Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)
Chương 150: Quyết định của Yashiro
9 Bình luận - Độ dài: 4,766 từ - Cập nhật:
Lễ khánh thành cổng thành và quận lộ đã kết thúc suôn sẻ.
Mối quan hệ với Quận 41 - vốn rất căng thẳng trong quá trình xây dựng cổng thành - đã được giải quyết, và đã có một khoảnh khắc lịch sử khi lãnh chúa của ba quận cùng cắt băng khánh thành.
Điều khó hiểu là không biết tại sao tôi lại đứng chung những người đó.
Dù việc xây dựng cổng thành bị trì hoãn vì bầy ma thú và rắc rối với Quận 41, nhưng nhờ sự hợp tác của ba quận, công trình chỉ chậm khoảng một tháng so với kế hoạch ban đầu.
Nếu xét đến việc chúng tôi đã hoàn thành cả phần mở rộng con đường đến Quận 40 - điều không có trong kế hoạch ban đầu - thì có thể nói hiệu suất công việc hơn cả tuyệt vời.
Và lễ khánh thành được tổ chức vào ngày 6 tháng 4...
Tôi nhớ lại dòng sự kiện từ đầu năm đến giờ.
Vậy là, đã một năm trôi qua kể từ lúc đó à?
Tôi lấy đồng hồ đeo tay ra. Vì nó quá hiện đại nên tôi không đeo trước mặt người khác. Trong những trường hợp như thế này, đồng hồ tự lên cót thật tiện lợi. Miễn là mỗi ngày tôi lên cót đủ, nó sẽ không bao giờ dừng lại.
Và...
"Còn mười giây nữa... năm... bốn... ba... hai... một... không."
Ngày đã chuyển sang 7 tháng 4.
Là ngày giỗ của tôi.
Và cũng tròn một năm kể từ khi tôi đến thế giới này.
À, cũng là sinh nhật của tôi nữa.
"Nhớ lại thì, khi mới đến đây, tôi đã phải đi bộ nhiều quá."
Do vị thần vô tâm kia, tôi bị bỏ rơi ở vùng hoang vu xa thành phố, suýt chết, rồi được một thương nhân xấu xa cứu, và đã đến thành phố này... Thần linh cũng chẳng tốt lành gì nhỉ, ừm.
"Hay là, đi dạo một chút nhỉ?"
Có lẽ mệt sau buổi lễ, cả Ginette và Magda đều đi ngủ sớm hôm nay.
Vì vậy, tôi nhẹ nhàng lẻn ra khỏi phòng để không đánh thức họ.
Ngay khi đặt chân ra hành lang, bỗng tôi cảm thấy trái tim mình xao động.
Không sao đâu. Mình chỉ đi dạo một chút thôi. Chắc chắn sẽ quay lại mà.
Lẩm bẩm lời biện minh như vậy, tôi nhẹ nhàng đi xuống cầu thang.
Quán đã khóa rồi, có lẽ tôi nên đi ra từ cửa sau.
...Không, vào giờ này chắc chẳng có ai lảng vảng đâu. Nếu có thì chỉ là kẻ như tôi thôi.
Vậy thì, tôi sẽ ra ngoài từ cửa quán giống như lần đó.
Đi qua nhà bếp, vượt qua quầy, bước vào phòng tiếp khách, tôi chọn chiếc ghế chắc chắn nhất và ngồi xuống. Dù giờ đây tất cả các ghế đều không còn lung lay nữa.
Rồi tôi đứng dậy, đặt ví lên quầy...
"Thôi, tôi đi đây."
Sau khi lẩm bẩm như vậy, tôi mở cửa và bước ra ngoài.
"Ban đầu, nhà vệ sinh ở phía bên kia nhỉ... và tối đen nữa..."
Phía trước Ánh Dương Quán giờ rất sáng nhờ những viên gạch phát sáng tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu nhẹ.
Nếu từ đầu đã sáng như thế này, thì nhà vệ sinh ngoài trời có lẽ cũng không đáng sợ đến thế. ...Nhưng dù sao thì, nhà vệ sinh trong nhà vẫn tốt hơn.
À, đúng rồi.
Tôi tằng hắng một cái, làm khuôn mặt xấu xa mà đã lâu không làm, rồi hướng về phía Anh Dương Quán và lẩm bẩm:
"Kẻ xấu trong xã hội này đông lắm đấy. Hãy ghi nhớ điều đó."
...Đùa thôi.
Tôi nhớ khá rõ là mình đã phát ngôn như vậy hồi rời Ánh Dương Quán.
"Được rồi... đi thôi."
Bỏ Ánh Dương Quán lại phía sau, tôi bắt đầu bước về phía đại lộ, giống như hôm đó.
Con đường dẫn đến đại lộ đã biến đổi rộng rãi và đẹp đẽ hơn rất nhiều so với một năm trước.
Dù sao thì đây là quận lộ lớn kéo dài từ Quận 42 đến Quận 40. Hai cỗ xe ngựa có thể đi qua nhau mà vẫn còn nhiều chỗ trống.
Và hai bên đường có những viên gạch phát sáng được đặt rải rác, chiếu sáng con đường đêm một cách an toàn.
Một năm trước, con đường quá gồ ghề và hẹp đến nỗi xe ngựa không thể đi qua được. Và hơn hết, nó rất tối... tối đến mức tôi đã phát sợ đường đêm.
Nghĩ kỹ thì, đây là dưới chân vách đá tiếp giáp với Quận 30 và Quận 29. Ánh trăng khó lọt vào vị trí như vậy, nên có tối cũng không lạ.
Giữa đường có một khúc quẹo dẫn đến khu thị trấn mới.
Nơi từng được gọi là khu ổ chuột, giờ đã trở thành khu dân cư cao cấp.
Tôi không còn bị nỗi sợ bóng tối bao trùm nữa.
Rồi tôi ra đại lộ và đi lang thang.
Giữa đêm, tôi từng sợ đôi mắt của một con mèo... ngạc nhiên khi gặp Nephele và chứng kiến cảnh gà thu hoạch trứng gà vào lúc bình minh... rồi khi trời sáng, tôi đã đến Cantal Chika và gặp một gã đòi nợ thuê đáng sợ...
"Nhiều chuyện đã xảy ra thật..."
Con đường song song với đại lộ là phố Kim Khí, nơi bọn nhóc hamster đã thực hiện các biện pháp phòng lũ khi chúng vẫn chưa được công nhận là dân của vùng. À, và cũng là nơi Magda hóa mèo chạy trốn vào.
Gần đây, mỗi khi đến đây để gây khó dễ cho Norma, nơi này trở thành chỗ tôi bị mấy lão già nói chuyện ẻo lả bám lấy. Đừng có tự tiện thích tôi chứ, mấy người.
"Đi theo hướng này sẽ gặp tiệm Chanh... Bên kia là quảng trường trung tâm, và xa hơn nữa là nhà của Becco..."
Vụ ồn ào về tượng anh hùng, rồi vụ ngộ độc chanh... Trên đại lộ, tôi cũng đã có một trận khẩu chiến lớn với Assunto.
Xe đẩy bán bắp rang giờ đây đã trở thành cảnh quen thuộc, nhưng ban đầu thật vất vả.
"Ồ! Bảng thông báo."
Tấm bảng thông báo được dựng ở ngã tư gần cửa hàng của Ucriness, trên con đường dẫn đến Ánh Dương Quán.
Khi đi từ Ánh Dương Quán, người ta thường bỏ qua nó, nhưng khi trở về thì nó rất dễ thấy.
Tờ truy nã tôi từng được dán ở đây, và tôi đã vẽ bậy lên nó.
Ngay cả bây giờ, trên bảng vẫn còn ghi rõ: "Ai tự ý gỡ thông báo sẽ bị Thần Tinh Linh nguyền rủa." Thần Tinh Linh lạ thật, cứ đặt nỗ lực vào những chuyện không đâu. Y nên dùng sức mạnh để làm cho cuộc sống con người dễ dàng hơn mới phải.
Rồi tôi đi về phía dinh thự của lãnh chúa.
Vẫn to như mọi khi.
Lúc thấy lần đầu, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ được mời đến dinh thự này. Huống chi là đứng ngang hàng với lãnh chúa trong buổi lễ cắt băng khánh thành... Cắt băng khánh thành, thì ra nó là thứ được thực hiện ở mọi thế giới.
Vì có những điểm chung ở những chỗ không ngờ, nên đôi khi tôi suýt quên mất.
Rằng tôi đang ở một thế giới khác.
Không...
Rằng tôi đến từ một thế giới khác.
Có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể quay lại thế giới cũ.
Vậy thì đây là thế giới của tôi. Nhật Bản, đối với tôi bây giờ, là một thế giới khác.
Có lẽ một phần là do tôi chưa làm rõ điều này.
Trong khi đang sống ở thế giới này, tôi vẫn nghĩ mình là cư dân của thế giới bên kia, sống ở Quận 42 nhưng vẫn luôn cảm thấy mình như một vị khách... nên tôi cứ nghĩ mình có thể tự do đến và đi.
Tôi nghĩ đây chỉ là nơi mình sẽ rời đi vào một ngày nào đó.
"Một năm à...?"
Tôi nghĩ đây là thời điểm thích hợp.
Đêm trước buổi lễ, tôi đã suy nghĩ quá nhiều và đi vào vòng luẩn quẩn... Nhưng trong buổi lễ, tôi đã có thể suy nghĩ từ một góc độ khác.
Những người tôi đã tiếp xúc đều đến xem buổi lễ, ai nấy đều mang gương mặt ngu ngốc vui vẻ, thật lòng vui mừng về sự phát triển của quận họ.
Khi nhìn thấy điều đó, tôi đã nghĩ: "À, vai trò của mình đã kết thúc rồi."
Vai trò đó tuy chẳng có gì to tát, nhưng phần tôi luôn thắc mắc trong lòng – "Không biết nếu mình không còn thì họ có ổn không nữa" – đã không cần phải lo lắng nữa.
Họ sẽ ổn thôi.
Giờ đây họ không dễ dàng bị hạ gục bởi những khó khăn nhỏ nhặt.
Họ đã học được cách đứng vững bằng chính đôi chân của mình, đều là những người đáng tin cậy.
Những gì có thể làm, có lẽ tôi đã làm hết rồi.
Những việc cao cấp hơn thì chỉ với kiến thức nghiệp dư không thể giải quyết được, mà cần đến kỹ thuật chuyên nghiệp.
Những việc cần làm, tôi đã giải quyết tất cả rồi phải không?
Ánh Dương Quán đã trở lại là một quán ăn sôi động như xưa, và có những người bạn đáng tin cậy.
Đám nhóc hamster từng gặp khó khăn trong công việc vì quá nhiều con, giờ đang làm việc chăm chỉ, và cả cô bé hổ cô đơn cũng đã tìm thấy nơi thuộc về mình. Lãnh chúa cũng đã trưởng thành.
Vậy là được rồi, phải không?
Tự tha thứ cho bản thân... tôi không biết mình có thể làm được không. Nhưng đã đến lúc này, tôi muốn thử.
Song, trước tiên, tôi phải làm một cuộc tái thiết lập...
Tôi đã "lừa" tất cả mọi người ở đây để được ở lại.
Điều đó không công bằng.
Nếu ngay từ đầu tôi đã tự giới thiệu: "Tôi đã từng là một kẻ lừa đảo ở thế giới khác, mong từ nay về sau được mọi người giúp đỡ!", chắc chắn họ sẽ không chào đón tôi như vậy.
Vì vậy, tôi sẽ tái thiết lập mọi thứ ở đây.
Nếu không, tôi sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.
Khi biết Ginette có quyết tâm mạnh mẽ như vậy với Ánh Dương Quán, thật lòng mà nói, tôi nghĩ mình không thể thắng được.
Sự chân thành, quyết tâm vững chắc, niềm tin không lay chuyển.
So với cô ta, tôi chỉ như một mầm giá héo úa.
Lờ đờ, bám vào người khác và điều chỉnh hình dạng của mình theo họ.
Không có cốt lõi.
Tôi nhận ra mình đang sống một cuộc đời thật đáng xấu hổ.
Có một câu nói mà những kẻ lừa đảo thường dùng: "Người bị lừa là kẻ ngu."
Và: "Kẻ không thể lừa được người khác thậm chí còn ngu hơn."
Thật vô phương cứu chữa.
Một kẻ lừa đảo nhân hậu ư?
Kẻ mơ hồ giữa hai thái cực như tôi không nên ở đây.
Không có quyết tâm để tiếp tục tự nhận mình là kẻ lừa đảo, cũng không đủ can đảm để trở thành người tốt bụng hoàn toàn... một kẻ như tôi, làm sao có thể ở lại đây...
Vì vậy, tôi sẽ rời khỏi thành phố này.
Đã quyết định rồi thì phải chuẩn bị ngay.
Tôi sẽ rời Ánh Dương Quán khi mặt trời mọc.
Tất nhiên, sau khi đã từ biệt họ một cách đàng hoàng.
Đó là tất cả lòng chân thành tôi có thể thể hiện lúc này.
Với suy nghĩ đó, tôi hướng về Ánh Dương Quán.
Tôi đã đi bộ khá lâu.
Vì tôi đã đi khắp Quận 42, nên có lẽ đã qua hai, ba tiếng rồi.
Giờ tôi sẽ quay về và nghỉ ngơi một chút. Ngày mai có thể tôi lại phải đi bộ.
"Còn lại..."
Tôi lấy ra 20 Rb giấu trong túi.
Những đồng xu đồng cũ kỹ kêu leng keng.
"Sau khi trả tiền cho bữa ăn quỵt... tất cả sẽ kết thúc."
Xét cho cùng, tôi đã ở lại Ánh Dương Quán để kiếm đủ số tiền này.
Tôi đã để họ chờ đợi quá lâu, hy vọng là không có tiền lãi.
Tôi đi dọc con đường, và thấy một góc sáng hơn hiện ra.
Là Ánh Dương Quán.
Tôi đã quay trở lại.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy như đang xem đoạn kết của một câu chuyện.
Nếu tôi mở cánh cửa này và bước vào... tất cả sẽ kết thúc.
Dù khóc hay cười, tất cả sẽ kết thúc ở đó.
Vậy thì ít nhất hãy tích cực lên...
Tôi ưỡn ngực, mở cửa mạnh mẽ với ý định thể hiện lòng kính trọng đối với Ánh Dương Quán - nơi đã cưu mang tôi trong một năm.
"Và đây là màn xuất hiện của Yashiro-san!"
"...Ể?"
Khi mở cửa ra, tôi thấy Ginette.
Cô ta đang đứng với hai tay dang rộng hướng về phía cửa, như thể đang giữ tư thế "Mời vào!"
".....................Ể?"
Ginette cũng nói cùng câu như tôi, và cả hai chúng tôi đứng sững.
...Cô đang làm gì vậy?
"...Anh đang làm gì vậy?"
Không, đó là câu của tôi cơ... Cô đang đông cứng trong tư thế cực kỳ buồn cười đấy?
Mà khoan, "màn xuất hiện của Yashiro-san" là sao?
Đây là trò ảo thuật tiên tri à?
Hay là...
Tôi rời mắt khỏi Ginette và nhìn quanh căn phòng.
Có những tờ giấy ghi gì đó dán trên tường... Để xem... "Đặt đồ trang trí lộng lẫy ở đây"? "Ở đây thì nhẹ nhàng hơn"... và "Tranh của Soleil"... Khắp nơi đều dán những tờ giấy ghi chú.
Có đèn đặt trên quầy.
Và vị trí các bàn đã được thay đổi, mở rộng khoảng trống ở giữa. Ở trung tâm khoảng trống đó, bốn cái bàn được đặt sát nhau.
Trên bàn có một vật hình trụ mềm mại... Phần bánh xốp của bánh kem?
Và bên cạnh bánh xốp đó là một cây nến nhỏ chưa được sử dụng.
...Đây... chắc chắn là "vụ đó", phải không?
"Ginette."
"Viâng!"
Vì lý do nào đó, cô ta có vẻ cực kỳ căng thẳng.
Gương mặt cô ta rõ ràng đang nói: "Ôi không, bị phát hiện rồi...! (Toát mồ hôi)"
"Sao cô biết được?"
"...Hể?"
"Rằng hôm nay là sinh nhật tôi."
"Ơ!? Vậy sao!?"
Ginette, người đã đông cứng với đôi tay dang rộng, cử động trở lại, đưa hai tay lên che miệng, nhảy nhẹ, vỗ tay và lẩm bẩm "Phải rồi, chuẩn bị...", định đi về phía nhà bếp, rồi quay lại "À, phải dọn dẹp đã...", rồi ôm đầu "Nhưng buổi tổng duyệt vẫn chưa...", rồi "A, nhưng không thể làm trước mặt Yashiro-san... À đúng rồi, sinh nhật! Mình không thể cứ đứng đây được!" và lại định đi về phía nhà bếp, rồi "Nhưng! Không, nhưng!" và cuối cùng ôm đầu.
Nào, bình tĩnh lại đi.
"Cô không biết sao?"
"Vâng... Tôi vừa mới biết. Xin lỗi, tôi thật thiếu hiểu biết... Ôi, dù tôi đã được anh tổ chức sinh nhật cho... Sao tôi lại không nghĩ đến điều đó nhỉ... Tôi phải sám hối."
"À, không, để sau đi."
Tôi vội ngăn Ginette lại khi cô ta quỳ xuống sàn, chắp tay hướng lên trời.
Nhưng mà, bánh kem, nến, đồ trang trí và "Màn xuất hiện của Yashiro-san"?
Nếu không phải tiệc sinh nhật, thì đây là sự kiện gì?
"Ôi... tại tôi mà kế hoạch hoàn hảo đã... Tôi không biết phải đối mặt với mọi người thế nào nữa..."
"Mọi người", nghĩa là có vẻ cô ta đã âm mưu gì đó với những người khác... Nhỏ này có vẻ không nhận ra mình đang liên tục tiết lộ thông tin.
"Thế thì, đây là gì vậy?"
"À, không..."
"Haaa..." Ginette thở dài, rồi bắt đầu lẩm bẩm như thể đã đầu hàng.
"Ngày mai là đúng một năm kể từ khi Yashiro-san đến Ánh Dương Quán..."
"Hả...?"
"À, ừm, nhân tiện, tôi đã trở thành nhân viên của Ánh Dương Quán vào ngày mốt, và tôi đã rất đắn đo về việc nên lấy ngày nào làm kỷ niệm, nhưng khi hỏi ý kiến mọi người, họ nói rằng 'Có lẽ ngày gặp nhau sẽ tốt hơn'... ý kiến đó chiếm đa số... và tôi cũng nghĩ như vậy sẽ tốt hơn..."
"..."
"V-vậy nên, mặc dù có thể gây phiền phức, nhưng tôi thực sự muốn tổ chức một buổi lễ ăn mừng... Và, ưm... mong điều này có thể giúp Yashiro-san vui lên dù chỉ một chút..."
Ginette cố gắng nói ra những lời này dù đang lúng túng.
Chắc cô ta đã cố giữ bí mật suốt thời gian qua.
Cố giấu không cho tôi biết... Đúng là ngốc. Cô không phải là người thích hợp để giữ bí mật, lập mưu, hay làm những việc lừa dối người khác... Nhìn xem, vì cô đã cố kìm nén suốt thời gian qua nên giờ không thể dừng lại được, đúng không?
Những điều cô ta cất giấu trong lòng, những lời cô ta khổ tâm giữ kín, giờ đang tuôn trào. Chúng sẽ không dừng lại cho đến khi cô ta không còn cảm thấy tội lỗi nữa.
Và thế là, Ginette không thể kìm chế thêm nữa...
"Ơ-ơm... Tôi biết mình đang tự tiện, nhưng... tôi muốn Yashiro-san luôn cười... Tôi muốn anh nghĩ rằng 'Thật tốt khi đến nơi này'... Tôi sợ rằng một ngày nào đó... Yashiro-san sẽ đột nhiên biến mất, giống như cách anh đã xuất hiện... Điều đó khiến tôi rất lo sợ... Nhưng Yashiro-san có suy nghĩ và hoàn cảnh riêng... và tôi không nên can thiệp vào những điều đó... Nhưng, dù vậy... nếu có thể... tôi... muốn... mãi mãi... ở bên Yashiro-san..."
Mũi Ginette phát ra tiếng sụt sịt.
"...Dù đã tự nhủ bản thân bao nhiêu lần rằng không còn cách nào khác... tôi vẫn lo lắng... lo lắng lắm... Nhưng vì tôi như vậy nên đã khiến Yashiro-san thêm phần lo lắng... Vậy mà tôi... lại cảm thấy vui vì Yashiro-san tốt với mình... mà không biết rằng anh... đang phiền muộn... đau khổ đến vậy... Chỉ vì tôi đã quá dựa dẫm... khiến anh phải gắng gượng... giống như lúc diễn ra cuộc thi ăn nhiều kia..."
Vậy ra đó là lý do tại sao trạng thái cô đơn của cô đột ngột kết thúc sao?
"Tôi... luôn... luôn dựa dẫm vào Yashiro-san... Về quán ăn... về nhà thờ... tất cả... tôi đều dựa vào anh... như thể đó là điều hiển nhiên... Vì Yashiro-san rất tốt bụng... nên tôi... đã lợi dụng... lòng tốt đó... mà không hề... nghĩ gì về anh... Đêm hôm kia nữa... nếu có thể thì tôi đã muốn nói điều này... dù đó không phải là điều tôi nên nói ra... nhưng... nhưng!"
Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má Ginette khi đôi mi khép chặt.
Đan hai tay như đang cầu nguyện, với giọng run rẩy, cô ta thì thầm yếu ớt:
"...Tôi... muốn ở bên Yashiro-san... Nếu tôi có thể ở bên anh mãi mãi... tôi sẽ... hạnh phúc biết bao... chỉ... bấy nhiêu thôi..."
Đây hẳn là một lời thú tội.
Chắc chắn Ginette đang tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Đúng là... đồ ngốc.
"...!"
Cắn chặt môi, Ginette run lên nhè nhẹ.
Đôi mắt đáng lẽ đang nhìn về tương lai giờ lại sợ hãi tương lai sắp đến, nên đã nhắm nghiền lại.
Thật sự đúng là đồ ngốc nhỉ... tôi.
"Ginette"
"...!?"
Khi tôi gọi tên, vai Ginette giật thót.
Từ từ ngẩng mặt lên, cô ta nhìn tôi bằng đôi mắt to ngấn lệ.
Tôi lặng lẽ lấy 20Rb từ túi và nhẹ nhàng đặt vào tay Ginette.
Nhìn 20Rb trong lòng bàn tay... mắt Ginette mở to... rồi đôi vai cô ta chùng xuống.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống má cô ta.
"Cho tôi trả nợ."
Cuối cùng tôi cũng trả được tiền cho bữa ăn quỵt mà mình đã trì hoãn suốt thời gian qua.
Giờ đây, không còn gì ràng buộc tôi nữa.
"..........Vâng."
Dù vẻ mặt mong manh như sắp tan biến, Ginette dường như đã chấp nhận điều đó.
Cô ta ngẩng đầu lên và cố gắng nở nụ cười gượng.
"Xin... cảm ơn... quý khách..."
Cô ta làm tròn vai trò nhân viên của mình.
Đúng là một nhân viên gương mẫu.
...Thật sự ngốc quá.
Tại sao tôi không nhận ra điều đơn giản này từ trước nhỉ?
Quá khứ của tôi, tội lỗi của tôi, những điều tôi không thể tha thứ, sẽ tốt hơn nếu không có tôi, đây không phải là nơi của tôi, tôi không xứng đáng...
Tất cả những điều tôi luôn trăn trở... toàn là về bản thân.
Vì vậy nên mới nói là ngốc.
Dù có một người đã luôn ở bên quan sát một kẻ ngốc như tôi... vậy mà tôi chưa từng nghĩ đến người đó...
"Ginette sẽ hạnh phúc hơn nếu không có tôi"... Ai đã nói vậy? Chính là tôi.
"Một kẻ như tôi không thể ở bên cạnh Ginette"... Đó cũng là ý kiến của tôi.
"Vì tôi là kẻ lừa đảo nên không có quyền được hạnh phúc..." Nếu nghĩ vậy thì đừng hạnh phúc! Thay vào đó, hãy dùng hết sức để làm cho người tốt bụng nhất thế giới này - người đã thực sự khóc vì một kẻ ngốc như mày - trở nên hạnh phúc đi! Nếu mày còn băn khoăn về tội lỗi, về sự tha thứ, thì ít nhất hãy cống hiến hết mình, đánh đổi cả mạng sống để làm cho người quan trọng trước mắt được hạnh phúc! Không làm được điều đó thì còn nói gì đến "Vì tôi là kẻ lừa đảo..."!?
Mày định sống phần đời còn lại chỉ để tìm lý do biện minh à!?
Đừng mong được tha thứ. Tội lỗi mày gây ra sẽ không bao giờ biến mất đâu!
Nhưng đó không phải lý do để từ bỏ phần đời còn lại của mày!
Dù đã phá hủy cuộc đời người khác, nhưng đừng coi thường cuộc đời của chính mình!
Nếu mày khao khát được tha thứ đến thế, tao kết án mày "phục vụ mãn kiếp"!
Đừng làm Ginette khóc thêm lần nào nữa... được không?
"Ginette."
"...Vâng......"
"Cô có thể thuê tôi làm việc ở quán này không?"
"...................Ơ?"
"Không phải để trả nợ, mà là chính thức làm nhân viên ở đây... làm ơn!"
Tôi cúi người chín mươi độ, cúi đầu thật thấp.
Hơi thở của Ginette trở nên loạn xạ.
Tôi có thể cảm nhận rõ sự bối rối của cô ta.
Và rồi...
"...V-vâng."
Nghe câu trả lời đó, tôi ngẩng đầu lên.
Và khi ấy, tôi đã thấy—
Một nụ cười đẹp như của nữ thần.
Ginette đang nhìn tôi với nụ cười dịu dàng trên môi.
Và một lần nữa, lần này nhìn thẳng vào mắt tôi, cô ta trả lời rõ ràng:
"Tôi cũng rất vui khi được làm việc cùng anh, Yashiro-san!"
Cô ta nắm lấy tay tôi, siết chặt.
Má hơi ửng đỏ vì ngượng ngùng, nhưng không buông tay ra, chúng tôi nhìn nhau trong giây lát.
Thế rồi khi đó...
Có thứ gì đó rơi khỏi cánh tay trái của tôi.
"A..."
Đó là một sợi dây mảnh, đen và bẩn... là Promise Ring (chiếc vòng hứa hẹn) đã buộc trên tay tôi suốt thời gian qua.
Đột nhiên, vô số ký ức tràn ngập trong đầu tôi.
Từ thời tôi còn là đứa trẻ, học trung học, rồi cấp ba, rồi lạc lối trong cuộc sống và theo đuổi sự trả thù, cuối cùng mất mạng nhưng được chuyển sinh... rồi đến Ánh Dương Quán... tất cả những gì tôi đã thấy, nghe và cảm nhận, tất cả hiện lên rồi vụt biến mất trong tâm trí.
Như thể có một màn hình phim trước mặt tôi, và tôi đang xem những hình ảnh được tua nhanh... cuối cùng hình ảnh dừng lại, âm thanh biến mất, thế giới trở nên trắng xóa.
Không có gì cả... không cảm thấy gì cả... tôi đứng một mình trong thế giới kỳ lạ ấy.
Và tại đó...
"Yashiro!"
"Yashiro."
Hai giọng nói gọi tên tôi.
"A..."
Nước mắt tôi tự nhiên trào ra.
Đang đứng ở đó là...
"Ông chủ... Bà chủ..."
Là ông chủ và bà chủ, hai người tôi tưởng không bao giờ gặp lại được nữa.
Hai người đứng cạnh nhau, nhìn tôi với nụ cười dịu dàng không hề thay đổi từ thuở ấy.
"Ơ-ơm, con...!"
Tôi muốn xin lỗi.
Vì đã không nhận ra.
Vì đã không thể cứu giúp.
Vì đã phớt lờ tình cảm của họ và trở thành một kẻ lừa đảo...
Và vì đã chết...
Nhưng tôi không thể thốt nên lời... không thể nói gì...
Nhìn vào mặt họ, tôi cảm thấy điều mình cần nói không phải những lời đó...
Vì vậy, tôi thành thật truyền đạt những lời xuất hiện trong tâm trí:
"Con... Con sẽ sống hạnh phúc."
Họ chậm rãi gật đầu hài lòng, rồi vẫy tay nhẹ nhàng.
Thế giới dần phai nhòa.
Sự hiện diện của họ trở nên mờ nhạt.
Họ sắp biến mất. Khi nhận ra điều đó, tôi ra sức hét lên điều cuối cùng nhất định phải nói, mong rằng sẽ kịp:
"Con yêu hai người lắm! Con đã rất hạnh phúc được làm con của hai người! Cha, Mẹ!"
Thế giới chìm vào bóng tối... và một giọng nói dịu dàng vọng trong tai tôi.
"Yashiro-san. Yashiro-san... anh có sao không?"
Ginette đang ở trước mặt tôi.
Cô ta ngước nhìn tôi với vẻ lo lắng.
"Cái này... là vật quan trọng của anh phải không?"
Ginette nhặt Promise Ring đã đứt và đưa cho tôi.
"Không sao đâu. Nó thế này là tốt rồi."
"Vậy sao?"
"Ừ. Nó vốn là thứ sẽ đứt như thế này. Khi điều ước... được thực hiện..."
"...Yashiro-san?"
"Điều ước... của tôi... của cha và mẹ tôi... rằng tôi sẽ sống hạnh phúc..."
"Ơ-ơm... Yashiro-sa...!?"
Không thể kìm nén được nữa, tôi ngồi xổm xuống và nức nở.
Dù biết thật xấu hổ, nhưng tôi không thể ngăn được tiếng khóc tuôn ra.
"...Yashiro-san."
Có điều gì đó chạm nhẹ vào lưng tôi.
Hơi ấm đó, từ từ vuốt ve lưng tôi.
Nước mắt không ngừng rơi.
Tôi không thể kiểm soát cảm xúc của mình.
Tôi khóc đến mức tưởng như mình sẽ phát điên... trút hết mọi thứ ra ngoài...
Cuối cùng mình cũng... có thể thay đổi... tôi cảm thấy như vậy.
"...Chủ quán?"
Giọng Magda vang lên.
Và có tiếng thở ngạc nhiên...
"Magda-san. Em có thể gấp rút tập hợp mọi người được không? Hôm nay là sinh nhật của Yashiro-san."
"...Đã rõ. Cứ để Magda lo."
Chỉ với cuộc đối thoại ngắn ngủi, con bé đã hiểu hết mọi chuyện.
Ginette tinh tế và Magda nhạy bén... tôi lại làm họ phải lo lắng rồi.
"...Yashiro."
Magda tiến đến gần tôi.
Những bước chân đi qua tôi mà không hề chậm lại.
Ngay lúc vượt qua, Magda khẽ thì thầm:
"...Cảm ơn."
Giọng nói đó, tuy chỉ là thoáng qua, nhưng có vẻ vui mừng.
Cửa mở rồi đóng lại, tiếng bước chân xa dần.
Sự tĩnh lặng trở lại quán ăn.
Tiếng nức nở của tôi cuối cùng cũng ngừng lại, và không gian chỉ còn hai người chúng tôi được bao bọc bởi bầu không khí dịu nhẹ.
"Yashiro-san..."
Giữa bầu không khí yên bình đó, Ginette thì thầm:
"Chào mừng đến với Ánh Dương Quán."
Khi ấy, tôi tin chắc rằng đây chính là nơi mình thuộc về.


9 Bình luận