Thuật quản lý kinh doanh...
Miyaji Takumi (宮地拓海) Falmaro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)

Chương 144: Ánh Dương Quán thuở ấy

2 Bình luận - Độ dài: 5,133 từ - Cập nhật:

Phòng cá nhân.

Đó là không gian riêng tư chỉ dành cho tôi.

Không ai được phép xâm phạm thánh địa này...

"Onii-chan~! Anh định ở trong đó đến bao giờ nữa~!?"

Tiếng ồn xâm nhập vào thánh địa của tôi...

Nhưng những thứ như vậy không thể làm tôi bối rối. Miễn là còn ở trong thánh địa này, tôi là vô địch...

"Thôi nào~ nếu anh không ra, em sẽ phá cửa đấy~... A, cửa không khóa à?"

Cửa thánh địa bị mở ra.

"Đừng có mở cửa khi người ta đang ở trong nhà vệ sinh chứ!"

"Ù ôi!? Chói quá!? Gì mà sáng chói quá vậy, onii-chan!?"

Loretta xông vào đúng lúc tôi đang cố thủ trong nhà vệ sinh gần một tiếng đồng hồ, miệt mài chà rửa bồn cầu.

"Em tưởng anh đang bị đau bụng nên cố thủ trong này... hóa ra anh đang dọn dẹp à?"

"Ừ! ‘Nhà xí sạch tinh thì người dùng mới xinh’ mà!"

"...Em chẳng hiểu anh đang nói gì hết."

Chẹp, cũng phải thôi.

"Dù quán có vắng đến đâu, chiếm dụng nhà vệ sinh cả tiếng đồng hồ cũng khiến người khác khó chịu đấy ạ."

"Gì chứ, cô muốn đi vệ sinh à? Cứ đi đi. Tôi sẽ cố không làm phiền, chỉ lau bồn cầu thôi."

"Phiền chứ!? Việc đó cực kỳ phiền đấy ạ!?"

"Cái gì, cô tính độc chiếm nhà vệ sinh à!?"

"Nhà vệ sinh vốn dĩ là thế mà!? Mà người chiếm dụng nãy giờ là anh đấy!?"

Đúng là đứa chẳng hiểu gì cả.

Trong một quán ăn uống, độ sạch sẽ của khu vực có nước là vô cùng quan trọng... chỉ cần nơi đó sạch sẽ, ấn tượng của khách hàng sẽ thay đổi biết bao nhiêu...

"Tôi muốn làm cho bồn cầu sáng bóng đến mức vừa bước vào đã phải lóa mắt!"

"Thôi đi ạ! Anh làm ơn dừng lại dùm!"

Loretta không hiểu tầm quan trọng của khu vực có nước và cưỡng chế lôi tôi ra ngoài.

Trời ơi, sứ mệnh của tôi... giấc mơ của tôi...!

"A, Yashiro-san. Anh dọn dẹp xong rồi ạ? Vất vả cho anh rồi."

"Không có gì! Chẳng có gì to tát cả! À, phải rồi! Giờ tôi sẽ đi nhổ cỏ trong vườn! Ừ, vậy nhé! Hẹn gặp lại!"

Tôi vùng khỏi tay Loretta và vội vã lao ra vườn.

"Haa... Không được rồi..."

Sau chuyện sáng nay, tôi không thể nhìn thẳng vào mặt Ginette...

Sau khi nghe câu chuyện về ông nuôi Ginette... nghe về quá khứ của của cô ta... tôi đã không kìm được mà ôm chặt cô ta.

"Aa... mình đã làm gì vậy chứ..."

Chết tiệt, nếu lúc đó tôi pha trò hài hước như "Ngực cô to quá nên tôi không thể vòng tay hết được!" thì chắc tôi vẫn có thể tiếp xúc bình thường với cô ta...

"Haaa... nhổ cỏ thôi..."

Nghĩ mãi cũng chẳng ích gì.

Thời gian sẽ giải quyết những chuyện như thế này.

Cơ mà, Ginette cư xử vô cùng bình thường... Cô ta không nghĩ gì về chuyện đó sao?

Mới cách đây không lâu, chỉ cần tôi định đi đâu đó, cô ta đã làm vẻ mặt cô đơn, vậy mà gần đây cô ta không còn tỏ ra lo lắng khi phải ở một mình nữa, cụ thể là từ sau cuộc thi.

...Có lẽ nào, mầm mống tình yêu trong cuộc thi...?

"Ừm, không đâu."

Không thể nào. Không thể có chuyện đó được. Tuyệt đối không thể.

Lý do tôi nghĩ vậy á?

Đơn giản thôi, đó là vì "tôi không chấp nhận"!

"Ồ, Yashiro-chan. Hiếm thấy ghê. Cháu đang làm việc à?"

Nghe giọng nói quen thuộc, tôi ngẩng đầu lên, thấy bà Mumu đang đứng đó với khuôn mặt nhăn nheo như quả mơ muối.

"Nhìn bà làm tôi muốn ăn cơm trắng mới nấu quá."

"Ara ara, thật sao? Ufufu."

Với bà cụ này, mọi lời mỉa mai hay châm biếm đều không có tác dụng. Cũng có thể nói bà là người tích cực nhất. Không chỉ tích cực, bà còn là hiện thân của lòng tốt có thể hấp thụ và thăng hoa mọi ác ý.

...Tức thân thành Phật?

"Tôi có thể tôn thờ bà không?"

"Ara ara. Có vẻ như vẫn còn hơi sớm để ta đón nhận."

...Bà cụ này hình như có thể biến mọi lời xúc phạm thành chuyện phiếm.

"Ginette đang ở trong kia."

"Ara, vậy à. À, phải rồi. Này, Yashiro-chan."

Bà cụ định vào quán ăn, vỗ tay và quay lại nhìn tôi.

"Thạch cà phê, cậu có thể làm 'te-ka-to' không?"

"...'Take out' à?"

"Đúng rồi, đúng rồi. Không được sao?"

Nếu là mang đi, sẽ phải đóng gói vào hộp cơm...

"Hiện tại thì không được."

Dù có thể xem xét trong tương lai, nhưng bây giờ thì không thể. Chúng tôi không cung cấp dịch vụ đó.

Nếu chấp nhận ngoại lệ, sẽ có nhiều rắc rối phát sinh.

Chất lượng có thể giảm sút, tệ nhất là ngộ độc thực phẩm...

"Ồ... vậy à... Chà, không sao. Xin lỗi vì đã hỏi kỳ cục nhé."

Bà cụ chỉ thoáng buồn trong giây lát, hít một hơi lấy lại tâm trạng, rồi vui vẻ bước vào quán ăn.

...Chà, điều đó khiến tôi có chút quan tâm.

Tôi đứng dậy, vừa hay lúc đó Umaro xuất hiện và nói "A, Yashiro-san. Tôi đến ăn cơm đây’s!". Tôi lau đất dính trên tay vào quần áo gã và đi vào quán.

"Này!? Tự dưng làm gì vậy hả’s!?"

"Ủa, Umaro. Ông ở đây à?"

"Vô thức!? Cậu đối xử với tôi kiểu đó một cách vô thức sao’s!?"

Gã đang la hét gì đó, nhưng chắc chẳng cần bận tâm đâu.

Vì đó là Umaro mà.

"Ginette-chan. Chào cháu."

"A, bà Mumu! Chào bà ạ!"

Như mọi khi, Ginette tỏ ra vui vẻ khi gặp bà cụ.

Không biết có phải do cô ta đã được sự gia hộ hay gì không nữa.

"Bà uống trà như mọi khi ạ?"

"À, hôm nay khác, cháu à."

"Khác ạ?"

"Thực ra, ta đến để lấy thuốc."

"B-bà Mumu, bà không khỏe chỗ nào sao!?"

Ginette biến sắc, vội vã chạy đến chỗ bà cụ, đặt tay lên vai bà và nhìn kỹ khuôn mặt bà.

"Ara ara, không phải vậy đâu. Không phải cho ta."

"À... không phải ạ... may quá."

Cô ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại lo lắng hỏi bà.

"Vậy có ai đang không khỏe sao ạ?"

"Phải. Ginette-chan, cháu còn nhớ Zelmar không? Người có khuôn mặt nghiêm nghị ấy."

Zelmar. Một cái tên tôi chưa từng nghe.

"Vâng. Cháu nhớ. Ông ấy thường... ơm, cãi nhau với ông cháu."

"Đúng rồi. Là Zelmar đó đấy."

Có vẻ là người quen của ông lão.

Nếu vậy, Zelmar này cũng là một ông già.

"Ông ấy... bị sốt một chút... và không hạ sốt được."

"Ôi...!?"

Mặt Ginette tái nhợt.

Nếu là người quen của ông bà, thì đối với Ginette, đó cũng là một ông già quan trọng. Cô ta lo lắng cũng phải... Mà khoan, số lượng ông già bà già tăng lên đột ngột làm tôi không biết đang nói về ông nào nữa...

"Vậy... ông ấy bệnh nặng đến mức không đi lại được sao...?"

"Không. Không đến mức đó đâu. Sáng nay, ông ấy còn đến chỗ ta và nói những thứ như 'Nấu cháo đi' hay 'Đến chăm sóc tôi đi'. Ông ấy còn cố gắng đến tận nhà, dù sống ở bên kia đại lộ. Fufufu... ông ấy vẫn rất khỏe mà."

Vậy thì để mặc ông ta chắc cũng không sao.

Mà khoan, ông già đó có thích bà cụ này à? ...Tôi không muốn chứng kiến chuyện tình già nua chút nào.

"Vì thế, ta đã nói 'Vậy thì, ở chỗ Ginette có thuốc, đi lấy đi'... Nhưng ông ấy khá cứng đầu. Kể từ khi ông chủ quán Ánh Dương qua đời, không hiểu sao ông ấy trở nên cứng đầu và nói rằng không muốn đến đây..."

"...Vậy... ạ..."

"Ara... ara ara, ơm... xin lỗi nhé. Ta đúng là..."

Không muốn đến đây.

Câu nói đó hẳn đã đâm thẳng vào lòng Ginette.

Việc bị một người bạn cũ của ông nuôi cự tuyệt khiến cô ta đau lòng.

Từ khi tôi đến đây, tôi chưa từng gặp ông ta. Có lẽ ông ta đã tránh né suốt thời gian qua.

"Nhưng, cháu thấy nhẹ nhõm khi nghe ông ấy không đến nỗi quá tệ. Xin hãy đưa thuốc cho ông ấy. Và..."

Cô ta định nói gì đó, nhưng lại thôi. Và rồi, khi mở miệng lần nữa, lời cô nói ra là...

"[Ông nhớ giữ gìn sức khỏe], xin hãy chuyển lời đó giúp cháu ạ."

...Có lẽ, đó không phải là điều cô ta định nói lúc đầu.

Đây chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, lời mà Ginette định nói ban đầu là:

Xin mời ông đến Ánh Dương Quán lần nữa.

Phải, chắc chắn cô ta muốn nói như vậy.

Với tư cách người nắm kiến thức chuẩn gần bằng cấp 1 về Ginette, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt cô ta, tôi có thể đọc được những điều như vậy.

Chậc. Thật hết cách mà.

"Bà à. Cái ông... ừm, gì nhỉ... 'Tuyệt chủng' (Zetsumetsu)?"

"Ý cháu là Zelmar (Zelmar) à? Yashiro-chan."

"À, phải phải, ông già sắp chết đó."

"Yashiro-san..."

Ginette nhìn tôi với ánh mắt hơi giận.

...Không, mấy câu đùa thiếu tế nhị kiểu này, ngược lại có hiệu quả làm nhẹ không khí mà... Xin lỗi, tôi sẽ không nói nữa.

"Tình trạng của Zelmar thế nào?"

"Tình trạng à? ...Ừm, ông ấy nói là bị sốt."

"Bao nhiêu độ vậy?"

"Chịu... ta không hỏi đến mức đó."

"Hmm... rắc rối đây."

Tôi khoanh tay làm ra vẻ.

Tất nhiên, tôi không có ý định trêu chọc bà cụ khi làm như vậy.

"Tình trạng ăn uống, dạ dày có khó chịu không, có bị đau đầu hay buồn nôn không, có bị mất nước không... Trước khi kê đơn thuốc, chúng ta cần tìm hiểu nhiều thứ, nếu không sẽ rất phiền phức."

Tôi cố nói những điều nghe có vẻ hợp lý.

"Vậy sao? Ara ara... lẽ ra ta nên hỏi kỹ hơn nhỉ."

"Không không. Nhờ bà thông báo mà chúng tôi mới có thể hành động tiếp theo được. Good job!"

" 'Gút gióp'? Là gì vậy? Nghe có vẻ thời thượng."

Thời thượng á...?

"Yashiro-san, vậy... Zelmar-san... sẽ ra sao ạ?"

"Hm? Cô lo lắng à?"

"Vâng. Tất nhiên rồi. ...Ông ấy là người bạn quan trọng của ông tôi mà."

Một khách quen cũ đã không còn ghé quán nữa.

Dù lo lắng, nhưng có lẽ Ginette cảm thấy khó mà chủ động mời đến.

Và khi thời gian trôi qua quá lâu, giờ đây ngay cả việc gặp mặt thoải mái cũng trở nên khó khăn.

Mặc dù cùng sống ở Quận 42, Ginette đã không gặp ông già tên Zelmar này trong một thời gian dài.

Vậy mà chỉ cần nghe nói ông ta bị ốm, cô ta đã lo lắng đến thế.

Vậy thì—

"Hiểu rồi. Vậy chuẩn bị ngay đi."

"Ơ?"

"Chúng ta sẽ đi khám cho ông Zelmar đó."

"Ểể!?"

Tôi sẽ kéo cô ta đi bằng mọi giá.

Thà làm phiền đối phương còn hơn để cô ta cứ lo lắng và mang vẻ mặt bất an mãi như thế.

Tự mãn ư? Ờ, phải đấy!

Lòng tốt thường mang lại lợi ích cho người nhận. Nhưng người cho cũng nên được hưởng chút lợi ích chứ.

Mà, nếu ai đó làm điều tương tự với tôi khi tôi không muốn gặp họ, tôi sẽ cho họ cút xéo mà không cần hỏi han gì cả.

Tử tế ít, phiền phức nhiều mà.

"Nhưng... như thế có làm phiền ông ấy không? Có thể... Zelmar-san không muốn gặp tôi..."

"Không phải vậy đâu, Ginette-chan."

Bà Mumu vỗ tay lên cánh tay Ginette như để xua tan lo lắng của cô ta.

"Mỗi khi có cơ hội, ông ấy đều hỏi thăm về Ginette-chan đấy. Như 'Quán ăn có ổn không', 'Cô ấy có làm việc quá sức không'..."

"Thật... vậy ạ?"

Nghe lời bà cụ, Ginette trố mắt.

Theo những gì tôi nghe được, có vẻ như họ bằng cách nào đó đã xa cách và mất đi cơ hội gặp nhau.

Người mà đối với Ginette là ông nuôi và đối với Zelmar là bạn thân đã không còn. Tôi có thể hiểu được cảm giác khó gặp nhau.

"Ginette. Đây là trách nhiệm của Ánh Dương Quán với tư cách là nơi giữ thuốc. Nếu có bệnh nhân không thể đến đây, chúng ta phải đi thăm khám. Cô không nghĩ vậy sao?"

Tôi lợi dụng tính cách không thể bỏ mặc người yếu của Ginette và đặt ra câu hỏi khó.

Đây là câu hỏi mà cô ta không thể nói "Không", kết quả đã được định trước.

"Đúng... như vậy nhỉ."

Ginette khẽ gật đầu, nhưng vẫn ngẩng lên với vẻ hơi lo lắng.

"Không sao đâu. Nếu Zelmar dám nói với cô 'Đến đây làm gì, về đi!', tôi sẽ lập tức kết liễu lão ta."

"Không, xin đừng làm thế!"

Tại sao không? Ngay cả tôi cũng có thể thắng được một ông già chứ?

"A, nhưng... còn quán ăn thì sao ạ?"

"Để Magda và Loretta lo là được."

Vừa nói, tôi bước đến giữa hai nhân viên đã trưởng thành đáng tin cậy.

Đặt tay lên vai họ, tôi nói rõ ràng:

"Mấy nhỏ này đã đủ trưởng thành rồi. Cô nên tin tưởng và giao phó cho chúng."

"Howaaaa!? O-onii-chan đã c-công nhận em!? Ch-chuyện động trời!"

"...Đúng là... hơi vui."

Loretta và Magda rất vui mừng, ưỡn ngực với vẻ mặt đầy tự tin.

" Chủ quán cứ giao cho em! Em sẽ phục vụ khách hàng nhanh chóng!"

"...Magda sẽ điều khiển Loretta và Umaro để vượt qua khó khăn."

"Haaaan! Được xếp vào danh sách một cách tinh tế’s, Magda-tan đúng là thiên thần’s!"

Sau khi nghe lời tuyên bố đầy tự tin và tiếng hét của kẻ biến thái, tôi quay sang nhìn Ginette.

"Đấy, cô thấy chứ."

"...Mọi người..."

Ginette nở một nụ cười vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc, rồi cúi thấp đầu.

"Vậy, trong lúc chúng tôi vắng mặt, xin nhờ mọi người."

"Vâng ạ!"

"...Cứ giao cho bọn Magda."

"Tôi cũng sẽ cố gắng’s!"

Không, Umaro. Ông thì lo làm cho xong cổng thành và quận lộ đi. Nhé?

"Ơm...Yashiro-san."

"Hm?"

"Cảm ơn anh nhiều."

Ginette khẽ cúi đầu.

Này này, cô hơi vội đấy.

"Đợi đến khi đưa thuốc cho Zelmar rồi hãy cảm ơn."

"À, phải nhỉ. Vậy để sau nhé."

Vui vẻ nói, Ginette đi lấy hộp thuốc.

"Yashiro-chan."

Sau khi thấy Ginette đi khỏi, bà Mumu gọi tôi.

"Cháu sẽ ở bên Ginette mãi chứ?"

Thật là một câu hỏi khó trả lời thẳng thắn...

"...Chỉ có Chúa mới biết thôi."

"Ara, vậy à. Ufufu. Thế thì ta yên tâm rồi."

Không rõ bà Mumu yên tâm về điều gì, bà ta vuốt ve bộ ngực đã teo tóp của mình.

"Hôm nay, được nghe câu đó thật tốt quá."

Bà Mumu nở nụ cười tươi như mọi khi.

Qua lời nói và bầu không khí hơi đặc biệt, tôi hiểu ra.

Tuy không nói ra, nhưng bà ta vẫn nhớ rõ ngày giỗ của ông nuôi Ginette.

"Yashiro-san, tôi chuẩn bị xong rồi."

"Vậy thì đi thôi."

Tôi muốn bà Mumu cùng đi, nhưng bà ta bảo có việc nên không thể.

Vì Ginette có vẻ biết đường, nên hai chúng tôi sẽ đến nhà Zelmar.

---------------

Nhà của Zelmar là một tòa nhà gỗ cũ kỹ một tầng, tuy là nhà trệt nhưng lại dài theo chiều ngang, trông như kết hợp giữa nơi ở và xưởng làm việc.

Để đến đó, phải băng qua đại lộ, đi xa hơn nữa, gần nhà Regina.

"Vậy thì ông ta nên chỗ Regina luôn cho rồi."

"... Nếu vậy thì, có lẽ Regina-san sẽ..."

Như thể cố nói điều gì đó khó nói, Ginette ấp úng.

Đúng lúc đó...

"Ai tự tiện vào nhà ta đấy!?"

Một giọng khàn khàn vang lên từ sau lưng chúng tôi.

"A..."

"Ô... cháu là..."

Ginette quay lại và ông già nhăn nheo như nho khô đều tròn xoe đôi mắt.

"Ginette. Đây là..."

"Vâng..."

"Nho khô à?"

"Không phải! Đây là Zelmar-san!"

Tôi bị nhìn với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên đến thế.

"Ơ-ơm... Zelmar-san. Lâu rồi không gặp ạ."

"Ờ... ừm. Trông cháu khỏe mạnh nhỉ."

"Vâng. Nhờ ơn ông."

"Thế à... khỏe à..."

Ông già nhìn quanh với vẻ không thoải mái.

"Ông già lúng túng chẳng dễ thương chút nào."

"Gì hả, thằng nhóc vô lễ này!?"

Với tôi thì ông ta lại sung sức quát.

Ông ta thực sự bị bệnh sao?

"Ơm, Zelmar-san. Đây là Ooba Yashiro-san, hiện đang làm việc cùng cháu ở Ánh Dương Quán."

"Hô... ngươi là Ooba sao (oobaka)..."

Tôi cảm thấy như bị gọi là "đại ngốc", nên hơi bực mình.

"Ngươi có vẻ nổi bật về nhiều mặt nhỉ."

"Như ông thấy đấy, một chàng trai tuấn tú."

"Thời trẻ ta còn đẹp trai hơn nhiều!"

Đẹp trai ư...?

Ông già này sao vậy? Ghét thua à?

"Ngươi... không làm gì kỳ quặc với cô bé đó chứ?"

"Cô bé nào? Ít nhất gọi tên cô ta đi, ông già."

"Ai là ông già!?"

"Ông đấy!"

"Ta còn trẻ! Còn rất trẻ so với mấy người trẻ tuổi... khụ khụ!"

"Zelmar-san!"

Ông già hào hứng quá nên bị sặc, Ginette vội chạy đến vỗ lưng ông ta.

"Aa! Kh-không sao! Để cháu gái của lão chủ quán Ánh Dương làm thế này, ta thật có lỗi!"

Tuy nhiên, ông ta lập tức tránh xa Ginette.

"Ông ngại gì vậy, ông già? Không xứng với tuổi tác."

"Đ-đồ ngốc! Nam nữ chưa đính hôn mà chạm vào nhau là điều không thể chấp nhận!"

Đính hôn...? Thế giới này có khái niệm đó sao?

"Này ông già, thời buổi này, chạm tay hay ngực là chuyện bình thường mà."

"Ngực thì không được đâu!? ...A!? A-anh làm tôi nói cái gì vậy hả!?"

Phát ngôn vừa rồi là tự bắn vào chân mình đấy.

"Thằng nhóc thối tha... ngươi!"

"Khoan khoan, đừng nhìn tôi với ánh mắt như người lính thời chiến chứ, ông già."

Tôi giữ cánh tay đang run rẩy của ông già đang định vung nắm đấm.

Hmm... khá nóng.

"Ông già, ông đang sốt nặng mà ra ngoài làm gì vậy. Về nhà nằm đi."

"Hứm! Chỉ vì sốt mà đóng cửa trong nhà thì sẽ bị virus coi thường đấy!"

Hầu như không có nhân vật nào phù hợp với từ ‘virus’ cả.

Đừng dùng từ nước ngoài nữa. Nghe nửa vời quá.

"Hôm nay, tôi được bà Mumu nhờ đến khám cho ông đấy. Bà ấy và Ginette, hai người phụ nữ lo lắng cho ông, vậy mà ông còn cứng đầu, không đàn ông cho lắm nhỉ?"

"Cái gì cơ!?"

"Nếu là đàn ông, hãy cố gắng vượt qua, nhanh chóng khỏi bệnh và mang lại sự an tâm cho phụ nữ chứ."

"...Thằng nhóc thối tha này, dám nói năng như người lớn... Được lắm. Vào đi."

Đúng như tôi đoán, ông già kiểu này sẽ không thể kháng cự khi bị nói vậy.

Với tính cách dễ đoán thế này thì quả thật dễ xử lý.

Nhà của ông già rất đơn giản, chỉ có những vật dụng tối cần thiết.

"Hiện tại ông đang làm nghề gì vậy?"

"Ta đâu còn làm việc nữa... đã nghỉ hưu lâu rồi."

Hóa ra thành phố này cũng có chế độ nghỉ hưu. ...Mà ông già này trông vẫn còn làm việc được mà.

"Bà Mumu kinh doanh độc lập nên nghỉ hưu muộn à?"

"Vâng. Ông tôi cũng làm việc ở quán cho đến phút cuối cùng."

Nghe lời Ginette nói, ông Zelmar nhăn mặt.

Có vẻ như cụm từ "phút cuối cùng" đã chạm đến điều gì đó.

"A... cháu xin lỗi."

"Không... đừng bận tâm."

Ginette cũng nhận ra điều đó, bầu không khí trở nên buồn bã.

Chậc, tôi không thích bầu không khí này.

"Vậy, bắt đầu khám nào. Ông già, lè lưỡi ra."

"Đ-đồ ngốc! Sao ta có thể cởi quần lót trước mặt phụ nữ được!"

"Tôi bảo 'lưỡi' (shita) chứ không phải 'phần dưới' (shita)! Và đừng có nói 'đồ lót'!"

Cơ mà... "lưỡi" và "phần dưới" nghe giống nhau thật. Nhỉ, Ma pháp Thông dịch Cưỡng chế?

Sau khi khám cho ông già, tôi đoán chỉ là cảm lạnh thông thường.

Chắc cho uống thuốc hạ sốt là được. Nếu trở nặng thì nhờ Regina giúp.

...À, ra vậy. Tôi hiểu điều Ginette định nói lúc nãy rồi.

Nếu ông già này làm khách đến tiệm, Regina có thể sẽ ngất xỉu mất. Vì bị mắng nhiều quá.

"Ơm, nếu ông còn ăn được, để cháu nấu gì đó cho ông nhé?"

"Thôi, đừng bận tâm."

Ông già thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Ginette.

"Vậy ạ. Cháu xin lỗi vì đã tự tiện."

"Không... nhận đồ ăn tự tay làm của một phụ nữ chưa đính hôn thì..."

"Này, ông già. Chẳng phải ông vừa năn nỉ bà Mumu nấu cháo sao?"

"Hả!? Sao ngươi biết điều đó!?"

"Thì bà Mumu nói."

"Không phải vậy! Không phải! Không có ý nghĩa sâu xa gì đâu!"

Sau khi phủ nhận với khuôn mặt đỏ bừng, ông già trùm chăn kín đầu để trốn.

Đừng có yêu đương kiểu thuần khiết thế, nhăn nheo khô quắt hết rồi mà còn...

"Ông già này đang mê bà Mumu phải không?"

"Thực ra... từ lâu rồi ạ."

Ginette ghé vào tai tôi thì thầm, cẩn thận để ông già đang trùm chăn không nghe thấy.

"Từ xưa, ông ấy và ông tôi đã tranh nhau bà Mumu."

"Thôi đi... chuyện tình hài hước của mấy ông bà già chẳng buồn cười chút nào cả."

"Cuối cùng bất phân thắng bại, và đến giờ cả hai vẫn không đến với ai cả."

"Hả!?"

Ơ... vậy là sao?

"Họ... không lẽ... vẫn chưa kết hôn?"

"Vâng. Ông tôi cũng không kết hôn."

Mấy chục năm trời mà mấy người vẫn còn đơn phương à...? Có hơi sốc đấy.

"Ginette, nấu cháo hay zousui cho ổng đi."

"Ơ... nhưng mà..."

"Cứ làm đi. Tôi cho phép."

"Vâng!"

Ginette vui vẻ đáp lại và chạy vào bếp.

“...Nhà người khác mà tự tiện quá đấy.”

Ông già thò mặt ra khỏi chăn như con yêu quái sống trong ngôi nhà cổ, nhìn chằm chằm tôi.

"Nếu có phàn nàn thì hãy tự chữa bệnh bằng ý chí đi. Chữa khỏi rồi đến Ánh Dương Quán mà nói. Lúc đó tôi sẽ nghe."

"Hứm... giờ..."

Ông già lẩm bẩm.

"Giờ... làm sao mà đi được. Sau khi lão chủ quán Ánh Dương qua đời, ta không thể đến. Ngay cả khi cô bé đó gặp khó khăn, ta... Giờ ta còn mặt mũi nào để đến Ánh Dương Quán nữa."

Chẹp, rõ phiền phức.

"Hôi quá đấy (kusai), ông già."

"Ai hôi hả!?"

"Xin lỗi, tôi nói thiếu. Phiền phức quá đấy (mendokusai)."

"...Hứm!"

Vì lâu không đến nên giờ khó đi.

Đối với Ginette, vì lâu không đến nên cũng khó mời.

Sự thật là, ông già muốn đến, còn Ginette muốn ổng đến.

Nhưng ông già này thậm chí còn bẻ cong cảm xúc đơn giản đó bằng lý lẽ, liên tục từ chối một cách cứng đầu.

"Tiền thuốc đó, tôi sẽ nhận ở Ánh Dương Quán."

"Cái gì!?"

"Bây giờ tôi không có tiền lẻ."

"...Đúng là một thằng dẻo miệng."

Nếu ông ta chấp nhận thì tốt...

"Ơ-ơm, Zelmar-san."

Ginette mà tôi tưởng đã đi vào bếp hóa ra vẫn đang đứng đó.

"Tôi nghe bà Mumu nói, ông muốn thử ăn thạch cà phê phải không?"

"...Ư... không, chuyện đó..."

"Ông có thể đến ăn không ạ? Chỉ một lần thôi cũng được."

"Ư... mư..."

"Chúng cháu có rất nhiều hạt cà phê. Cà phê có trong thực đơn nhưng ít người uống... thật phí nếu để thừa... nên mong ông đến."

Ginette đã thay đổi.

Cô ta đã có được sức mạnh để thực hiện ý chí của mình, dù phải dùng vài thủ đoạn hơi bẩn.

Khi khiến người khác hành động, trách nhiệm sẽ phát sinh. Không sợ trách nhiệm đó, Ginette đang cố gắng tác động đến người khác.

"...Ừm, thôi được rồi. Trong hoàn cảnh này thì... kh-không còn cách nào khác."

Và cô ta đã thành công.

"Ta sẽ gọi Orchio, Bobba, và Frost, rồi ghé qua trong thời gian tới."

"Vâng. Chúng cháu sẽ chờ."

"...Hừm. Giờ ta ngủ một chút. Khi nào nấu cháo xong, cứ để đó."

"Vâng. Chúc ngủ ngon, Zelmar-san."

Những người ông già nhắc đến chắc hẳn là khách quen của Ánh Dương Quán ngày xưa.

Chắc họ cũng muốn ghé qua nhưng không thể.

"Này ông già. Đừng có tự tiện chết rồi quỵt tiền thuốc đấy."

"Hứm! Không cần ngươi lo lắng!"

Sau khi càu nhàu, ông già trùm chăn kín đầu.

"...Chuyện cô bé đó đến thăm vào hôm nay cũng là duyên phận... Ta chắc chắn sẽ đến."

Nói xong, ông Zelmar nhanh chóng phát ra tiếng ngáy.

Ông già ngủ nhanh thật.

Sau đó chúng tôi rời đi, và chờ đợi sự ghé thăm của ông già và những người khác tại Ánh Dương Quán.

-------------

Hai ngày sau.

Họ vẫn chưa đến.

"Có lẽ cảm cúm của ông ấy kéo dài chăng?"

"Chắc không sao đâu. Ổng trông khỏe lắm, không dễ gì thua virus đâu."

"Vâng..."

Nhưng giọng đáp lại của Ginette có vẻ yếu ớt.

"...Hay là, do ông ấy không thích tôi nhỉ??"

"Không phải đâu."

Riêng điều đó, tôi có thể khẳng định chắc chắn.

"...Anh nói chắc thế?"

"Đương nhiên. Này, bà Mumu và ông Zelmar gọi ông cô là gì?"

"Ơ... 'Lão chủ quán Ánh Dương' ạ..."

"Họ cùng lứa tuổi phải không?"

"Vâng. Tôi nghe nói Zelmar-san và ông tôi cùng tuổi."

Vậy thì đã rõ rồi còn gì.

"Tại sao với một ông già cùng tuổi, ông Zelmar và bà Mumu lại gọi là 'lão chủ quán Ánh Dương'... cô có biết không?"

"Ơ... ơm... xin lỗi, tôi không biết."

"Vì có cô đấy."

Ngay cả trong gia đình bình thường, khi có con, người ta thường gọi nhau là "Ba nó" và "Mẹ nó". Lúc ta có em trai hay em gái, người ta thường gọi ta là "anh trai" hay "chị gái".

"Cô là trung tâm của Ánh Dương Quán này đấy."

Vì nhìn từ góc độ của cô, người đó là ông nuôi, nên cái tên "lão chủ quán Ánh Dương" đã trở nên phổ biến.

"...Tôi ư...?"

"Mà, đừng lo lắng, rồi sẽ..."

Trước khi tôi nói xong, cửa Ánh Dương Quán mở ra, bốn ông lão với khuôn mặt nhăn nheo như quả cam héo bước vào.

"Ông Zelmar, ông Orchio, ông Bobba và cả ông Frost nữa!"

"Có ta nữa nè, Ginette-chan."

"Bà Mumu!"

Nối tiếp bốn ông lão nhăn nheo, bà lão nhăn nheo bước vào, đột ngột làm tăng tỷ lệ nếp nhăn trong quán.

Ginette vui mừng đến suýt khóc khi thấy năm người đến, dẫn họ đến chỗ ngồi.

"Ồ, đã trở nên đẹp hơn nhiều rồi nhỉ!"

"Quán này quá tốt cho lão chủ quán Ánh Dương!"

"Lâu rồi mới được uống cà phê. Háo hức ghê."

"Cô bé ngày nào giờ đã trưởng thành thế này... ưư..."

"Đồ ngốc. Khóc gì chứ. Già mà không biết xấu hổ."

"Nào, mọi người. Xin hãy thoải mái."

Ban đầu các ông già có vẻ lúng túng, nhưng dần dần họ thả lỏng và bắt đầu chia sẻ những kỷ niệm quá khứ.

Ginette mang cà phê ra.

Các ông già tỏ ra hào hứng với món thạch cà phê được phục vụ.

Thỉnh thoảng, họ kể những câu chuyện hài hước của người già mà tôi hoàn toàn không hiểu. Nhưng kỳ lạ thay, những câu chuyện đó lại khá được những người còn lại đón nhận.

À... ra là vậy...

Tôi đứng một mình hơi xa, quan sát nhóm các cụ già.

Dù nội thất đã thay đổi, nhưng đây chính là "Ánh Dương Quán thuở ấy" mà Ginette đã kể.

Mấy ông già nói những lời khó nghe, và những người xung quanh cười lớn, bỏ qua.

Ginette cũng đang cười vui vẻ.

Một cái quán nơi mọi người tự nhiên tụ tập, kể những câu chuyện vớ vẩn, và cùng nhau cười vui.

Đó chính là Ánh Dương Quán.

Những gì đang diễn ra trước mắt tôi... là Ánh Dương Quán mà tôi chưa từng biết.

Khung cảnh mà Ginette đã thấy hàng ngày khi còn nhỏ...

Ánh Dương Quán ngày xưa mà Ginette hằng mong ước...

Tuy mất nhiều thời gian nhưng... khung cảnh thuở ấy đã trở lại...

Tôi nắm chặt 20Rb trong túi, thứ mà tôi đã luôn mang theo bên mình từ rất lâu.

20Rb, chi phí món rau vụn xào mà tôi đã ăn quỵt.

Nếu trả đồng này cho Ginette... tôi... thực sự...

"Yashiro-san."

Đột nhiên, Ginette gọi tôi.

Và rồi...

"Anh cũng muốn dùng thạch cà phê chứ?"

Cô ta mời tôi vào vòng tròn đó.

Vào Ánh Dương Quán thuở ấy...

"Ừ..."

Tôi buông lỏng 20Rb đang nắm chặt.

"Tôi tới ngay."

Lúc này, được mời vào thế giới của Ginette mà mình chưa từng biết, không hiểu sao tôi thấy hơi vui.

Đúng là sự ghen tị trẻ con...

Dù là quá khứ hay gì đi nữa, tôi không thích cảm giác không có chỗ đứng bên cạnh Ginette.

Tôi tham gia vào vòng tròn của những ông già lắm lời, và cũng không chịu thua kém trong việc nói những lời thô lỗ.

Ngay cả khi bị đáp trả, tôi cũng dùng lý lẽ quanh co để phản công. Họ nói thế này, tôi đáp thế kia.

Và thế là, một cách khéo léo... tôi đã đứng bên cạnh Ginette.

Khỉ thật... sao nơi này lại khiến tôi cảm thấy thoải mái đến vậy kia chứ...

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Cảm ơn trans. Nhắc đến món rau vụn ăn quịt lại muốn đọc lại những chương đầu
Xem thêm
cảm ơn trans, ngọt thật đấy
Xem thêm