Thuật quản lý kinh doanh...
Miyaji Takumi (宮地拓海) Falmaro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)

Chương 139: Trận thứ tư – Tiếng nhai nuốt của quỷ dữ

7 Bình luận - Độ dài: 5,409 từ - Cập nhật:

Buổi sáng ngày thứ hai của cuộc thi ăn nhiều.

Tôi rời Ánh Dương Quán trước khi mặt trời mọc, cùng với chiếc xe thồ chất đầy "thực đơn" sẽ dùng cho trận đấu thứ tư.

"Xin lỗi nhé, Mily. Delia vắng nhà, Magda thì còn đang ngủ, ta không có ai khác để nhờ cậy cả."

"Ưm. Không sao đâu. Mily giỏi dậy sớm mà."

Mily kéo chiếc xe nặng chở đầy hàng hóa với vẻ mặt thản nhiên.

Để một cô bé nhỏ như thế này kéo xe hộ... tôi thấy mình thật tệ...

"Ta có thể nhờ Umaro hay đám nhóc hamster, nhưng bọn họ hơi yếu..."

"Ưm... mỗi chủng tộc có điểm mạnh riêng, đành chịu thôi."

Loretta, Umaro và Percy không quá khỏe. Nephele và Paula cũng không khác là mấy.

Không phải tất cả thú nhân tộc đều khỏe mạnh.

Tôi hoàn toàn hiểu lầm vì những người xung quanh tôi đều quá giỏi.

"Mily-san. Nếu mệt xin hãy nói ngay nhé. Chị có mang theo trà, chúng ta có thể nghỉ ngơi bất cứ khi nào em muốn."

"Ưm. Cảm ơn, Ginette-san. Nhưng em vẫn ổn."

Mily kéo xe với nụ cười tươi, không hề tỏ ra mệt mỏi chút nào.

Những người khác ngoài Ginette và Mily sẽ đến cùng với Estella sau khi mặt trời mọc.

Chúng tôi xuất phát sớm thế này là một phần của chiến thuật.

Vì có thể nói rằng ấn tượng khi món ăn xuất hiện sẽ quyết định thắng thua.

"Ư-hư hư, hư-hưm ♪"

Mily vừa kéo xe vừa ngân nga.

"Hiện tại, Mily đang rất vui."

Với nụ cười tươi không chút lo âu, Mily nói trong khi lắc lư chiếc kẹp tóc hình bọ rùa to trên đầu:

"Vui vì được anh Bọ rùa tin tưởng, vì được giúp đỡ mọi người."

Đây là cuộc thi mà Quận 42 đoàn kết chiến đấu.

Chắc có nhiều người muốn đóng góp điều gì đó, và những người như vậy sẽ không tiếc sự giúp đỡ của họ.

Vì vậy, dù được giao việc vất vả như kéo xe thồ từ sáng sớm, Mily vẫn cười tươi và trông có vẻ hạnh phúc.

"Mily."

"Ưm?"

"Cảm ơn nhé. Nhóc giúp ích nhiều lắm."

"Ehehe..."

Mily dồn sức kéo chiếc xe. Có lẽ cô bé đi nhanh hơn một chút vì mắc cỡ.

Nhìn bóng lưng của Mily, Ginette khẽ mỉm cười.

Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, Ginette cũng tặng tôi một nụ cười rạng rỡ.

Ừm.

Tôi phải thắng.

Không thể thua ở đây được.

Vì mọi người ở Quận 42 đang cố gắng hết sức mà.

Dù tôi có ra sao... phải thắng bằng mọi giá!

---------------

"Ơm, Yashiro-san. Người kia là..."

Khi chúng tôi đến quảng trường trung tâm của Quận 41, Ginette kéo áo tôi.

Cô ta chỉ vào một bóng người đang quỳ trước tượng nấm ngọc châm khổng lồ... à không, tượng thần linh tinh linh ở giữa quảng trường.

"Đó chẳng phải là đối thủ của chúng ta trong trận thứ tư sao?"

Đúng như Ginette nói, bóng người đó là gã đàn ông to lớn với khuôn mặt cá răng đao, Gustav phàm ăn.

Mấy hôm trước gã cũng nhiệt tình cầu nguyện như thế này.

"Gã sùng đạo quá nhỉ."

"Có lẽ bác ấy đang cầu nguyện cho chiến thắng hôm nay chăng?"

"Gì cơ? Vậy thì phải làm phiền gã thôi."

Vì nhờ thần linh giúp đỡ là gian lận.

"Yo, Gustav."

"Ồ? Cậu là người của Quận 42 phải không..."

Giọng gã hôm nay cũng cao.

Ngay cả sáng sớm thế này vẫn cao vậy sao.

...Tôi không thua đâu.

"(giọng gió) Ha ha! Hôm nay mong ông chiếu cố!"

"...Tại sao cậu lại nói bằng giọng cao như vậy? Giọng tôi nghe có giống thế không?"

Khuôn mặt cá răng đao hơi co giật.

Dù tôi nói chuyện thân thiện như vậy.

"Ông cầu nguyện tha thiết như vậy vì không tự tin chiến thắng sao?"

"Không, không đâu. Đây chỉ là thói quen hàng ngày của tôi thôi. Tôi không lo lắng về trận đấu. Dù sao thì tôi cũng sẽ thắng áp đảo mà."

"Hee..."

Cao ngạo đấy.

Được rồi. Với kẻ cuồng tín như ngươi, ta sẽ tấn công theo cách hiệu quả nhất.

"Này, Thần tinh linh. Gustav nói là không cần sức mạnh của ngài đâu. Gã nói là ngài vô dụng đấy."

"T-tôi có nói vậy đâu!?"

"Vậy nên hãy cho tôi mượn sức mạnh đi. Để tôi có thể thắng Gustav."

"Ă-ăn gian quá! Tôi là người cầu nguyện trước cơ mà!"

"Trước sau quan trọng gì? Hơn nữa, ông đâu có cầu nguyện 'xin hãy cho tôi chiến thắng', phải không? Vậy thì tôi mới là người đầu tiên chứ."

"Tôi có cầu nguyện chứ! Hơn nữa, mỗi sáng tôi đều cầu nguyện 'xin cho hôm nay là một ngày thật tuyệt vời'! Nếu tôi thắng, đó sẽ là một ngày tuyệt vời còn gì!"

"Ừ nhỉ... nhưng giả sử ông thua mà được Masha khen ngợi thì cũng là một ngày tốt mà, phải không?"

"Đ-được Masha-san..."

" 'Tuy thua nhưng anh đã cố gắng rồi nhỉ' chẳng hạn."

"Đ-điều đó..."

"Vậy là ông không cần phải thắng nhỉ. Nghe rõ rồi chứ, Thần tinh linh? Hãy cho tôi thắng đi."

"Khoan đã! Quả nhiên tôi muốn thắng, và trên hết, được cô ấy công nhận mới là mục tiêu của tôi! Thần tinh linh! Xin hãy ban cho tôi chiến thắng đích thực...!"

Gustav phớt lờ tôi và quỳ xuống trước cây nấm ngọc châm khổng lồ.

Tôi khiêu khích gã từ phía sau bằng giọng khó chịu:

"Í ẹ... tên này đang lợi dụng Thần tinh linh để quyến rũ phụ nữ... Thật tệ hại."

"Ơ kìa!? Cậu nói gì vậy!? Kh-không phải thế đâu, thưa Thần tinh linh! Tôi hoàn toàn không có ý đồ bất chính nào...!"

"Thật không? Chắc chứ? 'Hoàn toàn không'?"

"A... có lẽ... đôi chút..."

"Vâng, háo sắc! Gian tà! Kẻ thù của phụ nữ! Tên bán ngư nhân hèn hạ muốn lợi dụng Thần tinh linh để chiếm đoạt phụ nữ!"

"Tôi là người cá răng đao!"

"Cá răng đao háo sắc?"

"Tôi không háo sắc!"

" 'Hoàn toàn không'?"

"Tôi chỉ háo sắc vừa phải thôi!"

Gustav đang hoang mang.

Tên này thú vị thật.

"Này Thần tinh linh, ngài nên ngừng ủng hộ kẻ này. Ngài sẽ bị coi là thành viên của 'Câu lạc bộ những kẻ dâm đãng' đấy."

"Ai thuộc câu lạc bộ những kẻ dâm đãng chứ!?"

Gustav giậm chân xuống đất, thể hiện cơn giận dữ.

Đôi mắt cá răng đao nhọn hoắt, trừng trừng nhìn tôi.

"Nếu tôi thua vì chuyện này, đó sẽ là lỗi của cậu đấy!"

Vì chúng ta là đối thủ, nên nếu ông thua thì đúng là do tôi mà.

Nhưng gã vẫn chưa biết điều đó, nên tôi sẽ giữ im lặng.

Gustav nghiến răng rồi quay lưng đi.

"Tôi sẽ trả lại nỗi nhục này trong trận đấu. Tôi sẽ thắng trận tiếp theo và cho Quận 42 nếm mùi thất bại! Chuẩn bị tinh thần đi!"

Gustav bỏ đi sau khi ném lại câu nói đó.

Nhìn bóng lưng gã đang xa dần, Ginette bắt đầu lo lắng.

"Gi-giờ phải làm sao đây, Yashiro-san!? Có vẻ như bản năng chiến đấu của bác ấy đã bị kích hoạt!"

Hmm. Một kẻ với tinh thần chiến đấu bùng cháy có thể là rắc rối. Vậy thì...

"Thần tinh linh ơi. Xin hãy cho Gustav và Masha cứ lướt qua đời nhau cho đến khi gã tụng 'bỏ qua chuyện lúc nãy' một trăm lần."

"Này! Cậu cầu nguyện cái gì vậy hả!?"

Gustav chạy trở lại với tốc độ kinh người, bộ dạng trối chết.

"Rồi. Thời gian lướt qua nhau, bắt đầu."

"Th-thật là! Bỏ qua chuyện lúc nãy, bỏ qua chuyện lúc nãy, bỏ qua chuyện lúc nãy, bỏ qua chuyện lúc nãy...!"

Sau khi ném cho tôi cái nhìn giận dữ, Gustav quỳ xuống trước tượng nấm ngọc châm và bắt đầu lẩm nhẩm "bỏ qua chuyện lúc nãy" với tốc độ cực nhanh. Khi đức tin quá mạnh, người ta lại dễ bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Theo tôi, hầu hết tôn giáo chỉ là những niềm tin mà thôi.

"Nào, nhân lúc này, chúng ta thong thả đến địa điểm thi đấu nào."

"Ơm... chúng ta làm vậy có ổn không?"

"Người có đức tin sẽ được cứu rỗi. Nếu ông ta thực sự tin rằng Thần tinh linh sẽ không tham gia vào những trò đùa tầm thường như vậy, ông ta đã không phải vội vàng đọc thần chú giải trừ. Ông ta thiếu đức tin đấy."

"Thế ạ...?"

Tôi không thể nhìn thấy thần thánh.

Nếu không thể nhìn thấy, tôi chỉ có thể nói bằng trí tưởng tượng mà thôi.

Nếu vậy, người nói trước sẽ thắng.

Này Gustav, cứ lãng phí sức lực và làm kiệt quệ tinh thần đi.

Hẹn gặp lại... tại địa điểm thi đấu nhé.

Tôi ngẩng cao đầu, tự hào bước tiếp trên con đường đến địa điểm thi đấu.

Trong lúc nghĩ rằng, nếu đây là cuộc thi tranh luận thay vì cuộc thi ăn nhiều, chắc chắn tôi sẽ không thua ai.

------------------

Và thế là, ngày thứ hai của cuộc thi bắt đầu.

Hôm nay khán đài cũng chật kín người. Thậm chí còn có cả người đứng xem nữa.

Vì nếu Quận 41 thắng thêm một trận nữa thì giải đấu sẽ kết thúc mà.

Hơn nữa, thông tin về việc Gustav sẽ tham gia trận thứ tư đã lan truyền, và theo dự đoán chung, trận đấu thứ tư này sẽ là trận cuối cùng, nên chắc chắn sẽ có nhiều người muốn xem.

"Nào! Hôm nay vẫn cổ vũ hết mình nhé!"

"""Uôôôôôôôô!"""

Tiếp nối hôm qua, Norma mặc bộ đồ cổ vũ siêu ngắn với khe ngực lộ rõ và đang cổ vũ hết mình.

"Hôm nay tôi cũng sẽ cổ vũ hết sức!"

"Em cũng sẽ cố gắng!"

Hai người đã thua hôm qua cũng mặc đồng phục cổ vũ và tham gia đội cổ vũ.

Delia... boing!

Không, ý tôi là... rất vui khi thấy Delia có vẻ đã phục hồi tinh thần.

Cô ta chắc đã nói chuyện cả đêm với Masha để vượt qua nỗi buồn.

Quả nhiên có bạn bè thật tốt. ...Nhưng tôi thì không có người bạn nào cả. Hừm.

"Yashiro-san. Nguy rồi!"

Trong lúc tôi đang chuẩn bị cho trận đấu đầu tiên của hôm nay, Imelda chạy đến với vẻ mặt hoảng hốt.

Có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó ở Quận 40.

"Tuyển thủ trận thứ tư của Quận 40... là cha tôi!"

"Hả!?"

Cha cô ta... Hội trưởng Hội tiều phu, Stuart Javier sao!?

"Vì nếu không đạt hạng nhất trận này thì Quận 40 chắc chắn bị loại, nên ông ấy bị thuyết phục là 'Đây là lúc Hội trưởng phải ra tay!' hay gì đó!"

Ừm... tôi có thể tưởng tượng được cảnh ổng bị xúi giục.

"""Javier! Javier! Javier! Zaabier!"""

"Đ-được rồi... Vậy, ta sẽ ra tay!"

"""Waaaaaaaaaaaaa~~~!"""

Chắc kiểu vậy.

"Thế, ông ta ăn được bao nhiêu?"

"Cũng bình thường thôi."

"...Vậy ông ta ra đấu làm gì chứ?"

Họ bỏ cuộc rồi à... hay đúng hơn, họ định đổ trách nhiệm cuối cùng lên người quan trọng của Quận 40 để giấu nhẹm mọi chuyện đây.

"...Quận 41 sẽ có Gustav ra thi đấu như dự kiến."

Với thông tin từ Magda đã đi do thám, danh sách tuyển thủ cho trận này đã xác định.

Tôi, Javier, và Gustav.

Liệu tôi có thể thắng không nhỉ?

—Keng keng keng keng!

Tiếng chuông báo hiệu đã vang lên.

Nào, lên thôi!

"Yashiro-san!"

Khi tôi đang định bước lên sân khấu, Ginette chạy đến. Trông cô ta rất lo lắng.

"A-ano... thực sự, với thực đơn đó... anh sẽ ổn chứ?"

"Ừ."

Thực đơn lần này do tôi nghĩ ra và thuyết phục Estella để được sử dụng.

Tôi đã nói rằng "Nếu không dùng cái này thì không có cơ hội thắng".

Ngoài ra, tôi còn nhờ Estella một việc nữa, là nói chuyện với Ricardo và Demilly từ sáng sớm để xin phép làm một buổi biểu diễn nhỏ.

Mà, chỉ là một buổi biểu diễn đơn giản thôi, cắt nguyên liệu thực phẩm trước khán giả. Giống như màn biểu diễn cắt cá ngừ ấy, thú vị mà phải không?

...Chắc chắn sẽ rất sôi động... hehehe.

"Ginette. Cô cứ tiếp tục nấu ăn đi. Và..."

Tôi đặt tay lên vai Ginette, xoay cô ta lại, rồi nói với cô ta từ phía sau:

"Nếu có thể, đừng nhìn tôi."

"...Vâng. Tôi hiểu rồi."

Nói bằng giọng ngoan ngoãn, Ginette trở về khu bếp đặc biệt.

Khi tôi bước lên sân khấu, Javier giơ một tay lên và nói với tôi.

"Chào! Thi đấu tốt nhé!"

"Đồ kỳ đà cản mũi."

"Gahaha! Về khoản đó thì chúng ta giống nhau mà!"

Javier trông có rất vui... nhưng đầu gối lại đang run lẩy bẩy.

Tôi sực nhớ ra, gã này chịu đựng áp lực kém nhỉ?

Ổng cũng đã run rẩy trước buổi lễ khai mạc thì phải?

"Đừng cố tỏ ra ngầu lòi trước các thành viên của Hội, nếu không ông sẽ xấu hổ sau đó đấy."

"H-hứm! Đừng nói nhảm! T-tôi... hoàn toàn... có thể xử lý trận này... dễ như trở bàn tay!"

Ngay cả câu nói đó cũng đã thể hiện sự hoảng loạn rồi.

Và, đối thủ còn lại đang trừng mắt nhìn tôi.

"Chào, sáng nay mới gặp. Ông đã đọc đủ một trăm lần chưa, Gustav?"

"Tất nhiên rồi!"

Vẫn giọng the thé. Gã đang đùa à?

"Nhưng, thật may mắn. Nào ngờ lại có thể đối đầu trực tiếp như thế này..."

Hàm răng sắc nhọn như cá răng đao của gã méo mó thành một nụ cười nham hiểm.

"Tôi sẽ khiến cậu xấu hổ trước đám đông này! Nỗi xấu hổ mà tôi đã phải chịu trước tượng Thần tinh linh... tôi sẽ trả lại gấp mười lần!"

Hmm. Có lẽ gã này không hiểu được trò đùa...

"Nếu tôi cởi quần và lộ mông ngay bây giờ, chắc sẽ đủ xấu hổ đấy... có muốn tôi làm không?"

"Đừng làm thế! Cậu vẫn còn tương lai cơ mà!"

Vãi, tương lai bị hủy hoại chỉ vì lộ mông á... À, có lẽ tương lai mà việc lộ mông không thành vấn đề mới đáng lo nhỉ?

Dù sao đi nữa, gã này thật ra là người tốt nhỉ.

"Thôi được, tôi hiểu rồi! Nếu ông thắng, tôi sẽ cho ông xem mông tôi!"

"Ai cần xem!"

"Kèm theo cả mông của Javier!"

"Càng không cần!"

"...Dù tôi không định cho xem... nhưng bị từ chối dứt khoát vậy, không hiểu sao thấy hơi tổn thương."

Có vẻ như Javier đã chịu tổn thương không đáng có.

Gustav, ông thật tàn nhẫn.

"Thay vào đó, nếu tôi thắng, Estella phải cho tôi xem mông!"

"Không đời nào!"

Đột nhiên, Estella xuất hiện trên sân khấu.

Phía sau cô ta là Ricardo và Demilly. Nhân tiện, Estella đang ở chế độ Đại diện Lãnh chúa.

"Cho phép biểu diễn, đổi lại chúng tôi, những Lãnh chúa và Đại diện Lãnh chúa sẽ giám sát từ gần. Chắc là không có gian lận nào, nhưng để phòng ngừa thôi. Cậu đồng ý chứ?"

"Ừ, không sao."

Khi tôi đồng ý, Natalia xuất hiện từ phía sau các lãnh chúa với một con dao trong tay.

Có vẻ Natalia sẽ thực hiện phần cắt.

"Tôi, Natalia, xin được thực hiện màn trình diễn."

Theo lời Natalia, một cái bàn được mang đến trước mặt cô ta.

Trên đó có một cái đĩa trống không.

"Tôi xin phép..."

Natalia nâng dao lên... và lấy ra từ túi một quả táo đỏ mọng.

Đó là loại táo mà tôi và Mily đã đi hái trước đây.

"Ha!"

Natalia ném quả táo lên không trung và múa dao hai, ba lần.

Quả táo rơi xuống đĩa đã được cắt đẹp đẽ thành tám phần bằng nhau, xòe ra như một bông hoa.

Kỹ thuật tuyệt vời.

Nhưng từ giờ mới là màn chính.

Natalia lấy một phần tám quả táo và khéo léo cắt thêm...

Một chú thỏ táo đáng yêu đã được tạo ra.

"Oa!"

"Dễ thương quá!"

Những tiếng reo từ khán giả vang lên.

"Ồ, đây là... Khá đấy..."

"Hứm. Cũng tạm."

Phản ứng của Demilly và Ricardo cũng rất tốt.

Về mặt trình diễn kỹ thuật, đây có thể coi là thành công.

Trong bầu không khí ấm áp, Natalia cắt bốn quả táo thành hình thỏ và xếp chúng lên đĩa.

Sau đó, cô ta mang những đĩa đó... đến bàn của các tuyển thủ.

Cả hội trường xôn xao.

Mọi người đều câm lặng, không giấu được sự lo lắng trong ánh mắt khi nhìn sân khấu với ý nghĩ "Không phải vậy chứ...?"

Ricardo và Demilly cũng không còn giữ vẻ mặt nhẹ nhõm như lúc trước, cơ mặt họ đã căng cứng lại.

Còn Estella thì quay mặt đi, cố không nhìn về phía này.

"Nào, chúng ta hãy bắt đầu trận thứ tư thôi."

Khi tôi nói vậy, những tiếng kêu đau đớn không thành lời vang khắp hội trường.

Có vẻ vẫn còn người chưa dám đối mặt với thực tế, nên tôi sẽ nói rõ ràng.

"Trận thứ tư, món ăn sẽ là những chú thỏ táo này!"

"Không!"

"Đừng mà!"

"Tội nghiệp mấy chú thỏ quá!"

"Không thể nào! Hãy nói đó là nói đùa đi!"

Khán giả đã đồng loạt gào thét khi nghe tôi nói.

Nhưng tôi chẳng quan tâm.

Luật quy định rằng quận xếp hạng chót ở trận trước có quyền chọn món ăn cho trận kế tiếp.

Quận 40 cũng đã chọn món gà siêu cay mà hầu hết người chẳng ăn nổi, nhằm tạo lợi thế cho quận của họ, phải không?

Thế thì ai dám phàn nàn gì về món ăn này chứ?

Liếc nhìn xung quanh, tôi thấy Javier với khuôn mặt tái nhợt, còn Gustav thì...

"Ôi... Thần tinh linh ơi..."

...đang cầu nguyện.

"Này, này. Mấy người làm quá rồi đấy... Đây chỉ là 'táo' thôi mà?"

Có vẻ không ai có thể phản bác lời tôi.

"Nào! Bắt đầu nhanh thôi!"

Tôi phớt lờ tất cả mọi người và ngồi vào chỗ của mình.

Nếu không muốn ăn thì đừng ăn!

Còn tôi, tôi sẽ ăn!

"Đ-đúng vậy... Đây chỉ là táo..."

"P-phải... táo... đây chỉ là táo thôi..."

Trong lúc lẩm bẩm, Gustav và Javier cũng ngồi xuống ghế.

"Tôi xin phép rút đây..."

Estella quay gót và nhanh chóng mất hút ở lối đi dành cho nhân viên.

Cô ta từng nói rằng nếu đã gắn bó thì chia tay sẽ buồn. Chắc cô ta không muốn nhìn.

"Ta sẽ ở đây xem, Ooba Yashiro!"

"Vậy ta cũng sẽ ở lại xem."

Có vẻ Ricardo và Demilly sẽ ở lại trên sân khấu để quan sát.

Thiệt tình, mấy tay lãnh chúa này... không ai chịu sử dụng phòng VIP cả.

—KENG!

Tiếng chuông báo hiệu trận đấu bắt đầu vang lên, đồng hồ cát được lật ngược và cát bắt đầu rơi xuống.

"T-tôi ăn đây!"

Gustav quyết tâm và đưa tay về phía mấy chú thỏ táo.

"[Yay~! Đi chơi cùng gia đình vui quá~!]"

"Hả!?"

Đúng lúc Gustav sắp chạm vào miếng táo, tôi bắt đầu lồng tiếng cho chú Thỏ A.

Ngay trước khi chạm vào chú thỏ táo, tay của Gustav khựng lại. Gã run rẩy và cứng đơ cơ thể.

"[Nào nào, đừng quá phấn khích như thế~!] [Ba ơi, mẹ ơi, nhanh lên nhanh lên~!]... Vào lúc này, gia đình thỏ hạnh phúc không hề ngờ rằng sẽ có một thảm kịch xảy ra ngay sau đó."

"Aaa! Không thể! Tôi không làm được! Tôi không thể... làm điều gì chia cắt một gia đình thỏ hạnh phúc như vậy!"

"[Ba ơi. Từ nay về sau, bốn người gia đình chúng ta sẽ luôn chung sống với nhau nhé!]"

"Uôôôôô! Tôi sẽ không để một ai trong số họ biến mất!"

Tuyệt! Đúng như dự tính.

Trước đây, Ginette và Estella đã không thể ăn những chú thỏ táo này.

Ngay cả Magda cũng cảm thấy miễn cưỡng.

Tất cả tượng Thần tinh linh ở thế giới này đều có hình dáng trừu tượng, và cư dân thành phố này có xu hướng thấy những vật được tạo hình đáng yêu như những chú thỏ táo này là dễ thương.

Tuy nhiên, tôi đã nghi ngờ liệu điều này có áp dụng được với Gustav và Javier hay không, lo rằng khả năng mấy gã đàn ông trung niên không thể ăn những chú thỏ dễ thương là rất thấp chứ không như các cô gái... nhưng có vẻ như tôi đã thắng cược.

Gustav là kẻ có đức tin mạnh mẽ đến mức ngớ ngẩn, nên tôi đã nghĩ gã chắc chắn không thể ăn.

"Hừ! Ta sẽ ăn! Cái này chỉ là táo thôi mà!"

Ở phía bên kia của Gustav, Javier đang cố gắng tự động viên mình và cầm miếng táo lên.

Đừng hòng!

"[Cha ơi! Con không muốn nhìn thấy cha trong bộ dạng như thế này!]"

"Imelda!? Con là Imelda sao!?"

Javier hỏi chú thỏ táo mà ổng đang cầm với khuôn mặt nghiêm túc. Vãi, ổng vừa chuyển từ cầm bằng ngón tay sang nâng niu bằng cả hai bàn tay.

"[Những thứ đẹp đẽ mãi mãi không nên bị hủy hoại! Con thật lòng mong muốn điều đó!]"

"Imelda! Không nhầm được, chú thỏ táo này chính là Imelda!"

"...Không, không phải đâu, thưa cha."

Imelda (thật) lẩm bẩm với vẻ mặt ngại ngùng dưới sân khấu.

"Đ-đồ gian lận, Ooba Yashiro! Sao ngươi không chiến đấu công bằng hả!?"

Ricardo nắm chặt nắm đấm, lên án tôi mạnh mẽ.

"Gian lận chỗ nào? Có quy định nào cấm nói chuyện trong khi ăn được viết ra ở đâu không?"

"Ch-chuyện đó... nhưng, việc cản trở các đối thủ, theo đạo đức thông thường thì...!"

"Tôi chỉ độc thoại thôi, họ cứ phớt lờ mà ăn là được."

"Làm sao phớt lờ được chứ!?"

Ồn ào quá.

"Thôi, không nói chuyện với người ngoài cuộc nữa, tôi cũng ăn đây!"

"...Vậy thì, ngươi cũng nếm mùi đi! [Pyon pyon (nhảy nhảy), mình là chú thỏ đáng yêu! Mình rất thích đồ ngọt, pyon pyon!]"

"................"

"................"

"................"

"................"

"...Ricardo, đầu anh có vấn đề không vậy?"

"Im đi! Ta chỉ bắt chước ngươi thôi!"

Mặt Ricardo đỏ bừng.

Có vẻ hắn đang rất xấu hổ.

Mà, cái kiểu "pyon pyon" đó thì không ổn chút nào...

"Rồi rồi, thỏ nhảy, thỏ nhảy~"

Tôi cầm quả táo và làm nó nhảy trên bàn.

"Đ-đồ khốn! Ngươi đang chế nhạo ta à!?"

"Nhảy~ nhảy~ nhảy~..."

Sau khi nhảy ba lần, tôi đưa chú thỏ táo lên miệng và...

"Sực!"

...cắn một miếng thật mạnh.

"""""GYÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!?"""""

Tiếng hét vang dội khắp hội trường.

"Ngon~! Thỏ ngon quá!"

Tôi cố tình mở miệng, cho mọi người thấy những mảnh vụn bị nghiền nát trong khi nhai.

Sực sực, sực sực— tiếng nhai vang lên.

Gustav và Javier mặt tái mét, nhìn tôi chằm chằm với vẻ sửng sốt.

...Chắc đẩy thêm một bậc nữa vậy.

Tôi cầm chú thỏ táo tiếp theo, và lần này tôi lồng tiếng cho chính chú thỏ của mình.

"[Đồ khốn, dám làm thế với anh trai ta! Ta sẽ trả thù cho anh trai!]"

"Hay lắm! Cố lên chú thỏ!"

"Hãy đánh bại tên đó đi!"

Những lời cổ vũ từ khán giả dành cho chú thỏ.

Nhưng...

"Ngây thơ quá, nhóc con à!"

Tôi giơ cao chú thỏ táo, nắm lấy phần vỏ táo đại diện cho tai... và giật mạnh.

“Xé tai nè!”

"""""KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!?"""""

"Và, nhai nhai nhai nhai!"

"""""DỪNG LẠI ĐIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!"""""

Sau đó, tôi cầm hai miếng táo còn lại trong cả hai tay, gặm bên phải, rồi gặm bên trái, ăn một cách hoang dã.

"""""CHÚ THỎỎỎỎỎỎỎỎỎỎỎỎỎỎỎỎỎỎ!?"""""

Giữa những tiếng hét thất thanh, tôi đưa tay lên cao và tuyên bố rõ ràng.

"Thêm một phần nữa!"

"Ác quỷ!"

"Quỷ dữ!"

"Đồ máu lạnh!"

Đủ loại lời nguyền rủa vang lên.

Nhưng, như thế lại tốt.

Trong những tình huống quyết định, người bị dồn vào đường cùng đôi khi sẽ làm những việc họ thường không bao giờ làm với lý do "không còn cách nào khác".

Trong trường hợp này, có thể Gustav không muốn nhường chiến thắng và sẽ cứng rắn ăn chú thỏ táo để đối đầu với tôi.

Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ không có cơ hội thắng.

Để giành chiến thắng, tôi phải dồn ép tinh thần họ đến cùng cực.

Kết hợp suy nghĩ "thật tội nghiệp khi ăn thứ dễ thương như thế này" vốn có trong tâm trí với cảm xúc "thật tàn nhẫn khi ăn chú thỏ" đang lan tỏa khắp hội trường, tạo ảo giác rằng việc ăn chú thỏ táo ở nơi này, vào lúc này là một tội ác đáng bị xử tử hình.

Bạn có biết không?

Con người rất dễ bị ảnh hưởng bởi những ý kiến xung quanh.

Ngay cả khi có điều gì đó rõ ràng là sai, nếu 90% người có mặt tại đó khẳng định rằng "không có gì sai cả", thì dù bản thân tin chắc đấy là sai, họ vẫn sẽ tuyên bố rằng "không có gì sai cả".

Họ ảo tưởng rằng có lẽ chính mình mới là người có vấn đề.

Ngược lại, đối với những việc mà họ cảm thấy có chút tội lỗi, nếu hơn 90% người có mặt tại đó tuyên bố "không được làm điều đó", thì chắc chắn họ sẽ không thể thực hiện hành động ấy.

Cả Gustav và Javier đều không thể ăn Táo Thỏ nữa.

Đặc biệt là khi ở đó có "người mà họ tuyệt đối không muốn bị ghét".

Có thể nói Masha và Imelda là những nhân vật chủ chốt trong trận này.

"Ôi, ngon quá! Những chú thỏ dễ thương, ngoooon tuyệệệệt!"

"Đồ cầm thú!"

"Hắn không có chút lòng trắc ẩn nào sao!?"

"Ai đó, ngăn hắn lại đi!"

"Thần linh ơi! Xin hãy trừng phạt kẻ đó!"

"Làm ơn đừng bắt nạt mấy chú thỏ nữa!"

Tôi chẳng quan tâm và vẫn cứ ăn.

"Cho thêm phần nữa!"

"""""KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!!"""""

Cuối cùng, sau 45 phút đầy những tiếng la hét giận dữ, chỉ có mình tôi là người ăn Táo Thỏ.

Kết quả là tôi ăn được 8 đĩa, trong khi Gustav và Javier không ăn đĩa nào.

Điều này khiến Quận 40 chắc chắn bị loại.

Nhưng...

"Hu hu... thỏ... mấy chú thỏ...!"

"Thật tàn nhẫn... tại sao... lại làm như vậy..."

"Đồ ác quỷ... ác quỷ...!"

...dân thành phố này phản ứng thật thái quá.

Xem ra Ginette khóc lóc vì không nỡ ăn Táo Thỏ là điều bình thường.

"Ừm! Lụm ngay chiến thắng tuyệt đối!"

Khi tôi đắc thắng trở về khu vực chờ của Quận 42... không hiểu sao mọi người đều có vẻ mặt kỳ lạ.

Đầu tiên, tất cả đều tránh ánh mắt của tôi.

Ừm. Tôi hiểu. Tôi hiểu mà.

"O-onii-chan đã cố gắng hết sức! Vì mọi người, anh đã giành được một chiến thắng và tạo hy vọng cho trận đấu thứ năm!"

"Đ-đúng vậy! Ơm... trận đấu thật dữ dội... ừ, phải! Yashiro, cậu đã vất vả rồi!"

Loretta mở đầu, Delia đồng tình, và không khí căng thẳng cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Haha... không cần gượng ép đâu mà.

"Đối với tôi thì chuyện này chẳng là gì! Hahaha! Quá dễ dàng!"

Tôi cố tình nói một cách kiêu ngạo và ưỡn ngực.

Vẫn còn những nụ cười gượng gạo thấp thoáng đây đó.

"A~, nhưng mà, ăn nhiều táo quá không tốt. Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút."

...Có lẽ tôi không có mặt ở đây thì tốt hơn.

Hy vọng đến trận thứ năm, mọi người sẽ thay đổi tâm trạng.

Rời khỏi khu vực chờ, tôi hướng về phía lối ra của hội trường.

Nếu tôi biến mất khoảng một tiếng, chắc không khí sẽ tốt hơn một chút.

Cảm giác này là gì nhỉ? Lâu rồi tôi không có cảm giác này.

Quả nhiên kẻ lừa đảo là phải như thế này...

...Hehe... bị ghét bỏ đúng là hợp với tôi.

"Xin hãy đợi đã!"

Giọng nói đó đầy đau đớn, tuyệt vọng, và như sắp khóc...

Tôi bất giác quay lại.

"Đây chỉ là táo! Chỉ là quả táo bình thường thôi!"

Ginette đang đứng trước khán giả, tay cầm Táo Thỏ và một con dao.

Và rồi, cô ta cẩn thận gọt sạch tai thỏ... không, vỏ táo.

"Nhìn này! Đây là táo! Những gì Yashiro đã ăn chỉ là mấy miếng táo này thôi!"

Trong tay Ginette là một miếng táo đã được gọt vỏ sạch sẽ, chỉ là một miếng táo bình thường.

"Tôi cũng sẽ ăn nó. Vì tôi rất thích táo!"

Nói rồi, cô ta cắn miếng táo.

Âm thanh giòn tan làm rung động màng nhĩ tôi một cách rõ ràng.

"Ngon lắm. Táo này rất ngon đấy."

Ginette đang nói với khán giả.

Nhưng... không hiểu sao... những lời nói đó lại đến thẳng tâm hồn tôi... và tôi cảm thấy nghẹn ngào trong cổ họng.

"Ginette. Em có thể cho tôi mấy miếng táo ngon như vậy không?"

"Sơ... vâng. Em sẽ chuẩn bị ngay."

"A... Mily cũng... muốn ăn..."

"A, vậy thì tiện thể tôi cũng xin mấy miếng nhé."

"Tôi cũng muốn ăn!"

"Tôi thích đồ ngọt, nên cứ mang nhiều đến đây!"

"...Nếu không phải có trận đấu tiếp theo, Magda sẽ ăn hết tất cả..."

"Nhóc phải kiềm chế thôi. Bọn chị sẽ ăn hết dùm nhóc."

"Cho mình một miếng được không~☆?"

"Này, Nephele, cô có thể giúp tôi gọt vỏ không?"

"Paula đúng là... Thôi được rồi, cứ để đó cho tôi!"

Bầu không khí nặng nề bỗng chốc thay đổi.

Ồn ào, rộn rã, các cô gái tụ tập quanh những quả táo, nói cười vui vẻ.

"Thực ra tôi rất giỏi gọt vỏ đấy’s! Vì tôi là thợ mộc mà’s!"

"Tại hạ cũng là nhà điêu khắc, nên cũng có chút tài năng trong việc này degozaru."

"Còn tôi là thợ săn phụ trách chi nhánh Hội săn bắt. Gọt vỏ chẳng là gì cả!"

Đám đàn ông cũng bắt đầu hào hứng vì lý do nào đó chẳng rõ.

"Yashiro-sa~n!"

Và rồi, Ginette gọi tôi, bằng giọng nói quen thuộc, với nụ cười quen thuộc.

"Thế nào? Yashiro-san cũng tham gia cùng chúng tôi chứ?"

"...À..."

...Chết tiệt. Không được rồi.

"Tôi ăn nhiều quá nên hơi đau bụng, để đi vệ sinh cái đã nhé~"

"Vâng! À, anh nhớ rửa tay sạch sẽ nhé!"

"Rồi rồi~!"

Tôi giơ một tay lên và thong thả rời khỏi hội trường.

Đừng có quá quan tâm đến tôi như vậy...

Làm sao tôi có thể ăn thêm miếng nào nữa chứ... Bụng tôi đầy quá rồi...

Tôi chỉ có thể làm theo cách này. Chỉ có cách này mới giúp tôi đạt được mục đích.

Khi nấu cà ri, hay ngày đầu của giải đấu, khi thiếu đi bản chất của mình, tôi đã gặp rắc rối, đã phải dựa vào người khác.

Mặc dù bản thân nói rằng kẻ bị lừa là kẻ ngu... tôi lại tin tưởng vào người khác.

Tôi không thể thay đổi.

Cùng nhau vui vẻ rộn rã á?

Một kẻ lừa đảo như tôi làm sao có thể chứ...

Nhưng mà...

"Cho đến khi chiến thắng cuộc thi, mình đành phải cố gắng... cùng mọi người vậy."

Có điều gì đó trong lòng khiến tôi day dứt. Tôi muốn ăn thứ gì đó tươi mát.

Nếu được thì không phải táo.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Má thánh chơi cả trò này thì chịu r :))))
Xem thêm
Chơi bẩn thật =))
Xem thêm
🤣Một nhà thông thái đã từng nói " Chơi bẩn, nó không phải cái tội, nó là một nghệ thuật. Tội ở đây lả chúng mày không biết cách chơi bẩn sao cho nó nghệ thuật ". Mà nói thật chap này cười vl, xuýt chút té ghế vì cái cảnh chơi đòn tâm lý của main.
Xem thêm
Không ngờ tới
Xem thêm
Nhân văn quá
Xem thêm
thanks trans:))
Xem thêm