Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)
Chương 137: Trận thứ hai - Nhồi nhét, nhồi nhét
3 Bình luận - Độ dài: 6,329 từ - Cập nhật:
Sau khi trận đấu đầu tiên kết thúc, một chút rắc rối đã xảy ra.
"Tại sao tôi bị xếp hạng chót chứ!?"
Isaac của Quận 41 đang cắn xé ban tổ chức giải đấu. À không, đó chỉ là cách nói ẩn dụ, không phải nghĩa đen.
Số đĩa chồng lên của cả Austin Quận 40 và Isaac Quận 41 đều là 49 đĩa. Và phần còn lại trên đĩa thứ 50 của Isaac ít hơn, nhưng...
"Tuyển thủ Isaac đã làm rơi vãi thức ăn quá nhiều, bị trừ 8 điểm!"
"Cái... gì cơ!?"
Tên đó không nghe giải thích luật sao?
Ăn vung vãi như thế thì đương nhiên rồi.
Nhìn sang bên cạnh... Bertina đang đứng đó với khuôn mặt tái nhợt.
"Có lẽ tôi... không cần phải cố gắng nhiều như vậy nhỉ?"
Mấy người lắng nghe luật chơi cẩn thận đi chứ!
Nếu biết Isaac sẽ bị trừ điểm, cô ta chỉ cần tập trung đối phó với Austin thôi... Cơ mà, ngay cả Austin cũng bị Isaac lôi kéo tăng tốc... Isaac đã bị định sẵn là thua từ đầu rồi.
Mà, ngay cả tôi cũng bị cuốn vào bầu không khí đó và hơi lo lắng còn gì.
"Quan trọng hơn, Bertina"
"Vâng. Cảm ơn cậu."
Tôi chưa nói gì mà đã được cảm ơn.
Ý là đừng nói gì thêm à?
Vì cô ta đã hiểu rồi.
Rồi rồi. Vậy nghĩa là mọi chuyện đã ổn nhỉ.
Khi tôi liếc nhìn Regina, cô ta ngay lập tức nhận thấy ánh mắt tôi và gật đầu hài lòng.
"Ừ, ngực đẹp đấy."
"Vừa rồi cô gật đầu cái gì vậy!?"
"Ơ, ý là ngực đẹp..."
"Đừng nói hai lần!"
Mà tại sao phải cầm nhìn ngực để kê thuốc dạ dày chứ!?
Chết tiệt. Lần sau tôi sẽ tự mình khám và chẩn đoán!
"Onii-chan ơi!"
Loretta, đội trưởng khuấy động, nhảy phóc đến trước mặt tôi.
"Ai sẽ là người tiếp theo ạ? Em muốn nghĩ cách cổ vũ nên cần biết."
"Không ngờ cô lại là kiểu người chuẩn bị kỹ lưỡng đấy."
Tôi cứ tưởng cô ta chỉ sống trong nhiệt huyết thôi.
"Tất nhiên rồi! Dù ai ra thi đấu, em cũng sẽ cổ vũ thật chỉnh chu!"
"Vậy thì cô lên thi đi."
"Em chưa tính đến trường hợp đó!"
Vừa thi đấu vừa tự cổ vũ mình quả nhiên không thể nhỉ.
"Không sao đâu. Norma đã thức tỉnh tinh thần cổ vũ rồi, còn có Paula và Nephele nữa."
"Có tôi nữa!"
Natalia, người tôi cố tình phớt lờ, chen vào.
"L-lẽ nào... em bị đuổi khỏi đội cổ vũ sao?"
"Làm gì có chuyện đó."
Đây chính là lúc Loretta tỏa sáng!
"Sức mạnh cổ vũ của Loretta là không thể thiếu đối với Quận 42. Để duy trì không khí hưng phấn sau chiến thắng đầu tiên, điều tốt nhất là cử cô ra! Hãy thể hiện hết mình giữa sân khấu để khuấy động mọi người đi!"
"Ồ! Đó là kiểu cổ vũ mà chỉ em mới làm được phải không!?"
"Đúng vậy! Tôi tin tưởng cô!"
"Vâng! Em sẽ làm tròn nhiệm vụ!"
Loretta đã bùng cháy nhiệt huyết.
Ừm ừm. Cô chỉ cần nghĩ đến việc khuấy động và chiến đấu hết mình là được.
Có lẽ, lần này chúng tôi sẽ thua một trận.
Theo kế hoạch của tôi, giao cho Bertina, Magda, riêng Delia là những món ngọt, chúng tôi sẽ giành được ba chiến thắng.
Lần này, vì Isaac bị trừ điểm nên Quận 41 đang đứng chót.
Nếu Isaac thắng, Quận 40 sẽ đứng chót và phụ trách món ăn tiếp theo.
Đặc sản của Quận 40 là bánh ngọt.
Tôi đã định cử Delia ra nếu Austin thua.
Nhưng người thua là Isaac.
Thực đơn của Quận 41 có lẽ là các món thịt.
Delia có thể hơi bất lợi.
Hơn nữa, vì chúng tôi đã thắng một trận, cả Quận 40 và Quận 41 đều muốn nhanh chóng có chiến thắng đầu tiên, nên họ có thể cử những tuyển thủ mạnh ra.
Tệ nhất, họ có thể đưa Cá Tham Ăn Gustave ra.
Vậy thì, tốt hơn là nên chấp nhận thua, với tâm thế thua cũng không sao, thắng thì càng tốt.
Dù về nhất hay về chót trận này đều có lợi cho chúng tôi.
Nếu đứng nhất, chúng tôi sẽ tiến thêm một bước, và Magda sẽ giúp quyết định chiến thắng chung cuộc.
Nếu đứng chót, ở trận tiếp theo, chúng tôi có thể đưa ra bánh tart chanh và Delia sẽ giành chiến thắng.
Nếu Quận 40 đứng chót, kết quả cũng tương tự.
Lý tưởng nhất là Loretta đứng nhất và Quận 40 đứng chót... nhưng chắc không suôn sẻ đến thế.
---------------
Và như thế, Quận 41 đứng chót sẽ phụ trách món ăn, khâu chuẩn bị cho trận thứ hai bắt đầu.
Đồng thời, khán giả cũng được thay đổi.
Vì có một khoảng thời gian nghỉ, mọi người ở đây tự do làm việc riêng.
Bertina và Ginette đã rời khỏi hội trường để nói chuyện với bọn trẻ từ nhà thờ.
Đội cổ vũ do Norma dẫn đầu đã bắt đầu tập luyện. Có vẻ họ định biểu diễn cổ vũ có động tác.
"Khoảng thời gian giải lao một giờ hơi dài nhỉ?"
Estella, người trông có vẻ chán nản, nói vậy trong khi duỗi người.
"Đó là vì chúng ta đang thắng. Bên thua phải dùng thời gian này để lập kế hoạch và chạy đôn chạy đáo. Có thể với họ thời gian này còn quá ngắn."
"Yashiro không chạy đôn chạy đáo sao?"
"Này..."
Estella nhìn tôi với nụ cười ranh mãnh, trêu chọc.
Cô đang hiểu lầm cái gì vậy?
"Cô mới là đại diện của Quận 42. Nếu cần chạy đôn chạy đáo thì phải là cô chứ."
"Vậy, Yashiro. Tôi sẽ đưa ra một chiến lược tuyệt vời."
"Là gì?"
" 'Giao hết cho cậu'!"
"Cô..."
Nhỏ này... chẳng phải mới đây đã tự kiểm điểm sao?
Tôi đã nghĩ cô ta sẽ cố gắng hành động có trách nhiệm như một lãnh chúa, nhưng cuối cùng lại nói "giao hết cho cậu"...
"...Thế cho nên mới không lớn được đấy."
"L-liên quan gì!?"
Mặc dù tôi không nói rõ là "phần nào", Estella vẫn vội vàng dùng hai tay ôm ngực.
"Onii-chan! Em có câu hỏi!"
Loretta đến, thở phì phò.
Với lông mày nhướng cao, cô ta trông thật dũng mãnh.
"Tấn công vật lý được không!?"
"Làm quái gì được!"
Nếu cho phép, cô sẽ là người đầu tiên bị hạ đo ván đấy. Đối thủ thuộc Hội thợ săn và Hội tiều phu mà.
"Fu... fufufufu... T-tự nhiên, em cảm thấy tràn đầy năng lượng! Nghĩ lại, em luôn luôn là người hỗ trợ... một cô gái nhỏ bé khiêm tốn ở góc phòng."
Hả, chỗ nào?
"Nhưng! Lần này, em là nhân vật chính! Hãy chờ xem, onii-chan! Em sẽ biểu diễn thật lộng lẫy, thật hoành tráng!"
Loretta nắm chặt tay giơ lên, ngước nhìn bầu trời.
Có vẻ như Loretta đang rất phấn khích.
Người cần làm phấn khích không phải là cô, mà là những người xung quanh ấy.
"Ô... ôi... Sao đột nhiên áp lực thế này... Bụng em đau quá."
"Này!?"
Nhỏ này thực sự ổn chứ!?
"Không còn cách nào khác... Regina."
"Xin lũi... không có thuốc chữa cho đứa cô gái ngốc đâu."
"Không, tôi muốn xin thuốc đau bụng..."
Nếu có loại thuốc nào để chữa cho mấy đứa ngốc, tôi muốn đặt mua ngay. Vì có nhiều người tôi muốn cho uống lắm.
Và thời gian trôi qua...
— Keng keng keng keng!
Chuông báo hiệu đã vang lên.
"Được rồi, Loretta! Cho họ thấy sức mạnh của cô đi!"
"Hừm! Em sẽ cố gắng hết sức!"
Nắm chặt tay, đầy quyết tâm, Loretta bước lên sân khấu.
"Loretta sẽ ổn chứ?"
Estella lo lắng hỏi.
Thực ra, hy vọng khá mong manh. Dù sao thì Loretta chỉ "ăn nhiều hơn người bình thường một chút" thôi, khó mà đấu lại những tay ăn nhiều chuyên nghiệp ở đây.
"Thua cũng không sao, thắng thì càng tốt."
"À, ra đó là ý đồ của cậu?"
Estella thở dài.
Cô ta không thoải mái hơn một chút sao?
Khi tôi liếc nhìn, Estella đang nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
...Ơ?
"Động viên em ấy đàng hoàng đi. Loretta dù vậy cũng là người ghét thua cuộc đấy."
"Hả..."
Ghét thua sao...
Có lẽ cô ta cũng có mặt đó...
Động viên... động viên à...
"Loretta và những người khác không phải là quân cờ. Cậu phải quan tâm đến cảm xúc của họ."
"Hừm..."
Chuyện đó... tôi biết chứ.
...Mình biết chưa nhỉ?
Hmm... không còn cách nào khác. Tôi sẽ đãi cô ta món gì đó cô ta thích sau.
"...Cơ mà, tôi không muốn nghe điều đó từ người đại diện lãnh chúa đùn đẩy trách nhiệm đâu."
"A, nhìn kìa, tuyển thủ của các quận khác cũng xuất hiện rồi."
Con nhỏ này...
"A, may quá. Đến kịp rồi."
Ginette chạy lại, thở hổn hển.
Có lẽ cô ta chạy từ bên ngoài vào. Nhìn vào việc Bertina vẫn chưa trở lại, chắc cô ta vẫn đang bị lũ trẻ giữ chân.
"Hi hi, Loretta-san đang căng thẳng nhỉ."
"Cổ vũ cho con bé đi. Giọng của cô có thể giúp chiến thắng đến gần hơn đấy."
"Thật sao? Vậy thì... Cố lên nhé~! Loretta-san~!"
"...Đáng tiếc, tình hình không đơn giản như vậy."
Magda xuất hiện, cắt ngang dư âm cổ vũ của Ginette.
"Ý nhóc là sao?"
"...Magda đã biết tuyển thủ thi đấu trận này của Quận 41."
Thì ra con bé đi điều tra việc này.
"...Người tiếp theo là người trâu nước Dorino. Một gã kỳ lạ với bốn dạ dày."
Ngay khi Magda nói xong, tiếng hò reo vang lên từ khu vực khán đài Quận 41.
Gã người trâu nước Dorino đang bước lên sân khấu.
Đó là một người đàn ông to lớn với hai chiếc sừng dày trên đầu.
Đúng là trâu nước.
Nhìn qua đã thấy là một đối thủ mạnh, có thể ăn nhiều.
Nhưng...
"Dù có bốn dạ dày thì thức ăn cũng phải đi qua từng cái một thôi mà? Đâu phải gã có thể dùng chúng riêng biệt, nên có ý nghĩa gì đâu?"
"...Không hẳn vậy."
"Hả...?"
Đôi mắt Magda lấp lánh kỳ lạ.
"...'Đổi dạ dày' là một kỹ thuật mà chỉ một số ít người trong thú nhân tộc họ bò mới sử dụng được, và Dorino đã thành thạo nó."
" 'Đổi dạ dày'?"
"...Một kỹ thuật tuyệt vời cho phép sử dụng bốn dạ dày một cách tự do."
"Có kỹ thuật chỉ hữu ích trong cuộc thi ăn nhiều như vậy sao...?"
"...Đó là một kỹ thuật hiếm, chỉ một số ít người trong tộc thú nhân họ bò mới có thể sử dụng."
"Chứ không phải là vì không có nhu cầu sao?"
Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ tình huống nào khác để sử dụng nó.
Nhưng nếu có thể tự do sử dụng bốn dạ dày... chúng tôi không thể thắng. Như kiểu bốn đấu một vậy.
"...Quận 41 đang quyết tâm giành chiến thắng."
"Có vẻ vậy."
"Tuyển thủ của Quận 40 cũng rất mạnh đấy."
Imelda, người quen thuộc với Quận 40, đem thông tin đến.
"Zenobios thuộc tộc người (chim) trĩ, có tinh thần không bao giờ bỏ cuộc. Anh ta là một đối thủ khá phiền toái đấy."
Trên sân khấu, một người đàn ông với khuôn mặt đỏ rực rỡ, vô cùng phô trương, đang đứng trong một tư thế đầy phong cách.
Kiểu như, bạn chỉ muốn thốt lên "Thật phong cách!" khi nhìn tư thế đứng của gã.
"...Phong cách nhỉ."
"Ai nhìn thấy anh ta cũng nói vậy đấy."
Gã có vóc dáng thanh mảnh, lộng lẫy, trông như quý tộc nào đó, phù hợp với việc thưởng thức ẩm thực tinh tế hơn là ăn nhiều.
Liệu gã đó có thật sự là đối thủ đáng gờm không...
"Anh ta... đã mời tôi đi ăn tổng cộng 239 lần, và dù bị từ chối 240 lần, anh ta vẫn tiếp tục mời, cho thấy tinh thần không bao giờ bỏ cuộc."
"Đó chỉ là dai dẳng thôi mà!?"
Và tại sao số lần từ chối luôn nhiều hơn số lần được mời vậy?
"Phương châm của anh ta là ‘never give up’ (không bao giờ bỏ cuộc). Từ yêu thích là 'bám dính'."
"Í ẹ... Tôi không muốn dính líu gì đến hắn đâu..."
Nhưng về khả năng ăn nhiều thì sao?
Chắc hẳn gã phải xuất sắc ở mức nào đó mới được chọn làm tuyển thủ...
"Có vẻ họ đã sẵn sàng rồi."
Estella chỉ về phía sân khấu.
Ba tuyển thủ ngồi vào vị trí của mình, và đĩa đầu tiên được đặt trước mặt họ.
Món ăn lần này là một món thịt rất đơn giản. Chỉ là một miếng thịt to bằng nắm đấm được nướng vàng. Trên mỗi bàn có bốn loại sốt khác nhau, họ có thể chọn sốt tùy thích để rưới lên thịt.
Vô cùng đơn giản. Vì vậy, đây sẽ là một cuộc đấu không thể đánh lừa.
—KENG!
Tiếng chuông vang lên, trận đấu bắt đầu.
"Uôôôôô! Xem sự nghiêm túc của em đây!"
Ngay khi bắt đầu, Loretta đâm nĩa và dao vào miếng thịt, nhấc lên và cắn trực tiếp.
Cô ta không cắt nhỏ sao...
Với chiếc miệng nhỏ nhắn của mình, cô ta cắn vào miếng thịt lớn, gặm bằng răng cửa.
Dáng vẻ ấy giống hệt một con chuột hamster. Đó là cách ăn đặc trưng của loài gặm nhấm.
"Nói sao nhỉ... cách ăn của Loretta... thật đáng yêu."
"...Hmm, đồng tình."
"Trông giống như một con thú nhỏ vậy."
"Tôi cũng có thể làm được như vậy nếu muốn đấy?"
Estella và Magda đang rung động trước cách ăn của Loretta.
À, đúng là có gì đó đáng yêu thật. Tuy không hiểu rõ là cái gì... nhưng đúng là đáng yêu.
Và Imelda, cô không cần phải ganh đua đâu.
"A, nhìn kìa! Em ấy ăn xong trước rồi!"
Ginette hào hứng kêu lên.
"Xin cho thêm một phần nữa ạ!"
Loretta giơ tay lên nói. Cô ta đã nhanh chóng hoàn thành đĩa đầu tiên.
Tốt lắm. Hiện tại mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ!
Nhưng, ngay từ đầu đẩy tiến độ nhanh như vậy, liệu về sau có chịu nổi không?
"Khi ăn, nếu ăn chậm thì không thể ăn được nhiều. Tốt nhất là nhồi nhét càng nhiều càng tốt vào lúc đầu, và điều chỉnh tốc độ vào nửa sau," Estella chia sẻ quan điểm riêng của mình.
Ý cô ta là chiến thuật của Bertina.
Nếu đối thủ dễ dàng bị đánh bại như vậy... thì tốt thôi.
"Cho tôi thêm phần nữa!"
Gã người trâu trước Dorino của Quận 41 cũng dí theo ngay sau đó.
Còn gã người trĩ phong cách Zenobios thì... đang chậm rãi sử dụng dao và nĩa, thưởng thức bữa ăn một cách thanh lịch. Hắn có thực sự nghiêm túc không vậy?
"Loretta! Cô mà thua đâu là tôi không tha đâu đấy!"
Nghe lời cổ vũ của Paula, vai Loretta khẽ giật một cái.
Rồi một nắm đấm chạm nhẹ vào Paula từ phía sau.
"Này, Paula. Có đội cổ vũ nào đe dọa tuyển thủ phe mình không hả? Cổ vũ phải là nguồn động viên tinh thần chứ."
Norma có vẻ đã phát triển thành một người cổ vũ cả về mặt tinh thần.
"Với tư cách là đội cổ vũ, nhiệm vụ của chúng ta là nói những điều khiến Loretta vui cơ."
"Khiến cô ta vui á..."
Được Norma dạy bảo, Paula khoanh tay suy nghĩ...
"N-nếu giành được hạng nhất... cô sẽ được ăn xúc xích quán tôi thỏa thích trong một tháng!"
"Ôi, nghe hấp dẫn quá!"
Tốc độ ăn của Loretta tăng lên đáng kể.
Cô thích xúc xích ma thú của quán Cantal Chika đến mức nào vậy...?
Tách!
Một âm thanh khô khốc vang lên trên sân khấu.
Nhìn lại, Zenobios của Quận 40 đang giơ tay phải lên cao. Có vẻ hắn vừa bật ngón tay.
Và rồi, hắn vuốt khuôn mặt đỏ rực của mình bằng cử chỉ như đang vén tóc mái, hơi nghiêng người và nói:
"Hey, chef! Tôi có thể xin thêm một đĩa nữa không?"
Thật phong cách!
... Không, đây không phải lúc để nói về mấy thứ như vậy.
Bỏ qua hắn đi. Có vẻ hắn không phải là đối thủ đáng để tâm trong cuộc thi ăn nhiều này.
...Nhưng, tôi vẫn liếc hắn ở góc tầm nhìn... và không thể không chú ý đến khuôn mặt đỏ đó!
"Cho xin thêm một phần nữa ạ!"
Trong khi đó, Loretta đã bắt đầu đĩa thứ ba.
Tốc độ tốt đấy.
Miếng thịt có vẻ nặng hơn vẻ bề ngoài, và các tuyển thủ khác dường như không ăn được nhanh như mong đợi.
Cát trong đồng hồ đang rơi xuống nhanh chóng, hiện tại đã qua mười phút.
Dẫn trước gần một đĩa tại thời điểm đã qua khoảng một phần tư thời gian... hy vọng mọi thứ sẽ kết thúc suôn sẻ.
Kiểu ăn như loài gặm nhấm của Loretta vẫn chưa có dấu hiệu suy yếu. Cô ta vẫn đang ăn rất nhanh.
"A... c-cố lên!"
Mily đang ra sức hò hét.
Cô bé nhảy lên nhảy xuống, vung tay lên để cố gắng làm cho thân hình nhỏ bé của mình trông cao hơn.
Cái gì thế này. Muốn mang cô bé về nhà quá.
Có thể tìm chiếc đồng hồ báo thức như thế này ở đâu nhỉ?
"Loretta-san, cố lên..."
Ginette đang chắp tay trước ngực, cầu nguyện.
"...Nhưng, làm ơn đừng cố quá sức."
Có vẻ như cô ta đang cầu nguyện không phải cho chiến thắng, mà cho sức khỏe của Loretta.
"Nào, nào! Các người cũng lên tiếng đi chứ! Đại diện của quận 42 chúng ta đang chiến đấu đấy! Cổ vũ nhiệt tình hơn nữa nào!"
Norma đang khích lệ khán giả.
Tay chống hông, duỗi thẳng cánh tay, Norma đang dũng mãnh chỉ đạo đám đông, khích lệ khán giả.
...Tuy nhiên, hơn 80% khán giả nam đang dán mắt vào khe ngực của Norma.
Ê, xem cuộc thi đi chứ. Và cổ vũ một chút đi.
"Giỏi lắm!"
"Chúng tôi đang theo dõi đấy!"
"Cố lên!"
"Lắc lư đi!"
"Quẩy mạnh lên!"
Không phải cổ vũ cho bộ ngực! Cổ vũ cho Loretta kìa!
Đấy, thấy chưa! Loretta vì nghe các người nói vậy nên dù không hiểu gì nhưng cô ta đang thử lắc lư kìa! Mặt ngơ ngác kiểu "Tại sao mình phải lắc lư nhỉ?"!
"Loretta! Cứ giữ nhịp độ của mình và tiếp tục ăn đi!"
"Vâng!"
Vì những gã đàn ông trên khán đài quá ngốc nghếch, nên tôi phải cổ vũ cô ta đàng hoàng.
Loretta đang cố gắng hết sức mà. Không cổ vũ thì thật tội nghiệp, phải không?
"Fufu..."
"Gì hả, Estella?"
"Không có gì, dù cậu nói 'thua cũng không sao', nhưng lại cổ vũ rất nhiệt tình ấy mà."
"...Im đê. Có gì sai à?"
"Ngược lại."
Estella đặt tay lên vai tôi, và dựa vào người tôi.
"Yashiro thể hiện tình cảm cha mẹ như vậy mới ra dáng cậu hơn."
Cô ta cười hạnh phúc và vỗ vỗ lưng tôi.
..."Ra dáng tôi" là sao chứ? Bản chất tôi là một kẻ lạnh lùng và đầy mưu mẹo đấy! Chỉ là các người không biết thôi!
"Xin thêm một phần nữa ạ!"
"Tôi cũng vậy!"
Và cứ thế, với Loretta dẫn đầu, ba mươi phút đã trôi qua... và biến cố bắt đầu từ đó.
"... ư... ọe"
Tay của Loretta hoàn toàn ngừng lại.
Cô ta đã liên tục ăn những miếng thịt béo ngậy trong ba mươi phút, không thể trách cô ta được.
Tuy nhiên, cô ta đang dẫn đầu khá xa, nếu cứ giữ được như vậy...
"Hừ, chịu hết nổi rồi! Đổi thôi! 'Change the Stomach'!"
Khi Dorino hét lên, toàn thân gã bỗng sáng rực lên.
"Hừm! Bụng dễ chịu hẳn! Này cô gái, cho tôi thêm một phần nữa!"
‘Change the Stomach’ của Dorino có vẻ là kỹ thuật thực sự có thể thay đổi dạ dày theo ý muốn.
Dorino, người vừa mới khổ sở, giờ đây lại bắt đầu ăn với khí thế như lúc đói.
"Cho tôi thêm phần nữa! Cứ mang ra nhiều vào!"
"Mư... mư mư! M-mình không thể thua được...!"
Loretta cố gắng cắn vào miếng thịt. Tuy nhiên, sau khi ăn một miếng thì cô ta nhăn mặt như thể cảm thấy không khỏe. Chắc là không thể ăn thêm được nữa.
Ngay cả khi cố nhét thêm vào, chắc chắn cô ta sẽ nôn ra. Ăn kiểu đó không tốt cho cơ thể.
"...Có lẽ ta nên bỏ cuộc thay Loretta."
Không thể để nhỏ đó cố gắng quá sức thêm nữa.
"Thế ổn không?"
"Còn biết làm gì bây giờ."
Câu trả lời cho Estella tự nhiên tuôn ra khỏi miệng khi tôi nhìn Loretta đang cố gắng hết sức.
"Một chiến thắng ở đây không quan trọng bằng sức khỏe của Loretta."
Vừa nói xong, tôi giật mình.
"A, không! Đừng hiểu lầm ý tôi nhé?"
Tôi quay mặt lại thì... ôi, quá muộn rồi.
"Yashiro-san..."
"Cậu được đấy."
"...Vì vậy mà bọn nhóc hamster mới quý mến Yashiro."
"Anh Bọ rùa... thật tốt bụng."
Mọi người đang nhìn tôi với ánh mắt tươi cười.
...Kư, đừng chấp nhận phát ngôn không đúng tính cách của tôi với ánh mắt ấm áp như vậy! Ngượng quá!
"Yashiro-san. Nếu Loretta-san nghe được lời đó, chắc chắn em ấy sẽ rất vui đấy."
"Làm sao tôi nói câu đáng xấu hổ như thế được! Mấy người cũng đừng nói gì đấy!"
Dù sao đi nữa, phải bắt nhỏ đó bỏ cuộc thôi.
Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy...
"Ồồồồồồồồồồ?"
Tiếng ồn ào như làm rung chuyển cả hội trường vang lên.
"Gì vậy!?"
"Yashiro-san, nhìn Zenobios kìa!"
Nghe Imelda nói, tôi nhìn theo hướng cô ta chỉ.
"Thêm một phần nữa, please... cảm ơn. Hấp... nhăm nhăm... Thêm một phần nữa, please! Cảm ơn, bé mèo con. Hấp... măm măm... Thêm một phần nữa, please!"
Hắn đang dọn sạch thịt với tốc độ kinh hoàng, và vẫn rất phong cách.
Nhanh quá! Tốc độ gì thế kia!?
"Có lẽ, để làm quen với dạ dày, ban đầu anh ta ăn từ từ những miếng thịt cắt nhỏ. Rồi khi chỉ còn mười lăm phút, anh ta bắt đầu thể hiện khả năng ăn nhanh thực sự!"
"Không thể nào!?"
"Đó là... thịt khai vị!"
"Không phải rượu sao!?"
Có vẻ như kẻ phong cách Zenobios là loại người hơi khác biệt.
Kích thích vị giác bằng cách ăn thịt, rồi lại ăn thêm. Chắc là thuộc loại khởi động chậm.
"Kư, ta không thua đâu! Cho thêm một phần! Và, 'Change the Stomach'!"
Cơ thể của Dorino phát sáng, và tốc độ ăn của gã lại tăng lên.
Loretta vốn đang dẫn đầu một mình, nhưng khoảng cách nhanh chóng thu hẹp lại.
Ba đĩa... hai đĩa... một đĩa... bị vượt mất rồi!
"H-hauwau... p-phải ăn tiếp!"
Loretta cắn vào miếng thịt với đôi mắt đẫm lệ.
"Khoan đã, Loretta! Không sao đâu! Cô không cần phải thắng đâu!"
"Không được đâu, Yashiro. Nhìn khán đài kìa."
"Hả?"
Tôi quay mặt lại thì...
"Giỏi lắm, Loretta!"
"Cố lên!"
"Ngầu quá!"
"Hai, ba!"
""Chị Loretta cố lên!""
"Cố lên! Loretta!"
"Tôi đang cực kỳ xúc động đấy! Loretta!"
Khán giả đang cổ vũ nhiệt tình cho Loretta, cô bé đang nỗ lực kiên cường.
Những cảm xúc mạnh mẽ và nồng nhiệt đang thúc đẩy Loretta chiến đấu một mình.
Cô ta là kiểu người nhạy cảm nhận ra mong muốn của người khác, và sẽ kiên định thực hiện điều đó, khó mà rút lui được.
Chẳng phải chính tôi đã bảo cô ta hãy khuấy động không khí sao...
"Nào! Yashiro cũng cổ vũ đi!"
"À... ừ!"
Nếu vậy thì, tôi sẽ cổ vũ hết mình trong thời gian còn lại.
"Loretta, cố lên!"
"Loretta-san!"
"...Tiến lên, Loretta."
"Loretta! Em làm được mà! Tôi tin tưởng em!"
Có lẽ tiếng của chúng tôi đã truyền đến, tai của Loretta khẽ động đậy.
Đôi tai không có đặc điểm gì của thú vật, không khác gì con người.
Loretta bình thường, không tốt cũng không xấu, nhưng vào khoảnh khắc này, cô ta đang trở thành người đặc biệt nhất.
Thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Loretta cắn vào miếng thịt.
"Khư... được rồi, đây là lần cuối! 'Change the Stomach'!"
Dorino phát sáng lần thứ ba. Gã đã chuyển sang dạ dày thứ tư.
Đây cũng là giới hạn của gã.
"Hmm~... quả nhiên... không thể... tiếp tục được nữa..."
Kẻ phong cách Zenobios đột ngột giảm tốc độ.
Cũng dễ hiểu thôi. Bình thường chẳng ai ăn một bữa nhiều đến thế này cả.
Zenobios dừng lại ở 20 đĩa.
Dorino là 25 đĩa. Và Loretta... 18 đĩa... không được rồi...
"Y-Yashiro-san!?"
Ginette kéo tay áo tôi, hiếm khi cô ta lên giọng như vậy.
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của Ginette thì... thật không thể tin nổi...
"Loretta... phục hồi rồi sao?"
Có một Loretta đang nuốt thịt với tốc độ chóng mặt.
"Cho thêm một phần nữa ạ!"
Như thể ăn mì wanko soba, từng phần thịt được mang đến với nhịp độ đều đặn.
Cô ta túm lấy miếng thịt vừa được mang đến và cho vào miệng. Không, nói chính xác hơn là nhồi vào.
Loretta, như thể đã vượt qua được điều gì đó, đang tập trung nhồi thịt vào miệng mình một cách vô thức.
"Th-thật không thể tin được... Sức mạnh đó từ đâu ra vậy..."
Estella nuốt khan.
Khán đài im lặng trước cách ăn quyết liệt đến mức làm người xem cảm thấy khó thở.
Không thể rời mắt.
Loretta, với đôi mắt đẫm lệ, đôi má phồng lên, vẫn cố gắng nhét thêm thịt vào... hình ảnh đó... thật cảm động... hửm?
"Ch-cho thêm, một phần, nữa ạ!"
Cô ta túm lấy miếng thịt được mang đến và nhét vào miệng... má phồng lên... cổ phồng lên... thân mình bắt đầu phồng lên...
"V-vẫn còn chỗ! Xin thêm phần nữa ạ!"
"Gư... Cái gì vậy... Sắp bị vượt rồi...!?"
Và cuối cùng, cô ta đã bắt kịp Dorino sở hữu [Change the Stomach]... và vượt mặt gã.
—Keng keng keng keng!
Lúc đó, chuông báo kết thúc trận đấu vang lên.
Kết quả là, Zenobios của Quận 40 được 20 đĩa. Dorino của Quận 41 được 38 đĩa. Và Loretta của quận 42 được 39 đĩa... nhưng mà...
"Loretta... cô ổn chứ?"
"... (gật gật)"
Đáp lại câu hỏi của tôi, Loretta chỉ khẽ gật đầu.
Có lẽ cô ta không thể nói được.
Dù sao thì, miệng, má, cổ, sườn, toàn bộ cơ thể của Loretta đều phình lên căng phồng. Nếu cô ta mở miệng, thịt sẽ văng ra ngoài mất.
Loretta đang cố gắng bịt miệng, nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.
Không, trông cô dễ thương lắm. Đôi mắt long lanh ấy rất dễ thương, nhưng... khuôn mặt tròn xoe đến mức tôi không nhận ra cô là ai nữa. Nếu là bình thường thì tôi đã cười ngặt nghẽo rồi.
Tất cả ánh nhìn trong khán phòng đều đổ dồn vào Loretta.
Từ giữa chừng, không khí đã bắt đầu trở nên bất ổn.
Kiểu 'Này, có gì đó không ổn với cô ta, phải không?'.
Ừm, chắc chắn là... không ổn rồi.
"Loretta, lại đây một chút."
Khi tôi vẫy tay ra hiệu, Loretta mím chặt môi, đôi mắt long lanh, cơ thể phình to một cách bất thường, lệt bệt bước về phía tôi.
"Cô đã rất cố gắng nhỉ. Nếu tính theo số đĩa thức ăn thì cô là người chiến thắng đấy."
"......(gật gật)"
"Nhưng mà..."
Tôi xoay người Loretta một nửa vòng... ít nhất cũng nên để cô ta quay lưng về phía khán giả... rồi ép chặt hai bên người cô ta.
"Nyốnyố!?"
Cùng với âm thanh kỳ lạ ấy, một lượng lớn thịt từ miệng Loretta phụt ra, trông như cầu vồng nước thịt vậy.
"Cô... chỉ nhét đầy vào túi má thôi à!?"
"A-anh làm gì vậy!? Em đã cố nhét thật nhiều vào rồi mà!"
Loretta quay sang tôi với đôi mắt đẫm lệ và phản ứng.
Túi má đã trống rỗng, khuôn mặt trở lại đường nét thanh thoát như thường lệ. Cô ta đã nhét bao nhiêu vào đó vậy?
"Ê! Ooba Yashiro!"
"Ooba-kun! Làm vậy chẳng phải quá đáng lắm sao!?"
Ricardo và Demilly xuất hiện từ cánh gà phía sau sân khấu.
Hẳn là để khiếu nại.
"Nhét vào túi má chẳng phải là phạm luật sao!?"
Ricardo sấn lại gần.
Ôi, sợ quá sợ quá. Những kẻ bám víu vào chiến thắng kiểu này, ánh mắt thật nghiêm túc. Chưa ai nói lời trơ trẽn gì cả mà đã sủa um lên.
"Nh-nhưng! Bác bò của Quận 41 cũng đã sử dụng đặc tính của người thú mà!"
"Hmm. Cô bé à, ta hiểu cảm giác của cô, nhưng..."
"Ủa? Lãnh chúa Quận 40... ngài đổi kiểu tóc rồi ạ? So với lúc nãy, góc độ hơi..."
"Oái!? Không có gì đâu! Tại ta hấp tấp thôi! À không, đeo mãi thì bí lắm!"
Lời nói vô tư của Loretta - người không biết đó là tóc giả - gây tổn thương nghiêm trọng cho Demily.
Thừa nhận luôn đi là xong mà.
"Dù sao đi nữa! Sử dụng đặc tính của người thú để 'ăn' thì được! Nhưng cô không hề ăn! Cô chỉ tạm thời cất giữ ở nơi khác thôi!"
"Nh-nhưng! Tôi sẽ ăn sau mà!"
"Loretta."
Tôi đặt tay lên đầu Loretta đang phản đối để cô ta bình tĩnh lại.
"Nhìn này."
Tôi lấy bỏng ngô caramel từ trong túi ra, ném nó lên và bắt bằng miệng.
"Giả sử chúng ta ăn kiểu này, và Delia hay Magda dùng đặc tính người thú để ném thức ăn lên thật cao... thì việc đó có tính là 'đã ăn' không?"
"Ơ? ...Không, việc đó... không được tính... ạ."
"Thế thì ăn sau cũng vậy, phải không?"
"...Nhưng, của em là trong miệng mà..."
"Điểm đáng nói nằm ở đó đấy! Với túi má, nếu không lấy ra thì làm sao mà ăn được chứ! Nếu có thể đưa trực tiếp từ túi má vào miệng thì cho ta xem đi, này!"
"Híc...!"
Loretta co vai lại khi bị Ricardo quát.
"Ricardo..."
"Gì hả!?"
"Xem xét cách nói chuyện đi!"
"Ư..."
Đừng có bắt nạt Loretta... tao sẽ làm mày khóc đấy, đồ khốn.
"... D-dù sao đi nữa! Sử dụng đặc tính người thú để 'ăn' thì được, nhưng 'ăn sau' thì cấm! Có ai phản đối không!?"
Như thể để che giấu điều gì đó, Ricardo gắt giọng nhìn tôi và Demilly.
Demilly đã điều chỉnh xong kiểu tóc, gật đầu không phản đối, và tôi cũng đồng ý.
"Vậy, Quận 42 mất tư cách trận này! Món ăn cho trận tiếp theo sẽ do Quận 40 đảm nhận!"
Dứt câu, Ricardo quay lưng bước về phía cánh gà.
"Ơ, a, ơm! Nếu bị xử mất tư cách, ít nhất hãy để Quận 42 chuẩn bị món tiếp theo...!"
"Loretta."
"...Onii-chan."
"......Đủ rồi."
"................Vâng."
Vai trĩu xuống, Loretta cúi gằm mặt.
"Ờm... bọn ta cũng có lỗi vì không đặt ra luật rõ ràng. Đừng buồn về chuyện này nhé, cô bé."
"...Vâng. Thưa ngài lãnh chúa có mái tóc đẹp..."
"Hmm... ta có thể... nhận lời khen đó... không nhỉ?"
"Loretta là một cô bé ngoan và thật thà. Không có ý gì khác đâu."
"Vậy à. Thế thì ta xin phép nhận."
Demilly vui vẻ vẫy tay rồi quay trở lại cánh gà.
"Chúng ta cũng về thôi."
"...........Vâng."
Trong khi vỗ nhẹ lưng Loretta đang cúi đầu, tôi dắt con bé rời khỏi sân khấu.
"Tiếc quá nhỉ, Loretta!" Delia nói.
"Nhưng mà, bên không giải thích rõ ràng từ đầu cũng có lỗi!" Nephele phẫn nộ.
"Lần này đành chịu thôi. Chúng ta sẽ giành lại vào lần sau!" Norma động viên với thái độ tích cực.
"Cơ mà, trận đấu thực sự rất sôi động còn gì! Cô thích náo nhiệt mà, đúng không?" Paula cố gắng an ủi Loretta.
Được chào đón bằng những lời ấm áp... Loretta ngượng ngùng khịt mũi.
Rồi, cô ta khẽ cúi mặt...
"Ehehe... Thua mất rồi."
...rồi nói như vậy và cười.
"Đừng lo. Mới 1 thắng 1 thua thôi mà."
"...Đây là cuộc chiến của mọi người. Chưa phải lúc để buồn đâu."
"Đúng vậy. Bọn chị đều hiểu Loretta-san đã cố gắng như thế nào mà."
"Estella-san... Magda... Chủ quán... Vâng! Em không buồn đâu! Kết quả trận đấu tuy đáng tiếc, nhưng bổn phận của em là cổ vũ! Từ giờ em sẽ cổ vũ hết mình và truyền sức mạnh cho mọi người!"
"Đúng rồi! Cứ giữ tinh thần đó!"
Loretta lên tiếng với giọng đầy năng lượng như thường lệ, Paula vỗ mạnh vào lưng cô ta. "Ui da! Paula-san vỗ mạnh quá nghen!" Họ đùa giỡn như vậy, bầu không khí thua trận đã hoàn toàn tan biến.
"À phải rồi! Em cũng muốn mặc đồ cổ vũ! Vì từ giờ em sẽ cổ vũ hết mình mà!"
"Vậy thì để ta giúp cưng mặc nhé."
"À, không cần đâu ạ. Cháu tự mặc được mà!"
Loretta từ chối lời đề nghị của Ucriness, một mình đi về phía phòng thay đồ.
Vươn tay vẫy, cô ta vẫn mỉm cười cho đến khoảnh khắc quay lưng đi.
"...........Thôi, tôi đi đây."
"Vâng... nhờ anh nhé."
"Trông cậy vào cậu đấy."
"...Yashiro, chúc may mắn."
Sau cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, tôi một mình đuổi theo Loretta.
Quả nhiên, mọi người đều quan sát Loretta rất kỹ.
Tôi đã nắm được các loại nụ cười của cô ta.
Nụ cười vừa rồi là... nụ cười khi cô ta đang cố gắng quá sức.
"Loretta."
"Ủa!? C-có chuyện gì vậy, onii-chan? Em sắp thay đồ đấy?"
"Ừ. Vì vậy cho nên mới tôi lẻn vào để nhìn trộm."
"Nếu nói ra thì đâu còn là lẻn nữa."
"À, phải ha. Tôi quên mất điều đó."
Loretta không quay về phía tôi.
Tôi cũng không cố nhìn trộm.
Tôi chỉ đặt tay lên đầu con bé, vuốt mái tóc mềm mại.
"A-au... gì vậy ạ? Thôi mà..."
"Tôi không ghét đâu."
"...!"
Loretta ngừng cử động.
Có lẽ cô ta sẽ lắng nghe thêm vài lời nữa.
"Việc đó thú vị, độc đáo, và là một màn giải trí mà chỉ cô mới có thể làm được. ...Mặc dù kết quả hơi đáng tiếc."
".........Hức."
"Thôi, lần sau làm tốt hơn nhé."
".........Vâng, ạ."
Loretta đưa hai tay nắm lấy tay tôi đang vuốt đầu cô ta.
"...Xin lỗi ạ."
"Vì cái gì cơ?"
"...Em... đã không thắng..."
"Tôi bảo cô 'phải thắng' hồi nào chứ?"
"Nhưng..."
"Tôi bảo cô ‘khuấy động mọi người’. Và cô đã thành công lớn rồi còn gì."
"...........Em đã bị loại..."
"Đúng như kế hoạch thôi."
"Ơ...?"
Nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy tiếng các đồng đội đang hào hứng từ xa.
"Bọn họ đang hào hứng, quyết tâm chiến thắng vì cô đấy."
"..."
"Chính cô đã gắn kết trái tim mọi người."
Sự cố gắng và những cảm xúc thuần khiết của Loretta đã trực tiếp truyền đến người xem. Cô ta đã giúp ích nhiều hơn cả mong đợi. Điều đó còn có giá trị hơn cả một chiến thắng.
"Loretta. Cảm ơn cô nhé."
"...! Onii-chan... nói vậy vào lúc này... là chơi xấu đó...!"
Loretta buông tay tôi ra và chạy vào phòng thay đồ.
Cô ta mở cửa bước vào, vẫn quay lưng với tôi, chỉ để giọng nói hướng về phía tôi.
"Từ trận tiếp theo, em sẽ làm mọi người hào hứng hơn nữa! Đội trưởng khuấy động Loretta sẽ phát huy hết khả năng! Anh cứ chờ đi!"
Đó là giọng nói bình thường của Loretta... và không hiểu sao tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
"Còn nữa..."
Cửa từ từ đóng lại. Và ngay trước khi cửa đóng hẳn, Loretta đã nói một điều không thể tin được.
"Thực ra, em đã nghe thấy rồi... Vì là người thú nên tai em hơi thính... Ý em là... câu 'Chiến thắng ở đây không quan trọng bằng sức khỏe của Loretta' mà anh nói... làm em vui lắm!"
Cạch! Cánh cửa đã đóng lại.
"...Hả?"
..........Nghe thấy...
"Khoan! C-cô đã nghe...!? Uaaaa!? Quên đi!"
Điều đó làm tôi trông như người tốt vậy!
"Chiến thắng quan trọng hơn! Lợi ích của tôi mới là quan trọng nhất! Cô có nghe không!? Này!"
Cảnh tượng tôi đập cửa phòng thay đồ chắc trông như một kẻ biến thái.
Nhưng có sao đâu! Tôi thà làm kẻ biến thái còn hơn bị cho là người tốt!
Bị phản đòn đau đớn vào phút cuối...
Hôm nay còn một trận nữa mới xong, nhưng sức lực tôi gần như đã cạn kiệt.


3 Bình luận
Cảm ơn trans ạ!
Bản dịch chất lượng quá :3