Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)
Chương 122: Cuộc hội đàm trong phòng kín
5 Bình luận - Độ dài: 9,595 từ - Cập nhật:
"Người bị đần à?"
Ricardo nhăn mặt đến mức như sắp co giật.
Ngươi mới đần á.
—Tôi muốn nói vậy, nhưng chắc chắn làm thế sẽ gây rắc rối. Hắn là nhân vật chính trong vụ này, nói cách khác, nếu hắn không gật đầu thì câu chuyện sẽ không thể bắt đầu. Làm mất lòng hắn sẽ rất tệ.
"Anh mới đần á."
A...
Tôi không kìm được rồi.
"Ngươi nói gì cơ?"
Đấy, thấy chưa.
Ricardo vì là đồ ngốc nên cắn câu ngay lập tức... Dù đã biết trước, nhưng tôi vẫn buột miệng. Tại hắn ngốc quá mà.
"Anh muốn làm giàu cho mấy tiệm vũ khí à?"
"Hả?"
Giờ hắn hoàn toàn như một tên côn đồ.
Nếu gặp một kẻ như thế này ở trường mới chuyển đến, người ta sẽ từ bỏ cuộc sống học đường ngay lập tức.
Tuy nhiên, hiện giờ thì tôi không thể từ bỏ được.
"Có lẽ khi nghe từ 'thi đấu', anh chỉ nghĩ đến các giải đấu võ thuật hoặc các trận đấu giả định. Không, đúng hơn là anh không thể tưởng tượng ra điều gì khác."
"...Thì sao?"
"Nếu có máu chảy, sau đó sẽ để lại mối hiềm khích đấy."
"Thi đấu vốn là như thế mà!"
"Chính vì cách nhìn phiến diện như vậy mà Quận 41 không phát triển được kinh tế đấy."
"...Cái gì cơ?"
À... Giọng điệu nghiêm túc rồi.
Hắn bị chạm đúng chỗ đau và chỉ có thể phản ứng giận dữ.
"Không phát triển được kinh tế là ý gì?"
"Nghĩa đen đấy. Đừng bảo là anh không nhận ra nhé? Tôi chỉ đến thị sát một lần mà đã phát hiện ra nhiều điều rồi đấy."
"..."
Ricardo ngậm miệng lại.
Hắn có vẻ muốn nghe giải thích.
"Con hẻm được gọi là Hẻm số một, nằm bên cạnh đại lộ. Không hiểu sao ở đây có rất nhiều cửa hàng vũ khí và giáp phục. Hình như trên đại lộ cũng có nhiều cửa hàng kiểu đó, tại sao vậy?"
"...Hứm."
Đáp lại câu hỏi của tôi, Ricardo nhăn mặt và trả lời với vẻ khó chịu.
"Đại lộ là bộ mặt của quận. Nên đặt những cửa hàng xứng đáng với quận đó và Lãnh chúa của quận đó. Quận 41 là quận của Hội săn bắt. Việc có nhiều cửa hàng vũ khí là điều đương nhiên."
Bộ mặt nhỉ...
"Đúng là nhiều thật. Những cửa hàng vũ khí và giáp phục với lịch sử và uy nghiêm nhiều đến mức khiến người ta phát ngán. ...Nhưng, không có khách. Bởi vì trong quận này chỉ có hiến binh và Hội săn bắt sử dụng vũ khí, nhưng cả hai đều được lãnh chúa cung cấp vũ khí."
"Vũ khí và giáp phục là thứ tuyệt đối cần thiết. Phải cung cấp và đảm bảo chất lượng nhất định, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Ta không thể để cá nhân tự lo liệu, rồi xảy ra tình trạng những kẻ không có tiền không thể trang bị đầy đủ được."
Ý kiến hợp lý. Nhưng chính vì thế mà mọi chuyện bế tắc.
"Vậy tại sao các cửa hàng vũ khí vẫn mở cửa? Họ chỉ cần sản xuất và bán cho anh là được mà."
"...Có lẽ họ muốn bán nhiều hơn."
"Đúng. Và tại sao lại thế
...?"
Tôi giơ ngón tay lên, thu hút sự chú ý.
Sau khi cho đủ thời gian suy nghĩ, tôi đưa ra câu trả lời.
"Vì họ không có tiền."
Các cửa hàng vũ khí bán sỉ định kỳ cho Lãnh chúa. Nhưng ngay cả Ricardo cũng không dư dả đến mức thường xuyên thay thế những món đồ đắt tiền như vũ khí.
Kết quả là, Hội săn bắt và hiến binh sử dụng cẩn thận vũ khí được cấp, và vũ khí không còn bán được nữa.
Vì vậy, các cửa hàng vũ khí vẫn mở cửa để thu hút khách hàng từ bên ngoài.
"Nhưng ngoài hiến binh ra, chỉ có Hội săn bắt mua vũ khí. À, có thể Hội tiều phu cũng cần vũ khí để tự vệ, nhưng không có lý do gì để họ bỏ công đến Quận 41 để mua."
Ông chủ cửa hàng vũ khí ở Hẻm số một đã hỏi tôi: "Cậu thuộc Hội săn bắt à?" Đó là bằng chứng cho thấy không có khách hàng nào khác.
"Nhìn đi. Kinh tế không phát triển, đúng không?"
"Điều đó thì có liên quan gì đến cuộc thi ăn nhiều chứ!?"
"Anh thực sự không hiểu sao?"
Tôi cố tình thể hiện vẻ mặt ngạc nhiên quá mức với Ricardo.
Làm vậy sẽ khiến hắn khó chen ngang bằng những lời vô nghĩa. Nếu quá chú ý đến tiểu tiết, hắn sẽ như đang thừa nhận khả năng hiểu của mình kém. Đừng hỏi những câu vô nghĩa. Tự suy nghĩ đi. Nếu không hiểu, thì hãy nghe hết câu chuyện trước đã.
Chen ngang chỉ khiến cuộc nói chuyện kéo dài và làm mờ nội dung thôi.
"Anh nghĩ cuộc thi ăn nhiều là 'vô nghĩa', đúng không?"
"...Ừ."
"Tức là, anh cho rằng một cuộc thi đấu đúng nghĩa phải là những người đàn ông mạnh mẽ cầm kiếm và khiên, đối đầu nhau vì danh dự và lòng tự trọng, đúng không?"
"...Vậy thì sao?"
"Được, nghe tôi hỏi đây."
Suy nghĩ cho kỹ vào.
Lựa chọn từ ngữ cẩn thận và trả lời.
"Sau khi giải đấu võ thuật kết thúc, điều còn lại là gì?"
Ricardo nhíu mày.
Hắn định nói gì đó, nhưng lại thôi.
Nhìn cử chỉ nhăn mặt của hắn, có vẻ như hắn ngại nói ra. Nhưng có lẽ hắn cho rằng im lặng cũng chẳng giải quyết được gì. Sau khi hắng giọng nhẹ, hắn trả lời:
"T-Tự hào và danh dự."
"Pu pu pu!"
"Im đi! Đừng có cười!"
"Dù sao cũng là nam nhi, muốn thứ đó là chuyện bình thường mà ha."
"Ngươi đang chế giễu ta à!?"
"Phải, đúng vậy. Anh là đồ ngốc. Một tên ngốc cực kỳ đáng khinh."
Khi tôi nói thẳng thừng, Ricardo sững sờ đến mức không thể giận dữ nổi.
Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt thực sự không hiểu.
"Chúng ta đang nói về kinh tế đấy. Hãy suy nghĩ đi. Tự hào và danh dự có làm đầy bụng được không? Những người thất nghiệp ngồi trong ngõ hẻm có kiếm được tiền không? Có nên bỏ mặc nền kinh tế đình trệ và say sưa trong chiến thắng nhất thời không?"
"N-Nếu đang nói về kinh tế thì nói ngay từ đầu chứ!"
"Tôi chỉ nói về chuyện đó thôi. Suốt từ nãy đến giờ."
Có lẽ hắn không thích thua, nhưng lý lẽ như vậy thật đáng khinh bỉ và ngu ngốc.
Trong tình huống cấp bách, đừng cố bảo vệ chút tự tôn nhỏ nhoi.
‘Ta đâu có sai, tại ngươi không nói’ à? Pu pu pu, đồ ngốc.
"Nếu tổ chức giải đấu võ thuật, ai sẽ được lời? Hẳn là các cửa hàng vũ khí và giáp phục. Quán trọ và quán ăn cũng có thể có chút thu nhập."
Nhưng chỉ những cửa hàng gần địa điểm tổ chức mới có thu nhập. Điều đó sẽ dẫn đến tranh chấp về việc tổ chức ở đâu. Một quán ăn ở ngay trước địa điểm tổ chức sẽ đông nghẹt khách hàng mỗi ngày. Các cửa hàng gần địa điểm sự kiện, dù có bán đồ ăn dở tệ với giá cắt cổ đến mức phi lý cũng sẽ bán được.
Nhưng nếu không có sự kiện, tất nhiên chẳng ai thèm nhìn đến. Không thể có khách quen.
"Làm các cửa hàng vũ khí kiếm được lời, rồi sau đó làm gì? Bảo họ làm những vũ khí mạnh hơn, rồi gây chiến với các quận cao hơn à?"
"Đồ đần! Ai làm chuyện đó chứ!"
"Vậy thì, tiền mà các cửa hàng vũ khí kiếm được sẽ được hoàn trả vào đâu? Nếu chỉ làm cho túi của các chủ tiệm vũ khí ấm lên, kinh tế sẽ không phát triển được. Quận sẽ không hồi sinh nổi đâu."
"..."
Tôi không nói các cửa hàng vũ khí là xấu, nhưng hiện tại chúng không cần thiết. Hơn nữa, nên tránh làm rộng thêm khoảng cách giàu nghèo trong cùng một quận. Ngay cả bây giờ, đã có ý thức phân biệt vô nghĩa như Hẻm số một, Hẻm số hai. Khiến nó tệ hơn để làm gì?
"Điều cần suy nghĩ không phải là nội dung của cuộc thi. Mà là lợi ích nó mang lại."
"Ngươi đang nói rằng cuộc thi không quan trọng?"
"Đồ ngốc. Nếu anh lơ là trong cuộc thi, tôi sẽ đánh bại anh và bắt anh phải chấp nhận tất cả các yêu cầu của tôi."
"Vậy ngươi bảo ta phải tập trung vào đâu!?"
"Tất cả!"
Cuộc thi, kinh tế, cách phân phối lợi ích mà chúng mang lại, phải chú ý đến tất cả và làm cho chúng thành công rực rỡ, không chê vào đâu được.
"Tôi sẽ liệt kê những lợi ích của việc tổ chức cuộc thi ăn nhiều. Nghe xong, anh sẽ hiểu ý tưởng của tôi tuyệt vời như thế nào. Ngay cả một người ngu ngốc như anh cũng hiểu được."
"Hừm... Nói thử xem, mặt đần."
Cách hắn cố gắng bào chữa cho thất bại chứng tỏ hắn khá cay cú. Pu pu pu.
"Địa điểm sẽ là ở đây, Quận 41. Hãy tập hợp những người dân nhàn rỗi để dọn dẹp khu phố. Đảm bảo ít nhất không có một mảnh rác nào để tạo diện mạo tốt. Mùi hôi thối càng không thể chấp nhận được, hãy bỏ tù những người chống đối nếu cần để buộc họ tham gia tích cực vào sự kiện này."
"Bỏ tù... Ngươi coi dân của ta là gì..."
"Quận 41 quá bẩn! Và còn hôi nữa!"
"Cái...!?"
Khi tôi nói dứt khoát, Imelda và Javier gật đầu đồng tình, và Demilly mỉm cười khiêm tốn.
Thấy phản ứng đó, Ricardo lại trố mắt... Hắn ta không nhận ra à? Đừng quen với mùi hôi thối này chớ.
"Nếu không thể làm sạch kịp thời hạn thì đành vậy, tôi sẽ cho mượn Quận 42. Vì đó là một khu phố đẹp có thể mời được cả quý tộc đến."
Imelda cũng như quý tộc, và những vị khách quý tộc của Luxury thỉnh thoảng cũng đến Ánh Dương Quán, nên tôi không nói dối đâu nha.
"Dù sao họ cũng đang không có việc, nên hãy bắt họ làm đi."
"Này nhé! Để làm thế thì cần phải trả lương! Tiền đâu ra để chi cho một dự án công cộng lớn như sửa sang toàn bộ quận chứ!?"
"Quận 40 sẽ chi trả."
"Ớ!?"
Demilly phát ra tiếng kỳ quặc.
Cái gì vậy, ồn ào quá đi. Với cái đầu hói của ông, đừng đột ngột đứng dậy như thế. Người ta sẽ tưởng mặt trời đang mọc đấy.
"Chính xác hơn, Quận 40 và Quận 42 sẽ chi tiền chuẩn bị. Quận 41 cũng phải đóng góp một chút. Dù sao thì nơi của anh cũng sẽ được dọn dẹp sạch sẽ mà."
"A-ano... Ooba-kun. Ý cậu là bọn ta phải đóng góp à? Để sự kiện này thành công?"
"Không phải vậy. Đây là đầu tư... à không, là chi phí quảng cáo."
Quận 41 sẽ tập hợp nhân lực, Quận 40 và Quận 42 sẽ chi trả chi phí. Đổi lại, trong thời gian trước sự kiện, họ được phép mở cửa hàng trên đại lộ của Quận 41.
"Có vài cửa hàng đang bỏ trống phải không?"
"Trên đại lộ thì không. Nếu có thì chỉ từ Hẻm số hai trở đi thôi."
"Vậy thì chuyển các cửa hàng từ đại lộ qua đó và nhường chỗ."
"Hả!? Ngươi điên à!?"
"Nếu không thì chi phí sẽ được trang trải bằng thuế của Quận 41. Thu từ người dân."
"........Tên khốn."
Đây cũng là một phần quan trọng trong kế hoạch.
Đại lộ đó có quá nhiều cửa hàng không cần thiết. Đặt cửa hàng vũ khí ở đại lộ, nơi đầu tiên người ngoài đến thăm để làm gì?
Cần quán ăn, quán rượu, và nhà trọ cơ.
Ngay cả thịt ma thú đặc sản cũng không thể mua được ở đại lộ. Phải nướng thịt thơm phức để làm mềm ví của khách tham quan mới kiếm được thu nhập chứ. Không làm được vậy thì đại lộ để làm gì!?
Hay là vì ăn đứng, vừa đi vừa ăn sẽ làm giảm phẩm cách?
Cứ cố chấp vào thể diện và vẻ ngoài.
"Những tranh chấp liên quan đến di dời, Lãnh chúa giải quyết đi. Dùng tiền, dùng vũ lực, hay bất cứ thứ gì, miễn là họ đồng ý."
"...Ngươi đang đẩy nhiệm vụ khó khăn cho ta đấy."
Đừng nghĩ rằng ngươi sẽ dễ dàng có những trải nghiệm tốt.
Ngươi sẽ là người bận rộn nhất trong thời gian trước sự kiện đấy.
"Quận 40 và Quận 42 đóng góp tiền để đổi lấy việc được mở cửa hàng ở vị trí đắc địa. Họ có thể thu hồi phần nào chi phí bằng cách cung cấp thức ăn và chỗ ở cho số lượng lớn công nhân đi lại trong thời gian xây dựng cơ sở hạ tầng, và nếu làm tốt, họ còn có thể thu hút khách hàng mới từ các quận khác."
"Hmm... nhưng tổn thất vẫn lớn quá..."
Demilly, người bắt đầu tính toán chi tiết, lẩm bẩm với vẻ mặt khó chịu.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ vậy. Nhưng...
"Không chỉ có vậy đâu, Demilly."
"Này, Yashiro. Sao cậu dám gọi tên Chú trống không chứ hả?"
Estella nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm khắc sau lời nói của tôi.
Đừng cắt ngang, Estella.
Mà, nếu cô thấy khó chịu, tôi sẽ gọi ông ấy bằng một cái tên phù hợp.
"Phiền phức quá. Tôi nói lại là được chứ gì?"
"Dù thân thiết cũng phải có lễ độ chứ."
Tôi chỉnh trang lại và quay về phía Demilly.
"Không chỉ có vậy đâu, Thiên thần đầu trọc Demilly."
"Gọi tên không cũng được mà!? Dù gì ta với Ooba-kun cũng là bạn mà! Giữ mối quan hệ thân thiện cũng tốt. Vậy nên, cậu đừng bao giờ gọi ta bằng cái tên đó nữa được không!?"
"...Yashiro... tôi sẽ dạy dỗ cậu sau."
Gì vậy, Estella.
Cô đâu có phàn nàn khi tôi nói chuyện bộc trực với Ricardo.
"Tôi đối xử bình đẳng với mọi người, không phân biệt họ là ai."
"...Đó là câu nói dành cho người có địa vị thấp hơn mình đấy."
"Cách gọi không quan trọng! Từ đầu, ta đã không mong đợi lễ độ từ ngươi rồi. Tiếp tục đi."
Ricardo nói, dậm chân xuống đất.
Vậy là tôi đã có được sự cho phép từ tất cả Lãnh chúa, từ giờ tôi có thể nói chuyện thẳng thắn mà không cần lo lắng.
"Khi đường sá ở Quận 41 được làm sạch, tất cả các con đường từ Quận 40 đến Quận 42 sẽ được cải thiện. Việc di chuyển sẽ thuận tiện hơn nhiều."
"Hmm. Ra vậy. Đúng là đường sá ở đây rất tệ."
Lãnh chúa của Quận 40 nói, mặc dù cho đến gần đây, đường sá ở quận của ông ta cũng bị hư hỏng nặng. Mặt cũng dày gớm.
"Hơn nữa, nếu sự kiện lớn người ta phấn khích và thành công rực rỡ, sẽ có nhiều tiền chảy vào. Chúng ta nên tập trung vào dòng chảy con người, tiền bạc và hàng hóa hơn lợi nhuận."
"Nghĩa là sau sự kiện, giao lưu có thể trở nên sôi động hơn, phải không?"
Estella nói một câu rất hay.
Những mối quan hệ mới được tạo ra trong suốt sự kiện có thể được duy trì sau đó.
Có thêm nhiều cửa hàng quen thuộc, hợp tác do giao lưu trong cùng ngành, hay hợp tác giữa các ngành khác nhau. Vô số khả năng.
Chúng tôi cũng định quảng cáo rầm rộ.
Quận 42 giờ đây là trung tâm của văn hóa ẩm thực. Có rất nhiều món ăn mà người dân Quận 40 và Quận 41 chưa biết đến.
Nếu quảng bá triệt để, chúng tôi có thể thu hút khách hàng đến Quận 42.
Vùng đất không ai đến nếu không có việc, khu đáy xã hội.
Quận 42 như vậy mà có thể trở thành nơi mọi người đổ xô đến thì việc đó hoàn toàn đáng để làm.
"Demilly. Ông còn biết thợ xây nào khác giỏi như Torbeck không?"
"Hmm... Ta có biết vài thợ xây tay nghề tốt."
"Tốt. Vậy thì huy động tất cả thợ xây để xây dựng đường sá và địa điểm tổ chức nhé."
"Nếu huy động đám trẻ hamster, đường sá sẽ được hoàn thành khá nhanh nhỉ."
"Có vẻ thú vị hơn rồi đấy."
Coi bộ Estella và Demilly cũng đã bị thu hút. Thật tốt khi những nhà đầu tư có vẻ hài lòng. Ngay cả khi thất bại và thua lỗ, họ vẫn có thể xem nhẹ vấn đề bằng cách nói "Dù sao thì cũng vui mà".
"Ê, mặt ngốc."
Ricardo cắt ngang, dội một gáo nước lạnh vào bầu không khí đang dần nóng lên.
"Những điều kiện này quá tốt."
"Thì tốt chứ sao?"
"Đừng coi thường ta. Những lời ngon ngọt thường có ẩn ý đằng sau. Khi bọn ta được ưu đãi một cách trắng trợn như thế này, chắc chắn có điều gì đó mờ ám."
Gã này chắc hẳn đã gặp nhiều kẻ bẩn thỉu trong đời.
Thật đáng thương khi gã đã hình thành thói quen tự nhiên là dò xét ý đồ của người khác.
"Ôi... nếu tôi có bộ ngực to thì tôi đã ôm anh rồi."
"Ngươi bị điên à!?"
Hắn đang đói khát tình yêu. Đó là lý do tại sao mặt hắn toát lên vẻ xấu xa như vậy.
*Chen ngang: Chó chê mèo lắm lông... (¬_¬)
"Mặt xấu xí vãi."
"Muốn gây sự à!? Thôi đủ rồi, trả lời ta đi! Ngươi đang âm mưu điều gì!?"
Có những kẻ lập tức cảm thấy bất an khi mọi thứ thuận lợi cho họ.
Nhưng khi gặp tình huống bất lợi, họ lại phàn nàn về sự bất công.
Gã này chính xác là như vậy.
Nói cho cùng, hắn là một tên loser.
Hắn luôn nghĩ về việc không muốn bị lừa, không muốn thất bại, không muốn bị xấu hổ, nên không bao giờ đưa ra được quyết định dứt khoát. Đó là lý do tại sao hắn không thể thực hiện cải cách, là lý do tại sao quận này ngày càng suy thoái.
Với những kẻ như vậy, tốt nhất là cho họ thấy bất lợi nhỏ hơn một chút so với lợi ích.
Chỉ cần khiêu khích một chút là hắn sẽ bùng cháy kiểu "Ra vậy, có những bất lợi như thế à? Nhưng ta đây có thể xử lý tốt" thôi.
Không tin thì cứ xem đây.
"Điều tôi đang âm mưu, như tôi đã nói suốt, là xây dựng cổng thành. Vì mục đích đó, tôi đang cố kéo anh vào sân chơi này."
Vì chúng tôi đang ở vị thế xin tham gia, nên phải phục vụ một chút và làm cho họ cảm thấy "ngon miệng" để cắn câu.
"Demilly từ đầu đã nói rằng ông ấy muốn tránh xung đột giữa Quận 42 và Quận 41. Sự kiện lần này sẽ phải dựa vào Quận 40 khá nhiều... nhưng vì Demilly là một vĩ nhân có kinh nghiệm và lòng độ lượng vượt xa chúng ta, nên tôi rất mong ông ấy giúp sức."
"Ha-ha-ha! Được khen như vậy thì ông không thể từ chối được nhỉ, Ambrose."
"Hahaha, thiệt tình... Hơn nữa, nghe điều đó từ miệng của Ooba-kun đúng là vui. Vì cậu ta hiếm khi khen ngợi ai mà."
Hai ông chú to lớn cười với nhau.
Đối với Demilly, vụ việc này không mang lại nhiều lợi ích.
Demilly có thể bỏ qua hai quận tầng lớp thấp hơn mà không chịu nhiều thiệt hại. Tuy nhiên, Demilly đã chủ động can thiệp. Để giúp Estella.
Lãnh chúa Quận 40 là một người tốt bụng, quan tâm đến người khác đến mức ngớ ngẩn.
"Thành thật mà nói, nhờ Ooba-kun mà doanh thu của bọn ta đã tăng lên. Ta thực sự biết ơn vì vụ đường sá."
"Hội tiều phu của ta cũng hân hoan vì có nhiều công việc hơn nhờ vào hệ thống thoát nước."
Vì vậy, Demilly nói rằng ông ta sẵn sàng đầu tư, và Javier cũng ủng hộ điều đó.
"Cơ mà, nếu Quận 40 thắng, ta muốn mời Ooba-kun làm cố vấn."
"Ơ!?"
Estella bật ra tiếng kêu trước lời tuyên bố bất ngờ của Demilly.
Tuy nhiên, Demilly cười với khuôn mặt vô hại và vẫy tay.
"Ta sẽ không cướp cậu ta khỏi Quận 42 đâu. Ta chỉ cần cậu ta đưa ra một số đề xuất về cách cải thiện Quận 40 thôi. Dĩ nhiên, điều đó nghĩa là cậu ta sẽ phải thường xuyên đến Quận 40 trong vài năm."
Đề cao tôi quá rồi.
Không chỉ tham gia vào việc cải thiện Quận 40, mà còn là chỉ huy... đối với một thường dân ở Quận 42, đây là một sự thăng tiến đáng mừng. Nhưng tôi thì xin kiếu.
Tại sao tôi phải chịu đựng một khu phố đầy người cơ bắp và hói đầu trong nhiều năm chứ...
"Này, Ambrose. Nếu muốn mua chuộc Yashiro, ông cần chuẩn bị nhiều mỹ nữ ngực khủng đấy."
"Ha-ha-ha. Tất nhiên, tôi đã tính đến điều đó rồi. Tôi sẽ cung cấp cho cậu ta ba thư ký xinh đẹp vòng một nảy nở."
Ây dà, có nên đến Quận 40 không ta!?
...Không, không. Làm sao tôi có thể bị mấy bộ ngực to quyến rũ chứ... cơ mà khoan... nếu thế thì...
"...Rác rưởi."
"Đừng có nhìn người khác bằng ánh mắt khinh bỉ đó."
Ricardo nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt sau khi nghe cuộc trò chuyện của mấy ông chú.
Sự chỉ trích đó hoàn toàn sai.
"Rất tiếc, Stuart! Darling thích bộ ngực vừa phải như của tôi cơ! Không phải cứ nhiều là tốt đâu! Phải không, Dar~ling?"
Medra nháy mắt với tôi. ...Cô lấy thông tin sai lệch đó từ đâu vậy?
"...Ngươi... thiệt luôn...?"
"Đừng có nhìn tôi như thể nhìn thứ gì đó bẩn thỉu."
Đúng là một lời buộc tội oan quá đáng. Ướt nhẹp đến mức tôi có thể bị cảm lạnh.
*Chú thích: Nureginu (濡れ衣) = buộc tội oan = quần áo ướt.
"Estella-san không tham gia vào cuộc trò chuyện đó sao?"
"Imelda, làm ơn đừng phát biểu khi chưa được cấp quyền."
Estella cắt ngang Imelda một cách dứt khoát mà không buồn nhìn cô ta.
"Kích thước ngực tỷ lệ thuận với giá trị con người... đó là quan điểm cơ bản của Yashiro-san đấy."
"Nè, mấy người. Từ khi nào mà mấy người không còn sợ Tinh linh Thẩm phán nữa vậy?"
Bọn họ nghĩ tôi sẽ không kích hoạt nó à? Tôi là kiểu người sẽ làm khi cần làm đấy?
"............"
"Đừng có im lặng nhìn tôi, nói gì đi chứ!"
Ricardo tựa người vào ghế, nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang nhìn lũ ruồi bu quanh đống phân bên đường.
Nếu không phải là mỹ nữ thì ánh mắt lạnh lùng như vậy chỉ làm người khác khó chịu thôi. Coi chừng ta đấm ngươi đó, đồ khốn.
"Dù sao đi nữa..."
Đến lúc tổng kết rồi.
"Bên này rất hăng hái..."
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn và nói.
"Phần còn lại phụ thuộc vào anh, Ricardo. ...Anh quyết định thế nào?"
Vì không thể tự quyết định nên hắn sẽ mang về để hỏi ý kiến người khác... đó là phán đoán thông thường, nhưng... gã này sẽ không làm vậy.
Đôi mắt hắn đang sáng rực. Giống như một thợ săn vậy.
Với tất cả những điều kiện đã được chuẩn bị, ngươi không thể quay lưng lại với kẻ thù, phải không? Đặc biệt là khi ngươi tự hào về việc săn bắt.
"Được thôi. Ta chấp nhận đề xuất vớ vẩn của ngươi."
Ricardo đồng ý với đề xuất này một cách kiêu ngạo. Với ý chí kiên định ẩn hiện đằng sau lòng tự trọng cao, khác với tính không chịu thua của Estella.
Này, chừng nào ngươi từ chức Lãnh chúa thì hãy gia nhập Hội săn bắt đi.
Ta thấy ngươi bị ảnh hưởng quá nhiều từ Medra rồi.
Có điều, thân là kẻ định săn ta, nhưng lại rơi thẳng vào bẫy của ta.
"Ba quận sẽ thi ăn nhiều, quận nào có người ăn được nhiều nhất sẽ thắng. Mỗi quận sẽ chọn ra một người mạnh nhất và thi đấu một cách công bằng trước công chúng. Quận thắng có thể áp dụng một quyền cưỡng chế đối với quận thua. —Như vậy được rồi chứ?"
"Tôi muốn anh nghe quy tắc mà tôi sắp đề xuất. Anh có thể nêu thắc mắc, nhưng trước tiên hãy nghe tôi nói. Và... tôi muốn sửa lại phần quan trọng nhất."
Đại khái như Ricardo mới nói. Nhưng có một điểm khác biệt lớn.
"Số người được chọn không phải là một."
"Hả?"
Tôi bước lên phía trước và tuyên bố:
"Cuộc thi ăn nhiều sẽ là một trận đấu đồng đội với các thành viên được tuyển chọn."
Tôi đã thành công kéo Ricardo vào sân chơi này. Có thể nói cuộc họp lần này đã thành công.
Nào, Ricardo, từ giờ ngươi sẽ phải làm việc như một con ngựa kéo xe.
Vì chúng ta, nhé.
---------------------------------
Sau khi kết thúc cuộc họp ở Quận 41, chúng tôi đang trên đường đến Quận 42, ngồi trên chiếc xe ngựa lớn do Assunto chuẩn bị. ...Gã có xe ngựa tốt thật... có lẽ nên thu thêm thuế từ gã này.
"Mà, lúc nãy Assunto và Usse im lặng quá nhỉ."
Tôi nói với hai ông chú ngồi cạnh mình.
Cơ mà, tại sao tôi phải ngồi cạnh mấy ông chú chứ? Trong khi Estella và Imelda ngồi đối diện? Lẽ ra nên là hai người đẹp ngồi hai bên tôi, còn hai ông chú ngồi đối diện chứ.
"Im lặng á...? Đương nhiên rồi...!"
Usse nhỏ giọng trách móc tôi từ phía bên kia Assunto.
Assunto cũng đang trừng mắt nhìn tôi. Có chuyện gì vậy?
"Nếu các người giơ tay, các người đã có thể phát biểu, vậy nên giận tôi là vô lý phải không?"
"Tôi không ngốc đến mức đưa ra phát biểu không cần thiết trong tình huống đó. Vấn đề không phải vậy...!"
Assunto nghiêng người về phía tôi. ...Tởm quá. Đã vậy còn hơi có mùi nữa. Mùi ông chú.
"Tại sao cậu không nói cho tôi biết trước chứ...!?"
Assunto nói với giọng mạnh mẽ nhưng vẫn giữ âm lượng nhỏ.
Gã đang nói về cái gì vậy?
"Rằng Đại diện Lãnh chúa của chúng ta là Estella-san! Tôi còn tưởng tim mình ngừng đập lúc biết điều đó cơ!"
"Đúng vậy! Trong suốt cuộc họp, tôi chỉ nghĩ về điều đó và không thể tập trung nghe gì cả!"
Ơ hay...
"Mấy ông đã gặp rồi mà hả? Không phải các ông đã gặp Đại diện Lãnh chúa để thảo luận về việc thành lập chi nhánh và những chuyện khác sao?"
"Theo tôi nhớ thì Đại diện Lãnh chúa xinh đẹp, thanh lịch, và có bộ ngực tương đối lớn. Dù có giống đến mấy, Estella-san vẫn là người đầu tiên bị loại khỏi danh sách nghi vấn!"
"Đúng vậy! Cô ấy có bộ ngực khá lớn, nên đương nhiên rồi!"
"...Hai ông chú kia. Các ông nhận diện tôi bằng chỗ nào vậy hả?"
"Cơ mà, trước tiên, Estella... cô đã nhét cái gì vào vậy?"
Đừng có theo đuổi sự phù phiếm chứ!
"Dù sao đi nữa thì các ông phải nhận ra chứ? Khuôn mặt giống hệt nhau mà."
"Đại diện Lãnh chúa xinh đẹp hơn nhiều!"
Usse... đó là cùng một người đấy.
"Estella luôn là mỹ nhân mà."
"Myu!"
"Estella-san. Làm ơn đừng phát ra âm thanh ghê tởm bên cạnh tôi."
Có vẻ bọn họ thực sự không nhận ra cho đến bây giờ.
Mà, lần đầu tiên thấy cô ta, tôi cũng ngạc nhiên. Phụ nữ có thể thay đổi hoàn toàn bằng trang điểm.
"Thật sự tôi không nhận ra. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó."
Tôi tưởng với khả năng quan sát như Assunto sẽ nhận ra ngay, nhưng có vẻ gã không nhìn kỹ khuôn mặt. Tôi cứ nghĩ việc nhớ mặt người và đọc biểu cảm là điều cần thiết để xử lý người khác chứ.
"Vì tôi không có ý định tranh luận với quý tộc, nên không cần quan sát kỹ như vậy... Với lại..."
Assunto khẽ thì thầm, tỏ ra hơi để ý đến sự hiện diện của Estella.
"Tôi luôn cố gắng không nhìn vào mặt các quý tộc."
"Ông nói tôi mới sực nhớ, mỗi khi gặp ở chỗ chúng tôi, ông luôn cúi mặt nhỉ. Tôi cứ tưởng ông đang căng thẳng."
Ha ha ha. Làm gì có chuyện Assunto căng thẳng trước mặt quý tộc chứ.
Với gã này, phần lớn là...
"Do sự ghen tị hiện rõ trên mặt à?"
"Phải. Tôi muốn kiềm chế lắm, nhưng có vẻ nó vẫn lộ ra."
Khi Assunto nói vậy, sự ghen tị đối với những quý tộc ở vị thế cao hơn mà gã chưa đạt tới đã hiện rõ trên gương mặt.
"Nào, Assunto. Bình tĩnh đi. Dù là quý tộc thì rốt cuộc cũng chỉ là Estella thôi."
"Vâng. Nghĩ như vậy thì tôi cảm thấy đỡ hơn một chút."
"Nói thế có ý gì hả!?"
Dù tốt hay xấu, cô không giống quý tộc lắm đâu.
Assunto và Usse đã im lặng trong suốt cuộc họp vì sốc trước sự thật gây sửng sốt. Có lẽ họ sẽ không nói nhiều trong tương lai, nhưng tôi vẫn sẽ nhắc nhở họ một chút.
"Nhân tiện, về Estella..."
"Không cần lo lắng đâu. Tôi không phải loại người cung cấp thông tin miễn phí."
"Cũng chẳng có lợi gì khi loan tin đó ra ngoài."
Hai người này chắc sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì đâu.
"Cam go nhỉ... Lãnh chúa mà không có ngực." Imelda nói móc.
"Nhưng Lãnh chúa quận của cô cũng đâu có ngực?"
Thật ra nếu Demilly hay Ricardo có bộ ngực lớn thì mới đáng sợ đấy.
"Cơ mà, Yashiro này..."
Trong chiếc xe ngựa rung lắc, Estella nhìn tôi chăm chú. Đôi mắt cô ta đang nghiêm túc.
"Tại sao cậu lại đặt ra những quy tắc như vậy?"
"Những quy tắc nào cơ?"
"Cách thức thi đấu, số người tham gia, giới hạn thời gian... Vì là cậu đặt nên chắc chắn có ý nghĩa gì đó phải không?"
Những quy tắc tôi đề xuất như sau:
Cuộc thi ăn nhiều sẽ là thi đấu đồng đội với các thành viên được tuyển chọn.
Tối đa sáu trận. Quận nào thắng ba trận trước sẽ là quán quân.
Mỗi trận có giới hạn thời gian bốn mươi lăm phút. Đây là thời gian chú trọng vào việc ăn nhiều hơn là ăn nhanh.
Điều này còn bao gồm mong muốn họ ăn sao cho đẹp mắt và không làm vương vãi thức ăn.
Và quận thua chót sẽ chuẩn bị món ăn cho trận tiếp theo. Điều này nghĩa là quận thua có thể chọn nguyên liệu có lợi cho mình. Tôi muốn kéo dài cuộc thi càng lâu càng tốt. Sẽ vô vị nếu một quận nào đó thắng ba trận liên tiếp và kết thúc sớm.
Món ăn sẽ được đặt trên đĩa chung, và chỉ giới hạn những thứ đặt được trên đĩa. Cứ đặt được lên đĩa thì mang gì cũng được. Thậm chí đặt một tô mì ramen lên đĩa cũng OK.
Miễn là không phải thứ không thể ăn hết như ma thú nướng nguyên con.
Theo phong cách "wanko soba", sau khi ăn hết một đĩa, đĩa tiếp theo sẽ được mang ra, và thắng thua sẽ được quyết định bằng số đĩa đã ăn hết.
Mỗi quận có thể giữ bí mật về người thi đấu và món ăn đến phút cuối.
Nói thẳng ra, đây là biện pháp để có thể linh hoạt thay đổi chiến thuật theo tình hình.
Theo kế hoạch, giải đấu sẽ diễn ra trong hai ngày, với ba trận mỗi ngày.
Kết thúc khi một quận nào đó đạt ba chiến thắng.
Nhân tiện, vì không thể kéo dài đến trận thứ bảy, nên tình hình sau bốn trận sẽ quyết định kết quả tiếp theo.
Giả sử tỉ số là 2-1-1 sau bốn trận, nếu quận đang dẫn thắng trận thứ năm, giải đấu sẽ kết thúc. Nếu một trong hai quận còn lại thắng, quận thua chót sẽ bị loại, và trận thứ sáu sẽ là cuộc tranh giành chức quán quân giữa hai quận có hai thắng lợi.
Giả sử tỉ số là 2-2-0 sau bốn trận, quận đứng chót sẽ bị loại, và trận thứ năm sẽ là trận chung kết giữa hai quận dẫn đầu.
Tôi đã đề xuất những quy tắc này, và vì Demilly và Ricardo không phản đối gì nên chúng đã được chấp thuận.
"Không thể nào có chuyện cậu đưa ra đề xuất tập trung vào giải trí thuần túy được."
Quá đáng à nghen.
Nhưng nhạy bén lắm.
"Vì bên kia có quái vật như Medra mà."
Nếu chỉ đấu một trận thì xác suất rủi ro luôn cao.
"...Chắc cô ta ăn được nhiều nhỉ."
"Mọi thứ cử động trước mặt cô ta đều bị ăn..."
Tất cả mọi người ở đó đều tái mặt khi tưởng tượng ra cảnh Medra săn mồi.
"Usse, ông có biết Medra ăn nhiều đến thế nào không?"
"Chịu. Vì mẹ chỉ ăn với những người bà ấy tin tưởng thôi... Chúng tôi chưa bao giờ thấy Mẹ ăn."
"...Đến mức cấm xem sao?"
Tôi dễ dàng tưởng tượng ra cảnh tượng "Gạp!" "Bựt!" "Roạt!" khi cô ta cắn vào cổ những con ma thú đi lang thang trong rừng.
...Nếu chạm ánh mắt, chắc tôi sẽ bị ăn mất.
"Cơ mà, câu cửa miệng của cô ta là 'Không ăn thì không thể mạnh lên được'. Nên chắc cô ta ăn rất nhiều... Vì cô ta rất mạnh mà."
Lượng thức ăn tỉ lệ thuận với sức mạnh... Nếu nhìn vào Magda thì đây là lý thuyết không khó hiểu.
"Liệu có thể đấu lại một người mạnh cỡ quái vật như vậy không?"
"Gì vậy, Assunto? Ông muốn Quận 42 thắng à?"
"Đương nhiên rồi. Tôi không thể chịu được việc bị thu thuế đi lại. V Với lại, nếu Yashiro-san thắng, Quận 41 sẽ có thêm nhiều quán ăn uống, khách hàng của chúng tôi cũng sẽ tăng lên mà."
Sao lại nói ‘nếu tôi thắng’ chứ...
Nhưng đúng là Assunto có khác. Coi bộ gã đã mơ hồ đoán được việc cải cách Quận 41 mà tôi đang định thực hiện.
"Dù có thêm quán ăn uống, họ cũng chỉ mở tạm thời trong thời gian diễn ra cuộc thi thôi mà hả? Sau khi kết thúc, chẳng phải họ sẽ trở lại làm cửa hàng vũ khí như cũ sao?"
"Imelda à, điều con người thích nhất là 'duy trì hiện trạng' đấy."
"Gì vậy, Estella-san? Nói như thể cô biết hết ấy."
Estella hẳn đã nỗ lực để cải thiện Quận 42. Vì không thể cải thiện được, cô ta hẳn đã trải qua nhiều khoảnh khắc cay đắng.
Như Estella nói, con người thích duy trì hiện trạng. Họ là sinh vật kỳ lạ, khát khao "cải thiện" nhưng lại cứ khăng khăng giữ nguyên hiện trạng.
Khi cuộc sống hàng ngày thay đổi, con người từ lo lắng, đến bất mãn, đôi khi còn cố chấp phản đối.
Nhưng khi tình hình thực sự thay đổi, sau một thời gian, họ sẽ thích nghi với nó. Rồi dần dần họ bắt đầu nghĩ rằng cải cách là điều tốt, và khi đã quen, họ lại quay về xu hướng duy trì hiện trạng.
"Tóm lại, hiện tại dân Quận 41 đang cố gắng duy trì hiện trạng. Nếu phá vỡ được điều đó và xây dựng những cửa hàng nhắm đến khách từ bên ngoài, thì đại lộ sẽ trở nên đông đúc đến mức không còn nhận ra."
Estella nói với vẻ tự tin nhất định.
"Nếu chúng ta cho mọi người thấy rõ rằng cách mới hiệu quả hơn, thì nghị lực muốn duy trì hiện trạng mới sẽ lớn hơn nghị lực muốn quay lại như cũ."
Giống như cách Nhật Bản ngày xưa hiện đại hóa. Những nền văn hóa được coi là tốt sẽ mở rộng nhanh chóng.
Mà, trong trường hợp Quận 41, gọi là tối ưu hóa thì đúng hơn là hiện đại hóa.
"...Đúng là khó chấp nhận được một khu phố mà người ta phải đến hẻm thứ ba đầy mùi khó chịu mới có thể ăn được..."
Cuộc thị sát trước đây hẳn là trải nghiệm đau đớn đối với Imelda. Mặt cô ta nhăn nhó.
Muốn quay lại ăn xoài vì nó ngon, nhưng không muốn đến con hẻm thứ ba đó. Chắc không ít người nghĩ vậy.
Nếu chúng tôi thành công trong việc thu hút những người như vậy, nếu chúng tôi có thể truyền bá sức hấp dẫn của Quận 41 đến nhiều người hơn...
"Nếu làm cho đại lộ hoạt động hiệu quả, Quận 41 sẽ thịnh vượng về kinh tế hơn bây giờ. Khi đó, tên ngốc Ricardo sẽ không còn những hành động ti tiện như ghen tị với lợi nhuận của chúng ta và than vãn về thuế nữa."
Nói cho cùng, nghèo mới thứ có lỗi.
Dân Quận 40 không phàn nàn khi Quận 42 vui vẻ với bánh ngọt. Bởi vì quận của họ cũng có những thứ đó. Và dù Quận 42 có phát triển đến đâu, họ vẫn tự tin rằng quận mình vẫn tốt hơn.
Nhưng Quận 41 thì không được như vậy.
Nếu bị Quận 42 vượt qua, họ sẽ trở thành quận nghèo nhất, và hiện tại, Quận 42 đang phát triển hơn. Họ cảm thấy lo lắng, bực bội và ghen tị.
Đó là lý do tại sao họ chỉ nghĩ đến việc "cướp lợi nhuận từ Quận 42".
"Tôi nghĩ sau khi cổng thành được xây dựng ở Quận 42, khu vực gần đại lộ của Quận 41 nên trở thành một thị trấn lưu trú cho những người sử dụng nó. Quận 42 có nhiều cánh đồng, nhưng rất ít nhà trọ, đúng không?"
"Vì số khách từ bên ngoài đến Quận 42 chỉ khoảng hai con số mỗi năm thôi."
Hơn nữa, cũng không có nhiều nơi có thể xây dựng nhà trọ mới.
Khi cổng thành được xây dựng, nhiều người sẽ qua lại. Nhà trọ và quán ăn là thứ thiết yếu.
"Tôi sẽ để phần đó cho Quận 41."
"Lãng phí ghê. Nếu là tôi, tôi sẽ cố gắng xây nhà trọ trong Quận 42 bằng mọi giá."
Assunto nhún vai như thể không hiểu được.
"Bởi vì Lãnh chúa của chúng tôi không phải kiểu người có thể buộc dân di dời hay thu hồi đất. Cô ta thuộc phe ủng hộ duy trì hiện trạng."
"...Ư, xin lỗi nhé. Đúng là vậy."
Trái ngược với Ricardo, người đang tập trung vào Hội săn bắt và cố gắng duy trì quận dựa trên Hội đó, Estella đang cố gắng cứu giúp tất cả dân chúng một cách bình đẳng.
Trong Quận 42, khó có thể thực hiện những cải cách táo bạo như tôi đang cố gắng khiến Ricardo làm. Nhiều nhất là tận dụng hiệu quả đất đai còn trống.
Và tôi đã làm hết những điều đó rồi.
"Nếu khách hàng đến Quận 41 và lợi nhuận tăng lên, dù Ricardo có là kẻ ngốc khó sửa đến đâu, hắn cũng sẽ nhận ra lợi ích. Hắn sẽ không còn muốn gây rắc rối cho cổng thành của chúng ta nữa."
Vậy thì hãy để mọi thứ phát triển mạnh mẽ.
Nếu một thị trấn lưu trú được xây dựng gần đó, sẽ dễ dàng thu hút khách từ bên ngoài, và nếu con đường đến Quận 40 được cải thiện, việc vận chuyển cũng sẽ dễ dàng hơn. Điều này mang lại lợi ích lớn cho Hội săn bắt và Hội tiều phu.
Nếu mọi người hiểu được điều đó, sẽ không còn ai phàn nàn về cổng thành của Quận 42, và chúng tôi có thể xây dựng nó một cách đường hoàng.
Cuối cùng, cốt lõi của vấn đề lần này là "tự dưng không thích". Lý do họ không thích là vì họ cảm thấy mình kém cỏi hơn. Họ ghen tị vì nghĩ bên chúng tôi tốt hơn.
Nếu chúng tôi xóa bỏ sự ghen tị đó, sẽ không còn ai phàn nàn nữa.
"Vậy thì, vì lợi ích của mình... tôi sẽ 'tiện thể' giúp Quận 41 kiếm tiền luôn."
Khi tôi nói vậy, tất cả mọi người trong xe đều nhìn tôi chằm chằm.
...Gì thế? Sao mấy người cười nham nhở vậy?
"Yashiro quả nhiên..."
"Vâng. Đúng vậy."
Estella và Assunto mỉm cười ranh mãnh.
...Đừng nhìn tôi, thấy gớm quá.
"Haa~ ...Thì ra đây là cái tsundere mà người ta đồn đại. Lần đầu tiên tôi thấy đấy."
Usse thở dài với vẻ mặt ngớ ngẩn.
Tôi không biết lời đồn đại đó bắt đầu từ đâu và như thế nào.
"Yashiro-san đúng là người rộng lượng nhỉ. Quả như tôi kỳ vọng."
Không hiểu sao Imelda ưỡn ngực một cách tự hào. ...Đừng ưỡn quá, tôi sờ đấy.
"...Cô đang bị nhắm đến đấy, Imelda."
"Kyá! ...Mồ, Yashiro-san thật là."
Imelda ôm ngực, má hơi ửng hồng. ...Nhưng, ánh mắt quyến rũ kỳ lạ đó là sao? Đừng có nhìn tôi như thế.
"Chú mày giỏi nhỉ... Sau Hội săn bắt, giờ chú mày định chinh phục cả Hội tiều phu luôn à?"
"Ê, Usse. Ai đã chinh phục Hội săn bắt và khi nào vậy?"
Lạ nhỉ, trong ký ức của tôi không có dữ liệu đó.
"Mà, trong tình huống này cũng không thể trách được. Dù sao thì tôi là người duy nhất có ngực trong chiếc xe này mà."
"Cô không phải người duy nhất đâu nhé, Imelda?"
Estella quàng tay quanh cổ Imelda với nụ cười đầy giận dữ.
Một cảnh lét biên (yuri)... mà không ai muốn xem.
"Nhưng mà này, Yashiro-san."
Trong chiếc xe ngựa đầy những kẻ ngốc, Assunto bộc lộ vẻ mặt nghiêm túc.
"Tôi hiểu kế hoạch của cậu là đem lại lợi ích kinh tế và giảm mâu thuẫn với các quận lân cận, nhưng cậu định làm gì với cuộc thi ăn nhiều? Tất nhiên, chỉ cần tổ chức cuộc thi, nền kinh tế sẽ hoạt động, và chúng ta có thể thuyết phục họ chấp nhận việc xây dựng cổng thành thông qua đàm phán, nhưng..."
"Ông đang nói gì vậy? Tất nhiên là chúng tôi sẽ thắng rồi."
Đúng là chúng tôi có thể thuyết phục họ, nhưng điều đó sẽ làm chậm trễ việc xây dựng cổng thành.
Tốt nhất là thắng trận đấu một cách dứt khoát và xây dựng nhanh chóng.
"Các quận khác chắc cũng có người tự hào về khả năng ăn nhiều. Cao nhân thường ở ẩn mà."
Cả Demilly và Ricardo đều không thay đổi vẻ mặt tự tin khi nghe về cuộc thi ăn nhiều.
Có lẽ họ đã có sẵn đối tượng để chọn trong đầu.
Bằng chứng là khi tôi nói đến trận đấu đồng đội, cả hai đều tỏ ra hơi lo lắng.
Dù một người thắng, nhưng nếu tất cả những người còn lại đều thua thì cũng vô nghĩa.
Mà nói đến quái vật, bên chúng tôi cũng có. Và có tới hai người cơ.
"Chúng tôi có Bertina và Magda. Hai chiến thắng là chắc chắn rồi."
"Ra vậy! Nếu là hai người đó thì chắc chắn sẽ làm được!"
Estella hào hứng chồm người về phía trước, khiến Imelda bị đẩy nhẹ, và ngực cô ta rung lắc. Bộ ngực "duy nhất" trong xe.
"Nếu tránh Medra và dùng hai người đó, chúng ta sẽ có lợi thế với tỉ số hai thắng một thua."
Bây giờ chỉ cần tìm thêm một người có thể ăn được kha khá nữa thôi.
Trong trường hợp tệ nhất, tôi vẫn còn một quân bài chủ lực.
"Vậy coi như chiến thắng của chúng ta là chắc chắn rồi nhỉ."
"Ừm, chắc chắn."
"Tỉ lệ thuận với ngực của các đại diện quận nhỉ."
"Ngực của Chú và Ricardo cứng hơn ngực của tôi! ...À không, ngực tôi không cứng!"
Estella nắm chặt vai Imelda và lắc mạnh.
Chỉ có ngực của Imelda đang rung lắc. CHỈ CÓ ngực của Imelda thôi!
"Hai người đó ghê gớm đến vậy sao?"
Assunto có một phát biểu đáng ngạc nhiên.
Hả, gì vậy, ông không biết sao? Thực dục dị thường của hai người đó...
"Được rồi! Làm một buổi biểu diễn ăn nhiều để giải thích cho dân nào. Assunto, làm ơn chuẩn bị đồ ăn. Tôi sẽ cho ông xem một cảnh hay ho."
"Ơ-ờ... nếu chỉ là thế thì tôi có thể chuẩn bị..."
"...Uwaa..."
"...Geh!"
"Xin chia buồn..."
"...Khó mà tin là một Sơ trông hiền lành và một cô bé nhỏ nhắn như thế kia có thể ăn nhiều đến vậy..."
Có vẻ như Assunto không nhận thấy tiếng thở dài kinh ngạc của Estella, tiếng thì thầm thật thà của Usse, và lời chia buồn của Imelda xen vào.
"Nhưng mà này, Yashiro. Thắng hai trận thì chưa đủ để thắng tổng thể mà hả?"
Như Estella nói, chúng tôi cần tìm thêm một người có thể mang chiến thắng về nữa.
Tôi nghĩ ra được một người... nhưng thực lực vẫn còn là ẩn số.
"Nếu vậy thì không cần lo lắng!"
Imelda ưỡn ngực, vỗ tay vào ngực mình. ...Boing~
Không ổn... vì mật độ ngực trong xe quá thấp nên tôi cứ tập trung vào Imelda...
"Tại sao không cần lo lắng hả, Imelda?"
"Trông tôi thế này thôi, chứ tôi ăn rất nhiều đấy!"
Nhưng tôi không có ấn tượng đó...
"Mới đây thôi, tôi đã thử thách bản thân bằng phần ăn cá hồi nướng siêu lớn và đã ăn hết! Chủ quán đã vỗ tay tán thưởng tôi đấy!"
"Imelda. Cửa ra bên này. Vì xe đang chạy, nên nhớ cẩn thận khi nhảy xuống."
"Tại sao cậu đuổi tôi ra ngoài chứ!? Tôi đang muốn góp sức mà!?"
Siêu lớn cái gì chứ!?
Ngay cả Loretta cũng có thể ăn hết phần đó!
Ngay cả Loretta "bình thường" cũng làm được đấy!
Có nghĩa, đó là “chuyện bình thường”!
"Thôi, tôi có người để chọn trong đầu rồi."
"Ồ, ai vậy?"
"Tôi vẫn chưa biết rõ thực lực của người đó... nhưng dù gì cũng có buổi hẹn hò, nên tôi sẽ thử sức người đó."
"...Buổi hẹn hò?"
Estella nheo mắt.
...Gì thế? Có gì to tát đâu. Chỉ như một lời cảm ơn thôi mà.
"Yashiro-san, người đó là..."
Imelda cũng có mặt ở đó nên coi bộ nhận ra ngay.
"...tôi phải không?"
"Là Delia!"
Tôi chưa hứa với cô đâu nhé! Yêu cầu đơn phương không thể thành hợp đồng được đâu!
"Delia mà ăn nhiều vậy sao?"
"Chỉ giới hạn đồ ngọt thôi."
Delia thích đồ ngọt, nếu chỉ tính đồ ngọt thì cô ta ăn khá nhiều.
"Nhưng chỉ ăn nhiều hơn một chút so với những người khác thì..."
"Cô nghĩ người được chọn vì khả năng ăn nhiều là kiểu người như thế nào?"
"Thì, những người đàn ông to lớn cơ bắp cuồn cuộn như Miss Medra hay Mr. Javier?"
Estella phân loại Medra thành đàn ông to lớn rồi. Phải chăng não cô ta đang cầu cứu?
"Vậy theo cô, những người đàn ông cơ bắp đó ăn được mấy cái bánh ngọt?"
"À, cậu nói tôi mới sực nhớ, đàn ông thường không thích đồ ngọt lắm nhỉ."
Ánh mắt Estella hướng về phía Usse và Assunto.
Và hai người họ đều nhăn mặt dễ hiểu.
"Tôi thích thịt hơn. Đồ ngọt không hợp với rượu."
"Tôi cũng không thích đồ ngọt cho lắm. Nó làm cằm tôi ngứa ngáy... Nhưng vì vợ tôi rất thích nên thỉnh thoảng tôi vẫn đi ăn..."
"Sao đột nhiên lại tuyên bố yêu vợ vậy?"
"Kh-không phải vậy đâu, Yashiro-san!? Vì vợ tôi thích bánh ngọt nên tôi 'miễn cưỡng' đi ăn cùng cô ấy thôi mà!?"
Í ẹ, Assunto đang đỏ mặt ngượng ngùng~, thật-kinh-tởm~!
"Nhưng liệu có thuận tiện để đồ ngọt xuất hiện không?"
"Nếu quận chúng ta thắng hai trận, sau đó cố tình thua chót một trận, chúng ta có thể quyết định món ăn cho trận tiếp theo, và lúc đó chúng ta có thể chọn bánh ngọt. Đúng không, Yashiro?"
Xuất sắc, Estella. Cô ta đã nhận ra "phương pháp chắc chắn thắng dành cho Quận 42" mà tôi đã cài cắm trong "quy tắc nghe có vẻ công bằng".
Với luật này, nếu hy sinh một chiến thắng, chắc chắn chúng tôi có thể lấy lại một chiến thắng. Nhưng tất nhiên, chỉ khi chúng tôi có đủ nhân sự.
"Nhưng nếu thua liên tục thì sẽ khó khăn nhỉ. Đây chẳng phải là con dao hai lưỡi sao?"
Tôi hiểu mối lo của Assunto.
"À, không sao đâu. Chúng tôi thậm chí không cần phải chuẩn bị gì cả."
"Tại sao vậy?"
Vì 'ông ta' đã nói rồi mà, phải không?
"Món đặc sản của Quận 40 là gì...?"
"A!"
Có vẻ như Estella đã nhận ra.
Đúng vậy. Trước đây, khi giả định rằng kẻ quấy rối ở Quận 42 là Pompeo, bếp trưởng kiêm chủ tiệm cà phê Luxury phục vụ quý tộc Quận 40, và bắt cóc gã... à không, sắp xếp một cuộc gặp gỡ thân thiện để điều tra, gã đã nói: "Khi được hỏi về đặc sản của Quận 40, ai cũng sẽ trả lời là bánh ngọt của tiệm tôi."
"Nếu chúng ta tung Delia ra trong lượt đầu tiên khi Quận 40 phụ trách món ăn thì..."
"Chúng ta sẽ thắng vô điều kiện nhỉ!"
Tối đa có sáu trận đấu, nhưng không biết mỗi quận sẽ được phụ trách món ăn bao nhiêu lần.
Có thể một quận sẽ thua liên tục và phải phụ trách tất cả các món.
Trong cuộc họp ba bên, tôi đã nhấn mạnh về "dòng chảy kinh tế", "khách hàng mới", "kết nối sau giải đấu".
Mỗi quận chắc chắn sẽ mang ra món tuyệt hảo nhất của họ trong trận đầu tiên mình phụ trách để mang lại hiệu suất quảng cáo tốt.
"Cậu đã nhìn xa đến vậy khi đề xuất quy tắc đó sao?"
"Đại loại thế."
Kể từ khi đi thị sát Quận 41 và quyết định lôi kéo họ vào một giải đấu lớn để kết thúc xung đột này, tôi đã suy nghĩ cách để chúng tôi có thể chiến thắng một cách chắc chắn mà không có gì bất thường.
Để làm được điều đó, chúng tôi cần "khiến họ chủ động cung cấp" thứ mà chúng tôi giỏi nhất.
Vì vậy, tôi đã nói dài dòng về kinh tế và khách hàng mới.
Bọn họ chỉ tập trung vào "lợi ích của mình" mà không nhìn thấy "lợi ích của đối phương" lớn đến mức nào.
Trong khi Demilly kiếm được "mười", tôi sẽ kiếm được "trăm".
Bọn họ không biết rằng còn có cách làm như vậy.
Trong quá trình làm cho đối phương kiếm được lợi nhuận, bản thân mình lại thu được lợi ích lớn nhất.
Giống như việc nói "Hãy để tôi đo ngực của Ginette để làm một chiếc áo ngực vừa vặn giúp cô ấy giải quyết vấn đề về bộ ngực bất ổn của mình".
Ginette có thể kiềm chế bộ ngực hoang dại của mình, còn tôi có thể khám phá kỹ lưỡng bộ ngực trần đó........ Có nên làm thử luôn không ta!?
"Này, Ginette! Tôi muốn nghiên cứu kỹ bộ ngực của cô để làm áo ngực cho cô!"
...Không đúng! Không phải vậy! Nói ngược rồi! ...Không ổn. Không hiểu sao khi đối diện với Ginette, tôi không thể phát huy hết khả năng của mình...
"Haizz... Trong khi ở trước mặt Estella, tôi có thể là chính mình..."
"Ue!? T-tự dưng cậu nói cái gì vậy!? ...Kh-khi ở bên cạnh tôi, cậu cảm thấy thoải mái đến vậy sao?"
Ờ. Tôi có thể bình tĩnh vô cùng.
Quả nhiên là thế nhỉ? Chắc hẳn sự rung động có tác dụng làm xao động trái tim. Chắc chắn có quái vật đang sống trong bộ ngực đó. ...Sướng thế, tôi cũng muốn dọn vào đó sống ghê~
"Tôi định giành ba chiến thắng bằng chiến thuật đó, nhưng để phòng trường hợp xấu nhất, tôi muốn thêm một người nữa tham gia."
"Thêm một người? Lần này tôi thực sự không nghĩ ra ai cả..."
Estella khoanh tay và nghiêng đầu.
"Đừng nghiêm túc suy nghĩ làm gì. Vì đó là một kẻ ngốc mà."
"Ngốc? ...Tôi chỉ có thể nghĩ đến Yashiro thôi..."
"Ê!"
Không thể nào có chuyện trong một Quận 42 toàn những kẻ ngốc mà tôi lại là người đầu tiên hiện lên trong đầu cô ta được.
"Nếu trái với dự đoán, chúng ta buộc phải khổ chiến, và nếu tình hình trở nên nghiêm trọng... tôi sẽ phải cứng rắn... bắt Magda làm con tin!"
"Hả!?"
"Sau đó bắt Umaro tham gia và tuyên bố 'Nếu ông thua, tôi sẽ liếm những chỗ nhạy cảm của Magda!' "
"Sẽ thắng nhỉ! Trong tình huống đó, Umaro chắc chắn sẽ thắng!"
"Đúng là một giải pháp ngớ ngẩn!"
"Ừm, rất ngớ ngẩn, nhưng cực kỳ thuyết phục, Yashiro!"
Usse và Assunto đang nhìn tôi và Estella đang phấn khích bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Ê... Quận 42 thực sự ổn khi giao phó cho bọn này sao?"
"Thì... chắc không có ai khác ngoài Yashiro-san có thể cứu được quận này... Chúng ta cứ âm thầm hỗ trợ hết sức có thể thôi."
"...Người đáng tin cậy lại là một kẻ ngốc, đúng là đồn như lời."
"Nhưng, đó cũng là một điểm đáng yêu của cậu ta mà."
Hai gã đang né xa tôi, xì xầm với nhau.
Này này, không ai muốn xem cảnh “vai gãy” của ông chú và con lợn đâu.
"Dù sao đi nữa, tập hợp tất cả cư dân và giải thích về giải đấu nào."
"Ừ. Lần này, mọi người ở Quận 42 sẽ đoàn kết để giành chiến thắng!"
"Có vẻ thành việc đại sự rồi nhỉ."
"Khu phố sôi động lên là điều tốt cho chúng tôi, với tư cách là thương nhân."
"Nếu có cổng thành, chúng tôi cũng được hưởng lợi. Nhất định phải thắng mới được."
Trái tim của những người có mặt tại đó đều hướng về cùng một mục tiêu.
"Vì vậy, nhờ ông chuẩn bị đồ ăn cho cuộc thi ăn nhiều nhé, Assunto!"
"Trông cậy vào ông đấy, Assunto!"
"Đôi khi tuyệt vọng cũng làm cuộc sống thú vị hơn, Assunto-san ạ."
"...Đừng chết nhé, Assunto."
"B-bầu không khí đáng ngại này là gì vậy? Lẽ nào tôi đã vô tình hứa hẹn điều gì kinh khủng?"
Assunto chỉ nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề khi cuộc đối đầu giữa Bertina và Magda (có hiệu ứng "ánh sáng mờ đỏ") bắt đầu trong buổi trình diễn tại cuộc họp giải thích cho cư dân.
Cuộc đối đầu dữ dội nhất thế kỷ này đã khiến hơn mười người bị thương và hạ màn do hết nguyên liệu.
Hửm? Về người bị thương ấy à? Đó là những người bị ợ nóng khi xem cuộc đối đầu giữa hai người họ.
Một trong số đó, không ai khác chính là tôi. ...Với bọn họ, những gì gọi là lẽ thường... không còn tác dụng nữa... Đấy là điều tôi đã nhận ra vào một buổi chiều nọ.


5 Bình luận
ngon
ngon