"Ginette... tôi có chuyện muốn nói."
Tôi gọi Ginette lại khi cô ta đang định trở vào bếp.
Tôi sẽ kể hết mọi chuyện.
Thật ra, chuyện ở lại hay bỏ đi... tôi không ở vị trí được suy nghĩ về những điều đó.
Nếu Ginette biết hết về quá khứ của tôi... nếu cô ta biết tôi từng là một kẻ lừa đảo ở Nhật Bản và khiến nhiều người bất hạnh... tôi sẽ không thể ở lại đây nữa. Điều đó hiển nhiên. Không ai trên đời này muốn ở gần một kẻ xấu xa như vậy.
Lý do tôi có thể ở đây bây giờ... là vì tôi là một kẻ dối trá cỡ bự.
Không nói gì. Không thừa nhận gì. Liên tục giả vờ không biết gì một cách trơ trẽn.
Lợi dụng lòng tốt của người khác mà không hề ngần ngại.
"Cô có thể... nghe tôi nói không?"
Tôi ráng cố định ánh mắt muốn trốn chạy ngay lập tức.
"...Vâng."
Sau một khoảng lặng dài, Ginette nở nụ cười dịu dàng.
Nụ cười mà bình thường sẽ khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm... nhưng giờ lại khiến lòng tôi đau nhói.
"Vậy thì, để tôi pha trà nhé. Tôi sẽ chuẩn bị ngay, anh cứ ngồi đợi."
"Ơ..."
Trước khi tôi kịp nói không cần trà đâu... Ginette đã vào bếp mất rồi.
Trước mắt, tôi ngồi đại xuống một ghế ngẫu nhiên.
Tưởng là chọn bừa, nhưng lại hóa ra là chỗ ngồi trong cùng của quán ăn, nơi tôi vẫn thường ngồi.
Quả nhiên chỗ này làm tôi cảm thấy thoải mái nhất.
"...Phù."
Tim tôi vẫn đau, nhưng thần kinh căng thẳng như sắp đứt đã dịu đi một chút.
Thở một hơi nào... dù tim vẫn đập loạn xạ, khó lòng nghỉ ngơi.
Đưa oxy lên não.
Và rồi, suy nghĩ kỹ lại một lần nữa.
Về tương lai của mình... Từ giờ, tôi sẽ...
"...Kể hết mọi chuyện thôi."
...trao mọi thứ cho Ginette quyết định.
Thành thật mà nói, tôi không thể tự quyết định được nữa.
Tôi đã đánh giá thấp bản thân.
Không, đúng hơn là tôi cố tình giữ thái độ đó.
Tôi cứ nghĩ dù mình biến mất cũng chẳng ai khổ sở. Họ chỉ buồn một chút ban đầu, rồi mọi thứ sẽ trở lại bình thường... Tôi đã cố tự thuyết phục mình rằng thế giới vận hành như thế.
Vì nghĩ vậy dễ chịu hơn.
Nhưng Loretta và Magda đã phủ nhận điều đó.
Ít nhất, có những người sẽ buồn nếu tôi biến mất... không biết tại sao... nhưng họ chắc chắn tồn tại. Và không chỉ một hay hai người...
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi được phép xóa bỏ quá khứ và có một cuộc sống yên bình ở đây... ở Ánh Dương Quán này. Điều đó không thể chấp nhận được.
Đường cùng rồi.
Suy nghĩ bế tắc và bắt đầu xoay vòng.
"Yashiro-san. Mời anh."
Ginette quay lại, đặt tách trà trước mặt tôi. Cô ta cũng đặt phần của mình xuống và ngồi đối diện.
Ngồi đối diện như thế này, có lẽ đây sẽ là lần cuối... không, chắc chắn là như vậy. Nếu tôi kể hết mọi chuyện...
Tôi hớp một ngụm trà.
Trà ấm và thơm làm ấm dạ dày tôi. Nhưng nó không thể xoa dịu sự bất an trong lòng.
"..."
"..."
Ginette không nói gì, chỉ ngồi trước mặt tôi.
Cô ta đang đợi tôi nói.
Không thúc giục, không chán nản, không gấp gáp hay gây áp lực, cô ta chỉ im lặng, đợi tôi mở lời.
Cứ im lặng thế này thì không đi đến đâu.
...Mình phải kết thúc chuyện này.
Tôi nhấp thêm một ngụm trà nữa, rồi mở lời:
"...Nếu như..."
...Nếu như?
Ủa? Tôi đang nói gì vậy?
"...Nếu như người quen của cô... hơn nữa còn rất gần gũi... chẳng hạn như người cùng làm việc..."
Lạ thật...
Đầu óc tôi có vấn đề sao?
"...đã từng làm điều xấu xa trong quá khứ..."
Ví dụ quái gì thế này...
Tôi đang lảm nhảm cái gì vậy?
"Khi đó... cô sẽ làm gì?"
Tim tôi thắt lại, vùng dạ dày bỗng trở nên nặng nề. Như thể bị cuốn vào dòng nước xiết, cơ thể không thể cử động, khó thở.
Thời gian như ngừng trôi, bị nuốt chửng bởi bầu không khí nặng nề. Tôi rơi vào cảm giác như bị cách ly khỏi thế giới.
"...Điều xấu xa?"
Không bất ngờ hay phân tâm, Ginette điềm tĩnh cất tiếng.
Tuy nhiên, không còn vẻ trong sáng vô tư thường ngày, tôi có thể hiểu rõ rằng cô ta đang nghiêm túc suy nghĩ.
"Đúng vậy... ví dụ như..."
Đây đâu phải ví dụ...!
"...là một kẻ lừa đảo... chẳng hạn."
Cũng đâu phải chẳng hạn!
Nếu có thể, tôi muốn lôi bản thân ra ngoài và đấm cho một trận thật đau.
Muốn mắng chính mình rằng: "Mày đừng có nhây nữa."
Dù là Ginette đi nữa thì cô ta hẳn cũng đoán được ví dụ vớ vẩn này đang nói về ai. Cô ta đâu ngốc đến vậy.
Ấy thế mà tôi, cho đến phút cuối cùng vẫn hèn nhát, làm hành động vùng vẫy vô nghĩa này.
Thật là đáng xấu hổ.
"Nếu như..."
Tôi đang chìm trong tự ghét bỏ bản thân, cảm thấy buồn nôn và giận dữ với chính mình, bắt đầu thất vọng sâu sắc, thì Ginette mở lời.
Nhưng điều cô ta nói không phải câu trả lời, mà là một câu hỏi.
"Nếu như người bên cạnh Yashiro-san không phải là người như anh nghĩ, thì anh sẽ làm gì?"
Câu hỏi đó khá giống với ví dụ vớ vẩn của tôi...
"...Ví dụ như, nếu người cùng làm việc với anh... đã phạm tội trong quá khứ..."
Nhưng khác với ví dụ nông cạn của tôi...
"...ngày xưa, đã phạm tội ăn quỵt..."
Đó là một lời thú nhận gây sốc.
Ginette... ăn quỵt sao?
Ginette, người dường như sống trong một thế giới đối lập với cái ác...
Chắc tôi đã làm một vẻ mặt ngớ ngẩn, nên Ginette khẽ cười.
Nhưng trong nụ cười ấy toát ra một nỗi cô đơn không thể đo đếm được.
"Tuy mức độ khác nhau, nhưng trong quá trình sống, tội lỗi nảy sinh trong mỗi con người. Nếu có thể sống mà không liên quan đến những điều đó, không phạm bất kỳ tội nào, thì thật là một điều hạnh phúc."
Ginette giải thích như đang thuyết pháp.
Nhưng tôi cảm nhận được một sự u ám, như thể cô ta vừa nói cho tôi nghe, vừa tự nhắc nhở chính mình.
Ginette cầm tách trà lên và nhẹ nhàng uống.
Rồi, vẫn bao bọc tách trà bằng cả hai tay, cô ta chậm rãi kể:
"Có một cô bé được đưa về nuôi tại nhà thờ. Đó là khi cô bé ba tuổi. Trước đó cô bé ở đâu, lớn lên trong môi trường nào... cha mẹ là những người thế nào, và họ nghĩ gì khi từ bỏ cô bé... những điều đó hoàn toàn không ai biết. Cô bé đã bị bỏ rơi ở vùng đầm lầy."
Đầm lầy... Nơi có nhiều ếch sinh sống, không ai lui tới.
Vứt bỏ một đứa trẻ ở đó... có thể hiểu như một biểu hiện rõ ràng của ý định: "Chúng tôi không cần đứa trẻ này nữa."
Vì thế mà họ cố ý đến tận đầm lầy... khoan, có khi nào họ đã ném cô bé từ vách đá của Quận 30...
Một suy nghĩ kinh hoàng làm tôi nổi da gà.
Nhưng bây giờ, điều đó không quan trọng. Tôi tò mò về cách cô bé đã sống tiếp sau đó hơn là hoàn cảnh bị bỏ rơi.
Dù vẫn còn chút hoang mang, tôi sắp xếp lại suy nghĩ và nhìn về phía Ginette.
Như thể đã đợi điều đó, khi mắt chúng tôi gặp nhau, Ginette lại tiếp tục:
"Ở nhà thờ, người ta không giấu giếm gì với trẻ em. Dù quá khứ có như thế nào, họ đều kể hết. Tất nhiên, tùy theo tình trạng tinh thần của đứa trẻ, thời điểm nói có thể khác nhau một chút..."
Một lần nữa, Ginette đặt môi lên tách, hớp một ngụm trà nhỏ đủ để làm ẩm môi.
"Cô bé đó có ý thức về bản thân, hiểu rằng mình đã bị bỏ rơi. Nhưng... cô bé không thể nhớ được về cha mẹ hay người thân. Có lẽ ký ức đã bị xáo trộn vì cú sốc khi bị bỏ rơi... và rồi theo thời gian, những ký ức về quá khứ hoàn toàn biến mất, chắc không bao giờ nhớ lại được nữa..."
Có lẽ đó là cách tâm trí vô thức tự bảo vệ mình.
Quá khứ quá đau đớn có thể xé nát tâm hồn con người.
Để tránh tinh thần bị tổn thương, não bộ con người đôi khi sẽ không cho ta nhớ về những điều không muốn nhớ.
Mất ký ức không phải là điều hiếm gặp.
"Dù không nhớ được, cô bé vẫn nhận thức được mình đã bị bỏ rơi, và trong hai năm tiếp theo... cô bé không mở lòng với bất kỳ ai. Ngay cả với Sơ Bertina, người luôn đối xử dịu dàng và mỉm cười với cô bé mỗi ngày."
Ngay cả với Bertina mà cũng không mở lòng sao...?
Một Ginette tránh né Bertina ư...? Thật khó tưởng tượng.
"Năm cô bé 5 tuổi... theo thông lệ của nhà thờ, trẻ em bắt đầu tham gia phục vụ cộng đồng. Chỉ là những việc đơn giản như nhổ cỏ hoặc dọn dẹp đường phố, và tất cả trẻ em đều vui vẻ làm việc cùng nhau. Nhưng cô bé ấy không muốn hòa nhập với ai, thậm chí không thể làm tốt các hoạt động cống hiến... nên cô bé được giao cho Sơ Bertina, và một mình tham gia vào một hoạt động cống hiến khác."
Người lớn phải quản lý riêng những đứa trẻ không hòa hợp với những đứa trẻ khác. Điều này cũng thường xảy ra ở trường tiểu học.
Ginette có lẽ đã được đối xử như vậy.
"Nhà thờ có một hoạt động là đến thăm nhà những người già sống một mình, và cô bé được phép đi cùng. Thế là, cô bé - người đã sống khép kín từ khi được đưa về nhà thờ - lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Đó chính là Ánh Dương Quán."
Có lẽ đây là ngôi nhà của người già gần nhà thờ nhất.
Vì ông lão đã từng tự điều hành nó một mình mà.
"Nơi đó mùi hương thật dễ chịu, nhiều người trò chuyện với nụ cười trên môi... và ông lão sống ở đó rất tử tế với cô bé, dù cô bé lần đầu tiên xuất hiện với khuôn mặt khó chịu... Đối với cô bé, nơi đó rất chói sáng... đến nỗi cô bé không thích nó."
Người bị giam cầm trong bóng tối sẽ tìm kiếm và khao khát ánh sáng.
Tuy nhiên, người tự giam mình trong bóng tối sẽ ghét bỏ, căm ghét và từ chối ánh sáng.
Vì họ không muốn ánh sáng soi rọi hình ảnh của mình trong bóng tối. Vì họ tin rằng nếu được chiếu sáng, sự thảm hại của bản thân sẽ bị phơi bày.
Nhưng...
"Mặc dù đó là nơi cô bé ghét cay ghét đắng... nhưng cô bé lại bắt đầu khao khát nơi đó."
...Quay lưng lại với điều gì đó đồng nghĩa với việc luôn ý thức về nó... đó chính là mặt trái của sự khao khát.
Vì thừa nhận rằng mình không thể có được, nên chỉ còn cách giả vờ không nhìn thấy.
Vậy mà, khi không nhìn và quay mặt đi, nó luôn tồn tại trong tâm trí, và càng tránh né, cảm giác khao khát càng dâng cao.
"Rồi một ngày, cô bé trốn khỏi nhà thờ để đến Ánh Dương Quán. Giờ nghĩ lại thì khoảng cách không xa lắm... nhưng đối với cô bé lúc đó, việc một mình rời khỏi nhà thờ và đến Ánh Dương Quán mà không được mời, giống như một cuộc phiêu lưu lớn, như thể đi vòng quanh thế giới vậy."
Bỏ trốn... thật bất ngờ khi Ginette là cô bé dám làm chuyện liều lĩnh như vậy.
Giờ tôi mới nhận ra rằng chẳng biết gì về cô ta cả.
"Ở nhà thờ, cô bé không thể mở lòng với cả người lớn lẫn trẻ em, và cô bé nghĩ đó không phải là nơi mình thuộc về..."
"..."
"Vì vậy, chắc là cô bé đã bị nơi tràn ngập ánh sáng thu hút. Dù sao đi nữa, cô bé đã đi bộ... đi bộ... và đến được Ánh Dương Quán."
Ginette chợt xoay người, nhìn về phía cửa ra vào của quán.
Theo phản xạ, tôi cũng nhìn theo hướng đó.
...Phải chăng cô ta đã đứng ở đó, lén nhìn vào bên trong?
"Nhưng cô bé không thể vào được."
Quay lại nhìn tôi, Ginette khẽ mỉm cười.
"Vì cô bé... không có tiền."
"...m."
Tôi thốt ra một âm thanh ngắn... thậm chí không thành tiếng "ưm" đầy đủ.
Dù là âm thanh ngắn như vậy... nhưng tôi lại có cảm giác mình đã nói quá nhiều.
Tôi cảm thấy không thoải mái... như thể đã chen vào chỗ không phù hợp.
Vì vậy, tôi im lặng chờ đợi câu tiếp theo.
Tôi băn khoăn không biết nên nhìn vào đâu... nhưng dù sao, tôi cũng lặng lẽ chờ đợi.
"Ánh Dương Quán... là một nơi rất chói sáng. Và... có mùi thơm rất dễ chịu."
Trong mắt cô bé đã mất đi nơi thuộc về, chắc nơi này với những vị khách quen tấp nập trông thật chói sáng.
Mùi thơm... à, tôi hiểu.
Không chỉ đơn thuần là mùi thức ăn.
Khi tôi đến đây lần đầu... Ánh Dương Quán cũng tỏa ra một mùi thơm dễ chịu... Phải, đó là mùi hương rất quen thuộc.
Ấm áp, dịu dàng bao bọc... không chỉ là mùi của món ăn ngon... mà là mùi hương của hạnh phúc, của một gia đình.
"Không thể vào quán, nhưng cũng không có nơi nào để về... fufu, chắc lúc đó cô bé nghĩ như vậy... Với suy nghĩ đó, cô bé đi loanh quanh quán và phát hiện trên bức tường cũ kỹ sau quán có một lỗ hổng nhỏ, vừa đủ để một đứa trẻ chui qua."
Khi tôi đến Ánh Dương Quán lần đầu, nó đã khá cũ kỹ. Không có gì lạ nếu bức tường đã mục nát có lỗ hổng.
Và trẻ con nhìn thấy những lỗ hổng như vậy rất nhanh, rồi chui qua.
"Có thể bị ai đó phát hiện. Có thể bị mắng. Nhưng vào lúc đó, những nỗi sợ như vậy đã bị đẩy sang một bên. Cô bé khám phá sân sau, và rồi tìm thấy kho thực phẩm."
Vào thời điểm đó, nhà thờ chắc không giàu có như bây giờ.
Ngay cả khi tôi mới đến đây, nó đã xuống cấp và trông như sắp sụp đổ.
Tôi không nghĩ nhà thờ lúc đó có đủ khả năng kinh tế để cho Ginette ăn no.
Hơn nữa, Ginette đã từng nói rằng "những đứa trẻ bị bỏ rơi ngại ăn uống".
Nhiêu đó đủ chứng tỏ họ gặp khó khăn về kinh tế.
Và Ginette, người không mở lòng với ai... chắc cũng từ chối ăn uống.
Thế nên khi thấy kho thực phẩm của Ánh Dương Quán, Ginette đã lẻn vào...
"Cô bé không cảm thấy tội lỗi, chỉ bị thu hút bởi thức ăn trước mắt. Như thể bị ám, cô bé mải mê ăn. Và rồi..."
Bị ông lão phát hiện.
"...Cô bé đã tưởng tim mình sắp ngừng đập đến nơi rồi. Hoảng loạn, không thể nói gì dù chỉ một lời, và khi nhận ra thì đã chạy đi. Nơi cô bé hoảng loạn chạy về, quả nhiên là nhà thờ."
Khi bị phát hiện làm điều sai trái, ngay cả người lớn cũng hoảng loạn.
Ngay cả những kẻ tỏ ra cứng rắn và gây hại cho người khác, cũng chỉ vì hoảng loạn mà phạm tội. Cảm xúc mà tội nhân ấp ủ vào lúc đó là... sợ hãi.
Để thoát khỏi nỗi sợ hãi đó, con người có thể trở nên tàn nhẫn đến mức nào cũng được.
Tuy nhiên, sự hối hận đến sau đó thì không thể diễn tả bằng lời.
"Cô bé hối hận. Hối hận vì đã trốn khỏi nhà thờ, vì đã đến Ánh Dương Quán, vì đã lẻn vào sân sau, và vì đã ăn trộm... Cô bé lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được."
Ngay cả khi chạy về nhà thờ, cũng không có một ai có thể gọi là đồng minh.
...Chắc hẳn rất đau khổ.
"Cuối cùng, đêm đã trôi qua mà cô bé không ngủ được chút nào. Khi cô bé ra khỏi phòng ngủ để rửa mặt... ông lão đã có mặt ở nhà thờ, và đang nói chuyện với Sơ. Lúc đó, cô bé đã nghĩ: Ôi, mình sẽ lại bị bỏ rơi đây..."
Mặc dù tự mình tách khỏi nhóm và sống trong cô đơn, nhưng có lẽ Ginette lại sợ cô đơn hơn bất kỳ ai khác.
Và cô ta cũng nhận thức chính xác về mức độ nghiêm trọng của tội lỗi mình đã gây ra.
"Nhưng... suy đoán của cô bé trật lất. Và rồi..."
Ginette khẽ bật cười.
"Điều không ngờ tới đã xảy ra."
Từ hôm sau, ông lão bắt đầu quyên góp cho nhà thờ.
Việc quyên góp bữa sáng mà Ginette đang thực hiện mỗi ngày bắt đầu từ lúc đó.
"Cô bé không hiểu nổi... Một ngày nọ, cô bé đã mạnh dạn hỏi ông lão: 'Tại sao ông lại im lặng dù biết tất cả?' và 'Tại sao ông không giận cháu?' "
Và ông lão đã trả lời như thế này: "Công việc của một quán ăn là cho người đói ăn những món ngon".
Không lâu sau đó, Ginette bắt đầu phụ giúp tại Ánh Dương Quán, và được nhận nuôi chính thức vào năm cô ta 12 tuổi.
Khi đó, cô ta đã hoàn toàn mở lòng, có thể thân thiết với Bertina, ông lão, và tất cả mọi người trong thành phố.
"Yashiro-san. Miễn là còn sống, con người ắt sẽ phạm tội. Và họ sẽ hối hận, đau lòng vì điều đó. Chính vì thế mà nhà thờ lắng nghe lời sám hối của mọi người. Vì đôi khi, đó chính là sự cứu rỗi."
"Nhưng..."
Phải, với người như cô thì nhiêu đó là đủ.
Cô có quyền được bắt đầu một cuộc sống mới thông qua việc hối cải.
Nhưng...
"Nếu là kẻ phạm tội đến mức không thể được tha thứ chỉ bằng sự sám hối thì sao? Kẻ gây rắc rối, cướp đi hạnh phúc và bình yên của người khác, bị nhiều người căm ghét... Nếu kẻ như vậy cảm thấy được tha thứ chỉ vì sám hối và bắt đầu lại cuộc đời... ai sẽ chấp nhận điều đó chứ? Làm sao có thể được chấp nhận?"
Giọng tôi dần trở nên gay gắt.
Giận cá chém thớt à... thật là khó coi.
Khi nhận ra, tôi đã dộng nắm đấm chặt xuống bàn.
"...Chắc chắn có những kẻ không đáng được tha thứ..."
Bàn tay Ginette đặt lên nắm đấm của tôi.
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng bao bọc nắm đấm đang siết chặt của tôi.
"Không phải vậy đâu, Yashiro-san."
Giọng nói êm ái lan tỏa như thấm vào cơ thể tôi.
"Sám hối không phải để được tha thứ cho tội lỗi của mình."
Cô ta sắp xếp từng lời nói như thể đang cẩn thận truyền đạt từng chữ một.
"Sám hối là để không quên, để đối diện với tội lỗi của mình bằng cách không quên, và một ngày nào đó, tự tha thứ cho chính mình."
"Không quên... tội lỗi của mình... Tự tha thứ... cho chính mình...?"
"Vâng. Con người sám hối để có thể nhìn thẳng vào tương lai."
Sám hối luôn bắt đầu từ việc tự thốt ra tội lỗi mình đã gây ra.
Nhận thức về tội lỗi, và hối hận sâu sắc...
Sự tha thứ không phải là thứ được người khác ban cho sao...?
"Ngay cả tôi, đến giờ vẫn thường xuyên mắc lỗi. Tôi đã học được rất nhiều điều từ Yashiro-san."
Bàn tay đang bao bọc nắm đấm của tôi siết chặt hơn.
"Cả tôi... và cô bé từng phạm tội đó... dù còn non nớt, nhưng chúng tôi đang sống hết mình cho hiện tại. Đang nhìn thẳng vào tương lai."
Tôi... đã từng quay lưng với tương lai... quay lưng với quá khứ... và giờ đây, tôi đang cố trốn chạy sao?
"Nếu có thể gửi lời đến người trong câu chuyện của Yashiro-san, tôi muốn nói rằng..."
Buông tay ra, Ginette chắp tay trước ngực.
Với tư thế như đang cầu nguyện, mắt nhắm lại, Ginette nói ra câu lời tôi thường nghe:
"...Hãy sám hối đi."
Cuối cùng, tôi đã không nhận được câu trả lời rõ ràng từ Ginette.
Nếu tôi không thể tha thứ cho tội lỗi của mình, thì tội lỗi của tôi sẽ kéo dài mãi mãi...
Mãi mãi...
Ngày mai sẽ có buổi lễ.
Tôi không thể để Ginette thức khuya hơn nữa.
Cô ta vốn có thói quen đi ngủ trước 9 giờ mà.
"Yashiro-san. Chúc ngủ ngon."
Kết thúc cuộc trò chuyện không có kết luận, Ginette cúi đầu với tôi rồi về phòng.
Và trước rời đi, cô ta để lại câu này:
"Hẹn gặp lại vào ngày mai."
Lạ thay... khi đổi vị trí mọi thứ lại dễ hiểu vô cùng.
"Ừ. Hẹn mai gặp lại."
Chỉ một câu ngắn ấy đã làm dịu đi nỗi bất an.
Ginette đã về phòng, và tôi lại một mình.
Dù có suy nghĩ thêm cũng không tìm ra câu trả lời.
Mình không thể giao phó cho Ginette được.
Nếu có rắc rối xảy ra trong buổi lễ ngày mai... mình có thể tạm gác lại mọi suy nghĩ, hoãn lại câu trả lời...
Trong khi nghĩ những điều vô ích như vậy, tôi cũng trở về phòng ngủ.
Và rồi, ngày hôm sau, buổi lễ đã kết thúc suôn sẻ.


3 Bình luận