Thuật quản lý kinh doanh...
Miyaji Takumi (宮地拓海) Falmaro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)

Chương 112: Căn bệnh không muốn làm do thiếu tự tin

3 Bình luận - Độ dài: 3,582 từ - Cập nhật:

"Mưưưưưưưư~~~~~~~~~aaaaaaaaaa................!"

Tại Ánh Dương Quán, có một con hải cẩu. À không, đó là Estella.

Cô ta nằm sấp trên bàn, thỉnh thoảng lăn lộn và kêu "mư~aaa".

Cô ta đã biến thành một sinh vật phiền phức.

"Chẳng có hồi âm gì cả~!"

Chúng tôi đang cố liên hệ với lãnh chúa Quận 41, nơi Hội săn bắt đặt trụ sở chính, để xin hẹn gặp hội trưởng Hội săn bắt.

Chúng tôi đã gửi thư cho lãnh chúa Quận 41 để thảo luận về việc này... nhưng không có hồi âm.

"Ba lá thư đấy, ba lá! Gửi đến ba lá thư mà không hồi âm lấy một, đúng là vô lễ trong ngoại giao! Bởi thế cho nên tên đó mới không có người yêu đấy!"

Estella tức giận dữ dội.

Trông cô ta như một con hải cẩu đang thể hiện hành vi đe dọa trên bờ biển.

"Nào, bình tĩnh đi, Goma-chan."

*Chú thích: Con hải cẩu trong hoạt hình “Shonen Ashibe Go! Go! Goma-chan”.

"Ai là Goma-chan chứ hả!?"

Tôi vỗ nhẹ đầu Estella để làm cô ta bình tĩnh lại.

Mặc dù vẫn còn vẻ bất mãn, nhưng Estella dường như đã bình tĩnh hơn một chút.

"...Yashiro."

"Hm? Gì vậy, Magda?"

Khi tôi đang an ủi Estella than vãn ở góc Ánh Dương Quán, Magda mang bánh tart trái cây đến chỗ chúng tôi.

"...Chủ quán bảo mang đến... cho Goma-chan."

"Tôi không phải Goma-chan!"

Estella bật dậy, nhưng khi nhìn thấy bánh tart trái cây Magda đang cầm, gương mặt cô ta lập tức dịu lại.

Tâm trạng cô dễ dỗ quá nhỉ...

Hiện tại đã qua giờ ăn trưa một chút, trong tiệm còn vài nhóm khách.

Do đó, nhóm Ginette đang bận rộn phục vụ khách nên không thể tiếp chuyện Estella.

Mà, cũng nhờ vậy mà chúng tôi dễ nói chuyện hơn.

"À, phải rồi, Magda."

"...Gì?"

"Nhóc đã từng gặp hội trưởng Hội săn bắt chưa?"

"...Chưa. Hội săn bắt là một tổ chức lớn với hệ thống thứ bậc nghiêm ngặt. Không dễ có cơ hội gặp trực tiếp người cấp cao hơn cấp trên."

Thứ bậc nghiêm ngặt... có vẻ đúng là vậy.

"...Tuy nhiên, có nghe đồn về người đó."

"Y là kiểu người thế nào?"

"...Khi gặp gấu trên đường núi... gấu sẽ giả chết."

"Gấu á!?"

Là kiểu người khiến động vật hoang dã sợ hãi theo bản năng sao?

"...Biệt danh là 'Medra Sấm rền'."

Sấm rền... lại một biệt danh đáng sợ.

"Tuy tin đồn đáng sợ như vậy, nhưng có khi nào thực tế là một cô gái xinh đẹp không?"

"...Không. Đánh giá chung của những người từng gặp trực tiếp là ‘quái vật’. Có người nhìn thẳng vào mắt thôi đã bị giảm thị lực."

"Loại quái vật gì mà ghê vậy..."

Mà, chắc là một ông già cơ bắp cuồn cuộn thôi... Tốt nhất là đừng kỳ vọng gì.

"...Cánh tay to bằng eo của Magda."

...Gì mà to vậy? Ủa, phải người không?

"Là người gorilla à?"

"...Hình như là... người chồn sương."

Không đúng.

Chồn sương mà tôi biết không phải là sinh vật cơ bắp như vậy.

Chắc chắn là có sự nhầm lẫn nào đó.

"...Nghe nói đó là người đáng sợ, không khoan nhượng với những kẻ mình không ưa."

Trong đầu tôi dễ dàng hình dung ra cảnh một ông trùm băng đảng nào đó ra lệnh cho đàn em quấy rối một cửa hàng không chịu nghe lời.

Hệ thống thứ bậc nghiêm ngặt... hiểu rồi.

"Cảm ơn. Nhóc quay lại làm việc được rồi."

"...Nhìn chằm chằm"

"...Rồi rồi. Lại đây."

Khi tôi vẫy tay, Magda bám vào eo tôi.

Khi tôi xoa xoa tai con bé, con bé phát ra tiếng "Mufu~!" như thường lệ.

Dạo này con bé có vẻ nũng nịu quá mức.

"...Có lẽ..."

"Hm?"

"...Nếu làm điều tương tự với hội trưởng... sẽ bị xóa sổ."

"...Ta không dám làm đâu..."

Ai mà đi xoa tai của người cơ bắp chứ.

Cùng lúc Magda quay lại phục vụ, Natalia đến Ánh Dương Quán.

Ngay khi vào cửa, cô ta lập tức phát hiện ra Estella và đi thẳng về phía chúng tôi.

"Quả nhiên là ở đây, Goma-chan."

"Chị lấy thông tin đó từ đâu vậy!? Sao có thể nhanh thế được!?"

Estella phản đối kịch liệt... bộ cô ta nghĩ Natalia quan tâm chắc? Dường như chẳng có gì về Estella mà Natalia không biết.

"Lúc vừa vào quán, tôi đã trao đổi thông tin với Magda bằng ánh mắt... nhưng điều đó không quan trọng."

Có vẻ như họ đã làm điều rất phức tạp một cách rất tự nhiên... nhưng thôi, chuyện đó không quan trọng.

"Cuối cùng thì thư phản hồi đã đến rồi ạ."

"Thật sao!?"

Estella nhận lấy lá thư từ Natalia và thở phào nhẹ nhõm, nhưng gương mặt cô ta vẫn đầy bất mãn không thể che giấu.

"Tên đó từ xưa đến giờ vẫn thế, luôn coi thường và chế giễu tôi."

Cô ta vẫn không ngừng phàn nàn trong lúc mở phong bì.

"Hai người họ quen nhau à?"

Nhìn Estella bắt đầu đọc thư, tôi hỏi Natalia.

Nếu là chuyện về Estella, cứ hỏi Natalia thì sẽ có câu trả lời thôi.

"Vâng. Tiểu thư và lãnh chúa hiện tại của Quận 41 tuổi gần bằng nhau, nên từ nhỏ đã có nhiều cơ hội gặp mặt."

"Lãnh chúa hiện tại của Quận 41 trẻ vậy sao?"

"Người tiền nhiệm đã qua đời sớm... nên con trai ông ấy, Ricardo-sama, đã kế vị."

Lãnh chúa ở độ tuổi tương tự như Estella à... chắc trách nhiệm của y nặng nề hơn nhiều so với Estella chỉ đại diện lãnh chúa.

"Ngài ấy là một lãnh chúa tuyệt vời - hoạt bát từ thuở nhỏ, không biết sợ, thẳng thắn, ăn nói thô lỗ, thiếu suy nghĩ, đầy ác ý, coi thường người khác, kiêu ngạo, tự mãn và nhỏ nhen."

"Cô đang khen hay đang chê vậy!?"

Nửa sau toàn là từ lăng mạ.

" 'Con gái thì không làm được', 'Không thể trở thành lãnh chúa giỏi'... ngài ấy bắt nạt tiểu thư rất nhiều..."

Trẻ con thường nói những điều như vậy...

Đặc biệt là những đứa trẻ lớn lên trong quyền lực từ khi mới sinh.

Vì vậy mà Estella đã phát huy tính hiếu thắng vốn có và trở thành một cô nàng xưng "tôi" kiểu con trai (boku).

Để không thua kém con trai của lãnh chúa vùng bên cạnh.

"Tôi cũng... không biết đã bị ngăn chặn bao nhiêu vụ ám sát rồi."

"Tôi thực sự sợ cô đấy."

Đừng có âm mưu như vậy chứ. Và cũng đừng nói ra một cách bình thản thế.

"Thông thường, khi gia đình lãnh chúa không có con trai, họ sẽ cưới rể và để người đó kế tục dòng họ... nhưng vì đây là Quận 42 nên không ai để mắt đến."

"Xì, có gì đâu. Phải lấy mấy kẻ ngu ngốc tầm thường đó thì thiệt thòi cho Estella quá."

Không hiểu sao... nghĩ đến việc Estella bị lợi dụng như một công cụ cho hôn nhân chính trị khiến tôi bất giác bực bội.

"Các quý tộc xung quanh cũng không mặn mà với việc kết hôn với tiểu thư, vì điều đó đồng nghĩa với việc bị đưa vào gia tộc Cremona. Họ nghĩ nếu phải làm lãnh chúa Quận 42, thì tốt hơn là gia đình họ nên chiếm lấy sau nó khi nhà Cremona sụp đổ."

"Họ không muốn mang danh Cremona à?"

"Bởi vì hình ảnh 'Quận 42 = Cremona' đã ăn sâu vào tâm trí mọi người. Có nhiều quý tộc ngu ngốc coi thường người khác chỉ vì cái tên."

"Mặc dù gia đình họ chỉ là những quý tộc tầm trung, thấp hơn lãnh chúa?"

"Chính vì họ tầm trung đấy ạ. Họ không muốn cắt đứt khả năng 'có thể vươn lên cao nếu muốn'."

Nghĩa là, Quận 42 bị coi thường một cách quyết liệt, và có xu hướng cho rằng việc một người trong gia đình họ trở thành con rể và kế tục vị trí lãnh chúa là điều đáng xấu hổ.

Chắc họ nghĩ rằng nếu muốn, họ có thể thâm nhập vào cả quận trung tâm nhỉ.

Những kẻ như vậy, chắc chắn sẽ mãi mãi dậm chân tại chỗ... Đừng có coi thường Quận 42.

"Điều an ủi duy nhất là tiểu thư không quan tâm đến những gã đàn ông ngu ngốc."

"Cô ta thông minh mà. Dù gần đây hay ngố."

"Ồ? Chẳng phải ngố rất đáng yêu sao?"

"Với cô thì là vậy nhỉ."

"Lúc tiểu thư đang ngủ, nếu bóp mũi cô ấy, cô ấy sẽ ngáy 'myuiii~' rất đáng yêu đấy."

"Hai người đang nói chuyện gì sau lưng tôi vậy!?"

Đã đọc xong lá thư, Estella áp sát Natalia.

Cô ta đỏ má, cắn răng cay cú.

"Tiểu thư đang ngượng, dễ thương quá~"

"Im đi!"

Mối quan hệ trên dưới của họ đang sụp đổ ngày qua ngày...

"Tôi không nghĩ đến chuyện kết hôn đâu. Khi cha tôi nghỉ hưu, tôi sẽ trở thành một lãnh chúa xuất sắc. Tương lai của Quận 42 đã được đảm bảo."

Nói một cách quả quyết, cô ta ấn lá thư vào ngực tôi.

"Tôi đọc được không?"

"Cứ vứt đi. Chẳng có gì quan trọng đâu."

Tôi lướt qua nội dung thì thấy văn bản có vẻ như được cắt ghép từ một mẫu định sẵn nào đó... nhưng xuyên suốt nó là những lời mỉa mai tinh vi.

Ví dụ như: "Thế giới thật độ lượng khi để một đại diện lãnh chúa gửi thư trực tiếp cho lãnh chúa."

Hay: "Tôi ghen tị với quý cô vì quý cô có thể gặp mặt bất cứ lúc nào, còn tôi thì ngày nào cũng quá bận rộn."

Và: "Lãng phí thời gian là việc của kẻ ngốc, nhưng dành chút thời gian để gặp lại người quen cũ thì cũng không tệ."

Nghĩa là y không công nhận vị trí đại diện lãnh chúa và sẽ không tiếp đãi đàng hoàng nhỉ?

"Tên đó từ xưa đã luôn như vậy. Nếu tôi nhún nhường, hắn sẽ lấn tới không thương tiếc. Một kẻ khó ưa, dẻo miệng."

"Ra vậy... Đó là lý do tại sao lính gác cổng Quận 41 coi thường người của Quận 42 quá mức."

"Không chỉ lính gác cổng... mà nguyên cái quận đó đều như vậy."

Estella ngồi phịch xuống ghế, khoanh tay lại.

Bầu không khí khó chịu tỏa ra từ toàn thân cô ta.

"Phản ứng khác xa so với Demilly ở Quận 40 nhỉ."

"Vì chú ấy là người tốt. Một nhân vật đáng kính trọng, cả với tư cách lãnh chúa lẫn con người."

Gương mặt của Estella sáng lên một chút.

Có lẽ điều này cũng là kết quả của những tích lũy từ thời thơ ấu.

" Demilly-sama và lãnh chúa hiện tại cũng là bạn cũ, có mối quan hệ rất thân thiết."

"Đúng là ông ta có nói vậy."

"Demilly-sama rất hào phóng và có nhân cách tốt. Từ xưa, mỗi khi có chuyện gì, ngài ấy đều quan tâm đến lãnh chúa của chúng tôi."

Tôi hình dung ông ta như một người anh trai đáng tin cậy.

Dù giờ đây Quận 42 tràn đầy sức sống, nhưng khi tôi mới đến, nó trong tình trạng rất tồi tệ.

Hẳn họ đã nhờ ông ta tư vấn về nhiều vấn đề.

"Ngược lại, Siegenthaler-sama của Quận 41... keh!"

"Cô cũng dễ hiểu quá ha."

"Lãnh chúa tiền nhiệm còn nói chuyện được... Dù ông ấy hơi khó tiếp cận."

"Nhưng sức khỏe của ngài lãnh chúa đã xấu đi vì mối quan hệ với Siegenthaler-sama cũng là sự thật."

"Cha tôi... yếu đuối lắm."

Ra vậy, ông ta ngã bệnh vì stress à?

Dù sao thì, có vẻ như mối quan hệ với Quận 41 không tốt lắm.

Giờ nghĩ lại, trong khi giao lưu với Quận 40 đã trở nên sôi nổi, thì với Quận 41 lại hoàn toàn ngược lại.

Cơ bản, chúng tôi chỉ sử dụng nó như một điểm đi qua. Và cũng chỉ là vài kilômét đường nhỏ được dùng như đường tắt, chứ không phải đại lộ.

"Aaa... tôi không muốn đi..."

"Nếu không đi thì làm sao bắt đầu được?"

"Biết rồii... Tôi sẽ đi màà..."

Estella lại hóa hải cẩu.

"Rồi, tôi sẽ đi cùng cô. Được chưa?"

"Ưm... làm ơn."

Ngoan ngoãn bất thường.

Có lẽ cô ta đã mệt mỏi lắm rồi.

Phải đi đến một nơi mà biết trước sẽ bị châm chọc, đúng là nản thật. Và cô ta cũng không thể đánh tên đó được.

Hy vọng cuộc đàm phán sẽ suôn sẻ.

"Vậy, hẹn gặp lúc nào?"

"Ba ngày nữa."

"Lại làm ra vẻ quan trọng."

"Cố ý đấy. Chỉ là đang câu giờ để chọc tức tôi thôi..."

"Không giống cô lắm nhỉ."

"Hả?"

Estella đang bĩu môi ngẩng mặt lên nhìn tôi.

Ý tôi là, tôi hiểu cô ta không thích tên đó, nhưng...

"Việc phán xét và nói xấu người khác không giống Estella chút nào."

"Tôi đâu có ý nói xấu.................."

Cô ta nói được nửa chừng rồi im bặt.

Gương mặt trông như sắp khóc, môi trề ra như mỏ vịt.

"...Xin lỗi. Tôi sẽ chú ý hơn."

"À, không phải tôi trách cô đâu."

Tệ quá. Cô ta dỗi rồi.

Có lẽ bản thân cô ta cũng nhận thức được điều đó.

Chỉ là, đôi khi ta có những đối tượng không ưa, và cảm xúc tiêu cực có thể tuôn trào quá mức cần thiết đối với những người đó. Chuyện này rất bình thường. Tôi cũng có những lúc như vậy.

Nhưng bị người khác chỉ ra điều đó thì... hơi đau nhỉ.

Cảm giác kiểu như "mọi người đều trách mình"... ừm, có lẽ tôi đã lỡ lời.

"Estella này. Thực ra cô là người tốt hơn thế, dịu dàng hơn thế, và luôn muốn mỉm cười nếu có thể. Đó là điều tôi nghĩ về cô."

"..."

Estella cúi đầu, không muốn nhìn vào mắt tôi.

Tôi tiếp tục nói mà không quan tâm.

"Cô luôn nghĩ cho dân của mình, làm việc chăm chỉ, và có trách nhiệm hơn bất kỳ ai... Vì thế mà đôi khi cô bị cuống lên, hoặc mắc vài sai lầm nhỏ."

"..."

"Nhưng đừng quên điều này."

Tôi đặt tay lên đầu cô ta đang cúi xuống, xoa nhẹ mái tóc đỏ mảnh mai.

"Dù có khó khăn đến đâu, cô cũng không cô đơn. Tôi không biết trước đây thế nào, nhưng giờ đã có tôi ở đây."

"...Yashiro."

Estella, người đã che giấu thân phận và cố gắng tự mình giải quyết mọi việc cho đến nay.

Cô ta chắc hẳn đã mệt mỏi và kiệt sức rồi.

"Khi gánh nặng cô mang trở nên quá sức, hãy vứt nó ở đâu đó. Nếu là thứ có giá trị, tôi sẽ mang về và giữ hộ cô."

Tôi không thể tự cao mà nói sẽ gánh vác một nửa cho cô ta.

Hiện tại, chỉ có thể nói như vậy thôi...

"...Ngay cả lời động viên mà cậu cũng không thể nói thẳng thắn sao?"

"Tôi luôn thẳng thắn mà. Nếu có tiền, tôi sẽ giúp, đại loại vậy."

"Vậy thì từ giờ tôi nên tỏa mùi tiền nồng nặc nhỉ?"

Nói vậy, Estella từ từ duỗi thẳng tấm lưng đang cong.

"...Cảm ơn."

"Ơm... tôi xin lỗi."

"Ừm..."

"..."

Bầu không khí căng thẳng hơi nhẹ đi một chút.

Estella hối hận về hành động sai trái của mình, còn tôi thì hối tiếc vì lời buột miệng. Chúng tôi thả ký ức ấy trôi theo nước.

"Tiểu thư, Yashiro-sama."

Sau khi tôi và Estella đã hòa giải, Natalia nhẹ nhàng giơ tay lên.

"...Hai người đi chết đi."

""Không phải như thế đâu!""

Hai chúng tôi đồng thanh.

Ừm, có vẻ như tôi và Estella thực sự hợp nhau.

"Ơm... Yashiro-san."

Ginette bước đến chỗ chúng tôi.

Tôi nhìn quanh, thấy số lượng khách đã giảm, và việc phục vụ đã bớt căng thẳng hơn.

"Có khách đến tìm anh đấy."

"Khách á?"

Khi nhìn ra lối vào theo lời Ginette, tôi thấy Pompeo.

"Chào! Yashiro-kun!"

"...Nói với ông ta là tôi không có nhà."

"Tôi thấy cậu rồi! Ngay bây giờ và rất rõ đấy!"

Chết tiệt... lẽ ra chúng tôi nên nói chuyện ở nơi kín đáo hơn.

"Chuyện gì thế? Tôi đang bận."

"Ồ? Cậu đang có việc gì à?"

"Chúng tôi đã xin gặp lãnh chúa và phải đợi ba ngày."

"Vậy là đang rảnh nhỉ...?"

Ờ, nói vậy cũng không sai.

"Thế, có chuyện gì vậy?"

"Tôi đến để học cách làm pudding."

"Sớm quá! Tôi vừa mới dạy ông cách làm bánh tart trái cây mà!"

Hơn nữa, tôi đã hứa sẽ dạy sau khi mọi rắc rối kết thúc, nhưng ông ta đã tự ý đến như bây giờ nên tôi đã đành miễn cưỡng dạy sớm.

Cùng một thủ đoạn tính dùng nhiều lần à?

"A, tôi cũng muốn học nữa."

Ginette rụt rè giơ tay.

À phải rồi, tôi cũng đã hứa sẽ dạy Ginette thì phải.

"Được rồi, Ginette. Tôi sẽ dạy cô sau khi hết khách."

"Còn tôi thì sao!?"

"Ồn ào quá. Như ông thấy đấy, tôi bận dạy Ginette rồi."

"Dạy cả hai đi chứ! Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian mà!"

Đúng là một ông chú ồn ào.

Những khách quen của Luxury miêu tả gã là "điềm tĩnh và lịch lãm" đấy? Chỗ nào vậy?

"Thôi được rồi..."

Chắc tôi sẽ dạy cho họ khái niệm cơ bản về pudding vậy.

"Ginette, nhìn vào ngực mình đi."

"Ngực... ạ?"

"Pompeo thì nhìn vào ngực của Estella."

"Ng-ngực của tôi!?"

"Vậy, xin phép... Hmm..."

"K-khoan! Cái gì thế này? Tình huống gì đây!?"

"Nghe đây. Pudding là loại thức ăn có cảm giác giống như vậy."

"Hai bên hoàn toàn khác nhau mà!? Tôi cũng muốn dùng cái mềm mại và đàn hồi làm mẫu cơ!"

"...Pompeo... đó sẽ là di ngôn của ông nhé?"

Vãi... di ngôn kiểu "tôi thích cái mềm mại và đàn hồi hơn" á...

"Giờ tôi sẽ dạy. Đổi lại, hãy trả lời một vài câu hỏi."

"Gì vậy?"

Pompeo, với đôi mắt sáng rực lên khi nghĩ đến việc được học cách làm pudding.

Vì chỉ đánh giá từ thông tin một phía thì khá nguy hiểm nên...

"Ông nghĩ gì về Quận 41 và Hội săn bắt?"

Tôi muốn biết Quận 41 trông như thế nào từ góc nhìn của quận ở phía đối diện với Quận 42.

"Không có gì đặc biệt. Tôi chỉ quan tâm đến những thứ có không khí thanh lịch. Ừm, nếu phải nói thì... là 'loại người không muốn dính líu đến'."

"Vậy à. Hữu ích đấy."

Có vẻ như quận đó không nhận được nhiều ấn tượng tốt.

Hôm đấy kết thúc với việc tôi dạy Ginette và Pompeo cách làm pudding.

Tôi phải đảm bảo Ginette thành thạo trước Pompeo để sớm bán pudding tại Ánh Dương Quán.

Nhân tiện, có vài tiểu thư từ Quận 40 đến ăn bánh ngọt.

Khác với trước đây, tất cả đều thưởng thức ngon lành và ra về hài lòng.

Có lẽ họ không còn ác ý nữa.

Thiệt tình... Các vấn đề cứ nối đuôi nhau xảy ra...

Và ba ngày sau.

Tôi cùng Estella đến gặp lãnh chúa Quận 41.

===================

Phụ truyện: Assunto đề xuất Yashiro và Estella lập gia đình

Yashiro + Estella: "Assunto."

Assunto: "Ồ, hiếm khi thấy hai người cùng xuất hiện. Có chuyện gì vậy?"

Yashiro + Estella: "Đi chết đi!"

Assunto: "Tự dưng hai người sao vậy!?"

Yashiro: "Tch... đồ có vợ!" (phun nước bọt!)

Assunto: "...Tôi thấy cậu cũng có nhiều lựa chọn nếu muốn mà..."

Estella: "Hứm... đồ có vợ!" (bóp nát!)

Assunto: "Cô vừa bóp nát cái gì vậy!? Tôi tò mò đấy!"

Yashiro: "Tối ngày cứ tình tứ!"

Estella: "Bắn tia hạnh phúc khắp nơi!"

Assunto: "Nếu hai người ghen tị như vậy, sao không cùng nhau xây dựng một gia đình?"

Yashiro + Estella: "Hử~!?"

Assunto: "Hai người đồng thanh ghê... Hơi lạ à nha."

Yashiro: "Ô-ông đang nói gì vậy, Assunto-kyun!?"

Assunto: "Yashiro-san... cậu dễ mềm lòng quá nhỉ."

Estella: "Ph-phải đấy! Ch-chúng tôi hoàn toàn không phải kiểu đó, a-ahaha!"

Assunto: "Trông cô có vẻ hơi vui nhỉ, Estella-san."

Yashiro: "Hơn nữa! Chắc là ông biết... có lý do khiến chúng tôi không thể có mối quan hệ như vậy."

Estella: "...Đúng vậy."

Assunto: "...Là gì cơ?"

Estella: "Vì tôi là..."

Yashiro: "Chúng tôi không thể truyền gene của cô nàng phẳng lỳ này cho hậu thế được!"

Estella: "Truyền thì có sao đâu chứ!?"

Yashiro: "Lỡ sinh con gái thì sao!?"

Estella: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm xoa bóp cho nó từ khi còn nhỏ!"

Yashiro: "Sao nghe bất công vậy!? Cho tôi tham gia với!"

Estella: "Đừng có nuôi nấng cảm xúc xấu xa với con gái mình chứ!?"

Assunto: "Ờm... hai người có thể làm việc này ở nơi khác được không?"

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

ngon
ngon
ngon
Xem thêm
cặp này hợp ác luôn ấy :))
Xem thêm