Thuật quản lý kinh doanh...
Miyaji Takumi (宮地拓海) Falmaro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)

Chương 138: Trận thứ ba - Cạm bẫy dành cho người mê đồ ngọt

5 Bình luận - Độ dài: 5,453 từ - Cập nhật:

"Dar~ling!"

Tình huống khẩn cấp phát sinh!

Quái vật đang lao thẳng về phía căn cứ!

"Toàn quân tiến lên! Phải ngăn chặn cô ta xâm nhập bằng mọi giá!"

Không sao, không sao! Bên này có bộ ba thú nhân Magda, Delia và Norma, thêm bộ đôi chuyên gia dao găm Estella x Natalia, và còn có cả bộ đôi hiến tế Umaro x Becco nữa!

Không đời nào cô có thể đến được chỗ tôi đâu, Medra!

"...Magda không thể làm được."

"Tôi ngăn không nổi đâu."

"Tôi cũng bó tay rồi."

"Xin lỗi Yashiro, dao găm không hiệu quả đâu."

"Yashiro-sama, xin hãy trở thành người hi sinh đi ạ."

"Mấy người đều là kẻ vô tình sao!?"

Magda, Delia, Norma, Estella, Natalia - tất cả đều vô dụng!

Vậy thì, chạy trốn thôi!

Tôi đạp mạnh xuống đất, phóng hết tốc lực ngay từ bước đầu tiên.

Nhưng, đã bị vòng qua.

Nhanh quá!

"Ufufu~ Got'cha!"

"Got'cha cái éo! Cô qua đây làm gì!? Cô là đối thủ của chúng tôi kia mà!"

"Chiến đấu và tình yêu là hai chuyện khác nhau mà, Darling."

Với lý luận vớ vẩn, Medra đã xâm nhập vào khu vực chờ của Quận 42.

“Cô là người tự do à!?”

"Không, đâu có. Em đâu phải đến đây để chơi. Em hiểu rõ việc đặt chân vào địa phận địch có ý nghĩa gì mà."

"Vậy, có việc gì à?"

"Ricardo đã nói: 'Có lẽ tôi đã nói hơi quá'."

Chắc là về Loretta.

Tôi cũng đã hơi mất tự chủ và trừng mắt với hắn.

"Cậu ta bảo 'Ai đó giúp tôi đi xem tình hình đi' nên em đến xem thử, và để nói lời xin lỗi nữa."

"Gì chứ... Ricardo lại là kẻ nhát gan thế sao?"

"Cậu ta hơi yếu đuối trong khoản này ấy mà. Gahaha."

Medra cười sảng khoái.

Cô che bảo bọc hắn quá mức rồi đấy.

"Hãy nhắn lại với Ricardo rằng: 'Tôi sẽ không bao giờ quên việc anh làm Loretta của chúng tôi khóc đâu'."

"Em đã nghĩ từ trước rồi, Darling bảo bọc quá mức nhỉ."

Làm gì có chuyện đó.

Tôi chỉ nghĩ Ricardo nên chịu dằn vặt một chút thôi.

"Vậy, em quay về đây. Trận thứ ba bọn em sẽ không thua đâu."

"Hư hưm. Đáng tiếc, trận đấu tiếp theo chúng tôi thắng chắc rồi."

"Anh tự tin thật đấy. Có kế hoạch gì à?"

"Hư hưm. Đại loại thế."

Nhờ Loretta, thế trận đã hoàn toàn nghiêng về phía chúng tôi.

Dù Quận 41 cử ai ra, chiến thắng của chúng tôi cũng không thể lay chuyển.

"Hửm? Ai kia?"

Medra hướng ánh mắt về phía lối vào hội trường.

Đó là lối đi dành cho người có phận sự mà chúng tôi đã sử dụng để vào.

Tôi cũng nhìn theo hướng đó...

"De~lia-chaaaan!"

...và thấy một bể nước khổng lồ đang tiến vào khu vực chờ của Quận 42, trên đó có Masha đang vẫy tay và gọi bằng giọng nhũn nhặn.

"Masha! Cậu đến cổ vũ à!?"

"Ừm! Vì chuẩn bị hơi lâu nên tớ đến muộn. Đã đến lượt cậu chưa?"

"Vẫn chưa."

Masha không phải người của Quận 42, nhưng vì Delia khăng khăng nên tôi đã cho phép cô ta vào đây. Vì không thể mang bể nước này vào khu vực khán giả được.

"Hừm. Hội cá biển à. Chỉ là một nhân ngư giả vờ dễ thương có mỗi bộ ngực đáng giá."

Im đi. Cô cũng chỉ là bà trùm của Hội săn bắt được coi là phụ nữ nhờ bộ ngực của mình thôi.

Và rồi—

"Ma, Mamamama, Masha-san!"

Đột nhiên, người đàn ông với khuôn mặt như cá răng đao chạy vào khu vực của chúng tôi, cất tiếng the thé.

Giọng quái gì cao vậy!?

Nhìn kỹ thì...

"Chẳng phải là Gustav sao?"

"...Tại sao Gustav lại ở đây?"

"Sao thế, Gustav? Anh đến đây làm gì?"

"Ara ara~, Gusta~v-sa~n. Lâu rồi không gặp nhỉ~☆"

"Vâng, Masha-san! Đã lâu không gặp!"

Hoàn toàn phớt lờ chúng tôi!?

"Bé hổ thì hiểu, nhưng sao Darling lại biết anh ta?"

"Tôi nghe đồn có người ăn ghê gớm lắm."

"Quả nhiên Darling không bỏ sót điều gì nhỉ. A, lẽ nào... anh đã điều tra hôm hẹn hò với em?"

"Đừng có khép nép với cái thân hình to đùng đó!"

Mà, thật ra đúng là vậy!

"H-hẹn hò với Mẹ?"

"...Yashiro... thật là gan dạ."

Gustav và Magda nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ quái đản.

Thật là một sự hiểu lầm tệ hại.

"M-mà, Masha-san. Cô đến để xem tôi thi sao!?"

"Không~. Tôi tới để cổ vũ cho cô bạn Delia-chan này☆"

"T-tôi! Ngày mai! Sẽ tỏa sáng trong thời khắc quan trọng nhất! Dù sao tôi cũng là đại tướng mà! Xin! Xin ngày mai cô cũng hãy đến nhé!"

Có vẻ như gã người cá phàm ăn Gustav đang mê mẩn Hội trưởng Hội cá biển Masha.

Không biết gã có đang nghĩ "Mình cũng muốn bị cô ấy bắt!" không nhỉ?

Nhưng mà... rõ ràng là không có cửa rồi. Masha hoàn toàn lảng tránh gã.

Một nàng tiên cá ngực khủng như Masha thì chắc có vô số đàn ông theo đuổi.

Có thể thấy được sự trưởng thành mà người ở Quận 42 không có. Một sự quyến rũ khiến người ta muốn tán tỉnh.

"...Quả nhiên, Gustav là đại tướng."

"Có vẻ ông ta sẽ đối đầu với nhóc nhỉ."

"Này, đồ ngốc Gustav! Đừng có tiết lộ thông tin của chúng ta chứ! Darling của tôi thông minh hơn những người đàn ông bình thường, chỉ cần lộ một chút thông tin là túm chân ngay đấy!"

Tôi rất vinh dự khi được khen, nhưng... giọng điệu đó nghe như "tự hào về người nhà" vậy. Với lại, ai là "Darling của tôi" chứ?

"Thôi, tạm biệt nhé, Darling. Em cần đưa tên ngốc này về trước khi anh ta nói thêm điều gì không nên."

"Ừ, về nhanh đi."

Và đừng có quay lại nữa.

Sau khi nhóm Medra rời đi, Masha hỏi tôi:

"Vậy, chừng nào Delia-chan sẽ tham gia?"

Có vẻ cô ta đã cẩn thận không tiết lộ thông tin của chúng tôi cho đối phương.

Thật là tinh tế. Chắc hẳn cô ta biết đọc không khí.

Bù lại thì...

"Haaaaaa, haaaaa, ch-chân trần!"

"Cái gì vậy hả!? Đừng có nhìn chằm chằm như thế!"

"Haaaaaaaa! Bị đá rồi~! Sướng quá! Hạnh phúc quá! Đá nữa đi, đá nữa đi! Bằng chân! Bằng chân trần!"

"Híííííí! Tên bán ngư nhân ngày thật kinh tởm!"

Calvin, Hội phó Hội cá sông (cuồng chân), đang phấn khích với đôi chân trần của Norma. Tên đó vô phương cứu chữa rồi. Không chỉ vấn đề đọc không khí, mà còn tệ hại với tư cách một con người... Ước gì tên đó biến thành bọt biển luôn đi cho rồi.

"À, ừm. Đừng để ý chuyện đó nhé☆"

"Nhưng đội cổ vũ của chúng tôi đang bị quấy rầy đấy."

"Kiên nhẫn, kiên nhẫn đi☆"

Sao ngang ngược thế!?

Mà thôi, Norma chắc có thể dễ dàng hạ gục Calvin, nên cứ để yên vậy.

"Trận đấu của Delia..."

Tôi quay sang Delia đang đứng cạnh Masha và nói rõ ràng.

"...sẽ là trận ngay sau đây."

"Hả!? Tôi sẽ ra trận thứ ba à!?"

"Waa~, có vẻ như tôi đến vừa đúng lúc nhỉ~☆"

Dù Masha đến xem có đúng lúc hay không, tình thế chắc chắn đang nghiêng về phía chúng tôi.

"Nhờ Loretta, tôi đã nhìn thấy cơ hội chiến thắng."

Nhờ Loretta bị xử thua do phạm luật và bị phạt mất quyền hạn của hạng chót, người phụ trách nấu ăn ở trận thứ ba sẽ là Quận 40.

"Quận 40 sẽ đem ra bánh ngọt của tiệm Luxury! Mà nói đến ăn bánh ngọt thì Delia là vô địch!"

Nếu giành chiến thắng thứ hai ở đây, chúng tôi sẽ tiến gần đến chức quán quân.

"Vậy à? Loretta cũng biết tính toán ghê nhỉ!"

"Cứ như nhà chiến lược ấy nhỉ~☆"

"Đúng vậy! Loretta thật tuyệt vời!"

"H-honyonyo!? S-sao lúc em không có mặt lại được khen nhiều thế!?"

Loretta trở lại đúng lúc, mặc bộ đồng phục cổ vũ, tóc buộc đuôi ngựa.

Vì tóc cô ta không dài như Ginette hay Magda, nên khi buộc đuôi ngựa, gáy cô ta lộ ra rất rõ.

Hmm. Những sợi tóc rối khá quyến rũ.

Ừm ừm. Không tệ đâu, Loretta.

"Phải đấy! Loretta thật gợi cảm!"

"Sao lời khen thay đổi rồi!?"

Loretta trố mắt, nhưng đâu đó trông có vẻ vui.

Cô cứ giữ khuôn mặt vui vẻ như vậy đi.

"Được rồi! Tôi sẽ cố gắng hết sức!"

Delia siết chặt tay, duỗi cơ bắp.

Từ vẻ mặt cô ta có thể cảm nhận được sự tự tin tràn trề.

—Keng keng keng keng!

Khi chuông sẵn sàng vang lên, Delia một mình bước lên sân khấu.

Theo sau Delia là một người đàn ông to lớn với thân hình giống như con cừu trư bước lên sân khấu.

"...Weblo thuộc tộc người cừu trư. Gã có khẩu vị kém, bất kể món dở đến mức nào, gã cũng gật gù khen ngon.”

"Hội săn bắt sao toàn người lập dị thế..."

"...Con người khi ăn những thứ họ ghét hoặc không ngon, dạ dày sẽ từ chối tiếp nhận thêm, khiến họ ăn ít đi. Ngay cả khi không ghét, nhưng nếu gia vị hay cách bày trí không vừa ý, cũng sẽ có chút ảnh hưởng."

"Tức là gã người cừu trư kia không bị ảnh hưởng bởi điều đó?"

"...Đúng vậy. Người cừu trư có thể ăn bất cứ thứ gì với trạng thái tâm lý hoàn toàn bình thường."

Và rồi đại diện của Quận 40 cũng bước lên sân khấu.

Là một gã đàn ông bình thường, không có đặc điểm gì nổi bật. Chỉ có ấn tượng là cánh tay hơi cơ bắp một chút.

"Này, Imelda. Gã kia rốt cuộc là người như thế nào... ủa? Imelda đâu rồi?"

"...Chị ta bị người đàn ông mặt đỏ phong cách dẫn đi rồi."

Kẻ phong cách Zenobios vẫn chưa chừa, lại rủ Imelda đi ăn nữa rồi.

Đúng là một gã có tinh thần bất khuất.

Không còn cách nào khác.

"Percy!"

"Hmm~? Gì vậy, chú em?"

"Gã kia là ai vậy?"

"Hửm?"

Tôi thử lấy thông tin từ Percy, người cùng sống ở Quận 40 với gã đó.

"Tôi chưa gặp anh ta bao giờ. Ai vậy nhỉ?"

"Anh vô dụng quá! Về đi!"

"Từ chối! Cho đến khi khắc sâu hình ảnh Nephele-san trong bộ đồ cổ vũ vào não bộ, dù có chuyện gì tôi cũng không về đâu!"

Chậc, đã vô tích sự còn dai dẳng nữa!

"À, đó là Kilian của quán ăn’s."

Bất ngờ thay, Umaro lại có thông tin về gã đó.

Quên mất, gã cũng xuất thân từ Quận 40 mà.

—KENG!

Tiếng chuông lại vang lên, trận đấu thứ ba bắt đầu.

"Quán của Kilian được những người sành ăn ưa thích, là một quán nổi tiếng đấy’s."

"Chà... Họ phục vụ món gì vậy?"

"Món cay siêu cấp’s. A, kìa, món đó đấy’s! Món được dùng trong trận đấu này, cánh gà siêu cay’s!"

"Cái gì!?"

Nghe Umaro nói, tôi bất giác thốt lên và chạy về phía sân khấu.

Trước mặt các tuyển thủ là đĩa cánh gà đỏ rực.

"Không phải bánh ngọt sao...?"

Không thể nào... Sao lại...

"Úi! Cay quááááá!"

"Không không, đây chỉ là mức độ cay 'bình thường' ở quán chúng tôi thôi. Vì vậy, tôi thực sự không hiểu khi anh nói rằng nó cay, fufufu."

Tuy nói cay nhưng vẫn ăn ngon lành, gã người cừu trư xử lý mấy cánh gà siêu cay một cách ngon miệng.

Có lẽ vì đó là món từ quán mình, Kilian cũng điềm nhiên ăn món gà đỏ rực.

Trong khi đó, chỉ có một người đứng hình... là Delia.

"Delia!"

"Ya-Yashiro..."

Delia trông như sắp khóc.

Cô ta buồn đến vậy vì không phải bánh ngọt sao?

Đúng là nếu không phải bánh ngọt thì có thể sẽ gặp khó khăn, nhưng giờ đã thế này rồi thì không còn cách nào khác, cố gắng hết sức đi.

...Hai trận thua liên tiếp, quả là tệ.

"T-tôi... sẽ cố gắng!"

Delia nói với vẻ mặt như sắp khóc.

Sự lo lắng dâng trào có thể nhìn thấy rõ qua biểu cảm của cô ta.

Chết tiệt... đoán sai bét rồi.

"X-xin phép dùng!"

Quyết tâm, Delia cắn vào cánh gà đỏ rực. .....Rồi cô ta rùng mình và ho sặc sụa.

"Khụ! Khụ khụ khụ!"

"Delia!? Cô ổn chứ!?"

"...Tôi... không ổn... chút nào..."

Những giọt nước mắt to tướng lăn dài trên má Delia.

"Hức... cay quá... cay khủng khiếp..."

Cô ta co rúm thân hình lớn của mình lại và thổn thức như một cô bé.

Lẽ nào Delia...

"Ôi~... xui thật đấy."

Masha thở dài trong khi đang ngâm mình trong bể nước.

"Delia hoàn toàn không chịu được đồ cay. Chỉ cần hơi cay một chút thôi là cậu ấy đã khóc rồi."

"...Đến mức đó sao?"

"Nghe nói cậu ấy còn không thể ăn cải mầm vì quá cay."

Khẩu vị trẻ con à!?

À phải rồi, hồi ăn cà ri, cô ta và Magda cứ than cay...

Họ còn doạ dẫm món cà ri nữa thì phải... Thì ra không phải đặc tính của người thú, mà đơn giản là Magda và Delia có khẩu vị trẻ con nên không chịu được đồ cay.

"Ya-Yashiro ơi..."

Tôi nghe tiếng Delia run rẩy trong nước mắt.

Tuyên bố đầu hàng chăng?

Tình huống này có lẽ cũng đành chịu... hai trận thua rồi...

"Tôi... sẽ cố gắng!"

"........Hả?"

Ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi chạm ánh mắt của Delia.

Đôi mắt to tròn đẫm lệ, run rẩy vì sợ hãi.

Thế nhưng, cô ta vẫn cố gắng động viên bản thân và đưa cánh gà đỏ rực lên miệng.

"Yashiro đã tin tưởng tôi! Tôi muốn đáp lại sự tin tưởng đó!"

Cô ta ngoạm một miếng gà siêu cay rồi hét lên.

Nước mắt và mồ hôi tuôn ra như suối.

Không được. Không thể để cô ta ăn thêm nữa...

Hai trận thua, nhưng... cũng chưa quá nguy cấp.

Nếu Quận 40 thắng ở trận này, mỗi quận sẽ có một trận thắng. Vậy thì vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế.

Nhưng...

"Ồ hố! Cay cay ngon tuyệt!"

"Hừm, hừm. Mức độ cay này thậm chí chẳng đáng để xếp vào loại cay đối với tôi, hoàn toàn dư sức, nhưng số lượng hơi nhiều... Xét cho cùng, dạ dày con người không được tạo ra để chứa lượng thức ăn lớn thế này, và khả năng chuyển hóa hiệu quả lượng thức ăn tối thiểu cần thiết thành năng lượng mới là đặc điểm của sinh vật ưu việt, nên dù có ăn nhiều hơn người khác cũng chẳng có gì đáng tự hào..."

Đối diện với gã người cừu trư đang ăn ngấu nghiến, chủ tiệm gà cay đang thao thao bất tuyệt để chuẩn bị cho khả năng thua cuộc. Có lẽ gã được chọn thi đấu vì chịu được cay, nhưng lượng ăn vào lại quá bình thường. Nếu các tuyển thủ khác không ăn được vì cay, gã có thể đã thắng, nhưng... lần này có vẻ Quận 41 sẽ thắng.

...Chúng tôi cho không hai trận.

Tệ quá... tệ thật sự...

Tại sao lại thế này?

Đúng rồi... tại mình.

Vì mình đã không điều tra kỹ lưỡng... tự cho rằng món ăn của Quận 40 là bánh ngọt... thậm chí không hỏi Imelda hay Umaro.

Mình thậm chí còn không đích thân đến đó.

Đấy đâu phải lúc để làm món cà ri và hí hửng...

Mình đã làm cái quái gì vậy?

Lẽ nào... vì một sai lầm cơ bản như thế này... mà thua sao?

"Đừng thua!"

Tôi giật mình tỉnh lại trước tiếng cổ vũ vang dội từ khán đài.

"Mọi người ơi! Hãy hô to hơn nữa nào!"

"Nào! Hãy cổ vũ cho Delia, người dù khóc nhưng vẫn chiến đấu dũng cảm!"

Với Norma và Loretta dẫn đầu, cả khán đài đồng lòng cổ vũ cho Delia.

"Cố lên Delia!" "Cố lên!" vang khắp nơi.

Nhận được những lời cổ vũ đó, Delia quyết tâm cắn vào miếng gà cay.

Miệng đỏ ửng, mắt đỏ ngầu vì nước mắt...

Hình ảnh đó một lần nữa chạm đến trái tim khán giả, và tiếng cổ vũ càng thêm nhiệt huyết.

"Cố lên!" "Cố lên!" "Cố lên!"

...Cô ta đã cố gắng hết sức rồi còn gì.

"Delia! Đủ rồi!"

Không kìm được, tôi hét lên.

"Không cần phải ăn nữa!"

Khán đài im lặng.

Delia cũng ngừng tay, ngẩng mặt lên... nhìn tôi với khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt.

"Nh-nhưng..."

"Không sao đâu!"

Thà đứng chót còn hơn cố gắng vô ích.

Có thể tránh sai lầm như trận vừa rồi.

Chuẩn bị thực đơn có lợi cho chúng tôi, tạo lợi thế cho mình... phải rồi, làm món khoái khẩu của tuyển thủ, hoặc như món cà ri đầu tiên - món mà chỉ có Regina mới ăn được...

Dù sao, Delia không cần phải ăn thêm một miếng nào nữa.

Delia, đủ rồi. Dừng lại đi...

"Tôi sẽ lo liệu! Sẽ tìm cách xoay chuyển tình thế! Thế nên, đừng ăn nữa!"

Tất cả đều là lỗi của tôi.

Vì tôi quá phấn khích... Đó là sự bất cẩn của tôi.

"...Xin lỗi, Delia."

Đáng tiếc, tôi chỉ có thể thốt lên với giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Tuy nhiên, đôi tai Delia khẽ động đậy, nên tôi nghĩ lời nói đã chạm đến cô ta.

Vai Delia chùng xuống... miếng gà rơi xuống đĩa.

"...Haha... thua rồi..."

Delia thì thầm với giọng khô khốc, người khẽ run.

"...Xin lỗi mọi người... Tôi... đã thua rồi...!"

Vì tiếc nuối, cổ họng nghẹn lại, nước mắt lại tuôn trào.

Cô ta nghiến chặt răng, cố gắng kìm nén... nhưng vẫn không ngăn được tiếng nấc.

Người gây ra tình huống này chính là tôi.

...Đó là trách nhiệm của tôi.

"Trách nhiệm thuộc về tôi!"

Tôi nói lớn tiếng về phía khán đài.

Tôi sẽ không để ai ở đây đổ lỗi cho Delia.

"Nếu ai có ý kiến thì nói với tôi! Không phải ai khác, chỉ nói với tôi thôi!"

Món ăn của Quận 40 nhất định là bánh ngọt của tiệm Luxury?

Ai lại mang một món nổi tiếng đến sự kiện như thế này chứ?

Suy nghĩ một chút thì sẽ hiểu.

Đây là cơ hội quảng bá lớn. Chắc chắn họ sẽ đem đến những món ít người biết nhưng có tiềm năng bán chạy nếu được biết đến! Nếu là tôi, tôi cũng làm vậy!

Những gì mình nghĩ được, đối phương cũng nghĩ được. Tôi đã quên mất điều hiển nhiên như vậy.

Tôi đúng là thằng ngốc không thể tha thứ.

Việc tôi bị trách móc là điều đương nhiên...

"Ai trách cậu chứ, đồ ngốc!"

Đó là lời chửi rủa dịu dàng từ khán đài...

"Trong thi đấu làm gì có chuyện tuyệt đối!"

"Thắng hai trận tiếp theo là được rồi!"

"Nếu cậu muốn chịu trách nhiệm thì nhất định phải thắng trận sau đó!"

Những lời như vậy lan rộng dần...

"Delia! Cô đã cố gắng hết sức rồi!"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

"Hãy ngẩng cao đầu mà trở về đi!"

Nụ cười nở rộ khắp nơi.

Lũ này... là đám ngốc à?

Nhưng đám ngốc này... toàn những người tốt bụng.

—Keng keng keng keng!

Trong bốn mươi phút tiếp theo, Delia đã không ăn thêm một miếng gà nào theo lời tôi dặn, và kết quả của Quận 42 là hai đĩa.

Quận 41 giành chiến thắng với 72 đĩa, trong khi Quận 40 đạt 56 đĩa.

Và như thế, Quận 41 đã có hai chiến thắng. Họ chỉ còn cách chức vô địch một bước.

Trong khi đó, chúng tôi phải thắng cả hai trận còn lại.

Tuy đã giành được quyền chọn món ăn cho trận tiếp theo... nhưng nên tấn công như thế nào đây...?

"Yashiro... mọi người..."

Delia trở lại với bước chân lảo đảo.

"Hehe... Tôi thua rồi."

"Nice fight! Delia-san!"

Loretta lao về phía Delia đang gượng cười.

Nỗi đau và sự tiếc nuối khi thua cuộc, Loretta là người hiểu rõ nhất.

Chắc hẳn cô ta đang cố gắng động viên theo cách riêng của mình.

"Lòng can đảm để ở lại đến phút cuối cùng. Tôi nghĩ đó là điều đáng được ca ngợi."

Việc vẫn ở lại sân khấu mà không thể ăn hẳn phải rất đau đớn.

Nhưng Delia đã không bỏ chạy, mà ở lại đến cuối cùng.

...Tôi đã khiến cô ta phải chịu đựng sự tủi nhục..

"Mọi người, nghe tôi nói được không?"

Delia nói, đôi mắt đỏ hoe vẫn còn vết nước mắt.

Lưng thẳng tắp, với vẻ mặt cương quyết...

"Thực lòng mà nói, tôi rất tiếc nuối. Nếu là tôi trước đây, có lẽ đã khóc suốt ba ngày ba đêm. ...Nhưng giờ tôi sẽ không khóc nữa. Dù tiếc nuối! Dù cực kỳ tiếc nuối! Tôi tuyệt đối sẽ không khóc!"

... cô ta ôm chặt Loretta đang quấn quýt bên hông mình, nắm lấy tay Masha đang nhìn cô với vẻ lo lắng, rồi nói với khuôn mặt tươi sáng.

"Chúng ta một đội. Phần mà tôi thua, chắc chắn sẽ có người lấy lại. Yashiro sẽ làm được điều đó. ...Phải không?"

Delia nhìn thẳng vào tôi.

Tất cả ánh mắt đều hướng về phía tôi.

"Ừ. ...Tôi hứa..."

Ếch nhái thì sao chứ. Tinh linh Thẩm phán thì sao chứ.

Tôi sẽ tuyên bố rõ ràng!

"Tôi! Không, chúng ta sẽ đưa Quận 42 đến ngôi vô địch! Nhất định!"

Khi tôi lớn tiếng một cách khác thường, tiếng hò reo vang lên từ khán đài.

Vô số ánh mắt nhìn tôi trở nên ấm áp.

"Vâng. Tôi cũng sẽ giúp đỡ hết sức."

Ginette tiến lên trước mặt tôi.

Estella đến bên cạnh và thở dài với vẻ mặt bất lực như thường lệ.

"Giờ không thể lùi bước được nữa rồi ha. Fufu... hiếm khi cậu hăng hái như vậy đấy."

Magda nắm chặt mép áo của tôi.

"...Magda, nhất định sẽ thắng. Sẽ tặng một chiến thắng cho Yashiro."

Sau đôi mắt tĩnh lặng như biển sâu, ngọn lửa chiến đấu đang rực cháy.

"Yashiro-san"

"Imelda..."

Imelda bước đến trước mặt tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tôi có chuyện muốn nói."

Với giọng nói nghiêm nghị, cô ta mang đến thông tin này:

"Thực đơn của Quận 40 là gà siêu cay."

"Muộn quá!"

Trận đấu kết thúc rồi còn gì!?

"Kh-không phải tôi cố tình đâu! Tại gã Xenobios cứ bám theo tôi, nên tôi đã phải chạy trốn suốt! Nhưng tôi lại nóng lòng báo tin cho cậu...!"

Haizz... Có lẽ nếu tôi đi cứu Imelda ngay từ đầu, mọi chuyện đã suôn sẻ.

...À không, Magda chắc cũng không thể ăn nổi món gà siêu cay đó.

"Ngay cả biến thái khổ dâm như Umaro hẳn cũng không thể ăn nhiều đến thế..."

"Sao tự nhiên lại nói xấu tôi thế’s!?"

Cuối cùng, trong Quận 42 chẳng có ai là đối thủ của gã cừu trư đó.

Chết tiệt... không ngờ Quận 41 lại có nhiều nhân vật phiền phức đến thế... Nghĩ rằng sẽ dễ dàng chiến thắng vì có Bertina và Magda, đúng là ý tưởng sai lầm từ đầu.

"Nhưng, tôi sẽ tìm cách. Nhất định sẽ tìm ra cách... ngay cả khi..."

Phải, ngay cả khi...

"Ngay cả khi điều đó khiến Umaro phải hy sinh mạng sống!"

"Sao tôi lại bị đem ra làm vật tế thế này’s!?"

"...Magda, sẽ không quên Umaro đâu."

"Ôi, vui quá’s! Rất vui nhưng... aa, không được rồi’s! Cuối cùng niềm vui vẫn thắng thế nên không thể phàn nàn được’s!"

Umaro à...?

Chắc nên cho Magda thi đấu trước để chắc chắn có một chiến thắng...

Nhưng để Umaro lại cuối cùng cũng...

"Không còn cách nào khác. Vì chiến thắng của Quận 42, tôi sẽ phải đẩy bác vào tình thế khó khăn một chút."

"Hả, cô tính làm gì’s!?"

Estella nở nụ cười táo bạo.

"Nếu bác thua, bác sẽ bị cấm đến Ánh Dương Quán trong một tháng!"

"Sao cô nỡ...!? Nếu vậy, tôi sẽ chết mất’s!"

"À, vậy thì! Trực tiếp hơn, cấm tiếp xúc với Magda thì sao?"

Umaro đông cứng trước lời của Paula.

Tiếp theo, Nephele cũng tham gia.

"Không chỉ về không mà còn âm điểm nữa thì sẽ càng đẩy bác ấy vào tình thế khó khăn. Ví dụ như... nếu thua thì Magda sẽ nói 'tôi ghét Umaro' chẳng hạn."

"Đừng, đừng làm vậy’s! Chỉ tưởng tượng thôi tim tôi đã như muốn vỡ ra rồi’s!"

"Vậy hay là, chúng ta gả Magda đi luôn nhỉ?"

"N-Natalia-san!? Xin đừng nói những điều quá đáng như vậy’s!"

Umaro đang trò chuyện bình thường với mấy thiếu nữ xinh đẹp. Có vẻ gã đang bị dồn vào thế bí.

"Đừng vội hoảng. Miễn thắng là được mà."

"N-nói thì dễ lắm, nhưng mọi thứ đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ như vậy’s...!"

"...Umaro."

Magda đan hai tay lại, nhẹ nhàng áp lên má và nhìn Umaro bằng dáng vẻ như đang cầu xin.

"...Hãy chiến thắng nhé."

"Uhaaaaaaa! Tôi sẽ thắng’s! Dù đối thủ là ai, tôi nhất định sẽ thắng’s! Vì Magda-tan’s!"

Ừm... đúng là "Năng lượng Magda" của Umaro thật kinh khủng... nhưng thực sự có thể thắng không...?

"Masha-san~!"

Một giọng nói the thé đến khó chịu vang lên, tất cả chúng tôi đồng loạt quay về phía đó.

"Tin vui đây, Masha-san!"

Gã cá răng đao Gustav lại một lần nữa xông vào khu vực chờ của Quận 42.

"Ara araa~, lại đến nữa rồi, thật là. Mẹ Medra sẽ đánh anh bán sống bán chết đấy~?"

Masha nói điều đáng sợ một cách nhẹ nhàng. Nhưng đáng sợ hơn nữa là điều đó không phải không thể xảy ra.

Mặc dù vậy, Gustav vẫn phấn khích và vui vẻ nói chuyện với Masha.

"Tôi sẽ được cho tham gia trận thứ tư vào ngày mai!"

"""—!?"""

"Vì vậy, xin ngày mai cô cũng đến xem nhé! Tôi sẽ cho cô thấy sự oai hùng của mình!"

Gustav đang phấn khích nên có lẽ không nhận ra.

Rằng hắn vừa tiết lộ bí mật quan trọng của đội mình cho chúng tôi.

...Nhưng thông tin đó... tôi thực sự không muốn nghe.

À không, nếu không nghe thì có thể sẽ tệ hơn... Vì đã nghe rồi nên không thể không lập kế hoạch đối phó.

"Gustav! Anh lại gây rắc rối cho Darling của tôi! Phải đập cho một trận mới được!"

"Ối!? Mẹ!? Kh-không phải vậy! Con chỉ muốn nói chuyện với Masha duyên dáng...!"

"Đủ rồi, về ngay! Anh mà còn làm phiền Darling đang nhìn tôi đắm đuối thì tôi sẽ không tha đâu!"

"X-xin lỗi Mẹ!"

Medra xuất hiện lần nữa, nắm cổ áo Gustav và kéo lê về khu vực chờ của Quận 41.

Khi rời đi, Medra ném cho tôi cái nháy mắt như thể sắp thổi một cơn gió mạnh như quạt ba tiêu.

Má, tổn hại danh dự quá.

"...Gustav sẽ là đối thủ tiếp theo."

Magda nuốt khan.

Những người làm việc ở khu ẩm thực như Loretta và Paula thường nghe tin đồn về Gustav, và có thể một số người đã tận mắt chứng kiến.

Vẻ mặt căng thẳng của họ dường như đang kể lại sự tham ăn của gã.

Umaro có lẽ quá yếu để làm đối thủ.

Chắc nên để Magda ra trận... nhưng nếu vậy thì trận thứ năm sẽ thế nào?

Umaro, cái gã có vẻ yếu đuối dưới áp lực này ư?

"Umaro vô dụng."

"Tại sao lại đột nhiên nói xấu tôi vậy’s, Yashiro-san!?"

Phải giao phó tất cả cho gã sao?

Nhưng... nếu tiếc Magda và để trận thứ tư kết thúc luôn thì...

—Keng. Keng.

Chuông nhà thờ vang lên.

Ngày đầu tiên của cuộc thi ăn nhiều đã kết thúc.

Có người ở lại Quận 41, có người trở về quận của mình, mỗi người một cách.

Đứng suy nghĩ ở đây cũng chẳng ra được đáp án...

"Yashiro-san."

Ginette nhẹ nhàng gọi tôi khi tôi đang chìm trong suy nghĩ.

"Chúng ta về thôi."

"À... ừ."

Có lẽ khi trở về Ánh Dương Quán, tôi sẽ nảy ra ý tưởng hay...

Hình ảnh Ánh Dương Quán quen thuộc hiện lên trong tâm trí tôi.

Mới xa cách một ngày mà không hiểu sao khung cảnh trong ký ức đó lại khiến tôi cảm thấy thật hoài niệm.

Aa... tôi muốn về sớm. Về lại nơi đó...

Khi nhắm mắt lại... tôi đang đứng trước Ánh Dương Quán, và khi mở cửa ra, khung cảnh và mùi hương quen thuộc lan tỏa...

...Ánh Dương Quán... quả nhiên là nhất.

...Hm?

Sao ấy nhỉ?

Hình như tôi sắp nhớ ra điều gì đó... Ánh Dương Quán...

"Anh Bọ rùa?"

Giọng nói của Milly kéo tôi trở lại thực tại.

"...Anh không sao chứ? Mệt rồi à?"

"À... không. Ta không sao. Chỉ đang suy nghĩ một chút thôi."

"A... xin lỗi... Milly, đã làm phiền anh, phải không?"

"Không sao đâu. Dù sao cũng đến lúc về rồi."

"Phải. Khi đám đông thưa đi một chút, chúng ta cũng nên về thôi. Về Ánh Dương Quán."

Magda và Loretta gật đầu với lời nói của Ginette.

Ở đây có Ginette, Magda, Loretta, và Estella đang nhìn cả nhóm từ một khoảng cách...

Ngoài ra còn có Norma, Milly, Nephele, Paula, Delia, Masha, Natalia, Imelda... thậm chí cả Regina nữa...

...Chờ đã.

Có điều gì đó đang vướng mắc trong đầu tôi.

Nếu dẫn tất cả bọn họ trở về Ánh Dương Quán, có lẽ sẽ tìm ra bước đột phá... Tôi có cảm giác như vậy... không, tin chắc như vậy...

Đối thủ là Gustav phàm ăn... Umaro thì khó mà đương đầu, nên chỉ có thể trông cậy vào Magda...

...Trông cậy?

"Nèè, Yashiro-kun."

Masha vẫy tay gọi tôi.

Khi tôi đến gần, cô ta nghiêng người ra khỏi bể nước và thì thầm vào tai tôi.

"Hôm nay để Delia-chan nghỉ lại chỗ tôi nhé. Dù cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi nghĩ chắc cậu ấy vẫn hơi buồn."

"Ừ, nếu vậy thì tôi rất biết ơn."

"Ưm ưm. Yashiro-kun gần đây thẳng thắn quá nhỉ~"

"Tôi? Thẳng thắn?"

"Trước đây, cậu có một bức tường nào đó, luôn giữ khoảng cách, tỏa ra bầu không khí kiểu 'Tôi đang ở đây cùng các người, nhưng tôi khác các người' đấy thôi. Gần đây điều đó đã biến mất, nên tôi cảm thấy dễ nói chuyện hơn và rất vui."

...Bức tường.

...Khác với các người...

"Ra vậy..."

Tôi đã quên mất một điều cơ bản.

"Thì ra... chuyện đơn giản như vậy sao..."

Khi nhận ra điều đó, mọi vướng mắc trong đầu tôi đều lắp vào đúng vị trí. Những thứ mờ nhạt giờ đã có đường nét rõ ràng, và tôi có thể nắm bắt được câu trả lời mà trước đây mình không thể.

Ánh Dương Quán... đúng là ở đó có câu trả lời.

May mà trận thứ tư là vào ngày mai.

...Nếu là hôm nay thì đã không kịp rồi.

"Nà, Magda."

"...Gì?"

"Cho ta biết trong phạm vi nhóc biết đi."

Tôi đặt một câu hỏi cho Magda vừa gật đầu.

"Trong Hội săn bắt, có ai ăn nhiều hơn Gustav không?"

Magda suy nghĩ kỹ lưỡng, rồi trả lời dứt khoát:

"...Theo những gì Magda biết, không có ai cả."

"...Vậy à."

Chết tiệt, tôi không thể ngăn khóe miệng mình nhếch lên.

"Vậy à, vậy à... Tốt."

Nếu vậy, chúng tôi vẫn còn cơ hội.

Cơ hội để giành chiến thắng!

Tôi đứng tại chỗ, nhìn quanh những người đang chăm chú nhìn mình, và tuyên bố với sự tự tin và bình tĩnh tuyệt đối:

"Ngày mai, tôi sẽ tham gia trận thứ tư!"

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Đừng nói thằng chả định mang món mới ra nhá, và món đó còn làm bằng hạt cà phê thì chịu luôn đấy :))
Xem thêm
Umaro được tận dụng triệt để
Xem thêm
thanks trans:()
Xem thêm
nước đi này tại hạ đ thể đoán đc :))))
Xem thêm