Thuật quản lý kinh doanh...
Miyaji Takumi (宮地拓海) Falmaro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)

Chương 147: Cùng nhau tiệc tùng

2 Bình luận - Độ dài: 7,133 từ - Cập nhật:

"Đến bao giờ tôi mới được ra khỏi đây hử?"

Từ nãy đến giờ, Imelda cứ bồn chồn không yên, lặp đi lặp lại "Sao chúng ta không đến địa điểm nhanh lên?".

Chúng tôi đã thỏa thuận là khi việc chuẩn bị địa điểm hoàn tất, sẽ có người đến đón. Mặc dù đã bảo cô ta phải ngoan ngoãn chờ đợi cho đến lúc đó, nhưng có vẻ cô ta nóng lòng muốn xem quá đỗi.

Dù địa điểm là chi nhánh Hội tiều phu nơi Imelda sinh sống, nhưng vì phải tạo bất ngờ cho cô ta, nên hôm nay từ sáng sớm, họ đã đưa cô ta còn đang ngái ngủ đến Ánh Dương Quán, và trong thời gian đó, huy động toàn thể bọn nhóc hamster để chuẩn bị địa điểm.

Umaro chỉ huy việc dựng hội trường, còn Ginette giám sát tổng thể việc nấu nướng.

Magda đã đến chỗ Becco để giúp chuẩn bị điều bất ngờ, còn Loretta cùng với Nephele và những người khác tiếp đón khách mời. Cơ mà, nói là khách mời, nhưng cũng chỉ là nhóm Javier, nên dù có hơi thất lễ cũng không sao.

Vì vậy, hiện tại ở Ánh Dương Quán chỉ có tôi, Imelda, Estella và Natalia.

Natalia được gọi đến để giúp Imelda mặc đầm. Vì Uriness bận giúp những người tham gia khác mặc quần rồi.

"Tôi bắt đầu chán ngắm bộ tuxedo của Yashiro-san rồi... Tôi muốn đến địa điểm sớm cơ."

"Xin lỗi vì bộ dạng của tôi quá nhàm chán."

Chết tiệt. Hôm qua tôi đã nghĩ đến viễn cảnh cô ta la hét rối rít, rồi tôi sẽ nói "Hehe, tôi đúng là người đàn ông tội lỗi, baby". Ấy thế mà hôm nay, cô ta chỉ đáp qua loa bằng một câu "Trông cũng được đấy"... Đúng là cô đã nhìn thấy quá nhiều đàn ông mặc như thế này, nhưng... mà thôi, không sao, tôi quen rồi.

"Kìa, Imelda. Yashiro đang giận hờn vì cô không khen cậu ta đấy."

Bớt nhét chữ đi, Estella.

Ai thèm giận hờn chứ.

Tôi chỉ hơi có chút cảm giác "Chán quá! Hay là dẹp nhỉ?" thôi mà.

"Khen trang phục thật là vô nghĩa. Dù có ăn mặc đẹp đến đâu, người nhàm chán vẫn nhàm chán thôi."

Xin lỗi vì là người nhàm chán nhé.

"Vẻ đẹp của Yashiro-san không bị ảnh hưởng bởi trang phục, mắt tôi luôn nhìn thấy rõ điều đó hàng ngày. Việc khen ngợi bây giờ mới là thiếu tôn trọng."

Hửm? Gì vậy?

Ý là "Yashiro-san lúc nào cũng đẹp trai cả!" phải không? Có phải ý đó không?

"Cô có con mắt tinh đời đấy, Imelda."

"Cậu dễ dãi quá nhỉ!?"

Im đi, Estella.

Con người ai cũng vui khi được khen ngợi.

Cô cũng sẽ vui nếu được khen là "vẻ đẹp phẳng lì đỉnh cao nhất thế giới" phải không?

"Onii-chan!"

Và rồi, người mà Imelda mong đợi nãy giờ cuối cùng cũng xuất hiện.

"Trang phục cho ngày đặc biệt đây!"

Đó là Hammarou trong bộ vest nhỏ xíu chỉnh tề.

Có vẻ nhóc ta cũng đã chăm chút kiểu tóc.

"Vậy thì, chúng ta đi thôi."

"Có xe ngựa đang đợi, đi bằng xe đó đi."

Nghe lời Estella, cuối cùng Imelda cũng có vẻ vui vẻ trở lại.

"Vì đã bắt tôi phải đợi, nên phải tổ chức một bữa tiệc thật tuyệt vời nhé."

Mặc dù nói lời cao ngạo như vậy, nhưng khuôn mặt cô ta phấn khích như một học sinh tiểu học vào ngày đi dã ngoại.

Cô ta định tiếp tục vai diễn ương bướng này sao? Lớp mạ đã bong tróc khá nhiều rồi đấy. Chậc, cô ta thậm chí còn nhảy nhót nữa.

"Đi nhanh lên! Nhanh lên! Hurry up!"

"Nào... bình tĩnh đi."

"Tôi rất bình tĩnh mà~♪"

"Vậy thì ngưng hát và nhảy đi."

Tôi khéo léo dẫn Imelda đang xoay tròn ra khỏi Ánh Dương Quán.

Và đang đỗ trước quán là một chiếc xe ngựa với thiết kế cổ tích, như thể sắp đón Lọ Lem đi dự tiệc.

Đây là tác phẩm của Yambold, thợ số hai của tiệm xây dựng Torbeck mà Imelda rất ưa thích.

"Ôi! Tuyệt quá! Tôi chưa từng thấy chiếc xe ngựa nào đẹp đến vậy!"

Trước đây, dù là xe ngựa sang trọng đến mấy thì vách và trần vẫn là hình hộp thẳng, và việc trang trí chỉ là khắc họa tiết đẹp lên đó mà thôi.

Nhưng chiếc xe ngựa lần này có vách uốn cong nhẹ nhàng, giống hệt xe bí ngô dễ thương trong truyện cổ tích.

Và con ngựa kéo chiếc xe dễ thương này cũng không phải ngựa thường.

Để Imelda thích thú hết mức, sau nhiều lần đàm phán, họ đã cố gắng thu xếp một con ngựa đặc biệt dành riêng cho hôm nay.

Con ngựa kéo xe chính là...

"Tôi, sẽ kéo xe ngựa, đến địa điểm!"

"Y-Yambold-san!?"

Đúng vậy! Người ngựa Yambold!

"Vì Imelda có vẻ thích nên tôi đã nhờ anh ta kéo xe ngựa."

"Cách đối xử thật kỳ cục! Bắt Yambold-san làm chuyện như vậy... lỡ tay anh ta bị thương thì sao...!?"

"Hi hííín!"

"Yambold-san muốn kéo á!?"

Thôi, đừng lo lắng quá. Yambold là kiểu người thú có sức mạnh phi thường, có thể nhấc bổng những thân cây khổng lồ vài trăm năm tuổi một cách dễ dàng. Xe ngựa chở hai người đối với gã chẳng là gì cả.

Và gã rất thích những trò ngớ ngẩn kiểu này.

Tôi và Hammarou đóng vai hộ tống, ngồi kẹp Imelda ở giữa.

"Nào, đi thôi, Yambold!"

"Méééééé!"

Yambold hí lên! ...À không, không phải hí! Mà là "Mé"!

Dù sao đi nữa, xe ngựa của chúng tôi từ từ chuyển động, rồi phóng nhanh về phía địa điểm dưới sự kéo hăng hái của Yambold.

Estella và Natalia sẽ đi bộ đến sau.

Chiếc xe ngựa này là một màn trình diễn để đưa Imelda, nhân vật chính của ngày hôm nay, đến địa điểm một cách lộng lẫy.

"Y-Yashiro-san!? Ư-ưm!? Nh-nhanh quá đấy!? Khúc cua! Khúc cua đáng sợ quá!"

"Lực quán tính cấp ma thú!"

"Yambold! Chậm lại! Từ từ thôi!"

"Gero gero!"

"Này! Đùa giỡn vừa phải thôi!"

Trong chiếc xe ngựa đang phóng với tốc độ kinh hoàng, Imelda và Hammarou bám chặt vào tay tôi. Không biết từ lúc nào tôi đã ngồi ở giữa. Hammarou nhẹ quá, nên khi lực quán tính tác động, nhóc ta dễ bị hất văng đi.

Yambold tiếp tục phóng nước đại, lướt qua Hội tiều phu rồi quay đầu, rồi lại lướt qua lần nữa, mỗi lần như vậy lại tạo ra lực tác động lớn lên chúng tôi. Lần đầu tiên tôi thấy một chiếc xe ngựa drift như vậy.

"T-tôi xin phép đánh giá lại về Yambold-san..."

Imelda nói với khuôn mặt tái xanh.

Gã làm việc giỏi... nhưng thực sự không thể đoán gã đang nghĩ gì. Thợ thường có nhiều người như vậy.

"Y-Yashiro-san, cậu ổn không’s!? Tôi đã bảo rồi mà, riêng Yambold thì không nên nhờ..."

Umaro chạy đến bên chiếc xe vừa dừng lại gấp trước địa điểm và nói với vẻ mặt lo lắng.

Thật đấy, nên nghe theo lời khuyên của người biết rõ... Vì quá cố gắng tạo bất ngờ mà suýt mất mạng.

"Tôi, bất ngờ!"

"...Chúng tôi mới là người bị bất ngờ đấy..."

Không ngờ tệ đến mức này...

Vì quần áo hơi xộc xệch nên chúng tôi được Uriness chính đốn trang phục và trang điểm trong tòa nhà ban tổ chức. Bà ta cũng biết trang điểm sao... người bán quần áo này thật đa tài.

"Tôi chưa từng vào đây bao giờ."

"Đây là nơi chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay, nên không thể cho cô vào được. Và đừng vào các phòng khác nhé. Có những thứ vẫn chưa thể cho cô thấy."

Ví dụ như cha cô chẳng hạn.

"Vậy là vẫn còn điều gì đó. Mong chờ quá."

Cơn say xe ngựa đã bay đi đâu mất. Khi địa điểm đã ở ngay trước mắt, sự phấn khích của Imelda dường như đạt đến đỉnh điểm.

Estella bước vào tòa nhà.

"Nào, chúng ta đến địa điểm thôi."

"Sao cô đến trước được vậy!? Thật bất ngờ!"

"Ờ... tại mấy người đi đi lại lại khá lâu đấy..."

Rốt cuộc đi bộ còn nhanh hơn, hài thiệt chứ.

Bất ngờ này thật không biết dừng lại ở đâu.

Được Estella dẫn đường, chúng tôi đi khoảng năm phút.

Dù đã nhìn thoáng qua vài lần, nhưng khi nhìn kỹ lại, tôi không khỏi thốt lên đầy kinh ngạc.

Địa điểm được trang trí rất lộng lẫy, thanh lịch và đẹp mắt.

Thảm hoa do Mily và anh em Thú ăn kiến chuẩn bị. Hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ những bông hoa đầy màu sắc bao quanh lối đi, không chỉ làm hài lòng thị giác mà còn cả khứu giác.

"Tuyệt quá."

Mắt Imelda hơi rưng rưng.

Phản ứng rất tốt.

Chúng tôi tiến qua con đường được hoa bao quanh và đến khu vườn lớn.

Đây là nơi Ginette từng có những hành động đáng ngờ khi tôi đến ở nhà Imelda trước đây.

Thời đó, nơi đây chỉ có một dinh thự trơ trọi, nhưng giờ đây có nhiều tòa nhà khác nhau xung quanh, trông giống như một thị trấn nhỏ.

Nhà kho để lưu trữ gỗ, xưởng để chế biến, các cơ sở để tiều phu thư giãn... Thật sự rất đầy đủ.

Thật đáng kinh ngạc khi họ có thể xây dựng được nhiều thứ đến vậy.

"Imelda-san, Yashiro-san. Chúng tôi đã đợi hai vị."

Tại khu vườn, cư dân của Quận 42 tụ tập chào đón Imelda với tràng pháo tay vang dội.

"Sao mọi người... lại mặc những bộ quần áo đó...? Nhưng, mọi người mặc đẹp không ra dáng bản thân thường ngày... trông cũng được đấy!"

Rất nhiều người tập trung trong bữa tiệc do chính cô ta đề xuất, ăn mặc chỉnh tề, với tất cả sự chân thành.

Đối với Imelda, chắc hẳn đây là điều vô cùng hạnh phúc.

Màng nước mỏng trong đôi mắt cô ta phản chiếu ánh mặt trời, lấp lánh.

Trong khu vườn, nhiều chiếc bàn dài được đặt ra, trên đó bày biện các món ăn đầy màu sắc.

Khu vực Delia đang nhìn với đôi mắt rạng ngời là góc bánh ngọt, nơi tập hợp tất cả các loại bánh có trong Quận 42.

Một sân khấu nhỏ được dựng lên ở vị trí đối diện với dinh thự. Đó là nơi dù có muốn hay không, một khi bước lên đều sẽ trở thành tâm điểm chú ý.

"Vậy, chúng ta bắt đầu với lời phát biểu của người chủ trì nhé?"

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Đúng là đáng khâm phục, không hề lo lắng khi phát biểu ở nơi như thế này, Imelda ngẩng cao đầu bước lên bục.

"Thưa mọi người........... Sau đây là lời phát biểu..."

"Bình tĩnh nào, Imelda! Chào mọi người bình thường thôi!"

Khi bước lên bục và đột nhiên trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, có vẻ ngay cả Imelda cũng căng thẳng.

Hít thở sâu, Imelda bắt đầu nói lại.

"Cảm ơn mọi người đã đến đây hôm nay. Tôi rất vui vì nhờ sự hợp tác của nhiều người mà chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc tuyệt vời như thế này... Thực sự, cảm ơn mọi người rất nhiều."

Imelda thành thật bày tỏ lòng biết ơn và cúi đầu.

Sau khi ngẩng đầu lên, hình như cô ta liếc nhìn tôi, và mỉm cười.

Khi tôi vẫy tay nhẹ để đáp lại, Imelda vui vẻ nhìn về phía trước và tiếp tục nói.

"Với số lượng người tụ họp đông đảo như thế này, một bữa tiệc trong nhà là điều không thể. Tuy có thể có một số bất tiện khi ở ngoài trời, nhưng xin hãy tận hưởng thật thoải mái."

Khi Imelda cúi chào, tiếng vỗ tay vang lên.

Và thế là, bữa tiệc bắt đầu.

Sau khi nâng ly chúc mừng, khách mời đổ xô đến khu vực thức ăn.

Bánh ngọt rất được ưa chuộng. Ơ kìa, ăn thức ăn chính trước đã chứ.

"Cho em thêm xúc xích ma thú!"

"Này, Loretta! Đừng ăn nhiều như vậy một mình chứ!?"

"Hôm nay là buffet mà!"

"Vẫn phải để lại phần cho người khác chứ!"

Cô thích xúc xích ma thú đến mức nào vậy...?

------------------

Sau khi ăn uống thỏa thích và trò chuyện khắp nơi, khách mời tận hưởng thời gian theo cách riêng của họ.

Trong lúc đó, một nhóm người bí mật bắt đầu hành động.

"Mọi người, xin hãy chú ý!"

"Attention, please!"

"...Hãy nhìn đây!"

"Ơ-ơm... x-xin hãy nhìn đây~!"

"Vừa ăn vừa nhìn cũng được! Hãy hướng về đây một chút~!"

"Mọi người ơi, đã ăn cá hồi chưa~!?"

Norma, Loretta, Magda, Mily, Nephele và Delia xuất hiện trên sân khấu. Ginette và Paula bận chuẩn bị bữa ăn, Natalia phải ở bên cạnh Estella, còn Estella và Bertina vì lý do địa vị đã từ chối... vậy nên đây là những người tham gia... Để xem họ làm gì nào...

"Bây giờ, chúng tôi sẽ trình diễn một tiết mục nhỏ!"

Khi Norma tuyên bố, khán giả... chủ yếu là đàn ông... hò reo.

Những người đang thưởng thức đồ ăn đổ xô đến trước sân khấu, và bữa tiệc đứng trở nên náo nhiệt như một buổi biểu diễn ngoài trời.

"Trước hết, người dẫn chương trình của hôm nay! Loretta!"

"Vâng! Hôm nay, chi nhánh Hội tiều phu đã chính thức ra đời tại Quận 42! Thật đáng mừng! Vỗ tay nào!"

Cô ta vung tay loạn xạ để cổ vũ tiếng vỗ tay từ khán giả.

Có vẻ hài lòng với tràng pháo tay vang dội, cô ta từ từ hạ tay xuống để làm khán giả bình tĩnh lại.

Nếu đeo thêm kính râm nữa thì trông giống hệt một MC nọ, mặc dù cô ta không dùng cách kết thúc bằng ba tiếng vỗ tay.

*Chú thích: Chắc đề cập Tamori (sinh ngày 22/8/1945).

"Và để khắc ghi ngày đáng nhớ này vào lịch sử, những người thợ tài ba của Quận 42 đã chuẩn bị một món quà đặc biệt! Đó là... đằng kia!"

Loretta chỉ về phía xa trong khu vườn.

Một "thứ gì đó" khổng lồ được chở đến trên chiếc xe được kéo bởi bọn nhóc hamster. "Thứ đó" được phủ bởi một tấm vải lớn, không thể nhìn thấy bên trong.

"Nó rất nặng, nên Magdaccho và Deliacchu, hãy hạ nó xuống và đặt vào vị trí tốt nhé."

"...Cứ để đó cho Magda."

"Deliacchu là cái gì chứ hả!? ...Thật là!"

Đi qua đám đông, họ hạ "thứ đó" xuống khỏi xe và đặt vào vị trí nổi bật trong khu vườn. Sau khi nhìn vào bên trong tấm vải và kiểm tra hướng, Magda gật đầu.

"Vậy! Nhân vật chính Imelda-san! Hãy đến đây để nhìn rõ nhất! Đây, ở đây! Và Onii-chan cùng Estella-san, hãy chuẩn bị kéo tấm che ở đằng kia!"

Theo lời Loretta, Imelda bước lên bục, còn tôi và Estella đứng ở hai bên của "thứ đó".

"Này, cậu biết đây là gì không?"

"Biết. Là thứ mà tôi đã đặt hàng."

"Chà... Hóng ghê."

Sau khi mọi người đã chuẩn bị xong, Becco bước lên bục. Tiếp theo, Seron và Wendy cũng lên bục, và bốn người, kể cả Norma, đứng thành một hàng ngang.

Cả bốn người ấy đã tạo ra "thứ gì đó" này.

"Vậy, chúng ta hãy nghe vài lời từ trưởng nhóm sản xuất, Gozaru-san."

"Ưư... căng thẳng quá degozaru. Ơ... e hèm."

Becco căng thẳng đến cứng người. Nhưng sau khi quyết tâm, chú ta mở miệng và bắt đầu nói với giọng điệu đầy tự tin.

"Lần này, tại hạ đã thử thách bản thân với điêu khắc đá lần đầu tiên nhằm tạo ra tác phẩm điêu khắc quan trọng để ghi nhớ một ngày đáng mừng degozaru. Dù gần như bị đè bẹp bởi áp lực khủng khiếp, nhưng nhờ sự hợp tác của bạn bè, tại hạ đã hoàn thành được một kiệt tác degozaru! Đây là tác phẩm tự tin nhất của tại hạ degozaru! Thực ra, ta thường xuyên ghé thăm ngôi nhà này... hay đúng hơn là bị bắt cóc đến đây degozaru. Theo yêu cầu của quý cô Imelda, người yêu thích những thứ đẹp đẽ, tại hạ đã tạo ra nhiều thực phẩm mẫu, và dù đôi khi nhận những lời quở trách nghiêm khắc, tại hạ đã trải qua thời gian rất ý nghĩa degozaru. Chính nhờ khoảng thời gian đó mà tại hạ có thể tạo ra bức tượng đá này. Vì vậy, tại hạ muốn được nói: Quý cô Imelda, cảm ơn vì đã cho tại hạ biết đến một thế giới mới degozaru."

Becco cúi người 90 độ một cách kính cẩn nhất. Imelda ngạc nhiên, che miệng. Đôi mắt cô ta mở to và ướt át như thể sắp rơi nước mắt.

"Giờ thì, chúng ta hãy chiêm ngưỡng nó degozaru! Tựa đề là 'Nữ thần soi sáng bóng tối'!"

Becco hô lên, và Loretta ra hiệu "GO!".

Tôi và Estela kéo tấm vải khổng lồ phủ lên bức tượng đá theo hiệu lệnh đó.

Khi tấm vải rơi xuống, thứ hiện ra là...

"""Ồ..."""

Một bức tượng Imelda với nụ cười dịu dàng, đẹp đến nỗi khiến mọi người phải nín thở.

Dáng vẻ cao quý và thanh thoát. Ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đầy tự hào và nhìn lên trời, tư thế ấy vừa dũng mãnh, vừa dịu dàng với nụ cười ấm áp.

Tĩnh lặng và chuyển động, sáng và tối, hình dáng kết hợp hai đặc tính đối lập ấy đẹp như một nữ thần, thu hút trái tim người xem.

"Nữ thần soi sáng bóng tối" - Một bức tượng đá tuyệt vời xứng đáng với cái tên đó.

Tuy nhiên, phần "soi sáng bóng tối" hoàn toàn không được giải thích.

Mà, họ sẽ hiểu khi "bóng tối" đến thôi.

"Cảm ơn vì đã tạo ra thứ tuyệt vời như vậy... Tôi vô cùng biết ơn."

Imelda... vâng, chính Imelda đã tự giác cúi đầu thật thấp.

Cô ta thực sự đã trưởng thành. Và chắc chắn, cô ta sẽ còn phát triển hơn nữa.

"Nào mọi người! Bây giờ chúng tôi sẽ trình diễn một màn vừa vui vừa dễ thương! Đến lúc thay trang phục rồi!"

Theo hiệu lệnh của Loretta, Norma và các cô gái khác trên sân khấu đã cởi bỏ váy của họ.

"""Ôôôôô!"""

Tiếng hò reo... chủ yếu từ đám đàn ông... vang lên gấp mấy chục lần so với vừa rồi.

Những gì xuất hiện dưới lớp váy là trang phục đồng bộ bồng bềnh như của các idol.

Cặp đùi khỏe khoắn nhô ra từ váy ngắn thật sáng chói!

"Nào, mọi người! Hát thôi!"

"""Vâng!"""

Với Norma ở trung tâm, các cô gái tản ra khắp sân khấu, tạo dáng như thể sắp bắt đầu nhảy múa.

Phải, họ là idol... và hơn thế nữa, họ là những chuyên gia tuyệt đỉnh trong lĩnh vực của mình - một nhóm các bậc thầy hợp lại để thành lập một nhóm idol, với cái tên là...

Idol Master!

Hãy nhìn tính độc đáo này đi! Đây tuyệt đối không phải là bản sao của cái gì khác!

Đây là nhóm idol của các master (siêu kỹ thuật viên hạng nhất)!

Trước buổi diễn sắp bắt đầu, hội trường chìm trong sự im lặng đầy phấn khích.

Và rồi, âm nhạc bắt đầu vang lên...

Zun-doko Doko-doko

Zun-doko Doko-doko

Zun-doko Doko-doko

Zun-doko Doko-doko

♪~ Haa~ Người phụ nữ bên bờ biển, trở thành thợ lặn biển~ ♪

Zun-doko Doko-doko

Zun-doko Doko-doko

Zun-doko Doko-doko

Zun-doko Doko-doko

♪ Aiya~ Người phụ nữ bên rừng núi, trở thành phù thủy núi ~♪

Ờm... xin lỗi.

Trong thế giới này không có nhạc pop...

Đây là bài hát mà hội cá sông hát khi họ đang bắt cá... nhưng dù sống trên núi thì cũng không trở thành phù thủy núi đâu...

Nhân tiện, ban nhạc diễn tấu là "Omero Và Những Vũ Công Đánh Cá".

"Haaaan! Magda-tan đúng là thiên thần’s!"

"Nephele-san! Nhìn đây! Nhìn đây! Yeaaa! Chạm mắt rồi!"

"Trưởng nhóm cổ vũ! Lắc đi, lắc thêm nữa đi degozaru!"

"Delia-san! Delia-san!"

Dù là bài hát gì đi nữa, có vẻ như đối với người hâm mộ thì không quan trọng...

Guzuya, ngươi vẫn còn là fan của Delia à? Chỉ có mình ngươi là không đến gặp quá thường xuyên nên có vẻ hơi mờ nhạt đấy. À không, tính ra ngươi bình thường, còn hai con cáo và gấu trúc kia mới là bất thường.

"Tại hạ! Tại hạ! Trong những ngày qua, tại hạ đã tìm thấy con người mới của mình, và nở rộ khi nhìn thấy khe ngực của trưởng nhóm cổ vũ tại cuộc thi ăn nhiều degozaru! Hãy lắc nhiều hơn nữa degozaru!"

...Becco. Bài phát biểu cảm động của chú mày lúc nãy... khám phá ra một thế giới mới nghĩa là chú mày đã chuyển từ đội ngực phẳng sang đội ngực bự à?

Có phải ý chú mày là vì thường xuyên gặp Imelda, dần dần chú mày đã bị mê hoặc bởi bộ ngực khủng của cô ta? Vậy ra ý chú mày là ngực to nhìn gần là điều gì đó vĩ đại!?

"Mily-chan!"

"Milyyyy!"

"Mily-samaaaaaaa!"

...Dường như Mily cũng có những người hâm mộ quái đản... Nếu bọn này tiến thêm dù chỉ 10 cm nữa về phía Mily, tôi sẽ trừ khử chúng ngay lập tức.

Ngắm nhìn Mily trong yên lặng mới là cách thưởng thức đúng đắn!

"A, Sore-sore-sore-sore!"

"""FU-TSU-U!"""

"A, Doshita-doshita-doshita!"

"""FU-TSU-U! """

À, đây là fan của Loretta.

"Không hiểu sao, chỉ có fan của em là toàn những người quái đản! Em muốn kiến nghị!"

Thôi nào, đừng nói vậy, đừng tức giận, "FU-TSU-U".

Những người đã làm đủ thứ ở Quận 42 này không biết từ khi nào đã có fan. Chắc là do màn cổ vũ ở cuộc thi ăn nhiều lần trước đã gây ấn tượng.

Sự nổi tiếng của Idol Master thật đáng kinh ngạc.

Cơ bản là chỉ có nhạc đệm từ nhạc cụ gõ, nhưng các thành viên Idol Master đã nhiệt tình hát thêm sáu bài nữa.

Với những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán, họ vẫy tay chào những người hâm mộ đang cổ vũ mình từ dưới sân khấu.

Văn hóa này bắt đầu bén rễ... không phải là lỗi của tôi đâu nhỉ?

Hát xong, các thành viên Idol Master bước xuống sân khấu, bắt đầu vui vẻ trò chuyện với nhau.

Hmm, thật lãng phí nếu kết thúc không khí sôi động này!

"Được rồi, tiếp theo là Umaro! Làm trò gì đó đi!"

"Hả!? Tôi đâu có được thông báo trước’s!?"

"Tôi vừa mới nói đấy thôi! Nào, lên sân khấu đi!"

"Đột ngột thế này thì khó cho tôi quá’s... Mà thôi, để tôi thử xem sao’s."

Thái độ tích cực này đúng chuẩn Umaro.

Cứ thử làm trước đã! Chính vì thế mà gã mới ở vị trí hiện tại!

Vị trí nhân vật bị bắt nạt số một của tôi!

Umaro đứng trên sân khấu như được bảo.

Tuy nhiên, vì không có sự chuẩn bị nào, nên gã hầu như không thể làm gì được.

Hay là tôi bảo gã bôi đầy sơn mài hoặc khoai sọ lên tai, để nó sưng lên, rồi làm trò "Tai tôi to quá!?"? Mặc dù tai sưng lên sẽ không trở lại kích thước ban đầu.

A, phải rồi.

"Umaro! Thử bắt chước Hội trưởng Hội tiều phu, Stuart Javier xem? Ông thường gặp ông ta nên biết rõ mà hả?"

"Cái đó thì tôi biết’s, nhưng... Thôi được rồi, vì không có ý tưởng nào khác nên tôi nghe theo lời khuyên của Yashiro-san’s!"

Nhướng lông mày, Umaro đứng giữa sân khấu.

Tôi lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Natalia. Cô ta gật đầu nhẹ và lặng lẽ rời đi...

"Và bây giờ, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu khó nhất! Bắt chước Hội trưởng Hội tiều phu, Stuart Javier!"

Imelda dù gượng cười nhưng có vẻ hơi tò mò.

Trong đám đông, có vài người biết Javier.

Với sự mong đợi mơ hồ, Umaro tạo dáng như một vận động viên thể hình và cười "Ushashashasha!"

"Ta... rất thích con gái ruột của mình, và những bé gái ngực phẳng~!"

Pfff!

Tôi không nhịn được cười.

...Chết tiệt, dù là Umaro, nhưng gã đã chọc đúng chỗ!

Nhưng điểm hay nhất giờ mới tới đây!

"Ai thích bé gái chứ hả, con cáo khốn kiếp!"

"Hả!? G-giọng này là!?"

Umaro đứng cứng đơ trên sân khấu, hoảng sợ trước giọng nói vang lên từ đâu đó.

Phải, chủ nhân của giọng nói ấy là...

"Là ta đây!"

"Stuart Javier!?"

Trước sự xuất hiện bất ngờ của chính chủ, cả hội trường rơi vào vòng xoáy phấn khích.

Hừm, quả nhiên sự xuất hiện của người thật làm mọi người hào hứng. Điều này cũng hiệu quả ở thế giới khác sao.

"T-tại sao, tại sao ông lại ở đây’s!?"

"Người cha đến dự tiệc của con gái mình thì có gì là sai chứ hử!?"

"Ông đâu cần phải xuất hiện vào lúc này chứ’s!? Tôi còn tưởng tim mình ngừng đập rồi’s!"

"Đó là tại ngươi định lén lút lấy người khác làm trò cười thôi!"

"Mư mư mư... Dù sao thì! Tôi chỉ muốn nói điều này’s!"

"Nói gì hả!?"

"Xin lỗi’s!"

Thật thà quá nhỉ!?

Mà dù sao thì, xin lỗi là cách tốt nhất, ừm!

"Cha!"

"Ồ, Imelda! Cha đã đến rồi đây~!"

"Con không hề mời Cha!"

"Sao lại như vậy, Imelda!?"

Tiếng cười ồ vang lên trong hội trường.

Dù gì đây cũng là bữa tiệc với đầy những điều sẽ làm Imelda ngạc nhiên.

Imelda đã ngạc nhiên, và nếu các vị khách mời cũng thích thú thì quá thành công rồi.

"Ooba-kun. Cuối cùng ta cũng được ra ngoài, thật nhẹ nhõm."

Demilly bước đến với nụ cười tươi tắn.

Tôi đã nhờ ông ta ẩn mình trong tòa nhà cùng với vị khách bất ngờ Javier để Imelda không phát hiện ra.

"Sôi động quá nhỉ."

"Ừ. Ông cũng lên sân khấu làm gì đó hài hước đi."

"Ooba-kun... Ta không nghĩ đó là điều nên nói với lãnh chúa của quận khác. Mà thôi, nếu là cậu thì nói gì cũng được..."

Demilly thở dài, vuốt cái đầu bóng loáng của mình.

"Ông là hạt gạo mới nấu à!?"

"Ý cậu là gì vậy, Ooba-kun!?"

Trong khi chúng tôi nói những điều vớ vẩn như vậy, bữa tiệc tiếp tục diễn ra sôi động.

Đây không còn là bữa tiệc nữa, mà là một cuộc vui chơi. Một sự náo nhiệt chẳng liên quan gì đến sự thanh lịch.

Không biết từ khi nào, hôm nay đã trở thành ngày mà tất cả mọi người có mặt ở đây quên đi mọi điều khó chịu và lo lắng để vui chơi thỏa thích.

Và rồi, tôi chợt nhận ra, bầu trời đã tối thui.

Cuối cùng cũng đến giai đoạn cuối rồi...

"Nào nào! Mọi người! Tôi xin lỗi vì phải làm gián đoạn khi mọi người đang vui, nhưng xin hãy chú ý sân khấu một lần nữa!"

Loretta bước lên sân khấu, thu hút sự chú ý của khách mời.

"Rồi, onii-chan. Nhờ anh nhé."

"Ừ. Nào, chúng ta đi thôi, Imelda."

"Tôi cũng phải đi sao?"

"Đây là màn cuối cùng."

Nói vậy, tôi nhẹ nhàng đưa tay ra, như một quý ông.

"Tôi hiểu rồi."

Imelda nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay tôi.

Dưới sự chú ý của mọi người, tôi hộ tống Imelda lên sân khấu.

Đứng giữa sân khấu, tôi bắt đầu nói với giọng rõ ràng:

"Bữa tiệc sắp kết thúc rồi."

Một làn gió thổi qua. Bầu không khí buồn bã nhẹ nhàng lan tỏa xung quanh.

"Nhưng trước đó, tôi muốn các vị nhìn vào 'Nữ thần soi sáng bóng tối' một lần nữa!"

Vì bóng tối đã trải rộng, rất thuận lợi rồi.

Khách mời chuyển ánh nhìn từ sân khấu sang bức tượng nữ thần.

Norma và Seron & Wendy đang đứng ở chân tượng.

" 'Nữ thần soi sáng bóng tối' này không chỉ là một bức tượng đá đơn thuần. Tôi sẽ cho các vị thấy ngay bây giờ."

Tôi giơ một tay lên, ra hiệu cho Norma.

Cô ta gật đầu và bắt đầu thao tác tấm kim loại được gắn ở đế tượng.

Có vẻ như mọi thứ đã sẵn sàng, nên tôi bắt đầu đếm ngược.

"5... 4... 3... 2... 1...!"

Khi đếm đến "0", Norma kéo cần gạt gắn trên tấm kim loại.

Và rồi, một phần ngực của bức tượng, cụ thể là hai đầu ngực, bật mở ra và từ đó, gạch phát sáng được đặt bên trong chiếu ra tia sáng chói lòa.

Đồng thời, tôi hét lên:

"SEXY BEEEAM!"

"Cậu làm gì vậy’s, Yashiro-san!?"

"Nữ thần soi sáng bóng tối" soi sáng bóng tối bằng Sexy Beam!

Đội sản xuất - Becco, Norma, Seron và Wendy - tất cả đều bộc lộ vẻ mặt hài lòng.

"Này, sao tất cả đều tỏ vẻ như thể đã làm được gì đó tuyệt vời vậy’s!? Này!? Các người bị Yashiro-san ảnh hưởng quá nhiều rồi đó’s!"

Hình như có tiếng cáo sủa đâu đây...

Bên cạnh tôi, Imelda đang nhìn Sexy Beam soi sáng bóng tối, và chỉ thì thầm một câu:

"...Thật tuyệt vời."

"Cô thích nó sao’s!? Tia sáng đang phóng ra từ đầu ngực của bức tượng giống hệt cô đấy’s!"

Người trong cuộc nói thích thì là được rồi! Ngậm miệng lại đi, Umaro!

"Hơn nữa, Sexy Beam này có thể thay đổi góc độ."

Tôi liếc Norma, và cô ta điều chỉnh các cần gạt trên tấm kim loại để thay đổi góc độ của Sexy Beam.

"Đầu ngực giờ trông dị quá’s!"

Và rồi, sau khi cắt xẻ bầu trời đêm theo mọi hướng, Sexy Beam chiếu vào tôi và Imelda đang đứng trên sân khấu, như ánh đèn spotlight.

"Hai người hiện ra trước đầu ngực... cảnh tượng này kỳ cục quá’s!"

"...Umaro, suỵt!"

"Hau... Magda-tan giận rồi’s... không hiểu sao tôi lại thấy hơi vui’s."

Khi những tiếng ồn bên ngoài đã lắng xuống, tôi tiến hành "bất ngờ cuối cùng" như dự định.

Dù vậy, đây chỉ là thứ khá cổ điển và giản dị thôi.

"Imelda. Chào mừng đến với Quận 42."

"Hở? À, vâng. Cảm ơn."

"Từ giờ, với tư cách là người đứng đầu chi nhánh này, là thành viên của Quận 42, cô sẽ làm việc hết mình vì quận này và người dân nơi đây chứ?"

"Vâng. Dĩ nhiên đó là ý định của tôi rồi. Tôi sẽ thay đổi Quận 42 này."

Cô ta tuyên bố rõ ràng dưới ánh đèn sân khấu.

Ừ, đúng vậy.

Từ giờ, chính các người sẽ thay đổi Quận 42 này...

"Tôi có món quà cá nhân cho Imelda đây. Một thứ độc nhất vô nhị trên thế giới, được làm riêng cho cô. Cô sẽ nhận nó chứ?"

"Ôi. Anh còn giấu thêm quà sao? Tôi cứ tưởng bức tượng đá là tất cả rồi chứ."

"Bất ngờ mà, đúng không?"

"Vâng... quả thực, tôi rất bất ngờ. Hôm nay thật sự... toàn những điều bất ngờ."

"Vậy, đây là màn cuối cùng."

Tôi trao cho cô ta món quà đựng trong một hộp gỗ dài.

Imelda từ từ mở nắp và lấy ra thứ bên trong.

Đó là mặt dây chuyền tôi đã làm.

Tuy thiết kế khá đơn giản và bình thường, một mặt dây chuyền có thể thấy ở bất cứ đâu... nhưng...

"...Đây là..."

Khi nhìn thấy mặt dây chuyền, Imelda bỗng nghẹn lời.

Đôi mắt to tròn của cô ta dần ngấn lệ, và những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

"...Mẹ..."

Trên mặt dây chuyền là khuôn mặt khắc họa mẹ của Imelda.

Tôi đã khắc khuôn mặt người mẹ của Imelda mà mình từng thấy trong bức chân dung gia đình ở phòng làm việc của Javier.

Đôi mắt tràn đầy yêu thương nhìn đứa con nhỏ bé trong vòng tay.

Đôi mắt ấy dường như đang hỏi đứa con còn quá nhỏ bé:

"Khi lớn lên, con sẽ trở thành người như thế nào đây?"

"Mẹ...ơi...!"

Imelda che miệng, nghẹn ngào.

Cô ta đã mất mẹ từ khi còn nhỏ, ít có cơ hội cảm nhận hơi ấm của mẹ.

Từ giờ, dù ở đâu cô ta cũng có thể bên cạnh mẹ mình.

Khi phải tự lập, khi phải cố gắng hết sức, cô ta có thể bộc lộ đôi chút yếu đuối... điều đó được cho phép... Với mong muốn như vậy, tôi đã làm chiếc mặt dây chuyền này.

Có lẽ đó cũng là điều tôi đang mong muốn nhất hiện tại...

Nắm chặt hình khắc người mẹ trên mặt dây chuyền, Imelda khóc trong im lặng.

Mạnh mẽ, không dựa vào ai, nhưng cũng không che giấu vẻ yếu đuối của mình.

Sau khi khóc một lúc, Imelda đưa mặt dây chuyền cho tôi và quay lưng lại.

"Làm ơn... đeo giúp tôi."

Nói rồi, cô ta vén mái tóc vàng dài đẹp đẽ của mình lên.

Làn da trắng ngần ở gáy hiện ra. Làn da hơi ấm vì vừa khóc, trông thật quyến rũ.

Tôi vòng tay qua, nhẹ nhàng đeo mặt dây chuyền vào cổ Imelda.

Cô ta thả tóc xuống, vuốt nhẹ bằng tay, rồi quay lại.

"...Có hợp với tôi không?"

Ngước nhìn tôi, Imelda hỏi với vẻ hơi lo lắng.

Với câu hỏi đó, chỉ có một câu trả lời duy nhất.

"Ừ. Rất hợp với cô."

"Vậy sao. ...Hihi."

Imelda cười khúc khích.

Và rồi, không biết từ đâu, từ ai, tiếng vỗ tay vang lên.

Chắc hẳn đó là những tràng vỗ tay chúc mừng.

Trong ánh sáng chiếu rọi bóng tối, Imelda và mẹ cô ta cùng mỉm cười dịu dàng.

Trong... tia sáng gợi tình (Sexy Beam) này.

"Tôi vẫn nghĩ ánh sáng này hơi kỳ cục’s!"

"...Umaro. Đang là lúc quan trọng mà."

"Nhưng, Magda-tan! Chính vì là lúc quan trọng, tia sáng gợi tình này liệu có phù hợp không’s!?"

"...Meh!"

"Haaaan! Lại bị mắng rồi’s~! Nhưng lạ là tôi không thấy khó chịu chút nào’s~!"

Tiếng cười bật ra trước giọng nói của gã biến thái bản tính khó dời, và bầu không khí quen thuộc của Quận 42 dần trở lại.

Được rồi, buổi tiệc đến đây là hết.

"Imelda."

"Vâng. Dù có chút tiếc nuối... nhưng đành vậy."

Khi tôi bước xuống sân khấu, Imelda bắt đầu bài phát biểu của người chủ trì buổi tiệc.

Cô ta trình bày những lời cảm ơn dành cho những người đã chung vui ngày hôm nay.

Dù nhiều lần nghẹn ngào vì nước mắt, Imelda vẫn hoàn thành bài phát biểu một cách đường hoàng.

Tiếng vỗ tay vang dội nổi lên... và buổi tiệc kết thúc.

Có khởi đầu thì ắt có kết thúc.

Hôm nay thật vui. Lâu rồi tôi mới có thể thả sức làm trò ngớ ngẩn.

Buổi tiệc kết thúc, tôi tiến về phía cổng qua con đường được bao quanh bởi hoa trong sân.

Trong lúc đó, từ phía sau vang lên những bước chân nhẹ nhàng đang tiến lại gần.

"Onii-chan! Anh thấy khả năng dẫn chương trình của em thế nào? Em tự hào lắm đấy!"

"Ừ. Cô làm rất tốt."

"Hố! Lại được khen! Gần đây tỷ lệ được anh khen cao lên rồi!"

"...Đừng quên sự hỗ trợ tuyệt vời của Magda, dù âm thầm nhưng vẫn tỏa sáng."

Magda xuất hiện bên cạnh Loretta đang phấn khích, thể hiện rõ sự có mặt của mình.

"Ừ. Có Magda ở đó, người ta cảm thấy an tâm hơn nhiều."

"...Lời khen tinh tế... Yashiro thật khéo léo."

Xung quanh khá tối, nhưng thoáng qua, trông Magda như đang cười toe toét.

"Yashiro-san. Anh vất vả rồi."

Và rồi, Ginette đến.

Giờ mới nhớ, hôm nay tôi chưa nói chuyện gì với Ginette cả. Thật sự quá bận rộn.

"Cô cũng vất vả rồi."

"Đâu có. Tôi thích nấu ăn mà."

Thật sự, mọi người đều đã trưởng thành rồi.

Cứ thế này, chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Loretta có thể làm bất cứ nghề gì, Magda có thể sống tự lập, thậm chí còn có thể tạo ra cộng đồng riêng và trở thành người đứng đầu.

Và Ginette cũng sẽ không còn bị lừa, khóc vì cô đơn, hay dễ dàng tin tưởng người xấu rồi cho họ ở trong nhà mình nữa.

Ngay cả khi gặp rắc rối, cô ta có rất nhiều bạn bè đáng tin cậy xung quanh.

Hôm nay, tôi đã hiểu rõ điều đó.

"Yashiro."

Tôi đang định về thì Estella gọi lại.

Tôi tưởng hôm nay cô không còn thời gian để nói chuyện nữa vì nhóm Demilly đang ở đây chứ...

"Cô đã chạy ra đây à?"

"Vì cậu có vẻ sắp về rồi."

"Không cần phải vội vàng như vậy đâu, tôi sẽ đến Ánh Dương Quán..."

" 'Sẽ đến Ánh Dương Quán' là sao?"

...Ấy chết.

Phải rồi, với cô ta thì không thể nói những lời mập mờ được.

Có lẽ tôi đang lơ là.

"Thế, có chuyện gì cô muốn nói với tôi đến mức vội vàng thế? Đừng bảo tôi phải tiễn Demilly nhé. Hôm nay tôi mệt lắm rồi."

"Không phải vậy. Là về cổng thành."

"Cổng thành?"

"...Nè, cậu có muốn đi dạo một chút không?"

Nói câu đó vào lúc này đồng nghĩa với "những người không liên quan hãy tránh ra".

Việc Estella nói câu này với nhóm Ginette là điều rất hiếm.

"Vậy, Yashiro-san. Chúng tôi ở lại giúp mọi người dọn dẹp nhé."

Hiểu được tình hình, Ginette dẫn Magda và Loretta quay lại sân.

"Đi thôi nhỉ."

"Ừ."

Tôi cùng Estella ra khỏi cổng.

Từ chi nhánh Hội tiều phu đến cổng thành chắc phải mất khoảng 15 phút đi bộ.

Có thể thấy cổng ở xa xa. Một cái cổng to lớn. Nhìn từ gần, nó còn ấn tượng hơn.

"Cuối cùng nó cũng hoàn thành rồi."

"Thật sao?"

"Ừ. Sao vậy? Cậu từng nhiệt tình với cổng thành đến thế, giờ lại hoàn toàn mất hứng thú rồi sao?"

Thực ra, lý do tôi muốn xây cổng thành là để biến con đường trước Ánh Dương Quán thành quận lộ.

Giờ điều đó đã thành hiện thực, tôi chẳng quan tâm gì đến cổng thành nữa.

"Tuần sau sẽ tổ chức lễ khai trương cổng thành và quận lộ, cậu 'phải' có mặt đấy."

"...Tại sao lại là tôi?"

Mặt tôi nhăn nhó vì có quá nhiều sự kiện trang trọng liên tiếp.

"Đừng có nhăn mặt như vậy chứ. Vì cậu là người đề xuất nên phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ sao!"

"Ờ thì... quả thật tôi là người đề xuất..."

" 'Trừ khi có vấn đề gì đó', lễ khai trương sẽ diễn ra sau một tuần nữa."

"...Sao tự dưng cô nói kiểu khó hiểu vậy?"

Cô ta định gây rắc rối gì à?

Hay là đã có bẫy gì đó được cài sẵn rồi...

"...Một tuần trôi qua nhanh lắm."

"..."

Ra vậy.

Nhỏ này...

"Nghe nói một người phụ nữ trưởng thành trung bình đi khoảng sáu đến tám nghìn bước mỗi ngày."

"...Hả, gì thế? Sao tự dưng nói vậy?"

"Nghĩa là, trong một tuần, nhân với bảy... sẽ là khoảng bốn mươi hai đến năm mươi sáu nghìn bước."

"Rốt cuộc cậu đang nói về cái gì vậy?"

"Nghĩa là trong một tuần, bộ ngực sẽ nhún nhảy nhiều đến thế!"

"...Tôi đâm cậu đấy?"

Tại sao!?

Tôi chỉ muốn nói rằng một tuần là khoảng thời gian dài như vậy thôi!

Năm mươi sáu nghìn lần đấy! Năm mươi sáu nghìn lần nẩy đấy!

Trong một tuần, có thể làm được khá nhiều thứ, và cũng đủ thời gian để xảy ra đủ loại rắc rối.

...Có lẽ tôi cũng đang mong chờ một rắc rối nào đó... để có thể ở lại đây lâu hơn...

Estella đã quyết tâm rồi.

Rằng dù tôi có đưa ra quyết định nào trong tương lai, cô ta cũng sẽ không nói gì.

Cô ta là lãnh chúa mà, không thể chỉ quan tâm đến mình tôi được.

Nên ít nhất, cô ta yêu cầu tôi ‘phải’ có mặt tại lễ khai trương một tuần sau.

Hy vọng trong tuần này, điều gì đó sẽ xảy ra...

"Nè, Yashiro..."

Estella quay mặt đi và thì thầm.

"Tôi... có ích kỷ quá không?"

Đối với câu hỏi đó, tôi không có câu trả lời.

Một kẻ sống ranh mãnh như tôi không có tư cách để phán xét người khác.

Nên, ít nhất...

"Tôi có vẻ khá thích cô."

"Hả...?"

"Nên hãy xem đây là ý kiến rất thiên vị nhé."

Hướng về phía gáy Estella đang im lặng, tôi nói với sự dịu dàng tối đa có thể lúc này.

"Tôi nghĩ cô không ích kỷ đâu."

Đó là điều tốt nhất tôi có thể nói lúc này.

"......Vậy à. Ừm. Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu."

Nói liền mấy câu ngắn, Estella ngẩng đầu lên, quay lại nhìn tôi, với nụ cười buồn...

"Vậy nghĩa là sự ích kỷ của tôi còn đỡ hơn cậu nhỉ."

Nói rồi, cô ta bước đi một mình.

Khi đi ngang qua bên cạnh tôi, cô ta đấm nhẹ vào bụng tôi.

Estella bỏ đi, để tôi lại phía sau.

Thật sự... tất cả bọn họ đều đã trở nên mạnh mẽ.

Lúc đầu, tôi từng nghĩ mình đã lạc vào một nơi kỳ lạ...

"Aa... vui thật đấy."

Lời thì thầm trong lúc nhìn lên bầu trời đêm của tôi có âm điệu trong trẻo đến mức bản thân tôi cũng ngạc nhiên.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Chờ mãi. tks Trans!
Xem thêm
TRANS
Lâu ko ra chương mới mà trans cook cháy thật
Xem thêm