Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)
Chương 140: Trận thứ năm - Sức ăn khủng khiếp của tình yêu
4 Bình luận - Độ dài: 7,037 từ - Cập nhật:
Vì không thể giành được chiến thắng nào cho đến hết trận thứ tư, Quận 40 đã chính thức bị loại.
"Gahaha, ta đã cố gắng hết sức rồi," Javier cười và gãi đầu.
Không, ông có ăn được miếng nào đâu. Ông chỉ nói những lời tội nghiệp với miếng táo kiểu như "Con là Imelda sao!?" thôi.
Ở trận thứ tư, Quận 40 và Quận 41 đều xếp hạng chót, nhưng vì Quận 40 đã bị loại, sau cuộc thảo luận, họ quyết định Quận 40 sẽ phụ trách nấu ăn cho trận đấu thứ năm.
"Chúng tôi đã mất cơ hội thể hiện rồi, nên ít nhất cho chúng tôi phụ trách nấu ăn được chứ? Làm ơn đi," Javier năn nỉ hết lòng. Có lẽ vì Demilly, ông ta muốn bảo vệ quyền đó bằng mọi giá.
Vì vậy, trận thứ năm sẽ sử dụng món ăn của Quận 40, và là cuộc đối đầu giữa Quận 41 và Quận 42.
"Cuối cùng cũng đến trận quyết định rồi nhỉ," Estella nói, lúc này đã cởi bỏ bộ váy, tháo bộ ngực giả, trở lại ngoại hình thường ngày và đang nhai táo.
...Cô đang muốn thể hiện gì vậy? Cô đã xem từ đầu tới cuối mà. À, tôi hiểu rồi.
"Ngon không?" Tôi hỏi.
"Đương nhiên. Đây là táo của Quận 42 mà? Chắc chắn là ngon rồi," cô ta nói với vẻ hài lòng sau khi ăn hết một miếng táo.
Tôi đã nhận được thông điệp của cô.
Đó là điều mà tôi muốn nói, và có vẻ như nó đã được truyền đạt đúng.
Estella gật đầu hài lòng, vỗ tay và hô to về phía khán giả.
"Trận thứ năm là cuộc chiến tổng lực! Mọi người hãy cổ vũ hết mình nhé!"
Theo lời Estella, tất cả mọi người có mặt đều cất tiếng hò reo.
Trận đấu cuối cùng này, với sự cổ vũ từ mọi người, thực sự sẽ là một cuộc chiến tổng lực.
Sát khí đang tỏa ra từ khu vực Quận 41.
Ricardo cũng đã rời phòng VIP, có vẻ hắn sẽ xem từ khu vực chờ của Quận 41.
Phòng VIP coi bộ vô dụng rồi.
"...Yashiro."
Magda tiến về phía tôi.
Mặc dù sắp bước vào trận đấu, con bé vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không biểu lộ cảm xúc như thường lệ.
Tuy nhiên, đôi tai con bé đang khẽ động đậy.
"Nhóc có căng thẳng không?"
"...Vừa phải."
Tôi đặt tay lên đầu và xoa đôi tai của con bé.
Thông thường, con bé sẽ phát ra tiếng "mufuu" ngay lập tức, nhưng có lẽ do căng thẳng nên không phản ứng như vậy.
Không biết tôi cảm giác có đúng không, nhưng đôi tai bông xù của con bé dường như cứng hơn bình thường một chút.
"...Magda nhất định sẽ chiến thắng."
Con bé hẳn hiểu phát ngôn đó nguy hiểm đến mức nào.
Tất nhiên, tôi không có ý định dùng Tinh linh Thẩm phán với phát ngôn này. Dù vậy, nó vẫn nguy hiểm.
Magda đang cố gắng thúc đẩy bản thân để giành chiến thắng đến mức đó.
Nói "thua cũng không sao" hẳn là quá tàn nhẫn với con bé lúc này.
Nhưng tôi cũng không thể nói "nhất định phải thắng".
Không có nhiều lời tôi có thể nói với con bé lúc này.
Vì vậy, tôi quyết định nói câu này:
"Trông cậy vào nhóc đấy."
"...Ừm. Cứ tin tưởng Magda."
Cố gắng hết sức đi.
Nếu như không được... ta sẽ nghĩ cách khác.
Dù sao thì, nếu có thể thắng thì tốt quá.
—Keng keng keng keng!
Tiếng chuông báo hiệu sẵn sàng vang lên.
Dù vui hay buồn, đây là trận đấu cuối cùng.
"...Vậy, Magda đi đây."
"Ừ! Lên đi!"
"Magda-san! Cố lên nhé!"
"Magdaccho chắc chắn sẽ thắng!"
"Chúng tôi, tất cả mọi người ở đây, đang dõi theo em đấy!"
"...Thật an tâm."
Magda chậm rãi nhìn tất cả chúng tôi và khẽ gật đầu.
"...Nơi Magda thuộc về là ở đây."
Rồi con bé ngẩng đầu lên và nhìn thẳng về phía trước.
"...Nhất định, sẽ bảo vệ."
Với lời tuyên bố mạnh mẽ, Magda bước lên sân khấu.
...Nơi thuộc về sao?
Đối với Magda, đó là thứ quý giá nhất.
Thứ mà con bé luôn mong muốn.
Vì những thứ quý giá, con người có thể trở nên mạnh mẽ.
Vậy thì, tôi phải cổ vũ con bé hết mình.
Trong khi những lời cổ vũ của Quận 42 dành cho Magda vang lên lúc con bé bước lên sân khấu, bên phía Quận 41 cũng vang lên tiếng hoan hô.
Tuyển thủ của đối phương cũng bước lên sân khấu.
Mái tóc trắng với thân hình mảnh khảnh... không, thực ra là cơ bắp săn chắc. Một cơ thể vừa mềm dẻo vừa khỏe mạnh, đó là những gì tôi cảm nhận được.
"Alvaro xuất hiện rồi sao..."
"Usse..."
Đột nhiên, Usse bước đến từ phía sau tôi, hai tay khoanh trước ngực.
Vì là người của Hội săn bắt nên gã có vẻ biết về đối thủ đó, nhưng...
"Ông có mặt ở đây sao?"
"Tao ở đây suốt! Cả hôm qua và hôm nay, tao ở đây từ sáng! Tao thậm chí còn mới ăn táo lúc nãy cơ mà!"
Tôi hoàn toàn không nhận thấy gã.
Chắc não tôi đang từ chối nhận biết? Có thể não tôi được trang bị bộ lọc "Usse Canceler" chăng?
"Hắn là người thế nào?"
"Mạnh lắm. Nếu phải chọn Top 5 trong Hội săn bắt bây giờ, hắn chắc chắn nằm trong số đó. Mặc dù còn trẻ, nhưng là một kẻ ngạo mạn."
Nhìn Alvaro, tôi đoán hắn chỉ tuổi teen... khoảng 14 hoặc 15 tuổi.
Nhân tiện, Usse, nhìn từ góc độ nào cũng chỉ là một ông chú. Đừng ghen tị, ông chú ạ.
"Đừng khó chịu thế. Về mùi hôi của tuổi già, ông thắng thế áp đảo mà."
"Chả vui chút nào cả! Cơ mà, tao không có hôi!"
Usse sủa điên cuồng, nhưng tôi không có thời gian để bàn về mùi của gã. Tôi nên nhanh chóng hỏi về vấn đề chính.
"Vậy, hắn ăn được bao nhiêu?"
"Ai biết. Vì tao chưa xem hắn ăn uống bao uống bao giờ cả... Hắn ăn nhiều lắm sao?"
Không giống như Gustav, có vẻ như Alvaro không phải là người ăn nhiều.
Vì họ đã sử dụng Gustav ở trận thứ tư nên người còn lại là một tuyển thủ không mấy nổi bật... phải không nhỉ?
Không... Ricardo không thể đơn giản như vậy được... có thể Medra đã chỉ bảo gì đó cho hắn.
"Chắc là có bí mật nào đó..."
"Nói về bí mật thì... Alvaro có thể biến hình đấy."
"Biến hình!?"
Cái gì vậy!? Nghe có vẻ ngầu!?
"Đỏ à!? Hay là xanh lạnh lùng!?"
"Tao chẳng hiểu mày đang nói gì, nhưng... hắn có một chế độ chiến đấu... à, giống như Mẹ vậy."
"Medra... cũng có thể biến hình sao..."
Trong tâm trí tôi hiện lên hình ảnh Medra biến thành một ma thú khổng lồ, vượt qua giới hạn của con người.
"Mày cũng đã thấy rồi mà! Tai của Mẹ nhô lên từ đầu!"
"À, cái năng lực vô tích sự đó á...?"
Vậy nghĩa là nếu tên Alvaro kia tập trung, tai sẽ nhô lên? Tai thú trên đầu một thằng đực rựa có giá trị gì chứ? Năng lực phèn vãi.
"Yashiro-san."
"Hô! Chủ quán!"
Ginette gọi tôi, nhưng không hiểu sao Usse lại trả lời với vẻ phấn khích cao độ.
Từ khi nào mà ông trở thành "Yashiro-san" vậy?
"Ây dà, hôm nay cô vẫn (liếc) xinh đẹp (liếc) và hăng hái nhỉ (liếc liếc liếc)."
Ánh mắt của Usse trung thực quá.
Có nên thu phí mỗi lần nhìn không nhỉ?
...Không được, tôi sẽ phá sản mất.
"Usse, ông nhìn nhiều quá rồi đấy."
"Hả!? T-tao đâu có nhìn! (liếc)"
Rõ ràng thế còn chối nữa.
"Ha, haha, ăn nói xà lơ ghê! Thôi, tao đi đây!"
Usse bước đi xa dần một cách vụng về, cử động chân tay không ăn nhịp.
Tôi muốn nghe thêm thông tin về Hội săn bắt... nhưng khi có Ginette ở đây thì Usse lại trở thành "Yêu quái-liếc-khe-ngực"...thôi, kệ vậy.
"Thế, sao? Cô cần tôi làm gì à?"
"Vâng! Ta cùng nhau cổ vũ nhé!"
"Hả?"
Cô ta đến chỉ để nói điều đó sao?
"Hãy cổ vũ thật nhiều để Magda-san có thể cố gắng hết sức!"
"À... ừ."
Giống như cách Magda coi Ánh Dương Quán là nơi mình thuộc về, Ginette cũng coi Magda như một thành viên trong gia đình, nên chắc chắn cô ta sẽ cổ vũ rất nhiệt tình.
"...Cùng cổ vũ cô ta hết mình nào."
"Vâng!"
Chúng tôi gật đầu với nhau và hướng ánh mắt về phía sân khấu.
Magda và Alvaro đã ngồi vào chỗ của họ.
Trước mặt cả hai là những miếng thịt được xiên bằng những que sắt dài, trông giống như shish kebab.
"Lại là thịt à..."
"Cả Hội săn bắt và Hội tiều phu đều thường xuyên ăn trong rừng, nên việc phát triển những món ăn chỉ cần nướng thịt là điều hiển nhiên," Estella giải thích với vẻ mặt tự hào.
“Ngẫm lại thì, món nướng không phát triển mấy ở Quận 42 nhỉ. Chỉ thấy xúc xích và hamburg thôi.”
"Điều đó là vì phần lớn thịt ma thú đều được tiêu thụ ở Quận 40 và Quận 41. Những gì đến được Quận 42 chỉ là những mảnh vụn và thịt xay rẻ tiền thôi."
"Một phần cũng do Assunto trước đây đã phân biệt đối xử trắng trợn nhỉ."
"Dù sao đi nữa, thịt ma thú quá đắt nên chúng tôi không mua thường xuyên được."
Kết quả là đã phát triển sản phẩm gia công như xúc à?
"Onii-chan! Mấy miếng thịt đó trông ngon quá! Em có thể ăn hết ba xiên một cách dễ dàng đấy!"
"Ba xiên thì bình thường thôi..."
Ít nhất phải nói mười xiên hay trăm xiên chứ.
Mà, với tôi thì một xiên là đủ rồi.
"Magdaccho chắc chắn sẽ ăn được nhiều hơn nhiều!"
"Ừ. Chắc chắn con bé sẽ ăn rất nhiều."
"Dù sao đây cũng là trận quyết định cuối cùng... Tôi đoán đối thủ cũng sẽ ăn khá nhiều đấy."
Kết quả của cuộc thi chỉ có thể biết khi nó bắt đầu.
Chúng tôi, những người đứng ngoài, chỉ có thể tin tưởng quan sát... và rồi—
— KENG!
Tiếng chuông báo hiệu trận đấu bắt đầu vang lên.
""""Cố lên, Magdaaa!""""
""""Đừng thua, Alvarooo!""""
Cả hai, dưới những lời cổ vũ nồng nhiệt, cắn vào miếng thịt xiên cùng một lúc.
"...Ăm ăm."
"Nhom nhom..."
Bình thường vãi!?
Sao tốc độ bình thường thế!?
"Họ trông có vẻ ăn ngon miệng..."
"Magda-san bình thường ăn ít mà."
À quên, nếu không sử dụng "Ánh Đỏ", Magda chỉ ăn bằng một đứa trẻ bình thường thôi.
"L-liệu có ổn không, Yashiro!?"
"Không sao đâu."
Chúng tôi có vũ khí bí mật.
"Loretta đã liều mạng lấy được lời hứa rồi, đúng không? Nhờ chuyện đó, chúng ta có thể 'cổ vũ' một cách đường hoàng."
"Hoé!? E-em đã làm gì sao?"
Trận thứ hai, lúc Loretta bị xử thua vì phạm quy, Ricardo và Demilly rõ ràng đã thừa nhận, rằng việc ‘sử dụng đặc tính thú để ăn là hợp lệ’. Có nghĩa là...
"Becco!"
"Tại hạ chờ nãy giờ degozaru!"
Đáp lại lời gọi của tôi, Becco xuất hiện với một chiếc hộp khổng lồ trên lưng.
Estella và Loretta nhường chỗ, và Becco đứng vào vị trí bên cạnh tôi.
"Đây... là cái gì vậy?"
Estella nhìn chiếc hộp gỗ lớn mà Becco mang theo với vẻ mặt nghi ngờ.
"Đây là 'Ra từng con một', đặc chế của Umaro!"
"Dù có nói tên thì... "
"Nếu mua ngay bây giờ, sẽ được tặng thêm một cái nữa!"
"Ừm... tôi không cần, nhưng đây rốt cuộc là cái gì vậy?"
Estella hoàn toàn không mắc câu.
Cô là con gái, bùng cháy tinh thần mua sắm lên đi chứ.
"A! Tay của Magdaccho đã dừng lại rồi!"
"Hả!? Mới chỉ đĩa thứ hai thôi mà!?"
"Đối thủ đã bắt đầu đĩa thứ ba rồi."
Alvaro cũng không có vẻ gì là người ăn nhiều... nhưng với trạng thái bình thường của Magda, quả là quá sức.
Nhưng... với "Ra từng con một" này thì...!
"Becco!"
"Tại hạ đã sẵn sàng degozaru! Nếu tại hạ có thể giúp ích ở đây, cơn ác mộng hôm đó cũng được chuộc lại degozaru! Nào, hãy gây náo loạn một cách hoành tráng đi degozaru!"
Khi Becco kéo cần gạt được gắn trên "Ra từng con một", âm thanh ghê rợn phát ra từ trong hộp.
―Vuuuuuuuuuuu!
Đó là tiếng vỗ cánh.
Hơn nữa... còn là của con ong khổng lồ.
Và rồi, một con ma thú bay ra từ chiếc hộp.
Đó là một con ong khổng lồ có kích thước bằng lòng bàn tay.
"Yashiro!? Đó là...!?"
Nhìn thấy con ong bay ra từ hộp, Estella nhăn mặt.
Tương tự, Ginette và Loretta cũng căng thẳng.
"Phải! Đó là Ong Hòe, loài đã tấn công Becco hôm bữa!"
"Nếu thả thứ như vậy ra ở đây thì...!?"
Đừng lo, Estella! Tôi đã chuẩn bị rồi!
"Tôi đã cho Magda chạm vào ‘hòe nhử ong’ từ trước!"
Con Ong Hòe này có tập tính lao thẳng vào hòe nhử ong mà không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác. Khán giả sẽ không bị hại đâu!
"A, Ong Hòe đang bay về phía Magdaccho!"
Như chứng minh điều đó, con Ong Hòe vừa được thả ra đã bay thẳng về phía Magda.
"Magda-san, nguy hiể..."
Khi ginette vừa lên tiếng—
Từ cánh tay phải của Magda, một luồng sáng màu đỏ mờ ảo tỏa ra, và ngay lập tức, con Ong Hòe nổ tung.
Mắt chúng tôi không theo kịp, nhưng có vẻ con bé đã búng tay.
...Ừm, tôi sẽ không bao giờ chơi oẳn tù tì búng tay với Magda.
"...Có... vẻ... không... có... vấn... đề... gì... nhỉ?"
Ginette nói lắp bắp vì quá ngạc nhiên trước sự việc vừa diễn ra.
Nhưng điều đáng chú ý không phải ở đó!
"Ồ! Nhìn Magda kìa!"
Theo hướng Estella chỉ tay, có điều khác thường xảy ra với Magda đã hoàn toàn ngừng ăn một lúc.
"Thêm phần nữa!"
Con bé đã ăn sạch xiên thịt còn lại trên đĩa.
"Cậu lợi dụng sức mạnh 'Ánh Đỏ' để đẩy Magda vào trạng thái đói nhỉ!"
"Phải! Ngay cả khi sử dụng đặc tính thú, 'miễn là để ăn' thì không phạm quy!"
Chính Ricardo đã nói thế mà!
Nếu cái này bị coi là phạm quy, thì "Change the Stomach" ở trận thứ hai cũng phạm quy!
"Ê, Ooba Yashiro!"
Dù vậy, Ricardo vẫn xông vào từ khu vực bên cạnh.
"Vụ này là phạm quy đấy!?"
Trong khi hắn đang gào lên, con thứ hai, let's go.
"Này, đừng có thả nó ngay khi ta nói chứ!"
"Việc sử dụng đặc tính thú không phạm quy kia mà?"
"Ta sẽ không phàn nàn nếu con bé tự sử dụng, nhưng nếu ngươi giúp đỡ từ bên ngoài thì lại là chuyện khác!"
Lúc nào cũng tự điều chỉnh luật thuận tiện cho mình.
"Vậy thì chúng ta tổ chức cuộc họp lãnh chúa đi. Dành khoảng ba tiếng để thảo luận kỹ lưỡng."
"Lúc đó trận đấu kết thúc mất rồi còn gì! Và đừng có lén thả con thứ ba ra!"
Người gì đâu mà để ý tiểu tiết quá đi...
"Tôi hiểu rồi. Từ lần sau tôi sẽ cẩn thận."
"Làm gì còn lần sau! Và đừng thả con thứ tư ra!"
Tôi liếc nhìn Magda.
Con bé đã ăn hết sáu đĩa, và hiện tại đĩa thứ bảy đang được mang đến.
Trong "Ra từng con một" có ba mươi con Ong Hòe.
Nhìn tốc độ của gã Alvaro kia, tôi không nghĩ hắn có thể ăn hơn ba mươi đĩa.
Trận này chúng tôi thắng rồi.
"Dù sao đi nữa! Nếu ngươi dám chạm vào cần gạt đó một lần nữa, ta sẽ xử các ngươi thua vì phạm quy!"
"Gì chứ hả! Đây là một kế hoạch hay kia mà!"
Tôi gầm lên và đá đổ "Ra từng con một" như thể đang trút giận.
Một góc đá hoàn hảo. "Ra từng con một" ngã xuống đất, phát ra tiếng "rắc".
Cùng với âm thanh đó, một thanh gỗ dài bay lên không trung.
Là cần gạt.
"Thôi, xong. Nó bị hỏng mất rồi."
"Ngươi! Ngươi cố ý làm vậy đúng không!?"
"Này này, anh nghĩ tôi vì giận dữ mà có thể phá hủy cần gạt một cách hoàn hảo như vậy sao?"
Tôi chỉ hỏi "anh nghĩ...?", nên không phải là nói dối. Nhân tiện, tất nhiên là tôi có thể làm được! Tôi đã bảo Umaro thiết kế như thế mà!
"Chết tiệt! Giờ thì sao đây!?"
"Ai biết? À, chắc là nắp sẽ mở toang ra chăng?"
"Ngươi đúng là...!"
Khi Ricardo sấn tới, tôi huýt sáo để đánh trống lảng.
Bên trong "Ra từng con một" được chia thành ba mươi ngăn nhỏ, mỗi ngăn chứa một con Ong Hòe.
Tất cả các cửa ngăn đều được liên kết với nhau, được thiết kế để mở theo thứ tự từ góc trên bên trái. Khi một cửa mở ra, tất cả các cửa khác đều bị khóa, và sau khi con ong đi qua cửa dẫn ra ngoài (cửa này chỉ có thể đẩy từ trong ra), khóa của ngăn tiếp theo sẽ được mở.
Có lẽ dễ hiểu hơn nếu tưởng tượng theo chương trình máy tính.
Kiểu như sau khi đi qua A, nếu đi qua B, A' sẽ được kích hoạt.
Tóm lại, ba mươi con Ong Hòe được cất giữ trong này sẽ được thả ra từng con một.
À phải rồi, vì Ong Hòe là loài ong nguy hiểm có thể gây hại cho con người và có khả năng sinh sản đáng sợ, nên chúng đã được chỉ định là ma thú cần tiêu diệt ở Quận 42.
Vì vậy, Magda không có lỗi gì khi tiêu diệt Ong Hòe.
Nếu có ai có lỗi, thì đó là tôi, kẻ đã cố tình mang chúng từ núi xuống đây và sử dụng cho mục đích cá nhân.
"Dừng lại! Trận đấu này vô hiệu!"
Ricardo hành động đúng như tôi dự đoán.
Vì vậy, tôi cũng đưa ra lời phản bác đã chuẩn bị sẵn.
"Gì vậy? Mỗi lần sắp thua là anh lại hủy bỏ à? Đúng là thằng hèn."
"...Ngươi nói cái gì?"
Để khiêu khích Ricardo đang giận dữ, tôi mỉm cười rạng rỡ và nói:
"Sự thật là vậy mà, đúng không? Bên anh sử dụng kỹ thuật kỳ lạ như 'Change the Stomach' thì được, nhưng khi đối thủ làm điều gì bất ngờ thì lại kêu 'phạm quy'... Như thể anh đang nói rằng nếu không tiết lộ chiến thuật trước thì coi như phạm quy vậy."
Quân bài chủ lực là thứ nên giữ bí mật chứ.
"Khi mọi thứ không diễn ra như ý muốn thì nổi cáu lên và la hét 'Không tính', 'Gian lận', 'Không chấp nhận'... Chơi vậy ai chơi với anh?"
" 'Change the Stomach' của Dorino hoàn toàn khác với những gì ngươi đang làm!"
"Nhưng đều là đánh lừa còn gì. Nếu biết hắn có kỹ năng như vậy, chúng tôi đã có thể chuẩn bị đối sách phù hợp rồi."
Mặc dù tôi không biết phải đối phó với bốn cái dạ dày như thế nào, nhưng cứ nói vậy đã.
"Nếu nói trận đấu này vô hiệu, thì Dorino ở trận hai phải bị loại. Còn nữa, Quận 40 đưa ra món gà siêu cay mà chẳng mấy người ăn nổi thì cũng phạm quy chứ hả? Vậy thì, coi như trận thứ hai, trận thứ ba, và cả trận thứ năm này đều vô hiệu. Như thế, chỉ có chúng tôi thắng hai trận, và Quận 42 sẽ giành chiến thắng chung cuộc ha."
"Làm sao có thể chấp nhận logic vô lý như vậy được!?"
"Vậy thì hãy ngoan ngoãn mà xem đi."
"Ngươi...!"
Đúng lúc Ricardo vươn tay định túm cổ áo tôi.
"Xin chờ một chút, thưa ngài Lãnh chúa!"
Một giọng nam vang lên từ trên sân khấu.
Người can thiệp là Alvaro của Quận 41.
"Tôi không phiền đâu! Cứ tiếp tục trận đấu này đi ạ!"
"Nhưng...!"
Khi Ricardo định phản đối, Alvaro nở một nụ cười.
Một nụ cười hung dữ như dã thú đã tìm thấy con mồi.
"Đổi lại... tôi cũng sẽ nghiêm túc."
"Haaaa!" Alvaro hét lên đầy khí thế, và khói trắng bốc lên từ toàn thân hắn.
Không, đó không phải khói. Đó là aura trắng.
Nó rất giống với Ánh Đỏ của Magda...
"Nào, hãy xem đây!"
Khi Alvaro búng ngón tay mạnh mẽ, một thứ như sóng chân không trắng xuất hiện.
Sóng chân không đó lao qua không gian với tốc độ kinh người, thổi bay con Ong Hòe đang bay về phía Magda.
"Aaa! Đói quá!"
Sau khi hét lên như vậy, Alvaro nuốt chửng xiên thịt trên đĩa chỉ trong nháy mắt.
Lúc này tôi mới nhận ra.
Khuôn mặt của Alvaro đã thay đổi.
Đôi tai hổ mọc trên đầu hắn, và từ mũi trở xuống cũng có hình dạng giống như hổ.
Tuy nhiên, điểm khác biệt lớn so với Magda là bộ lông của hắn màu trắng tinh...
"Alvaro thuộc tộc người bạch hổ sẽ chấp nhận mọi thách đấu trong bất kỳ tình huống nào!"
Ng-người bạch hổ... đồng loại với Magda sao?
Tôi lập tức quay lại và trừng mắt nhìn Usse.
"Ủa? À, tao chưa nói à?"
"Tôi đéo có nghe gì hết, đồ ngốc!"
Usse giả vờ ngây thơ. Tôi sẽ trừng phạt gã nghiêm khắc sau!
"Nào! Cứ thả Ong Hòe ra thoải mái đi! Tôi nhanh hơn Magda, sẽ hạ tất cả bọn chúng!"
"...Hmm. 'Phi Vuốt' (Móng Vuốt Bay) của Alvaro cực kỳ chính xác... Với đường bay đơn giản của Ong Hòe, hắn hầu như không thể phóng trượt... Chúng sẽ bị chặn lại trước khi đến được chỗ Magda... Căng rồi đây."
Magda và Alvaro ngồi ở hai vị trí cách xa nhau.
Ong Hòe bay từ "Ra từng con một" hướng về phía Magda theo quỹ đạo thẳng tắp.
Dù ngồi ở vị trí cách xa, Alvaro vẫn có thể tấn công chúng bằng kỹ thuật phiền phức mang tên ‘Phi Vuốt’.
"Nếu không phải thực chiến, tôi không thể sử dụng 'Thứ Sủi Bọt Xì Xèo Màu Trắng', nhưng nếu có ma thú, tôi có thể phát huy sức mạnh!"
‘Bọt Trắng’ cái gì cơ!? Sao chép Magda à!?
Nghĩa là, chiến thuật Ong Hòe mà tôi nghĩ ra như một phương pháp đảm bảo chiến thắng cho Magda, lại trở thành phương pháp mà Alvaro có thể tận dụng!?
"Yashiro, không hay rồi..."
Estella ghé vào tai tôi thì thầm, cẩn thận để Ricardo đứng cạnh không nghe thấy.
"Nhìn số đĩa của hai người họ xem."
Nhìn theo lời cô ta, tôi thấy Magda đã ăn được 13 đĩa, còn Alvaro là 6 đĩa.
Trước khi sử dụng ‘Ánh Đỏ’, Magda chỉ ăn được 2 đĩa.
Alvaro vừa mới đánh bại một con Ong Hòe và thêm một đĩa, nên giờ là 6 đĩa...
Nghĩa là còn 18 con Ong Hòe.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng tôi sẽ bị lật ngược tình thế...
"Được rồi, Ricardo! Hãy hủy bỏ trận đấu này và bắt đầu lại đi!"
"Vừa mới gặp bất lợi là ngươi đã nói lời thuận tiện cho mình sao!"
Xì, đồ ích kỷ!
"Magda không thể phóng aura như Alvaro... Điều đó nghĩa là..."
"Magda không thể đánh bại Ong Hòe nữa... tức không thể sử dụng 'Ánh Đỏ' nữa sao..."
Không có ‘Ánh Đỏ’, Magda chỉ ăn được tối đa hai xiên... không có cách nào để thắng cả...
"Yashiro-san! Tôi có ý này’s!"
Trong tình thế nguy cấp của Magda, Umaro chạy tới.
"Việc sử dụng Ong Hòe đã được song phương chấp nhận. Nghĩa là, nó hợp lệ, đúng không’s!?"
Câu đó không phải nói tôi, mà là với Ricardo.
"Hừm! Đến nước này rồi thì sao cũng được!"
"Tôi xin ghi nhận lời đó’s."
Umaro mỉm cười gian xảo.
Ơ... Umaro là kiểu nhân vật như vậy sao?
"Ông... có bị nhiễm cái gì không vậy?"
"Nhiễm Yashiro-san chứ ai’s!? Cậu không nhận ra sao’s!?"
Không, không, không. Liên quan gì tôi.
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, Alvaro tiếp tục sử dụng Phi Vuốt để đánh bại Ong Hòe và ăn hết xiên thịt tương ứng. Đĩa chất đống trên bàn của Alvaro.
"Nếu thả từng con một thì con gã hổ trắng kia sẽ lấy hết! Vậy thì..."
Nhìn đôi mắt lóe sáng của Umaro, tôi đã hiểu ý định của gã.
"...Ông làm được không?"
"Tất nhiên’s!"
"Vậy à..."
Magda có thể gặp nguy hiểm, nhưng...
Khi tôi nhìn về phía Magda, dường như con bé đã hiểu ý chúng tôi và gật đầu.
Được rồi... nếu không còn cách nào khác...
"Này! Đầu bếp Quận 40!"
Để cho chắc, tôi báo trước cho nơi có thể bị ảnh hưởng nhiều nhất.
"Mau nướng thật nhiều thịt đi!"
Và tôi ra tín hiệu cho Umaro.
"Được rồi! Làm đi!"
"Rõ’s!"
Umaro gõ vài lần vào đáy của "Ra từng con một" đã đổ, đột nhiên cái hộp hoàn toàn vỡ nát. Giống như bối cảnh của một chương trình hài kịch, nó vỡ một cách thú vị, và hơn mười con Ong Hòe bị nhốt bên trong đồng loạt bay ra ngoài.
Magda... đừng bị thương nhé!
Đàn Ong Hòe lao về phía Magda cùng một lúc.
"Chết tiệt! Không thể phóng Phi Vuốt liên tục được!!"
Alvaro vội vàng phóng Phi Vuốt.
Hắn hạ được vài con, nhưng không kịp xử tất cả.
Magda diệt ngọn những con Ong Hòe đã né được Phi Vuốt và bay đến chỗ con bé.
Rồi cả hai bên đều ăn số xiên thịt tương ứng với số Ong Hòe họ đã tiêu diệt.
Đĩa chất cao dần.
Như dự đoán, trong vài phút này, những người la hét không ai khác ngoài các đầu bếp của Quận 40.
"Yashiro-san, tất cả Ong Hòe đã bị tiêu diệt’s!"
"Số đĩa thế nào!?"
Nhìn vào bàn của Magda, tôi thấy 20 đĩa đã được chất đống.
Còn bên phía Alvaro... 19 đĩa.
"Tuyệt!"
Dù đã tấn công dữ dội, Alvaro vẫn không thể bắt kịp Magda.
Vậy là thắ...
"Cho thêm phần nữa!"
Mặc dù Ong Hòe đã không còn, Alvaro vẫn gọi thêm thức ăn.
"Nếu các người nghĩ mình đã thắng thì quá ngây thơ rồi! Tôi vẫn còn ăn được nữa!"
"Cái gì...!?"
Trong thành phố có tồn tại Tinh linh Thẩm phản này thì chắc là chuyện không thể, nhưng tôi vẫn hy vọng đó chỉ là lời hù dọa.
Nhưng...
"Thêm một phần nữa!"
Alvaro đã làm sạch một đĩa và đang gọi thêm.
Hóa ra không phải hù dọa sao!?
"A, Yashiro-san... số đĩa đã..."
Ginette thì thầm với khuôn mặt tái xanh.
Số đĩa chất đống trên bàn mỗi bên đều là 20... họ đã hòa nhau.
Nguy rồi... Magda đã chạm đến giới hạn. Con bé không thể nào ăn thêm được...
"...Thêm một phần nữa."
Với giọng đơn điệu như mọi khi, Magda gọi thêm thức ăn.
Mặc dù vẻ mặt con bé vẫn điềm tĩnh...
"N-nà, Yashiro! Có khi nào sau khi dùng thứ màu đỏ đó, dạ dày Magda được khởi động lại và có thể ăn tiếp không?"
Delia đặt câu hỏi đầy hy vọng... nhưng điều đó không thể.
Khi sử dụng ‘Ánh Đỏ’, Magda rơi vào trạng thái điên cuồng vì đói, và chỉ khi no thì mới trở lại bình thường.
Hiện tại, nếu Magda đang điềm tĩnh, thì có nghĩa là con bé đã ‘no’.
Không thể có chuyện con bé ăn thêm được nữa.
Thế nhưng, Magda vẫn cắn vào xiên thịt mọng nước, trông có vẻ rất nặng mới được chuẩn bị.
"Magda! Đừng cố quá!"
Chính tôi cũng bất ngờ vì câu mình vừa nói.
Nhưng tôi không thể không nói điều đó.
Vì tôi biết rõ Magda đang cố quá sức.
"Cho thêm phần nữa!"
Alvaro dường như vẫn còn sức... chúng tôi không thể thắng. Nhưng, có sao đâu.
Đúng vậy. Thua cũng không sao!
Nếu vậy thì tôi sẽ tìm cách để cổng thành được xây dựng.
Ngay cả khi tiến độ bị chậm, tôi sẽ đảm bảo nó được hoàn thành.
Vậy cho nên giờ có thua cũng không sao...
"...Phải cố."
Miệng vẫn ngậm miếng thịt, Magda cùi mặt thì thầm.
Không ai trong chúng tôi nói gì, tất cả đều lắng nghe giọng nói của Magda.
"...Magda sẽ làm bất cứ điều gì... để không thua..."
Con bé cắn mạnh vào miếng thịt.
Quyết tâm ăn hết rõ ràng, sự nghiêm túc cũng được truyền đạt.
Tuy nhiên, tốc độ ăn không tăng lên. Dù nhai bao nhiêu, miếng thịt vẫn không trôi qua cổ họng.
Cơ thể con bé đã từ chối ăn thêm.
"...Magda... sẽ thắng. Vì Quận 42... vì Ánh Dương Quán... vì Chủ quán và Loretta... vì tất cả mọi người đến quán... và..."
Khi Magda ngẩng mặt lên, gương mặt con bé ướt đẫm nước mắt.
"...Vì Yashiro!"
Miệng con bé đầy thịt, hai má phồng lên.
Con bé nhai nhưng khi có tiếng buồn nôn dâng lên, không thể nuốt xuống được.
Magda đã đến giới hạn rồi.
Ngược lại, Alvaro vẫn chất thêm đĩa.
Con bé nên bỏ cuộc.
Nếu cố gắng thêm nữa, con bé sẽ ngã xuống như Bertina trước đây.
Tôi không thể để Magda chịu đựng như vậy.
Ginette chắc chắn đang lo lắng... và tôi cũng vậy...
"Magda-san!"
Ginette hét lên.
Tiếng kêu đau đớn vang khắp hội trường.
Mắt cô ta đẫm lệ, cố vắt ra lời nói.
Có lẽ Ginette muốn ngăn Magda lại.
Tôi hiểu cảm giác đó... Tôi cũng muốn dừng...
"Cố lên!"
...Hả?
"Phải đấy! Magdaccho! Cố lên, dùng ý chí để đánh bại con hổ trắng bắt chước đó đi!"
Này này...
"Magda! Nếu em thắng, tôi sẽ tự hào về em! Tôi sẽ gửi lời khen từ tận đáy lòng!"
Này, các người đang nói gì vậy...
"Magda-tan! Chỉ khi thắng ở đây, em mới là Magda-tan của tôi’s!"
Các người... có tỉnh táo không vậy?
"Magda! Chúng tôi đứng về phía em!"
"Hãy cho họ thấy tinh thần của thú nhân tộc đi!"
"Ano... c-cố lên ạ!"
"Hãy cho đối thủ của Cantal Chika thấy niềm kiêu hãnh của Ánh Dương Quán đi!"
"Magda, nếu em thắng, chị sẽ làm trứng cuộn ngọt từ trứng nhà chị cho em!"
"Magda tiểu thư! Nếu tiểu thư chiến thắng, tại hạ sẽ tạc tượng để tôn vinh cô degozasu!"
"Tiến lên, Magda! Cho họ thấy chi nhánh Quận 42 của Hội săn bắt không thua gì trụ sở đi!"
"Magda-san! Hãy dâng chiến thắng cho tôi! Tôi cho cô niềm vinh dự đó đấy!"
"Magda!"
"MAGDA!"
"Magda-chaaaaan!"
"Chị Magda!"
"Tiền bối!"
"Sư phụ!"
Tất cả mọi người từ Quận 42 trong hội trường đều cổ vũ Magda.
Con bé đã cố gắng quá đủ rồi.
"...Magda... sẽ không thua!"
Được tiếp thêm sức mạnh từ những lời cổ vũ, Magda đã ăn hết đĩa thứ hai mươi hai.
"...Thêm phần nữa."
Con bé vẫn còn tiếp tục sao...
Đôi mắt Magda, dù méo mó vì đau đớn, vẫn không từ bỏ chiến thắng.
"Magda!"
"Cố lên!"
Tôi không thể làm được.
Bắt người khác phải nỗ lực như vậy, chịu đựng đau khổ như vậy...
Đó là vì tôi không tin tưởng người khác.
Con người thật ra rất yếu đuối.
Họ luôn muốn trốn chạy khỏi những khó khăn.
Ở thời điểm quan trọng như thế này, bắt người khác chịu đựng đau đớn... và mong đợi kết quả... là chuyện vô lý, phi thực tế.
Con người không thể hành động vì người khác.
Dù có nói gì đi nữa, cuối cùng họ vẫn làm vì bản thân.
Con người chỉ có thể nghiêm túc vì chính mình...
Nếu tin tưởng người khác... chắc chắn sẽ có lúc phải thất vọng... sẽ có lúc hối tiếc và nghĩ rằng đáng lẽ không nên như vậy.
Tự cho rằng mình hiểu nhân cách của đối phương, rồi tuyệt vọng khi biết những điều không như ý.
Tôi đã chán ngấy những thất vọng ngu ngốc như vậy rồi.
Chán cả việc thất vọng lẫn bị thất vọng.
Magda.
Nhóc đau đớn lắm phải không?
Khó chịu lắm phải không?
Dừng lại đi.
Vả lại, dù nhóc nói "không thua" nhưng khi thua thì vẫn phải thua thôi, đúng không?
Khi đối thủ quá mạnh, dù có cố gắng thế nào cũng không thể thắng được.
Chỉ có tinh thần thôi thì không thể giải quyết được.
"A! Lại thua thêm một đĩa nữa rồi!"
Thấy chưa... sự khác biệt về thể trạng, kinh nghiệm, tuổi tác, giới tính, chủng tộc... có những thứ không thể làm gì được.
"Vậy thì! Tôi sẽ tấn công Magda-tan để bị ‘Ánh Đỏ’ đánh bại’s!"
"Bác điên à!? Bác sẽ bị thương nặng đấy!"
"Nhưng, Estella-san, nhìn Magda-tan xem’s!"
Theo lời của Umaro, tôi cũng nhìn về phía Magda.
"Nhìn đôi mắt đó của Magda-tan’s! Đôi mắt đó... Magda-tan muốn chiến thắng’s!"
Đôi mắt Magda, dù đẫm lệ, vẫn rực sáng.
Dường như con bé đang cố gắng dùng ý chí để khiến cơ thể và bộ não đang từ chối thức ăn phải im lặng.
Dù làm vậy... thực tế vẫn khắc nghiệt... nếu suy nghĩ bình thường thì điều đó...
"...Thực tế... bình thường...?"
Haha, mày đang nói gì vậy hả tôi?
Mày là một kẻ lừa đảo kia mà...
Kẻ lừa đảo là người che đậy sự thật bằng lời nói dối, đảo lộn thường thức...
Kẻ lừa đảo là người giúp người khác quên đi thực tế khắc nghiệt và cho họ thấy những giấc mơ ngọt ngào.
"MAGDAAAAA!"
Khi nhận ra, tôi đang hét lên.
Ôi, mày hết thuốc chữa rồi, tôi ạ.
Tim đập thình thịch, không thể suy nghĩ bình tĩnh... mày đúng kiểu người sẽ buột miệng nói những điều mà sau này nhớ lại sẽ xấu hổ muốn chết.
...Hừ, rồi sao?
Tao thích làm thì cứ làm thôi!
Bộ não con người dễ bị lừa đến mức khiến người ta nghĩ rằng nó được tạo ra chỉ để bị lừa thôi.
Dù là món ăn do dân nghiệp dư nấu, nhưng nếu được phục vụ tại nhà hàng hạng nhất thì vẫn cảm thấy ngon. Thuốc giả dù chỉ là thực phẩm chức năng, nhưng chỉ vì được bác sĩ kê đơn thì bệnh cũng khỏi. Nếu sợ hãi thì sẽ ảo giác thấy những thứ đại loại như ma quỷ, còn nếu liên tục được khen đẹp trai, ngầu lòi thì dù gương mặt bình thường cũng có thể tự tin được.
Lừa một bộ não ngây thơ như vậy dễ như ăn cháo.
"Nếu như nhóc thắng...!"
Trong lúc tôi đang nói, Alvaro lại chồng đĩa lên và gọi thêm.
Khoảng cách đã giãn thành hai đĩa.
Cát trong đồng hồ gần hết rồi.
Còn lại năm phút...
Tôi nhanh chóng lục lại ký ức từ trước đến giờ.
Nhớ lại đi... những lời cần nói với Magda là gì... những lời có thể khiến bộ não của Magda hưng phấn và phát huy hết sức mạnh là gì... Mày phải ‘nhớ ra’ chúng.
Không phải suy nghĩ.
Những lời mới tạo ra ngay bây giờ sẽ không thể truyền đạt đến tâm lý sâu thẳm của Magda.
Dù được động viên "Cố lên" thì cũng không thể cố lên được.
Dù được động viên "Kiên trì" thì cũng không thể kiên trì được.
Phải là lời chỉ tôi mới truyền đạt được cho Magda chứ không thể là ai khác.
Trong khoảng thời gian chúng tôi đã trải qua cùng nhau, ắt hẳn có lời nói mà Magda thực sự mong muốn, lời nói có thể khiến bộ não hưng phấn...
Và cuối cùng, tôi đã tìm ra lời mà chắc chắn người khác không thể bắt chước được, chỉ có tôi mới có thể nói được.
Nếu như Magda thắng thì...
"Ta sẽ cắn mũi nhóc!"
*Ghi chú: Đọc lại chương 97.
"...!?"
Tai Magda dựng đứng lên.
Đôi mắt đẫm lệ lấp lánh, nước mắt khô ngay lập tức.
Và rồi con bé ấy... nuốt trọn xiên thịt trong tay chỉ bằng một đớp.
"...Thêm phần nữa."
Cát trong đồng hồ vẫn tiếp tục rơi.
Còn hai phút.
"...Muốn được ngủ chung và ru ngủ."
Trong lúc chờ xiên thịt, Magda đưa ra yêu cầu bổ sung.
Hehe... được nước làm tới thế này chính là bằng chứng cho thấy bộ não đang hưng phấn...
"Được thôi! Ta sẽ kể cả truyện cổ tích nữa!"
"...Giao ước, hoàn thành."
Cùng lúc xiên thịt mới được đặt trước mặt, Magda đã giật lấy nó và há miệng to không thể tưởng tượng được từ thân hình nhỏ bé kia để đớp lấy.
Ném chiếc xiên sắt trần trụi đi và chồng đĩa lên. Đuổi kịp rồi!
"Thêm phần nữa!"
"...Thêm nữa."
Còn lại một phút.
Cùng lúc xiên thịt mới được đặt xuống, trong khi Alvaro dùng hai tay cầm xiên sắt để cắn, Magda dùng tay bóc thịt nhét vào miệng.
Còn lại ba mươi giây...
"...Thêm nữa."
Magda đã vượt qua Alvaro.
Tuy nhiên, xiên thịt của Alvaro cũng gần được ăn xong rồi.
Cứ thế này thì sẽ hòa... đúng lúc tôi nghĩ như vậy thì...
"...Mau lên!"
Magda hét lên.
Trên khuôn mặt lúc nào cũng vô cảm ấy, giờ đây nổi lên vẻ lo lắng, tức giận và sự tự tin chắc chắn.
Khi còn lại mười giây, xiên thịt mới được đặt trước mặt Magda.
"Th-thêm phần nữa!"
Alvaro vội vàng gọi thêm nhưng... đã quá muộn!
"Magda! Ta sẽ lôi Ginette vào ngủ chung với chúng ta luôn!"
"Fué!? A-ano........ ơm......... vâng! Chúng ta sẽ ngủ chung!"
*Pặc!*, mắt Magda mở to.
Những hạt cát rơi xuống như dòng chảy... và ngay trước khi tất cả cát rơi hết...
"...Thêm phần nữa!"
Magda đã yêu cầu xiên thịt tiếp theo.
—Keng keng keng keng!
"...Mu?"
Có lẽ không hiểu ý nghĩa của tiếng chuông vang lên, Magda nghiêng đầu tỏ vẻ bất mãn.
Nhưng chỉ có Magda là không hiểu ý nghĩa thôi.
Bằng chứng là...
"Magda!"
"Tuyệt vời quá, Magda-san!"
"Làm tốt lắm!"
"Magdaccho giỏi quá!"
Chúng tôi ùa đến chỗ Magda, trong khi từ khán đài vang lên những tiếng hoan hô chấn động cả mặt đất.
"...? ...Miếng thịt tiếp theo đâu?"
Magda trông bối rối.
Trong khi xoa đầu con bé, tôi chỉ cho Magda xem những chiếc đĩa trên bàn.
Trên bàn của Magda có 26 chiếc đĩa đã ăn hết, trong khi trên bàn của Alvaro chỉ có 25 chiếc.
"...Thắng rồi... à?"
Magda trông bối rối khiến tôi thấy con bé đáng yêu đến không thể tả...
"Thắng rồi đó! Đúng là Magda! Nhóc là nhất!"
"Vâng! Magda-san tuyệt vời nhất!"
Tôi ôm lấy thân hình nhỏ bé ấy.
Ginette đứng bên cạnh quan sát.
Trên khuôn mặt của Magda, dù rất mờ nhạt... nhưng đã nở nụ cười.
"Được rồi! Tung Magda lên!"
""""Ôô!""""
Mọi người tụ tập lại, tung thân thể Magda lên.
"Wasshoi! Wasshoi!", mỗi khi tiếng hô vang thì thân thể Magda lại bay lên không trung.
Giữa lúc đó, Magda...
"...Ọe, muốn nôn..."
"Dừng tung hứng lại! Dừng ngay lập tức!"
Suýt chút nữa chúng tôi đã phải tắm mưa nôn mửa... mà cũng đúng, được tung hứng ngay sau khi ăn no thì chẳng khác gì tra tấn.
Magda mặt mày xanh xao, loạng choạng, nhưng rồi duỗi thẳng lưng, nhìn lên tôi và nói:
"...Magda có điều muốn nói với mọi người."
Những người ở đây và những người trên khán đài, tất cả đều đã gửi những lời cổ vũ nhiệt tình đến Magda.
Tôi cũng hiểu tâm trạng con bé muốn nói một câu "Cảm ơn".
Vì thế, tôi dẫn Magda ra giữa sân khấu, để con bé đứng quay mặt về phía khán đài.
Cảm nhận được rằng Magda sắp nói gì đó, tiếng nói chuyện trong hội trường từ từ lắng xuống.
Hội trường chìm trong im lặng.
Giữa sự tĩnh lặng ấy, Magda - bằng giọng nói đơn điệu như thường lệ nhưng vang vọng - chỉ lẩm bẩm đúng một câu duy nhất:
"...Cứ tôn kính thoải mái đi đừng ngại."
Hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền và tiếng cười ha hả.
...Con bé này, sau trận chiến căng thẳng như vậy mà lời đầu tiên nói ra lại là thế sao?
Nhỏ này có lẽ sẽ trở thành nhân quan trọng trong tương lai.
"...Yashiro."
Giữa làn sóng cười lớn, Magda quay lại nhìn tôi.
Nhìn thẳng vào mắt tôi rồi dùng hai ngón tay tạo hình chữ V.
"...Đã giữ lời hứa."
"Ừ. Nhóc tuyệt vời nhất đó, Magda."
Tôi đặt tay lên đầu con bé, vuốt ve đôi tai.
"...Mufuu!"
Có lẽ căng thẳng của Magda đã được giải tỏa rồi.
Và như thế, cuộc thi ăn nhiều đã khép lại với chiến thắng chung cuộc thuộc về Quận 42.


4 Bình luận