Thuật quản lý kinh doanh...
Miyaji Takumi (宮地拓海) Falmaro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)

Chương 128: Dược sư cô cao (?)

1 Bình luận - Độ dài: 3,477 từ - Cập nhật:

*Chú thích: Cô cao (孤高) diễn tả phẩm chất của người sống độc lập, giữ vững lý tưởng và không bị lung lay bởi thế tục, thiên về hướng tích cực so với “cô độc”.

"Bụi nhỏ~, cậu khỏe không? Ủa? Sao trong lúc tui không để ý, cậu đã to lên rồi nhỉ. To gấp đôi rồi đấy. Trước đây chỉ vừa một nắm tay, giờ đã to bằng một bàn tay rồi. Ôi~, thời gian trôi nhanh quá nhỉ. Hình như cậu đẹp hơn một chút rồi thì phải? Phải chăng đây là tình yêu? Tui đang yêu ư? Hay là bệnh tương tư!?"

"Có vẻ như cô đang mắc một chứng bệnh khác đấy."

"Oái!?"

Regina, người đang nhìn chằm chằm góc phòng và trò chuyện với ai đó mà tôi không thể nhìn thấy, bỗng nhiên ngã ngửa ra sau với một lực mạnh như một con tôm búng mình. ...Tuy là một kẻ sống khép kín, nhưng động tác lại khá nhanh nhẹn.

"C-cậu ở đó từ lúc nào vậy!?"

"À, từ lúc đủ để xem toàn bộ cảnh vừa rồi."

"C-cậu vào từ đâu vậy!?"

"Ơ, cửa vốn đang mở mà."

"Cửa mở là cứ thế mà vào được sao!?"

"Đương nhiên rồi. Đây là tiệm thuốc mà."

"Khách ư!?"

"Thì là khách chứ sao!"

Đây là nhà của Regina, hay nói là trụ sở của Hội dược sư cho hào nhoáng, nhưng thực tế chỉ có Regina là thành viên duy nhất của Hội, nên cũng chẳng to tát gì. Chỉ là một tiệm thuốc bình thường, hơi tối tăm.

Dù vậy, mùi thuốc đặc trưng ở đây lại khiến tôi cảm thấy khá dễ chịu. ... Nhưng tôi giữ bí mật vụ này.

"Dọn dẹp đi chứ. Cô đang kinh doanh thuốc mà."

"Đồ ngốc. Tui dọn dẹp rồi. Sạch sẽ là trên hết. Tui không hề bỏ qua việc quản lý vệ sinh đâu! ...Trừ khu vực này ra."

"Tại sao cô lại không dọn khu vực này chứ?"

"Nếu bạn Bụi nhỏ không còn, tui biết nói chuyện với ai kia chứ!?"

"Trước hết, cô đừng có nói chuyện với bụi bặm nữa..."

Chắc tôi phải ghé thăm nhà nhỏ này thường xuyên quá...

"Thế, hôm nay cậu tới có việc gì không? Nói trước luôn, tui không cho Bụi nhỏ đâu nhé."

"Tôi không cần!"

Tự dưng tôi muốn gọi số 100100 quá.

*Chú thích: 0120-100100 là số của công ty Duskin, doanh nghiệp chuyên dọn dẹp.

Cơ mà, làm sao mà họ đi công tác đến thế giới khác được...

"Cậu bảo là khách, nhưng lần trước tui đã bổ sung thuốc rồi mà?"

"À, không, xin lỗi. Ý tôi là ‘khách viếng’ để nhờ cô một việc."

"...Tui không thích mấy chuyện dâm dục lắm đâu..."

"Tại sao cô lại nghĩ ngay đến chuyện dâm dục? Và đừng có nói dối."

Một nửa Regina dường như được tạo nên từ sự dâm ô thối rữa.

"Tôi đến để nhờ cô tham gia một cuộc thi."

"Không được!"

Một câu trả lời cực kỳ dứt khoát.

Regina quay lưng lại, ngồi xổm xuống sàn, đặt một chiếc gối lên đầu và ôm chặt lấy nó, bắt đầu run rẩy.

"Cuộc thi ăn nhiều thật sự rất đáng sợ... Đó không phải là mức độ ăn uống bình thường. Khi tui đến Ánh Dương Quán để bổ sung thuốc, chủ quán rất vui vẻ, vì vậy tui đã hỏi 'Có chuyện gì vui sao?', nhưng đó lại là một sai lầm... Sau đó, chủ quán hết sức hào hứng nói 'Regina-san muốn tham gia không?', và tui nghĩ 'Ôi, giờ mà từ chối thì chắc sẽ làm phật lòng chủ quán... Ăn một chút chắc cũng được'... rồi nói 'Được, tui sẽ tham gia', và giờ tui muốn giết bản thân lúc đó! Tui đã bị nhìn chằm chằm đấy! Bị nhìn rất nhiều đấy! Đó không phải là sự kiện ăn uống gì cả! Tại sao lại có đông người nhìn chằm chằm như thế chứ!?"

Có vẻ như việc phải ngồi trước đám đông đã để lại một vết sẹo tâm lý sâu sắc trong lòng cô ta.

Chẹp, cô dược sư bí ẩn này vẫn chưa hòa nhập được với mọi người trong quận, và việc luôn nổi bật, thu hút ánh nhìn đã khiến cô ta càng thêm bám víu con đường cô độc.

...Nhỏ này tự kỷ nặng vãi.

"Tui có đi nữa cũng không thể thắng đâu! Tui sẽ không bao giờ tham gia đâu!"

"Không phải là để tham gia."

Làm sao có thể kỳ vọng ở người thậm chí chưa ăn một miếng chứ?

"Bởi vì đó là cuộc thi ăn nhiều, nên tôi muốn cô ở đó với tư cách dược sư để phòng ngừa mọi tình huống."

"...Với tư cách dược sư?"

"Ừ. Người tôi trông cậy được ở khoản này chỉ có cô thôi. Làm ơn."

"......Nghĩa là..."

Regina suy nghĩ một lát, rồi hỏi lại bằng giọng điềm tĩnh.

"Bắt tui làm doping?"

*Chú thích: Doping - chất kích thích tăng hiệu suất thi đấu thể thao.

"Không phải!"

Doping ăn nhiều là cái gì chứ!?

Có loại thuốc nào khiến người ta rơi vào trạng thái đói khát à? Nếu có loại thuốc như vậy, tôi sẽ tiêu hủy ngay lập tức!

"Có thể sẽ có người bị buồn nôn vì ăn quá nhiều. Cũng sẽ có người không kiểm soát được bản thân trong sự kiện lớn, nên tôi cần cô."

"À, là gã người cáo đó à."

"Umaro thì không sao. Gã vốn chỉ có giá trị khi làm những việc điên rồ thôi."

"Thế à. Gã người cáo đó chiếm độc quyền vị trí ngon nhỉ."

"Cô muốn được nhét vào luôn không?"

"Tui xin từ chối. Vì tui là thiếu nữ (otome) mà."

"À, cái thứ làm tóc mượt mà ấy hử?"

"Đó là rong biển (wakame). Tui thích súp miso của nhà mình đấy. Không, không phải thế!"

*Chú thích: Wakame (和布 - rong biển) đồng âm khác nghĩa với Wakame (若芽– cô gái mới dậy thì)

Từng câu nói tuôn ra một cách dễ dàng.

Trò chuyện với nhỏ này thật sự không cần phải câu nệ.

Ở đây thoải mái thật đấy.

"Thôi được, nếu là như vậy thì tui sẽ hợp tác, nhưng... có vẻ đông người nhỉ..."

"Cứ ở bên cạnh tôi là ổn thôi. Tôi sẽ bảo vệ cô."

"―!?"

Với đôi mắt như của con khỉ callithrix jacchus, Regina nhìn tôi như một con chó thảo nguyên cảm nhận được hơi thở của con mồi.

"Cậu... có ý đồ gì không vậy?"

"Không có ý gì đâu. Cứ hiểu theo nghĩa đen thôi."

Ý là nếu ở bên cạnh tôi, dù bị nhìn chằm chằm khiến cô ta không thoải mái thì tôi cũng có thể xử lý ngay lập tức, chỉ có vậy thôi.

"Thế thì hơi nhạt nhẽo nhỉ..."

"Vậy chứ cô muốn sao?"

Khịt mũi một cái, Regina nói với gương mặt như đứa trẻ vừa nghĩ ra một trò nghịch ngợm đỉnh cao.

"Nếu như cậu mời khéo léo hơn, làm như có ý đồ gì đó, thì tui sẽ hợp tác ngay~"

Ánh mắt Regina cười đắc thắng, ngầm ý muốn nói "Dĩ nhiên là cậu không có can đảm để làm vậy đâu".

Nhỏ khốn này...

"...Regina"

Tôi cất tiếng trầm, áp sát Regina.

"G-gì vậy... Sao đột nhiên lại nói giọng nghiêm túc như thế... Ơ? Này... khoan, cậu..."

Bằng những bước tiến dài, không sợ va chạm, tôi buộc Regina phải lùi lại để tự vệ theo nhịp của mình.

Tôi áp sát thân mình, đẩy Regina vào sát tường, và chống một tay lên tường.

Một động tác "kabedon" hoàn hảo.

"Đ, đợi đã... Đừng có nghiêm túc như vậy..."

"Regina. Tôi cần cô. Cứ im lặng và theo tôi đi. Cứ ở bên cạnh tôi cho đến khi tôi nói được thì thôi."

"...Kh-khoan... Chuyện đó..."

Đôi mắt Regina khẽ dao động.

Tôi đã cố gắng tưởng tượng thể loại mà Regina thích để ra đòn tấn công này... và có vẻ hiệu quả.

Gương mặt thường ngày bình thản của Regina bắt đầu đỏ ửng.

"Ng... ?"

Ng?

"Nghiêm túc á!?"

"Ý cô là sao với câu trả lời đó!?"

Vung hai tay đẩy tôi ra, Regina chạy trốn đến không gian rộng.

Chắc do nóng mặt, cô ta vẫy hai tay làm quạt gió.

"Đ-đồ ngốc! Sao lại nghiêm túc nghe lời tui chứ!? Bộ cậu là trẻ ngoan chắc!? Tui đang đợi câu bắt bẻ đấy! Cậu hiểu mà, phải không!? Vì cậu đâu phải là tay mơ!"

Ơ, nhưng tôi là tay mơ mà... Mà khoan, gì cơ? Cô nghĩ tôi là diễn viên hài á?

" 'Kẻ cám dỗ' (tarashi)! Cậu là kẻ cám dỗ đúng như lời đồn nhỉ!"

"Đồn gì và ở đâu vậy?"

"Nếu nói lịch sự thì là 'ông cám dỗ' (Misterashi)!"

"Không, 'mitarashi' khác đấy."

*Chú thích: Mitarashi dango là loại bánh dango được cắm vào que với số lượng từ 3–5 viên (theo truyền thống là 5) và được phủ lên bởi một lớp nước láng là nước tương ngọt.

Ai là cái bánh dango chứ?

Tôi đâu có bị que xiên, lại còn là con một.

"Đáng sợ quá~ đáng sợ quá~. Quả nhiên khác hẳn kẻ nhổ nước bọt vào mọi mỹ nữ Quận 42!"

"Ai lại nhổ nước bọt vào ai chứ!?"

"Chiếm đoạt hàng loạt bộ ngực, thay đổi trang phục, so sánh vòng một... cuối cùng lại định ra tay với cả tui sao!?"

Này này...

Đừng nói người ta như kẻ háo sắc vô độ chứ.

"Nhưng rất tiếc! Vòng một của tui không phải muốn là được!"

"Ui... Cô gái này tuyên bố độc thân suốt đời kìa..."

"Ư...! C-có sao đâu! ...Đằng nào thì tui..."

 Không ra ngoài nên cũng chẳng gặp ai nhỉ...

Không nhiều người có thể theo kịp nhịp độ của nhỏ này đâu... Tôi ư? Ha ha, cứ đùa hoài.

"...Về già sẽ được chăm sóc tại Ánh Dương Quán mà."

"Ê!"

Đừng có làm phiền Ginette chứ.

"Tui mà ở quán thì có thể làm những món ăn bổ dưỡng. Ăn để khỏe là thực dưỡng đấy."

"Những loại thuốc của cô toàn có tác dụng phụ kỳ quặc. Làm sao cho khách ăn được?"

"Phong phú đa dạng mà?"

Tôi không muốn yếu tố đa dạng nguy hiểm như vậy.

Ánh Dương Quán không phải là trường đào tạo diễn viên hài.

"Nhưng mà, dù là thuốc, vẫn có nhiều thực phẩm tốt cho cơ thể đấy."

Nói rồi, Regina bắt đầu rà soát kệ thuốc gỗ đứng cạnh tường.

"Đây rồi" Regina đặt xuống bàn một thứ rễ màu vàng đất, trông giống gừng khô... chính là nghệ.

"Đây là nghệ. Cái này rất tốt cho cơ thể đấy."

"Hóa ra ở thành phố này cũng có nghệ à."

"Gì cơ? Cậu biết nghệ à?"

"Ừ. Ở quê tôi, nó hay được uống trước khi nhậu."

Và còn được gọi là turmeric, thường được dùng trong nấu ăn.

Lúc thành người lớn tôi mới biết turmeric là tên tiếng Anh của nghệ. Có nhiều sản phẩm như cơm nghệ, nước nghệ...

"Nếu đảo ngữ cái tên thì sẽ thành thứ không thể để trên bàn ăn được."

Ke-ke-ke, Regina cười như phù thủy. Làm ơn ngưng đùa tục đi.

*Chú thích: Ukon (nghệ) unko (cứt)

"Còn cái này nữa."

"Ồ, là hạt rau mùi."

"Giỏi ghê, cậu khiến tui mất tự tin rồi đấy."

"Chỉ là tình cờ biết thôi."

Hạt rau mùi cũng khá phổ biến ở Nhật Bản như một loại gia vị.

Khi làm gia vị thường gọi là ‘rau mùi’, còn lá tươi chắc nổi tiếng hơn với tên ‘ngò rí’. Ở Trung Quốc thì người ta gọi là shantsai (香菜 - hương thái).

Tôi thì quen với ‘rau mùi’ hơn.

"Lá và hạt khác nhau hoàn toàn về mùi, nhưng tui thích cả hai."

"Tôi thì hơi... không thích ngò rí."

"Vì nó khá đặc biệt nhỉ."

Cả ‘rau mùi’ và ‘ngò rí’ đều thông dụng khiến tôi cảm nhận được ý nghĩa của Ma pháp Thông dịch Cưỡng chế.

"Rau mùi có nhiều tác dụng như ngừa chóng mặt, đau bụng, giải độc và đuổi côn trùng."

"Tôi nghe nói nó từng được dùng như thuốc kích dục."

Hình như ở Châu Âu thời Trung Cổ, rau mùi được sử dụng như vậy.

Người Châu Âu còn nói rằng mùi cơ thể hay mồ hôi có thể gây nứng kia mà... Còn ở Nhật thì loại thuốc như vậy hẳn không hiệu quả.

"Trở nên gợi tình đi~!"

"Đừng! Đừng dùng ngò rí ném vào mặt tôi! Hôi quá!"

Dường như khô thì gọi là rau mùi, tươi thì gọi là ngò rí.

Nhưng chắc Regina hiểu cùng một nghĩa, thôi kệ đi.

"Ồ!? Nhờ tác dụng của thuốc kích dục, mặt cậu trông gợi tình quá!"

"Mặt tôi bẩm sinh đã thế này rồi!"

Dùng ngò rí vuốt mặt rồi chêm câu kiểu "Tự nhiên thấy gợi tình ghê" như thế thì dù có chạy quảng cáo nửa đêm cũng không bán được đâu.

"Thôi, xem cái khác đi. Có nhiều thứ lắm, nhưng không phải cái nào cũng được dùng. Một số thứ hiếm khi được chú ý. Nhân dịp này, để tui cho cậu xem thử nhé."

Regina chạy về phía kệ thuốc với vẻ háo hức.

Tôi nghĩ cô ta đang chuẩn bị những nguyên liệu để tạo ra loại thuốc tốt nhất. Nhưng không có ai để cho xem, không có ai để trò chuyện. Hơn nữa, có mình cô ta là xử lý thuốc tươi, nên cũng không thể nói chuyện với những thành viên trong Hội dược sĩ.

Khác với Hội dược sư, Hội dược sĩ là nhà thuốc lớn trong thành phố này, và họ sử dụng "ma thảo" - những loại thảo mộc chứa phép thuật. Giống như "Dược thảo" hay "Nước hồi sinh" trong RPG (Role-Playing Game). Hiệu quả cao nhưng giá cả cũng cao, dân Quận 42 không với tới được.

Nhờ Regina, thuốc đã trở nên dễ tiếp cận và gần gũi hơn.

"Hư~m hứm hư~m"

Regina vừa ngâm nga, vừa lục lọi kệ thuốc.

Bất ngờ là cô hát khá hay. Chính xác là giọng rất trong trẻo, dễ nghe.

Nghe như một bài hát ru vậy.

"Trò chuyện với Yashiro vui thật đấy~"

...Yashiro?

Cô vừa gọi tên tôi à?

Thường thì cô hay dùng từ "cậu kia" mà.

"...Ha!?"

Có vẻ đã nhận ra phát ngôn của mình, Regina quay phắt lại, đóng băng trong tư thế dán vào kệ như con thằn lằn trong vài giây.

Má cô ta từ từ đỏ lên, lỗ mũi phồng to, trông như sắp phun hơi nóng từ mũi ra vậy.

"Đó chỉ là ảo thính thôi!"

"...Nghĩ thế cũng không hẳn là dối trá nhỉ."

Cô ta căng thẳng quá nên nói lung tung.

Không sao, không sao đâu. Tôi sẽ làm như không nghe thấy gì.

Cho nên đừng xấu hổ như vậy. ...Vì sẽ lây đấy. Tôi không muốn xấu hổ theo đâu.

"Đây! Xem cái này đi!"

Với giọng to đùng để che giấu vẻ ngượng ngùng, Regina đặt mạnh một cái lọ xuống bàn.

Bên trong là một số hạt màu vàng đất, hoặc những mảnh màu nâu to bằng hạt gạo vỡ.

Khi rút nút lọ... một mùi hoài niệm xộc vào mũi tôi.

"Cỏ cà ri à?"

"Cậu là cái giống gì vậy chứ... Đúng rồi đấy."

Còn được gọi là ‘hồ lô ba’, đây có lẽ là cái tên khá quen thuộc đối với phái nữ.

Được cho là giúp làm đẹp khuôn ngực, nó được bán như một loại thực phẩm chức năng tại các cửa hàng tiện lợi và tiệm thuốc.

Ờm... và nó cũng được bán như một loại thuốc bổ giúp đàn ông có "sức mạnh về đêm", ngang với maca và ba ba (rùa mai mềm).

"Cậu có vẻ rành quá hén~?"

"Thôi đi."

Chữ “ẩn ý” hiện rõ trên mặt cô kìa.

Cơ mà, đây là một thứ hay ho đấy.

Trên hết, "mùi hoài niệm" tỏa ra từ cỏ cà ri chính là thứ tôi đang cần. ...Không phải làm thuốc bổ đâu nhé?

"Tôi có thể xem qua được không?"

"Maca à?"

"Có cả maca á? Nhưng không phải..."

"Hay cậu muốn nuôi ba ba?"

"Làm ơn tránh chủ đề đó dùm. Nếu không, não cô sẽ bị thối rữa đấy."

Tôi không cần loại thuốc đó!

"Cũng không phải đồ lót?"

"Ờ... Với lại, tôi không muốn đồ lót có mùi thuốc đâu...”

Mà này, cô có thể cho tôi xem bình thường được không?

"Thôi được. Nhưng đừng có trộn thuốc nhé. Kệ này như sinh mệnh của tui vậy. Chỉ có mình cậu được đụng vào chỗ quan trọng của tui thui đó?"

"Này, đừng nói những lời dễ gây hiểu lầm dâm dục như vậy nữa."

Bao giờ thì nhỏ này mới từ bỏ sex joke nhỉ?

Kệ gỗ đựng dược phẩm đã cũ kỹ, rõ ràng là có trước cả tòa nhà này.

Chắc hẳn là nó đã được sử dụng từ trước khi tôi đến thành phố này. Một kệ nặng nề với sắc màu sẫm, thấm đẫm mùi thuốc.

"Vậy, tôi xem nhé."

"Ừ, chỉ một chút thôi đấy."

Tuy nói vậy, nhưng trông cô ta rất vui.

Chắc từ trước đến giờ chưa từng có ai quan tâm đến thứ này.

Quả thật cho người bình thường xem hạt thực vật thì khó mà thấy thú vị.

"Ồ, có cả thì là sao!"

"Ừ, tui cũng thích nó vì mùi rất thơm."

"Ớt khô này."

"Cẩn thận đấy. Cái đó rất cay, tuyệt đối đừng nếm!"

"...Dù cô không nhắc thì tôi cũng sẽ không nếm đâu."

Tôi biết độ cay của ớt chứ.

Lại còn là ớt Takanotsume nữa, không chơi được đâu.

Nhưng đúng như tôi nghĩ, ở đây có đầy đủ mọi thứ.

Tất cả các loại gia vị tôi cần.

"Vaocleair quả thực là nơi sản xuất gia vị trứ danh nhỉ."

"Đúng vậy. Không có thứ gì là không có."

Mùi hoài niệm từ cỏ cà ri.

Trộn thêm thì là sẽ tạo ra mùi còn sâu lắng hơn.

Nghệ, rau mùi, ớt, thì là...

Với những gia vị này, chắc chắn sẽ làm được garam masala ngon.

Và nếu có garam masala, tôi sẽ làm được "món đó".

Phải. Đó là món đầu tiên tôi nghĩ đến khi muốn mở rộng thực đơn bữa trưa trẻ em.

Một món mà tôi chưa từng ăn kể từ khi đến thế giới này, nhưng lại là món mà người Nhật rất yêu thích.

Chính là cà ri!!

"Regina!"

"Gì vậy, sao trông cậu vui thế?"

Tôi xoa đầu Regina, người đang nhìn mình cười toe toét.

"Cô đúng là cô gái tuyệt vời!"

Cô ta thực sự có ‘đôi mắt’ rất tốt.

Đáng được khen ngợi.

"... V-vậy... liệu tui có thể chăm sóc cậu không...?"

Regina thều thào, mặt đỏ bừng.

Ahaha, xin lỗi nhé. Chăm sóc thì không được đâu.

Tôi sẽ làm như không nghe thấy gì.

"Tôi muốn số lượng khá lớn, liệu có thể kiếm được không?"

"Nếu cần những gì ở đây thì cứ lấy. Còn nếu muốn nhiều hơn... thì phải mất khoảng hai tuần... Đúng lúc có đoàn lái buôn từ Vaocleair đến."

"Gì cơ? Gia vị bắt đầu được phân phối rồi à?"

"Ừ, chuyện đó đã xảy ra từ khá lâu rồi. Ồ, nhưng vì có một số loại mà Hội lái buôn ở đây không kinh doanh, nên tui sẽ tìm nguồn riêng. Như vậy sẽ rẻ hơn."

Nhỏ này được thật đấy.

Có lẽ sau này sẽ trở thành một người vợ tốt chăng? Không, chắc là không. Cô ta chỉ có thể kết bạn với bụi ở góc phòng thôi, không thể làm vợ được đâu.

Tôi sẽ sử dụng những loại gia vị ở đây để thử nghiệm, và bắt đầu chính thức sau hai tuần... là sau khi cuộc thi kết thúc à? Ừm, đúng lúc lắm.

"Không biết cậu định làm gì, nhưng nếu tui giúp được thì cứ nói nhé. Tui sẽ hỗ trợ."

"Vậy... "

Đứng trước Regina, người đáng tin cậy, tôi nói điều mình muốn:

"Nhờ cô lo đội y tế của cuộc thi nhé."

"Vụ đó thì chưa biết được... Đông người như vậy..."

Cô...

Chiều hôm đó, tôi thề trong lòng rằng sẽ bắt cô ta làm việc đấy bằng mọi giá.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Gái này trừ cái đam mê sex joke ra thì cũng cute ác :)))
Xem thêm