Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)
Chương 148: Cuộc sống hàng ngày không thay đổi, hoàn cảnh không thể thay đổi
5 Bình luận - Độ dài: 3,877 từ - Cập nhật:
"Hôm nay cũng thật bình yên nhỉ."
"Vâng, đúng vậy."
Sáng sớm, như thường lệ, chúng tôi kéo chiếc xe chở hàng lớn hướng về phía nhà thờ.
Loretta đầy năng lượng từ sáng sớm và Magda vẫn điềm tĩnh như mọi ngày.
Đang đi trên con đường quen thuộc, Ginette đáp lại lời lẩm bẩm của tôi như trên.
Thật bình yên.
Chẳng có gì xảy ra.
Nơi này không có bốn mùa... à không, thực ra chúng đến rất lộn xộn... nhưng vì khí hậu tương đối ổn định quanh năm, nên cảnh vật sáng chiều hầu như không thay đổi.
Hầu như không có hiện tượng nào cho thấy sự trôi đi của thời gian, kiểu như "Dù cùng thời điểm nhưng dạo này trời sáng sớm hơn nhỉ..."
Chính vì thế tôi mới nghĩ là thật bình yên.
Đã sáu ngày trôi qua kể từ buổi tiệc ở chi nhánh Hội tiều phu.
Trong sáu ngày này, thời gian cứ thế trôi đi, không có gì xảy ra, yên bình vô sự... nên tôi có hơi sốt ruột.
Không có gì xảy ra cả.
Chẳng có gì... thật sự chẳng có gì.
Nếu có gì đó... nếu có một rắc rối phiền phức nào đó xảy ra, thì tôi mới có lý do để ở đây...
"Yashiro-san."
Tôi bừng tỉnh khi Ginette gọi tên mình.
"Anh đi quá mất rồi."
Khi nhận ra thì chúng tôi đã đến nhà thờ.
Tôi đã đi quá trong lúc đang mơ màng.
"À, xin lỗi."
"Hì hì. Anh vẫn còn buồn ngủ sao?"
Khuôn mặt cười dịu dàng nhìn tôi.
"Ừm, có lẽ vậy..."
Có lẽ tôi vẫn còn đang ngái ngủ.
Vì không thể tin được là tôi đang mong một rắc rối phiền phức nào đó xảy ra...
"Onii-chan! Em sẽ cùng anh bóc vỏ khoai! Chúng ta thi xem ai nhanh hơn đi!"
"Hmm... thôi."
"Fu-fu-fu, anh sợ thua chứ gì?"
"Không, cô bình thường mà. Tôi thì siêu giỏi. Kiểu như... thi thố thì tôi sẽ thắng áp đảo, thấy trống rỗng lắm..."
"L-làm gì có chuyện đó! N-nếu anh đã nói vậy thì, em sẽ đấu công bằng với lợi thế năm củ! Tất nhiên, em sẽ được cộng thêm năm củ!"
Nhận lợi thế thì công bằng chỗ nào...
"Thôi được rồi. Vậy, mang nguyên liệu đến bếp đi."
"Yay! Em sẽ mang!"
Loretta giơ hai tay lên và chạy vào bếp.
...Này, nguyên liệu đâu rồi!
"Thiệt tình, con nhỏ đó..."
"Loretta-san có vẻ vui nhỉ."
"Ừm."
Gần đây, Loretta lại bắt đầu đi cùng khi chúng tôi đến quyên góp cho nhà thờ.
Trước đây, khi Ánh Dương Quán đang bị quấy rối và ghét bỏ, nhỏ lo lắng cho Ginette nên đã đi cùng, nhưng sau khi chuyện đó kết thúc nhỏ đã ngừng đến... tuy nhiên, sau cuộc thi ăn nhiều, nhỏ lại bắt đầu tham gia.
Có lẽ nhỏ đang cảm nhận được điều gì đó theo cách riêng của mình.
Sự hăng hái lúc nãy của nhỏ cũng trông có vẻ hơi gượng ép...
"Có lẽ tôi sẽ trêu con bé một chút, bằng việc thắng áp đảo trong cuộc thi bóc vỏ."
"Làm ơn đừng quá đáng nhé."
Ginette mỉm cười dịu dàng trong khi bưng thùng gỗ đầy rau.
Không hiểu sao, nụ cười đó hơi... giống Bertina.
"...Và bộ ngực đó thậm chí còn vượt trội hơn Bertina."
"Magda... nhóc có thể ngừng đọc tâm trí ta rồi tự ý thêm độc thoại không?"
"...Tại sao?"
" 'Tại sao' á!?"
Không ngờ con bé lại thắc mắc về điểm đó!
Tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác ngoài "Vì tôi không thích".
"Onii-chan~! Nhanh lên~!"
Loretta vẫy tay gọi tôi từ trong nhà thờ khi tôi vẫn đang đứng ngoài sân.
Này này, nhìn tình hình thì cũng hiểu mà, đúng không?
"Mang rau vào đi chứ!"
"...Tại sao ạ?"
"Loretta, cô cũng vậy luôn sao!?"
Thật sự, khi xung quanh toàn những người không theo ý mình, cuộc sống trở nên vất vả hơn nhiều. Tôi hiểu được một chút cảm giác của Julius Caesar rồi.
"Yashiro-san."
Khi tôi bước vào nhà thờ trong lúc than phiền về Loretta không chịu giúp đỡ, Bertina đã ra tận cửa đón tôi.
"Cảm ơn vì mọi thứ."
"Nói với Ginette ấy. Tôi chỉ là người hộ tống thôi."
"Ufufu... cậu vẫn không thay đổi nhỉ."
Tôi không hiểu "không thay đổi" ở đây là sao, nhưng chắc cô ta đang trêu tôi.
Khi tôi nhăn mặt khó chịu, Bertina khúc khích cười.
Tôi thử làm một khuôn mặt cực kỳ hài hước, một tuyệt chiêu chưa từng thất bại trong đời, bảo đảm thấy cười ngất thì—
"Pff!"
Ngay cả Bertina cũng bật cười.
Cô ta ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Ồ... cảm giác mới mẻ thật.
"Bertina, cô không sao chứ?"
Tôi lên tiếng đầy lịch thiệp và vỗ nhẹ lưng Bertina.
Nhưng mặt tôi vẫn đang làm trò.
"...Vâng. Xin lỗi vì đã để cậu thấy bộ dạng khó coi của tôi... Thật sự quá sốc nên... bụp!?"
Vừa quay lại, đối diện với khuôn mặt hề ngay trước mắt, Bertina lại bật cười dữ dội hơn cả lúc nãy... Nước bọt văng cả vào mặt tôi...
"Th... thôi, làm ơn dừng... khụ khụ khụ... b-bụng tôi, đau quá... fufufufufufu!"
"S-Sơ! Yashiro-san, có chuyện gì vậy!?"
Ginette chạy ra từ nhà bếp. Từ góc độ đó, cô ta chắc chưa thấy mặt tôi, nên tôi từ từ quay lại để cho Ginette cũng được chiêm ngưỡng.
"Không có gì đâu☆"
"Phụt!?"
Trong khi vẫn giữ khuôn mặt quái đản, tôi cố tình nói bằng giọng cực kỳ trong trẻo, khiến Ginette bật ra âm thanh kỳ lạ và vội quay mặt đi. Vai cô ta run lên bần bật, cố gắng kìm nén tiếng cười.
Ấy chà, khuôn mặt ngáo đá tối thượng của tôi vẫn hiệu quả nhỉ. Đúng là vẫn chưa lụt nghề.
"T-thôi... Yashiro-san... không được... đùa như vậy... Nếu trò đùa này lan truyền giữa bọn trẻ thì..."
"Đ-đúng vậy, sẽ phiền lắm. Đặc biệt là khi chúng làm vậy trong lúc ăn cơm. Thôi đi, Yashiro-s... khụ khụ... xin lỗi. Giờ chỉ cần nhìn thấy Yashiro-san thôi là... tôi lại mắc cười... khụ... fufufufu"
Ginette quở trách tôi, và Bertina cũng cảnh cáo tôi.
Có vẻ như "làm mặt hề" tạm thời bị cấm rồi. Chà~.
"Sơ, chị không sao chứ?"
"V-vâng... fufu... không sao... fufufu”
Ginette vỗ lưng Bertina, săn sóc (?) cô ta.
Có vẻ tôi nên rời đi càng sớm càng tốt.
"Vậy, tôi đi bóc vỏ khoai nhé."
"Vâng. Nhờ anh."
Bỏ Bertina và Ginette lại phía sau, tôi bước vào nhà bếp... và thấy Loretta đang chờ với một bầu không khí như boss cuối của dungeon.
"Cuối cùng anh cũng đến! Nào, hãy xem sức mạnh của em đây!"
Dù Loretta nói như vậy...
Kết quả là tôi thắng áp đảo.
Tài bóc vỏ của Loretta, đúng như dự đoán... chỉ bình thường thôi.
Khoai tây dùng trong cuộc thi, một phần được dùng cho bữa ăn, phần còn lại sau bữa ăn được cắt lát mỏng để làm khoai tây chiên ăn vặt.
Bertina và bọn trẻ rất thích cảm giác giòn rụm của nó, và đống khoai tây mà chúng tôi đã bóc vỏ, dù nhiều, cũng hết sạch trong nháy mắt.
"Thật không thể tin được... chỉ cần cắt lát mỏng rồi chiên... một phương pháp nấu ăn đơn giản như vậy mà mãi đến giờ tôi mới biết..."
Không hiểu sao Ginette có vẻ bị sốc nặng.
Tôi nghĩ đây chắc chắn là một lời khen.
"Tôi muốn phục vụ khoai tây chiên này ở Ánh Dương Quán. Từ giờ là mùa rau củ ngon, nhất định phải làm!"
"Ờ-ừ. Nhưng tôi nghĩ nó phù hợp làm món ăn vặt hơn là món chính."
Rau củ có mùa ngon à...? Dù khí hậu ở đây gần như không đổi quanh năm.
"Nếu không cắt lát mà cắt thành que rồi chiên, sẽ thành khoai tây chiên kiểu Pháp, cũng rất ngon đấy. Lần sau thử làm xem."
"Vâng. Vậy lần sau xin anh chỉ dạy."
"Haha, cũng chẳng có gì để dạy đâu."
"Không, nhưng mà..."
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi—
"Khi ở bên Yashiro-san, tôi học được nhiều điều mới và thấy vui lắm."
Nuốt lại lời định nói, nụ cười hướng về phía tôi có điều gì đó không tự nhiên.
Như thể đang đứng trên lớp băng mỏng, một cảm giác bấp bênh.
Quả nhiên... cô ta đang cố chiều tôi.
"Yashiro-san."
Sau khi ăn xong, đúng lúc chúng tôi định dọn dẹp, Bertina đến gặp tôi.
Với nụ cười dịu dàng...
"Tôi có chuyện muốn nói."
…Cô ta nói bằng giọng nhẹ nhàng đến mức không thể từ chối.
"...Được thôi."
Để việc dọn dẹp lại cho nhóm Ginette, tôi đi cùng Bertina đến nhà nguyện.
Đó là phòng xưng tội mà tôi đã được dẫn đến vài lần trước đây.
Không gian nhỏ này, khi đóng cửa lại, trở thành một căn phòng kín hoàn toàn, là nơi có thể nói chuyện mà khỏi phải lo lắng về bất cứ điều gì.
"Yashiro-san."
Tôi được gọi tên.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ làm tôi cảm thấy như thể tâm hồn mình đang bị nhìn thấu.
Đôi mắt trong vắt như thể nhìn thấu mọi thứ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
"...Chắc sắp đến lúc rồi, phải không?"
Sắp đến lúc...
Không cần phải nói cũng biết câu này ám chỉ điều gì.
Có lẽ Bertina đã nhận ra tất cả. Tôi không biết cô ta biết “chuyện gì” và "đến đâu", nhưng có thể ngay từ lần đầu gặp mặt, cô ta đã nhìn thấu lai lịch và danh tính thật của tôi. Ít nhất tôi cảm thấy như vậy.
Nhưng...
Liệu tôi đã thực sự trải qua đủ thời gian để có thể gọi là "đến lúc" chưa?
"Còn sớm" hay "vẫn chưa"... Tôi cảm thấy những từ như vậy có vẻ phù hợp hơn.
Cánh tay Bertina nhẹ nhàng vươn ra. Những ngón tay trắng mảnh mai chạm vào má tôi.
"Với tư cách là người đã quan sát cậu kể từ khi chúng ta gặp nhau, tôi xin nói điều này."
Đôi mắt nhìn tôi mang một điều gì đó tha thiết... nhưng cũng ấm áp, như thể một lời cầu nguyện.
Chắc chắn không ai có thể rời mắt khỏi ánh nhìn đó.
"Yashiro-san—"
Cô ta rút tay khỏi má tôi, chắp tay trước ngực.
Với cử chỉ như đang cầu nguyện, ánh mắt như đang van nài, giọng điệu như đang tha thứ, Bertina nói:
"Từ giờ cậu có thể sống vì hạnh phúc của bản thân được không?"
—Vì hạnh phúc... của bản thân...
Bertina cúi đầu nhẹ nhàng rồi rời khỏi phòng xưng tội.
Thậm chí không đợi câu trả lời của tôi.
Có lẽ cô ta muốn tôi suy nghĩ một chút.
Khi tôi dựa vào tường và ngước mắt lên, biểu tượng của Giáo hội Tinh linh treo trên tường như đang nhìn xuống tôi, khiến tôi có cảm giác như thể vị thần Tinh Linh đang nhìn mình.
...Tôi sẽ không sám hối đâu.
Dù ai có nói gì đi nữa, tôi vẫn là một kẻ lừa đảo... những gì tôi đã làm... quá khứ không thể xóa bỏ.
"...Chỉ mình tôi được tha thứ... điều đó không công bằng, phải không?"
Tôi cố nhìn trừng trừng vào biểu tượng Giáo hội Tinh linh... nhưng chỉ sau vài giây, tôi đã phải rời mắt.
Thành thật mà nói... tôi thà bị quát mắng "Mày còn định cố chấp đến bao giờ nữa hả, đồ ngốc!" còn hơn.
Quả nhiên Bertina là một Sơ nghiêm khắc.
...Tôi cảm thấy như bị ép phải đối mặt với sự thật rằng chỉ có bản thân mình mới có thể đưa ra câu trả lời.
Tôi đã ở trong phòng xưng tội hơn mười phút.
Nhưng đầu óc tôi vẫn mơ hồ, và suy nghĩ vẫn không rõ ràng...
Cuối cùng, vẫn không sắp xếp được suy nghĩ của mình, tôi rời khỏi phòng xưng tội... và trở về Ánh Dương Quán.
--------------------
Hôm nay cũng như mọi ngày, giờ ăn trưa bận rộn đến mức cần thêm nhiều người hỗ trợ, sau đó là một đợt cao điểm nữa vào giờ trà chiều, rồi mọi thứ dần trở nên yên tĩnh hơn.
Vào thời điểm này, bà Mumu và nhóm lão Zelmar, những khách quen trước đây, thường tụ tập lại, nên dù không quá bận rộn nhưng cũng không hẳn là rảnh.
Đến chiều tối, đội quán số hai và số bảy trở về với tiếng reo "Bán hết rồi!" "Kiếm được bộn tiền!", và cười tủm tỉm khi được Ginette khen ngợi. Điều này cũng đã trở thành thói quen.
Gần đây, ngay cả khi Magda và Loretta không đi phụ giúp, các em gái cũng tự xoay xở tốt. Chúng đã học được cách tính toán và kỹ năng phục vụ khách hàng, cũng tiến bộ vượt bậc.
Với tình hình này, việc mở rộng quầy hàng là hoàn toàn khả thi. Có thể mở cửa hàng ở khu vực bốn mươi và phát triển thành chuỗi cũng không phải là ý tưởng tồi.
Những đứa trẻ này chắc chắn có thể tự quản lý kinh doanh rất tốt.
Khi mặt trời lặn, Umaro ghé qua sau khi kết thúc công việc. Không sót một ngày nào, luôn đúng giờ.
Gần đây, chúng tôi thậm chí còn có thể biết giờ bằng cách nhìn thấy khuôn mặt của Umaro.
Dạo này, Mormat, Yaplock, Norma và Delia cũng thường xuyên ghé thăm.
Những khuôn mặt quen thuộc tụ họp lại, vừa ăn vừa tán gẫu những chuyện vô nghĩa, không đầu không cuối, cùng cười về những điều nhảm nhí.
Gần đây, chủ đề sôi nổi là cổng thành.
"Lễ khai mạc sẽ có những gì?", "Tôi muốn mặc váy lần nữa", "Một sân khấu nữa cho Idol Master!", "Ồn ào quá! Im đi, Becco!"...
Những người đã no nê thường kết thúc ngày bằng câu nói: "Aa, hôm nay lại là một ngày tốt lành."
Khi tất cả những khuôn mặt quen thuộc đã ra về, thời gian kinh doanh của Ánh Dương Quán cũng kết thúc.
Hôm nay cũng là một ngày bình yên.
Chẳng có rắc rối nào xảy ra cả...
----------------------
Ánh Dương Quán sau giờ đóng cửa.
Trong quán ăn tối mờ không một bóng người, tôi ngồi ở vị trí quen thuộc trong cùng, chống cằm, ánh mắt lang thang vô.
Lễ khai mạc cổng thành và quận lộ là ngày mai.
Dự án lớn do tôi khởi xướng sẽ hoàn thành trọn vẹn... và kết thúc.
Sau lễ khai mạc, tôi sẽ được giải phóng khỏi trách nhiệm với Quận 42.
Lý do để tôi ở lại đây... sẽ không còn nữa.
Không còn rắc rối, cũng không còn vấn đề nghiêm trọng nào.
Ánh Dương Quán mà Ginette từng mơ ước cũng đã trở lại. Ước nguyện tạo ra một không gian vui vẻ nơi mọi người tụ họp đã thành hiện thực.
Tôi cũng đã xác nhận rằng quán này có thể hoạt động tốt ngay cả khi không có mình.
Trước đây Ginette từng nói "Quản lý quán một mình thật khó khăn", nhưng giờ cô ta không còn đơn độc nữa.
Không chỉ có Magda và Loretta, mà còn rất nhiều bạn bè đáng tin cậy khác.
Về phần tôi cũng vậy.
Tôi đã hiểu được phần lớn về thành phố này.
Tôi cũng đã tiết kiệm được một khoản kha khá.
Cơ sở cuộc sống đã được thiết lập từ lâu.
Điều còn lại là...
Tôi nắm chặt đồng 20Rb trong túi.
Đúng vậy... điều duy nhất còn lại chỉ là 20Rb này.
Tiền bữa ăn rau vụn rẻ tiền đầu tiên mà tôi đã ăn quỵt và hứa với Ginette rằng "Nhất định sẽ trả".
Lý do tôi còn ở đây bây giờ chỉ là vẻn vẹn 20Rb này, giá của món rẻ nhất ở Ánh Dương Quán.
Tôi không thể cứ bám víu vào thứ như thế này mãi...
Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được một ánh mắt từ bên cạnh.
Khi quay mặt sang theo phản xạ, khuôn mặt của Loretta với đôi má phồng căng, trông hơi ngốc nghếch nhưng dễ thương, tiến đến gần ngay trước mắt tôi.
"Sao hả, Onii-chan!?"
Loretta nhướn mày hỏi tôi.
Giọng điệu của cô ta, có lẽ vì đang cố không làm rơi thứ gì đó trong má, nghe hơi ngộ nghĩnh như đang bắt chước một võ sĩ sumo.
Thông thường, chỉ riêng điều đó đã đủ làm tôi cười ngặt nghẽo, nhưng... lúc này, tôi không thể đoán được tại sao Loretta lại hành động như vậy, chỉ biết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ta với vẻ ngơ ngác.
"Sao... vậy?"
Cô ta nghiêng đầu nhìn vào mặt tôi.
"Sao................"
Đôi mắt to tròn nhìn tôi chăm chú.
"..............Hức."
Hức?
"Ư... ueeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee!"
"L-Loretta!?"
Loretta bất ngờ òa khóc.
Cô ta há miệng to và khóc nức nở như một đứa trẻ.
Sự bộc phát đó khiến táo trong miệng cô ta trào ra. Đôi má phồng căng xẹp xuống, trở lại khuôn mặt thon gầy thường ngày, nhưng Loretta vẫn tiếp tục khóc lớn.
"Này... Loretta... cô sao vậy..."
"Em xin lỗiiii..."
Xin lỗi?
Gì vậy?
Tại sao lại xin lỗi?
"E-em... vì em bình thường... không thể làm gì đặc biệt... nên không thể... giúp gì được... cho onii-chan... Vì em bình thường... nên chỉ có thể làm được... chuyện như thế này... Onii-chan đã từng nói... đó là điểm tốt của em... nhưng... em thậm chí không thể... làm anh cười...!"
"Đ... đồ ngốc, cô...!"
Tôi đứng bật dậy và ôm lấy Loretta, người đang khóc với khuôn mặt nhăn nhó.
Nhưng nước mắt của Loretta vẫn không ngừng rơi.
"Em... không thể làm gì...! E-em... thích onii-chan... thế nhưng... em lại... Xin... lỗi ạ...!"
Trong vòng tay tôi, Loretta run rẩy và nấc nghẹn.
Vậy mà tôi... đang làm cái quái gì đây?
Khiến Loretta phải cố gắng như vậy... để cô ta phải nói những điều như thế... vậy mà chỉ biết ôm cô ta, không thể nói lời an ủi nào...
"...Yashiro."
Magda âm thầm đến gần và gọi tên tôi.
Đôi mắt điềm tĩnh và sâu thẳm như đại dương đang nhìn tôi.
"...Cứ giao Loretta cho Magda. Hôm nay, Magda sẽ đưa chị ấy về... và ở bên cạnh cả đêm."
"...Ừ."
Ngay cả Magda cũng phải lo lắng cho tôi... à không, không phải vậy. Từ rất lâu rồi, tôi đã liên tục được mọi người quan tâm.
Tôi... đã lợi dụng lòng tốt của họ.
"...Đến đây, Loretta."
"...Mag... daccho..."
Khi Magda dang rộng vòng tay, Loretta trượt khỏi vòng tay tôi và lao vào ngực Magda.
Magda ôm Loretta thật chặt và vỗ nhẹ lưng cô ta.
"...Yashiro."
Vẫn ôm Loretta, Magda quay mặt về phía tôi.
"...Magda sẽ không ngăn Yashiro lại."
Trái tim tôi thót một cái.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi quên cả cách thở...
"...Vì Yashiro đã cho Magda một tương lai. Magda sẽ không phủ nhận tương lai của Yashiro... bất kể đó là tương lai như thế nào..."
Trái tim đã ngừng đập trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chớp mắt lại đập dữ dội.
Cổ họng tôi như thể bị siết chặt.
"...Chỉ mong khi Yashiro đi, hãy báo một tiếng."
Ngay cả lúc này, biểu cảm của Magda vẫn không thay đổi... vẫn mang vẻ đẹp tĩnh lặng như đồ gốm... và chính vì thế, thật đau lòng.
"...Phải xa cách mà không biết có gặp lại nhau hay không... thật là đau đớn."
Điều mà câu đó đang ám chỉ, không cần phải nói cũng hiểu.
Một lời nói rất nặng nề...
Trong lúc tôi không thể trả lời, Magda khẽ nhìn xuống. Rồi con bé đặt tay lên vai Loretta và thì thầm:
"...Loretta, chúng ta đi thôi."
"Nhưng..."
Loretta nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
Có lẽ cô ta nghĩ rằng nếu rời mắt khỏi tôi, tôi sẽ biến mất.
"...Không sao đâu."
Nhưng, Magda đã nói điều này như để xua tan nỗi lo lắng của Loretta:
"...Yashiro, dù có nói dối... nhưng tuyệt đối không bao giờ phá vỡ lời hứa."
Đôi mắt nhìn thẳng vào tôi, như thể đang nói "Magda tin tưởng anh"... khiến tôi nghiến chặt răng.
"...Đi thôi."
"Ưm..."
Dù bước đi không vững, Loretta vẫn bắt đầu đi dưới sự nâng đỡ của Magda.
Ngay trước khi mở cửa và bước ra ngoài, Loretta - vẫn quay lưng về phía tôi, với giọng nói còn hơi run rẩy:
"Onii-chan. Chúc anh ngủ ngon. Hẹn gặp lại, vào ngày mai."
"...Loret..."
"...Yashiro. Hẹn gặp lại, vào ngày mai."
Magda tiếp lời.
...Liệu điều này có xua tan nỗi lo lắng của mấy đứa không?
Chỉ với... điều nhỏ nhặt như thế này...
"Ừ... mai gặp lại."
Khi tôi nói vậy, Loretta ngoái đầu lại và...
"Ehehe. Chính vì thế nên em rất thích onii-chan."
...nở nụ cười tươi.
Magda cũng lặng lẽ giơ tay lên, đưa ngón cái về phía tôi.
Xong, cả hai cùng bước ra ngoài... và cánh cửa đóng lại.
...Aa.
...Không ổn rồi.
...Mình... không thể quyết định được nữa.
Tôi hướng ánh mắt về phía nhà bếp.
Giờ này, có lẽ cô ta đang tính toán doanh thu hôm nay trên tầng hai...
"...Ginette."
Tôi định bước đi nhưng... haha... đầu gối tôi đang run.
"...Bình tĩnh nào, tôi."
Tôi đấm mạnh vào đầu gối và cố gắng bước đi.
Thế giới như đang rung chuyển... tầm nhìn trở nên không ổn định...
Dù cố gắng đứng vững, nhưng cảm giác như mặt đất đang tan chảy, bước chân trở nên không vững.
Đã lâu rồi tôi mới thấy khó thở như thế này...
Giống như lúc đó... khi tôi nhận ra rằng mọi thứ không thể cứu vãn được, nhưng bộ não vẫn đang cố gắng phủ nhận thực tại...
Nhưng... ở đây... tôi bây giờ... có cô ta...
Tôi đặt tay lên quầy, dùng sức tay để đẩy cơ thể tiến về phía trước.
Tôi cảm thấy bực bội với đôi chân cứng đơ, đồng thời nôn nóng muốn hét lên.
Dù nhìn chằm chằm vào đầu gối, nhưng cơn run vẫn không dừng lại.
...Chết tiệt!
Khi tôi vượt qua quầy, định tiến về phía nhà bếp thì...
"Yashiro-san?"
Ginette bước ra từ nhà bếp.
Cô ta thoáng ngạc nhiên, rồi nhìn chăm chăm vào mặt tôi...
"Để tôi pha cho anh một tách trà ấm nhé."
Cô ta mỉm cười dịu dàng với tôi...
Phải rồi... cô ta là người như thế mà...
"Ginette."
Tôi gọi Ginette lại khi cô ta định trở vào nhà bếp để pha trà.
Đến lúc... kết thúc chuyện này rồi.
"...Tôi có chuyện muốn nói."


5 Bình luận