biện minh nữa.

Không phải chỉ Estella là có lỗi.

Tôi sẽ khắc sâu điều đó vào đầu óc cô.

"Nói gì đi chứ. Mới lúc nãy cô còn la hét ầm ĩ. Việc trình bày quan điểm của mình ở đây chẳng phải là nguyên tắc sao?"

Tôi trả lại nguyên xi từ ngữ mà bà cô này đã sử dụng rất nhiều.

Dường như việc đó có tác dụng... Medra từ từ ngẩng đầu lên.

Rồi nhìn chằm chằm vào tôi.

Từng bước một, cô ta tiến lại gần, và dừng ngay trước mặt tôi.

Khoảng cách giữa tôi và Medra không tới 1 mét. Chỉ cần duỗi tay là có thể chạm tới.

...Liệu tôi có bị đánh không?

Mà, chẳng sao cả. Nếu làm vậy, cô cũng chỉ là hạng người như thế thôi.

Lời của kẻ như vậy thốt ra chẳng có chút trọng lượng nào.

Và có lẽ tâm hồn của Estella cũng sẽ nhẹ nhõm hơn một chút.

Nếu vậy thì tôi bị đánh cũng đáng...

"OOBA YASHIRO!"

Medra hét lên bằng giọng như tiếng nổ...

"TÔI XIN LỖI!"

...rồi quỳ xuống đất với khí thế dữ dội đến mức tôi tưởng như sàn nhà sẽ bị đâm thủng.

"Không có chút dối trá nào trong lời nói của cậu. Điều đó được truyền đạt rất rõ ràng. Và tôi đã xúc phạm vị tiểu thư... à không, Đại diện Lãnh chúa Quận 42, đến mức làm cậu tức giận. Tôi xin lỗi!"

Th... thẳng thắn vãi!

"Tôi nhất định sẽ giải quyết đám thuộc hạ ngốc của mình. Nhưng, mọi sai lầm của cấp dưới đều là sai lầm của tôi! Hiện tại tôi chỉ có thể làm được chừng này, nhưng tôi nhất định sẽ đền đáp bằng cách nào đó!"

...Thật lòng mà nói, tôi không nghĩ bà cô này sẽ phản ứng như vậy.

Mặc dù đó cũng là một trong những lựa chọn, nhưng tôi đã loại bỏ nó ngay từ đầu.

Từ khi cô ta bênh vực Ricardo một cách phiến diện, tôi đã nghĩ cô ta là người cứng đầu không chịu nhún nhường.

...Có vẻ như tôi cần phải điều chỉnh suy nghĩ đó.

"Ngài Estella Cremona!"

"V-vâng! A, xin đừng làm vậy, Miss Rossel. Tôi chỉ là người đại diện tạm thời thôi."

"Vậy thì, Estella! Cho phép tôi gọi cô như vậy với tình cảm thân thiết nhé."

"Đ-điều đó... tất nhiên là được..."

Medra, người vừa mới dán cơ thể to lớn của mình xuống sàn, lần này bật dậy với khí thế mạnh mẽ.

...Giờ thì tôi lại nghĩ là cô ta sẽ đâm thủng trần nhà.

"Cho tôi xin chút thời gian được không? Tôi sẽ đi nói chuyện với Ricardo một lần nữa, lần này là đàng hoàng. Sau đó, tôi muốn gặp cô lần nữa."

"V-vâng. Tất nhiên rồi."

"Javier, và... lão Hói!"

"Cô có thể tỏ lòng tôn trọng đối với Lãnh chúa Quận 40 được không, Miss Rossel!?"

"À ờm... Demilly. Mấy ông cũng dành chút thời gian nhé. Tôi muốn có một cuộc bàn bạc mà tất cả mọi người đều thỏa mãn."

Medra bộc lộ khuôn mặt tươi tắn như thể vừa trút được gánh nặng.

Không còn chút dấu vết nào của làn sóng khó chịu mà cô ta đã dán trên mặt từ khi bước vào đây.

"Và, Ooba Yashiro!"

"Gì hả?"

Đừng hét lên như vậy chứ... sợ quá đi.

"Cậu là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi một cách kiêu ngạo như vậy. Đúng là can đảm."

"Tôi không cảm thấy mình đang được khen đâu."

"Tôi đang khen đấy... bởi vì... tim tôi đập thình thịch."

Rợn cả người!

"Yashiro... không, Darling (anh yêu)."

"Sao lại đổi cách gọi!? Ai là darling của cô chứ!?"

"Cậu là người đàn ông xứng đáng với vị trí số một trong lòng tôi!"

"Tôi không thấy vui chút nào!"

"Hây da, Ooba-kun đúng là..."

"Hây da, Yashiro đúng là..."

""Vô pháp nhỉ...""

"Im đi, hai lão già!"

Mặc dù việc bị bà cô khỉ đột kỳ lạ này thích nằm ngoài dự tính... nhưng tôi cảm thấy cuối cùng mình cũng đã đến được điểm khởi đầu.

Cứ đợi đấy, Ricardo.

Ta nhất định sẽ lật ngược tình thế.

Tốt nhất ngươi nên tập nói "Xin lỗi" đi!

========================

Phụ truyện 1: Bộ cảm biến tiền lẻ của Yashiro

Loretta: "Ôi... tiêu rồi. Tiêu chắc rồi."

Ginette: "Có chuyện gì vậy, Loretta-san?"

Loretta: "Chuyện là lúc nãy, em lên tầng hai để đổi tiền, nhưng đã ngã một cú rất đau ở nhà bếp..."

Ginette: "Ôi, em có bị thương không?"

Loretta: "Vết thương thì không sao. Nhưng mà..."

Ginette: "Nhưng mà sao?"

Loretta: "Em đánh rơi 1 Rb ở đâu đó mất rồi..."

Ginette: "Ôi, chỉ có vậy thôi à. Không sao đâu. Chắc chắn sẽ tìm thấy thôi."

Magda: "...Không, chúng ta phải tìm thấy nó trước khi Yashiro trở về."

Ginette: "Tại sao vậy, Magda-san?"

Magda: "...Yashiro luôn tính toán doanh thu hàng ngày một cách cẩn thận. Nếu thiếu dù chỉ 1 Rb... Yashiro sẽ nổi trận lôi đình."

Ginette: "Sao có thể... Em phóng đại quá đấy."

Loretta: "Không hề phóng đại đâu ạ! Nỗi ám ảnh của onii-chan với tiền lẻ hơi bất thường! Đáng sợ lắm ạ!"

Ginette: "Chị chưa bao giờ cảm thấy như vậy..."

Loretta: "Đó là vì chị là Chủ quán! Onii-chan lạ cái là chỉ dịu dàng với Chủ quán thôi."

Magda: "...Loretta. Đó chính là 'phân biệt đối xử về ngực'."

Ginette: "Làm gì có chuyện phân biệt đối xử như vậy chứ!?"

Loretta: "Chủ quán đang ngự trị trên đỉnh cao của hệ thống phân cấp ngực, nên không hiểu được nỗi lo này đâu..."

Ginette: "À... Vậy thì, chúng ta làm thế này nhé. Chị sẽ nói là mình làm mất, và báo cáo với Yashiro-san. Như vậy, Loretta-san sẽ không bị mắng."

Loretta: "Không được! Em không thể để Chủ quán nói dối vì em được!"

Magda: "...Chủ quán mà nói dối thì sẽ bị Yashiro phát hiện ngay từ đầu."

Ginette: "Thật vậy sao?"

Magda: "...Thử tưởng tượng Magda là Yashiro và báo cáo xem."

Ginette: "Được rồi, chị sẽ thử."

Magda: "...'A~ ngực ngực. Tôi mong chờ lễ hội ngực quá~' "

Ginette: "Ơm, xin lỗi... Yashiro-san có hình tượng như vậy sao?"

Magda: "...Tỷ lệ tái hiện 98%."

Ginette: "Vậy sao... được rồi, chị sẽ thử lại... 'Ya-Yashiryo-shan! Tôi đãng trí quá nên làm mất 1 Rb rùi!'"

Magda: "...Không ngờ tệ đến vậy."

Ginette: "Hả, không được sao? Chị thấy khá ổn mà?"

Magda: "...Nên nói bình thường hơn."

Ginette: "Bình thường hơn ư... Bình thường chị trông như thế nào?"

Loretta: "Lắc lư ngực ạ."

Ginette: "Chị đâu có làm như vậy!?"

Magda: "...Vậy, thử làm lại, lắc lư xem nào."

Ginette: "Hành động đó rõ ràng kỳ quặc mà!?"

Magda: "...'A~ không biết có bộ ngực nào rơi đâu đó không nhỉ~' "

Ginette: "Hình tượng của Yashiro-san... e hèm, 'Ya-Yashiryo-shan, tôi lỡ làm mất 1 Rb rùi, tôi đúng là vụng về vụng về vụng về!' (Lắc lư bộ ngực)"

Magda: "...Chủ quán..."

Ginette: "Vâng! Haa... haa... Th-thế nào...? Haa... haa..."

Magda: "...Đúng là một cô gái ngốc."

Ginette: "Quá đáng! Chị đã cố gắng rất nhiều đấy!"

Loretta: "Vậy thì, chúng ta chỉ còn cách tìm kiếm thôi!"

Magda: "...Có một thứ gọi là que cảm biến."

Ginette: "Nó có thể tìm đồ vật thất lạc à?"

Magda: "Cần hai cây que dài... chắc sẽ dùng Chủ quán thay thế."

Ginette: "Nghe là biết không hiệu quả rồi!"

Magda: "...Chủ quán sẽ đi vòng quanh nhà bếp... và đồng tiền sẽ nằm ở chỗ hai đầu ngực chĩa ra sang hai bên."

Ginette: "Không có biến đổi kỳ cục như vậy đâu!"

Yashiro: "Này này. Chuyện gì mà ồn ào vậy?"

Ginette: "Yashiro-san!?"

Magda: "...Trở về sớm hơn dự kiến."

Loretta: "Au... hau..."

Yashiro: "Mọi người đang làm gì ở đây vậy... hửm?"

— Yashiro bước thẳng đến trước bàn bếp và nhặt đồng 1 Rb đã rơi vào khe hở.

Yashiro: "Ai đã làm rơi 1 Rb ở đây vậy? Thật là..."

Loretta: "Onii-chan giỏi quá!"

Magda: "...Đi thẳng một mạch, không chút do dự..."

Yashiro: "Hả? Mọi người đang tìm nó à? Tinh thần không lãng phí dù chỉ 1 Rb, đáng khen đấy."

Ginette: "Nhưng làm sao anh biết nó rơi ở đó ạ?"

Yashiro: "À, tôi có cảm biến tiền lẻ được tích hợp sẵn mà."

Ginette: "Yashiro-san, anh thật tuyệt vời!"

Magda: "...Tuyệt vời, nhưng là chức năng chẳng ai muốn có."

Loretta: "Khó mà thẳng thắn nói đó là điều ngầu được..."

=========================

Phụ truyện 2: Mùa tuyết rơi dày ở các quận

▼ Quận 41

Medra: "HAAAAAAAAAAA!"

Ricardo: "Khư... cứ như mặt đất đang rung chuyển...!"

Medra: "ĐAAAARYÁÁÁÁÁÁÁ!"

—Với khí thế chiến đấu kinh người, tuyết lập tức bốc hơi!

Medra: "Ricardo, xong rồi đấy!"

Ricardo: "...Vẫn khủng như mọi khi nhỉ."

Medra: "Có gì đâu. Cậu cũng có thể làm được nếu luyện tập mà!"

Ricardo: "...Đừng nói điều vô lý."

▼ Quận 40

Javier: "Hỡi các trai tráng! Tại đợt tuyết lớn này mà Imelda không thể quay về được!"

(Thực ra là vì cô ta muốn ở lại Ánh Dương Quán)

Các tiều phu: """"UOOOOOOOOOO!""""

Javier: "Tiêu diệt đám tuyết đáng ghét kia đi!"

Các tiều phu: """"CHẾT ĐIIIIIIIIIII!""""

Demilly: "...Hây dà, nóng nực ghê, năm nào cũng vậy..."

Javier: "Hãy cho ta thấy tình yêu của các ngươi!"

Các tiều phu: """"TIỂU THƯ IMELDAAAAAAA!”"""

Javier: "Đừng có gọi thân mật như thế!"

Các tiều phu: """"ƠƠƠƠƠƠƠ!?""""

Demilly: "Nóng nực quá điiiii!"

▼ Quận 42

Imelda: "Yashiro-san. Tôi hơi lạnh. Xin hãy đến gần hơn." (Áp sát vào Yashiro)

Delia: "A, gian xảo quá! Yashiro, tôi cũng hơi lạnh, nên được chứ hả?" (Ôm Yashiro từ phía sau)

Magda: "...Đây là chỗ của Magda." (Ngồi lên đùi Yashiro)

Natalia: "Ồ? Chỗ này còn trống nhỉ. Vậy thì..." (Vội vàng áp sát bên cạnh Yashiro, dính chặt)

Yashiro: "...Xin lỗi, tôi không thể cử động được..."

Becco: "Bọn tại hạ cũng lạnh mà de gozaru..."

Umaro: "Sao thấy bất công quá’s..."

Becco: "Bọn tại hạ cũng muốn được dính vào Yashiro đại nhân de gozaru!"

Umaro: "Hả, đang nói vụ đó á’s!?"

Regina: "Ngon~!"

Estella: "...Vừa rồi, có ai nghe thấy tiếng gì bên ngoài không?"

Ginette: "Có lẽ là ảo giác thôi. Trong bão tuyết thế này, chắc không có ai ở ngoài đâu."

Estella: "Cũng đúng."

=======================

Phụ truyện 3: Sự hiểu lầm khủng của Imelda

Yashiro: "Nà, Imelda."

Imelda: "Có chuyện gì thế?"

Yashiro: "Cha cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Imelda: (Hả!? Chẳng lẽ… Yashiro-san đang tính toán thời gian học việc tiều phu để kế thừa Hội sau khi kết hôn với mình!? Đúng rồi, cậu ta vốn nghiêm túc mà... Thế này nghĩa là cậu ta đã quyết định rồi sao!?) "Cảm động (kangeki) quá đi mất!"

Yashiro: "Hả!? Hoa giáp (kanreki)!? Ông ta 60 rồi!?"

Imelda: "Chẳng có ai 60 tuổi mà bắp cuồn cuộn và tràn đầy sinh lực như cha tôi đâu!"

Yashiro: "Không, tôi cá là… dù ông ta 60 tuổi vẫn đầy cơ bắp và khỏe re."

Imelda: "Vậy thì… an tâm rồi nhỉ. Về nhiều thứ. Hí hí~"

Yashiro: "An tâm cái gì cơ? Ngược lại, tôi còn lo đủ thứ ấy. Lỡ ông ta sống lâu mà lẫn trí thì…"

Imelda: "Thế, Yashiro-san! Chúng ta nên tổ chức đám cưới vào ngày nào?"

Yashiro: "…Cái gì cơ?"

Imelda: "Đám cưới của chúng ta chứ gì!"

Yashiro: "…Từ lúc nào tôi với cô định cưới nhau vậy?"

Imelda: "Cậu vừa cầu hôn tôi xong mà!"

Yashiro: "Hỏi tuổi cha là cầu hôn? Ở Quận 40 có luật đó à!?"

Imelda: "Không phải sao?"

Yashiro: "Đương nhiên không! Tôi chỉ đang nghĩ Medra ở Hội săn bắt chắc cùng tuổi với Javier, nên hỏi thêm thôi!"

Imelda: "… Chẳng lẽ… Yashiro-san… thích người lớn tuổi như thế!?"

Yashiro: "Không phải!"

Imelda: "Miễn là ngực khủng là được à!? Đồ hạ lưu!"

Yashiro: "Đã bảo là không phải mà!"

Imelda: "Đồ vô pháp!"

Yashiro: "Hai cha con nhà này não cùng một kiểu à!?"

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

a đỉnh vl
Xem thêm
cảm ơn trans ạ
truyện cười quá 🤣
Xem thêm
Main không ăn tạp, là tác giả món nào cũng nhét vào mồm main.
Xem thêm
Main quá đỉnh, hút luôn cả máy bay gorilla :v
Xem thêm
Đau bụng thằng main
Xem thêm
Đúng là anh tôi có khác vừa ngầu vừa tội
Xem thêm
ừ thì cũng là ngực khủng núng nính đấy, nhưng mà ý tôi k phải như thế :))
Xem thêm