Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

Thuật quản lý kinh doanh...
Miyaji Takumi (宮地拓海) Falmaro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)

Chương 102: Côn trùng

4 Bình luận - Độ dài: 4,029 từ - Cập nhật:

"Côn trùng?"

"Đúng vậy. Hình như có con côn trùng xấu đang hoành hành đó."

Regina đến Ánh Dương Quán để bổ sung thuốc. ...Cơ mà, hình như nhỏ này thật sự không hề ra ngoài trong mùa nóng gay gắt và mùa tuyết rơi dày.

Và cô ta đã kể cho tôi một câu chuyện đang được đồn đại quanh đại lộ.

"Cậu biết quán Cantal Chika đúng không? Cái quán có nhân viên tai chó mông nhỏ xinh ấy."

"Bộ không có cách mô tả nào khác sao?"

"Nhân viên tai chó có vòng ngực ước tính D-cup."

"Sao toàn tập trung vào nhân viên không vậy!?"

Thật khó để lấy được thông tin từ nhỏ này. Cô ta cố tình lái cuộc trò chuyện theo hướng mà cô ta thấy thú vị.

Nếu cô ta khao khát trò chuyện như vậy thì tìm bạn bè đi chứ.

"Và, quán Cantal Chika đó đã làm một chuyện hơ~i tệ rồi."

"Chuyện hơi tệ... là côn trùng à?"

"Đúng vậy. Nghe nói trong món ăn phục vụ khách hàng có một con côn trùng to đùng."

"Trong món gì?"

"Hình như là hamburg."

"...Ôi trời..."

"Có lẽ nó lẫn vào trong lúc nhào bột bằng tay."

Nếu để nguyên liệu hamburg đó và rời khỏi nhà bếp, có thể côn trùng sẽ chui vào.

Cơ mà, hamburg là món mà tôi đã dạy họ làm thì phải?

Thịt ở Cantal Chika là thịt ngon. Ngay cả những mẩu thịt cắt vụn cũng có thể biến thành món ngon với cách chế biến đúng.

Hình như tôi đã dạy họ tại Ánh Dương Quán hồi lễ hội. ...Có lẽ tôi đã làm chuyện thừa thãi rồi.

"...Cô ta có suy sụp không?"

"Ngực á? Ngược lại, tôi cảm thấy nó hơi phát triển..."

"Tôi đang hỏi nghiêm túc đấy!"

"Nghiêm túc thì... có thể nó không tăng hẳn một size, nhưng chắc cũng tăng được nửa size đấy."

"Không phải cái đó, đó không phải thông tin tôi muốn biết!"

Nhỏ này nghiêm túc kể về sự phát triển ngực của Paula làm gì vậy!?

Mà, tôi cũng hơi tò mò! Lát nữa kể chi tiết hơn đi.

"Dường như cô ấy không vui vẻ cho lắm."

"Vậy à..."

"Mà, cậu cũng phải cẩn thận đấy. Đừng có chạm vào mấy thứ nhạy cảm rồi nấu ăn nhé."

"Ai làm thế!?"

Quán chúng tôi hoàn hảo về vệ sinh!

Ngay cả khi có côn trùng nhỏ lẻn vào, Magda cũng sẽ giết chúng trong nháy mắt!

Mặc dù thỉnh thoảng con bé tạo ra "màn sương đỏ" rồi đói bụng.

"Nhưng mà, tôi hơi lo."

"Lo về D-cup à?"

"Cũng có, nhưng đang nói chuyện côn trùng kia!"

Những rắc rối như vậy sẽ trở thành tin đồn và để lại hậu quả lâu dài.

"Tôi sẽ đến xem thử."

"Xem D-cup à?"

"Cô không có khả năng học hỏi à!?"

Tôi bỏ mặc Regina ngốc nghếch và đi đến Cantal Chika.

Vì tôi đã dạy họ làm hamburg nên cảm thấy có trách nhiệm.

"Này, Paula có... ở đây không..."

Khi bước vào Cantal Chika, tôi thấy Paula đang ngồi sụp xuống sàn, trông rất chán nản.

Có lẽ vì vụ côn trùng, Cantal Chika đang tạm thời đóng cửa.

"Ê, Paula... cô ổn chứ?"

"............A, Yashiro..."

Paula đang ôm đầu gối ngẩng mặt lên.

Trông thật tệ. Mí mắt sưng đỏ, dưới mắt có quầng thâm rõ rệt.

Cô ta đã khóc rất nhiều và không ngủ sao... Dễ đoán quá. Tai và đuôi cũng đang buông thõng.

"Tôi đã nghe rồi. Căng nhỉ."

"...Tôi sẽ dẹp quán."

"Này này! Khoan đã!"

Cô vừa phát ngôn mà chắc chắn không hỏi ý kiến chủ quán (cha cô) đúng không!?

Hơn nữa, phát ngôn đó là một câu nói nghiêm trọng có hiệu lực đáng kể đấy!?

"Đúng là có thể đã có sai sót! Nhưng ai cũng mắc lỗi! Điều quan trọng là không lặp lại cùng một sai lầm hai lần!"

"...Nhưng... côn trùng... tôi... đã mất tư cách quán rượu..."

"Trước hết, hãy bình tĩnh, vì hiện tại 'cô' đang biến thành quán rượu rồi đấy."

Tôi ngồi xuống bên cạnh Paula và xoa đầu cô ta.

...Trong trường hợp này, chắc không nên vuốt tai chó của cô ta. Tôi phải cẩn thận không chạm vào tai.

"...Tôi đã đánh mất lòng tin của khách hàng..."

"Vậy thì lấy lại là được."

"...Có thể làm được chuyện đó sao?"

"Đương nhiên là được..."

Dù khó cực kỳ.

"Nhìn Ánh Dương Quán xem. Sau khi ông của Ginette không còn nữa, nhiều thứ không được chăm lo đúng cách, cho đến gần đây khách hàng hoàn toàn không đến, phải không? Nhưng nó đã phục hồi. Sự nỗ lực sẽ được truyền đến mọi người."

Thật không ngờ tôi lại giải thích về sự cao quý của nỗ lực...

Nỗ lực là thứ đương nhiên phải có. Kết quả đi kèm sau đó mới là tất cả! Nỗ lực không có giá trị!

...Thực ra tôi muốn nói vậy. Nhưng điều đó quá khắc nghiệt với Paula hiện tại. Trước tiên, tôi phải hướng cô ta nhìn vào những gì mình có thể làm ngay bây giờ, và cho cô ta tự tin rằng những điều đó không phải vô ích... nếu không cô ta có thể thực sự dẹp quán.

Nỗ lực là cao quý. Nỗ lực sẽ được đền đáp. Nỗ lực thật tuyệt vời!

...Thật đau đớn khi phải tự lừa dối bản thân...

"Dù sao đi nữa, hãy bắt đầu nỗ lực ngay từ giây phút này! Nhé!"

Nỗ lực thật cao quýýýýý!

...Cơ mà, tôi đang rất nỗ lực phải không? Ai đó khen tôi đi chứ.

"...Tôi... nên làm gì đây?"

"Trước tiên là ngăn ngừa tái phát. Mặc dù khó khăn, nhưng hãy đối mặt với sự thật đã xảy ra, tìm hiểu tại sao điều đó lại xảy ra, điều tra nguyên nhân."

"Nguyên nhân... tôi không biết."

"Cho nên mới phải điều tra! Kiểm tra lại từng thứ một trong nhà bếp, thiết bị, phương pháp nấu ăn, và liệt kê mọi khả năng nhiễm bẩn, dù là nhỏ nhất. Sau đó, khi tìm ra nguyên nhân, hãy công bố nó."

"Công bố!?"

Paula bất giác đứng bật dậy.

"N-nếu làm vậy, khách hàng sẽ càng mất đi niềm tin, và sẽ không đến nữa!"

"Tại sao lại mất niềm tin chứ?"

"Bởi vì... mọi người có thể nghĩ... chúng tôi đã làm việc quá cẩu thả..."

"Thế cô có làm việc cẩu thả không?"

"Không! Tôi luôn cẩn thận và nấu ăn bằng tất cả tâm huyết! ...Nhưng khi có côn trùng lẫn vào... điều đó có nghĩa là tôi đã không làm tốt... nên tôi sợ..."

"Cô sợ vì cô không biết thôi."

"...Hả?"

Con người luôn sợ hãi những điều không biết.

"Cô sợ vì không biết tại sao nó xảy ra. Khi không biết nguyên nhân, cô lo sợ rằng điều tương tự sẽ xảy ra lần nữa."

"Điều đó... đúng, nhưng..."

"Và khách hàng cũng vậy."

"Khách hàng cũng sao?"

Khi một quán ăn uống gặp vấn đề, điều khách hàng ghét nhất là thái độ không chân thành.

Ví dụ, nếu một quán ăn uống gây ngộ độc thực phẩm, ai sẽ muốn đến một nơi tuyên bố: "Chúng tôi đã kiểm tra nhưng không có vấn đề gì, nên mọi thứ đều ổn!" chứ?

Nói cho cùng, kết quả điều tra kiểu "Chúng tôi không biết" hay "Không tìm thấy vấn đề gì" chỉ có thể là do thiếu năng lực hoặc đang cố che giấu điều gì đó.

Có vấn đề nên mới xảy ra ngộ độc thực phẩm. Làm qua loa việc điều tra là phản bội khách hàng.

Một cửa hàng không đưa ra biện pháp đối phó giống như đang quảng cáo "Xin đừng đến nữa".

"Công bố nguyên nhân, trình bày biện pháp ngăn ngừa tái phát, và tuyên bố một cách đường hoàng rằng sẽ không bao giờ mắc cùng một sai lầm nữa. Nếu không làm vậy, khách hàng sẽ không thể an tâm ăn uống."

"...Nếu làm vậy... lượng khách sẽ không giảm sao?"

"Sẽ giảm. Chắc chắn."

"...Ư!?"

"Nhưng họ sẽ không biến mất hoàn toàn. Và nếu cô tiếp tục thể hiện sự nỗ lực, những khách hàng đã rời đi chắc chắn sẽ quay lại. Nếu cô thể hiện sự chân thành, chắc chắn tấm lòng đó sẽ được truyền đạt. Những người làm quán ăn uống như chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình, và tin tưởng vào khách hàng."

"...Tin tưởng... khách hàng."

Hẳn sẽ có nhiều người công kích với ác ý.

Nhưng cũng có không ít người sẽ ủng hộ.

"Nếu cô thực sự muốn quán này tiếp tục duy trì, tuyệt đối không được bỏ chạy! Đây chính là lúc phải đứng vững!"

"Tôi... sẽ làm! Tôi sẽ thể hiện sự chân thành, và sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến khi khách hàng tin tưởng lại!"

"Tốt! Nói hay lắm!"

...Phù.

Nếu quán đóng cửa vì món hamburg tôi dạy thì cảm giác tệ hại không thể diễn tả được.

"Ơm... tôi biết là không nên nhờ vả Yashiro chuyện này, nhưng..."

Paula nhìn tôi với vẻ rụt rè, như ngọn nến sắp tắt, toát ra bầu không khí yếu ớt.

Yếu ớt đến mức như sắp biến mất... nhưng trong đáy mắt vẫn ánh lên sự cứng cỏi.

Với ánh mắt nhìn lên có phần ranh mãnh, như thể cô ta biết rõ từ góc độ nào nhìn lên sẽ làm mình trông dễ thương nhất...

"...Anh giúp tôi được không?"

"...Đồ xảo quyệt."

"Đó là lời khen 'Paula-chan thật dễ thương', đúng không?"

Mặt dày thế...

"Nếu cô có thể nói chuyện như vậy thì chắc đã ổn rồi nhỉ. Được rồi, giờ hãy hết mình điều tra nào!"

"Ưm!"

Nhà bếp của một quán ăn uống giống như kho tàng bí mật doanh nghiệp.

Nếu là Paula trước đây, có lẽ đã không cho tôi vào trong.

Nhưng qua việc tôi dạy cô ta làm bánh, thỉnh thoảng cô ta giúp Ánh Dương Quán, hay hợp tác với món tacos của Ánh Dương Quán số 7, dường như cô ta dần dần bớt đề phòng tôi.

Tất nhiên, lần này có mục tiêu lớn là tìm ra nguyên nhân.

Paula thực sự nghiêm túc muốn vực dậy quán này.

"Đây là lần đầu tôi vào nhà bếp này nhỉ."

"Yashiro là người ngoài đầu tiên được vào đấy."

“Chỗ bí mật này nghiêm ngặt ha.”

"Đương nhiên, vì chúng tôi là quán ăn uống số một Quận 42 mà."

"Chà... cô dám to miệng nói thế trước mặt tôi à."

"Vì chúng tôi không thua kém gì Ánh Dương Quán đâu!"

Một bên là quán ăn. Một bên là quán rượu.

Không thể so sánh trực tiếp vì tệp khách hàng và quan niệm ẩm thực khác nhau...

"Ồ, đây là máy hun khói để làm xúc xích đó hả?"

Đó là một cái hộp lớn để làm đồ hun khói, thoạt nhìn trông như tủ khóa bằng gỗ. Phần trên có cửa mở lớn, phần dưới có ngăn kéo lớn. Người ta treo thịt ở phần trên, đốt các mảnh gỗ hun khói ở phần dưới, và khói sinh ra sẽ bốc lên.

Ở Nhật, những mảnh gỗ anh đào cắt nhỏ, sakura chip, khá phổ biến.

"Hừm, cô dùng mảnh gỗ hickory à?"

"Yashiro rành quá nhỉ. Có lẽ cho cậu vào bếp là sai lầm..."

"Tôi đâu có ăn cắp kỹ thuật. Cơ mà, tôi đã biết rồi còn gì."

Cây hickory là họ hàng với cây óc chó, thường được sử dụng ở Bắc Mỹ. Nếu là fan bóng chày, có thể bạn đã thấy gậy bóng chày làm từ gỗ hickory.

Và giống như gỗ óc chó, gỗ hickory này rất thích hợp để hun khói thịt. Lựa chọn tốt đấy. Đúng là cửa hàng nổi tiếng với xúc xích.

"Lần sau thử dùng loại gỗ khác để hun khói xem. Khi mùi hương thay đổi, vị sẽ hoàn toàn khác."

"Thật sao?"

"Gì, chưa thử à? Gỗ táo hoặc gỗ sồi cũng khá ổn đấy."

"Chà... tôi sẽ thử sau. Dù sao cũng có Hội tiều phu ghé qua..."

Ra vậy. Mảnh gỗ để hun khói do Hội tiều phu cung cấp à...

Có gì nhờ Mily giúp đỡ vậy...

Hội hoa tươi mà Mily trực thuộc quản lý khu rừng trong Quận 42, và thỉnh thoảng có nhờ Hội tiều phu đốn cây.

Công việc chính của Hội tiều phu là đốn cây bên ngoài tường thành. Có lẽ họ phân chia công việc như vậy. Mà chắc chỉ có tôi là người tìm Hội hoa tươi xin gỗ.

"...Chuẩn bị xong rồi."

Trong khi tôi đang quan tâm đến máy hun khói đặc biệt của Cantal Chika, Paula đã hoàn thành việc chuẩn bị làm hamburg. Có vẻ cô ta định kiểm tra bằng cách tái hiện quá trình.

"Trang phục lúc làm thì sao?"

"Vẫn thế này."

"Hmm..."

"Nên thay đổi không?"

"Lý tưởng nhất là có người khác nhau phụ trách bên trong và bên ngoài..."

Nhưng ở Ánh Dương Quán, Ginette cũng phải đi qua đi lại...

"Thôi, giờ cứ vậy đi. Trước tiên hãy làm như bình thường."

"Ư-ưm..."

Với vẻ mặt hơi căng thẳng, Paula bắt đầu làm hamburg.

Cô ta cho miếng thịt vào máy xay để làm thịt băm.

Nếu có côn trùng trong máy xay đó... chắc không ai nhận ra.

"Máy xay thịt đó, cô cũng dùng cho thịt làm xúc xích à?"

"Hả? Ừ-ừm... Không được sao?"

"Không, tôi chỉ hỏi thôi. Đừng lo lắng quá. Coi chừng bị thương đấy."

"Ừ-ừm... không hiểu sao tôi cứ căng thẳng..."

"Cứ làm như bình thường thôi."

Tôi hiểu cảm giác đó.

Dù có là làm công việc thường ngày, khi nghĩ rằng có người đang quan sát, ta sẽ trở nên lo lắng.

Đặc biệt là trong trường hợp như bây giờ, khi bị quan sát với mục đích tìm ra vấn đề.

Cho thịt băm đã xay hai lần vào tô, nêm nếm và nhào nhanh.

Ừm, khéo tay đấy. Paula hẳn là người chăm chỉ. Dù tôi mới dạy cô ta không lâu, nhưng cô ta đã làm thành thạo rồi. Tuy nhiên, vẫn chưa thể sánh bằng Ginette.

Và giờ là phần thể hiện kỹ năng làm hamburg, vỗ vào lòng bàn tay để loại bỏ không khí bên trong.

Tiếng vỗ "pạch pạch" vang lên nhịp nhàng.

"Giờ chỉ còn rán thôi..."

"Vậy, rán đi."

"Nhưng... côn trùng xuất hiện từ trong hamburg, nên nếu nó không vào ở giai đoạn này thì thật kỳ lạ."

"Dù sao cũng nên làm hết quy trình. Bỏ qua công đoạn dựa trên giả định là điều tối kỵ trong kiểm tra. Có thể câu trả lời nằm ở phần bị bỏ qua đấy."

"R-ra vậy. Cũng đúng. Được rồi, tôi rán đây."

Paula vội vàng đặt chảo lên bếp và bắt đầu làm nóng.

Nếu côn trùng bám vào hamburg ngay trước khi rán... có thể nó đã chui vào bên trong hamburg để thoát khỏi nhiệt... dù khả năng đó cực kỳ thấp.

Mùi thơm bắt đầu lan tỏa trong bếp.

"Nhân tiện, cha cô đâu rồi?"

"Ông ấy đến Hội thịt rồi. Ông ấy đang quyết tâm kiểm tra xem có khả năng côn trùng len lỏi vào trong quá trình vận chuyển thịt không."

"Đừng làm quá đà mà tạo phản cảm."

Hành động đó giống như "Không phải lỗi của tôi, mà là lỗi của anh" và đổ trách nhiệm cho người khác.

Ngay cả khi côn trùng bám vào trong quá trình vận chuyển, họ vẫn không thoát khỏi trách nhiệm vì đã không kiểm tra trước khi sử dụng. Tôi nghĩ làm vậy chỉ tạo thêm kẻ thù.

"Xong rồi, hamburg đây."

Một đĩa hamburg bày biện đẹp mắt được đặt trước mặt tôi.

Ừm. Trông ngon đấy.

"...Itadakimasu."

"Yashiro, đừng nói là anh chỉ muốn ăn thôi nhé?"

"Tôi đang kiểm tra đàng hoàng mà. Chỉ là trông nó quá ngon thôi."

"Hừm... m-mà, nếu anh muốn ăn đến vậy thì đặc biệt cho anh ăn cũng được."

"Đưa đũa cho tôi."

"Dao và nĩa được không?"

"Làm màu..."

Hamburg ăn bằng đũa dễ hơn mà.

Tôi cắt hamburg bằng con dao được đưa cho.

Nước thịt trào ra từ đường cắt.

Cái này chắc chắn ngon.

"...Không có côn trùng chứ?"

"Có thì tôi cũng không quan tâm!"

"Không, phải quan tâm chứ!"

"Ăn cùng hamburg thì làm sao biết được."

"...Yashiro tinh thần thép cỡ nào vậy..........."

Nói là côn trùng, nhưng chắc chỉ là loại nhỏ như ruồi giấm thôi chứ gì?

Mấy thứ đó, vào mùa thu khi đạp xe đạp còn tự bay vào miệng nữa kìa.

...Dù tôi không muốn chúng bay vào mắt hay miệng chút nào.

"Được rồi. Itadakimasu."

Tôi nhét miếng hamburg cắt hơi to vào miệng.

Lý do cắt miếng to là để thưởng thức nước thịt. Nếu cắt nhỏ quá, nước thịt sẽ chảy mất.

Mm! Ngon quá! Muốn đặt nó lên cơm ăn ghê. Rồi xúc cơm đã thấm nước thịt nữa.

"Th-thế nào? Ngon không?"

Trong khi tôi đang nhai miếng hamburg nhét đầy miệng, Paula ghé sát nhìn tôi và hỏi.

Đôi mắt cô ta pha trộn giữa kỳ vọng và lo lắng.

"Ngon lắm! Ngon quá chừng luôn!"

"Thật sao!? Tuyệt quá!"

Paula nắm chặt tay vui sướng.

"Thậm chí tôi có thể đến ăn mỗi ngày đấy."

Dịch vụ tuyệt vời thật. Cô ta vui đến thế vì được khen à?

Mà, vì tôi được ăn ở Ánh Dương Quán nên cũng không cần thiết.

"Nhưng mà... dường như không có vấn đề gì với quy trình làm việc..."

Nếu không có vấn đề với quy trình, có lẽ là đã lẫn vào trong nguyên liệu... hay dụng cụ... hay nên kiểm tra cửa sổ thông gió hoặc khe hở trên tường nhỉ...

"N-nè..."

Paula gọi tôi bằng giọng nghẹn ngào.

"Tôi... không nói dối đâu..."

"...Nói dối?"

Đột nhiên cô ta nói cái gì vậy?

"Tôi thực sự không che giấu khuyết điểm của mình, không đánh lừa hay nói dối gì đâu!"

À... ra vậy.

Vì không tìm ra được nguồn côn trùng xâm nhập, và tôi đã nhăn mặt, nên cô ta nhầm tưởng là tôi nghi ngờ "Cô này đang nói dối chăng?". Cô ta cũng đang bị dồn vào chân tường.

"Tôi không phải là người thiếu nhãn quan đến mức nghi ngờ cô đâu."

Trong Quận 42 toàn những người tốt bụng này, Paula là người đặc biệt đáng tin cậy.

"Tôi hiểu rõ cô là người chăm chỉ thật thà, luôn hướng thẳng về phía trước và cố gắng hết mình."

"...Yashiro."

Cô ta sẽ không nói dối để bảo vệ bản thân đâu.

Điều đó tôi đã hiểu quá rõ trong thời gian ở đây.

Nhìn kìa. Cái đuôi của Paula sau khi tôi nói "tin tưởng". Nó đang vẫy rất mạnh.

Đó không phải cảm xúc kiểu "hê hê, lừa được rồi". Mà đó là phản ứng khi "Yay! Mình được tin tưởng, vui quá!"

...Chắc không có chuyện côn trùng lọt vào vì cái vẫy đuôi đó đâu nhỉ?

"Quy trình làm việc không có vấn đề. Vậy thì là môi trường rồi. Có lẽ mất một chút thời gian, nhưng chúng ta sẽ kiểm tra kỹ lưỡng trong bếp. Có thể có khe hở để côn trùng chui vào, hoặc thậm chí có tổ ẩn đâu đó."

"Ưư... tôi không muốn tìm thứ đó chút nào..."

"Vì khách hàng mà."

"Ph-phải ha! Tôi sẽ cố gắng!"

Tôi và Paula chia nhau tìm kiếm khắp bếp.

Vì có mùn gỗ nên tôi nghĩ chúng có thể ẩn trong đó... nhưng kết quả là không. Không có vấn đề gì. Một căn bếp sạch sẽ, ngăn nắp đến mức khó chịu.

...Hmm. Khó thật.

Phải làm sao đây...

Hay là tôi tuyên bố "Đã kiểm tra nhưng không tìm thấy vấn đề gì. Vậy nên không sao đâu!"?

Đã cố gắng nhiều như vậy nên cũng được chứ. Tôi cho rằng sự nỗ lực nên được đánh giá cao hơn.

"...Chết tiệt. Quán này hoàn hảo quá. Giá mà quản lý bẩn thỉu, ít vệ sinh hơn thì tốt."

"Không được nói vậy! Chúng tôi luôn phục vụ khách hàng bằng cả tấm lòng!"

Nhưng khi mọi thứ sạch sẽ thế này thì khó mà tìm ra manh mối... A, phải rồi.

"Này. Con côn trùng lẫn vào đó là loại nào vậy?"

"...Sao cơ?"

Cô ta bộc lộ vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Ghét côn trùng à? Hay là nhớ lại thấy ghê tởm?

"Không, biết loại côn trùng thì có thể thu hẹp phạm vi mà, đúng không?"

Nếu là côn trùng có cánh thì có thể bay vào từ đâu cũng được, nhưng nếu là loại như giun thì đường xâm nhập sẽ bị giới hạn đáng kể.

"...Thực ra, tôi đã giữ nó lại để đề phòng."

"Thật sao!?"

Vứt ngay đi chứ, mấy thứ đó... Dù vậy, lần này thì cũng may.

"Tôi có thể xem qua được không?"

"...Ừm. Đợi một chút nhé."

Nói rồi, Paula đi vào sâu trong bếp.

Tòa nhà này, tầng hai dường như là nơi ở. Có lẽ cô ta đi qua bếp để lên khu vực sinh sống.

Không phải đợi lâu, Paula đã quay lại.

Trong tay cô ta là một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay. ...Nếu là túi thì sẽ khó chịu, vì nó có thể trốn thoát... dù đã chết.

"Vậy, tôi mở ra xem nhé?"

"Ừ-ừm..."

Sau khi đưa chiếc hộp nhỏ cho tôi, Paula lui lại một chút.

Có vẻ cô ta không muốn nhìn côn trùng. Những lúc thế này, cô ta nữ tính nhỉ.

Tôi từ từ mở nắp hộp...

"...Hả?"

... rồi buột miệng thốt lên.

Không thể trách cô ta được... Thật sự không thể trách được.

Trong hộp có một con côn trùng giống như châu chấu dài khoảng 8 centimét.

"...Paula"

"G-gì?"

"Cuối cùng tôi đã hiểu... vấn đề là gì..."

"Hả!? L-là gì vậy!?"

Nhìn Paula đang nghiêng người về phía trước, tôi nói rõ ràng:

"Đầu óc của cô đấy!"

Làm sao một con côn trùng to thế này có thể lẫn vào hamburg được chứ!?

Đây là côn trùng được bỏ vào với ác ý!

"Để tôi kết luận. Cantal Chika không có gì bất thường cả!"

"Thật... thật sao?"

Paula thở phào và ngồi phịch xuống sàn.

Chắc chân tay cô ta yếu đi vì nhẹ nhõm.

"...Thật tốt quá."

Ừ, tốt.

Mặc dù thế... một vấn đề khác lại nảy sinh.

"Cô có nhớ mặt khách hàng đã mang cái này tới không?"

"Ơ... ừm, có. Đã xảy ra chuyện như vậy nên tất nhiên là nhớ rồi."

"Bọn họ trông thế nào?"

"Hai người to lớn, rất nổi bật. Nhưng là những khuôn mặt tôi chưa từng thấy."

"Nhà mạo hiểm à?"

"Tôi nghĩ không phải. Họ mang rất ít hành lý. Và trang phục cũng không giống nhà mạo hiểm..."

"Vậy à. Thế họ có đòi bồi thường tiền bạc không?"

"Hả, không. Tôi chỉ cho họ ăn miễn phí thôi..."

Vậy không phải là kiểu tống tiền hay lừa đảo...

Nếu vậy, tôi chỉ có thể nghĩ ra một lý do.

"Có vẻ như ai đó đang cố hạ uy tín của quán này."

"Hả!?"

Đó gọi là chiến dịch bôi nhọ.

Họ muốn gây tiếng xấu để cướp khách từ quán này... hoặc là họ đang âm mưu phá hủy nó...

Dù sao đi nữa...

"Phải dạy cho những kẻ ngốc đó một bài học chứ nhỉ..."

Để chúng không bao giờ dám lảng vảng quanh quận này nữa.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Vl côn trùng 8cm mà cũng tin đc, chịu :)))
Xem thêm
Cỡ con ruồi thì còn dễ chứ con châu chấu lẫn trong đồ ăn thì ảo ma quá :v dân ở đây không quen lừa lọc nên những tên lừa đảo cũng nghiệp dư vl.
Xem thêm
thx
Xem thêm
Tks
Xem thêm