Thuật quản lý kinh doanh...
Miyaji Takumi (宮地拓海) Falmaro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)

Chương 145: Ý đồ của họ

3 Bình luận - Độ dài: 5,204 từ - Cập nhật:

"Xem qua sản phẩm mới của tôi đi."

Norma đặt một cái hộp vuông rộng 50 cm lên bàn.

Đây là "tủ lạnh (phiên bản Quận 42)" được thả xuống giếng để làm lạnh đồ bên trong.

Gần đây, những ống nhỏ lắp quanh hộp được cải tiến để khi nhúng tủ lạnh trong giếng, nước lạnh sẽ chảy qua, giúp làm lạnh đồ bên trong hiệu quả hơn.

"Phiên bản cải tiến lần này tuyệt thật. Không thể tin được! Cửa có thể mở từ cả hai bên!"

...Tôi tự hỏi liệu sự tiến hóa của tủ lạnh có đi theo cùng một con đường ngay cả ở thế giới khác không.

"...Cái này, thú vị."

"Sao nó không bị bật ra với tiếng 'cạch' vậy ạ?"

Magda và Loretta đang mở đóng cửa tủ lạnh từ cả hai bên, nghiêng đầu tò mò.

Ánh Dương Quán hiện đang trong giờ nghỉ ngơi sau khi tiễn hết khách ăn trưa.

Và đó là lúc Norma xuất hiện với chiếc hộp bự này.

"Sao nào? Thú vị chứ?"

"Ừ, cũng được."

Thật khó để xác định liệu đây là một tủ lạnh tiên tiến hay lạc hậu về mặt công nghệ.

Cách làm lạnh thì đơn giản chỉ là nhúng vào nước lạnh trong giếng... nhưng lại có cửa hai chiều.

"Sao vậy? Phản ứng nhạt nhẽo thế?"

"Không, tôi chỉ đang nghĩ là nó phát triển nhanh thật..."

"Đó là vì cậu..."

Norma định nói gì đó nhưng dừng lại. Sau khi thở ra một hơi ngắn, cô ta lấy lại bình tĩnh và nói:

"Vì gần đây cậu không mang đến ý tưởng sản phẩm mới thú vị nào cả."

Đúng là trước đây tôi thường xuyên đặt hàng khuôn đúc cho nhiều thứ khác nhau.

"Cậu đặt hàng thêm thứ gì đó thú vị đi chứ. Không thì tôi sẽ tạo ra một cái tủ lạnh có thể làm lạnh đồ mà không cần nhúng vào giếng đấy."

"Nếu cô làm được thì tôi sẽ rất biết ơn đấy."

Có lẽ ngày mà tủ lạnh thực sự ra đời không còn xa nữa... phải không?

"Yashiro đại nhân! Tại hạ có chuyện muốn nói với ngài degozaru!"

Becco hét lớn, bước vào Ánh Dương Quán.

Khi nhìn thấy Norma, mặt chú ta bỗng sáng bừng lên.

"Ồ! Chẳng phải là chị Đội trưởng Đội cổ vũ..."

Trước khi Becco kịp nói hết câu, Norma đã ném cái tẩu thuốc với tốc độ không thể thấy được, gây sát thương lớn vào trán Becco.

"Go!? ... S-sọ của tại hạ bị lõm rồi degozaru..."

"Đừng có nhắc đến cái tên đó."

Thực ra, sau cuộc thi ăn nhiều, một tổ chức đã được thành lập trong quận, tên là “Cheer Girl Leader Fan Club” (Câu lạc bộ người hâm mộ Đội trưởng Đội cổ vũ), gọi tắt là "CGL-FC". Hình như tổ chức đó chuyên thảo luận sôi nổi về khe ngực và đôi chân của Norma.

"T-tại hạ... trước đây thuộc phe thích ngực phẳng, nhưng sau khi chứng kiến nhiệt huyết và bộ ngực dữ dội của chị Đội trưởng Đội cổ vũ trong trận đấu căng thẳng đó, tại hạ đã quyết định, dù còn non nớt, nhưng sẽ hiến dâng bản thân cho phe thích ngực bự degozaru..."

"Kiếm chỗ khác mà làm! Đừng lôi tôi vào!"

"Ngay cả tay mơ như tại hạ cũng có thể thấy khe ngực của chị Đội trưởng Đội cổ vũ thật tuyệt v..."

"Đã bảo đừng gọi tôi bằng cái tên đó!"

Norma lại lấy tẩu thuốc từ trong túi ra và ném, gây sát thương lớn vào đúng chỗ lúc nãy.

Becco ngã ngửa, gáy đập xuống sàn. Tôi lặng lẽ chắp tay.

...Cơ mà, Norma. Cô mang theo bao nhiêu cái tẩu thuốc vậy...?

"Đ-đừng nói là... Yashiro cũng đã tham gia câu lạc bộ người hâm mộ tôi nhé!?"

"Không, tôi không tham gia."

Tôi không có ý định kết bè với người khác để bàn về ngực. Ngực là thứ nên lén ngắm một mình để tận hưởng.

"...Sao cậu không tham gia chứ?"

"Ơ...?"

Không hiểu sao, cô ta có vẻ thất vọng ghê gớm.

Tôi còn bị trừng mắt dữ dội nữa... Tôi đã làm gì chứ? Tôi thậm chí còn không tham gia câu lạc bộ người hâm mộ kia mà.

"Thế, Degozaru-san. Anh muốn nói gì?"

"À, phải rồi!"

Nhờ cú chuyền không cần thiết của Loretta, Becco lại rạng rỡ nét mặt.

"Tại hạ... tại hạ sẽ thử sức làm tượng đá degozaru!"

"Hee..."

"Sao phản ứng nhạt nhẽo vậy, Yashiro đại nhân!?"

Nhưng tôi biết nói gì hơn chứ... Tôi chẳng quan tâm chút nào.

"Cuối cùng tại hạ cũng kiếm được đá để làm tượng degozaru! Giờ tại hạ đang phấn khích không biết nên khắc gì degozaru... nên tại hạ muốn hỏi ý kiến..."

"Từ chối."

"Tại hạ còn chưa nói xong kia mà degozaru!?"

"Cấm dùng ta làm mẫu. Nếu chú mày khắc tượng ta... ta sẽ nói chuyện với lãnh chúa và ban hành lệnh cấm khe ngực trong toàn Quận 42."

"Onii-chan bị làm sao vậy!?"

"...Yashiro không ổn rồi."

"Cậu có hiểu mình đang nói gì không đấy?"

Ủa?

Sao tất cả lại lo lắng cho tôi thế này?

Ý tôi là trừng phạt Becco cơ mà...

"...Nếu có lệnh cấm khe ngực... Yashiro đại nhân sẽ chết đấy degozaru! Tại hạ đành cắn răng thay đổi hình mẫu vậy degozaru!"

Tại sao cơ chứ!?

Chết tiệt, sao tất cả mọi người nhìn tôi với ánh mắt thương hại thế!?

"Ồ, náo nhiệt nhỉ."

"Xin lỗi đã làm phiền mọi người."

Seron và Wendy cùng đến Ánh Dương Quán.

Hôm nay vẫn đi chung à... Ước gì họ phát nổ cho rồi.

"Ngài Anh hùng nghe này! Những viên gạch phát sáng của chúng tôi đã được lắp đặt dọc theo quận lộ và đơn đặt hàng đang tràn về từ khắp các quận!"

"Tất cả đều nhờ ngài Anh hùng. Một lần nữa, chúng tôi xin bày tỏ lòng biết ơn."

Seron và Wendy cùng cúi đầu.

Những viên gạch phát sáng được lắp đặt cách đều nhau dọc theo đại lộ kéo dài từ Quận 42 qua Quận 41 đến Quận 40.

Dường như chúng đã trở thành chủ đề nóng ở Quận 41, nơi trước đây thậm chí còn không có đèn đường, và đơn đặt hàng đang tràn về.

"Vì vậy, thưa ngài Anh hùng! Chúng tôi thực sự muốn cảm ơn ngài, và muốn hỏi xem ngày nào thuận tiện cho ngài."

Seron tiến đến gần, có vẻ hơi căng thẳng.

"Tại sao phải cảm ơn tôi? Tôi đâu liên quan gì."

"Không đâu! Chính nhờ ngài Anh hùng mà những viên gạch phát sáng này đã hoàn thành! Nếu không có ngài, chúng tôi không thể được như hôm nay!"

"Đúng vậy, thưa ngài Anh hùng. Nếu không có ngài... chắc giờ này chúng tôi đã xa cách nhau..."

"Ôi, Wendy... được ở bên cạnh em, anh thật hạnh phúc."

"Em cũng vậy, Seron..."

Hai người họ nhìn nhau đắm đuối khoảng một phút... mà không hề nhận ra ngọn lửa ghen tị giống sát khí phát ra từ Norma đứng phía sau.

""Ngài Anh hùng! Mong Ngài... hãy đến dự tiệc cảm ơn của chúng tôi!""

"Ừm. Tôi từ chối!"

Ai lại muốn đến một bữa tiệc mà phải chứng kiến cảnh tình tứ thế này chứ!

Tôi kiên quyết từ chối!

"Xin chào... ủa!? Gì vậy? Sao có nhiều người thế này?"

Paula ngạc nhiên thốt lên khi bước vào quán, thấy đám người quen tụ tập gần cửa.

"Ồ, Paula. Cô cũng có việc gì à?"

"À, ừ. Tôi mới nghĩ ra món mới nên muốn nghe ý kiến của anh."

"Mấy chuyện như vậy thì hỏi cha cô đi."

"Chúng ta đã cùng nấu ăn trong cuộc thi mà!?"

"Vậy nhờ Ginette đi."

"Gì vậy hả! Dạo này Yashiro lạnh nhạt quá đấy!"

Cô ta tức giận, tiến gần về phía tôi với khuôn mặt như sắp khóc, toát ra bầu không khí bức xúc...

"Nè, Yashiro. Gần đây anh có hơi lạ đấy. Thỉnh thoảng anh lại nhìn xa xăm... Có phải anh..."

Đúng lúc đó, Norma bịt miệng Paula lại và kéo cô ta ra xa khỏi tôi.

"Mọi thứ đều có trình tự cả. Ép người khác theo ý mình không phải là điều lịch sự."

"Nhưng...!"

"Nào, nếu xong việc rồi thì về đi."

"Khoan, tôi vẫn còn...! Nè! Đừng kéo tôi mà!"

Norma lôi Paula ra khỏi quán.

Hầy...

Khi tôi nhìn những người còn lại, tất cả đều đang cười gượng.

Thiệt tình...

"Ginette~"

"A, vâng!"

Khi tôi gọi, Ginette thò đầu ra từ nhà bếp.

"Tôi đi lấy một ít gia vị ở chỗ Regina đây."

"Vâng. Anh đi đường cẩn thận."

"Ừ. À, Magda. Xin lỗi, nhưng nhóc có thể mang cái tủ lạnh đến chỗ Norma giúp ta không?"

"...Rõ. Sau khi chơi thêm một chút sẽ mang trả."

"Đừng làm hỏng đấy."

"...Sẽ cố gắng."

"Em cũng sẽ cầu nguyện để nó không bị hỏng trong lúc chơi!"

Sao có cảm giác như nó sắp bị phá hủy... mà thôi, Norma nói đó là bản thử nghiệm, kệ vậy.

Tôi liếc nhìn Becco, Seron và những người khác, rồi rời khỏi Ánh Dương Quán.

Không ai đuổi theo.

Hầy...

Thiệt tình... tất cả đều quá lộ liễu.

Cảm giác ngột ngạt quá... Khi người ta quá quan tâm mình.

------------

Nếu muốn trốn tránh thực tế, đây là nơi tốt nhất.

Tôi mở cánh cửa của tiệm đáng ngờ quen thuộc.

Một tiếng kẽo kẹt vang lên, và đồng thời mùi thuốc tỏa ra.

"Chào, Bụi-chan. Xin phép làm phiền."

"Ơ kìa! Sao lại chào Bụi-chan thay vì chủ nhà chứ?"

Regina xuất hiện từ phía sau quầy. Điểm quan trọng là cô ta không phải từ "phía trong" đi ra.

"...Cô đang làm gì vậy, trong cái góc ẩm thấp tối tăm mà chắc chỉ nấm mới thích?"

"Đồ ngốc. Chính cái không khí ẩm thấp đó làm tui thấy thoải mái."

Nhỏ này... có phải thực ra là một loại nấm không?

"Thế, hôm nay cậu đến có chuyện gì? Hết gia vị rồi à?"

"Không phải... Trước hết, cho tôi tách trà đi."

"Gì vậy. Đây đâu phải quán cà phê? ...Mà, thôi được rồi. Ngồi đâu đó đi."

Nói xong, Regina mất hút vào trong.

Tôi kéo ghế từ cạnh quầy, đặt nó sát tường và ngồi xuống.

Ngay bên cạnh là một cái bàn khá lớn với cối nghiền thuốc và những chiếc bát gỗ đựng các loại bột khác nhau.

Khi ngồi xuống ghế, tôi không kìm được một tiếng thở dài.

Có vẻ tôi đang khá mệt mỏi.

Chủ yếu là về mặt tinh thần.

"Cậu có biết không?"

Regina xuất hiện trở lại, đặt tách trà vừa pha xong bên cạnh tôi và nói với nụ cười ranh mãnh:

"Khi thở dài, dzú sẽ nhỏ đi đấy."

"Chuyện đó thì nói với Estella ấy."

Vếu tôi không thể nhỏ hơn được nữa... mà không, tôi đâu có vếu.

"Cậu đang mệt mỏi nhỉ."

Regina rời khỏi bên tôi và ngồi xuống chiếc ghế đặt trước quầy.

Khoảng cách đủ để tôi nghe được giọng cô ta, nhưng không thể nghe thấy tiếng thì thầm. Với tâm trạng hiện tại, khoảng cách này thật vừa vặn.

"Gần đây, khách đến nhiều quá."

"Làm ăn phát đạt nhỉ. Có gì không tốt đâu."

"Không phải vậy."

Gần đây, có quá nhiều người tìm đến tôi.

Hôm qua, Umaro đã đến, mang theo "kế hoạch phát triển Quận 42 sau khi cổng thành hoàn thành".

Trước đó là Yaplock đến tham khảo ý kiến để cải tiến giống bắp rang, và Mormat cũng đến thảo luận về phương pháp trồng cà chua ngọt.

Mily cũng bắt đầu thường xuyên mang hoa đến, và Delia luôn la cà ở Ánh Dương Quán mỗi khi không đi đánh cá.

"Vì vậy mà cậu mệt mỏi à."

Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã than thở với Regina.

Nơi này yên tĩnh, có cảm giác thời gian trôi khác biệt, cùng với sự dịu dàng của Regina không hỏi nhiều... tạo cảm giác an tâm... và tôi đã vô tình nói ra những điều mình đang nghĩ.

"Tôi hiểu những gì bọn họ muốn nói..."

Tất cả bọn họ đều bịa ra đủ loại lý do để đến gặp tôi.

Và trong khi làm bộ mặt "không có ý gì khác", họ vẫn nhìn tôi với ánh mắt lo lắng kỳ lạ, kiểu: “Yashiro, cậu sẽ không đi đâu cả, đúng không?”

...Thành thật mà nói, tôi muốn họ tha cho tôi.

Điều họ tìm kiếm là siêu anh hùng Ooba Yashiro, người sẽ giúp đỡ kẻ yếu và luôn cứu họ khỏi mọi tình cảnh khốn khó.

Nhưng đó không phải tôi.

Tôi là một kẻ lừa đảo, một tên tội phạm nhỏ trốn chạy vì bị truy nã ngay khi đến thành phố này, một kẻ xảo quyệt lợi dụng những người tốt bụng để xây dựng cuộc sống ở đây... chỉ là vì đã hứa sẽ trả tiền cho phần ăn mà mình đã ăn quỵt nên tôi mới còn ở đây thôi...

"Thật sự... họ hiểu lầm quá mức rồi."

Yên tĩnh, tối tăm, có cảm giác về sự hiện diện của con người nhưng không nói chuyện vô ích... có một người bên cạnh mà không biết họ có đang lắng nghe hay không... vì vậy, không phải một mình...

Không hiểu sao, ở tiệm của Regina lại khiến tôi cảm thấy bình yên lạ thường.

Có lẽ vì thế mà những lời yếu đuối này mới tuôn ra.

Phiền phức quá nhỉ. Xin lỗi.

Xin lỗi... nhưng mà... chỉ thêm một câu nữa thôi...

"Tôi không phải là người vĩ đại như thế... nhận ra đi, lũ ngốc."

Kẻ bị lừa là kẻ ngu.

Bị lừa rằng tôi là người tốt... rồi dành thời gian cố gắng giữ tôi lại... đúng là bọn ngốc.

...Mà, nói đến ngốc thì không ai ngốc bằng tôi cả.

Tôi cầm tách lên và nhấp một ngụm trà đang bốc khói nghi ngút.

...Đắng quá.

Nhưng kỳ lạ thay, tôi không thấy khó chịu.

Đối với mình bây giờ, vị đắng này thật phù hợp... Tôi nghĩ ngớ ngẩn như vậy.

"Nà, cậu kia..." Regina ngồi trên ghế, tựa khuỷu tay lên quầy và nói với giọng thong thả. "Cũng có thể chọn cách vứt bỏ tất cả, cuộn đuôi lại và bỏ chạy đấy."

Ánh mắt chúng tôi giao nhau.

Regina mỉm cười có vẻ cô đơn.

Một nụ cười trống rỗng, như thể đã từ bỏ mọi thứ, khiến tôi có cảm giác bồn chồn.

"Ngay cả một kẻ thua cuộc thảm hại cũng có quyền được sống."

Khi nghe những lời đó... nhìn thấy biểu hiện của Regina... tôi cảm thấy thấu hiểu lạ lùng.

Có lẽ vì tôi đã có thể xác nhận rằng điều mà mình đã hơi tò mò nhưng chưa bao giờ hỏi không quá khác xa với những gì mình nghĩ.

Regina đã trốn khỏi Vaocleair.

Hơn nữa, cô ta phải làm vậy... vì một lý do khiến cô ta không thể là chính mình nếu không trốn đi.

Nếu suy luận dựa trên lối sống, cách suy nghĩ, kỹ năng, kiến thức và mức sống của Regina, thì cô ta là một người có quyền lực ở Vaocleair, hoặc có liên quan đến người như thế, và bản thân cô ta là một dược sĩ tài năng.

Regina, người đã sống khép mình trong ngôi nhà ở nơi hẻo lánh này từ trước khi tôi đến và hầu như không buôn bán gì, lại không bao giờ gặp khó khăn về tiền bạc. Không chỉ vậy, cô ta còn có nguồn nhập gia vị riêng từ Vaocleair, thậm chí có thể lấy được những loại gia vị mà quý tộc ở All Bloom ưa chuộng.

Tiền đang phát sinh từ đâu đó. Hoặc có lẽ cô ta đã tạo ra một khối tài sản không thể tiêu hết...

Dù thế nào đi nữa, việc Regina tuổi teen có thể cư xử như vậy là do xuất thân gia đình hoặc vị thế đạt được nhờ tài năng của cô ta.

Tóm lại, Regina hiện tại hẳn đang có địa vị khá cao ở Vaocleair, và đã đạt được một thành tựu nào đó từ rất sớm. Chỉ là linh cảm của tôi thôi, nhưng có thể cô ta đã phát minh ra thuốc chữa bệnh truyền nhiễm để cứu lũ trẻ ở nhà thờ...

Có lẽ cô ta đã lập kỷ lục người trẻ tuổi nhất làm được điều gì đó.

Người nhận được sự chú ý sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của nhiều toan tính khác nhau của những kẻ xu nịnh, những kẻ có ác ý, những kẻ muốn lợi dụng...

Có lẽ vì lý do đó mà cô ta cực kỳ nhút nhát, tuy lạc quan nhưng lại hay suy nghĩ tiêu cực.

Có lẽ chán ngán những kẻ như vậy, cô ta đã rời Vaocleair và đến All Bloom, đến "thành phố không thể nói dối" này, để không cho những kẻ nông cạn, thích quyền lực tiếp cận mình. Vì một khi vào thành phố này, người ta không thể nói những lời dối trá vụng về.

Muốn thu phục được Regina hẳn rất khó.

"...Giờ cậu tính làm gì?"

Đứng dậy chầm chậm, Regina từ từ tiến lại gần.

Cô ấy đi qua bên cạnh tôi, vòng ra phía sau, rồi... nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.

"Nếu... cậu cảm thấy cô đơn khi phải đi một mình... thì tui có thể đi cùng cậu."

Giọng nói vang vọng trong tai tôi, ngọt ngào như mật, làm sống lưng tôi tê dại và kích thích não bộ.

Haha... dù chỉ trong thoáng chốc... không ngờ có ngày tôi lại nghĩ Regina là một cô gái dễ thương.

Chắc hẳn ở cạnh nhỏ này sẽ dễ chịu lắm.

Cô ta tinh tế, nhưng không hỏi han gì cả.

Và cũng không nói gì về bản thân mình.

Chỉ nhìn vào những thứ trước mắt, sống vui vẻ từng ngày.

Nếu có cô ta bên cạnh... chắc chắn cảm giác cô đơn sẽ không trỗi dậy... nhưng mà...

"...Để tôi suy nghĩ đã."

"Hm..... vậy à."

Bàn tay trên vai tôi rời đi, và rồi đầu tôi bị vỗ nhẹ.

Tôi có cảm giác như bị nói: "Đồ ngốc. Cậu vừa lãng phí một cơ hội tốt đấy."

Regina quay lại quầy.

Nhìn bóng lưng cô ta, tôi tưởng tượng về tâm trạng của người đã từng nói "Trốn chạy cũng là một cách".

Có lẽ cô ta vẫn chưa tự tha thứ cho hành động từ bỏ quê hương của mình.

Có lẽ, ngay cả việc đang ẩn mình trong căn phòng này cũng...

Tôi không có cách nào biết được ý định thật sự của Regina. Tôi cũng không có quyền đó.

Nhưng chắc chắn tôi có thể thấu hiểu cảm xúc của Regina.

"Regina."

"Hửm? Về à?"

"...Ừ. Đúng vậy."

Đó hẳn là sự quan tâm kiểu "Cậu nên về đi chứ?".

Sự quan tâm để tôi không phải lo lắng. Cô đúng là một người phụ nữ tuyệt vời đấy.

"Cảm ơn vì trà nhé. Đắng thật đấy."

Tôi đặt tách trên quầy và bước về phía cửa.

Regina theo sau tôi một cách tự nhiên. Có lẽ cô ta muốn tiễn tôi.

Tôi mở cửa, trước khi bước ra ngoài... tôi quay lại.

"Regina. Cảm ơn nhé."

Tôi nhìn vào mặt cô ta và nói lời cảm ơn chân thành.

Regina hơi ngạc nhiên, mở to mắt, sau đó bối rối, rồi nở một nụ cười tinh quái.

"Gì vậy chứ, tự dưng nghiêm túc thế. Thấy gớm quá... Chỉ vì tách trà mà làm quá lên."

"Không, không phải vì trà."

"Tôi sẵn sàng nghe cậu than phiền bao nhiêu cũng được. Không cần phải cảm ơn vì điều đó đâu. Khách sáo quá."

"Cũng không phải vì những lời than phiền đâu."

"Vậy thì là gì?"

Có lẽ hơi ngượng, Regina cười tinh nghịch và nói bằng giọng nhẹ nhàng.

Khi tôi nhìn chăm chú, đôi mắt nâu sẫm của cô ta hơi run lên. Có vẻ như cô ta đang phân vân... và hơi sợ hãi trước bầu không khí khác lạ.

Nhìn vào đôi mắt trong veo đó - có thể đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng - tôi nói với cô ta cảm xúc chân thành từ đáy lòng:

"Tôi rất vui vì đã gặp được cô. Cảm ơn vì đã ở đây."

Đôi mắt Regina dao động mạnh, rồi bắt đầu rưng rưng.

"Ơ...?"

Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt, trở nên nghiêm túc, với giọt lệ lớn đọng ở khóe mắt.

"A...!"

Cô ta vội vàng quay lưng lại với tôi, dùng tay áo lau mặt. Lau đi lau lại nhiều lần.

"C... cậu làm gì vậy... Tự dưng... Th-thật là... đủ rồi đấy...!"

Giọng nói của cô ta run rẩy và nghẹn ứ.

"T-tui, thích nơi này. Không cần ai nói gì, tui vẫn sẽ ở đây. B-Bụi-chan cũng ở đây, nên tui phải ở đây...!"

Cô ta run vai từng đợt nhỏ, ngửa đầu lên một chút, và thở dốc nhiều lần để bình tĩnh lại.

Tuy nhiên, giọng nói vẫn như mọi khi, hài hước, vui vẻ và nhẹ nhàng.

"Tức quá. Bị mắc vào trò đùa vô nghĩa này... Phải trả đũa mới được! Phải rồi, mình sẽ cười thật lớn với khuôn mặt cực kỳ buồn cười!"

Vừa nói, cô ta vừa dùng hai tay che kín mặt. Đầu ngón tay cô ta liên tục lau đi lau lại khóe mắt.

"Nếu nhìn thấy mặt tui bây giờ, cậu sẽ cười đến đau bụng đấy! Muốn chạy thì chạy ngay đi!"

Có vẻ như cô ta đang bảo tôi nhanh chóng rời đi... vì cô ta không muốn tôi thấy khuôn mặt đang khóc của mình.

"Vậy tôi sẽ chuồn đi như một kẻ hèn nhát. Dù sao thì kẻ thua cuộc thảm hại cũng có quyền được sống mà."

"Ờ, phải đấy. Vì vậy, mau chóng biến đi."

Tôi nhìn chằm chằm vào gáy Regina trong chốc lát, rồi rời khỏi tiệm.

"À, phải rồi."

Nghe thấy giọng nói như thể cô ta vừa nhớ ra điều gì đó, tôi dừng lại và quay người.

"Chắc cậu cũng có nhiều muốn suy nghĩ, không cần phải trả lời đâu."

Cô ta nắm tay nắm cửa sau lưng, từ từ đóng cửa lại.

Trong suốt thời gian đó, Regina không hề quay mặt về phía tôi, mà chỉ ném cho tôi câu cuối cùng:

"Lần sau lại đến nhé."

Cánh cửa khép lại.

Tôi đứng lặng một lúc trước tiệm.

Không một tiếng động nào từ trong tiệm vọng ra, như thể không có ai ở đó.

Lại đến... sao?

"Chẹp, tạm thời... bảo lưu đã."

Lẩm bẩm với chính mình, tôi quyết định quay trở lại Ánh Dương Quán.

...A, gia vị... mà thôi, kệ vậy.

--------------

"Mừng anh trở về, Yashiro-san."

Khi tôi mở cửa Ánh Dương Quán, Ginette ra đón tôi.

Tủ lạnh của Norma đã biến mất, cũng không thấy Magda và Loretta đâu cả. Chắc hai người họ mang nó đi rồi.

Ginette không hỏi gì khi thấy tôi trở về tay không mặc dù đã nói là đi lấy gia vị.

À... cô ta cố tình như thế.

Có lẽ... cuối cùng tôi cũng đã đến giới hạn rồi.

Nếu tôi còn ở lại đây lâu hơn...

"Yashiro-san có ở đây không!?"

Đột nhiên, cánh cửa phía sau tôi bị mở tung ra với một lực mạnh khủng khiếp, làm tim tôi giật thót.

"Ara, cậu về rồi à."

"...Cô không thể vào nhẹ nhàng hơn được sao?"

"Những chuyện vụn vặt như vậy không quan trọng!"

Không, nó không hề vụn vặt, và cô không phải là người quyết định điều đó.

"Khoan đã, Imelda! Bây giờ, đừng nói những điều kỳ lạ với Yashiro...!"

Imelda vừa xuất hiện thì Estella cũng đến Ánh Dương Quán.

Có vẻ như rắc rối sắp ập đến...

"Dù sao đi nữa, cô có thể về được không?"

"Không được! Nhỉ, Chủ quán!?"

"Fue!? Ơ-ơm, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra..."

"Đấy! Cô hùng hổ quá khiến Ginette-chan bối rối rồi kìa! Xin lỗi nhé, hai người. Đừng để ý đến Imelda."

Dù cô không nói thì tôi cũng đâu có thời gian để ý đến Imelda.

Tôi chỉ muốn đuổi cô ta đi và tập trung vào suy nghĩ của mình...

"Hôm qua sau khi đo, tôi phát hiện vòng ngực của mình đã tăng lên một bậc."

""Ơ, là sao!? Nói chi tiết hơn đi!""

"Ơ-ơm... Yashiro-san thì miễn bàn, nhưng cả Estella-san cũng nói câu đó thì..."

Này, Ginette. "Yashiro-san thì miễn màn" là sao hả?

Sau này tôi sẽ chỉ nói về ngực thôi đấy, đồ ngốc.

Hoặc kết thúc câu bằng từ "ngực".

"Yashiro-san. Có tin vui đây."

"Về ngực à?"

"Không. Chi nhánh của Hội tiều phu đã hoàn thành rồi."

".........Hee..."

"Phấn khởi hơn một chút đi chứ!"

Đối với tôi, việc Imelda ngực vốn đã to lại còn phát triển thêm thành bom tấn thú vị hơn.

Cô ta ban đầu là F-cup... vậy giờ là G-cup à!?

Ngang với Norma!

Và... cũng ngang Medra... hmm...

"Chúc mừng lên G-cup!"

"Chi nhánh Hội tiều phu đã hoàn thành rồi!"

"Chữ 'G' trong Guild (Hội) là chữ 'G' trong G-cup đấy!"

"Không phải!"

Dù sao đi nữa, việc chi nhánh Hội tiều phu được xây xong cũng chẳng có lợi gì cho tôi...

Việc bảo trì cống rãnh là công việc của lãnh chúa, và miễn là cổng thành được xây dựng, tôi không cần quan tâm đến chi nhánh Hội tiều phu... quận lộ cũng đã hoàn thành rồi.

"Vì vậy, xin hãy tổ chức bữa tiệc khánh thành chi nhánh Hội tiều phu sau năm ngày nữa!"

...Hửm?

"Này, Imelda."

"Sao?"

"Thông thường, phải nói kiểu 'Chúng tôi sẽ tổ chức tiệc, mời cậu đến dự' chứ nhỉ?"

"Vì tôi muốn được chiêu đãi, nên Yashiro-san tổ chức đi."

"Ờm... cô... bị đần à?"

Tại sao tôi phải là người tổ chức bữa tiệc khánh thành chi nhánh Hội tiều phu chứ?

"À, tôi muốn một món quà bất ngờ!"

Nếu tự mình đề xuất thì chắc chắn không thể gọi là bất ngờ được, đúng không?

Cô hiểu chứ? Bất ngờ là khi món quà được chuẩn bị mà ta không biết cơ.

"Hãy chuẩn bị một món quà thật tuyệt vời nhé. Tôi không chấp nhận những thứ nửa vời đâu."

"Khoan đã nào."

"Từ chối. Và về phần ẩm thực, nhờ Chủ quán lo giúp nhé."

"Ơ? À, vâng. Cứ giao cho tôi."

"Khoan khoan khoan! Cô tự ý quyết định mọi thứ cái gì vậy hả!?"

"Có vấn đề gì sao?"

Còn hỏi ngược nữa ư!?

Imelda khoanh tay với vẻ mặt hơi bực bội.

Sao nhỏ này lại có thái độ kiêu căng quá vậy?

"Trước hết, tại sao chúng tôi phải làm điều đó?"

"Vì đó là yêu cầu của tôi."

Nhỏ này...

"Tôi từ chối."

"Yashiro-san."

Một cái nhìn sắc lẹm nhắm thẳng vào tôi.

Gì hả? Cô định gây áp lực à?

Cứ việc làm đi. Cô nghĩ mình có thể thắng tôi trong cuộc đàm phán này sao? Để xem cô định dùng trò gì nào!

"Tôi sẽ khóc đấy?"

"Kiểu áp lực gì thế!? Ăn gian quá vậy!?"

".............Miii~"

"Kiểu khóc dễ thương vậy!?"

Imelda bắt đầu thút thít, đưa hai tay lên che mắt.

"...Yashiro-san không chịu chúc mừng khoảnh khắc vinh quang có một không hai trong đời tôi... Chắc cậu ghét tôi... hức hức. Ôi, hức hức..."

Nhỏ này...

"Tôi sẽ đi rêu rao khắp nơi rằng 'Yashiro-san đã cướp đi ‘lần đầu’ của tôi, và cuộc đời tôi đã bị hủy hoại!'"

"Ê khoan!"

Nhỏ này đáng sợ quá!

"Yashiro... Cậu..."

"Mắc giống gì cô làm cái mặt đó chứ hả, Estella!? Cô đã chứng kiến toàn bộ sự việc vừa rồi cơ mà!?"

Chết tiệt... đây hoàn toàn là đất khách rồi.

Dù đang ở Ánh Dương Quán nhưng tôi lại thành người ngoài là sao?

"Ơm, Yashiro-san."

Ginette kéo nhẹ áo tôi một cách đáng yêu và thì thầm vào tai tôi.

"Tôi cũng sẽ giúp đỡ hết sức có thể."

"Tôi không nghĩ chiều chuộng quá mức là tốt đâu..."

"Nhưng, một trong những ước mơ của Imelda-san sắp thành hiện thực mà. Hơn nữa, chúng ta sẽ trở thành bạn cùng quận."

Coi bộ giờ tôi có từ chối thế nào thì Ginette cũng làm ngược lại.

Aa... thôi được rồi.

Làm thì làm...

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Thật sao!?"

Imelda hỏi lại với vẻ ngạc nhiên thực sự... Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn khi thấy phản ứng quá tự nhiên của cô ta sau khi đã ép buộc tôi mạnh mẽ như vậy.

...À, ra vậy.

"Imelda."

"Gì vậy?"

Cô ta vội vàng đeo lại chiếc mặt nạ kiêu căng.

Với vẻ mặt bình tĩnh, cô tiểu thư ương bướng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Hãy mong đợi năm ngày sau đi."

Trong thoáng chốc, khuôn mặt Imelda sáng bừng lên, rồi nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh.

"Vậy thì, đừng để trễ hẹn nhé. Trông cậy vào cậu đấy."

Nói với giọng hách dịch, Imelda rời khỏi Ánh Dương Quán bằng những bước chân nhanh nhẹn.

Cánh cửa để mở từ từ đóng... nhưng tôi kịp chặn lại.

Và rồi, tôi mở cửa rất khẽ, không gây tiếng động, để nhìn ra ngoài và thấy...

"Haaa... Căng thẳng quá... Mình đã lo là làm Yashiro-san giận... nhưng nhờ vậy, mình có thể giữ chân Yashiro-san được năm ngày... Sau khi vụ này kết thúc, cổng thành sẽ hoàn thành... và tiếp theo là..."

Tôi rút đầu lại và nhẹ nhàng đóng cửa.

Cô ta đã dàn cảnh toàn bộ chỉ để giữ chân tôi... Chậc, nếu vậy thì đừng để bị phát hiện chứ... Không, có lẽ cô ta cũng tính đến chuyện tôi sẽ phát hiện ra?

Aa, chết tiệt! Giờ tôi không thể từ chối việc chuẩn bị tiệc được nữa.

Thật sự, tất cả bọn họ... đều nhiệt tình và tốt bụng quá...

"Thành phố này toàn người ngốc ha."

Ginette và Estella đang quan sát động thái của tôi.

Hướng về hai người họ, tôi tuyên bố:

"Tôi nhất định sẽ làm cho bữa tiệc của Imelda thành công!"

"Vâng!"

"Không còn cách nào khác... tôi cũng sẽ giúp."

Thật là, thành phố này... toàn những người tốt bụng đến mức ngốc nghếch.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

gái nào cũng tuyệt nhưng ko biết có end harem được ko
Xem thêm
dù có phiền muộn j thì ngực vẫn là ưu tiên số 1 :))
Xem thêm