Thuật quản lý kinh doanh...
Miyaji Takumi (宮地拓海) Falmaro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)

Chương 135: Lễ khai mạc

3 Bình luận - Độ dài: 7,973 từ - Cập nhật:

Hôm đó, mới sáng sớm mà cả khu đã nhộn nhịp.

"Không biết quận nào sẽ thắng nhỉ?"

"Quận chúng tôi! Quận 40!"

"Đồ ngốc! Rõ ràng là Quận 41 rồi!"

"À, phải rồi! Cô đã ăn thử bánh của Quận 42 chưa? Siêu ngon luôn đấy!"

"Khu ẩm thực thật tuyệt! Ước gì họ duy trì nó mãi!"

"Nào nào! Quận nào sẽ vô địch đây! Cá cược chỉ từ 100 Rb!"

"5000 Rb cho Quận 41!"

"20 nghìn cho Quận 40!"

"500 Rb cho Quận 42!"

"Ông Mormat. Ăn thua như vậy không tốt đâu degozaru."

"Hơn nữa, cách đặt cược keo kiệt như vậy chẳng khác gì tự nhận mình hèn cả’s."

...Bọn này đang làm gì vậy?

Dù sao đi nữa, bằng cách này hay cách khác, từ Quận 40 đến Quận 42, vượt qua ranh giới giữa các quận, cả khu vực xung quanh đây đều như một lễ hội.

"Thật ấn tượng."

"Đừng lạc mất nhau nhé."

"...Không sao. Paula sẽ trông chừng Chủ quán."

"Ưm! Cứ để đó cho tôi! Tôi sẽ không để chị ta đi lạc đâu!"

"Paula-san, xin hãy trông nom Chủ quán. Đừng buông tay chị ấy ra nhé."

"A-ano, mọi người... sao tôi lại bị đối xử như trẻ con nhất vậy?"

"Tại cô là người ít ra ngoài nhất đó."

Chúng tôi bao quanh Ginette, người có lẽ không quen với đám đông, và đi từ từ.

Vô số người đang tụ tập ở Quận 41, nơi diễn ra cuộc thi ăn nhiều.

Tất cả mọi người từ ba quận khác nhau đều tập trung ở một nơi. Thật là kinh khủng.

Bị đẩy bởi làn sóng người, chúng tôi cố gắng không bị lạc nhau và tiến đến điểm đích.

"Ấn tượng quá... Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy nhiều người như vậy."

"...Có lẽ mọi người đều thấy vậy."

"Tuy nhà em có nhiều anh chị em, nhưng chắc chắn không nhiều đến mức này."

Dĩ nhiên rồi. Nếu có nhiều anh chị em đến thế này, cha mẹ cô sẽ kiệt sức mất.

...Nhân tiện, hình như họ vẫn còn dự định sinh thêm con.

"Còn tôi thì lâu rồi mới gặp lại dịp như thế này..."

Ở Nhật, có nhiều sự kiện tập trung đông người như viếng đền đầu năm, lễ hội Gion, Comiket...

Tôi tự hỏi liệu đền Izumo hay đền Ise thời Edo có giống như thế này không...

"Onii-chan!"

"Bắp rang bán chạy quá!"

Ở một góc đại lộ, Ánh Dương Quán số 2 và số 7 đang kinh doanh nhau.

Không có vấn đề gì vì chúng đã xin phép để bán. Lý do chúng đứng cạnh nhau là để đề phòng rắc rối. Nếu phân tán ra thì trách nhiệm đè lên mỗi người sẽ nặng hơn. Tôi đã dặn chúng hãy hợp tác với nhau để vượt qua bất cứ chuyện gì.

Tất nhiên, tôi cũng dặn chúng gọi chúng tôi nếu có vấn đề không thể tự giải quyết.

"Cuối cùng chúng ta cũng đến được chỗ quán số 2 và số 7."

"...Còn một chút nữa là đến hội trường."

"Di chuyển cũng vất vả nhỉ."

Có vẻ như các em gái đã chuẩn bị ở đây từ tối hôm qua.

Chúng tôi cũng đã khởi hành từ Quận 42 khi trời còn chưa sáng, nhưng ngay khi vào Quận 41 đã bị kẹt trong đám đông.

"Nếu nơi chúng ta sắp đến không phải là khu vực dành tuyển thủ... có lẽ tôi đã quay về rồi."

"Những người đến xem chắc còn vất vả hơn nữa nhỉ."

Chúng tôi được vào khu vực riêng với tư cách là tuyển thủ, Ginette và Paula là đầu bếp. Vì thế, một khi đã vào hội trường, việc di chuyển sẽ dễ dàng hơn.

"À mà, -san đâu rồi?"

"...Đi riêng từ sáng."

"Chị ấy có vẻ giàu có, nên chắc đang ngồi ở một chỗ ngon nào đó chứ gì. Mưưư, thật không công bằng!"

Không... cô ta đến sớm vì là Đại diện Lãnh chúa.

Mà thôi, tôi sẽ giữ im lặng.

Khi vào hội trường, chúng tôi được đội tự vệ của Quận 41 dẫn đến lối đi dành cho người có phận sự.

Haa... cuối cùng cũng thở được.

"Đám đông thật kinh khủng."

"...Đi chậm như bò."

"Cảm giác như ốc sên vậy."

"Ể, ể? Ơ-ơm...!"

Magda và Ginette đưa ra những so sánh khiến Loretta bối rối. Thôi, cô không cần phải nói điều gì hay ho đâu.

"Như... như ông già sắp chết vậy!"

"Này!"

Suy nghĩ lâu như vậy mà chỉ nghĩ ra được có thế à!?

Phạt cô vì phát ngôn không phù hợp, bóp má.

"Ư aaa... em nhin nhỗi..."

"Như thế không được đâu. Bạn phải suy nghĩ kỹ trước khi nói."

"Ginette nói đúng đấy."

"...Người sắp chết thì không thể đi lại được."

"Vấn đề không phải ở đó!"

Nhóc không cần hùa theo đâu, Magda!

"Ê! Yashiro!"

"Mấy người chậm quá!"

Nephele và Delia đang đứng trước lối vào dành cho người có phận sự.

À, Bertina đang ở bên trong.

"Mấy cô đến sớm nhỉ."

"Dự phòng rủi ro thời gian!"

Tại sao Delia lại dùng thuật ngữ chuyên môn như vậy!?

Chắc đó chỉ là trò đùa của Ma pháp Thông dịch Cưỡng chế thôi.

"Bertina cũng đến sớm nhỉ."

"Vâng. Tôi không muốn để bọn phải chen chúc nên đã đến trước khi mặt trời mọc."

"Bọn trẻ đâu rồi?"

"Các quản lý ký túc xá đang trông chúng."

"Ra vậy."

Nhờ sự nỗ lực của nhóm Umaro, hội trường có thể chứa được một lượng khán giả khổng lồ.

Tuy nhiên, vì không thể chứa tất cả mọi người nên họ phải thay đổi khán giả sau mỗi trận đấu.

Do chênh lệch thu nhập giữa Quận 40, Quận 41 và Quận 42, nên không thể áp dụng một hệ thống vé vào cửa đồng nhất.

Vì vậy, họ đã chia khu vực khán giả thành ba khu vực, mỗi khu vực được quản lý bởi mỗi quận.

Giá vé do mỗi quận quyết định.

Doanh thu từ vé sẽ vào tay lãnh chúa.

Vì vậy, giá vé của Quận 42 là 50 Rb.

Lẽ ra có thể đã tăng giá, nhưng để mọi người đều có thể xem,  đã giải thích và phân phối vé cho dân chúng.

"Nếu chúng ta có thể kiếm lợi nhuận từ nơi khác thì như vậy là tốt rồi."

Cô ta đã nói vậy. Đúng là một người nhân hậu.

Quận 40 đã bán một số ghế với giá cao như vé cao cấp, cho phép xem tất cả các trận đấu. Các quý tộc và người giàu, như dự đoán, đã đổ xô đi mua những tấm vé này.

Các vé còn lại được thay đổi sau mỗi trận đấu và giá cả phải chăng.

Tạo ra sự phân biệt rõ ràng như vậy cũng có thể coi là công bằng theo nghĩa nào đó.

Đối xử với người có địa vị cao và bình dân mà không phân biệt... nghe thì có vẻ bình đẳng, nhưng thực ra là một suy nghĩ khá méo mó.

Liệu có thực sự công bằng khi đối xử bình đẳng với người đã nỗ lực kiếm tiền và người chỉ ăn chơi đến mức trở nên nghèo khó?

Có nhiều cách suy nghĩ khác nhau. Vì có nhiều cách suy nghĩ khác nhau nên nhiều dạng "công bằng" ra đời. Cũng giống như việc khó chia sẻ cùng một giá trị giữa các nước dân chủ và xã hội chủ nghĩa.

Nhưng Quận 42 thân thiện thì đối xử với tất cả mọi người như nhau.

Quý tộc, thường dân hay nô lệ đều giống nhau. Đó là cách nghĩ rằng tất cả đều là "con người".

Tất nhiên, quý tộc ở Quận 42 chỉ có ... và gần đây có thêm Imelda... chỉ nhiêu đó thôi.

Nói về họ, họ thậm chí sẽ cảm thấy cô đơn nếu bị cô lập khỏi những người khác. Có lẽ họ không muốn được đối xử đặc biệt.

"Oa! Rộng quá!"

Chúng tôi đến khu vực chờ đợi dành cho Quận 42. Cảnh tượng từ đó khiến chúng tôi hơi choáng ngợp.

Sân khấu trung tâm được bao quanh bởi khán đài, và khu vực chờ đợi dành cho người có phận sự ở bên cạnh.

Khi nhìn từ đây ra khán đài, tôi cảm thấy một áp lực rất lớn. Nghĩ đến việc bị nhiều người như vậy nhìn, tôi cảm thấy dạ dày co thắt. Tôi tự hỏi liệu các diễn viên trên sân khấu hoặc vận động viên có cảm giác như thế này không.

"T-tôi... dù không tham gia nhưng không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng."

"Không sao đâu... tôi cũng vậy mà."

Cả Ginette và tôi đều trải nghiệm một cảm giác căng thẳng không thể diễn tả được, mặc dù chúng tôi ở vị trí khá thoải mái. May mà chúng tôi không phải là tuyển thủ.

"Từ đây có thể xem rõ trận đấu! Hê hê, may mà tôi là tuyển thủ!"

"...Đồng tình. Chỗ ngồi tốt nhất."

"Có vẻ như từ đây tiếng cổ vũ cũng sẽ dễ dàng truyền đi."

Ngạc nhiên thay, các tuyển thủ khá bình tĩnh. Tôi đã tự hỏi liệu họ có cảm thấy căng thẳng không, nhưng có lẽ là không...

"Khi họ gọi là khu vực chờ đợi, tôi nghĩ sẽ như kiểu... bị nhét vào một căn phòng chật hẹp, không vui chút nào."

"Có thể nhìn thấy những người đang chờ đợi cũng khá thú vị. Đặc biệt là trong các cuộc thi lớn như thế này."

Khi có động thái từ một bên, mọi người sẽ tò mò, "Ồ, họ đang làm gì vậy?", và điều đó cũng khá thú vị. Đây sẽ là một quãng thời gian dài, nên tốt nhất là cung cấp nhiều thứ để khán giả xem.

Khu vực chờ đợi cũng giống như một loại giải trí vậy.

...Có phải tôi đang nói quá không nhỉ?

Mặc dù được gọi là khu vực chờ đợi, nhưng nó chỉ là một không gian cơ bản với vài bàn ghế.

Nhiều người sẽ phải đứng hoặc ngồi trên mặt đất. Ít nhất ghế đã được chuẩn bị cho các tuyển thủ.

Nó khá rộng rãi, dài 5 mét và rộng 4 mét. Dù sao thì đây là nơi các tuyển thủ, đầu bếp và những người liên quan như tôi sẽ chờ đợi, nên cần có không gian phù hợp.

Thức ăn sẽ được nấu trong bếp đặc biệt có thể nhìn thấy từ khán đài, nhưng vì khu nào nấu ăn và khi nào sẽ được quyết định ngay trước khi trận đấu bắt đầu, nên các đầu bếp của mỗi khu đều đang chờ đợi trong không gian của họ.

Để thay đổi khán giả và chuẩn bị thức ăn cho trận đấu tiếp theo, sẽ có một giờ giải lao giữa các trận đấu. Nói chung, một trận đấu sẽ mất khoảng hai giờ, bao gồm cả thời gian chuẩn bị.

"Ara, Yashiro-san và mọi người. Chào buổi sáng."

"Cô vô đây tự nhiên quá nhỉ, Imelda..."

Imelda đang ở trong khu vực chờ đợi của Quận 42.

Liệu cô ta nên ở đây, trong Quận 42 - nơi cô ta đang sống - thay vì Quận 40 - quê nhà của cô ta - khi cuộc thi giữa các quận sắp bắt đầu không...

"Ông người cáo cũng ở đây sao?"

"Vvvv-vì tôi là... tttttt-tuyển thủ mà’s!"

Umaro lắp bắp phản luận với vẻ căng thẳng.

Sự căng thẳng của gã không phải do trước giải đấu, mà là do bản tính nhút nhát không thể nói chuyện với phụ nữ.

Thôi nào, tự tin lên. Imelda công nhận ông là đối thủ và đánh giá ông khá cao đấy. Dù cô ta có lẽ sẽ không bao giờ nói ra điều đó.

"Này, Yashiro!"

Đang nói chuyện với Imelda, đột nhiên tôi bị kéo cổ áo từ phía sau, làm cổ họng tôi bị nghẹt.

...Tôi còn tưởng mình chết rồi cơ.

"Làm gì vậy hả!?"

"Câu đó của tôi mới đúng!"

Quay lại, tôi thấy Norma đang đứng đó với tay chống hông, toát lên vẻ tức giận.

"Ồ! Hợp với cô đấy!"

"Đừng nói là hợp! Bộ đồ này là sao hả!?"

Vẻ quyến rũ người lớn thường ngày đã biến đâu mất, hôm nay Norma cáu kỉnh ngay từ sáng.

Mặc dù trang phục thì cực kỳ gợi cảm...

"Bộ đồ đó... gọi là đồ cổ vũ đấy!"

Tôi nắm bàn tay lại và giải thích.

Rồi tôi bị đập vào mặt bằng cục bông tua.

"Ý cậu là tôi phải mặc bộ đồ để lộ chân thế này cả ngày sao!?"

Ồ, thì ra đó là điều cô ta lo lắng.

Bình thường cô ta mặc váy dài có xẻ tà, nên chân không lộ ra nhiều. Hóa ra Norma ngại khi để lộ chân.

Về phần tôi, tôi phải tán thưởng Ucriness vì đã tạo ra bộ đồng phục cổ vũ đặc biệt nhấn mạnh vào vùng ngực.

Lần này, tôi đã nhờ Norma và những người tình nguyện khác của Quận 42 làm "đội cổ vũ".

Vì có thể xem tất cả các trận đấu ở chỗ ngồi tốt, nên họ đã đồng ý không chút do dự. Lúc đó, tôi đã nói "Vì mấy người là đội cổ vũ, nên hãy mặc trang phục như đội cổ vũ", nhưng có vẻ Norma không thích điều đó.

Dù nó là bộ đồ cổ vũ cực kỳ dễ thương. Váy siêu ngắn, vùng ngực khoét sâu, và bông tua trong tay cô ta tạo ra sự độc lạ trong thế giới này, khiến nó trở nên hấp dẫn.

"Trông rất đẹp đấy, Norma-san."

Ginette ca ngợi trang phục của Norma với đôi mắt lấp lánh.

"V-vậy sao...?"

"Ừ, rất hợp với cô. Nếu được cô cổ vũ, chắc chắn mọi người sẽ phấn chấn hơn."

"Ch-chỉ có Yashiro mới vui với mấy thứ thế này thôi."

Khi tôi khen Norma để hỗ trợ Ginette, Norma đáp lại với chút bực bội. Nhưng có vẻ cô ta không hoàn toàn ghét nó.

"Chị Norma thật gợi cảm!"

"...Như trái cây chín mọng."

"Tôi cảm nhận được ác ý từ hai cô đấy!"

Có vẻ như lời khen của Loretta và Magda không được chấp nhận.

"Yashiro~, nhìn nè nhìn nè! Dễ thương hông?"

"Tôi là đầu bếp cơ mà!?"

Giống như Norma, Nephele và Paula, cũng mặc đồ cổ vũ, chạy về phía chúng tôi.

...Cơ mà, hai cô vừa mới vào cùng bọn tôi mà hả... Ucriness làm việc nhanh thật.

Tôi chợt nhận ra rằng chỉ có bộ đồ của Norma nhấn mạnh vào vùng ngực, còn của những người khác là đồ cổ vũ bình thường.

Ucriness... bà hiểu chuyện thật đấy!

Nhìn quanh, tôi thấy có một tấm chắn gỗ ở phía sau khu vực chờ đợi của Quận 42, có vẻ như đó là phòng thay đồ. Tôi tự hỏi liệu có thể nhòm vào từ chỗ ngồi của khán giả không... nếu vậy, tôi cũng muốn đến chỗ ngồi thường...

"Tiếc là thiết kế không cho phép nhòm vào đâu."

Ucriness xuất hiện với vẻ mặt hớn hở.

Gần đây bà ta có vẻ thích thú khi cho các cô gái mặc quần áo mới. Tuy giới tính là nữ, nhưng chắc chắn tâm hồn bà ta là một ông già.

"Ôi... Nephele-san dễ thương quá..."

Éc... có một kẻ biến thái trà trộn vào.

"Anh làm gì ở đây vậy, Percy? Anh hoàn toàn là người ngoài kia mà?"

"Chính chú em bảo tôi có thể đến kia mà!?"

Có à?

Cơ mà, hắn phản bội Quận 40 để đến Quận 42 chỉ để ngắm Nephele sao?

"Đó là phản loạn đấy."

"Đừng nói đáng sợ thế! Tất nhiên tôi quý quê hương của mình, nhưng... t-tình yêu còn quan trọng hơn, đúng không?"

Nếu đã ngại thì đừng nói ra, tởm quá. Nghĩ đến cảm giác của người phải nghe đi chứ.

"Chào buổi sáng, thưa Yashiro-sama."

Trong khu vực chờ đợi đang trở nên náo nhiệt, Natalia lên tiếng chào tôi.

Nhưng cô ta không đến đây để xem...

"Tôi đến đón cậu."

"Ờ."

...mà để đón tôi tới phòng chờ của các lãnh chúa, nơi còn được giám sát và quản lý nghiêm ngặt hơn ở đây.

"Thôi, tôi đi một lát nhé."

"Vâng. Trong lễ khai mạc, Yashiro-san sẽ lên sân khấu phải không?"

"Ừm... đúng vậy."

Vì lý do nào đó, tôi phải lên sân khấu cùng với các lãnh chúa. ...Mà, tôi cũng có một việc phải làm nên không thể tránh được... tất cả là vì doanh số. Vì lợi ích của tôi, hãy chấp nhận đi, Ooba Yashiro.

...Aa, phiền phức quá.

"Vậy, chúng tôi sẽ cổ vũ ở đây nhé."

Ginette nở nụ cười tươi.

...Đừng làm gương mặt như thế. Tôi có thể sẽ nghĩ đến việc cố gắng hết mình đấy.

"Cổ vũ gì chứ... Tôi có làm gì đặc biệt đâu?"

"Vâng. Nhưng tôi vẫn đang cổ vũ anh. Sẽ luôn theo dõi anh."

Có lẽ cô ta cảm nhận được nỗi buồn của tôi nên mới nói những lời như vậy.

"Tôi đi đây."

"Vâng. Anh đi cẩn thận."

Được Ginette đưa tiễn, tôi lại bắt đầu di chuyển.

Rời khỏi khu vực chờ dành cho người có phận sự đang được nhiều ánh mắt chú ý, tôi bước vào tòa nhà được xây dựng phía sau sân khấu nơi cuộc thi ăn uống sẽ diễn ra, đối diện với khu vực khán giả.

Đó là tòa nhà nơi các lãnh chúa chờ đợi, mỗi lãnh chúa được phân một phòng riêng.

Từ phòng riêng, có thể xem trận đấu ở vị trí tốt, đúng là phòng VIP.

Tôi bước vào bên trong tòa nhà đó.

Khi tôi bước vào, đúng như dự đoán, khu vực gần phòng chờ của các lãnh chúa có ít người. Nơi này được quản lý nghiêm ngặt, cấm những người không phận sự vào.

Tại sao tôi lại vào được một nơi như thế này nhỉ...? Tôi là kẻ lừa đảo mà?

"Estella đã ở đây từ khi nào vậy?"

"Hôm qua ạ. Bây giờ cô ấy đã hoàn tất chuẩn bị và đang họp với hai vị lãnh chúa khác."

"Này này. Liệu tôi có thể vào chỗ đó không?"

"Được ạ. Ông Javier và cô Rossel cũng có mặt mà."

"...Medra cũng ở đó sao."

Tính sao đây, hay là quay lại nhỉ...

"Đến nơi rồi ạ."

Chậc!

Nhận ra mình không thể bỏ trốn, tôi đành quyết tâm.

Dù là Medra đi chăng nữa, cô ta cũng không thể đột nhiên nhào đến ôm tôi trước mặt các lãnh chúa, phải không?

Natalia gõ cửa và từ từ mở ra.

"Darling~!"

Cô ta đột nhiên nhào đến ôm tôi!?

Đột nhiên tôi bị nhào đến ôm và đè xuống bởi một sức mạnh khủng khiếp, không thể thoát ra được!

"Ngươi... sở thích vẫn quái dị như mọi khi nhỉ."

"Đã bảo đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn rác rưởi rồi mà, Ricardo! Đây là sinh vật của anh kia mà!? Giữ cho cẩn thận vào chứ!"

"Làm sao có thể dùng vòng cổ hay xích với mụ này được chứ."

"Thế mà cũng tự nhận mình là chủ sao!?"

Tôi cố gắng gỡ Medra ra, thoát chết. Cuộc thi còn chưa bắt đầu mà sức lực đã bị rút cạn mất rồi...

"Mồ, Yashiro. Cậu làm gì vậy hả?"

"Haha, hôm nay cũng náo nhiệt nhỉ, Obba-kun."

Estella và Demilly lên tiếng với tôi sau tai nạn... nhưng...

Estella ngực đồ sộ!

Demilly tóc rậm rạp!

"Đáng ngờ!"

"Ngngngng-ngực của ai đáng ngờ chứ hả!?"

"Phphphph-phủ nhận khả năng đây là tóc thật ngay từ đầu là sao!?"

Việc họ xác định chính xác những điểm tôi chỉ ra cho thấy họ đầy những điều mờ ám.

Trong cuộc thi lần này, để chứng minh rằng ba quận đồng ý tổ chức một cách công bằng và hòa bình, ba lãnh chúa sẽ cùng nhau tuyên bố khai mạc trong lễ khai mạc.

Vì sẽ đứng trước đông đảo người dân, bọn họ đã chưng diện quá mức.

Estella độn ngực quá cỡ, còn Demilly đang đội thứ gì đó.

"Vậy nghĩa là Ricardo cũng gian lận chiều cao à?"

"Ta không gian lận!"

Ricardo là người duy nhất không chưng diện gì cả.

Điều đó, ngược lại, làm hắn trở nên đáng ngờ hơn...

"Thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian, mau chóng chuẩn bị và bắt đầu lễ khai mạc thôi!"

"Ừm! Phải đó! Vì thế, giờ chúng ta không thể thay đổi gì... cụ thể là thay đổi trang phục, nên chúng ta cứ tham dự lễ khai mạc với hiện trạng thôi, bất kể người khác nói gì!"

Hai lãnh chúa lừa dối bản thân đưa ra những lý do như vậy và vội vàng bước ra khỏi phòng.

...Thôi, ngăn cản họ cũng chẳng ích gì... Tôi nghĩ Estella không cần phải làm như vậy. Nhưng nếu cô ta muốn làm, tôi sẽ để cô ta làm.

Vì nếu không có ngực, chân tướng của cô ta có thể bị lộ mà.

"Javier. Lãnh chúa của ông đang trong tình trạng thú vị, ông không có gì để nói sao?"

"Hả!? À, ờ, là Yashiro à! Cậu vừa nói gì vậy?"

"Ơ... ông làm sao vậy? Đang căng thẳng à?"

Hội trưởng Hội tiều phu Javier đang căng thẳng đến cứng đờ.

Ông ta sợ xuất hiện trước đám đông chăng? Là Hội trưởng, chắc hẳn ông ta có nhiều cơ hội xuất hiện trước công chúng kia mà.

"Ha ha ha. Stuart từ xưa đã không giỏi xử lý mấy vụ này."

"Iiiiii-im đi, Ambrose!"

"Lo lắng quá sẽ không tốt cho chân tóc đâu."

"Tôi không muốn nghe câu đó từ ông... Ớ!? Cái đầu đó là sao!?"

Có vẻ như ông ta vừa mới nhận ra.

"Ông đang nói gì vậy, Stuart. Đây là tóc thật mà."

Tất cả mọi người có mặt đồng loạt chỉ vào Demilly.

"""""Tinh linh..."""""

"Oái! Ta đùa thôi! Xin lỗi! Hãy coi như chưa nghe thấy gì được không!?"

Tôi vô tình nắm được điểm yếu của lãnh chúa Quận 40. Ngon. Tôi sẽ tận dụng điều này trong tương lai.

"Thưa các vị. Đã gần đến giờ lễ khai mạc. Hãy dừng những trò đùa về tóc và chuẩn bị đi ạ."

"Người hầu của Estella thật biết cách nói những lời cay đắng..."

Natalia thúc giục mọi người chuẩn bị trong khi khiến Demilly tổn thương.

Cuối cùng cũng đến lễ khai mạc.

"Vậy, chúng ta đi thôi nhỉ."

Có lẽ không phải vì tuổi tác, nhưng dường như Demilly là người đại diện cho các lãnh chúa. Ông ta rời khỏi phòng đầu tiên, tiếp theo là Ricardo và Estella.

Tôi, Javier và Medra đi bên cạnh vị lãnh chúa tương ứng của mình.

"Có căng thẳng không?"

Trên đường đi, Estella hỏi tôi.

"Không hẳn. Tôi chỉ đứng đó thôi mà."

"Hì hì... cậu thực sự nghĩ là chỉ có vậy thôi sao?"

"Cô định bắt tôi làm gì vậy?"

"Cho dù tôi không bắt cậu làm gì, cậu cũng sẽ tự bày ra chuyện gì đó. Cậu luôn như vậy mà."

"Im đi."

Estella cười khúc khích, hạ thấp giọng.

Estella trong bộ đồ sang trọng quả thật rất đẹp, nhìn cô ta lúc này thực sự giống một tiểu thư quý tộc.

Lạ thật. Có lẽ trang điểm là một loại lừa đảo nào đó.

Không chỉ trở nên xinh đẹp, mà bầu không khí toát ra cũng hoàn toàn thay đổi.

"Nào, đến lúc rồi."

"Ừ."

Phía trước, lối ra dẫn đến hội trường đã hiện ra.

Với một cảm giác phấn khích kỳ lạ, các cơ trên khuôn mặt tôi không hiểu sao lại hình thành một nụ cười. Có lẽ do không khí sôi động và tôi đã nghĩ về chuyện hào hứng.

Khi các lãnh chúa bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay vang dội từ khán giả như vỡ òa.

"Ấn tượng nhỉ..."

"Quả nhiên... hơi căng thẳng thật."

Sau khi tôi trao đổi một câu ngắn với Estella, chúng tôi bước lên sân khấu.

Ba vị lãnh chúa đứng cạnh nhau ở giữa sân khấu, còn tôi, Javier và Medra đứng lui về phía bên.

Khi Demilly giơ một tay lên, tiếng vỗ tay ầm ĩ dần lắng xuống.

"Sau đây, chúng tôi sẽ tuyên bố khai mạc cuộc thi ăn nhiều liên kết giữa ba quận: 40, 41 và 42!"

Giọng của Demilly không phải là la hét, mà trầm tĩnh và dễ nghe. Tuy vậy, nó vang khắp hội trường. Ngay cả khi không có loa, vẫn có thể truyền tải tiếng nói đến khắp nơi.

"Trong cuộc thi này, chúng tôi tuyên bố rằng chúng tôi sẽ không sử dụng bất kỳ mưu mẹo hay giao dịch ngầm nào, mà sẽ chiến đấu một cách công bằng và chính đáng!"

Theo lời của Demilly, Ricardo và Estella đều giơ tay phải lên. Đó là dấu hiệu của sự đồng thuận.

"Người chiến thắng cuộc thi này sẽ nhận được phần thưởng và vinh dự lớn nhất!"

Phần thưởng là quận chiến thắng có thể đưa ra một yêu cầu đối với các quận khác.

Mặc dù không có lời giải thích chi tiết cho khán giả, nhưng có lẽ mọi người đều biết về nội dung này. Vì những buổi giải thích cho cư dân như chúng tôi đã làm ở Quận 42 chắc hẳn cũng đã được tổ chức ở các quận khác.

"Và bây giờ, tôi tuyên bố khai mạc cuộc thi ăn nhiều!"

Với tuyên bố khai mạc, không khí hội trường bùng nổ.

Tiếng vỗ tay và huýt sáo vang dội, tiếng hò reo vang lên.

Những đợt sóng âm thanh dữ dội làm rung chuyển không khí.

Tôi cảm thấy có điều gì đó thật mãnh liệt.

Sự cuồng nhiệt của World Cup trông còn nhỏ bé so với ở đây.

Trong tiếng hò reo và vỗ tay vang dội, các lãnh chúa bắt tay nhau để tán dương nỗ lực của nhau.

Khi ba người chồng tay lên nhau, một tràng pháo tay lớn hơn vang lên.

Có lẽ tôi đang chứng kiến một khoảnh khắc lịch sử.

Nếu là ở Nhật Bản, chắc chắn điều này sẽ lên trang nhất báo sáng ngày mai.

...A, khoan đã.

Đây không phải lúc để bị cuốn theo bầu không khí.

Tôi vẫn còn việc phải làm.

Tôi đã che giấu cho đến giờ. Estella đã lo lắng và hỏi tôi vài lần, nhưng tôi luôn khéo léo tránh né.

Tất cả là vì thời khắc quyết định này, ngay tại đây.

"Giờ thì, chúng ta sẽ chuyển ngay sang trận đấu đầu tiên."

"Khoan đã!"

Khi tôi lên tiếng, hội trường trở nên xôn xao, và ba vị lãnh chúa đồng loạt quay nhìn về phía tôi.

"Này, Yashiro. Rốt cuộc cậu định làm gì vậy?" Estella hỏi nhỏ.

Làm gì ư? Thì làm việc phải làm thôi.

Tuy nhiên, để không bị phát hiện, các lãnh chúa không được tham gia vào việc điều hành cuộc thi.

Các lãnh chúa là đại diện nhưng không tham gia cuộc thi. Họ chỉ là người xem.

Vì vậy, họ không biết, đúng không? Rằng quận nào sẽ phụ trách món ăn cho trận đấu đầu tiên, và làm thế nào để quyết định điều đó.

"Từ trận thứ hai trở đi, quận xếp hạng thấp nhất sẽ phụ trách món ăn, nhưng chúng ta vẫn chưa quyết định quận nào sẽ phụ trách cho trận đầu tiên."

"Ơ, vậy sao!?"

Giống như Estella, Demilly và Ricardo cũng có vẻ ngạc nhiên.

Ừm ừm, thế là tốt.

"...Tại sao chưa quyết định chứ!?"

Estella tiến lại gần tôi và khẽ trách móc

Đồ ngốc, tất nhiên là vì tính giải trí rồi.

Tôi đẩy Estella sang một bên và bước ra giữa sân khấu.

"Thực ra, lần này chúng tôi cố tình không quyết định trước món ăn cho trận đầu tiên. Bởi vì, việc những người liên quan thảo luận kín và quyết định món đầu tiên có thể gây ra bất mãn. Ngay cả khi được quyết định bằng phương pháp công bằng, nếu chỉ là nghe nói lại, cư dân của quận không được chọn sẽ không thể chấp nhận. Phải không nào?"

Tôi hỏi khán giả.

Khán giả bắt đầu xì xào bàn tán.

Bị cho ra rìa thì bất mãn. Nếu vậy, trước mắt tất cả mọi người, các vị đại diện của họ sẽ quyết định món ăn cho trận đầu tiên, thế chắc không ai có ý kiến gì nữa.

"Tôi nghĩ nên để các lãnh chúa quyết định bằng cách bốc thăm ngay tại đây, mọi người nghĩ sao!?"

Câu hỏi đó được đáp lại bằng tiếng reo hò tán thành.

Khán giả luôn thích sự sôi động.

Có lẽ trong số đó, cũng có người cho rằng nên hội ý và quyết định một cách công bằng.

Nhưng trong tình huống này, ý kiến của những người có thể suy nghĩ bình tĩnh sẽ bị dập tắt. Chỉ vào thời điểm này, không phải đa số thắng, mà là người có tiếng nói lớn hơn sẽ thắng.

Nghĩa là, nếu tôi kích động và lôi kéo đám đông, mọi chuyện sẽ diễn ra theo ý tôi.

"Đã có sự đồng ý của khán giả. Vậy, ý kiến của các lãnh chúa thì sao?"

Quay lại, tôi hỏi ba vị lãnh chúa.

Sau khi có ý kiến của đám đông, câu trả lời của họ đã được định đoạt.

"Tôi không có vấn đề gì."

"Ta không thích ý kiến của ngươi... nhưng thôi, tùy ngươi."

"Ta cũng đồng ý."

Bọn họ không có lựa chọn nào khác.

Đúng như tôi dự tính.

"Vậy, đợi một chút nhé. Umaro!"

"Có ngay’s!"

Theo tiếng gọi của tôi, Umaro chạy lên sân khấu.

"Làm phiền ông quá, Umaro."

"Ậy, việc này có gì to tát đâu’s."

Trong tay Umaro có hai cái hộp, một lớn một nhỏ.

Một hộp là khối lập phương bằng gỗ với các cạnh dài khoảng 30cm. Trên đỉnh có một lỗ đường kính khoảng 13cm. Kích thước của lỗ khiến cho không thể nhìn thấy bên trong, nhưng nếu đưa tay vào lỗ đó, có thể dễ dàng lấy đồ vật bên trong ra.

Hộp còn lại có chiều rộng gần 20cm, chiều cao và chiều sâu khoảng 5cm, và có chứa một số vật bên trong.

Khi mở nắp, bên trong có ba quả cầu đường kính 5cm. Một quả màu đỏ và hai quả màu trắng.

Tôi đứng trên sân khấu, giơ cao những vật này để khán giả có thể nhìn thấy.

"Chúng tôi sẽ đặt ba quả cầu này vào hộp, và các lãnh chúa sẽ lần lượt rút ra mỗi người một quả. Quả cầu đỏ là trúng. Đơn giản và dễ hiểu, phải không?"

Như vậy, mọi người đều có thể thấy rõ, và các lãnh chúa không thể gian lận.

Với cách này, mọi người đều sẽ đồng ý.

Tôi nghĩ vậy, nhưng...

"Khoan đã!"

Ricardo, kẻ không biết đọc không khí, ít bạn bè, và có ánh mắt đáng ngờ, đã ngăn lại.

Mà, tôi đã đoán trước là hắn sẽ phản đối.

"Ta muốn kiểm tra cái hộp và những quả cầu ấy."

"Anh đang nói là không tin tưởng tôi à!?"

"Đương nhiên rồi!"

Thẳng thừng gớm!

Thực ra, tôi cố tình âm thầm tiến hành mà không cho Ricardo và những người khác biết, chính là vì điều này.

Nào nào, nghi ngờ đi. Đúng rồi, kiểm tra kỹ lưỡng bên trong đi.

Nếu hắn chứng minh rằng không có bất kỳ mánh khóe nào, khán giả cũng sẽ tin rằng không có gian lận.

"Xong chưa?"

"Thêm chút nữa!"

"Dù có quan sát kỹ lưỡng như đang cố gắng nhìn trộm dưới váy con gái, anh cũng chẳng tìm thấy gì đâu."

"Cái gì!? Ngươi! Nếu ngươi xúc phạm ta trước công chúng, ta sẽ kiện lên tòa án!"

"Được rồi. Vậy, sau này tôi sẽ xúc phạm anh khi chỉ có hai ta."

"Ai cần chứ!"

Ricardo ném trả cái hộp một cách thô bạo.

Cái thằng này! Đồ quan trọng sắp dùng đấy nhá!

"Anh có tìm thấy mánh khóe đáng ngờ nào không?"

"Chẳng có gì cả!"

"Tốt. Demilly, ông cũng thử kiểm tra không?"

"Thôi, khỏi. Ricardo đã kiểm tra kỹ rồi mà."

"Vậy à."

Cơ mà, tôi muốn kiểm tra phần đáng chú ý ‘của Demilly’ trước công chúng cơ.

"O-Ooba-kun... cậu có thể ngừng nhìn chăm chăm vào tóc của ta được không? Ta sẽ không cho cậu kiểm tra đâu."

Chậc, tiếc thế.

"Được rồi, Umaro. Giữ cái hộp giúp tôi."

"Rõ’s!"

Tôi để Umaro - người đã trở thành trợ lý đắc lực của tôi - giữ cái hộp, rồi giơ cao cho khán giả xem.

"Giờ tôi bỏ vào đây!"

Tiếng reo hò nhẹ nhàng vang lên, tôi cảm nhận được không khí đang sôi động một cách vừa phải.

Tôi lấy ba quả cầu ra khỏi hộp.

Cầm ba quả cầu trong tay phải, đặt chiếc hộp trống xuống sàn bằng tay trái.

Sau đó, từ ba quả cầu đang cầm trong tay phải, tôi lấy một quả cầu trắng bằng tay trái và từ từ bỏ vào hộp.

Một...

Rồi tôi lấy quả cầu trắng thứ hai bằng tay trái, từ từ bỏ vào hộp...

Hai...

"Nào, quả cuối cùng!"

Vừa nói, tôi vừa từ từ đưa tay phải vào hộp và thả quả cầu phát ra tiếng "cộp".

Tôi ra lệnh cho Umaro lắc hộp để chứng minh thêm lần nữa.

"Về thứ tự... nếu tôi chuẩn bị và lãnh chúa Quận 42 rút trước thì sẽ rất đáng nghi... Hay là theo thứ tự ai ít tóc nhất rút trước nhé?"

"Theo tuổi tác thì sao, Ooba-kun!?"

Demilly phản đối, nhưng dù thế nào thì lão cũng là người đầu tiên còn gì.

"Ricardo, anh chấp nhận chứ?"

"Tùy mấy người."

Nhăn mặt, Ricardo vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như mọi khi.

Vậy thì, thứ tự lần lượt sẽ là Demilly, Ricardo, và Estella.

Vì không có bục nào, tôi quyết định để Umaro cầm hộp cho các lãnh chúa rút.

Đầu tiên, Demilly bước đến.

"Quả cầu đỏ là trúng đúng không?"

"Vâng. Sau khi rút quả cầu, xin hãy giơ cao lên để khán giả dễ nhìn."

"Ta hiểu rồi."

Nói vậy, với vẻ hơi thích thú, Demilly thò tay vào hộp.

"Không hiểu sao ta cảm thấy như mình đang tham gia cuộc thi vậy. Trách nhiệm lớn lao ghê!"

Có vẻ như Demilly đang cố gắng rút trúng, cứ mò mẫm mấy quả cầu trong hộp. Chiếc hộp gỗ kêu lạch cạch.

Rút nhanh lên coi.

"Được rồi, cái này!"

Demilly rút một quả cầu ra khỏi hộp và giơ cao lên.

Ngay lúc đó, tiếng thở dài vang lên từ khu vực khán đài của Quận 40, trong khi tiếng reo hò vui mừng phát ra từ khán đài hai quận còn lại.

Có nghĩa là, Demilly đã...

"Trắng à..."

Demilly nhìn quả cầu mình vừa mới rút với vẻ tiếc nuối.

"Thôi, không sao."

Có vẻ đã chấp nhận, ông ta nhường chỗ cho Ricardo.

Ricardo đứng trước hộp, nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ như thể chưa chịu từ bỏ.

"Anh cố chấp quá ha... Rút nhanh đi."

"Im đi! Riêng ngươi thì cả đời này ta sẽ không bao giờ tin tưởng."

"Nè, nếu cứ nói những thứ như vậy mãi, Regina sẽ viết một quyển sách mỏng về anh đấy..."

"Ngươi đang nói cái gì vậy?"

"Trên đời này có nhiều thứ tốt hơn nếu không biết... Thôi, rút đi."

"Hứm...!"

Khi hộp được đưa ra, Ricardo thò tay vào với vẻ mặt bất mãn.

Hắn đang kiểm tra hai quả cầu bên trong. Sau đó sờ soạng khắp hộp, như thể đang tìm xem có "quả cầu thứ tư" nào được giấu đâu đó không.

"...Chẳng có gì à."

"Anh thật sự có tính cách khó chịu đấy."

"Ta không muốn nghe câu đó từ ngươi."

Vừa nói, Ricardo vừa rút ra... quả cầu màu trắng.

Tiếng thở dài phát ra từ khán đài Quận 41.

"Kiểu thở dài như 'Với lãnh chúa đó thì đành chịu thôi, 'Nhìn mặt là biết kém may mắn rồi', 'Thế cho nên ánh mắt mới xấu đấy' ấy nhỉ."

"Đừng tự ý suy diễn! Và, ánh mắt xấu thì sao chứ!?"

Và tôi bị hắn trừng mắt với ánh nhìn khó chịu.

Í ẹ, ánh mắt xấu quá đi mất~

"Vậy thì, quả còn lại là..."

Vừa nói, tôi vừa thò tay vào hộp.

"Ơ!? Tôi cũng muốn rút mà!"

"Tốn thời gian chi khi đã biết kết quả chứ?"

"À, cũng đúng."

"Đây."

Tôi rút tay ra khỏi hộp và ném quả cầu đỏ cho Estella.

"Úi!"

Dù hơi luống cuống, Estella vẫn đón được quả cầu đỏ bằng cả hai tay.

Cô ta nhìn nó một lát rồi... chà nhẹ.

...Đến cô cũng nghi ngờ tôi sao?

"Chà làm gì, lớp sơn không bong ra đâu."

"Hở!? À, không, không phải vậy... ahaha. Không hiểu sao những việc Yashiro làm luôn khiến tôi cảm thấy có gì đó mờ ám. Xin lỗi, xin lỗi."

"Ừm, đó là vì hàng ngày tôi hành xử không tốt."

"Ahaha. Xin lỗi nhé. Dù sao thì, đội ta đã trúng rồi. Mừng ha!"

Estella mỉm cười với tôi, có vẻ như đang cố gắng biện minh.

"Này. Ta có thể kiểm tra lại một lần nữa không?"

Mặc dù kết quả đã có, nhưng "Gã Có Ánh Mắt Xấu" Ricardo không đọc được không khí bắt chúng tôi chờ đợi.

...Đó là lý do tại sao ngươi không có bạn đấy.

"Anh cố chấp thật đấy, Người Có Ánh Mắt Xấu."

"Ai là Người Có Ánh Mắt Xấu hả!? Chỉ để cho chắc thôi. Nếu có gian lận ở đây, cuộc thi sẽ không thể diễn ra suôn sẻ được!"

Thằng này... đúng là đồ ngốc.

"Được rồi, được rồi... Umaro, đưa hộp cho anh ta. Sẵn tiện để anh ta xử lý luôn."

"Hả? Để lãnh chúa xử lý rác thải liệu có ổn không’s?"

"Phá hủy nó và kiểm tra kỹ bên trong sẽ khiến anh ta hài lòng mà."

"Vậy à’s...? Thế thì tôi sẽ đưa’s."

Umaro cung kính đưa chiếc hộp gỗ trống không cho Ricardo.

Ricardo nhận lấy và nhìn vào bên trong.

Hmm. Nhìn từ bên cạnh, hắn đúng là một kẻ đáng ghét. Độ thiện cảm giảm sút thấy rõ.

Cứ để mấy cô gái ghét hắn đi.

"Hừm... có vẻ như không có gian lận."

Coi bộ cuối cùng hắn cũng đã chấp nhận.

"Nhưng để cho chắc, ta sẽ lấy cái này. Ta sẽ tháo rời và kiểm tra lại sau."

"...Tùy anh thôi."

Kiểm tra xong thì cứ dùng làm củi đi.

"Vậy, một lần nữa!"

Đã có kết quả rút thăm chính thức, Demilly lại lên tiếng.

"Trận đấu đầu tiên sẽ dùng món ăn của Quận 42! Trận đấu sẽ bắt đầu sau ba mươi phút kể từ bây giờ!"

Tiếng hò reo vang lên từ khán đài.

Lễ khai mạc đến đây là kết thúc.

Demilly và những người khác quay lại hành lang trước đó. Có lẽ họ sẽ thoải mái xem trận đấu từ phòng riêng.

Nhưng tôi bắt đầu đi về hướng ngược lại với các lãnh chúa để trở về khu vực chờ của Quận 42.

Vì phiền phức khi phải đi vòng, nên tôi quyết định xuống sân khấu rồi đi thẳng đến khu vực chờ.

"Yashiro."

Estella chạy đến chỗ tôi.

"Gặp lại sau nhé."

Cô ta áp mặt gần tai tôi và thì thầm câu đó.

Tiếng xôn xao nổi lên từ khán đài.

"Ya-Yashiro-san... c-cậu... thậm chí còn đụng tới cả Đại diện Lãnh chúa... cậu thật là một người không tưởng’s..."

Có vẻ như đang có sự hiểu nhầm.

À phải, khi Estella đeo bộ ngực giả và hóa thân thành Đại diện Lãnh chúa, mọi người đều xem cô ta như "bông hoa trên đỉnh cao" không thể với tới...

"...Estella."

"...Xin lỗi."

Tôi trách Estella bằng giọng nhỏ đủ để người khác không nghe thấy.

Sau khi chắp hai tay trước mặt ra hiệu xin lỗi, Estella chạy như chạy trốn về phía hành lang dẫn đến phòng riêng của lãnh chúa.

Thiệt tình... Đúng là một cô gái bất cẩn.

Mà, tôi cũng vậy.

"Yashiro-san... tôi nể cậu lắm đấy’s..."

"Ngưng nói vớ vẩn đi, chúng ta cũng quay lại thôi."

"Vâng’s."

Dẫn theo Umaro, tôi rời khỏi sân khấu và quay trở lại khu vực chờ của Quận 42.

"Chào mừng trở lại, Yashiro-san."

Ginette là người đầu tiên ra đón chúng tôi.

"Món ăn đầu tiên là của chúng ta. Làm cho tốt nhé."

"Vâng. Tôi sẽ làm suất ăn trưa người lớn thật ngon."

Mà, tôi không quan tâm đến hương vị.

"Không biết sẽ phục vụ bao nhiêu đĩa nhỉ? Mong là càng nhiều càng tốt. Tại... chúng ta có cả cờ của quán nữa mà."

Paula trong bộ đồ cổ vũ cũng có vẻ rất hăng hái.

"Đừng lo. Số lượng lớn đã được đảm bảo rồi."

"Thật sao?"

"Ừ, bởi vì..."

Tôi nói với vẻ mặt đắc ý.

"Chúng ta sẽ cho Bertina ra sân."

"Hả!? Ngay từ đầu!?"

Paula, người chưa nắm tình hình, không giấu được vẻ ngạc nhiên và kêu lên.

Có lẽ cô ta nghĩ rằng Bertina sẽ được giữ lại như quân bài tẩy cuối cùng.

"Trước tiên, chúng ta sẽ giành một chiến thắng chắc chắn. Điều này sẽ giúp các tuyển thủ sau đỡ áp lực hơn nhiều."

"À... ra vậy. Đúng là Yashiro, suy nghĩ thật thấu đáo."

Kế hoạch này đã được thông báo cho bản thân Bertina, Estella, và Ginette.

Chính vì thế mà sáng nay Bertina đã đến địa điểm sớm cùng với đám trẻ từ nhà thờ. Để thực hiện ước muốn của đám trẻ muốn chứng kiến hình ảnh dũng cảm của Bertina.

Hơn nữa, điều này cũng phù hợp với mong muốn phục vụ nhiều suất ăn trưa người lớn. Với sự hiện diện của Bertina, chắc chắn sẽ có ít nhất 50 suất.

Vì lý do đó, dù thế nào chúng tôi cũng muốn Quận 42 được phục vụ món ăn trong trận đấu đầu tiên.

"Vì vậy, sẽ cần rất nhiều suất đấy, nên hãy chuẩn bị ngay bây giờ đi!"

"Thế này... nhà bếp sẽ trở thành chiến trường mất... Ginette! Đi thôi!"

"Vâng, Paula-san! Yashiro-san, chúng tôi đi đây."

"Ừ! Trông cậy vào các cô đấy!"

Sau khi tiễn Paula và Ginette chạy đến khu bếp đặc biệt, tôi thở phào.

Phù, thuận lợi vãi.

Thật may mắn khi Ricardo là một tên ngốc.

"Ơ? Có chuyện gì vậy’s, Yashiro-san? Cậu đang cười gian xảo đấy’s."

"Không có gì. Tôi chỉ đang nghĩ là Ricardo kiểm tra cái hộp kỹ quá."

"À... cậu ta hơi cố chấp nhỉ’s. Tôi cũng nghĩ là không cần phải kiểm tra kỹ đến vậy’s."

"Đúng vậy. Vì vốn dĩ, cơ chế gian lận đâu có nằm ở ‘cái hộp’."

"............................................Hả?"

Tôi nhẹ nhàng vẫy tay phải.

Và từ tay áo của tôi, một quả cầu trắng rơi xuống.

"Gyố!? Hả!? Hảảảảảảảảảả!?"

"Đồ ngốc, suỵỵỵỵỵt! Giọng ông to quá đó."

"À, x-xin lỗi’s... nhưng... hả!?"

Umaro trợn tròn mắt.

Cũng phải thôi.

Gã là người đứng gần nhất mà còn không nhận ra gì cả mà.

"Xin lỗi nhé, Umaro. Thật sự xin lỗi... Ông giống như vô tình trở thành đồng phạm trong việc xấu vậy."

"Nônô!? Unôôôôôôô!? Nôô!?"

Umaro quá choáng váng đến nỗi chỉ phát ra những âm thanh kỳ lạ. Tôi nhẹ nhàng đặt quả cầu trắng vào tay phải gã.

"Umaro. Xử lý quả cầu này sao cho không ai phát hiện nhé."

"Ya, Yaya ya Ya, Yashiro!? C-cậu... quả nhiên...!?"

"Suỵt! Nếu không 'xử lý nhanh chóng sao cho không để ai phát hiện'... chúng ta sẽ gặp nhiều rắc rối đấy... 'đồng phạm'."

"Q-quỷ’s... Yashiro-san là quỷ’s..."

Mặt tái xanh, Umaro vội vàng nhét quả cầu trắng vào túi.

"L-Liếc qua thì đúng là màu trắng’s... Vậy là sao’s? Quả cầu trắng này từ đâu ra’s?"

Có vẻ như nếu không giải thích thì gã sẽ không hiểu, nên tôi quyết định tiết lộ cho gã.

Đây là một thủ thuật rất đơn giản.

"Tôi giấu quả cầu trắng trong tay áo. Rồi tráo nó với quả cầu đỏ khi bỏ vào hộp."

Trước đây, tôi đã cải tiến cơ chế giấu dao trong tay áo, và giờ có thể giấu quả cầu nhỏ trong đó.

Tôi cầm ba quả cầu bằng tay phải, chuyển sang tay trái rồi bỏ vào hộp, lặp lại hai lần, và trong khi mọi người chú ý vào tay trái đang bỏ quả cầu trắng vào hộp, tôi đã tráo quả cầu đỏ với quả cầu trắng trong tay áo, rồi bỏ cầu trắng vào hộp. Thay vì cho thấy màu của quả cầu, tôi cố tình tạo ra âm thanh trong hộp để thể hiện rằng "Tôi đã bỏ vào rồi đấy".

"Vì vậy, dù Demilly và Ricardo rút quả nào thì cũng sẽ là màu trắng."

"N-nhưng, cuối cùng, hộp đã trống rỗng mà?"

"Thì khi lấy quả cuối cùng, tôi giấu quả cầu trắng trong hộp vào tay áo, và làm như thể tôi lấy quả cầu đỏ từ trong hộp ra."

"...Tôi hoàn toàn không nhận ra’s..."

Umaro có thể không biết, nhưng thực ra tôi rất giỏi ảo thuật. Đặc biệt là ảo thuật bàn với bài, đồng xu và những quả cầu nhỏ như thế này.

Việc tôi để Umaro mang chiếc hộp gỗ đến giữa buổi lễ khai mạc cũng là màn kịch để làm mọi người nghĩ rằng nếu có trò gian lận thì nó sẽ nằm ở chiếc hộp.

Trước đó, chúng tôi đã gặp nhau, trò chuyện, và xuất hiện cùng nhau, nên bình thường không ai nghĩ rằng tôi đã gài bẫy trên cơ thể mình.

Ảo thuật là thứ bắt đầu từ trước khi lên sân khấu đấy.

"...Làm sao cậu có thể giấu quả cầu khá to trong tay áo mà vẫn cư xử bình thường vậy’s?"

"Tôi hơi khéo léo một chút thôi."

"...Tôi sẽ không bao giờ tin tưởng Yashiro-san nữa’s... theo nghĩa tốt’s."

Câu nói cuối cùng chẳng hề làm dịu đi tình hình, nhưng tôi hiểu cảm giác của gã.

"Ôi... tim tôi đau quá’s... Tôi không nghĩ mình có thể tham gia cuộc thi ăn nhiều nữa’s..."

Umaro yếu ớt nói.

Nói thì nói vậy, nếu có Magda cổ vũ thì gã sẽ lập tức hồi phục thôi.

Và thế là, cuộc thi ăn nhiều bắt đầu.

Không, thực ra nó đã bắt đầu từ trước rồi.

Dù sao thì, chiến thắng đầu tiên là của chúng tôi.

Tôi sẽ chiến đấu theo cách của mình vậy.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

lâu lắm r mới thấy "Tinh linh..." :)))
ước gì có minh hoạ Estella "có ngực"
Xem thêm