Thức dậy ở thế giới game
Hòn đá diệt vong
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2 Học kỳ rắc rối.

Chương 3 Lời đồn ác ý (3)

2 Bình luận - Độ dài: 3,895 từ - Cập nhật:

Sau hàng giờ đồng hồ leo trèo, cuối cùng tôi cũng leo lên một khoảng rộng trên cây, tại đây tôi có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố Arades, một thành phố được quy hoạch một cách cẩn thận, đẹp đẽ nhưng vắng bóng sự sống, ở phía xa xa là một pháo đài khổng lồ với vô vàng tòa tháp cao, đó là học viện Arcartia nơi mà tôi sẽ gắn bó suốt 5 năm tới hoặc có thể là lâu hơn.

Ngồi đó và tận hưởng làn gió thổi qua người, tôi uống lấy một ngụm nước từ bi đông và nhìn lấy những gì đang xảy ra ở bên dưới, từ trên cao tôi có thể thấy Lapharen vừa đi vừa trò chuyện với Rosalia trong khi họ đang đi loạn hết cả lên vì bị thôi miên từ lúc nào chả hay, ở một bên khác tôi có thể thấy Sylvia đang ngồi thiền để kiểm soát lại mana trong người bản thân, nhìn cảnh tượng quen thuộc ấy tôi bất giác nghĩ về lý do tôi lại ở đây.

Tại sao tôi lại có mặt ở thế giới này? 

Ban đầu tôi chỉ nghĩ rằng đây là sự trả thù của Irina, vì vậy tôi đã tìm lấy cô ta để tìm kiếm câu trả lời.

Nhưng đó không phải Irina mà tôi biết.

Con khốn Irina mà tôi đã hành hạ trong quá khứ tàn nhẫn hơn Irina hiện tại rất nhiều, cô ta dù có yêu quý Rohan hay Helen đến mấy thì trước cái chết của họ thì cô vẫn sẽ giữ sự thù địch hướng về phía tôi, không có chuyện cô ta quỳ xuống mà cầu xin với vẻ khóc lóc.

Nhưng không vì vậy mà tôi bớt nghi ngờ cô ta, mà còn là do một biến số bất ngờ mà tôi chẳng ngờ tới.

Nghĩ về Eleris, cô ta là một kẻ không tồn tại trong trò chơi và là người trái đất giống như tôi, dù vậy việc cô ta không biết đến thế giới này “Học viện kỳ bí” mà thay vào đó là một tác phẩm tên “Hy vọng le lói” vì vậy tôi đã phần nào chắc chắn rằng Irina không phải kẻ đứng sau, mà thay vào đó cô ta chỉ biết điều gì đó sẽ xảy ra thôi.

Nhận thấy mặt trời đã vuông góc với mặt đất, tôi liền đứng dậy và tiến về giữa khoảng rộng trên cây, tại đó có một cây quyền trượng trông như một cành cây quấn lấy một viên ngọc màu xanh dương, tiến về phía nó một hình bóng mờ màu vàng bỗng dưng xuất hiện, nó mang hình dạng của một cô bé.

“Một linh hồn từ thế giới khác, ngươi tìm ta có việc gì?”

“Nếu những gì tôi biết là đúng thì cô, rồng vàng Redax, là một bậc hiền giả tự xưng là biết mọi bí mật của thế giới, vì vậy tôi đến hỏi cô một điều, tại sao tôi lại ở thế giới này.”

Redax trong hình dạng của một cô bé nhìn tôi với vẻ vô cảm, cô nhìn tôi như thể đang nhìn trực tiếp vào linh hồn của tôi. Cô ta là một thực thể khá bí ẩn trong game, dù chỉ còn là một linh hồn nhưng vì lượng kiến thức siêu việt của mình nên tôi mới phải tìm đến cô ta, kẻ có thể cho tôi một câu trả lời xác đáng nhất.

“Đổi lại cậu sẽ cho ta điều gì?”

“Thông tin về tương lai, như người có thể lấy được cây trượng đó là ai.”

“...”

Redax bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc.

“Từ lâu loài rồng chúng ta là những người bảo vệ thế giới này, chúng ta là những thực thể mạnh mẽ nhất và cũng là gần gũi nhất với thần linh, dù vậy bọn ta không thể chống lại số phận đã định sẵn.”

“Vì vậy cần những biến số bất ngờ để thay đổi nó đúng chứ?”

“Đúng vậy, có lẽ vì vậy những đấng tối cao đã triệu hồi cậu đến thế giới này.”

Nghe vậy tôi liền cảm thấy khó chịu, bởi trước đây tôi cũng đặt một câu hỏi y hệt như vậy cho cô ta về sự tồn tại của người chơi và đó cũng chính là câu trả lời của cô ta.

“Vậy họ không nghĩ rằng những biến số ấy còn đẩy thế giới này tới một số phận khác thậm chí còn tăm tối hơn à?”

“Nhưng còn cách nào khác không?”

Redax hỏi ngược lại, thấy vậy tôi cũng chỉ biết thở dài, bởi lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ cãi thắng con này trong một cuộc đấu lý.

“Thần linh cứu thế giới này vì mục đích gì, suy cho cùng họ cũng chỉ coi thế giới này như một trò chơi thôi.”

“Cẩn thận lời nói, một kẻ từ thế giới khác như ngươi thì biết cái gì.”

“Tôi biết nhiều hơn cô nghĩ đấy.”

Tôi dí sát mặt vào cô ta với ánh mắt hăm dọa, cô ta cũng bất giác nao núng mà nuốt nước bọt.

“Tên ngươi… Là gì.”

“Eden.”

Ngay khi tôi trả lời vẻ mặt nao núng của cô ta trở thành sợ hãi, thấy vậy tôi liền nhận ra cô ta biết điều gì đó mà liền nghĩ về “Học viện kỳ bí” ở chế độ online, nơi mà tôi có thể tự do làm bất cứ điều gì mình muốn mà gần như chẳng có tí giới hạn nào, như thể đó là thực tế vậy.

“Thời đại hỗn loạn, cô biết về nó đúng chứ?”

“Vâng, ngài Eden…”

Cô ta quỳ xuống trước mặt tôi với vẻ mặt kinh hãi vẫn còn giữ nguyên.

“Hãy kể về những gì cô biết về thời đại ấy.”

“Xin lỗi nhưng tôi chỉ biết một vài điều qua lời kể của những con rồng khác sống ở thời đại đó thôi, như sự xuất hiện của các hiệp sĩ bất tử và những huyền thoại như ngài, quỷ vương Eden.”

“...”

Nghe vậy tôi bỗng chốc cau mày, nhớ về thời gian chơi học viện kỳ bí ở chế độ online, thứ mà tôi vẫn chỉ coi là game và không quá coi trọng nó, vì vậy tôi đã làm vô số hành động có thể nói là vô nhân tính khi nhìn theo góc nhìn của cư dân nơi đây.

“Thổ long Dracas, thằng bé đó sống ra sao?”

Tôi bất chợt nhớ về con rồng tôi từng nuôi dưỡng trong quá khứ từ khi nó còn là một quả trứng, dù tôi cũng chỉ coi nó như NPC nhưng có thể nói cậu ta là sinh vật không phải người chơi mà tôi đối xử tốt nhất trong quá khứ.

“Ngài Dracas đã cách ly tận cùng lục địa với thế giới bên ngoài bằng một dãy núi tuyết từ hơn 500 năm trước, từ đó không ai biết ngài ấy làm gì nữa.”

Nghe vậy tôi bất giác thở dài, bởi lẽ Dracas dường như đã trông coi tòa lâu đài mà tôi đã xây trong quá khứ một cách cẩn thận từ khi nó còn nhỏ, với cái tính cách gắn bó quá mức của nó thì tôi cũng chẳng bất ngờ lắm nếu Dracas quyết định bảo vệ nơi ở của mình quá mức.

Nhưng vì lý do gì mà thằng bé cần phải cách ly nhỉ?

Nuốt câu hỏi ấy vào lòng tôi nhìn lấy Redax, người dường như chẳng dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Irina, con bé đó là chủ nhân phù hợp của quyền trượng toàn tri, còn giờ ngủ đi.”

“Vâng…”

Redax dần tan biến và chỉ còn lại cây quyền trượng, nhìn cây quyền trượng ấy tôi chợt nghĩ về Irina trong quá khứ, với chính cây quyền trượng ấy Irina mới có đủ kiến thức để phát triển bản thân đến mức có thể chiến đấu ngang sức với tôi, dù cho có muốn thì tôi cũng không bao giờ dùng được nó, bởi lẽ cây quyền trượng ấy chỉ có thể được sử dụng bởi một người mang dòng máu thần thánh như huyết thống thiên thần mờ nhạt trong người Irina.

Đứng nhìn lấy học viện Arcatia phía xa tôi bất giác nghĩ về những lần nó bị phá hủy trong quá khứ, lúc ấy tôi chỉ biết lang thang trên đống đổ nát của nơi tôi từng theo học, nơi chan chứa biết bao kỷ niệm của tôi và lặng lẽ rơi những giọt nước mắt tuyệt vọng trước cái kết không thể tránh khỏi.

Mà giờ mình leo xuống kiểu gì nhỉ?

Tôi nhìn lấy gốc cây phía dưới rồi mới nhận ra bản thân đã quên mất chuẩn bị công cụ leo xuống.

***

Sau hàng giờ chật vật với việc leo xuống thì trời đã tối từ lúc nào, với đôi tay và cơ thể đau nhức tôi cố lắm mới lết được về học viện, tuy vậy tôi quá mệt để lết đến căn tin nên quyết định sẽ ăn ở ngoài.

Trong một nhà hàng trong một con hẻm nhỏ ở gần Arcartia, nơi mà chẳng có ma nào lui tới do nằm quá sâu trong các khu phố cũ của khu dân cư, tôi với cái bụng rỗng tuếch đi vào một cửa hàng đang tỏa ra mùi thịt nướng làm kích thích sự thèm ăn của tôi, đó vốn không phải là một cửa hàng xa lạ với tôi bởi đây là tôi thường mua xúc xích để tích trữ trước mỗi lần phải lẩn trốn trong thời gian dài.

Ước gì mình không bị mất đi vị giác.

Nhớ lại vị của thứ xúc xích được làm ra ở quán này tôi bất giác chảy nước dãi.

Bước vào trong quán, chào đón tôi là một thiết kế quán ăn trông khá kỳ lạ bởi nó trông như một quầy bar nhưng thay vì bán rượu thì họ bán xúc xích vậy, trên tường thì treo đủ loại xúc xích, cùng với đó là những chai nước sốt đủ màu sắc.

Ở quầy phục vụ, quán còn có một bếp nướng than với ống hút khói ở phía trên, có thể thấy ông chủ quán trung niên đang ung dung nướng xúc xích ở quầy với một vị khách đang lặng lẽ thưởng thức lấy xúc xích trong khi trùm kín người bằng áo choàng học viên.

Dù vậy tôi chẳng quá bận tâm đến cô mà ngồi xuống cách vị khách ấy một cái ghế.

“Aiden! Tên khốn…”

Vị khách kế bên lẩm bẩm và cắn mạnh lấy cây xúc xích, nghe vậy tôi dù có chút khó chịu nhưng không để ý lắm bởi lẽ gần đây mọi người lan truyền khá nhiều lời đồn khó nghe về tôi, nhìn lên đống xúc xích được treo tôi liền chỉ vào một cái mà tôi khá thường ăn trong game.

“Ông chủ, cho thêm một dĩa.”

“Ông chủ, cho tôi một dĩa xúc xích nướng loại kia.”

Chúng tôi đồng loạt kêu lên, ngay tức khắc tôi liền nhận ra giọng nói quen thuộc, nhìn về phía nhau chúng tôi cùng lúc nhận thấy thân phận của đối phương, vị khách choàng khăn xanh ấy không ai khác là Helen, một kẻ phiền phức mà tôi chẳng hề muốn chạm mặt.

“Aiden! Tên khốn!”

Kích động, Helen ngay lập tức lao vào đấm tôi, dù hơi bất ngờ nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng chặn lấy mấy cú đấm vụng về của Helen, bởi lẽ cô chỉ là một cung thủ nên khó lòng có thể đấu tay đôi lại tôi.

“Ta đã làm gì ngươi! Mà ngươi đối xử với ta như vậy!”

“Ý cô là mấy lời đồn? Ta có làm gì đâu.”

Không thèm nghe lấy lời biện minh của tôi, Helen vẫn hung hăng đẩy tôi nằm ra sàn, ngay khi chiếm thế thượng phong cô ta liền cố đấm lấy tôi cho bằng được nhưng tất cả đều bị né sạch khiến vẻ mặt cô ngày càng bực bội hơn.

“Không phải là ngươi thì là ai! Ai đã bảo ta là sản phẩm do tai nạn? Ai đã nói ta là cục thịt thừa của Lowan! Chính ngươi đã nói điều đó vào đầu kỳ!”

“Ừ, thì tôi đã nói mấy lời đấy, nhưng tôi có phải là người lan tin đồn đâu con điên!”

Nói xong tôi vật ngược Helen nằm vã ra sàn, trước cảnh tượng chúng tôi vật lộn, ông chủ vẫn chỉ điềm tĩnh đặt những cây xúc xích thơm ngon nóng hổi lên đĩa, đồng thời tôi cũng đã khống chế được Helen nằm sấp dưới sàn với hai tay sau lưng, dù vậy cô vẫn không chịu khuất phục như thể một con thú dữ đang cố vùng vẫy để thoát khỏi khống chế vậy.

Thấy dáng vẻ dữ dằng ấy tôi bất giác nhớ về Iris xưa kia, lúc mới gặp thì cô ta cũng hung hăng y hệt thế này và đấm Paven như mẹ đánh con, vì quá yếu nên Paven khó lòng trả thù được cô ấy bằng cách đánh đấm vì vậy anh ta đã cố tìm lấy điểm yếu của Iris để đáp trả những gì Iris đã làm.

Thật không hiểu nổi sao hai đứa đó kết hôn được, lẩm bẩm trong lòng tôi nhìn lên một chai tương ở trên tủ, đó là một cái chai được gán nhãn là sữa nhưng tôi biết chắc nó không giống sữa một tí nào.

“Ông chủ, hãy đổ tương ớt lên dĩa của tôi, loại đặc biệt ấy.”

“Thằng biến thái! Tên bỉ ổi! Đê tiện nhà ngươi! Ta đã làm gì ngươi chứ đồ khốn! Sao ngươi đối xử với ta như này hả! Mẹ ngươi không dạy hay sao đồ thất học!”

Helen bắt đầu phun ra vô số lời chửi rủa khiến cả ông chủ vốn điềm tĩnh nãy giờ cũng cau mày, tôi thì có tai như điếc chẳng quan tâm đến việc cô ta nói gì mà cầm lấy cây xúc xích với đầy với lớp tương ớt màu trắng phủ lên nó và nhát thẳng vào cái miệng đang lèm bèm của Helen.

“Ngươi là đồ bỏ đi chỉ biết bám lấy một con lợn! Đồ- Ặc!”

“Ăn đi rồi nói tiếp.”

“Cay quá! Đừng!”

Helen nhai lấy cây xúc xích với cái mặt đỏ chót, dù vậy tôi vẫn không tha mà cứ dúi vào miệng Helen cây xúc xích được phết lớp tương ớt màu trắng, ở một bên chủ quán nhìn cảnh tượng ấy mà chẳng biết nói gì hơn.

Một lúc sau.

“Hức…”

Helen nức nở nhai lấy mấy cây xúc xích đã nguội của mình, mặt cô đầy nước mắt nước mũi và vết tương ớt màu trắng trên mặt, tôi thì vẫn ăn lấy mấy cây xúc xích được phủ lớp tương ớt màu trắng mặc cho cô ta có làm gì, bất chợt cô ta nhìn lấy tôi với vẻ mặt như thể vừa nhận ra điều gì đó sốc.

“Tại sao tương ớt lại có màu trắng chứ…”

“Thì cái này dùng để trêu là chính mà, nhìn nó trông giống sữa đặc để mấy đứa tưởng đó là sữa mà nếm.”

Tôi bình tĩnh giải thích rồi lau lấy vết tương dính trên mặt, thấy vẻ mặt ấy Helen không khỏi hoài nghi.

“Vậy nếu không phải ngươi thì ai loan tin đồn?”

“Salvina, cô ta là người loan tin đồn.”

Nghe cái tên quen thuộc Helen chết lặng, cô dường như chẳng tài nào nghĩ ra lý do tại sao Salvina lại làm thế với cô, bởi lẽ cô chẳng biết đến sự thù ghét mà Salvina dành cho cô.

“Tại sao chứ.”

“Đi mà hỏi cô ta ấy.”

Tôi không buồn giải thích tĩnh ăn lấy miếng xúc xích dính nước tương đặc sệt màu trắng, nhìn mặt tôi cô ta bỗng dưng cau mày và sờ vào miệng mình, bởi lẽ cô vừa nếm thử vị cay xé lưỡi của nó xong nên khi nhìn thấy tôi ăn thì đã vô thức làm điều đó.

“Ngươi không thấy cay à?”

“Thấy cay được thì tốt biết mấy, tôi bị mất vị giác rồi.”

“Tại sao ngươi lại bị mất vị giác?”

“Đào sâu làm gì?”

Dù tôi từ chối trả lời nhưng Helen vẫn không chịu buông tha.

“Thế tại sao ngươi lại ăn xúc xích? Chẳng phải nếu không cảm thấy vị gì thì ngươi ăn đại một miếng lương khô thôi chẳng phải đủ no rồi à? Lại còn tiết kiệm nữa.”

“Hỏi gì ngu thế? Cô không biết là ăn lương khô lâu ngày có thể dẫn đến thiếu dưỡng chất cần thiết à? À ừ, thì cô ngu thật mà, quên mất.”

“Cái gì cơ! Ngươi dám bảo-”

Tránh để cô ta lèm bèm thêm tôi liền nhét một cây xúc xích dính tương ớt thẳng vào miệng Helen để cô không hét lên, ngay tức khắc cô phun cây xúc xích ấy ra khỏi miệng với gương mặt đỏ chót thấm đẫm nước mắt, như thể hiểu cô đang cần gì chủ quán lập tức rót một ly sữa tươi cho cô uống.

Nhìn cảnh tượng ấy tôi bất giác nhớ đến Iris, lúc mới gặp cô ta thì cô cũng hay dễ nổi nóng như vậy, mỗi lần như vậy Paven đều nhét một đồ gì đó cay vào miệng cô ấy để ngăn những lời lẽ thô tục phát ra.

Bất giác tôi cảm thấy hơi tội lỗi vì dùng cách đó, tôi liền chỉ vào một dải xúc xích màu đen được treo trên tường trong lúc Helen vẫn đang lăn lộn vì cay.

“Cho tôi một dĩa xúc xích kia.”

“Đợi tôi 5 phút.”

Sau 5 phút thì chủ quán liền bày trước mặt tôi một dĩa xúc xích màu đen ngòm, mùi thì cũng không quá dễ chịu và thậm chí còn rỉ ra thứ nước màu vàng, dù trông tởm là thế nhưng đây thực sự là món xúc xích mà Helen yêu thích theo lời của Iris.

“Helen.”

“Gì!"

 

“Ăn cái này này.”

Khi tôi đưa cho Helen dĩa xúc xích thì cô liền bày ra vẻ mặt khó chịu trông thấy.

“Tại sao tôi lại phải ăn cái thứ kinh tởm này!”

“Cược không? Nếu cô thấy ngon thì cô sẽ làm theo một yêu cầu của tôi, còn nếu không thì tôi sẽ thực hiện một yêu cầu của cô, thế nào? Chơi không?”

“Sùy, ai mà thèm cá cược với một tên như ngươi chứ!”

Helen nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, thấy vậy tôi chỉ biết cười khẩy và ăn lấy một cây xúc xích trông kỳ lạ đó trong khi khiêu khích Helen, thấy thái độ ấy cô cắn răng vồ lấy cây xúc xích và nhai ngấu nghiến với chút miễn cưỡng, nhưng rồi vẻ mặt cô liền thay đổi chóng mặt, nó chuyển từ cau có sang mở to mắt vì ngạc nhiên, chẳng mấy chốc dĩa xúc xích ấy đã bị cô ăn sạch.

“Tôi thắng nhé.”

“Này! Nó rõ ràng không ngon!”

“Đừng có chối.”

Tôi cười chế giễu Helen, cô cũng chỉ nghiến răng bực bội nhìn tôi nhưng không còn vẻ thù địch trước đây nữa, thấy điều đó tôi liền mất hứng cười bởi lẽ nó trông quá giống Iris.

Hai người thật sự quá giống nhau.

Nuốt lời muốn nói trong lòng, tôi nhìn lên Helen đang nhìn dĩa xúc xích đã hết từ lúc nào với chút tiếc nuối mà nghĩ về những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, dù chuyện bị bắt nạt chẳng là gì với tôi nhưng với cô ấy thì nó sẽ khá khó khăn và thậm chí để lại một nỗi ám ảnh cho tới tận khi lớn lên.

Bất giác tôi nhớ về một lần mà Paven lỡ tay tát Iris, dù đã rất lâu nhưng vẫn nhớ lấy vẻ mặt sợ hãi ấy, dù đã qua vài năm và cô ấy đã chẳng còn gặp đám bắt nạt nữa nhưng nỗi đau về những lần bị bắt nạt ấy vẫn tồn tại trong cô như một sang chấn tâm lý.

“Được rồi, nghiêm túc nhé, cuộc sống sắp tới của cô không ổn tí nào đâu.”

“Ý ngươi là gì?”

“Nói sao nhỉ? Có thể cô cập nhật tin tức hơi trễ nhưng học viện giờ đang chia thành 2 phe rồi.”

Helen bối rối nhìn tôi với ánh mắt có phần ngây ngô, dù tôi thật sự muốn nói cô ấy trông ngu ngơ thế nào khi nhìn tôi nhưng vẫn cố kìm lại.

“Sắc lệnh của hoàng đế đã được ban, nhị hoàng tử Daniel Zelana và tam công chúa Rosalia Zelana sẽ đối đầu với nhau xem ai có xếp hạng tổng cao hơn thì người đó giành được ngai vàng, theo đó những nhà quý tộc ủng hộ phe nào sẽ bảo con họ ủng hộ và giúp đỡ hoặc cản trở phe đối thủ.”

“Nhưng mà tôi có ủng hộ phe nào đâu chứ!”

“Cô là nạn nhân của lợi dụng việc công trả thù cá nhân đấy, Salvina ở phe hoàng tử có vẻ không ưng ý với cô cho lắm nên đã lợi dụng phe anh ta để bắt nạt cô với lý do cô từng là đồng đội của Rosalia trong cuộc thi xếp loại.”

“Sùy! Lũ quý tộc khốn khiếp!”

Helen bực bội đập bàn, tôi thì chẳng mấy quan tâm mà nhớ lại khoảng thời gian mà bản thân trải qua sự kiện này trước kia, vốn đây là sự kiện tôi thường lợi dụng để ám sát các đối tượng mà tôi ghét hoặc cản trở kế hoạch của tôi rồi đổ lỗi cho bên kia, vì học viện đang khá hỗn loạn nên chẳng ai có thể điều tra được chân tướng vụ việc nên khá dễ để tôi hành động.

“Mà này! Ngươi ở phe nào!”

“Không phe nào cả, ai mà muốn kéo tên phiền phức đầy tiếng xấu như tôi về phe mình chứ?”

“He he, ai bảo ngươi gây quá nhiều việc xấu quá!”

Helen hả hê chê cười tôi, dù hơi bực nhưng sự thật là vậy, tôi chẳng phản bác được.

Mà tại sao con này giờ thân thiện thế nhỉ?

Tôi thật sự bối rối trước tình hình này, nhìn lấy Helen, tôi chẳng thấy đâu cái cô sẽ bắn vào tôi một mũi tên mỗi khi gặp mặt, luôn nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn và cái mồm luôn sẵn sàng sỉ vả tôi bằng những mọi lời lẽ mà cô có thể nghĩ ra.

“Ông chủ, cho tôi một chút tương ớt đặc biệt.”

“Nào! Đừng nhạy cảm vậy!”

Helen nhảy khỏi ghế với vẻ hoảng hốt ngay khi tôi gọi tương ớt, thấy thế tôi mới nhận ra cái cô này bị dính sang chấn tâm lý với loại tương ớt đó rồi.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

anh giai cũng ra dáng con người hơn rồi đó
Xem thêm