Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)
Chương 082: Khóa học ngắn hạn
10 Bình luận - Độ dài: 4,369 từ - Cập nhật:
Hiện chúng tôi đang ở Quận 40.
Trong nhà bếp của tiệm bánh ngọt tệ hại kia.
Trong bữa tiệc sinh nhật của Ginette lãnh chúa Demilly cũng được mời.
Có chuyện muốn nói về quyền lợi đường cát, đồng thời muốn đảm bảo về sự tiện lợi.
Nếu có thể sản xuất đường cát trên lãnh địa của mình thì sẽ sản sinh ra lợi nhuận to lớn. Do đó mà Demilly đã lập tức phản hồi là sẽ tham gia bữa tiệc.
Và, việc chúng tôi làm hôm nay đó là tập trung như thế này theo yêu cầu từ tôi, đồng thời đáp ứng nguyện vọng của Demilly, nhưng...
– Thành thật mà nói, tôi chẳng có lý do gì để học hỏi từ người khác cả.
Hiện tôi đang bực bội khủng khiếp.
Chắc thật sự nên ngưng dạy quá.
Hôm nay tôi định dạy trực tiếp cách làm shortcake cho người đại diện của Quận 40.
Ấy vậy mà thái độ của hắn như thế này đây.
Tiệm bánh ngọt tự xưng mà hôm trước tôi đã đi thị sát cùng Estella đặt cái tên sang chảnh là “Luxury”. ...Keh, “Luxury” cái đéo gì chứ.
Tôi đã được giới thiệu cho người đàn ông tên Pompeo, đầu bếp chủ ở đó nhưng... gã này khiến tôi ngứa mắt vãi.
– Do lãnh chúa yêu cầu nên ta mới dành ra chút thời gian đấy. Hãy biết ơn ta đi.
– Này ông kia. Đó là thái độ của người được dạy à?
Như tôi, người cũng bực bội từ nãy đến giờ là Paula.
Tại sao người của quán rượu Cantal Chika lại ở đây á?
Khi hỏi những người có liên quan đến việc ăn uống của Quận 42 đã tham gia bữa tiệc sinh nhật của Ginette rằng “Tôi sẽ đến Quận 40 dạy cách làm shortcake, có ai muốn theo học ké không?” thì tất cả đều giơ tay nên rốt cuộc đã quyết định bằng oẳn tù xì. Nhưng dù sao thì công thức cũng sẽ được share cho mọi cửa hàng thôi.
Maa, vì lẽ đó, lần này Paula – người chiến thắng trong đại hội oẳn tù xì – sẽ đi theo học hỏi.
– Yashiro. Anh đâu cần phải dạy công thức bánh ngọt cho cả loại người như thế này kia chứ?
Paula bộc lộ gương mặt rõ khó chịu.
Tuy nói thế nhưng...
– Tôi muốn bánh ngọt phổ biến rộng rãi. Nếu bánh ngọt “chuẩn mực” tiếp cận được cả người dân Quận 40 thì nhu cầu sẽ tăng lên.
Nếu bánh ngọt cực ngon phổ biến với giá trị đúng đắn chứ không phải cái loại bánh mì đường đen giá cắt cổ kia thì nhu cầu chắc chắn sẽ mở rộng.
Tôi phải khiến cho đường cát được lưu thông càng nhiều càng tốt.
Hơn nữa phải nhanh chóng.
Thành thử chỉ còn nước là từ bỏ độc quyền shortcake mà thôi.
Thay vào đó là đi theo hướng có thể kinh doanh ổn định.
– Maa, không cần biết ơn điều đó cũng được... để thể hiện lòng tôn trọng các người, ta sẽ cho phép các người sử dụng kitchen xinh đẹp của tiệm ta. Các người nên biết ơn về điều này đi.
Biết ơn cái quần què...
Nhưng... hừm, phải công nhận là nhà bếp nice đấy.
– Nhà bếp trông có vẻ dễ sử dụng nhỉ.
– Ha! Thế cho nên ta mới ngán bọn người nghèo.
Hảả?
– Ngưng cái cách gọi hôi hám “nhà bếp” đi. Ở đây là “kitchen”.
Kitchen hay nhà bếp cũng đều là nơi nấu ăn cả, rõ phiền phức.
– Kitchen của tiệm ta là design của Umaro Torbeck-sama, thợ chỉ huy trẻ của nhà thầu xây dựng Torbeck đấy. Cái cách gọi tầm thường ấy đâu có xứng phải không?
...Hừ.
Càng lúc càng thêm ngứa.
Nhưng dù sao đi nữa...
– Là Umaro xây á? Thảo nào nghệ thuật chi tiết vãi.
Nhà kho được xây trong dead space. Đúng là “nghệ nhân” có khác.
– Ng, ngươi!? Dám vô lễ với Umaro-sama!? Người như thế không thể để sử dụng kitchen tuyệt vời này! Mau biến khỏi đây!
Nhà bếp do Umaro xây, bố sử dụng mỗi ngày đấy.
– Ông định chống lại mệnh lệnh của lãnh chúa sao? Ông đã được dặn là học làm bánh ngọt từ “tôi” và truyền bá nó khắp Quận 40 mà phải không?
– Lãnh chúa là cái quái gì chứ? Lão ta chẳng qua cũng chỉ là một quý tộc mà thôi.
Gọi lãnh chúa là “lão ta” cơ đấy...
Tiệm trà Luxury này có khách chủ yếu là các tiểu thư quý tộc hay phụ nữ giàu có. Vì lẽ đó mà tiệm nhận được nhiều đãi ngộ và đánh giá cao. ...Tuy nhiên, vẫn chỉ là một cái tiệm hạng ba có bánh mì đường đen và trà đen dở tệ.
Vì những thứ như thế mà mũi gã này hếch cao đến vậy ư?
Rồi có ngày ông sẽ bị cướp hết khách thôi.
– Yashiro-san, chuẩn bị xong rồi.
– Ồ. Thank you.
Nãy giờ Ginette đã lặng lẽ chuẩn bị nguyên liệu mà tôi mang theo và có vẻ như đã hoàn tất.
– Vậy, ta làm nhanh nhanh rồi về thôi nhỉ.
– Chờ đã. Ta đã nói là không cho phép ngươi sử dụng rồi kia mà.
– Chúng tôi có bổn phận của chúng tôi mà.
– Không cần biết. Người không tôn sùng Umaro-sama thì không có tư cách để làm bánh ngọt!
Ai thèm tôn sùng cái gã đó chứ hả.
– Ano, Yashiro-san... tính sao đây?
– Tốt thôi. Ta về học nhóm ở Ánh Dương Quán nào. Không cần phải dạy cho gã này đâu.
Tôi muốn làm thế lắm nhưng...
Hiện tại, độ nổi tiếng của tiệm này rất cao, tới mức nhắc đến bánh ngọt thì người ta nghĩ ngay tới Luxury.
Thế nên nếu shortcake được bán ở đây thì hiệu quả quảng cáo sẽ vượt trội.
Tóm lại, phải đưa người bình thường vào tình trạng có thể ăn đường một cách thông thường. Hơn nữa là trong vài tuần ngắn ngủi.
– Chẳng còn cách nào khác. Tôi sẽ thuyết phục ông chú đó vậy.
Bản thân là người có độ nổi tiếng cao nên chảnh chó đéo chịu học nấu ăn từ một thằng oắt của cái quán chưa nghe bao giờ ở Quận 42 chứ gì? Từ đầu hắn đã bộc lộ lòng thù địch rồi.
Nếu thế thì chỉ còn cách là tháo gỡ lòng thù địch đó thôi.
– Magda.
– ...Vâng vâng.
Từ ngoài quán, Magda và Loretta bước vào.
Tôi đã cho hai đứa này đến làm khách quan sát hoạt động của các nhân viên nhưng... có vẻ như đánh giá không được khả quan cho lắm. Trông mặt tụi nó nhăn nhó vãi.
– Ta muốn gọi Umaro, nhóc có cách nào không?
Tôi cảm giác rằng nếu như cho Magda mặc đồ gothic lolita thì dù ở quận nào thì gã cũng sẽ bay tới.
– ...Nếu thế thì không cần phải suy nghĩ.
– Ý nhóc là sao?
– ...Magda, muốn gặp Umaro.
– Có tôi đây’s, Magda-tan!
Bỗng dưng Umaro lao vào nhà bếp.
...What, nàní? Cuối cùng ông cũng đã class up thành tên biến thái có thể vượt xuyên không gian rồi à?
– Thật ra, trong lúc bọn em quan sát các nhân viên tại ghế khách thì Umaro-san cải trang vụng về đã tới quán. Nhất định là đến để ngắm Magdaccho rồi.
– Ngắm thì ở Ánh Dương Quán là đủ rồi ba.
Gã này đang bám đuôi cái gì vậy?
Tưởng gã không có thời gian rảnh chứ...
– Ng, ngài là!? Người thiết kế nhược sư tử! Thiên tài Umaro Torbeck-sama!?
Pompeo dựng thẳng lưng, hướng về phía Umaro mà nói bằng giọng căng thẳng.
– Hm? Ai đây’s?
– Là tôi! Bếp trưởng chủ của Luxury chuyên cung cấp bánh ngọt ngon nhất All Bloom, Pompeo ạ! Là người đã được ngài thiết kế cho cái kitchen tuyệt hảo này!
– Ư~m...... tôi không nhớ’s.
Cái kitchen tuyệt hảo vừa được nêu chính là chỗ này nhưng có vẻ như gã thật sự không nhớ.
– Nhưng mà, nếu là tiệm bánh ngọt thì các người hãy học cách làm bánh của Yashiro-san đi’s. Tôi cũng cam đoan là rất ngon đấy’s.
– Tất nhiên rồi! Tôi sắp sửa học ngay đây!
Oi oi... trở tay kinh nhờ...
– Nào, mau bắt đầu bài học thôi, tên lù khù. Hãy biết ơn thì vì ta đã chú ý lắng nghe và truyền đạt hết tất cả kỹ thuật cho ta đi nào.
...Muốn đấm hắn ghê.
– Umaro.
– Gì’s?
– Cấm gặp Magda ba ngày.
– Tại sao cậu lại giận hắn chém tôi chứ’s!? Thật quá đáng’s!
– ...Vậy thôi, do đó nên...
– Aa! Magda-tan! Đừng đi mà’s! Tôi tự tin rằng mình sẽ chết trong lao lực nếu không có Magda-tan đấy’s!
Chỉ có tên ngốc mới mang sự tự tin như vậy thôi.
Nặc dù Umaro phơi bày bộ dạng đáng xấu hổ như thế nhưng trong mắt Pompeo đang nổi ánh sáng ghen tị.
...Tín đồ đúng là đáng sợ.
– Nào, Yashiro-san. Ta mau làm shortcake thôi.
– Ờ. Để còn về sớm mở quán nữa nhỉ.
Hôm nay chúng tôi định kinh doanh từ buổi trưa.
Tôi đã lo rằng có thể sẽ bị ít nhiều khách quen phàn nàn nhưng khi nói lý do là “để phổ cập bánh ngọt” thì họ lập tức tán đồng.
Có vẻ như ai cũng đang mê mẫn bánh ngọt.
Shortcake sẽ được bán cùng lúc ở Quận 42 và Quận 40.
Do đó mà việc tiêu thụ đường cát hẳn sẽ tăng vọt.
– Tôi em cũng muốn xem kỹ một lần!
– ...Magda cũng học hỏi.
– Vậy, cả tôi nữa! Được mà phải không’s, Magda-tan!?
– ...Xin lỗi. Vì đã bị cấm ba ngày rồi.
– Magda-tan!?
Aa, ồn ào quá.
– Được rồi bỏ cấm đấy, ngoan ngoãn mà xem đi!
– Yashiro-san! Cậu thật tốt bụng’s! Cảm ơn rất nhiều’s! Ơn huệ này cả đời tôi sẽ không quên’s!
Vì tôi chỉ bãi bỏ thứ mà mình tự ý quy định nên coi như tôi vừa bán được ơn huệ.
Gì vậy chứ, cái cuộc mua bán này? Hời vãi lồng.
– Vậy, lần sau tôi sẽ bắt ông làm free cái gì đó cho mình đấy.
– A-ha-ha. Yashiro-san đang nói cái gì vậy’s? Từ đó đến giờ vốn tôi có nhận được một đồng nào từ cậu đâu kia chứ’s.
...Thế à?
Nhắc mới nhớ, lúc nào tôi cũng viện cớ gì đó...
– Nà, pompeo...
– Gì thế?
– Nhà bếp ở đây làm tốn hết bao nhiêu ấy?
– Một cái giá mà dân đen nghe xong thì lỗ chân lông sẽ mở rộng ra bằng kích thước lỗ mũi.
Mô tả kiểu gì thế, sợ vãi.
... Cơ mà ra vậy. Giá trị của đồ vật do người và địa điểm mà có sự thay đổi lớn đến thế này nhỉ.
– ...Yashiro.
– Gì?
– ...Nhà bếp này... nếu là Magda thì chắc có thể mua bằng 10 phiếu đút ăn đấy.
– Không, có lẽ 3 phiếu là đủ rồi.
Tôi cảm thấy hơi tội nghiệp cho Pompeo đấy.
Ít nhất mình sẽ chỉ hắn cách làm bánh ngọt ngon vậy.
Sau khi kết thúc khóa học ngắn hạn, chúng tôi quay trở về Quận 42.
Nhờ Demilly cung cấp xe ngựa thay cho lời cảm ơn về vai trò thầy giáo mà chúng tôi về sớm hơn dự tính.
Chúng tôi cũng chia tay Paula lại đây.
− Cảm ơn nhé, Yashiro! Tôi nhất định sẽ làm ra chiếc shortcake ngon hơn thằng cha đáng ghét đó! Còn nữa, bánh ngọt có vẻ cũng hợp với rượu, tôi sẽ thêm nó vào thực đơn của quán mình! Chào nhé!
Paula vẫy tay và chạy đi.
...Bánh ngọt hợp với rượu...? Có à?
− Đâu cần phải chạy như thế chứ.
− Có lẽ em ấy muốn mau chóng về để làm thử ngay đấy. Tôi hiểu cảm giác đó mà.
Nhìn phía sau Paula đang chạy hết tốc lực, Ginette mỉm cười nói vậy.
Maa, hồi còn trẻ, tôi cũng đã nóng lòng muốn thử kĩ thuật lừa đảo lên ai đó lúc mới học được.
− Vậy, chúng ta cũng về Ánh Dương Quán thôi nhỉ?
− Vâng. May mà kịp giờ cho bữa trưa nhỉ.
− Vậy, hai đứa thấy sao? Về “tiệm trà cao cấp” của Quận 42 sau khi tận mắt thị sát?
− ...Miễn bàn.
− Em cũng vậy. Như thế không phải là phục vụ khách! Mà là coi thường khách ạ!
Thái độ phục vụ của Luxury có vẻ không được hai đứa này chấp nhận.
Maa, thái độ như thế kia thì cũng phải thôi.
Không chào hỏi, không hòa đồng, không đến hỏi yêu cầu, không giải thích về thức ăn.
− ...Magda luôn cố gắng phục vụ.
− Em cũng big service ra máu luôn!
Tình thần waitress của hai đứa đang bùng cháy.
Thấy cách phục vụ chẳng ra gì mà quyết tâm ngược lại thì tốt nhưng đừng có cố quá mà quá cố đó nha.
−−−−−−−−−−−−
Ánh Dương Quán và Luxury là những đại diện chính, phụ trách phổ biến bánh ngọt đến từng quận, nhưng...
– Do có quá nhiều người muốn tham gia nên chúng tôi bất đắc dĩ phải tuyển thêm.
– Tại sao anh lại nhấn mạnh từ 'bất đắc dĩ' như vậy?"
Thôi, đừng bận tâm.
Trong hai ngày hôm nay và ngày mai, tổng cộng sáu địa điểm. Tôi sẽ tổ chức các buổi hướng dẫn làm bánh ngọt.
Chọn những tiệm có nhà bếp lớn, tập hợp đại diện từ mỗi tiệm lại và dạy họ cách làm.
Vì không thể gom tất cả mọi người cùng một lúc, nên chúng tôi đã bố trí sáu địa điểm và để mỗi người tự chọn địa điểm họ muốn đến.
Và tại địa điểm đầu tiên tôi đến trong ngày...
– Y-Yashiro-san!? Đ-đây là cái gì vậy!?
Ginette, cùng với những người khác tham gia buổi hướng dẫn, trợn tròn mắt khi nhìn thấy chiếc bánh tôi đã làm.
Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Họ nghĩ sẽ được thấy short cake, nhưng một loại bánh hoàn toàn khác lại xuất hiện.
– Đây là đối thủ của short cake... một trường phái lớn trong giới bánh ngọt mà ở đất nước tôi thậm chí còn có cả những cửa hàng chuyên doanh. Đó là bánh pho mát (cheese cake)!
– Bánh pho mát!?
So với short cake, tuy vẻ ngoài có phần giản dị hơn, nhưng hương vị thì không chê vào đâu được. Dạng bánh nhão, nướng, xốp - chỉ cần thay đổi phương pháp chế biến là có thể thưởng thức nhiều hương vị khác nhau. Đó chính là bánh pho mát, một siêu sao thực thụ.
Lần này, tôi đã nướng một chiếc bánh pho mát dạng xốp. Lớp mứt mơ phết trên bề mặt lấp lánh ánh sáng.
"Ngon quá~!"
Ginette rưng rưng nước mắt.
Cô ta uốn éo người trong sự phấn khích, vung vẩy cái nĩa trong tay.
– Hóa ra còn có loại bánh như thế này nữa.
Sau khi thưởng thức từ từ, Ginette thở ra một hơi.
Tôi tiến lại gần Ginette và thì thầm vào tai cô ta.
– Còn nhiều lắm.
– ...Hả?
Nhìn thấy nụ cười của tôi, biểu cảm của Ginette khựng lại trong chốc lát.
Sự ngạc nhiên hiện rõ trong đôi mắt cô ấy.
Bánh ngọt - một món tráng miệng phá vỡ mọi quy tắc thông thường trước đây. Chỉ cần có món này thôi, tôi thậm chí còn nghĩ có thể dựa vào đó mà sống cả đời ở thế giới này.
Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ trong vô số loại bánh hiện có mà thôi.
– Tại mỗi địa điểm chúng ta sẽ đến, tôi sẽ dạy một loại bánh khác nhau.
– H-hả!?
– Như vậy, nhiều loại bánh khác nhau sẽ tràn ngập trong Quận 42.
Nếu thế, vào ngày nghỉ, niềm vui của việc "Hôm nay ăn gì nhỉ?" hay "Đi đâu đây?" sẽ tăng lên.
Nếu chỉ dạy làm short cake, thì chỉ thỉnh thoảng mới có ngày "Hôm nay ăn bánh ngọt đi!" mà thôi.
Nhưng khi có nhiều loại bánh ngọt, người ta sẽ muốn ăn thử cái này cái kia, đó là cảm xúc tự nhiên của con người!
Không biết không hay, tần suất ăn bánh ngọt sẽ tăng lên.
Và rồi, kiểu như "Đã thử hết một vòng rồi, giờ quay lại short cake nào!", việc ăn bánh ngọt sẽ trở thành thói quen!
Đến lúc đó, sẽ có người bắt đầu so sánh bánh pho mát của cửa hàng này với cửa hàng kia.
Và đấy là mục tiêu của tôi.
Nếu nó bén rễ đến mức đó, sẽ không ai có thể áp đặt quy định hạn chế đường nữa.
Phải đến mức đó thì kế hoạch lần này mới hoàn thành.
– Yashiro-san, thật tuyệt vời!
Ginette ban đầu đã mất hết biểu cảm vì cú sốc "bảy loại bánh ngọt", nhưng khi sự ngạc nhiên đó thấm vào cơ thể, cô ta lại nở một nụ cười rạng rỡ.
– Yashiro-san đúng là thiên tài trong việc làm người khác hạnh phúc!
– Nào... cô thôi đi được không? Tôi ngại lắm...
Làm người khác hạnh phúc ư... Tôi chỉ muốn tổ chức sinh nhật hoành tráng cho cô thôi mà.
...Không! Không phải vậy!
À, đúng rồi!
Tôi muốn phổ biến bánh ngọt để xóa bỏ khoảng thời gian ma lúc 3 giờ chiều khi không có khách. Đúng rồi, tôi đã quên béng mất. A ha ha ha!
...Sinh nhật của Ginette chỉ là một chiến dịch quảng cáo lớn cho việc phổ biến bánh mà thôi.
Cho nên, hơi ấm và cảm giác khi cô ta ôm tôi, hay mùi hương phảng phất qua mũi... những thứ đó không quan trọ...
– Khụ!
– Yashiro-san!? Anh sao vậy!?
– ...X-xin lỗi. Tôi phấn khích khi nhớ lại thôi...
– Anh làm gì vậy ạ!?
Chết tiệt! Giờ không phải lúc cảm thấy phấn khích!
Nướng bánh tốn thời gian lắm! Phải nhanh lên thôi!
– Được rồi, Ginette! Chúng ta đến địa điểm tiếp theo!
– Vâng!
––––––––––––––
Khi buổi hướng dẫn cuối cùng kết thúc, bầu trời đã tối đen, mặt trăng đã hơi nghiêng bóng.
– Trời đã khuya rồi nhỉ.
– Đúng là mệt thật đấy.
Ginette, người đã chạy theo tôi suốt ngày, trông có vẻ kiệt sức.
– Nhưng mà, mọi người đều có vẻ rất hạnh phúc.
– ...Ừ.
Dù có những người phàn nàn vì không được làm short cake... nhưng ngay cả những người đó, sau khi ăn chiếc bánh đã hoàn thành, đều nói rằng "Cái này ngon hơn... không, đây mới chính là bánh ngọt tuyệt vời nhất!" và cuối cùng đều công nhận nó.
Nếu mọi người có cảm giác "Bánh của tiệm chúng tôi là ngon nhất", thì sự cạnh tranh sẽ tăng lên, và chất lượng sẽ ngày càng được cải thiện.
– Nhưng anh có thấy hơi tiếc không?
– Tiếc cái gì?
Với cơ thể mệt mỏi, chúng tôi lê bước về Ánh Dương Quán.
Trên đường đi, Ginette nhìn tôi với nụ cười đầy ẩn ý.
Đó là biểu cảm mà đôi khi cô ta bộc lộ, kiểu như "Tôi sẽ trêu chọc anh một chút".
Tôi sẽ không nề hà đâu.
– Thật ra, Yashiro-san vốn muốn độc quyền những chiếc bánh đó, phải không? Anh là người tốt, nhưng việc đi khắp nơi dạy kỹ thuật của mình miễn phí, trước đây anh đâu có làm.
– Nếu là nơi cần thiết, tôi sẽ chia sẻ kỹ thuật. Điều đó cuối cùng sẽ mang lại lợi ích cho tôi.
Quyền lợi về hệ thống cống rãnh cho Estella, bí quyết xây dựng cống rãnh cho Umaro, sự thật về bắp rang cho Yaplock và những người khác... tôi đã hào phóng chia sẻ kiến thức của mình cho những nơi cần thiết.
Đúng là tôi chưa từng bán rẻ như lần này, nhưng đây là một nước cờ.
Có thể gọi đó là gieo hạt.
Những hạt giống gieo hôm nay, một ngày nào đó... và không phải trong tương lai xa, sẽ nảy mầm, nở hoa rực rỡ, và cuối cùng phát triển thành một khu rừng rậm.
Tôi đã tạo ra mảnh đất màu mỡ đó.
Và những lợi ích chắc chắn sẽ tìm đến tôi.
Bởi vì... à, khoan đã.
– Tôi sẽ cho cô biết câu trả lời vào ngày mai.
– Ơ, tại sao phải đợi đến ngày mai mà không phải là bây giờ?
– Nào, chúng ta về thôi.
– Ơ, Yashiro-san~!?
Đúng vậy. Ngày mai.
Ngày mai, tôi sẽ cho cậu biết câu trả lời.
–––––––––––––
Và rồi, ngày hôm sau.
– Thì ra là vậy.
Nhìn quang cảnh trải rộng trong quán, Ginette gật đầu.
– ...Thật là ấn tượng.
– Có nhiều thứ mà tôi không biết đến vậy sao...
Trên bàn Ánh Dương Quán, các loại bánh đủ màu sắc được bày ra.
Short cake, bánh phô mai xốp (cheese souffle), bánh ngọt sô-cô-la (gateau chocolate), mont blanc, crepe sữa, chiffon và bánh táo. Và cái chưa được dạy ở đâu cả: bánh su kem.
"Hmm, tôi hiểu rồi. Tức là, những loại bánh có thể được thưởng thức ở khắp nơi trong Quận 42, đều có thể được thưởng thức tại Ánh Dương Quán này!"
"Đúng vậy."
Quả nhiên bánh ngọt chỉ thực sự đẹp khi có nhiều loại khác nhau.
Hơn nữa, nơi này rõ ràng là cửa hàng chính gốc. Khởi nguồn của bánh ngọt tràn ngập Quận 42.
Với điều này, không có lý do gì khách hàng không đến.
Cũng có nghĩa là, nếu quán chúng tôi giới thiệu một sản phẩm mới, nó sẽ trở thành xu hướng của quận.
Điều đang chờ đợi sau khi phổ biến văn hóa bánh ngọt là sự cạnh tranh dữ dội.
Trong đó, chúng tôi đã đạt được một vị thế khó có thể có được.
"Nguyên bản", "Quán chính", "Xu hướng mới nhất"
Tất cả đều là những từ thích hợp để gắn liền với đồ ngọt.
Bữa tiệc sinh nhật hoành tráng của Ginette chắc hẳn đã in sâu vào tâm trí mọi người.
Chừng nào hình ảnh đó chưa phai mờ, bánh ngọt của Ánh Dương Quán sẽ tiếp tục là "Hương vị chính gốc, khác biệt so với các nơi khác".
– Vì vậy, Becco.
– Tại hạ hiểu rồi! Tại hạ sẽ làm thực phẩm mẫu de gozaru!
Đúng vậy. Đó là lý do ta gọi chú mày đến.
– Ôi... được phục vụ những món đẹp như vậy ở Ánh Dương Quán... tôi thật hạnh phúc.
Nếu việc này suôn sẻ, có lẽ tôi có thể thực hiện lời hứa với Ginette.
Lời hứa đã được trao đổi từ rất lâu...
"Chúng ta sẽ tái thiết quán ăn."
"...Ể?"
"Biến nó thành một quán ăn nổi tiếng, thu hút nhiều khách hàng hơn."
"Ánh Dương Quán ấy ạ?"
"Đúng vậy. Một nơi mà mỗi ngày đều có đông người tụ tập."
"Giống như thời ông còn ở đây ạ?"
Tôi không biết Ánh Dương Quán thời ông già kia còn sống nhộn nhịp đến mức nào, nhưng chắc chắn chúng tôi sẽ không thua kém.
Và điều đó sẽ không phải nhờ sức mạnh của ổng, mà là nhờ sức mạnh của Ginette.
Nếu vậy thì tôi... tôi... ủa?
Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ làm gì nhỉ?
– Yashiro-san?
– ...
– Yashiro-san!
– Hả!? À, ừ... xin lỗi. Sao vậy?
– Anh có sao không?
– Không... không có gì.
...Mình đang nghĩ gì vậy.
Bây giờ, mình nên làm những gì cần phải làm. ...Điều đó hiển nhiên mà. Ha ha.
– Được rồi! Vậy thì, từ ba giờ chiều nay, chúng ta sẽ bắt đầu bán bánh!
""""Ô!""""
Nhân viên của Ánh Dương Quán, và không hiểu sao cả Becco nữa, tất cả đều giơ nắm tay lên trời.
Cuối cùng, việc bán bánh ngọt cũng bắt đầu.
Vậy nên...
– Xin lỗi, nhưng có thể cho tôi thuê riêng khoảng 30 phút từ 3 giờ được không?
– Hả? Ý anh là quán này ạ?
– Thực ra, chỉ cần một bàn thôi cũng được.
– Không. Nếu Yashiro-san có kế hoạch gì đó, chúng tôi sẽ ưu tiên.
– Vậy, tôi có thể nhờ mọi người giúp một tay không?
– Vâng. Rất sẵn lòng.
– E-m cũng sẽ giúp!
– ...Không từ chối.
– Tại hạ giúp được gì không gozaru ạ?
"À, Becco thì khỏi. Chú mày làm thực phẩm mẫu đi, và làm gấp gấp gấp."
"G-gấp gấp gấp!? À, tại hạ hiểu rồi! Tại hạ sẽ hoàn thành nhanh nhất có thể de gozaru! Xin phép cáo từ!"
...Khâu chuẩn bị cũng tạm ổn rồi.
– Thôi, tôi ra ngoài chút đây.
Còn một thứ cuối cùng cần chuẩn bị.
Để có được nó, tôi phải đến một nơi.
– Ơ, Yashiro-san.
Khi tôi đang định rời khỏi quán, Ginette gọi tôi lại.
– Anh đi đâu vậy?
Một câu hỏi đơn giản.
Vì vậy, tôi trả lời thoải mái:
– Đến chỗ Mily.
– Chỗ Mily-san ạ?
– Tôi sẽ giải thích sau. Tôi đi đây.
– Vâng. Xin hãy cẩn thận.
Được Ginette tiễn đưa, tôi rời khỏi Ánh Dương Quán.
Đã hứa thì phải giữ lời. Tôi là một kẻ lừa đảo biết giữ lời hứa.


10 Bình luận
Thanks trans (và edit)
Tội Umaro làm quần quật chưa được đồng nào của yashiro :)))))