Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)
Chương 108: Tấn công để bảo vệ
4 Bình luận - Độ dài: 9,816 từ - Cập nhật:
Khi chúng tôi trở về Ánh Dương Quán, bầu không khí kỳ lạ đang lan tỏa khắp nơi đó.
"A, Yashiro-san...!"
Ginette phát hiện ra tôi và chạy lại.
"Tình trạng này đã diễn ra bao lâu rồi...?"
"Gần một tiếng đồng hồ rồi ạ..."
Bên trong Ánh Dương Quán, có hơn mười gã đàn ông cơ bắp vạm vỡ, đeo những thanh kiếm to tướng bên hông một cách phô trương.
Tên nào tên nấy đều có thân hình to lớn, nhưng chỉ đứng đó mà không làm gì cả.
Ở vị trí trung tâm, một gã đàn ông tóc dài đang ngồi một mình trên ghế.
Hắn nhìn chúng tôi bước vào quán với nụ cười nhếch mép.
Không có khách hàng nào khác.
Vào thời điểm này, lẽ ra sẽ có nhóm các bà mẹ cùng con nhỏ đến ăn bánh ngọt. Đã làm mẻ bánh mới vậy mà giờ thành ra thế này.
"Này anh."
Estella thốt ra một câu ngắn gọn và tiến về phía gã tóc dài đang ngồi một mình.
"Thế này là sao đây? Nếu cố tình cản trở kinh doanh, tôi buộc phải đưa ra biện pháp xử lý đấy?"
"Cản trở kinh doanh~? Hảả? Cô đang nói cái gì vậy~?"
Cách nói chuyện của hắn thật khó chịu.
Hắn đang nhìn Estella chằm chằm với vẻ mặt ghê tởm đầy mỉa mai.
Hắn thích thú chế giễu người khác.
"Vì cô gái kia bảo 'xin mời tự nhiên' nên tôi đang tự nhiên thôi mà~?"
Khi tôi nhìn sang Ginette, cô ta gật đầu với vẻ mặt bối rối.
Ginette luôn nói "xin mời tự nhiên" với khách.
Ra vậy... lần này chúng dùng chiêu này sao.
"Hay là sao? Không được tự nhiên mà vẫn bảo 'xin mời tự nhiên' à? Vậy thì cô gái kia phải biến thành ếch thôi nhỉ?"
Hùa theo lời gã tóc dài, đám đàn ông trong quán cùng cười ồ lên.
"Xét theo lẽ thường cũng phải có giới hạn chứ!?"
"Xin lỗi nhé~ Tôi không có cái gọi là lẽ thường~"
Đám đàn ông lại cười ầm lên.
Estella cắn môi cay cú.
Đối với loại người như thế này, ngay từ đầu đã không có ý định nói chuyện đàng hoàng, lý lẽ chẳng thể nào thông.
Đây hẳn là kiểu người mà Estella không giỏi đối phó.
Được rồi, để tôi thử thăm dò xem sao.
"Xin lỗi, nhưng đây là nơi để 'khách hàng' thư giãn."
Tôi đảo mắt nhìn những gã to lớn đang đứng.
"Việc những 'người không phải khách hàng' thậm chí còn chưa gọi món gì mà ở lại lâu, chẳng phải là cản trở kinh doanh sao?"
Dường như đã dự đoán được phản bác này, gã tóc dài liếm môi như thể muốn nói "tao đợi mãi".
"Tôi đã gọi trà rồi mà?"
"Còn những người xung quanh thì sao?"
"Bọn họ không gọi gì cả. Vì vậy, họ đâu có ngồi xuống, đúng không?"
"Vì không ngồi nên không tính là 'ở lại' sao?"
"Đúng vậy. Chúng tôi đâu có làm phiền ai. Nếu có khách khác đến, chúng tôi sẽ nhường ngay. Ghế vẫn còn trống đó, ngồi đâu tùy thích. Đúng không?"
"Vậy để tôi nói cho anh biết. Các anh đang làm phiền chúng tôi đấy."
"Nhân viên nói chuyện với khách hàng kiểu đó thì không hay ho gì đâu nhé."
"Người đã nói họ không phải khách hàng, chẳng phải là anh sao?"
"À, đúng vậy. Nhưng đây là những người có thể trở thành khách đấy? Đối xử tệ bạc như vậy liệu có ổn không? Này, người làm dịch vụ ơi. Tin đồn xấu lan truyền rất nhanh đấy?"
Đó là lời đe dọa ngầm kiểu "tao sẽ tung tin đồn bịa đặt để hủy hoại quán chúng mày".
"Người không phải khách mà ở lâu trong quán là cản trở kinh doanh. Đây là lý lẽ ngay cả kẻ ngốc cũng hiểu, nhưng có lẽ anh quá ngốc nên không hiểu nhỉ?"
"Này này. Láo lếu quá tao giết mày đấy?"
"Nếu làm vậy, tôi có thể đuổi anh ra ngay lập tức. Muốn thử không?"
Với kẻ hù dọa thì phải hù dọa lại.
Gã này sẽ không ra tay đâu. Hay đúng hơn, trong tình huống này, kẻ ra tay trước là kẻ thua.
"...Chậc. Không ngờ có đứa gan dạ đến thế."
Gã tóc dài nhăn mặt.
Nhưng ngay lập tức, hắn lại nhe răng cười và nhìn tôi chằm chằm đầy khiêu khích.
"Được rồi. Những người ở đây đều là bạn tôi, họ đi cùng tôi đến đây... nhưng nếu người đi cùng ở lại quá lâu thì cũng bị phàn nàn nhỉ? Đương nhiên rồi."
Gì vậy? Hắn định giở trò gì tiếp đây.
"Này."
"Dạ."
Khi gã tóc dài lên tiếng, một gã đàn ông đứng sau hắn bước đến ngồi xuống. Và rồi, hắn nói với Ginette bằng giọng thô lỗ:
"Khách đây. Mang thực đơn lại mau."
"Ể? À, vâng!"
Ginette quay lại quầy và mang thực đơn tới.
"Trà. Lấy loại rẻ nhất."
"V-vâng..."
Ginette liếc nhìn tôi. ...Chậc, chỉ còn cách phải phục vụ thôi.
Khi tôi gật đầu, Ginette đi vào bếp.
"Kưhahaha! Không nói 'xin mời tự nhiên' nữa à? Keh! Dịch vụ trở nên tệ rồi đấy, cái quán này!"
Hùa theo lời gã tóc dài, những gã đàn ông to lớn cười phá lên.
"Thế, trò này là sao đây?"
Đang âm thầm tích tụ cơn giận nãy giờ, Estella hỏi bằng giọng đầy ức chế.
Và để chọc tức Estella, gã tóc dài nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy khiêu khích.
"Người đi cùng tôi, ngay bây giờ đã trở thành người đi cùng anh chàng này rồi."
"Hả!?"
"Lẽ nào cứ không phải khách hàng là bị cấm vào? Ở lại một chút cũng được phép chứ hả? Mấy phút? Mấy giây? Bao nhiêu cũng được, các người quyết định đi. Khi hết thời gian đó, họ không còn là người đi cùng của anh ta nữa. Thay vào đó, họ sẽ trở thành người đi cùng tôi."
"Lời lẽ vô lý như vậy...!"
Tôi đưa tay ra trước mặt Estella, cắt ngang lời nói khi cô ta lên giọng.
Cô không cần phải nói gì cả. Bọn rác rưởi như thế này... là con mồi của tôi.
"Tôi hiểu rồi."
"Chà... Vậy, cậu công nhận điều tôi nói là đúng nhỉ?"
"Cứ ở lại tùy thích đi. Một năm hay mười năm cũng được. Cứ ở lì cho đến khi hài lòng thì thôi."
"Ha ha ha ha! Nghe hay đấy!"
Gã tóc dài ôm bụng cười, rồi đứng dậy, áp sát và nhìn thẳng vào mặt tôi.
"Vậy thì, tao sẽ làm thế....... hehyahyahya"
Hắn cười bằng giọng rùng rợn, rung vai đắc thắng và quay lại chỗ ngồi.
Hắn ngồi phịch xuống ghế và vắt chéo chân một cách khoa trương.
"Loretta."
"Dạ."
Tôi gọi Loretta và dẫn cô ta đến góc quán.
Ngồi xuống bàn cuối, tôi lấy giấy và bút từ túi áo ngực.
"Tôi nhờ cô làm chút việc. Vì cô là con ngốc nên tôi sẽ viết ra những điều cần thiết để cô khỏi quên."
"Em có ngốc đâu!?"
Tôi cảm nhận được ánh mắt của gã tóc dài và đám đàn ông to lớn đang tập trung về phía chúng tôi.
Nhưng tôi phớt lờ chúng và tiếp tục viết những điều cần thiết lên tờ giấy.
Hiện giờ là... trước 16 giờ... chắc vừa đủ.
"Nếu thiếu người, cô có thể nhờ các em trai em gái của cô giúp."
"Cần mua nhiều thứ vậy ạ?"
"Đồ cần mua thì không nhiều, nhưng cô ngốc mà."
"Em không ngốc!"
Tôi đưa ghi chú đã viết xong cho Loretta.
Sau khi đọc lướt qua nội dung, mắt Loretta sáng lên.
"Em hiểu rồi! Cứ giao cho em!"
Vỗ mạnh vào ngực, Loretta bước đến chỗ Estella.
"Estella-san, đi cùng em nào!"
"Ơ!? Tôi cũng phải đi sao!?"
"Ừ, cứ đi đi. Cô ở đây cũng chỉ rước cục tức vào người thôi."
"Nhưng mà, Yashiro...!?"
"Cứ đi đi. ...Giúp Loretta một tay."
"................"
Estella nhìn tôi chăm chú.
Rồi cô ta nhếch mép lên, nở một nụ cười tự tin.
"Chẳng còn cách nào khác nhỉ. Để tôi giúp em ấy vậy."
"Vậy, chúng em đi đây!"
"Ơ, hai người ra ngoài à?"
Ginette bưng trà quay lại, hỏi Estella và Loretta đang định đi ra.
"Vâng ạ!"
"Tụi này có chút việc vặt."
"Vậy thì đi cẩn thận nhé."
Ginette cúi đầu chào, nhìn theo Estella và Loretta.
Sau đó, cô ta đặt trà lên bàn của gã đàn ông to lớn đã tuyên bố mình là khách.
"Ê, mày đang âm mưu điều gì?"
Gã tóc dài trừng mắt nhìn tôi.
"Không, chẳng có gì. Vì có hai vị khách kỳ lạ có thể ở lại lâu dài, nên chúng tôi cần chuẩn bị nhiều thứ thôi."
"Hừ... thằng đáng ghét."
"Cảm ơn lời khen. À, phải rồi. Về điều đã nói lúc nãy... 17 phút."
"Hảả?"
Có vẻ gã tóc dài này không thông minh lắm. Hắn nhíu mày khi nghe con số 17.
"Lúc nãy chính anh đã nói mà phải không? Anh bảo tôi quyết định thời gian lưu trú cho phép của người đi cùng. Vậy thì, 17 phút. Và cứ sau mỗi khoảng thời gian đó, họ sẽ đổi bên trở thành người đi cùng của bên này hay bên kia. Nếu vi phạm, lập tức ra ngoài."
"Mày... quả nhiên là có âm mưu gì đó...!"
"Không sao đâu. Chỉ hôm nay thôi."
Tôi nói bằng giọng bình tĩnh để trấn an gã tóc dài đang định đứng dậy.
Chỉ hôm nay thôi. ...Ngay cả tôi cũng không hiểu rõ điều đó có gì mà "không sao đâu", nhưng khi được nói là không sao thì người ta thường có cảm giác là không sao thật.
Và đúng như dự đoán, gã tóc dài cũng bị thuyết phục và ngồi xuống ghế. Mặt hắn kiểu "chắc là không sao đâu", mặc dù trông không hoàn toàn thỏa mãn.
"Này, Ginette. Chiếc đồng hồ cát có thể đo thời gian chính xác mà tôi đã làm đâu rồi?"
"À vâng. Cái có đường kẻ phải không ạ?"
"Đúng rồi. Mang nó ra đây giúp tôi. Chắc chắn sẽ có ích đấy."
"Vâng."
Từ lúc bắt đầu làm bánh ngọt, tôi đã làm một chiếc đồng hồ cát để biết thời gian chính xác. Nó chỉ đơn giản là có những đường kẻ đánh dấu từng phút, nhưng rất hữu ích khi làm bánh ngọt.
"Vậy, tôi đặt nó trên quầy nhé."
Nói thế, Ginette đặt chiếc đồng hồ cát lớn có thể đo được một giờ đồng hồ lên quầy và lật nó lại. Cát bắt đầu rơi xuống.
"Vậy, bắt đầu từ bây giờ."
"Rốt cuộc mày đang làm trò gì vậy hả?"
Gã tóc dài nhìn tôi với vẻ bực bội.
"Khi có đồng hồ, người ta thường muốn về sớm hơn đấy."
Vì vậy, nhiều quán cà phê thường đặt đồng hồ ở vị trí khách hàng không thể nhìn thấy. Đó là một sự chu đáo để khách hàng thư giãn. Ngay cả ở công viên giải trí hay các trung tâm trò chơi, cũng có nhiều nơi chỉ đặt đồng hồ ở những địa điểm hạn chế. Vì cần thiết nên vẫn phải đặt, nhưng nếu muốn khách hàng thư giãn mà không quá để ý đến thời gian, người ta thường áp dụng biện pháp như vậy.
Còn làm điều ngược lại tức là tín hiệu kiểu "Mau về đi, bọn ngốc".
"Này, Ginette. Tôi muốn gọi đồ ăn. Tôi đã không ăn gì bên ngoài nên đang đói bụng."
"Vâng. Vậy anh muốn gọi gì ạ?"
"Để xem... Tôi muốn ăn Ánh Dương Quán Kaiseki ~sặc sỡ~"
Đây là món đắt nhất trong thực đơn của quán.
Món ăn này sử dụng nhiều kỹ thuật trang trí cắt tỉa, với nhiều món ăn kèm được bày biện theo từng phần nhỏ, tạo nên một tác phẩm rực rỡ bắt mắt.
Đương nhiên việc chuẩn bị cũng mất nhiều thời gian. Nhưng hôm nay chắc sẽ không có khách đến nữa... ít nhất là trong một lúc.
Vì vậy, vào ngày như thế này, tôi nghĩ mình nên để cô ta dành thời gian chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
"Sẽ mất một lúc đấy ạ?"
"Không sao đâu. Tôi sẽ làm cờ cho suất ăn trẻ em trong lúc đó."
"Vậy xin anh đợi một chút."
Ginette cúi đầu và đi vào bếp.
Đúng rồi. Cô nên quên đám côn đồ phiền phức này và tập trung vào việc nấu ăn mà mình yêu thích đi.
"Này này. Bỏ mặc khách hàng à!?"
"Sao? Anh muốn gọi thêm à?"
"Đừng có giỡn mặt!"
"Vậy thì cứ 'tự nhiên' đi, thưa quý khách."
Tôi gõ gõ lên bàn của gã tóc dài rồi đi qua trước mặt hắn. Tôi cần lấy vật liệu để làm cờ.
Đương nhiên tôi sẽ làm việc đó ngay trong quán. Làm sao tôi có thể rời mắt khỏi đám nguy hiểm này chứ.
Sau khi gom vật liệu, tôi bắt đầu lặng lẽ làm cờ.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm quán ăn.
Giữa chừng, chuông nhà thờ vang lên. "Chuông kết thúc" - nghĩa là báo hiệu đã đến bốn giờ chiều.
Ánh mắt của đám đàn ông vốn đang tập trung vào đồng hồ cát giờ đây bị phân tán bởi tiếng chuông. Có vẻ như sự tập trung của chúng đã bị suy giảm.
"Yashiro-san. Xin lỗi vì đã để anh phải đợi."
"Ồ, cảm ơn."
Không lâu sau đó, món Ánh Dương Quán Kaiseki ~sặc sỡ~ được mang đến trước mặt tôi. Khoảng ba mươi phút từ khi gọi món. Phục vụ nhanh hơn trước rất nhiều.
Ồ, Ginette đã nỗ lực hơn bình thường. Cô ta đang mỉm cười một cách thoải mái với món ăn mà mình ta đã nấu bằng cả tâm huyết.
"Ôi, trông ngon quá~"
"Keh! Làm màu... Câm miệng mà ăn đi mày!"
Hừm. Đây là món ăn mà bọn chúng - những kẻ chỉ tiêu thời gian cho một tách trà rẻ tiền - không thể với tới. Đang ghen tị chứ gì?
Muốn thì cứ việc gọi đi? Nếu có tiền để trả.
"Muốn ăn không?"
"Ô, định cho tao à?"
"Không, lấy tiền chứ."
"Cái gì vậy!?"
"Người ta gọi đây là 'kinh doanh' đấy."
"Bớt nói mấy thứ vô nghĩa đi!"
Vô nghĩa sao... Đầu óc thật đáng thương.
"Vậy, itadakimasu."
Khi tôi há to miệng và bắt đầu ăn, tất cả bọn côn đồ đều hướng mắt về phía tôi.
Nói thật, bọn chúng đã chọn sai người.
Chẳng hiểu chúng muốn làm gì khi tập hợp một đám thiếu kiên nhẫn như vậy.
Công việc này nên được giao cho những người có tính kiên nhẫn cao. ...Mà, chẳng biết quấy rối quán ăn có thể gọi là công việc hay không nữa.
Quấy rối chính là cuộc đua về sự kiên nhẫn.
Dù bên quán nói gì cũng phải ngồi yên, giả vờ không biết, không nghe, không thấy, không nói gì, không rời đi. Những kẻ không làm được điều đó thì không phù hợp.
Tôi dành khoảng bốn mươi lăm phút để từ từ ăn bữa ăn của mình trong khi bị bao quanh bởi ánh mắt chằm chằm của đám côn đồ.
Tôi đã đứng dậy một lần giữa chừng để lật ngược đồng hồ cát, nhưng ngoài việc đó, tôi đã tận hưởng thời gian thư thái tại góc bàn.
"Yashiro-san. Anh có muốn dùng tráng miệng sau bữa ăn không ạ?"
"Ừ, được đấy. Cho tôi một bánh tart trái cây nhé."
"Vậy, tôi sẽ chuẩn bị ạ."
"À, trước đó, Ginette."
"Vâng?"
Tôi gọi Ginette lại khi cô ta định quay về bếp.
Cô ta đã đứng bên cạnh tôi suốt. Có lẽ cô ta cảm thấy không thoải mái vì có đám côn đồ, nhưng vì không còn khách khác nên cô ta cũng chẳng có việc gì để làm.
Thời gian nhàn rỗi không làm gì sẽ rút cạn sức lực và tinh thần không thương tiếc. Chắc Ginette cũng đã khá mệt mỏi.
"Trước khi làm bánh cho tôi, cô nghỉ ngơi khoảng ba mươi phút đi. Cô cũng chưa ăn gì phải không?"
"Nhưng mà..."
"Không sao đâu. Giờ tôi đã no rồi, và hơn nữa, việc tiếp khách để tôi lo! Trông tôi thế này thôi chứ khá giỏi việc tiếp khách đấy."
"Hì... vậy, làm phiền anh."
Ginette cúi đầu và đi vào bếp.
Trong phòng ăn giờ chỉ còn hơn mười tên côn đồ và tôi.
Chẳng còn cách nào khác. Để tôi phục vụ họ vậy.
"Thưa quý khách~, quý khách có ngứa chỗ nào không ạ~?"
"Im đi! Mày làm tao bực mình đấy!"
Chắc là đói bụng rồi đây. Cáu kỉnh quá.
Tuy nói là để tôi phục vụ, nhưng ba mươi phút trôi qua trong im lặng.
"Yashiro-san. Bánh tart trái cây và trà đá đây ạ."
Khi Ginette kết thúc giờ nghỉ và mang bánh đến, bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu tối.
"Ồ, đúng lúc tôi hơi đói. Xin phép nhé."
Tôi lè lưỡi ra khóe miệng bên trái một cách dễ thương như cô gái quảng cáo của tiệm bánh nổi tiếng. Có điều, bánh tart trái cây này không phải hương vị mẹ làm.
Tôi có thể thấy rõ ràng rằng từng hành động của mình đang khiến đám côn đồ kia cảm thấy khó chịu.
Không khí trong Ánh Dương Quán tràn ngập sự căm ghét.
"Hmm~ ngon quá~!"
Khi tôi ăn một miếng bánh và thành thật bày tỏ cảm nhận với giọng hơi cao, một trong những gã đàn ông to lớn đang đứng đó có động tĩnh. Hắn chắc đã nổi điên, giơ nắm đấm lên cao và vung xuống chiếc bàn gần đó.
"Nếu phá hỏng thì phải bồi thường đấy."
Ngay trước khi nắm đấm va chạm với bàn, hắn dừng lại vì câu nói của tôi.
"Và tất cả những người liên quan sẽ bị cấm vào quán."
Tôi từ từ quay đầu như một con búp bê hỏng và nhìn gã đàn ông to lớn với ánh mắt trêu chọc.
Nghiến răng ken két đến mức có thể nghe thấy, gã đàn ông to lớn tiến một bước về phía tôi.
"Dừng lại!"
Gã tóc dài ngăn hắn lại bằng một tiếng quát.
Gã đàn ông to lớn nhìn gã tóc dài với vẻ không hài lòng. Nhưng gã tóc dài lẩm bẩm một câu với vẻ mặt đáng sợ hơn cả gã đàn ông to lớn kia:
"Mày không nghe lời tao à?"
Hừm... cũng có kỷ luật đấy.
Dù chỉ là sự khuất phục vì sợ hãi.
Tôi không biết gã tóc dài kia là gì trong bọn chúng, nhưng có vẻ gã đàn ông to lớn không thể cãi lại hắn.
Gã đàn ông to lớn ngoan ngoãn quay lại vị trí cũ và nhìn tôi chằm chằm với khuôn mặt nổi đầy gân, như thể mạch máu của hắn sắp vỡ.
—Và ngay lúc đó...
"Onii-chan!"
Một cậu bé người hamster hăng hái chạy vào quán.
"Ối!?"
Cậu bé người hamster nhìn cảnh tượng kỳ lạ trong quán, trố mắt và đứng cứng người trong tư thế buồn cười.
"Đ-đây là... đoàn cơ bắp khổng lồ!"
Đó là Hammarou.
"Onii-chan..."
Hammarou nhìn vào mặt tôi.
Khi tôi gật đầu, Hammarou bộc lộ vẻ mặt vui mừng.
"Khí độc của mồ hôi!"
"Cái gì hả, thằng nhóc?!"
"Kyaaaa!"
Sau khi nói những gì muốn nói, Hammarou chạy ra khỏi quán ăn.
...Ánh mắt đó là ánh mắt "em nói được không?" sao... Nó muốn nói câu cuối cùng đó đến mức nào vậy.
Dù sao đi nữa, "tin tốt" đã đến rồi.
Vậy thì, bắt đầu nào. "Đoàn kịch Yashiro lúc hoàng hôn".
Khi tôi nhìn vào đồng hồ cát, thêm mười ba phút nữa đã trôi qua. Chẳng mấy chốc, tất cả cát sẽ rơi xuống hết.
"Này, anh to xác kia."
Tôi gọi gã đàn ông to lớn đang nhìn mình.
"Sắp đủ hai tiếng rồi đấy..."
Tôi chỉ vào đồng hồ cát bằng cằm và hỏi.
"Bây giờ anh đang là người của bên nào?"
"...Hả?"
"Không, đừng 'hả'. Anh thay đổi phe 'mỗi' mười bảy phút, đúng không?"
Gã đàn ông to lớn rõ ràng hoang mang. Tôi có thể thấy rõ ràng bộ não nóng vì giận dữ của hắn đang rơi vào hoảng loạn.
"Không..."
"Hả? Không đúng sao? Nếu anh không thuộc phe nào cả thì hoàn toàn là người ngoài, vậy tôi sẽ yêu cầu anh ra ngoài ngay bây giờ đấy?"
Gã đàn ông to lớn hoảng hốt nhìn về phía gã tóc dài.
Muốn xin ý kiến gã tóc dài sao? Được thôi. Cứ tự nhiên đi.
"Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc đầu anh là người của gã đàn ông to lớn bên kia phải không? Như vậy ổn chứ?"
Gã tóc dài nhìn đồng hồ cát.
Rồi hắn nhăn mặt dữ dội. ...À, vậy là đúng rồi nhỉ.
Tôi không nhịn được cười.
"Được rồi. Vậy tôi sẽ cho các anh một gợi ý."
Nói vậy, tôi đứng bên cạnh đồng hồ cát. Và khi cát bên trong sắp chạm đường kẻ thứ hai từ dưới lên, tôi lại mở miệng.
"Còn đúng một phút nữa là đủ hai giờ trừ một phút... một trăm hai mươi trừ một là một trăm mười chín phút."
Trước chuỗi số, không chỉ những người đàn ông to lớn, mà cả gã tóc dài cũng tỏ ra hoang mang. Có vẻ trong đầu chúng đang rất rối.
"Và một trăm mười chín chia cho mười bảy là bảy."
Mặc dù chỉ là phép chia đơn giản, nhưng có vẻ khó với bọn chúng. Nếp nhăn trên mặt chúng ngày càng nhiều.
"Do đó, hiện tại chúng ta đang ở 'lần thứ bảy' của khoảng thời gian mười bảy phút."
Khi tôi nhấn mạnh cụm từ "lần thứ bảy", gã tóc dài bất ngờ ngẩng đầu lên.
"Ban đầu là từ mày..."
Vừa nói, gã tóc dài vừa chỉ vào gã đàn ông to lớn. Rồi chỉ vào chính mình "lần thứ nhất", lại chỉ vào gã đàn ông to lớn "lần thứ hai". Cứ thế, hắn chỉ luân phiên giữa mình và gã đàn ông to lớn, và đến lần thứ bảy, người được chỉ là chính hắn - gã tóc dài.
"—!? Là tao! Này, tụi mày đang là người của tao, đúng không!?"
"Ơ, à... vâng! Đúng vậy!"
"Tôi cũng vậy!"
"Tôi cũng thế!"
Những gã đàn ông to lớn lần lượt nói "tôi là người của gã tóc dài".
Trong lúc đó, cát rơi đã chạm vạch cuối cùng.
"Tôi cũng là người của anh!"
"Tôi cũng vậy!"
Chỉ có hai người nói vậy sau khi đã vượt phút thứ năm mươi chín.
"Aa, tiếc quá!"
Tôi bất giác búng ngón tay.
"Chết tiệt! Đồ chậm chạp! Tụi mày đúng là vụng về!"
Gã tóc dài mắng hai người chậm nói.
Hai người bị mắng cúi đầu, vai rũ xuống.
À, tôi hiểu rồi. Ra là chúng hiểu lầm như thế.
Ngược lại mới đúng mấy chú ei.
Được rồi, tôi sẽ tiết lộ bí mật ở đây.
"Vừa rồi, đã bắt đầu khoảng thời gian mười bảy phút 'lần' thứ tám."
Tôi nói với gã tóc dài đang nhìn tôi với vẻ mặt đắc thắng dù đổ mồ hôi lạnh, nhấn mạnh từ "lần".
Gã tóc dài nhíu mày như thể đã nhận ra điều gì đó không đúng.
"Vì khoảng thời gian mười bảy phút đầu tiên là thuộc về phe gã to lớn kia..."
Tôi chỉ vào gã đàn ông to lớn và nói "một", rồi chỉ vào gã tóc dài và nói tiếp "hai".
Cứ thế tôi luân phiên đếm "ba, bốn, năm, sáu, bảy..." và dừng lại ở "tám".
"...nên trong mười bảy phút hiện tại, lần thứ tám, nếu không phải là người của anh thì phạm luật."
Tôi mỉm cười tươi rói với người đang ở hướng đầu ngón tay mình - gã tóc dài.
"Vì vậy, tất cả những kẻ vừa nói mình là người của gã tóc dài ở lượt trước, hãy cút đi. Chà~, tôi tưởng tất cả sẽ bị loại cơ, nhưng còn lại hai người. Đáng tiếc, đáng tiếc."
"Cái gì...!?"
Gã tóc dài trố mắt, rồi nhăn mặt.
"Mày... mày đã lừa tao?"
"Lừa gì? Tôi chỉ làm rõ luật lệ mơ hồ và tuyên bố thời gian bắt đầu thôi mà?"
Hơn nữa, tôi đã nói rõ rằng đây là luật chỉ cho hôm nay.
Luật dành riêng cho các người đấy.
"Nếu biết tính toán đơn giản thì đáng lẽ không nên có sai lầm, và vì thấy các anh không thể làm phép tính đơn giản, tôi đã cho các anh gợi ý 'lần thứ bảy' còn gì."
Chính gã tóc dài đã hiểu lầm "lần thứ bảy" là "đã chuyển đổi bảy lần", và đã bắt đầu đếm từ chính mình chứ không phải từ gã đàn ông to lớn.
"...Này này, đừng nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ như vậy chứ."
Tôi chế giễu gã tóc dài, kẻ đang nhìn mình với ánh mắt đầy khó chịu.
"Tôi đã thuận theo luật mà các anh tự đặt ra đấy? Tôi còn mong nhận được lời cảm ơn cơ."
Người đưa ra luật này chính là gã tóc dài.
Việc tôi được quyết định thời gian, và việc họ phải rời đi sau khi thời gian đó kết thúc, tất cả đều do hắn quyết định.
"Vậy, những người đã ở lại quá lâu, hãy mau bước ra dùm."
"Khoan! Thực ra bọn chúng không phải người của tao! Nếu nghĩ kỹ thì..."
Tôi duỗi thẳng tay và chỉ vào mặt gã tóc dài đang cố biện minh một cách khó coi.
"Hửm? Anh nói gì cơ?"
"...Khư! Không có gì!"
Lời nói, ngay khi được thốt ra, hoặc ngay khi được viết xuống, sẽ tạo ra trách nhiệm.
Đôi khi lời nói của ta có thể tự đi xa, và được sử dụng trong tình huống ta không ngờ tới. Nhưng trách nhiệm đó phải do người phát ngôn gánh chịu.
Việc bị chỉ trích mãi mãi vì những lời lỡ lời từ vài chục năm trước là điều bình thường.
Đây là lời ngươi đã nói. Và ngươi phải chịu trách nhiệm cho nó.
"Nào, các anh đang làm phiền việc kinh doanh, vui lòng rời đi được không?"
Tôi lịch sự vẫy tay, dẫn "người quen" của khách hàng ra cửa.
Gã tóc dài im lặng quan sát động tác của tôi, rồi sau khi chắc lưỡi, hắn nói với đám đàn ông to lớn:
"...Này."
"...Vâng."
Sau cuộc trao đổi ngắn, đám đàn ông rời khỏi quán ăn.
Khi đi ngang qua, chúng nhìn tôi chằm chằm.
"Này này, cái gì vậy!? Đúng là mấy gã phiền phức!"
"Công nhận. Thật ồn ào khó chịu."
Từ đằng sau đám đàn ông to lớn đang ầm ĩ rời đi, tôi nghe thấy những giọng nói quen thuộc.
"Những kẻ không phải khách hàng thì mau cút đi!"
"Đúng là trơ trẽn quá."
Những người chen qua đám đàn ông to lớn ở cửa và bước vào là Delia và Norma.
Tôi rất vui vì họ đã đến. Đương nhiên, họ là khách mời.
"Tôi cũng đến rồi đây."
Và Imelda bước vào sau đó một chút, dang rộng tay một cách khoa trương.
Có vẻ cô ta muốn nổi bật. Lẽ ra nên vào cùng nhau, nhưng cô ta lại cứ bướng bỉnh về những điều nhỏ nhặt.
Delia và Norma phớt lờ Imelda, đối diện với hai gã đàn ông to lớn đang đứng im, nhìn thẳng vào mặt chúng và nói bằng giọng dứt khoát:
"Cản đường quá, tránh ra."
"Nhìn chướng mắt quá."
Hai gã đàn ông to lớn bị khiêu khích rõ ràng định rút thanh kiếm đeo bên hông, nhưng...
""—!?""
Delia đã giữ chặt chuôi kiếm.
Chỉ thế thôi, gã đàn ông to lớn dường như không thể rút kiếm ra được. Trước sức mạnh của Delia, hắn bất lực.
Còn Norma thì đã áp tẩu thuốc của mình vào cổ gã đàn ông to lớn trước khi hắn kịp nắm lấy chuôi kiếm.
Nhìn là biết ngay. Sự chênh lệch về thực lực quá lớn.
"Thật là. Ồn ào quá đi. Tôi muốn thưởng thức trà một cách thanh nhã."
Imelda nói vậy, rồi tiến đến trước gã đàn ông to lớn đang ngồi trên ghế và đứng hiên ngang.
"Tránh ra. Hôm nay tôi muốn thưởng thức trà ở chỗ này."
"...Hảả!?"
Đúng lúc hắn gầm lên và định túm lấy Imelda, một nhóm đàn ông to lớn không kém, trông rất nóng nảy nhưng đáng tin cậy, xông vào.
""""ĐỪNG HÒNG ĐỘNG VÀO TIỂU THƯ!""""
Đó là đội vệ sĩ của Imelda từ Hội tiều phu.
...Họ đến Quận 42 từ lúc nào vậy?
Họ đứng bảo vệ Imelda, và bao vây đe dọa gã đang định dùng bạo lực với cô ta.
Ngay cả gã to lớn kia cũng không thể giữ bình tĩnh khi bị bao vây bởi những người nóng nảy... à không, thô kệch... à không, những tiều phu cơ bắp ấy. Mồ hôi bắt đầu chảy ròng ròng trên trán hắn.
"Tôi nói lần cuối. 'Tránh ra!' "
"...V-vâng..."
Nghe lời Imelda, gã đàn ông to lớn vội đứng dậy và nhường chỗ.
"Chúng mày... dám làm vậy với tao à!?"
Gã tóc dài gầm lên và đá đổ chiếc bàn.
"Ê! Tụi mày! Không cần khách khí nữa! Tất cả vào đây! Đến nước này thì không thể nhẹ nhàng được nữa! Phá nát quán này, khiến chúng không thể kinh doanh được nữa!"
Nghe tiếng gọi của gã tóc dài, những gã đàn ông to lớn đã ra ngoài... không phản ứng.
"Ê!? Sao vậy!? Vào đi chứ!"
Sau câu đó, vô số đàn ông to lớn tiến vào quán.
Tuy nhiên...
"...Ơ, tụi mày là ai...?"
Họ không phải đám côn đồ.
Gã tóc dài bối rối, đứng sững sờ trước những người đàn ông to lớn liên tục bước vào.
"Đây là đồng nghiệp của tôi."
"Còn đây là những người mà tôi quý mến."
Họ là những ngư dân của Hội cá sông và những thợ rèn trên phố Kim khí.
Tôi đã gặp những người này vài lần, nhưng mặt họ vẫn đáng sợ như thường lệ. Đến nỗi đám côn đồ trông như những nhân vật dễ thương so với họ.
"Những người này vừa là người quen của Delia và Norma, vừa là người quen của tôi. Cứ mỗi mười bảy phút, họ sẽ thay đổi vai trò là người của bên này hay bên kia, nhưng đừng bận tâm. Nếu thấy phiền, cứ nói. Tôi sẽ bảo họ rút lui."
Mặt gã tóc dài méo mó một cách dễ nhận thấy.
"...H-hứm. Vậy sao. Tao hiểu rồi."
Gã tóc dài mỉm cười dù đang đổ mồ hôi lạnh.
"Đúng là hôm nay có vẻ nên rút lui. Nhưng! Chuyện này chưa kết thúc đâu! Quán này vẫn mở cửa ngày mai, ngày kia và dài dài đúng không? Để tao chống mắt lên coi chúng mày có thể duy trì tổng lực chiến như hôm nay được bao lâu."
"Tổng lực chiến? Anh đang nói gì vậy?"
"Đừng giả khờ! Mày đã gọi tất cả những kẻ có thực lực ở Quận 42 đến phải không!? Cụ thể là con nhỏ bình thường không có điểm gì nổi bật mà mày đưa tờ giấy đã chạy đi gọi họ!"
Có vẻ hắn đang nói về Loretta.
"Nhưng tiếc thay! Lần này chỉ là tao chưa chuẩn bị đầy đủ, chứ bên tao còn nhiều chiêu khác!"
"Chà..."
Đôi mắt của gã tóc dài đang cố tỏ ra mạnh mẽ dao động dữ dội.
"T-tạm thời mày cứ vênh váo đi! Đã thế này thì tao sẽ tập hợp tất cả tay sai có thể, bao vây quán này và...!"
Gã tóc dài đang cáu kỉnh hét lên, làm văng nước bọt tùm lum.
Ngay lúc đó—
"""LÃNH CHÚA GIÁ ĐÁO!!!"""
Từ bên ngoài quán ăn vang lên tiếng hô đầy hăng hái. Là tiếng của lũ trẻ.
"L-lần này là cái gì đây!?"
"Đại ca! Nguy rồi!"
Một trong những tên côn đồ đã bị đuổi ra ngoài chạy vào trong trạng thái hoảng loạn.
"B-bên ngoài, có một đội quân đáng sợ!"
"Đội quân á!?"
Gã tóc dài chạy ra, đẩy tên côn đồ đang đứng trước cửa lăn ra ngoài.
Tôi cũng theo sau, nhưng một cách thong thả.
"Cái...!?"
Khi ra ngoài và nhìn về phía nhà thờ, gã tóc dài – giống như những tên côn đồ khác đã thấy cảnh tượng ấy trước đó – đứng đơ người với vẻ mặt kinh ngạc cùng cái miệng há hốc.
Ở phía mà gã tóc dài và đồng bọn đang nhìn, trên con đường mờ tối khi hoàng hôn đang buông xuống, là bóng dáng của khoảng năm mươi binh sĩ.
Với tiếng bước chân vang vọng, họ đang diễu hành trên con đường dự định làm từ cổng thành.
"Nè, đó là lãnh chúa phải không!?"
"Lãnh chúa ơi!"
Trước Ánh Dương Quán, một đám trẻ cầm những lá cờ nhỏ có biểu tượng của lãnh chúa đã kéo đến rất đông.
Cậu bé đang vẫy lá cờ nhỏ một cách nhiệt tình gào giọng hét lên:
"Ngài lãnh chúa!"
"Ngài lãnh chúúúúúa!"
Những tiếng hò reo như xé toạc bầu trời vọng về phía đoàn quân vẫn còn xa.
Những viên gạch phát sáng được đặt cách đều nhau dọc theo con đường dự định, tạo thêm vẻ uy nghiêm cho cuộc diễu hành của những người lính oai phong. Thỉnh thoảng, lưỡi giáo lấp lánh phản chiếu ánh sáng.
"Đ-đây... đây là gì vậy..."
"Mấy người muốn cản trở việc bán bánh ngọt, phải không?"
Nghe câu hỏi từ phía sau, gã tóc dài rùng mình, quay đầu lại một cách hoảng loạn.
Đứng đó là Estella với nụ cười vừa xinh đẹp vừa tàn nhẫn, dẫn theo đội tự vệ.
"Bánh ngọt giờ đã trở thành ngành công nghiệp chính của Quận 42. Nếu định cản trở..."
Hoàng hôn càng làm tăng thêm vẻ đẹp rùng rợn của Estella, tạo nên cảm giác lạnh lùng đến mức khiến người ta sợ hãi.
Từ đôi môi nhỏ như trái cây chín đỏ của cô ta, một lời thì thầm như của ác quỷ thoát ra:
"...các người sẽ là kẻ thù của Quận 42. Và tôi sẽ loại bỏ các người bằng mọi giá."
"Khư...!?"
"Đúng vậy."
Tôi bước lên phía trước khi gã tóc dài lùi lại.
"Các người đã tự từ bỏ 'tư cách khách hàng' của mình. Thậm chí còn nói sẽ phá hủy Ánh Dương Quán... vậy thì, bọn ta không cần khách khí nữa, đúng không?"
"Ch-chuyện đó...!"
Lý do duy nhất chúng tôi chưa ra tay là ‘tư cách khách hàng’ của chúng. Ngay khoảnh khắc chúng tự từ bỏ tư cách đó, số phận của chúng đã được định đoạt.
Loại bỏ không cần phải chọn lựa cách thức.
Kẻ xâm lược phải bị trừng phạt thích đáng, đúng không?
"T-tao chưa từng nghe nói Quận 42 có nhiều quân lính như thế này!"
"V-và bọn nhóc này là cái quái gì vậy!?"
Bọn côn đồ đang hoảng loạn.
Chúng hét lên đủ thứ, nhưng thật xấu xí không thể chịu được.
"Các người không biết chỉ vì các người thiếu hiểu biết thôi. Dù có thông tin về bánh ngọt, tại sao các người lại không điều tra kỹ lưỡng?"
Không ai có thể phản bác lời của Estella.
"Những thứ khiến bọn trẻ phấn khích, từ xưa đến nay vẫn thế phải không? Chắc ở đâu cũng vậy thôi."
Những đứa trẻ không ngừng truyền cổ vũ bằng sức mạnh vô tận của chúng đến những người lính đang diễu hành.
Ôm một đứa trong số chúng vào lòng, tôi nói với bọn côn đồ.
"Anh hùng đã đánh bại rồng... chiến binh vĩ đại đã trải qua trăm trận... kẻ mà bọn trẻ luôn say mê chắc chắn là những người mạnh mẽ."
"Ngài lãnh chúa!"
"Ngài lãnh chúúúúúa!"
Tiếng hét tiếp tục phát ra.
Những lá cờ nhỏ được vẫy một cách cuồng nhiệt.
Cảnh tượng này... hẳn là nỗi kinh hoàng đối với bọn chúng.
Người mạnh mẽ đủ để mê hoặc những đứa trẻ ngây thơ. Và hiện giờ, họ đang tiến về phía chúng tôi theo đoàn.
Phía sau Estella cũng có vài người đang đứng chờ.
"Nếu các ngươi muốn coi thường mạng sống của mình thì tùy. Nhưng trước đó, nhờ ngươi nhắn với kẻ thuê ngươi một lời được không?"
Mồ hôi chảy dọc xuống má gã tóc dài, nhỏ giọt từ cằm xuống đất.
Đợi đến khi giọt mồ hôi chạm đất và biến mất, tôi nói bằng giọng rõ ràng:
"Mày chọn nhầm đối thủ để gây sự rồi!"
Nói với hắn là nên suy nghĩ kỹ xem liệu một kẻ như hắn có nên đụng vào thằng này không.
"Đ-đại ca...!"
"Im đi! Tiền trả trước tao đã tiêu rồi! Làm sao có thể rút lui lúc này!"
"Nhưng!"
"Câm mồm! Trước khi viện binh tới, giết hết bọn ở đây rồi chạy ra khỏi quận thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!"
Có lẽ vì bị dồn vào chân tường nên gã tóc dài đã rút kiếm.
Estella, Delia, Norma, đội tự vệ, cùng với những người đàn ông to lớn của các Hội bắt đầu tỏa ra sát khí.
Khi bầu không khí đang căng thẳng, chiến tranh sắp nổ ra thì...
"...Về rồi đây."
...một giọng nói đơn điệu, nhỏ và rất quen thuộc vang lên.
Là Magda.
Hẳn con bé vừa trở về từ chuyến đi săn.
"...Tránh ra. Không qua được."
Tiếng của Magda vang lên từ phía bên kia đội tự vệ và những tiều phu đang chen chúc.
Cùng lúc đó, tiếng xôn xao nổi lên.
Đội tự vệ, tiều phu, ngư dân và thợ rèn sợ hãi mở đường.
Ở cuối con đường vừa mở ra, Magda đang đứng đó.
"...Ồ, lại nữa sao?"
Ngay cả tôi cũng nói không nên lời.
"...Hôm nay, Magda đã bắt được một con to."
Magda đang vác một con ma thú Bonnacon siêu khổng lồ, có lẽ to gấp năm lần con bé.
"B-Bo-Bo-Bo, Bonnacon!?"
Tiếng kêu kỳ quặc phát ra từ đám côn đồ.
Bonnacon là loại ma thú mà ngay cả thợ săn lành nghề thuộc Hội săn bắt cũng khó có thể hạ gục.
Hơn nữa, với kích thước khổng lồ như thế này... chỉ có quái vật mới săn nổi.
"...Delia, cầm lấy."
"Gì chứ, sao lại là tôi..."
Dù phàn nàn, Delia vẫn dễ dàng nhấc con Bonnacon khổng lồ lên bằng một tay.
Lại có tiếng xôn xao.
"Tôi mang cái này vào quán nhé?"
"À, vâng. Xin hãy mang vào sân trong."
"Mấy quầy hàng vướng víu quá. Norma, dọn đi."
"Thiệt tình, đừng tùy tiện sai tôi như vậy chứ."
Dù nói vậy, cô ta vẫn dễ dàng dời hai quầy hàng đang đặt trong sân trước của Ánh Dương Quán sang một bên.
...Mạnh kinh dị.
"...Yashiro."
"Hửm? Gì vậy?"
"...Phần thưởng."
"Rồi rồi."
Magda ôm lấy eo tôi. Còn tôi vuốt ve đôi tai con bé.
Lần này có tiếng thét.
"Hả!? Hắn ta... đ-đang vuốt tai của người hổ!?"
"Mày không muốn sống nữa à!?"
"Sẽ bị giết đó!?"
Bọn côn đồ la hét ầm ĩ.
Gì chứ hả. Nếu Magda thích thì có sao đâu.
"...Mufu~!"
Thấy chưa?
"Ch-chúng mày là ai vậy!? Tất cả đều điên rồ! Chuyện này hoàn toàn khác với những gì chúng tao được nghe!"
Gã tóc dài giậm chân xuống đất, rối loạn vò đầu bứt tóc.
"...Không thể tiếp tục cái trò này được... đừng đùa với tao!"
Sau lời thì thầm như thể cầu dao điện bị ngắt, hắn gào lên theo cảm xúc dâng trào.
"Ai có thể gây chiến với số tiền ít ỏi như thế chứ! Tại sao có nhiều lính đến thế!? Bọn quái vật này là gì!? Và thằng lỏi này là ai!?"
Cuối cùng, hắn chỉ vào tôi. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi qua khe hở của mái tóc dài rối bù.
"Làm bộ ngớ ngẩn nhưng lại cực kỳ thông minh, thể hiện lòng can đảm vào thời điểm quan trọng, vuốt ve tai người hổ với khuôn mặt thản nhiên... Rốt cuộc mày là ai chứ hả!?"
"Dù có hỏi thế thì tôi cũng không biết phải trả lời sao... tôi chỉ là một nhân viên quán ăn thôi."
"Đừng-có-đùa-với-tao!"
Gã tóc dài vặn vẹo người như phát điên, xả những cảm xúc dữ dội không nơi trút. Trông giống như một người đã suy sụp tinh thần, hơi đáng sợ.
"Từ lúc nào...? Mày biết chuyện sẽ như thế này từ lúc nào!? Mày đã chuẩn bị từ bao giờ!?"
Cuối cùng, hắn trông như sắp khóc.
Có lẽ bản thân hắn cũng không còn hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Thậm chí không biết mình muốn gì.
"Dù ta có nói, ngươi cũng không hiểu được đâu."
"Cái gì!?"
"Nhân tiện... ngươi thấy ổn với đoàn người kia chứ?"
Tôi khẽ nhếch cằm lên, chỉ về phía sau gã tóc dài.
Tiếng bước chân vẫn đang vang vọng, bóng của đoàn quân càng lúc càng gần.
"...Chết tiệt! Chạy thôi, tụi bây!"
"Hể!? À, v-vâng!"
Đám côn đồ chạy qua khoảng trống đã được mở để Magda đi qua, suýt vấp ngã.
Nhìn theo bóng lưng của bọn chúng, tôi làm nhiệm vụ của một nhân viên quán ăn, chào tạm biệt một cách đúng mực:
"Hẹn gặp lại quý khách!"
"Im đi! Tao đéo bao giờ quay lại đâu, thằng khùng!"
Tiếng rít của gã tóc dài vang vọng trong bầu trời tối dần.
Hi vọng chúng sẽ không còn quấy rối Quận 42 nữa.
"Ngài lãnh chúa—!"
"Ngài lãnh chúúúúúa—!"
"Được rồi! Dừng lại! Ồn ào quá! Lũ nhóc! Im lặng một chút đi!"
"Ngài lãnh chúa—!"
"Ngài lãnh chúúúúúa—!"
"Im-đi!"
"""Ngài lãnh chúúúúúa—!"""
...Lũ nhóc này... sao chúng cao hứng thế nhỉ!?
"Thông báo khẩn! Nếu không im lặng ngay, tất cả năng lượng mấy đứa đã tích lũy sẽ bị tịch thu và trở về không!"
"..."
Tiếng ồn dừng lại ngay lập tức.
...Lũ nhóc này thực dụng vãi *beep*.
"Ơ-ơm... Yashiro-san."
Ginette, người mà tôi đã âm thầm nhờ mấy gã tiều phu bảo vệ vì có vẻ nguy hiểm, giờ đây xuất hiện trước mặt tôi sau khi bọn côn đồ đã biến mất.
Tuy nhiên, trên khuôn mặt cô ta hiện lên vô số dấu hỏi.
"Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra... như vịt nghe sấm (ちんぷんかんぷん) ấy."
Ôi, lâu rồi tôi mới nghe thấy câu "như vịt nghe sấm". Tại sao Ma pháp Thông dịch Cưỡng chế lại chọn câu đó nhỉ?
"Fufufu! Thực ra, tất cả đều do em làm đó!"
Bóng của những người lính diễu hành từ cổng thành cuối cùng cũng đã đến trước Ánh Dương Quán.
Và người dẫn đầu đoàn người ấy là... Loretta.
"Ơ-ơm... chuyện này..."
"""Hình nộm—!"""
Mấy đứa em trai em gái phía sau Loretta đồng thanh hô. Trong tay đứa nào cũng có tượng sáp trông như binh lính.
"Đây là... chân tướng những người lính ạ?"
Ginette hướng ánh mắt dò hỏi về phía tôi, nên tôi gật đầu.
Tôi đã dùng ghi chú để nhờ Loretta đi mua sắm. Tôi cũng nhờ Delia, Norma và Imelda hợp tác, nhưng điểm quan trọng nhất là cái này.
"Bảo Becco làm gấp 50 tượng sáp hình binh lính. Khi trời chập tối, hãy dùng chúng để dàn dựng một cuộc diễu hành giả."
Đó là những gì tôi đã viết.
Becco có thể hoàn thành tượng sáp của tôi trong khoảng 40 phút. Tôi đã ước tính rằng nếu không chú trọng chi tiết, cậu ta có thể làm được 50 cái trong khoảng 2 giờ.
Dù vậy, cậu ta đã làm rất tốt.
Dẫu ước tính là 2 giờ, nhưng tôi cứ nghĩ sẽ mất nhiều thời gian hơn. Khi Hammarou lao vào, tôi đã rất ngạc nhiên: "Hả, đã xong rồi sao!?"
Đúng vậy. Tín hiệu cho thấy cuộc diễu hành đã sẵn sàng chính là khi Hammarou đến quán.
"Cuộc diễu hành ở phía tây thành công rực rỡ là nhờ công lao của em đấy!"
Loretta tự hào khoe khoang, ưỡn bộ ngực to không đáng kể của mình.
Vâng, vâng, giỏi lắm, giỏi lắm. Lần sau tôi sẽ thưởng cho cô cái gì đó.
Và, nếu phía tây là Loretta thì phía đông là Estella.
"Cô cũng làm tốt lắm."
"Đâu có gì..."
Mặc dù đã thành công rực rỡ, nhưng vẻ mặt cô ta hơi buồn.
Sao thế, Estella?
"Dù không có ngực thì cô vẫn có thể ưỡn ra mà? Không ai giận đâu, cũng không ai khóc đâu."
"Tôi có ngại gì đâu! Mà, ai sẽ khóc chứ!?"
Khụ, Estella ho một tiếng, rồi ngượng ngùng tránh ánh mắt như một chàng trai bị đau cổ.
"Thực lòng mà nói, cho đến khi ra ngoài, tôi đã thiếu bình tĩnh. Chỉ khi được ghi chú của Yashiro nhắc nhở, tôi mới nhận ra điều mình cần làm... Xin lỗi nhé."
"Hửm? À..."
Estella đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy của gã tóc dài kia.
Vì vậy, trong ghi chú đưa cho Loretta, tôi đã viết "Hãy đưa Estella ra ngoài", và trong ghi chú cho Estella, tôi đã ghi "Cô chỉ cần tỏa sáng ở nơi cô thuộc về là được".
Những kẻ kiểu đó, tôi sẽ đảm nhiệm.
Phải đúng người đúng việc.
"Nhưng mà, đến cả trẻ con cũng bị cậu lợi dụng nhỉ..."
Như thể đã thở ra hết không khí nặng nề, vẻ mặt của Estella cuối cùng cũng bình thường trở lại, và nở nụ cười khổ như thường lệ.
"Trẻ con say mê một điều gì đó thực ra là chuyện tốt đấy. Tôi cũng như chúng, ngày xưa cũng đã từng có những thứ mê mải. Nếu nghĩ về điều đó, sẽ hiểu được sự tuyệt vời của những thứ có thể khiến trẻ con say mê."
Bọn trẻ ở Quận 42 đang say mê "Ngài lãnh chúa".
Tuy nhiên, đó không phải là kiểu ‘hiểu lầm’ như những tên côn đồ nghĩ, không phải kiểu ngưỡng mộ đội tự vệ hay sùng bái ngài lãnh chúa.
Tôi đã dùng Loretta để truyền đạt đến bọn trẻ như sau:
"Tối nay, nếu các em cổ vũ đoàn diễu hành của đội tự vệ từ nhà thờ đến đây bằng cách vẫy cờ của lãnh chúa, 'Sức mạnh Siêu lãnh chúa' sẽ dần tích tụ, và điều đó sẽ mang lại điều cực kỳ tuyệt vời."
Giờ thì tôi phải nghĩ ra " điều cực kỳ tuyệt vời" đó... Trúng lớn 10 lần liên tiếp chăng? À, hay là những mô hình sáp cỡ lớn? Ừ, những thứ to lớn luôn mang lại cảm giác đặc biệt mà. Được rồi, tôi sẽ bảo Becco làm.
"Thật không ngờ những suất ăn trẻ em lại có ích trong thời điểm thế này."
Những lá cờ nhỏ có biểu tượng của lãnh chúa mà bọn trẻ đang hăng hái vẫy chính là cờ từ các suất ăn trẻ em. Và việc nhồi nhét ý niệm "lãnh chúa = tốt đẹp" cũng có thể nói là nhờ công của những suất ăn trẻ em.
"Nào mấy đứa, hãy cầm lá cờ đã tích đầy năng lượng lãnh chúa đến chỗ chị Ginette để nhận phiếu đổi thưởng đi!"
""""Vâââng!""""
"Ơ!? Ph-phiếu đổi thưởng gì cơ!? Yashiro-san!?"
"Miễn có thể nhận dạng là được. Tự lo liệu đi."
"Ơ!? V-vâng! Tôi sẽ cố gắng!"
Ginette vào trong quán ăn trong lúc bị vây quanh bởi một lượng lớn trẻ con.
...Xin lỗi nhé, Ginette. Tôi tuyệt đối không muốn dính dáng đến cái ‘sức mạnh’ của lũ trẻ con đó. Vì mệt mỏi lắm.
"Thế này thì liệu Hội côn đồ có ngừng gây rắc rối cho Quận 42 không nhỉ?"
"Có thể không hoàn toàn biến mất, nhưng chắc sẽ yên ổn trong một khoảng thời gian."
Tôi đã cho chúng thấy rằng nếu liều lĩnh ra tay, chúng sẽ bị bỏng nặng.
Nếu có thể tranh thủ được chút thời gian, có khi chúng tôi sẽ lập ra được đối sách.
Trước mắt cứ hợp tác với Quận 40 để đối phó với bọn côn đồ thôi.
"Yashiro-san. Vậy là vụ việc đã được giải quyết rồi nhỉ?"
Imelda xoay xoay chiếc dù trong lúc tiến lại gần.
Phía sau cô ta là Delia và Norma.
"Ừ. Cảm ơn vì đã hợp tác nhé."
"Không có gì đâu! Có việc cần thì cứ nhờ tôi!"
Delia vỗ mạnh vào ngực mình.
"Tôi thì không muốn can thiệp nữa đâu. Nếu có gọi thì cũng chỉ thỉnh thoảng thôi nhé."
Norma phà khói thuốc.
"Đối với tôi thì nhiêu đây chẳng là gì cả!"
Dẫu không có nắng, Imelda vẫn mở dù và xoay nó một cách lộng lẫy... Bộ diễn kabuki chắc?
"Mấy anh to lớn kia cũng vất vả rồi, cảm ơn nhé!"
"Mồ, thật đáng ghét, Yashiro-chan. Sao lại nói chuyện xa cách thế chứ~!"
...Đó là nhóm thợ rèn. Không phải tất cả. Chắc chắn không phải tất cả bọn họ đều như vậy. Nhưng khi tìm những người mạnh mẽ thông qua Norma, chỉ có mấy người kiểu này... May mà tôi đã không nói một lời nào.
"Xin đừng cảm ơn, Yashiro-san! Chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ cậu mà! Vì đồ ngọt của sếp và mạng sống của anh Omero..."
"""Chúng tôi mong được tiếp tục hợp tác với cậu trong tương lai!"""
...Đó là các ngư dân từ Hội cá sông. Omero có vẻ như đang ở trong vị trí không rõ là được yêu mến hay bị bỏ rơi.
"Bọn tôi làm việc này chỉ vì tiểu thư thôi, chứ không phải vì cậu đâu nhé!"
"Tsundere à? Lũ cơ bắp ngốc này."
Nhóm tiều phu từ Hội tiều phu vẫn không thay đổi, cả mặt tốt lẫn mặt xấu.
Một lần nữa, tôi đã dàn dựng một màn kịch lớn với nhiều người tham gia... nhưng điều này không có nghĩa là mọi thứ đã hoàn hảo.
"Hay là cho Becco xem hộp sọ Bonnacon mà Magda bắt được, rồi trưng bày một bản sao ở quảng trường?"
"Có lẽ đó là ý hay đấy. Nếu có những đứa trẻ cầm cờ của lãnh chúa chạy quanh đó..."
"...có thể sẽ là một cách đe dọa tốt dành cho những tên côn đồ đến do thám nhỉ."
"Vì đội tự vệ yếu kém của chúng ta không đủ đáng tin cậy, nên nếu nó có thể trở thành sức răn đe thì còn gì bằng."
"Cứ quyết định vậy đi."
"Ừm. Lần này vất vả rồi."
Tôi và Estella đập tay nhau.
Theo đà đó, tôi cũng đập tay với Delia, Norma, và Imelda, rồi vờ bỏ qua Loretta và xoa đầu Magda.
Magda dường như đã cạn kiệt năng lượng, lúc tôi để ý thì con bé đã ngủ trong sân trước.
Vì kẻ thù không xác định nên phải củng cố phòng thủ.
Tôi đã phải đi một đường vòng khá lớn, nhưng bằng cách này, chúng tôi có thể cầm cự một thời gian.
Mấy kẻ gây rối thường nhắm vào những đối tượng không có nanh vuốt.
Nếu cắn trả mạnh một lần, chúng sẽ yên ắng một thời gian.
Tuy nhiên, nếu đối phương là loại dai dẳng, thì chuyện có thể trở nên phiền phức hơn...
Trước mắt cứ tận hưởng chiến thắng này đã.
Và từ ngày mai, tôi sẽ cố gắng kiếm đủ số tiền mà hôm nay đã không kiếm được!
=========================
Phụ truyện 1: Natalia bị tra tấn bằng lươn
Con lươn: "Ưnaa~n!"
Natalia: "Kyáá! Trơn quá! Cái cảm giác trơn trượt này có hơi...!?"
Yashiro: "Trong lúc mọi người đang đuổi bọn côn đồ, cô đã làm gì hả?"
Natalia: "Tôi chỉ nghỉ một chút..."
Yashiro: "Loretta, thêm lươn vào."
Loretta: "Vâng! Thêm ba con nữa~"
Natalia: "Khôôôông!"
Ginette: "Ơ-ơm! Thế này là sao ạ!?"
Estella: "Yashiro nói là lươn giúp tăng sức bền."
Ginette: "Đây là quá trình rèn luyện tinh thần sao!?"
Yashiro: "Tiếp tục nào~!"
Natalia: "Xin lỗi! Gần đây tôi hơi lơ là! Tôi sẽ cố gắng, nên xin đừng dùng lươn... Khôôôông!"
Loretta: "(Nhưng mà, chị này là hầu gái trưởng của dinh thự lãnh chúa, vậy mà cứ đi theo Estella-san hoài, như vậy có ổn không nhỉ? Công việc của lãnh chúa sẽ ra sao đây? Mà thôi, hiện giờ mình là người phụ trách lươn nên không nghĩ nhiều. Phải tập trung chuyên môn chứ!)"
Natalia: "Tôi ghét cảm giác trơn trượt này lắắắắm!"
=========================
Phụ truyện 2: Loretta là người bình thường
Yashiro: "Này, Loretta bình thường."
Loretta: "Đừng gọi em là bình thường!"
Yashiro: "Cá tính của cô quá yếu!"
Loretta: "Đâu có! Em dễ thương mà!"
Yashiro: "Im đi, cô nàng tầm thường!"
Loretta: "Onii-chan thật quá đáng!"
Yashiro: "Nếu có một câu cửa miệng nào đó thì có lẽ cô sẽ có cá tính hơn..."
Loretta: "Câu cửa miệng ạ?"
Yashiro: "Nghĩ thử xem, khi xoa tai Magda thì con bé sẽ nói 'Mufuu~!', và khi vỗ ngực phẳng của Estella thì cô ta sẽ nói 'Vô nhũ~!' (không ngực) đúng không?"
Estella: "Tôi nói vậy hồi nào!?"
Loretta: "À, đúng là vậy."
Estella: "Tôi không nói vậy mà! Chưa từng nói nhé!"
Yashiro: "Còn Ginette, sau khi bị bóp vếu bốn lần sẽ nói 'Mau sám hối đi!' "
Ginette: "Tôi nói câu đó trước khi anh kịp bóp lần đầu cơ!"
Yashiro: "Trong khi cô không có cái gì như vậy cả!"
Loretta: "V-vậy, em phải làm gì bây giờ!?"
Yashiro: "Hmm... để phát huy tối đa cá tính của cô... cá tính... Ờm, rồi sẽ có thôi."
Loretta: "Đừng từ bỏ chứ! Dù gượng ép cũng được, hãy nghĩ ra cái gì đó đi ạ!"
Yashiro: "Vậy thì, tôi sẽ xem xét cách cô nói chuyện và hành động để tìm ra hướng đi cho cá tính. Tôi sẽ hỏi vài câu, cô hãy trả lời thật lòng nhé."
Loretta: "Vâng!"
Yashiro: "Nếu thấy một bộ ngực rơi trên đường, cô sẽ làm gì?"
Loretta: "Làm gì có chuyện đó ạ!? Ngực đâu có rơi được!"
Yashiro: "Tôi đang hỏi nếu nó rơi thì cô sẽ làm gì! Hãy nghiêm túc nghĩ nó là G-cup!"
Loretta: "Thì em sẽ hét 'Gyááá!' và chạy trốn ạ!"
Yashiro: "Bình thường! Nhạt nhẽo!"
Loretta: "Chứ phải làm sao ạ!?"
Yashiro: "Estella, cô thì sao?"
Estella: "Nhặt lên và gắn vào!"
Loretta: "Estella-san!?"
Yashiro: "Còn Ginette?"
Ginette: "Trả lại cho núi rừng!"
Loretta: "Chủ quán!?"
Yashiro: "Nào, Loretta! Cho cô thêm một cơ hội! Nếu thấy một bộ ngực (G-cup) rơi trên đường, cô sẽ làm gì!?"
Loretta: "Ơm... à... b-bóp nó ạ!"
Yashiro: "Í ẹ... biến thái."
Loretta: "Bị onii-chan nói vậy thấy sốc quá!"
Yashiro: "Nhân tiện, nếu là tôi, tôi sẽ dán băng keo cá nhân lên núm để tăng độ gợi cảm."
Loretta: "Anh là biến thái cấp độ vô phương cứu chữa đấy ạ!"
Yashiro: "Phải làm đến mức đấy mới gọi là 'cá tính'!"
Loretta: "Vậy thì em thà bình thường còn hơn!"
=========================
Phụ truyện 4: Natalia diễn cảnh xấu hổ
Yashiro: "Natalia. Cô muốn thử thay đổi trang phục không?"
Natalia: "Bộ đồng phục hầu gái không làm cậu hài lòng sao?"
Yashiro: "Không. Tuy đồ hầu gái là cơ bản của cosplay, nhưng với cô thì đó là trang phục thường ngày. Tôi muốn thấy cô trong những bộ đồ khác."
Natalia: "Dù sao đi nữa, cậu muốn thấy nhất là không có trang phục chứ gì?"
Yashiro: "Đ-đừng có nói 'dù sao đi nữa'... mặc dù đúng là vậy."
Natalia: "Nếu muốn thay đổi hình ảnh, tôi nên thử những trang phục mà tôi không thường mặc nhỉ?"
Yashiro: "Áo giáp bikini thì sao?"
Natalia: "Bikini đâu có khả năng phòng thủ?"
Yashiro: "Miễn trông đẹp là được."
Natalia: "Thực ra thì tôi đã đoán là sẽ có lúc cần đến... nên đã mặc sẵn bên trong rồi."
Yashiro: "Cô nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra vậy!?"
Natalia: "Cậu thấy thế nào!?" (Cho xem áo giáp bikini)
Yashiro: "Hmm... vóc dáng cô rất tốt, trông rất tuyệt... nhưng có hơi..."
Natalia: "Chưa đủ ư? Tôi có nên cởi thêm một lớp không?"
Yashiro: "Nếu cô cởi thêm lớp bikini thì còn gì nữa đâu!?"
Natalia: "Cậu không hài lòng ở đâu?"
Yashiro: "Cosplay là mặc những thứ khác với thường ngày, cảm thấy không thoải mái hoặc xấu hổ... Đúng rồi! Cô thiếu cảm giác xấu hổ!"
Natalia: "Cảm giác xấu hổ... Xin lỗi. Tôi có niềm tin tuyệt đối vào khuôn mặt và vóc dáng của mình... nên việc cho người khác xem không làm tôi cảm thấy xấu hổ..."
Yashiro: "Cô tích cực đến lạ nhỉ..."
Natalia: "Tuy nhiên, là một người hầu, diễn xuất chỉ là chuyện nhỏ."
Yashiro: "Tôi chưa bao giờ yêu cầu người hầu cần có kỹ năng diễn xuất..."
Natalia: "Tôi sẽ cho Yashiro-sama xem một màn diễn xấu hổ để làm cậu hài lòng!"
Yashiro: "Dừng cách diễn đạt kỳ lạ đó lại được không!? Nghe như tôi đang quấy rối cô vậy!"
Natalia: "Ôi, thật xấu hổ... xấu hổ đến mức trán tôi sắp rơi ra..."
Yashiro: "Đó là chuyện nghiêm trọng đấy!"
Natalia: "...Xấu hổ đến mức muốn chết... nhưng tôi không thể chết và bỏ lại tiểu thư... vì vậy... (rút dao ra) ...tôi sẽ giết cậu."
Yashiro: "Đáng sợ quá!"
Natalia: "Cậu có hài lòng không?"
Yashiro: "Sao mà hài lòng được!?"


4 Bình luận