Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)
Chương 126: Được trông cậy
5 Bình luận - Độ dài: 5,306 từ - Cập nhật:
"Ù ôi! Là cờ lãnh chúa phiên bản cuộc thi ăn nhiều!"
"Đỉnh quá!"
"Ố!? Tớ cũng trúng đồng rồi!"
"Tớ nữa, tớ nữa!"
Ánh Dương Quán hôm nay đặc biệt náo nhiệt.
"Chị đã niệm phép để các em trúng giải rồi~ Ufufu, hy vọng tất cả các em đều trúng~"
Ginette mỉm cười, phát cờ cho lũ trẻ rút thăm trong bữa ăn trẻ em.
Đương nhiên, tất cả đều là cờ lãnh chúa phiên bản cổ vũ cuộc thi ăn nhiều.
Tôi dự định sẽ để lũ trẻ cầm cờ này để cổ vũ.
Coi cái vẻ mặt hớn hở của Ginette khi biết chắc chắn mọi người sẽ trúng kìa... Thật sự, tại sao chẳng đứa nào nhận ra cơ chứ?
Nhóm các bà mẹ dường như biết hết rồi.
"Nè nè, Yashiro-san."
Một trong những bà mẹ trong nhóm gọi tôi.
"Quận chúng ta có khả năng chiến thắng cuộc thi không?"
"Cô có nhìn thấy cách Bertina ăn chưa?"
"Thấy rồi. Sơ thật phi thường!"
"Tôi cũng ngạc nhiên lắm. Không ngờ cô ấy lại có biệt tài như vậy."
...Biệt tài ư? Tôi nghĩ đó là "biệt bệnh" cơ.
"Nhưng mà, có Yashiro-san thì chắc chắn sẽ chiến thắng thôi."
"Hả? Tôi đâu có tham gia."
"Ôi không~ Yashiro-san mà tham gia thì chắc chắn sẽ dễ dàng chiến thắng đấy."
"Điều đó thì ai cũng hiểu."
Nhóm các bà mẹ cười khúc khích.
Họ lấy đâu ra niềm tin đó vậy?
"Khi có Yashiro-san, chúng tôi cảm thấy mọi thứ chắc chắn sẽ ổn."
"Nghĩ như thế nguy hiểm lắm đấy. Xin đừng."
"Fufufu, chính vì cái kiểu che giấu bối rối như vậy mà cậu được các bà mẹ yêu thích đấy. Đáng yêu quá chừng."
Đ, đáng yêu...? Làm ơn thôi đi.
"Lần này Yashiro-san vẫn tham gia điều hành chứ?"
"Vâng... cũng là do duyên phận."
"Vậy là chiến thắng đã được định sẵn."
Rốt cuộc niềm tin của họ từ đâu ra vậy?
"Nếu có lúc thua..."
Nhóm các bà mẹ tựa vào nhau, đồng đoạt nhìn tôi.
"""...thì là lúc thua sẽ có lợi hơn nhỉ."""
...Mấy bà này hoàn toàn hiểu sai rồi.
Những gì trông như tôi đã đóng góp cho sự phát triển của quận này chỉ là thuyết kết quả thôi. Tôi không hề có sự tự tin tuyệt đối.
Trong trường hợp tệ nhất, quận này có thể đã tiêu rồi đấy.
Nếu như tôi tranh cãi với Assunto và bị triệu tập đến trụ sở của Hội lái buôn thì chắc chắn sẽ chết.
Còn công trình thủy lợi, khả năng cao là những kiến thức nghiệp dư của tôi sẽ không có tác dụng.
Lần này cũng vậy.
Nếu xử lý không tốt, Quận 42 có thể sẽ trở thành thuộc địa của Quận 41.
Đừng nhìn tôi như thể tôi là thần linh.
"Đại Minh Thần Yashiro!"
"Xin hãy dẫn dắt Quận 42 đến chiến thắng."
"Chúng con đội ơn ngài~"
"Chẳng phải các người đang thờ Thần Tinh Linh sao!?"
Hơn nữa, thế giới này có "Đại Minh Thần" đâu?
Ma pháp Thông dịch Cưỡng chế cũng biết đùa gớm.
"Nếu muốn được phước, hãy chi tiền ở Ánh Dương Quán rồi về đi."
"Ôi không~, nếu ngài nói vậy thì phải ăn bánh ngọt mới được về."
"Phải đấy. Yashiro-san đã nói vậy thì không thể không ăn."
"Vậy thì sau bữa ăn, tôi sẽ dùng tráng miệng Short Cake."
"Tôi thì Mont Blanc."
Bọn họ dường như đang tận hưởng không khí của cuộc thi ăn nhiều.
Tôi cũng cảm thấy biết ơn vì họ hào hứng như vậy... nhưng Đại Minh Thần thì không.
"Onii-chan, xem cờ của Thần Tinh Linh đẹp chưa này!"
"Tất cả đều trúng giải!"
"Chuyện này chẳng phải nhiệm màu quá sao? Nhè, chẳng phải nhiệm màu quá sao?"
"Ờ, rồi rồi. Chẳng phải nhiệm màu chẳng phải nhiệm màu."
"Ơ?"
"Là sao?"
Tôi khiến đám trẻ đang nắm chặt lá cờ trúng giải và hò hét phải im lặng.
Đã có thỏa thuận giữa những người lớn là không nói chuyện liên quan đến "sức mạnh lãnh chúa" với lũ trẻ.
Nếu như chúng trở thành tín đồ cuồng tín của Lãnh chúa thì sẽ là vấn đề nghiêm trọng. Vừa phải thôi, chỉ vừa phải.
"Ngoan ngoãn ăn đi, mấy nhóc!"
"""Vâng!"""
Lũ trẻ vui vẻ xơi nốt bữa ăn trẻ em trong lúc cầm lá cờ.
...Chúng không chán à? Có lẽ tôi nên chuẩn bị nhiều loại bữa ăn trẻ em hơn.
"Ano... Yashiro-san"
"Hửm? Gì thế, Ginette?"
Ginette lén lút tiến đến gần và thì thầm vào tai tôi trong khi quan sát lũ trẻ đang hào hứng ăn bữa ăn trẻ em.
"Về bữa ăn trẻ em, chúng ta có thể tăng thêm vài loại nữa không?"
"Trùng hợp ghê. Tôi cũng vừa mới nghĩ đến điều đó."
"Thật ạ?"
Ginette trố mắt, rồi từ từ mi mắt của cô cong thành nụ cười.
"Quả nhiên Yashiro-san là người ân cần nhỉ."
"Cô cũng đang nghĩ đến điều tương tự cơ mà."
"Ufufu, chúng ta ăn ý ghê."
Cô ta có vẻ rất vui, cười toe toét.
Dù sao thì thực đơn phong phú hơn cũng là điều tốt mà.
...Không biết có làm được món cà ri trẻ em không nhỉ?
Cùng với lời hứa trước đây về việc dạy làm napolitan, lần này tôi sẽ dành thời gian để nghĩ ra các món mới.
"Chắc hẳn các bé sẽ rất thích. Những thực đơn do Yashiro-san nghĩ ra luôn rất được trẻ em yêu thích mà."
"Ý cô là, suy nghĩ của tôi như trẻ con?"
"Ufufu. Câu phản bác đó đúng là hơi trẻ con đấy nhỉ."
Ừm... Nhỏ này đã bắt đầu quen miệng rồi.
Nhưng mà... được kỳ vọng thế này thì hơi không hợp với tính tôi.
Tôi muốn đạt được mục tiêu một cách lặng lẽ, không thu hút sự chú ý của ai.
Thời gian thong thả trôi qua, lũ trẻ đã ăn hết bữa ăn, nhóm các bà mẹ thưởng thức bánh ngọt, và vào lúc tôi bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ, tiếng chuông kết thúc vang lên giữa trời chiều.
16 giờ. Sắp đến giờ kết thúc công việc.
"Ginette, lát nữa tôi đi gặp Umaro chút."
"Lát nữa ạ?"
"Tôi định nhờ ông ta tham gia cuộc thi. Hiện tại ông ta đang tá túc ở ký túc xá bên kia."
"Vậy à..."
Thời khắc hoàng hôn luôn khiến người ta cảm thấy buồn.
Nhưng tôi đã có kế hoạch.
"Tối nay chúng ta sẽ nấu lẩu."
"Lẩu ạ?"
"Ừ. Tôi đã mời Mormat và Delia rồi, nên chi phí nguyên liệu sẽ miễn phí!"
Chắc chắn sẽ có một nồi lẩu cá hồi ngon.
"Tôi mong chờ quá."
Nụ cười của Ginette quay trở lại.
Miễn là cứ sống náo nhiệt thế này, sẽ chẳng ai cảm thấy cô đơn.
"Giờ thì..."
"Ơ... anh đi ngay bây giờ ạ?"
"Hửm? Không, tôi đi vệ sinh."
"À, nhà vệ sinh ở phía trong kia ạ."
"Tôi biết rồi mà."
"Vì nó có trong sổ tay hướng dẫn của quán ạ."
Ginette cười khúc khích. Dạo này, cô ta có vẻ rất thích những trò đùa kiểu này.
"Ooooi, Yashiro! Ta mang rau đến rồi này!"
"Nhìn xem! Nhờ hạn chế đánh bắt mà tôi mới bắt được con cá hồi to chưa này!"
Mormat và Delia cùng nhau bước vào quán.
Đám này đến đúng lúc ghê.
"Ara, ăn chiều à?"
"Vậy thì chúng ta cũng phải về thôi."
Thấy Mormat và Delia, nhóm các bà mẹ thu dọn đồ đạc, lần lượt thanh toán và chuẩn bị ra về.
"Đồ ăn ngon lắm."
"Vâng. Cảm ơn ạ."
"Onee-chan, ngon lắm!"
"Ngon lắắắm!"
"Chị cảm ơn. Mừng các em đã trúng giải."
""Ưm!""
Dù đã xế chiều, lũ trẻ vẫn còn năng nổ. Chia cho ta chút năng lượng đi.
"Onii-chan! Bái bai!"
"Ừ! Tạm biệt mấy đứa."
"Hẹn gặp lại!"
"Cẩn thận nha!"
"Hẹn gặp lại!"
"Nhìn đường mà đi, té bây giờ!"
"Bái baiii!"
"Rồi rồi. Bye bye, bye bye!"
Lũ trẻ ồn ào rời khỏi quán.
Tôi đi vệ sinh được rồi nhỉ.
"Oi, Yashiro."
Mormat gọi tôi ngay khi tôi sắp đi.
"Gì thế? Tôi muốn đi trước mà? Tôi đã đăng ký rồi."
"Cậu muốn đi vệ sinh thì cứ đi đi..."
"Hửm?"
Mormat nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, rồi vẫy tay "Thôi, không có gì đâu."
Cái gì vậy chứ? Khó hiểu ghê.
Hay là quả nhiên gã muốn đi vệ sinh trước?
Nếu muốn đi trước thì cứ thẳng thắn nói ra, tô có thể nhường mà.
Tôi vào nhà vệ sinh, nhanh chóng giải quyết xong xuôi và chuẩn bị khởi hành.
Khi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, Mormat đang đứng ngay trước cửa.
"...Ecchi."
"Ông có nói thế tôi cũng éo vui đâu."
Con gái nói thế thì mới vui chứ... Gã này biến thái vãi...
"Nà, Yashiro."
Mormat - gã có sở thích muốn bị con gái mắng - nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.
"Cuộc thi ăn nhiều lần này... chúng ta sẽ thắng chứ?"
"Đừng hỏi tôi. Hỏi Delia ấy. Cô ta mới là tuyển thủ."
"Nhưng chính cậu là người chọn tuyển thủ mà?"
"Cho dù tôi không chọn, những người đó vẫn sẽ được chọn một cách tự nhiên thôi."
Top 4 không thể lung lay.
"Nhưng đó là những người cậu tin chắc có thể thi đấu mà?"
"...Gì vậy hả, Mormat. Muốn gây áp lực cho tôi à?"
"Không, không phải vậy. Nhưng mà..."
Mormat vỗ vai tôi một cái thật mạnh với vẻ mặt khó đoán chưa từng có.
"Tôi tin cậu đấy. ...Vào mọi thứ."
“Nhiều thứ” cái gì cơ?
Thấy gớm quá đi.
Tự dưng khó chịu ghê.
Họ đang định đẩy hết trách nhiệm cho tôi à?
Có lẽ nên thua to một lần cho họ sáng mắt ra nhỉ.
"Nồi lẩu cứ để bọn ta lo. Cậu về sớm nhé."
"Vậy thì để tôi đi sớm đi."
"Bọn ta sẽ chờ."
"Cứ ăn trước đi."
Vỗ nhẹ vào vai gã mặt cá sấu đang háo hức ăn uống, tôi tiến ra cửa.
Đứng gần đó, Ginette và Delia đang trò chuyện vui vẻ.
Ngắm ngực to của mỹ nữ quả nhiên dễ chịu hơn là trò chuyện với ông chú phiền phức. Nghĩ đến chuyện sắp đi gặp Umaro, tôi lại hơi nản...
"Có thể tôi sẽ gặp nhóm Magda ngay trên đường về, nên cứ ăn trước đi."
"Không. Chúng tôi sẽ chờ anh."
"Ăn khuya sẽ béo đấy?"
"Ư... D-dù vậy đi nữa, tôi vẫn muốn mọi người ăn cùng nhau..."
Hừm...
"Nếu quá 20 giờ mà tôi chưa về thì cứ ăn trước đi."
"Không."
Ginette mỉm cười nhẹ nhàng, vươn tay chỉnh lại cổ áo tôi và nói:
"Chúng tôi sẽ chờ Yashiro-san về."
Điều này cũng phần nào gây áp lực cho tôi.
"Vừa phải thôi chứ."
Tôi vỗ nhẹ đầu Ginette rồi định rời khỏi quán thì...
"Ginette... sao thế?"
"À... không... ơm..."
...Ginette khẽ nắm lấy vạt áo tôi.
Tay tôi vô thức lại muốn vuốt đầu cô ta.
"..........Ano..."
"Tôi sẽ sớm trở về mà."
"Hể..."
Tôi nhẹ nhàng bao lấy những ngón tay đang nắm vạt áo mình, từ từ hạ tay xuống.
"...Vâng."
Ginette bộc lộ vẻ mặt nhẹ nhõm, cuối cùng mỉm cười.
...Khó xử thật.
"Thôi, tôi đi đây."
"Vâng. Anh đi cẩn thận."
Tôi cố gắng mỉm cười, nhưng không tự tin lắm nên nhanh chóng quay mặt đi.
Khi tôi bước ra khỏi quán, Ginette theo ra tận bên ngoài và nói thêm một câu:
"Tôi sẽ làm nồi lẩu ngon."
"Ừ. Tôi đi đây."
Tôi vẫy tay, bắt đầu tiến về phía đại lộ.
...Khó xử thật đấy.
Gần đây... hay chính xác là từ đầu năm... dường như ánh mắt mọi người nhìn tôi đã bắt đầu thay đổi.
Khi đồng ruộng của Mormat được cải thiện nhờ vôi, khi đuổi được lũ côn đồ, và giờ là cuộc thi ăn nhiều... Mọi người đều nói một câu:
"Quả là Yashiro!"
...Quả là cái gì chứ?
Các người đang nghĩ "nếu trông cậy vào Yashiro thì chắc chắn sẽ ổn thôi" à...
Đừng có đùa!
Tôi chỉ là một kẻ lừa đảo.
Tôi đang ở đây để thu thập thông tin về thành phố này, để chuẩn bị một kế hoạch bí mật nhằm đánh sập cái gọi là "Tinh linh Thẩm phán", để tôi có thể thành công trong vai trò kẻ lừa đảo tại thành phố này...
"Chết tiệt..."
Có tên lừa đảo nào lộ mặt như thế này không cơ chứ?
"...Có lẽ đã đến lúc rồi."
Dù sao thì điều đó không có nghĩa là tôi phải làm gì ngay lập tức.
Nhưng tôi nghĩ việc cứ trì hoãn mãi với câu "để mai làm" thì không ổn.
"Khi có cơ hội..."
Nhưng chắc chắn là không phải ngay bây giờ.
Tôi vẫn còn việc phải làm.
Trước hết...
"Mau gặp Umaro rồi về ăn lẩu... như vậy là được.”
Không nhất thiết phải ngay bây giờ, nhưng rồi ngày ấy cũng sẽ đến. Tôi nhét điều đó vào trong lòng.
Chứ nếu tôi nghĩ đến nó, chắc chắn Ginette sẽ nhận ra.
Vì tuy cô ta có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại khá sắc sảo trong việc này.
----------------------
Tôi đi qua đại lộ lúc hoàng hôn, hướng tới bến xe ngựa. Và ở đó, tôi đã gặp một người không giờ đến.
"Ảra, Yashiro-san. Cậu đang đến Quận 41 à?"
Là Imelda.
Cô ta đang ngồi trong chiếc xe ngựa lớn dành riêng cho mình, ló đầu ra cửa sổ để gọi tôi.
"Nếu cậu không chê, chúng ta cùng đi nhé? Sẵn thực hiện lời hứa trước đây về buổi hẹn hò riêng."
Này, tôi đâu có hứa với cô...
“Hẹn hò đường đột thế này liệu có ổn không?”
"Không sao cả. Lời hẹn có thể được lập lại bao nhiêu lần cũng được mà. Đâu phải thứ gì đó cần phải giữ gìn cẩn thận."
Đúng là tiểu thư được nhiều người theo đuổi có khác.
Còn tôi thì sẽ suy nghĩ hết sức để tận dụng một lần hẹn, rồi cuối cùng lại để hết hạn mà chưa sử dụng.
Nếu như trước mặt tôi có "Phiếu bóp vú của Ginette" và "Phiếu sờ thớt của Estella", và chỉ được chọn một... tôi sẽ chọn cái hời nhất...
"Cậu quyết định thế nào?"
"Vậy, tôi chọn ‘phiếu bóp vú’!"
"...Cậu đang nói gì vậy? À, là chuyện vú nhỉ. Tôi hỏi ngớ ngẩn quá."
Vãi, còn tự trách mình ngớ ngẩn...
"Mời cậu lên xe."
"Cô cũng đến Quận 41 à?"
"Tôi thì Quận 40. Tôi đang về nhà cha."
"Vậy, tôi sẽ đi cùng cô một đoạn."
Người đánh ngựa bước xuống xe, mở cửa cho tôi.
Xe ngựa của nhà Imelda rộng rãi, nội thất thoải mái.
"Đây là thiết kế của Yambold-san đấy."
Yambold là số hai của tiệm xây dựng Torbeck. Dạo này tôi không gặp tên mặt ngựa đó.
"Yambold cũng làm việc khá tốt nhỉ."
"Vâng. Umaro cũng giỏi, nhưng các thiết kế của Yambold-san thường tinh tế, được các cô gái yêu thích."
"Chà... tên mặt ngựa đó tinh tế sao..."
Quả thực, bên trong xe, các thiết kế rất đẹp mắt và hữu ích.
Nếu thiết kế của Umaro "ấn tượng", thì của Yambold lại "mỹ lệ".
Torbeck có những thợ mộc giỏi thật đấy. Tương lai có vẻ sáng sủa.
"Torbeck sẽ ngày càng lớn mạnh."
"Chắc vậy. Ha ha. Coi bộ tôi đã bắt họ làm việc phi thường."
Vì chỉ với 640 Rb mà Guzuya đã quỵt, họ đã sửa lại toàn bộ quán ăn.
Cơ mà, sau đó tôi đã cho họ ăn đủ số tiền tu sửa, và còn cho nhiều thứ ngon hơn nữa...
"...Chuyện là như thế đấy."
Tôi giấu tên của Guzuya, kể cho Imelda nghe những chuyện xưa.
Cô ta không biết gì về quá khứ của chúng tôi.
Mà, cũng không có gì quan trọng cần phải biết.
Tôi chỉ muốn làm buổi hẹn vui vẻ.
Nhưng Imelda không hề vui. Thậm chí còn trở nên u ám.
Như thể bị say xe, gương mặt cô ta dần mất đi biểu cảm.
"S-sao vậy? Say xe à?"
"Yashiro-san. Có thể cậu sẽ nghĩ đây là lời trách móc, nhưng tôi hỏi cậu một câu được không?"
"Hở? Ơ-ờ... hỏi đi."
Một không khí nghiêm trọng toả ra từ Imelda.
Gì vậy, sao hôm nay ai cũng đeo bộ mặt nghiêm túc cả.
"Tôi có một đối thủ mà mình không muốn thua dưới bất kỳ hoàn cảnh nào. Cậu nghĩ đó là ai?"
"Ai ư...?"
Người mà Imelda xem là đối thủ thì chỉ có thể là ‘cô ta’ thôi.
"Estella phải không?"
"Không."
Trả lời ngay lập tức!?
"Một Đại diện Lãnh chúa chỉ có lõm là ưu điểm thì không xứng làm đối thủ của tôi."
Lõm hoá ra là một ưu điểm sao?
"Nếu không phải Estella, vậy thì là ai?"
"Umaro-san."
.....................Hả!?
"...Cô... chắc không phải để ý Magda đấy chứ?"
"Không! Tôi không có chút hứng thú nào đến đứa trẻ ngớ ngẩn đó."
"Tại sao là Umaro? Vị thế của cô và Umaro hoàn toàn khác nhau cơ mà?"
"Không. Umaro-san đang đứng ở rất xa phía trước con đường tôi phải đi."
Umaro ư?
"Gã... đang nhắm đến ngôi vị 'Nữ hoàng Vú to' ư..."
"Tôi không hề đi trên con đường đó!"
Sau khi trừng mắt với tôi vì sự tinh nghịch, cô ta vén lại mái tóc rối.
Ngay cả những cử chỉ như vậy cũng toát lên vẻ quý phái, quả nhiên cô ta là một tiểu thư chính hiệu.
Thế có nghĩa, con đường cô ta phải đi chắc hẳn là con đường tiểu thư.
"Yashiro-san. Cậu còn có nhớ câu mà cậu đã nói với tôi vào ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không?"
Lần đầu tôi gặp Imelda là khi đi gặp Javier để vận động thành lập chi nhánh Hội tiều phu ở Quận 42... Và câu tôi đã nói với Imelda lúc đó là...
"[Guhehe, nè em gái, em có bộ ngực khá đấy nhỉ]"
"Tôi không hề nhớ cậu có nói câu đó!"
"[Guhehe, muốn được kẹp vào ghê~]"
"Cũng không có câu đó!"
"Ơm... vậy thì... [Guhehe...]"
"Ngay từ ‘Guhehe’ đã sai rồi!"
Thực sự thì tôi có nhớ.
Nhưng... vì tôi đã nói khá khó nghe... nên hy vọng cô đừng nhắc lại...
"Cậu đã nói... [Hỡi tiểu thư Imelda xinh đẹp nhất thế giới! Hãy để kẻ hèn mọn này được chiêm ngưỡng gương mặt xinh đẹp của cô thêm lần nữa!]"
"Đúng là tôi có nói, nhưng không phải như thế!"
"[Thưa tiểu thư, hàng ngày cô đi vệ sinh như thế nào?]"
"Câu đó thì đúng là có nói thật! Giờ nghĩ lại thì quả thực là một phát ngôn cực kỳ tồi tệ! Nhưng không phải câu đó đúng không!? Có câu khác phải không!?"
Nhỏ này... trong tình huống này mà còn đùa giỡn, thần kinh cô ta có bị làm sao không vậy?
"Xin lỗi. Tôi ngại nhắc lại câu Yashiro-san đã nói... Bởi vì cậu đã chỉ ra quá chính xác mặt xấu của tôi..."
Tôi định nói "Vậy thì đừng nhắc", nhưng Imelda đã nói trước.
"[ Đối với linh vật chỉ có mỗi cái mã ngoài thì dành thời gian để chào hỏi và đưa tiễn là đủ rồi]."
Phải
Đó là câu mà tôi - vì Imelda làm gián đoạn cuộc đàm phán với Javier, hơn nữa còn chế giễu Quận 42 và Estella không thương tiếc - đã nói trong cơn tức giận. Câu độc địa mà tôi chắc rằng sẽ khiến cô ta tổn thương nhất.
Quả nhiên cô ta vẫn nhớ...
"Thực sự... nó đã đâm thẳng vào tim tôi."
"...Vậy à."
Tôi cảm thấy việc nói "Xin lỗi" ở đây có vẻ hơi kỳ cục.
Tôi luôn chịu trách nhiệm cho lời mình nói, và lúc đó tôi cảm thấy cần phải nói như vậy. Ít nhất là theo đánh giá của tôi.
"Nói thật... tôi đã rất khó chịu."
...Cô ta đang trách móc tôi thật!
Phải làm gì đây? Cứ xin lỗi trước?
Không, không được. Nếu khuất phục ở đây thì mất mặt lắm. Những lời từ miệng mình thì phải chịu trách nhiệm. Nếu tin rằng mình không sai, thì hãy ngẩng cao đầu bất kể ai nói gì.
"...Tôi đã khóc suốt ba ngày ba đêm."
"Xin lỗi! Tôi sai rồi!"
Tôi xin lỗi!
Hay để tôi quỳ luôn nhé!?
Làm ơn đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó!
"...Nhưng, dù sao đi nữa, tôi cũng đã làm những điều đáng bị chỉ trích."
"Ước gì cô nhận ra điều đó sớm hơn hai lượt..."
Trái tim tôi cũng đang rạn nứt không kém...
"Yashiro-san. Cậu sẽ nghe chứ? Về ước mơ của tôi."
"Ước mơ?"
"Vâng. Tôi muốn cậu nghe thật kỹ, và đừng cười. Chỉ riêng cậu thôi."
Đôi mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi.
Nhờ nỗ lực của đám nhóc hamster, con đường tới Quận 41 đã được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Do đó, xe ngựa không còn rung lắc, chỉ có tiếng bánh xe phát ra đều đặn.
Tôi phải nghe thật nghiêm túc nhỉ.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Imelda có biểu cảm như thế này.
Cứ ngỡ cô đang nói đùa khi bảo Umaro là đối thủ... nhưng gương mặt này lại hoàn toàn nghiêm túc, như một người đã quyết tâm điều gì đó.
"Tôi sẽ..."
Imelda tuyên bố trước mặt tôi.
"Hoàn thiện chi nhánh Hội tiều phu và trở thành một Chi nhánh trưởng xuất sắc!"
Đó có vẻ là một ước mơ hiển nhiên... nhưng tôi lại hơi bất ngờ.
Với thân phận là tiểu thư của Hội tiều phu, cô ta không cần phải bận tâm đến chi nhánh, chỉ cần ở trụ sở, kết thân với một chàng trai ứng viên kế thừa là cuộc đời cô ta sẽ an nhàn, có thể chơi bời như trước.
Thế nhưng, cô ta đang nói muốn tham gia công việc như một thành viên của Hội tiều phu.
Trở thành Chi nhánh trưởng không phải chuyện đùa hay ngang nhiên được.
Trông không giống một ước mơ hời hợt của một tiểu thư non nớt... Imelda nói với đôi mắt hoàn toàn nghiêm túc.
"Hiện tại nó vẫn chưa hoàn thiện, nhưng khi hoàn thiện, chi nhánh này sẽ trở thành một điểm then chốt quan trọng hơn cả trụ sở. Tôi muốn dùng bàn tay, trí óc và vẻ đẹp của mình để bảo vệ và phát triển nó."
Việc đề cập đến vẻ đẹp có nghĩa cô ta không hề muốn từ bỏ danh phận nữ giới.
Cô ta muốn đứng ở đỉnh của chi nhánh đó với tư cách là tiểu thư của Hội tiều phu.
"Hẳn sẽ có nhiều xung đột. Tôi có thể sẽ bị phỉ báng. Nhưng tôi muốn biến chi nhánh ấy thành cứ điểm tiều phu hàng đầu ở thành phố này... không, trên toàn thế giới."
Đó là một ước mơ xa vời. Thoạt nhìn có vẻ ngông cuồng.
Nhưng cô ta đã quyết tâm hướng tới nó từng bước một.
Cơ mà, tại sao?
Câu hỏi ấy được Imelda giải đáp với ánh mắt buồn bã.
"Tôi đã ganh tị. Không, đến bây giờ, tôi vẫn luôn ganh tị..."
"Ganh tị?"
Thở dài một cái, Imelda thay đổi giọng điệu.
"Vì cậu đang đến Quận 41 vào giờ này, nên chắc cậu đi gặp Umaro-san phải không?"
"Hửm? À, cô đoán đúng đấy."
"Bởi những người khác liên quan đến cậu sẽ quay về Quận 42 khi đêm xuống."
"Phải, suy luận rất xuất sắc."
Nếu muốn gặp Riccardo, hẳn phải là khoảng thời gian sớm hơn.
Tới Quận 41 vào giờ này, người duy nhất tôi có thể gặp chính là Umaro.
"Vì chuyện gì vậy?"
"À, tôi muốn mời ông ta tham gia cuộc thi ăn nhiều. Ông ta là nhân tài có thể trở nên siêu mạnh nếu được sử dụng đúng cách."
Tiềm năng tối đa của Magda vẫn còn là một ẩn số.
"...Ganh tị quá."
"...Hả?"
"Tôi ganh tị với Umaro-san từ tận đáy lòng."
Tôi không hiểu gì cả.
Cô ta đang nói gì vậy?
"Cô muốn tham gia cuộc thi ăn nhiều à? Thế thì vẫn còn suất tham dự..."
"Không phải."
Khép mi mắt, Imelda ngắt lời tôi.
Lúc nhắm mắt, vẻ kiêu ngạo của cô ta càng rõ hơn.
Khi mở mắt ra, một đôi mắt to, ấn tượng và mạnh mẽ nhìn thẳng vào tôi.
"Là cậu đấy, Yashiro-san."
"...Tôi?"
Hình ảnh của tôi trong đôi mắt to của Imelda đang tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Nếu tôi xin, cậu sẽ mời tôi vào cùng một sân chơi, cho tôi quyền đứng ngang hàng... nhưng ông ta, Umaro-san, thì không."
Những ngón tay trắng mảnh mai của Imelda, trông chỉ như để hái hoa, đang siết chặt. Móng tay cái đã ửng đỏ.
"Ông ta luôn được Yashiro-san lôi kéo. Lúc nào cũng vậy... luôn được cậu gọi. Umaro-san... được cậu trông cậy."
"Đó là... tôi chỉ lợi dụng ông ta một cách vô liêm sỉ thôi..."
"Chính điều đó khiến tôi ganh tị đấy!"
Imelda đột ngột nhổm dậy, áp sát tôi.
Xe ngựa lắc mạnh vì chuyển động đột ngột.
Tôi định đỡ Imelda đang mất thăng bằng, nhưng cô đã ngăn lại: "Không cần."
"Trước đây, tôi chỉ là một con người vô nghĩa, chỉ biết đòi hỏi và hưởng thụ những gì được ban cho... chẳng khác gì linh vật chỉ có mỗi cái mã ngoài..."
Imelda ngồi xuống trở lại, giữ thẳng lưng và thở dài một hơi nhẹ nhàng.
"Tôi sẽ hoàn thành xuất sắc vai trò Chi nhánh trưởng Hội tiều phu và chứng minh mình là một con người có giá trị. Trước đây, tôi chưa từng nghĩ đến tương lai như thế này... nhưng tôi nhất quyết phải thử."
Sau khi nói xong, vẻ mặt trở nên thanh thản hơn, Imelda quay sang tôi và mỉm cười.
"Tôi sẽ trở thành người mà Yashiro-san có thể trông cậy. Dù trên cương vị đối tác công việc hay một người phụ nữ, tôi nhất định sẽ làm được điều đó, bất kể phải mất bao nhiêu năm."
"...Tại sao là tôi chứ?"
"Còn phải hỏi sao?"
Imelda ngẩng cao đầu, nói bằng nụ cười tươi nhất.
"Bởi vì cậu là quý ông duy nhất mà tôi công nhận."
Cô ta nói điều đó một cách rạng rỡ, tươi sáng...
Không hề có một chút nghi ngờ nào, và hoàn toàn không nhận ra rằng tôi chẳng có giá trị gì cả.
"Vì vậy, trong cuộc thi lần này, phải thắng bằng mọi giá nhé! Nếu không xây được cổng thành, ước mơ... à không, hoài bão của tôi sẽ không thể thực hiện được!"
Trong đôi mắt cô ta chứa đựng một ý chí vững chắc, không thể lay chuyển.
Đây là ánh mắt của người có thể kiên trì theo đuổi niềm tin, nắm bắt ước mơ. Là ánh mắt của người có thể hoàn thành nguyện vọng và thay đổi cả thế giới xung quanh.
"Cảm ơn Yashiro-san đã lắng nghe. Tôi thực sự rất vui khi cậu nghe tôi nói."
"Vậy à..."
Chỉ có câu cụt ngủn như thế phát ra từ miệng tôi.
Thế này còn nặng nề hơn cả lời tỏ tình đấy.
Liệu tôi có thể gánh vác được suy nghĩ đã đặt cả cuộc đời vào đó không...?
Cộc cộc, có tiếng gõ cửa sổ phía ghế người đánh ngựa từ bên ngoài.
"Ảra, hình như đến nơi rồi."
Khi Imelda mở cửa sổ, ở đó là đại lộ Quận 41.
"Vậy, Yashiro-san. Giúp tôi chuyển lời chào đến lão cáo may mắn đó nhé. Nhân tiện, hãy nói với ông ta rằng 'Tôi sẽ không thua đâu'."
"Tự dưng nói vậy, làm sao ông ta hiểu được chứ?"
"Nếu không thể hiểu được, chứng tỏ khả năng hiểu biết của ông ta chỉ ở mức đó thôi."
"Vô lý ghê."
Khi tôi bước xuống xe ngựa, Imelda thò đầu ra cửa sổ và nói những lời cuối cùng:
"Từ khi gặp cậu, tôi cảm thấy rất vui. Tôi cũng sẽ trở thành người có thể khiến cậu nghĩ như vậy, ráng chờ đi. Thôi, chúc cậu một đêm tốt lành."
Xe ngựa chạy xa dần.
"..........Haa..."
Từ miệng tôi chỉ thoát ra một tiếng thở dài nặng nề.
Phải, nặng nề...
Các người kỳ vọng quá mức rồi đấy... Đánh giá cao tôi quá rồi.
Tôi chỉ là một kẻ lừa đảo, nói đến biệt tài thì có lý sự cùn, chứ đâu có đặc biệt như vậy...
Các người bị lừa hết rồi.
......Chết tiệt!
Giờ thì tôi lại phải đến ký túc xá mà Umaro đang tá túc để giải thích mọi thứ, thật là phiền phức!
"Aa! Nhanh cho xong rồi về nấu lẩu với Magda thôi!"
"Cho tôi đi với’s!"
Không biết là chủ ý hay ngẫu nhiên, Umaro xuất hiện thật đúng lúc.
Tỷ lệ câu Umaro của tôi thật đáng kinh ngạc. Câu gã này còn dễ hơn cả đối tượng dành cho người mới tập câu.
"Gặp nhau ở đây đúng là trùng hợp nhỉ, Umaro."
"Ôi vừa xong công việc, đang trên đường về’s. Đúng lúc đi ngang qua đây thì nghe thấy giọng của Yashiro-san’s."
Phải chi mọi thứ đều đơn giản như thế này.
Ai nấy đều suy nghĩ quá phức tạp. Hãy sống đơn giản hơn đi!
Dù tôi đã từng nói ngược lại...
"Nào, Yashiro-san. Bến xe ngựa ở bên kia, chúng ta cùng về thôi’s!"
Umaro nắm chặt tay tôi, khẩn khoản kéo về phía bến xe ngựa.
Gã muốn gặp Magda đến vậy sao?
"À, Umaro nè. Tôi có chuyện muốn nói với ông."
"Chuyện gì vậy’s?"
"[Tôi sẽ không thua đâu]."
"...Vụ gì cơ’s?"
"Khả năng hiểu biết của ông chỉ ở mức này thôi sao!?"
"Tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì cả’s!"
Ừ thì, gã vốn như thế mà.
Dễ lợi dụng là được.
Với lại ở bên cạnh ông ta, tôi không bị mệt mỏi.
"Ồ, xe ngựa đến đúng lúc quá’s! Nào, về Quận 42 thôi’s!"
Umaro hăng hái bước lên xe ngựa.
Gã chắc hẳn không hề nghĩ gì đến sáng ngày mai. Dù vậy, gã vẫn sẽ hoàn thành công việc một cách chính xác...
Tính ra gã cũng khá, được đánh giá cao ở nhiều nơi.
Có lẽ tôi cần phải điều chỉnh cách cư xử với gã một chút...
"À, đúng rồi. Ông là một trong những tuyển thủ của cuộc thi ăn nhiều. Ráng thi tốt nhé."
"Hả!? Tôi chưa hề nghe gì về vụ này cả’s!"
"Tôi vừa mới nói đấy thôi."
"Ôi! Yashiro-san lúc nào cũng thế này cả’s! ...Nhưng thôi, được rồi’s."
Gã trả lời một cách dễ dãi rồi nhanh chóng leo lên xe ngựa. Miệng hát những giai điệu vô nghĩa như "Lẩu ơi~ Lẩu ơi~, ăn lẩu cùng Magda-tan~", tâm trí gã đã bay về Ánh Dương Quán.
Ừm. Quả nhiên Umaro phải như thế này mới được.
Aa, thoải mái làm sao, cái cảm giác này.


5 Bình luận
ngon
ngon