Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)
Chương 146: Bận rộn chuẩn bị
5 Bình luận - Độ dài: 5,295 từ - Cập nhật:
"Tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí! Hãy tổ chức thật hoành tráng nhé!"
Mặc dù Imelda nói sẽ chịu toàn bộ chi phí, nhưng sau đó—
"Tôi cũng sẽ góp một chút mà không cho Imelda biết. Hãy làm một bữa tiệc lộng lẫy hơn cả những gì Imelda tưởng tượng để làm cô ta ngạc nhiên."
Estella đã cung cấp thêm ngân sách. Đối với tôi, người đang đau đầu với kế hoạch bất ngờ bắt đầu từ một tình huống quá rõ ràng, đây là một cơ hội tuyệt vời.
Hơn nữa, Estella đã đưa cho tôi một khoản tiền đáng kể từ lợi nhuận liên quan đến hệ thống cống rãnh và từ nguồn thu thuế của Quận 42 đã tăng vọt sau cuộc thi ăn. Ngân sách đã tăng gấp đôi.
Với số tiền này, tôi có thể làm được nhiều thứ.
Nhưng... điều bất ngờ à...
Nếu tôi chỉ cho thấy mình đang chuẩn bị rất nhiều, nhưng đến lúc thực sự lại không tổ chức gì cả! Chắc chắn điều đó sẽ khiến mọi người phải ngạc nhiên... nhưng tôi không định như thế...
Dù sao, tôi đã quyết định sẽ làm hết sức những gì có thể.
"Vì vậy, lý do tôi tập hợp các người lại đây không để làm gì khác. Hãy xem kế hoạch này đi."
Vừa nói, tôi vừa đưa cho những người tham gia tờ giấy ghi mục đích của kế hoạch, bản thiết kế hoàn chỉnh, kích thước và nhiều chi tiết nhỏ khác.
Vì công việc sẽ được phân chia, tôi phải cẩn thận đưa giấy tờ được viết tỉ mỉ cho từng người để tránh sai sót.
"Giấy tốt quá, ngài Anh hùng."
"Vì ngân sách nhiều nên tài liệu quan trọng phải được chuẩn bị không thiếu sót."
Seron vuốt ve tờ giấy chất lượng cao và híp mắt với vẻ hài lòng.
Ở thành phố này, ngay cả giấy cũng có chất lượng khác nhau. Giấy dùng cho bản kế hoạch này không phải loại cao cấp nhất, nhưng là loại giấy trắng chất lượng tốt.
"Không chỉ giấy tờ... mà cậu còn làm cả thứ này nữa sao..."
Norma vừa nói vừa gõ gõ vào bức tường của Trụ sở Ủy ban Tổ chức Tiệc Kỷ niệm Hoàn thành.
Nơi chúng tôi đang đứng là tòa nhà một tầng đơn giản được xây dựng trong một đêm sau khi thuê Umaro.
Có một phòng họp rộng khoảng 16 chiếu tatami, bên cạnh là hai phòng nhỏ khoảng 6 chiếu, cùng với nhà vệ sinh xả nước cho cả nam và nữ. Đây là một trụ sở quá hoành tráng cho một nơi chỉ dùng tạm thời.
Những căn phòng nhỏ đóng vai trò là phòng chờ dành cho những người không tham gia cuộc họp.
Tòa nhà được xây ngay bên cạnh Chi nhánh Quận 42 của Hội tiều phu, để có thể dễ dàng vận chuyển những thứ chuẩn bị tại đây.
Nó có khóa đàng hoàng nên không cần lo lắng về việc nội dung kế hoạch bí mật bị nhìn trộm.
Tôi muốn tránh họp ở Ánh Dương Quán và bị Imelda phát hiện.
"Vậy, thưa Yashiro đại nhân, tại hạ cần hoàn thành việc này trong bao lâu degozaru?"
"Hãy hoàn thành trước ngày diễn ra sự kiện. Chúng ta còn có những việc khác phải làm với nó."
"Hmm... Rõ degozaru."
Becco đứng thẳng người và chấp thuận.
Với việc này, bất ngờ đầu tiên đã hoàn thành.
"Khuôn mới à... Nóng lòng ghê."
"Tôi cũng sẽ cải tiến thêm các sản phẩm hiện tại. Tất nhiên, tôi sẽ hoàn thiện nó với kích thước phù hợp cho kế hoạch này."
"Tại hạ đã sẵn sàng degozaru! chắc chắn tại hạ sẽ tạo ra thứ vượt xa bản thiết kế dự kiến degozaru!"
Cả ba người họ hào hứng rời khỏi trụ sở.
Không ai còn thời gian để ở đây tán gẫu nữa.
Đây là một kế hoạch lớn liên quan đến tất cả mọi người ở Quận 42... không, đến tất cả những ai có liên quan đến tôi!
"Ta vào được chưa, Yashiro-chan?"
Người đến tiếp theo là Ucriness.
Bà ta là nhân vật quan trọng nhất không thể thiếu trong các lễ hội.
"Lần này cậu định may những bộ quần áo nào?"
"Những bộ này đây!"
"Ồ, nhiều quá..."
"Bà nhắm kịp thời gian không?"
"Yashiro-chan... nhìn tay ta này..."
Đôi tay của Ucriness đang run rẩy.
"Áp lực à? Nếu vậy, tôi có thể giảm số lượng..."
"Không, không phải vậy, Yashiro-chan."
Với lỗ mũi nở ra vì phấn khích, má ửng hồng, đôi mắt sáng rực, và lông vũ bồng bềnh phồng lên to hơn một vòng, Ucriness nói:
"Ta rất phấn khích! Nói theo kiểu của Yashiro-chan thì... Háo hức vãi đái!' "
"Hình ảnh của tôi trong mắt bà là vậy sao?"
"À, ta không thể ở đây lâu được. Ta xin phép lấy những bản thiết kế này nhé!"
Ucriness vội vàng chộp lấy xấp giấy và phóng ra khỏi trụ sở.
Mong chờ thành phẩm quá.
"A... anh Bọ rùa. Em có thể... vào được không?"
"Ồ, Mily! Ta đang đợi nhóc đây."
Và cứ như vậy, hết người này tới người khác đến trụ sở này. Từ sáng tới giờ tôi phải họp liên tục. Nhưng hôm nay đến đây là đủ rồi.
"Nhóc có thể đi cùng ta đến Quận 40 không?"
"Ừm. Chúng ta sẽ làm gì ở Quận 40 ạ?"
"Ta muốn nhóc đi hái hoa cùng anh em thú ăn kiến. Ta cần trang trí khuôn viên rộng lớn kia bằng những bông hoa đẹp. Nếu có thể, ta cũng muốn trải đầy hoa ở hai bên đường mà Imelda sẽ đi qua."
"Waa... như thế, thật đẹp... anh giao việc này cho Mily sao?"
"Ừ. Ta giao cho nhóc toàn bộ việc lựa chọn và sắp xếp hoa. Nhóc có thể sử dụng anh em thú ăn kiến như trợ lý tùy ý... Mặc dù ta chưa xin phép họ, nhưng sẽ không để họ từ chối đâu."
"Ufufu... Ưm. Vậy, em sẽ cố gắng."
Và thế là tôi dọn dẹp bên trong trụ sở, khóa cẩn thận, rồi vội vàng sang Quận 40.
Bốn ngày nữa là đến buổi tiệc. Còn rất nhiều việc phải làm.
"Còn Ginette-san và những người khác thì sao?"
"Nhóm Ánh Dương Quán và nhóm Lãnh chúa đã thảo luận đủ thứ suốt cả ngày hôm qua rồi. Từ bây giờ đến ngày cuối cùng, chúng ta sẽ hành động riêng biệt. Phần ẩm thực đã giao hết cho Ginette."
"Ufufu... Ginette-san có vẻ rất hào hứng."
"Ừ, không mấy khi thấy Ginette thở phì phò (hăng hái) đến vậy đâu. Lần sau nhóc nên quan sát cô ta để làm kỷ niệm đi."
"Ufufu... Ginette-san đâu có thở mạnh như vậy."
Mily khúc khích cười. Từ phía bên kia, giữa cánh đồng rộng lớn, Mormat vẫy cánh tay to bè và gọi chúng tôi:
"Yashiro! Ta trồng được bí ngô siêu ngọt rồi này! Nhất định phải dùng nó trong bữa tiệc nhé!"
"Nếu đưa tôi bây giờ thì tôi không mang được đâu. Giao đến Ánh Dương Quán và nói với Ginette đi."
"Ồ, cậu đang đi đâu à?"
"Đến Quận 40 một chút."
"Vậy à. Đi đường cẩn thận nhé."
"Bộ tôi là trẻ con chắc?"
"Trong mắt ta, cậu vẫn còn non lắm."
Gã cười toe toét, khoe ra hàm răng nanh đều tăm tắp.
"Vậy, nhớ về sớm đấy nhé."
Lại nữa, gã này...
"Ừ. Tôi sẽ sớm quay lại."
"Ya... à, ừ! Vậy tôi sẽ đợi!"
Chỉ với những lời đó mà Mormat có vẻ vô cùng vui sướng, anh ta vừa cười với khuôn mặt như sắp khóc vừa vung vẩy cánh tay mạnh mẽ.
Những lời như vậy, tôi có thể nói bao nhiêu cũng được.
...Vì cho đến buổi tiệc, tôi không thể rời khỏi nơi này được.
Bây giờ, tôi không có thời gian để lo cho Momat đang cảm thấy cô đơn. Tôi có cả núi việc phải làm.
Sau khi đi qua cánh đồng, đi qua Ánh Dương Quán, và ghé qua cửa hàng của Mily để lấy xe kéo để chở hoa, chúng tôi đi qua con đường núi hẹp từ quảng trường trung tâm đến Quận 40.
Tôi gửi Mily cho anh em thú ăn kiến, ra lệnh cho anh em họ giúp đỡ cô bé, và nhận được sự đồng ý: "HEY, HEY! Đó là cách nhờ vả người khác sao YO!" "Nhưng em thích! Em sẽ giúp YO!" Sau đó tôi tiếp tục đến địa điểm tiếp theo.
"Chào! Xin lỗi vì gọi ông ra, Demilly."
"Ooba-kun... gọi một lãnh chúa ra, nếu là thời đại khác, đây có thể là chiến tranh đấy?"
"Đừng lo. Đi thôi (nukeru)."
"Còn gì để rụng (nukeru) nữa đâu!"
Tôi gặp lãnh chúa Quận 40 Demilly trên đại lộ, rồi cùng nhau đi đến trụ sở của Hội Tiều phu. Tôi có việc cần gặp cha của Imelda, Stuart Javier.
"Nếu cậu muốn gặp Stuart, cậu có thể nói trước và chúng ta đã có thể gặp nhau bên trong."
"Nếu gửi thư cho bên này, có nguy cơ Imelda sẽ phát hiện. Vì vậy hôm nay tôi đến mà không hẹn trước."
"...Gặp Hội trưởng Hội tiều phu mà không hẹn trước... nếu là thời đại khác..."
"Đây không phải thời đại đó nên sẽ không có chiến tranh đâu."
"Nhưng cậu nghĩ mình có thể gặp Stuart bận rộn mà không cần hẹn trước sao?"
"Đó là lý do tại sao ông ở đây, không phải sao?"
"...Cậu lợi dụng cả lãnh chúa cơ đấy... Mà thôi, được rồi."
Demilly, người thường di chuyển bằng xe ngựa, giờ lê bước đi bộ.
Có lẽ vì ít khi đi bộ trong thành phố, ông ta liên tục nhìn ngó xung quanh, trông bồn chồn pha lẫn vui vẻ.
"Ooba-kun, sau này cậu có muốn đi ăn bánh ngọt với ta không?"
"Hẹn hò á!?"
Tại sao tôi phải đi ăn bánh ngọt với một ông già hói đầu chứ?
Ông nên đi ăn món gà siêu cay kia để gây thêm thiệt hại cho chân tóc đi.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến trụ sở của Hội tiều phu, và nhờ ảnh hưởng to lớn của khuôn mặt Demilly, tôi đã được gặp Javier ngay lập tức.
"Javier, tôi có chuyện cần nói."
"Được thôi, nhưng... Yashiro, dù hói thế nào đi nữa, ổng vẫn là lãnh chúa đấy? Đừng lợi dụng người ta kiểu đó chứ."
"Stuart, tôi cảm thấy ác ý. Này, Stuart. Nhìn tôi đi, Stuart."
Tôi phớt lờ Demilly quá ồn ào và chói mắt.
Hôm nay tôi không được dẫn đến phòng làm việc rộng lớn thường thấy, mà là một căn phòng trông như phòng đọc sách.
Đây có vẻ là phòng riêng của Javier, trên tường treo những bức chân dung gia đình. Người giàu à!? ...À quên, ổng đúng là người giàu.
Tôi đi thẳng vào vấn đề chính.
"Sắp tới tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc, ông đến Quận 42 biểu diễn một tiết mục đi."
"Ta dù gì cũng là Hội trưởng của một Hội lớn đấy. Đừng sai khiến ta kiểu đó."
"Tại con gái của ông cả đấy..."
Tôi kể cho Javier nghe chi tiết về yêu cầu của Imelda, không giấu giếm điều gì.
"Như thế này, như thế kia, vú bự nẩy nẩy... đại khái là vậy."
"Ooba-kun, cách giải thích của cậu hơi lạ thì phải?"
Mặt trời của Quận 40 đang nói gì đó, nhưng tôi không thèm để ý.
"Imelda đã đưa ra yêu cầu vô lý như thế à..."
"Này, Stuart. Câu hỏi của tôi bị bỏ qua à? Mà thôi, không sao."
"Được rồi, ta dù gì cũng là đàn ông. Ta sẽ giúp một tay vì con gái yêu quý của mình."
Javier vỗ ngực đánh thình, nhanh chóng đồng ý.
"Ta và Ambrose sẽ biểu diễn một tiết mục gì đó!"
"Ông lợi dụng tôi! Dù vừa mới nói không nên làm vậy, nhưng Hội trưởng Hội tiều phu đang lợi dụng lãnh chúa! Lạ ghê hen!"
Javier thuyết phục Demilly đang làm nũng, và việc chuẩn bị cho điều bất ngờ thứ hai đã hoàn tất.
Có lẽ tôi sẽ nhờ ai đó bắt chước Javier, rồi tạo ra một màn "Không thể tin được, bản thân nhân vật xuất hiện!?".
Rời khỏi trụ sở Hội tiều phu, tôi quay về Quận 42.
Nhưng trước đó, tôi hướng về phía nhà máy đường và hét lớn:
"Bốn ngày nữa, đội cổ vũ sẽ tái hợp và biểu diễn trong trang phục đáng yêu, hóng quá đê!"
Bằng việc đó, có lẽ chúng tôi sẽ có đường sử dụng thoải mái cho bữa tiệc lần này.
Rồi tôi quay về Quận 42 trên cỗ xe ngựa do Javier chuẩn bị.
-------------
Người ta thường nói thời gian trôi nhanh như tên bắn, chẳng mấy chốc chỉ còn một ngày nữa là đến bữa tiệc.
Có thể mô tả ngày trước sự kiện này là... địa ngục.
"Xin lỗi, Ginette! Giúp tôi cài phía sau với!"
"Vâng! Ơ, tôi sẽ đến ngay sau khi xong việc với Nephele-san, xin chờ một chút!"
"Chủ quán! Để em giúp Paula-san!"
"Vậy nhờ em nhé, Loretta-san!"
"Khoan đã, Magda! Như vậy sẽ lộ quần lót đấy!"
"...Gợi cảm."
"Đừng nói vớ vẩn, lại đây! Để tôi sửa cho."
"Ồ, Delia-san. Ngực cô như sắp bung ra vậy."
"Ừ... hơi khó thở..."
"Đây là câu thoại đứng thứ tư trong bảng xếp hạng 'Những câu Estella-sama muốn nói'."
"Đừng tự ý quyết định như thế, Natalia!"
Thật là nhộn nhịp.
Còn phòng bên cạnh thì...
"Khỉ thật! Tại sao tôi phải ở trong phòng này với một đám đàn ông xấu xí chứ!?"
"Đương nhiên rồi’s!"
"Nghe nói, tòa nhà này được xây với bức tường đặc biệt chắc chắn để ngăn Yashiro đại nhân nhìn trộm degozaru."
"Umaro, ông!?"
"Nên tôi mới nói là đương nhiên’s!"
Umaro đã phản bội tôi.
Lẽ ra nên làm cái gì đó kiểu như gương một chiều, để từ bên này nhìn xuyên qua được mà từ bên kia không thấy gì... đúng là đồ vô dụng.
"Này này, chú em. Nhìn trộm các quý cô thay đồ là không được đâu đấy."
Percy với lớp trang điểm mắt hoàn hảo hôm nay làm ra vẻ quý ông và tặc lưỡi "tsk tsk tsk".
Mà khoan...
"Sao anh lại ở đây?"
"Sao tôi không thể ở đây kia chứ!?"
"Đây là bữa tiệc của Quận 42 mà."
"Chú em như đã mời tôi rồi còn gì! Tôi cũng đã cung cấp rất nhiều đường cát mà!"
Vì hắn trông như sắp khóc thật nên tôi ngừng trêu chọc.
Vì chúng tôi quyết định tổ chức tiệc đứng, bao gồm các món bánh ngọt trong Quận 42, nên đường của Percy đã giúp ích rất nhiều.
Bánh ngọt khi được bày biện với số lượng lớn sẽ ngay lập tức tạo nên không khí lộng lẫy.
"Xong rồi đấy, Mormat."
"Ồ... đ-đây là lần đầu tiên ta mặc bộ đồ kiểu này... Nà, Yashiro, trông có kỳ không?"
Mormat trong bộ tuxedo đứng nghiêm trước mặt tôi, cứng đờ vì căng thẳng.
Tôi đã dùng mẫu tuxedo và suit làm lễ phục cho nam giới nhưng...
"Trông kỳ thật."
"Đừng nói thẳng như vậy chứ!"
Cảm giác kỳ cục này là gì nhỉ?
Mà, khi một khuôn mặt cá sấu nhô ra từ bộ tuxedo thì không chỉ là kỳ cục nữa rồi.
Nhân tiện, váy của các cô gái là loại váy cocktail kiểu "có thể mặc đến một bữa tiệc nhỏ", hoặc những bộ váy thời trang hơi khác kiểu dáng.
Tôi có cảm giác ai mặc kiểu nào cũng sẽ hợp.
Mong được nhìn thấy họ trong những bộ trang phục đó quá.
"Nè~ Không hiểu sao chỗ ngực của tôi có nếp nhăn kỳ lạ..."
Đó là giọng của Nephele.
Tai của Percy dựng đứng ngay lập tức. ...Đồ háo sắc.
"Nếu cô nhét miếng đệm vào, nó sẽ tạo dáng đẹp hơn đấy."
"Thật sao?"
"Vâng. Ucriness-san đã nói rằng với những bộ đồ kiểu này, người ta thường dùng miếng đệm để tạo hình. Nếu sử dụng đúng cách, nó sẽ trông rất đẹp."
Ginette đang khoe kiến thức mà cô ta đã học được từ Ucriness.
Vì Ucriness phải lo việc ăn mặc cho đám đàn ông, nên phe nữ có Ginette và Loretta phụ trách dạy cách ăn mặc.
Có vẻ như ba ngày qua, họ đã miệt mài học hỏi từ Ucriness.
"Tôi cũng nên đặt miếng đệm vào không?"
"Delia-san, cô thì không còn chỗ để... a, phải làm sao đây... thật sự sắp bung ra rồi."
Tôi muốn xem Delia đang trong tình trạng gì quá!
"Mọi người, chú ý vào vòng một của tôi! Đây là đường cong ngực hoàn hảo với miếng đệm được đặt đúng cách theo kiểu của Estella-san!"
"""Ồ!"""
"Đúng là Estella có khác!"
"Đẳng cấp chuyên nghiệp luôn."
"Vì tôi có nhiều năm kinh nghiệm mà."
"...Sư phụ."
"Mấy người ồn ào quá đấy! Và Magda đừng gọi tôi là sư phụ!"
"Nè, Estella! Dạy cho tôi bí quyết đặt miếng đệm đi!"
"Tôi cũng muốn học kỹ thuật thành thạo đó!"
"Paula, Nephele... chắc hai người không có ác ý... nhưng mấy câu đó hơi châm chọc đấy."
"Do Estella-sama dày dặn kinh nghiệm nên mới thấy thế thôi."
"Natalia, chị nhiều chuyện quá đấy!"
Thật náo nhiệt.
"Này, Yashiro. Estella...-sama là lãnh chúa, đúng không?"
Mormat hỏi với vẻ mặt lo lắng.
"Paula và Nephele nói chuyện kiểu đó với cô ấy liệu có ổn không?"
"Không sao đâu. Estella là Estella. Cô ấy sẽ buồn nếu bị giữ khoảng cách như bác vừa làm đấy."
"Thế à..."
"Đúng vậy. Vì thế cứ giữ mối quan hệ như trước đây... kiểu 'Mình đã gặp cô ấy chưa nhỉ?' là được rồi."
"Chúng tôi đâu phải là người xa lạ đến thế!"
Vì tôi chẳng nhớ đã từng thấy Mormat và Estella nói chuyện thân thiết... Mối quan hệ kiểu người quen của người quen là đủ rồi.
"Nào mọi người, chuẩn bị xong rồi thì đến cho Yashiro-san... à không, cho Ucriness-san xem nào!"
""""Vâng!""""
Có vẻ như các cô gái đã thay đồ xong.
"Ara ara. Họ thật thà quá nhỉ. Phải không, Yashiro-chan?"
"Bà im đi."
Ucriness quay sang tôi với nụ cười đầy ẩn ý.
Nhân tiện, Ucriness tự nhận mình là một "bà cô" và nói rằng "Ta là thợ may mà. Ở tuổi này, nhìn thấy làn da đàn ông chẳng có gì đáng bận tâm cả." Nên bà ta phụ trách việc ăn mặc cho đám đàn ông.
Mà, cũng chẳng có gì phải xấu hổ với Ucriness... Đâu phải cởi trần truồng.
"Yashiro-san..."
Tiếng gõ cửa rụt rè vang lên, giọng của Ginette vọng từ phía bên kia cánh cửa.
"Đợi chút. Tôi mở ngay đây."
Tôi bước ngang qua đám đàn ông đang đứng gần cửa, cùng Ucriness di chuyển đến trước cửa.
Vì đây là cửa đẩy, tôi mở từ từ để tránh va vào người đứng phía sau.
"Ồ..."
Người đầu tiên xuất hiện trước mắt tôi là Ginette, mặc một bộ váy dài kiểu trưởng thành với vai trần lộ ra nhiều. Thường thì Ginette luôn mang ấn tượng như bạch tuyết, nhưng lần này cô ta mặc một bộ váy màu đen sang trọng.
...Ừm. Màu đen cũng hợp.
"Y-Yashiro-san..."
Đang định ngắm nghía bộ váy, tôi lại cảm thấy như mình đang bị ngắm ngược lại.
Ginette dùng hai tay che miệng, đôi mắt to tròn long lanh nhìn tôi.
"...Th-thật tuyệt vời."
Cô ta nói lên cảm nhận thẳng thắn đó với vẻ hơi ngượng ngùng.
Ờm... Ucriness đứng bên cạnh đang cười khúc khích khó chịu quá, làm ơn dừng lại được không?
"Thôi nào, đang làm gì thế? Mở cửa nhanh đi, Yashiro."
Estella nói với giọng hơi sốt ruột, rồi kéo mạnh cánh cửa đang hé mở.
Phía sau cửa là một đám mỹ nữ xinh đẹp trong trang phục lộng lẫy... thật là một cảnh tượng tuyệt vời...
""""Ồồồồ!""""
Giọng trầm như đất rền vang vọng.
"G-gì chứ, Yashiro... cậu... hóa ra cũng biết ăn diện đấy nhỉ."
Estella đánh giá tôi với một nụ cười kỳ lạ, không biết là đang cố nén cười hay đang cố tỏ ra bình tĩnh bằng cách ép mình cười gượng.
"Anh Bọ rùa, trông thật ngầu..."
Mily cho tôi một nhận xét rất chân thành.
Nhưng những người còn lại chỉ nhìn tôi mà không có ý kiến gì.
"O-Onii-chan. Trông anh như một quý tộc vậy."
Loretta nói vậy vì tôi đang mặc một bộ tuxedo.
Và tôi cũng chỉnh sửa mái tóc một chút.
Thật ra, khi còn ở Nhật, tôi đã từng mặc kiểu trang phục này, nên cá nhân tôi đã quen với nó rồi... nhưng ánh mắt của những người chưa quen nhìn khiến tôi thấy ngượng. Đừng nhìn nữa. Không là tôi trừng mắt nhìn lại ngực các cô đấy.
"N-Nephele-san! Tôi cũng thử mặc này! Trông thế nào!?"
"...Hả? À, ừ. Trông ổn đấy."
"Yay!"
Không, Percy... vừa rồi rõ ràng là lời khen xã giao... hay đúng hơn là phản xạ khi bị hỏi đột ngột. Chỉ là phép lịch sự... Mà thôi, hắn vui là được rồi.
"Cơ mà, Nephele-san! Trông cô đẹp quá chừng! Tôi rất ngạc nhiên đấy! Thật sự quá đỉnh!"
Nephele mà Percy đang ca ngợi đang mặc bộ váy màu xanh nhạt. Không để lộ nhiều da thịt, nhưng thiết kế ôm sát cơ thể, làm nổi bật đường cong cơ thể.
Thon thả, chân tay dài, nhìn kỹ thì Nephele có thân hình như người mẫu. Ngực không quá to cũng không quá nhỏ, cảm giác cô ta có thể mặc đẹp bất kỳ loại quần áo nào.
Chà, phải chăng thú nhân tộc hệ chim thường có vóc dáng thời trang?
"Yashiro! Còn tôi thì sao!?"
Paula nhảy ra trước mặt tôi với đôi tai chó Golden Retriever vẫy vẫy.
Váy của Paula có chiếc nơ lớn rất dễ thương, rất nữ tính.
Màu trắng và hồng tươi sáng, tạo cảm giác năng động.
Khi cô ta xoay người, váy xòe ra, cộng với cái đuôi bông xù đang vẫy vui vẻ, tạo nên hình ảnh vô cùng đáng yêu.
Đứng bên cạnh, Mily mặc một bộ váy liền thân màu xanh da trời, gợi cảm giác như một cô công chúa trong truyện cổ tích. Nhìn thoáng qua, tôi nghĩ cô bé trông giống Alice.
Những lớp viền xếp nếp phồng lên vô cùng dễ thương.
"A... tr-trông... thế nào ạ?"
Có vẻ như cô bé hơi ngượng về phần lưng hở, khuôn mặt đỏ bừng rồi tránh ánh mắt tôi như muốn nói: "Đừng nhìn nhiều quá ạ..."
"...Magda hôm nay là đẹp nhất."
Với sự tự tin tuyệt đối, Magda tiến đến trước mặt tôi.
Con bé đang mặc bộ đầm gọi là Gothic Lolita, chủ đạo màu đen với nhiều viền xếp nếp và ren.
Con bé còn đội một chiếc mũ váy, chừa ra đôi tai mèo.
Mèo loli... đúng là thiên th... a!? Nguy hiểm! Suýt nữa tôi bị nhiễm...
"Haaaaaan! Magda-tan đúng là thiên thần’s!"
"...Magda hôm nay... là thiên thần sa ngã."
"Haaaaaan! Magda-tan đúng là thiên thần sa ngã’s!"
Lại còn sửa lời theo...
Tôi sẽ không trở thành đồng loại với gã đâu!
"Nà, Yashiro... cái này thực sự ổn chứ?"
Delia tiến đến, hơi ngượng ngùng, tay giữ phần ngực áo căng cứng.
Căng cứng, căng cứng!
A hây.
Căng cứng, căng cứng!
Căng cứng~, căng cứng~!
A hây hây!
Căng cứng, căng cứng!
Căng cứng~, căng cứng~!
Hây hây hây hây! Hây hây hây hây!
Căng cứng!
...Ha!?
Trước cảnh tượng hùng vĩ, tôi vừa mở một lễ hội nhỏ trong đầu, dâng điệu múa tri ân cho vị thần căng cứng.
"Arara, nếu không sửa lại một chút thì nguy hiểm đấy."
Ucriness tiến đến gần và đặt tay lên bộ váy của Delia.
Bà ta định luồn ngón tay vào giữa ngực và váy, kiểm tra độ chật... nhưng!
"Để tôi kiểm tra cho!"
"Không được, Yashiro-san!"
Không hiểu sao, tôi bị Ginette ngăn lại.
Phải chăng tín ngưỡng "căng cứng" của tôi đang bị đàn áp bởi tôn giáo khác...
"Có lẽ nên cởi ra đã. Nếu cứ thế này, chỉ cần ưỡn ngực một chút là rách ngay đấy."
"Này, quanh đây có thứ gì giống như quả bóng không!? Không hiểu sao tôi đang rất muốn chơi bóng chuyền với mọi người!"
"Tôi không biết 'bóng chuyền' là gì, nhưng không được đâu, Yashiro-san!"
Chết tiệt, lại nữa...
Giáo hội Tinh linh... đàn áp dã man...!
"Có lẽ nào... Delia cũng phát triển thêm?"
Estella nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng cứng với vẻ ghen tị.
Ê ê, đừng nhìn. Cô làm chúng nhỏ đi bây giờ. Đừng có nguyền rủa.
Estella đang mặc bộ váy nhấn mạnh đôi chân đẹp của cô ta một cách triệt để. Chất liệu mịn như lụa ôm sát đường nét cơ thể, làm nổi bật hình dáng của đùi và bắp chân săn chắc.
Và bộ váy này tuy có cổ nhưng để lộ cả hai vai, khéo léo che đi những phần kém nổi bật của Estella.
"...Ánh mắt đó có ý gì hử?"
Estella nhìn tôi với ánh mắt sắc lẻm, trong khi hai tay che ngực.
Cô ta vẫn tinh ý như mọi khi.
"Tôi chỉ nghĩ cô có đôi vai đẹp thôi."
"Ơ!?"
Ngay khi tôi khen vai cô ta, cô ta lập tức dùng tay đang che ngực để che vai.
"L-lần đầu tiên tôi được khen vai đấy... Y-Yashiro, cậu có hứng thú với những chỗ lạ nhỉ."
"Đừng nói như thể tôi có sở thích biến thái chứ."
Tôi nghĩ có khá nhiều đàn ông thích vai phụ nữ mà.
"Tiện thể, tôi cũng muốn xem nách cô nữa."
"T-tuyệt đối không cho!"
Xì!
"Vậy mời Yashiro-sama ngắm nách của tôi."
"Không được, Natalia! Chị biết xấu hổ đi chứ! Với tư cách là hầu gái trưởng của gia tộc Cremona!"
Estella ngăn Natalia đang định giơ hai tay lên.
Xì!
Cơ mà...
"Natalia... trông hợp với cô đến lạ đó."
"Dùng từ ‘đến lạ’ làm tôi hơi đau lòng đấy ạ. Tôi khá tự tin kia mà."
"À, ý tôi không phải thế. Nó làm tôi nhìn cô theo cách khác ấy."
Natalia đang mặc một bộ váy nhấn mạnh đôi chân đẹp của mình, bó sát đường nét cơ thể, có cổ nhưng để lộ cả hai vai.
Mô tả như vậy có vẻ giống với bộ váy lụa halter của Estella... nhưng thực ra Natalia đang mặc xường xám.
Mừng là tôi đã chuẩn bị bản thiết kế này! Đường xẻ tà thật tuyệt vời! Hầu gái ở thế giới khác hợp với xường xám... đúng là một phát hiện mới!
"Ơm... tôi nghĩ bộ váy này... hơi quá lòe loẹt đối với tôi..."
Một trong những người có công lớn trong cuộc thi ăn nhiều, Sơ Bertina, đang giơ tay ngập ngừng.
Lòe loẹt? Không đâu. Rất tuyệt vời là đằng khác!
"Ơm... vai... lộ ra..."
"Đâu nào. Vẫn có vải che đó thôi."
"Nhưng... nó trong suốt..."
Bertina đang mặc bộ váy kiểu áo quây với một tấm khăn choàng trong suốt.
Bộ váy này có phần gợi nhớ đến hình ảnh của Cleopatra.
Bertina hiếm khi ngượng ngùng như vậy. Có lẽ vì bình thường cô ta không lộ da thịt nhiều, nhưng tôi cảm giác như mình đã thấy một thứ rất đẹp.
"Onii-chan, đồ của em cũng khá dễ thương đấy!"
Có lẽ vì những người khác đang được chú ý, Loretta nhảy lên nhảy xuống để thu hút sự chú ý.
Loretta chắc chắn sẽ chạy quanh phòng ngay cả khi mặc váy, vì vậy con bé được cho mặc quần thay vì váy.
Tuy nhiên, nó vẫn toát lên vẻ quyến rũ tinh tế, với dáng vẻ tổng thể thanh lịch - một bộ trang phục có thể tăng sức mạnh nữ tính lên 35% chỉ bằng cách mặc vào. Loretta đang mặc bộ đồ lấy cảm hứng từ trang phục truyền thống của Việt Nam, áo dài.
Mặc dù có tay dài, nhưng với đường xẻ sâu từ nách xuống, nó tạo ra một vẻ đẹp nữ tính khó diễn tả.
Chắc đủ hết rồi nhỉ...
Tôi đang nghĩ vậy thì chợt nhận thấy còn một người nữa.
Norma đang co mình ở một góc.
"Cô đang làm gì vậy, Norma? Lại đây cho tôi xem nào."
"Nhưng... cái này... thật sự đúng là thứ tôi nên mặc sao?"
Cô ta có vẻ không thoải mái với trang phục của mình, nét mặt không được vui.
"Norma-san. Bộ váy đó rất dễ thương đấy."
"Đúng vậy. Nó khá khác biệt so với những bộ váy khác, nhưng tôi cũng thích nó. Sự kết hợp màu sắc tốt, và chiếc nơ đỏ làm điểm nhấn khiến nó thêm rực rỡ."
"...Th-thật... sao?"
Vẫn tỏ vẻ không thỏa mãn, Norma từ từ tiến về phía chúng tôi.
Đó là một trang phục đa năng ở quê hương Nhật Bản của tôi, phù hợp với mọi tình huống như đám cưới hay đám tang, thậm chí có thể mặc vào những nhà hàng có quy định trang phục nghiêm ngặt. Một bộ trang phục có lịch sử lâu đời, ngay cả ngày nay vẫn còn nhiều người ưa chuộng.
Đúng vậy. Tên của nó là... đồng phục thủy thủ!
Tôi đã muốn thấy Norma trong bộ đồng phục thủy thủ!
Nếu cô ta mặc quần đùi thể thao bên dưới váy thì hoàn hảo!
"...K-kỳ quá phải không?"
"Cô nói gì vậy, Norma... Đẹp mà."
Trông giống như đến từ ‘loại tiệm kia’ vậy.
"Xin lỗi, nhưng cô có thể che mắt bằng cách hướng lòng bàn tay về phía này không?"
"N-như thế này...?"
Wow, trông giống hệt quảng cáo hẹn hò trực tuyến.
"Tôi... vẫn cảm thấy có gì đó không đúng."
"Ừ. Nhìn vẻ mặt của Yashiro, tôi cũng có cảm giác vậy."
Ậy, Estella... cô nhạy bén rồi đấy.
"Sở thích cá nhân thôi. Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị một bộ váy đàng hoàng cho cô, được chứ?"
"Thế đây thực sự không phải là thứ đàng hoàng à!?"
"Ơm... vậy, Yashiro-san... thứ mà Norma-san đang mặc rốt cuộc là gì...?"
"Không không, Ginette. Nó là thứ rất tuyệt đấy."
Vì nó là thứ mấy ông chú rất thích mà.
"Tôi về đây!"
"Đợi đã, Norma! Thực sự nó rất hợp với cô mà!"
Sau đó, tôi bị Bertina mắng thậm tệ, và để làm hòa với Norma, tôi đã hứa sẽ đãi cô ta đồ ngọt, tình hình cuối cùng cũng ổn định.
Một chút tinh nghịch đã khiến tôi phải chịu một khoản chi phí đáng kể.
Nhưng, tôi thực sự muốn nhìn thấy bộ đồng phục thủy thủ trên thân hình nóng bỏng mà!
"Mồ, Yashiro-san. Anh mau sám hối đi."
Ngày hôm đó kết thúc bằng việc Ginette phồng má trách móc tôi.
Cuối cùng, ngày tổ chức tiệc khai trương chi nhánh Hội tiều phu cũng đã đến.


5 Bình luận