Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)
Chương 134: Buổi_hẹn_hò_đầu_tiên@Thiếu_nữ
2 Bình luận - Độ dài: 4,210 từ - Cập nhật:
Hiện tại, tôi đang đi trên đại lộ Quận 41 với cánh tay bị Medra ôm lấy.
Lạ thật... Rõ ràng là chúng tôi vừa mới đến cửa hàng bằng tốc độ âm thanh...
"A, quên mất!"
Sau lời nói đó, Medra đã chạy ngược trở lại con đường cũ bằng tốc độ ánh sáng.
Nội tạng của tôi đã phải chịu áp lực khủng khiếp.
Và rồi, khi chúng tôi đã đến lối vào đại lộ ở biên giới Quận 42, cô ta đặt tôi xuống đất, quàng hai tay quanh cánh tay phải của tôi và áp sát cơ thể vào.
...Nè, cô đang đứng bên phải tôi đấy?
Khi có chuyện xảy ra, tay thuận (tay phải) cần được tự do để bảo vệ đối phương... nhưng tôi đang là người được bảo vệ sao?
"Em... đã quyết định từ lúc 12 tuổi, rằng trong lần hẹn hò đầu tiên, em sẽ vắt hết can đảm để đi bộ tay trong tay như thế này."
"Đó là ước mơ mà cô đã ấp ủ bao nhiêu năm...?"
"Chỉ một chút thôi mà."
Ờ, có lẽ đối với một sinh vật sống cả nghìn năm thì 10-20 năm đúng là "chỉ một chút"...
Sinh vật này định sống bao nhiêu năm nữa đây?
Mà khoan, vắt hết can đảm...? Ơ, cần phải làm vậy sao?
Cô mà vắt hết can đảm, ngay cả ma quỷ cũng sẽ sợ hãi và bỏ chạy mất.
"Vui thật đấy. Được đi trên đại lộ tay trong tay thế này... em cảm thấy như mình là nữ chính trong vở nhạc kịch vậy."
Còn tôi thì cảm thấy như một người ngoài hành tinh bị NASA bắt giữ. Nhìn này, chân phải tôi, thực ra gót chân không chạm tới mặt đất. Vì Medra cao hơn tôi mà. Vai phải của tôi bị nhấc lên một khúc luôn.
Sao không để tôi níu lấy cánh tay Medra nhỉ?
Khi tôi định đề xuất điều đó và nhìn Medra, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Ngay lập tức, Medra đỏ mặt, chu môi và nhìn tôi bằng ánh mắt trách móc.
"Ơ, chỉ vì chạm nhau thôi mà đã... đừng có cười toe toét thế. ...Đàn ông các anh đúng là..."
...À, ừ. Chạm nhau. Thực ra thì khuỷu tay tôi bị chôn vùi trong cơ bắp.
Nhưng tại sao nhỉ, tôi chẳng thấy vui chút nào cả.
"Nè, Darling."
"...Có chuyện gì vậy ạ?"
Tôi dùng kính ngữ.
À thì, nếu nói chuyện thân mật quá, sẽ bị người khác nghĩ rằng chúng tôi có quan hệ gì đó, phiền lắm.
"Mọi người đang quay lại nhìn chúng ta kìa."
Tất nhiên là họ nhìn rồi. Vì đây là cảnh tượng hiếm có trên đời mà, theo tôi thấy.
Ba phần mười là ánh mắt kinh ngạc, bốn phần mười là mặt đơ (não ngừng hoạt động), một phần mười là tò mò, và hai phần mười là ánh mắt thương hại dành cho tôi.
"Mẹ ơi... người kia..."
"Suỵt, đừng nhìn con à."
Đoạn đối thoại giữa người mẹ và con gái vang đến tai tôi.
Tôi muốn trốn đi chỗ khác, tránh xa thực tại này quá...
"Hí hí. Có lẽ đây là hình ảnh quá kích thích đối với một cô bé nhỉ."
Tôi hoàn toàn đồng ý rằng đây là hình ảnh quá kích thích.
...Sắp đến lúc xương vai phải tôi gãy vì mệt mỏi rồi...
"Darling muốn ăn cơm? Muốn ăn đặc sản xoài của quận này? Hay là... muốn-ăn-e..."
"Cơm là được rồi!"
Nguy hiểm... nếu nghe hết câu đó, tôi sẽ dính lời nguyền không giải được mất.
Đúng là thế giới khác... đầy rẫy hiểm nguy...
Haizz... lúc nắm tay Mily, tâm trạng tôi thanh thản hơn nhiều...
"A, nhìn kìa. Đó là quán ăn quen thuộc của em đấy."
Wow, cảm giác déjà vu mạnh quá.
Tôi có cảm giác mình vừa mới thấy nơi này...
"Không khí rất tốt, hơn nữa thức ăn rất ngon. Em chắc rằng Darling sẽ thích đấy."
"Chà, háo hức ghê..."
Không khí tốt nghĩa là yên tĩnh, có nhiều khuôn mặt quen thuộc...?
Không phải là kiểu có nhạc jazz gợi cảm, ánh sáng mờ ảo, hay ánh đèn hồng đấy chứ?
"Nào, chúng ta vào thôi."
"Ừ..."
Dù tim tôi đang đập bình bịch với tốc độ chưa từng thấy gần đây...
"...Nào, chúng ta vào thôi!"
À... vâng vâng.
Tôi mở cửa quán và lùi lại nửa người để mời Medra vào trong.
Lady first à? Thường thì nhân viên quán sẽ làm điều này... nhưng Medra có vẻ rất hài lòng, nên chắc là tôi làm đúng rồi.
"Đúng là darling của em! Anh thật tinh tế!"
Khi bị thúc giục một cách rõ ràng như thế thì đành chịu thôi.
Tôi bước vào quán theo sau Medra đang cười tươi.
Nội thất của quán mang phong cách Á Đông, sử dụng gỗ tự nhiên.
Bàn ghế làm từ tấm ván gỗ nguyên khối với hình dáng uốn cong tinh tế, quầy bar được chế tác khéo léo từ những khúc gỗ lũa gồ ghề. Gần trần nhà được trang trí bằng những chiếc lá dày như lá chuối, tạo cảm giác mát mẻ.
Quán này nằm trên con hẻm thứ hai từ đại lộ chính, có cảm giác sang trọng và phong cách độc đáo. Chắc không phải kiểu Delia sẽ thích.
"Ối chà. Ối chà chà. Medra-chan, cậu đến rồi à?"
Từ phía sau quầy, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài xuất hiện. Một mỹ nữ phương Đông với làn da nâu hòa hợp hoàn hảo với không khí của quán. Đôi mắt cô ta hơi xếch xuống, gợi lên tính cách hiền hòa.
Có lẽ cô ta luôn mỉm cười, mắt như được vẽ bằng một đường thẳng, giống như biểu tượng mặt cười.
"Yo, Osina! Làm phiền cậu đây!"
"Ưm ưm. Cứ thoải mái đi. Gần đây khách đều chạy qua khu ẩm thực, nên quán lúc nào cũng vắng... hửm!? "
A, mắt cô ta mở rồi.
Mỹ nữ phương Đông với đôi mắt xếch dịu dàng (cỡ ngực tôi đoán là C!) có vẻ tên là Osina, khi phát hiện ra tôi đang ẩn sau thân hình to lớn của Medra thì đã nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp pha trộn giữa kinh ngạc, hân hoan và bối rối, như một nhà khảo cổ học vừa phát hiện ra tên của một vị vua cổ đại được khắc trên quan tài mới tìm thấy dưới lòng kim tự tháp.
Mắt cô ta màu tím, trông rất quyến rũ. Nhìn có cảm giác như bị hút vào vậy.
"...Medra-chan là người thích thịt nhỉ?"
Khoan đã, Osina.
Cô đang coi tôi như con mồi bị bắt đúng không?
"Cậu đang nói gì vậy, Osina. Tôi đã kể cho cậu nghe rồi mà! Anh ấy là người đã tặng hoa cho tôi... và sau đó, anh ấy đã thực sự tiếp cận tôi, một người đàn ông dũng cảm... kyá!"
Đừng có "Kyá!".
Hả, gì cơ?
Cô đi rêu rao về tôi với người khác à?
Dừng lại được không? Tôi sẽ kiện cô về tội phỉ báng danh dự tại tòa án địa phương đấy!
"C-cậu bé đáng yêu này là Ooba Yashiro sao?"
Cậu bé đáng yêu?
Cô nhìn kiểu gì vậy? Khuôn mặt như thế này, người ta gọi là "thiếu niên đẹp trai" đấy!
"Mình cứ nghĩ đó là một anh chàng dữ dằn to gấp bốn lần Medra-chan chứ."
Thế thì đâu còn là con người nữa.
Là troll hay bigfoot (người tuyết), một loại quái vật nào đó cmnr.
"Cậu ngốc quá! Chính vì từ thân hình nhỏ bé đáng yêu này lại toát ra khí thế khiến tôi phải e dè nên tôi mới thấy cuốn hút! Anh ấy là người đàn ông mà tôi nghĩ xứng đáng đứng đầu trong lòng mình! Làm sao mà tôi lại đi mê một gã to xác vô dụng chứ!"
Không, không. Dù là gã to xác hay gì đi nữa, nếu có ứng cử viên thì tốt nhất là bắt lấy và đeo vòng cổ cho họ. Mà đó là "nếu có" thôi nha.
"Hừm~ hee~ hôô~..."
Osina nhìn tôi chăm chăm.
Cô ta từ từ đi vòng quanh tôi, đảo mắt từ trên xuống dưới, quan sát tỉ mỉ.
...Ngượng quá. Không biết động vật trong sở thú có cảm thấy như thế này không.
"Nè nè, Medra-chan."
"Gì vậy? Mà thôi, đừng nhìn nữa! Darling của tôi sẽ sợ mất!"
"Không sao đâu, không sao đâu mà. Phải không?"
Dù cô có hỏi "phải không" thì tôi cũng không thấy có sao đấy.
"Mà nè, Medra-chan."
"Rốt cuộc là chuyện gì hử?"
"Chia sẻ đi."
""Hả!?""
Mỹ nữ da nâu mắt xếch hiền dịu vừa phát ngôn một câu khó hiểu.
Thẳng thắn mà nói, tôi muốn về quá.
Nhưng trước hết, ít nhất tôi nên tìm hiểu ý nghĩa thực sự của phát ngôn khó hiểu này.
"...Ơm, điều đó có nghĩa là..."
"Ooba-Darling-Yashiro-chan rất đáng yêu, nên chị muốn thêm cưng vào danh sách yêu thích."
"...Tôi xin kiếu."
Có mùi nguy hiểm!
Dính líu đến người này chắc chắn sẽ gặp phiền phức!
"Nè nè, Darling. Cưng có muốn làm nhân viên nội trú tại quán chị hông?"
"Nội trú...?"
"Ừm ừm. Quán chị dạo này hơi ế. Nếu cưng giúp cải thiện tình hình, chị sẽ rất vui đấy."
"À, tôi đã có đủ vấn đề như vậy rồi."
Bộ đây là Ánh Dương Quán phiên bản Quận 41 chắc?
"Vậy à? Tiếc quá. Nếu sống ở đây, cưng có thể gặp Medra-chan bất cứ lúc nào mà."
Thế thì càng phải từ chối!
Cái gì vậy?
Mỹ nữ hiền dịu này đang đóng vai Ginette, còn Medra là Estella sao?
A ha ha ha... chẳng có gì buồn cười cả.
"Xin lỗi... Tôi thích ngực to..."
Tôi quay mặt đi chỗ khác và từ chối.
Tôi phải nói rõ ràng, vì kiểu người như cô ta có vẻ khó bỏ cuộc.
"Ra vậy~ Quả nhiên cưng chỉ một lòng với Medra-chan..."
"Không, không phải vậy!"
"...Thiệt tình, Darling này... nói thế trước mặt bạn thân của em... Ôi! Làm em ngại quá!"
"Không phải nói về cô đâu mà!"
Ở nhà tôi có người còn to hơn!
Một mỹ nữ thuần khiết, dịu dàng, hoàn toàn không có mùi nguy hiểm thoang thoảng như cái cô trước mặt, sở hữu bộ ngực to nhất All Bloom – I-cup!
...Mà, không phải là tôi có ý đặc biệt gì với Ginette đâu nhé...
"Thôi thôi. Có lẽ chị sẽ không bỏ cuộc đâu, nhưng tạm thời cho qua đi. Giờ thì ăn gì đó nào."
Hửm?
Hình như người này vừa buột miệng phát ngôn một câu nguy hiểm phải không?
"Nào nào, ngồi vị trí đẹp này đi."
"Darling. Chỗ ngồi này ánh nắng tốt, và thỉnh thoảng có những cơn gió dễ chịu thổi vào đấy. Nào, ngồi thôi."
"Ngồi thôi" nghĩa là kéo ghế cho cô ta ngồi phải không?
Tôi đã học được rồi.
"Medra, đợi một chút."
Tôi giơ tay trái lên chặn Medra, rồi đi trước và kéo chiếc ghế ở phía có gió tốt.
"Mời."
Nếu đối phương là Estella hay Regina, ở đây tôi sẽ nói "Mời công chúa" hay đại loại. Vì họ sẽ biết là đùa. Còn nói thế với Medra là tự sát, điều đó tôi rất hiểu.
"Darling~! Anh đúng là một người tinh tế mà~!"
"Ôi chà chà~. Đúng là một quý ông. Thế này thì Medra đổ cũng không có gì lạ."
Không, không. Chỉ vì có nhắc khéo ở trước cửa quán mà thôi. Bình thường tôi không làm mấy việc này đâu!
Medra mỉm cười và ngồi xuống ghế. Tôi cố gắng đẩy ghế vào nhưng... nặng quá!
Chiếc ghế không nhúc nhích chút nào dù tôi đẩy hay kéo sau khi Medra ngồi xuống.
Chắc cô ta có rất nhiều cơ bắp... Có lẽ chỉ riêng đầu ngón út của cô ta đã có nhiều tế bào cơ hơn toàn bộ cơ bắp trên người tôi.
Dù sao thì tôi cũng đã bị cuốn theo đến đây... mọi thứ đều tiến triển theo hướng có lợi cho tôi. ...À, ý tôi không phải việc mình và Medra bị hiểu lầm là một cặp được công nhận trong một phạm vi rất nhỏ là điều có lợi... nhưng thôi, tạm thời cứ để vậy đi.
Điều tôi nên nghĩ bây giờ là...
"Medra. Cô thường đến quán này à?"
"Ừm. Đây là chỗ quen của em. Có thể nói là em chỉ đến mỗi nơi này thôi."
Medra tỏ vẻ thoải mái.
Đối với Medra, đây có lẽ là một nơi để thư giãn.
"Đây, Medra-chan."
"Ồ, cảm ơn nhé."
"Đây đây, Darling-chan.".
"... 'Darling-chan' á?"
Đồ uống chào mừng được đặt trước mặt tôi và Medra.
Thức uống màu giống cà phê sữa với thứ gì đó giống như bột sắn dây chìm dưới đáy ly.
Hừm, họ phục vụ thức uống mà mấy cô OL có vẻ sẽ thích.
À, OL ở đây là viết tắt của "Oshare Lady" (Quý cô Thời trang) nhé. Còn "Office Lady" (Nữ nhân viên Văn phòng) là cách gọi cố định để phân giới tính, gần đây không được chuộng lắm.
Và khi nếm thử đồ uống giống cà phê sữa có thứ như bột sắn dây mà mấy cô OL có thể thích ấy thì... tôi muốn xin một cái xô.
"Ara ara? Có vẻ không hợp khẩu vị?"
"K-không... chỉ là vị của nó khác xa với những gì tôi tưởng tượng thôi..."
Nó có vị nước luộc gô bô (ngưu bàng).
"Cái này là đồ uống gô bô với viên đậu đen đấy."
Cũng không tệ lắm... cơ mà, những viên đậu đen này hình như là đậu đen được luộc mềm, nghiền nát rồi vo thành viên... hoàn toàn không ngọt.
Đáng tiếc ghê... Nếu tôi uống với tâm thế "đây đúng là vị của nó" thì lại thấy ngon không ngờ.
"Medra-chan, thức ăn của cậu như mọi khi nhé?"
"Ừ. Nhờ cậu. Darling muốn ăn gì? Hôm nay em đãi!"
"Không không, nếu đây là một buổi hẹn hò thì tôi phải trả tiền chứ."
"Sự nam tính đó cũng là điểm tốt của anh, nhưng đây là quán của bạn thân em. Để em được thể hiện chút đi."
Medra nói với ánh mắt như đang nũng nịu, trông có vẻ quyết tâm.
Chẹp, tranh cãi kiểu "Để tôi" "Để em" ở đây cũng không hay ho gì.
"Vậy thì để cô đãi vậy."
"Darling đúng là hiểu biết! Nếu còn nói vòng vo, em đã cho anh một cái tát rồi!"
Vãi! Lựa chọn mà tôi vừa chọn hời hợt thực ra đang ở cạnh death flag sao!?
Chỉ cần sai một bước là tới death end (kết thúc tử vong) ngay lập tức, đây là gal game (trò chơi hẹn hò) có độ khó kinh khủng gì vậy!?
...Thật không chịu được khi trong game tình yêu có nhân vật để tán tỉnh giống như Medra!
"Nào, đừng ngại, cứ gọi món mà anh thích đi."
Tuy nói vậy, nhưng trong quán này không hề có bất kỳ thứ gì giống thực đơn.
Trên tường cũng không có ghi... Có lẽ đây là kiểu quán mà người ta phải hỏi xem có những món gì, nghe giải thích, rồi mới gọi món.
Nhưng tôi đã quyết định món sẽ gọi rồi.
"Vậy, tôi sẽ gọi giống Medra."
"Ơ?"
Medra tròn xoe mắt.
Trong trường hợp này, làm theo người kia là quy tắc thông thường.
Không thể gọi món đắt hơn người đang đãi mình, nhưng cũng không nên quá khách sáo vì điều đó sẽ tỏ ra thiếu tôn trọng người kia.
Vậy nên, hỏi người đó về món họ gợi ý hoặc gọi món giống họ là cách ít có khả năng thất bại nhất.
Hơn nữa, khi ăn cùng một món, sẽ tạo ra cảm giác gắn kết nhất định.
"...Hmm, hai người một phần à?"
"Làm gì có chuyện đó!"
Như thế gắn kết quá mức rồi!
Làm ơn cho hai phần giống nhau! Mỗi người một phần!
"Ra vậy. Darling-chan muốn thích những món mà Medra thích, phải không?"
"Hả!?"
Không, không phải vậy. Hoàn toàn hiểu lầm rồi.
Vậy nên, cô có thể ngừng đỏ má được không? Đừng làm đôi mắt long lanh như thế.
"Vậy, đợi chút nhé."
Osina vui vẻ bước vào sâu trong quán.
Thật là một người khó nắm bắt.
Dù trông cô ta có vẻ lớn tuổi hơn.
"Medra. Cô và Osina là bạn từ lúc nào vậy?"
"Từ lúc còn nhỏ."
Phải chăng Osina đã từng trông nom Medra khi cô ta còn nhỏ?
"Tôi và Osina sinh ra cùng năm, cùng ngày, cùng quận."
"Hả!?"
Vậy là sao!?
Cùng tuổi Medra!?
Nghĩa là, cô ta trạc tuổi với lão tiều phu Javiel và lãnh chúa Demilly!?
Trông không giống chút nào!
Osina nhìn kiểu gì cũng chỉ như đôi mươi.
Cô ta đáng lý phải đang ở độ tuổi chín muồi, vừa mới bước vào thời kỳ "ăn được".
Ấy thế mà... quanh 40 ư?
"Cũng không lạ khi anh ngạc nhiên. Em và Osina thường được mọi người nói là trẻ trung mà."
Cánh mũi Medra phồng lên, chắc đang tự hào.
Không, khi nói Medra trẻ trung, có lẽ là về mặt sức mạnh và thể lực đấy.
Osina, quanh bốn mươi... đó là kiểu "mỹ phụ" à... Phụ nữ thật đáng sợ...
*Chú thích: Mỹ phụ (美魔女) – người phụ nữ lớn tuổi nhưng nhan sắc trẻ hơn độ tuổi.
"Xin lỗi nhé."
"Hửm?"
"Vì đã cưỡng ép lôi anh đi."
Những lời khiêm tốn khó tin phát ra từ miệng kẻ vừa thực hiện một vụ bắt cóc.
Tai tôi có vấn đề sao? Hay tôi nghe nhầm?
"Nhìn thấy Darling, em đã quá vui... Giờ bình tĩnh lại... nghĩ kỹ thì, có lẽ em đã làm phiền Darling... Anh có giận không?"
Nếu nói về việc có phiền không, thì chắc chắn nghiêng mạnh về phía "phiền" nhưng...
"Không có gì đâu."
Từ đầu, tôi đã định gặp Medra nên mới đến Quận 41.
Trong tình huống có thể bị từ chối ở cổng, Medra đã tự ra gặp tôi.
Nếu không có chuyện đó, chắc tôi đã không được ăn cùng cô ta.
"Hôm nay tôi cũng có việc với Ricardo, nhưng nói đúng hơn thì tôi đến đây vì muốn gặp Medra."
"Darling..."
Medra nở một nụ cười dịu dàng.
Nhận ra tôi đang cố gắng quan tâm, và để không phí công quan tâm đó, cô ta cố tình không nói nhiều. Đây là giao tiếp của người lớn, chỉ trao đổi nụ cười.
"...Anh muốn thấy nụ cười của em đến vậy sao?"
À, cô ta không hiểu.
"Ờm... Cô sắp đi tiêu diệt bầy ma thú phải không? Không phải là khích lệ gì quá to tát, nhưng tôi muốn gặp cô để nói lời cảm ơn. Và, 'cố lên'."
"À... à! Phải rồi phải rồi! Là vậy à! Ha ha, em cứ tưởng... Có vẻ em đã hiểu lầm!"
Medra gãi đầu để che giấu sự ngượng ngùng.
Dù là thiên tài trong săn bắt, nhưng về tình yêu thì cô ta vẫn còn là người mới.
Tuy nhiên, tôi không thừa nhận đây là tình yêu đâu!
"Cứ để em lo! Em sẽ đích thân đi đánh tan lũ ma thú đó. Chuyện sẽ kết thúc chỉ trong một ngày thôi."
Lần này, một đội chinh phạt khoảng hơn mười người được chọn từ Hội săn bắt sẽ đi tiêu diệt bầy ma thú.
Magda cũng là một trong số đó.
Dù đây là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm... nhưng nếu có Medra thì sẽ ổn thôi, kỳ lạ là tôi lại có cảm giác như vậy.
Những người đáng tin cậy, chỉ cần có mặt thôi đã mang lại cảm giác an tâm.
Họ nắm giữ vai trò quan trọng.
Tuy buổi tiễn đưa đội tiêu diệt bầy ma thú này cũng là một lý do...
Nhưng thực ra tôi đến đây để xem thực lực của kiện tướng Medra, người có thể sẽ đối đầu với chúng tôi với tư cách đại diện của Quận 41!
Nếu được thấy những gì Medra thường ăn, tôi có thể dễ dàng tưởng tượng cô ta ăn nhiều đến mức nào.
Nào, hãy để lộ "thói quen ăn uống hàng ngày" của cô đi.
"Xin lỗi đã để hai người phải đợi~"
Osina xuất hiện từ phía sau quầy, bước tới chúng tôi với điệu bộ như đang nhảy múa, và đặt một đĩa thức ăn trước mặt Medra.
Trên đó, những món ăn được bày biện một cách gọn gàng, nhỏ xinh, như thể đang rụt rè.
Một phần cơm hộp mà mấy cô OL thích ăn, với một lượng ít đến mức kinh ngạc.
"...Hả?"
"Đây toàn là món mà Medra-chan thích nhất đó."
"Anh cứ ăn thử đi! Thực sự rất ngon đấy!"
Không, ngon hay không lúc này không quan trọng... chỉ có vậy thôi sao?
Trước mặt tôi cũng được đặt một đĩa y hệt.
"Sao thế, Darling? Có gì lạ à?"
"À... dù là Medra nhưng có vẻ quá ít... à không, ý tôi là, đối với bữa ăn của Hội trưởng Hội săn bắt, tôi cảm thấy lượng thức ăn hơi ít..."
"Hửm? Vậy sao?"
"À... đúng là ban đầu cưng sẽ ngạc nhiên."
Osina cười hí hí, chỉ vào phần ăn mà mấy cô OL có lẽ sẽ gọi, và đàn ông bình thường sẽ không thể hài lòng với lượng như vậy, một khẩu phần nhỏ nhưng chú trọng vào cách trình bày và nguyên liệu, rồi nói:
"Medra-chan từ xưa đã ăn rất ít. Có lẽ cơ bắp của Medra-chan rất tiết kiệm năng lượng."
Vừa có sức mạnh, lại vừa có sức bền... đống cơ bắp đó bá quá rồi.
"V-vậy... cô có tham gia các cuộc thi ăn nhiều không...?"
"Em á? Làm sao có thể! Em thuộc tuýp thích thưởng thức từng chút một. Ăn nhiều không phải sở thích của em."
"V-vậy à..."
Chuyến thị sát lần này kết thúc với một kết quả bất ngờ.
Không ngờ lại thành ra như thế này...
Medra, trông vậy nhưng thực ra lại ăn rất ít, và thích thưởng thức không khí hơn là ăn nhiều.
Cô ta không tham gia cuộc thi ăn nhiều. Chính bản thân cô ta đã nói rõ như vậy.
"Em dự định cử vài người sung sức từ Hội của chúng em tham gia cuộc thi. Dù đối thủ là Darling, em cũng sẽ không nương tay đâu."
Ngược lại, có vẻ Medra đang nghĩ rằng tôi sẽ tham gia.
Ra vậy. Không thể tin vào hình ảnh "người này chắc chắn sẽ tham gia" được.
Thế có nghĩa, kẻ duy nhất chúng tôi phải chú ý ở Quận 41 là gã người cá răng đao Gustave!
Không, có thể còn những đối thủ mạnh khác nữa...
Có lẽ chúng tôi có thể thắng cuộc thi ăn nhiều.
Cảm giác an tâm như vậy, dù chỉ một chút, đang trỗi dậy từ sâu trong lòng tôi.
Không không. Không được chủ quan.
Không được chủ quan nhưng... tôi cảm thấy có thể làm được.
Nếu không sai lầm trong cách điều binh... chúng tôi có cơ hội thắng!
"Medra."
"Gì nào?"
Cảm ơn vì những thông tin hữu ích.
"Tôi rất vui vì được ăn cùng cô."
"Ơ...!? Th-thôi nào! Đừng nói mấy lời như thế... làm em mềm lòng cũng vô ích, em sẽ không nương tay đâu."
"Không, tôi không có ý đó."
Chỉ là lời cảm ơn nhỏ thôi.
"Cứ dùng hết sức để quyết đấu công bằng đi."
"Ừ, tất nhiên rồi."
Khi nói đến chuyện quyết đấu, mặt Medra trở thành khuôn mặt của một thợ săn. Khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười.
"Vì tình yêu và đấu tranh là hai chuyện khác nhau mà!"
"Nào, ăn thôi."
Tôi hoàn toàn phớt lờ Medra đang nói câu cửa miệng với vẻ đắc thắng, bắt đầu dùng đũa ăn món ăn được bày trí trang nhã.
Nói gì thì nói, ngay từ đầu làm gì có "tình yêu" nào.
Đồ ăn Osina nấu tuy giản dị nhưng đều rất ngon, là kiểu vị mà khiến tôi muốn quay lại ăn sau khi mọi thứ đã được giải quyết.
Sau khi Hội săn bắt hoàn thành việc tiêu diệt bầy ma thú, sẽ đến trận chính thức của cuộc thi ăn nhiều.
Tôi vừa uống nước ép gô bô có vẻ ngoài giống cà phê sữa, vừa âm thầm khơi dậy tinh thần chiến đấu.
Và... tôi cũng thấy hơi tiếc vì thứ đồ uống có vị giản dị này lại hợp khẩu vị tôi đến vậy.


2 Bình luận