4 giờ sáng như đã hẹn tôi và Lapharen đã gặp nhau tại căn tin với cái dĩa đầy thịt như mọi lần. Tuy vậy vẻ mặt của cậu ta không mấy sáng sủa, như thể cậu ta vừa mới dẫm một cục phân trên đường đến đây vậy.
“Hai người đã đến gặp Eleris đúng không?”
“Vâng…”
“Tình hình thế nào?”
“...”
Lapharen nhìn tôi với ánh mắt bất lực.
“Cô ấy… Không nói được gì…”
“Hừm… Tạm thời kệ cô ta đi, nếu cô ta không vượt qua được thì cũng chẳng đối mặt với những chuyện trong tương lai, thay vào đó cậu tập trung hơn vào hiện tại đi sắp tới là buổi họp lớp sinh hoạt, ở đó lo mà làm cho tốt, à với cả tình hình giữa cậu và Rosalia thế nào?”
“Tiền bối dường như đã chấp nhận em, dù cô ấy vẫn hơi cảnh giác.”
“Hừm, tốt đấy, dù vậy đừng mù quáng làm theo cô ta, bởi cô ta là một kẻ lãnh đạo nhu nhược thiếu chính kiến nên hay đưa ra mấy quyết định sai lắm.”
Lapharen gật gù như thể đã hiểu, thấy vậy tôi ăn nốt miếng thịt trên dĩa của mình và nhìn ra phía cửa sổ, dù chỉ mới 4 giờ sáng nhưng đã có một đoàn học viên lớn đang di chuyển với những chồng tài liệu trên tay, họ là những trợ lý giáo sư, những người phụ giúp các việc vặt của giáo sư để nhận lấy trợ cấp cũng như điểm tín chỉ bổ sung.
“Mà lớp mình có ai nhỉ?”
Tôi thực sự tò mò và nhìn lấy lá thư được nhét qua khe cửa của ký túc xá của tôi, trên đó ghi số phòng là B-201, tức là phòng đầu tiên tầng 2 của tòa B, mà trong khi đó các phòng đầu tiên đều là của các học viên cấp S.
Thực sự kỳ lạ.
Tôi thầm nghĩ và nhìn lại lá thư trên tay, trên đó ghi những lời chúc từ học viện và hy vọng tôi sẽ trở thành một học viên tốt trong tương lai, đây luôn là mẫu mà học viện sẽ gửi cho mọi học viên trừ những thành phần đặc biệt như Rosalia hay Daniel, những hoàng tộc của đến chế.
Không hiểu tại sao tôi lại có một cảm giác khó tả khi cầm lấy lá thư này, bởi đã quá lâu rồi tôi mới đến trường như một học sinh, trong khi đó tôi đã là một giảng viên đại học khoảng đâu đó 7 năm chưa tính lúc tôi làm trợ giảng, vì lẽ đó khoảng thời gian tôi đứng trên giảng đường sẽ tương đương với những giáo sư của học viện hiện tại nên việc đi học lại nó thật sự khiến tôi có chút khó xử.
“Rốt cuộc mình phải học cái quái gì đây…”
Tôi lẩm bẩm trong đau khổ, nghĩ cái cảnh phải bước lên con đường học thuật lại từ đầu khiến tôi cảm thấy những gì mình làm trước kia thật vô dụng biết bao.
Trong khi đó Lapharen đang nhanh chóng ăn lấy dĩa thịt của mình như thể sợ tôi sẽ cướp lấy nó từ tay cậu ta. Thấy vậy tôi mới chợt nhớ ra là bản thân có một thứ cần đưa cho cậu ta.
“Này Lapharen, cậu nên học phép này.”
“Đây là sách phép?”
“Ừ, khác với các sách phép bình thường thì tôi chả rảnh mà đi giải thích nguyên lý, cấu tạo và mấy thứ linh tinh khác đâu, ta chỉ đi đúng vào trọng tâm là các cách mà cậu có thể sử dụng nó, cùng với đó là các biến thể để cậu có thể sử dụng trong các tình huốn nhất định.”
“Nhưng mà tiền bối, tại sao anh không dùng cách lúc trước?”
Lapharen hỏi với vẻ đầy lo lắng, như thể sợ rằng tôi sẽ tống cậu ta vào cái địa ngục đó thêm lần nữa vậy.
“Thế cậu biết phép con đường băng giá là gì chưa? Với cả cậu đã học nó chưa?”
“Con đường băng giá là một phép cấp 1, nó tạo ra một con đường bằng băng phía trước người sử dụng và em cũng chưa học phép đó.”
“Câu chưa học được phép là vấn đề đấy, dù cậu nhìn người khác thi triển bao nhiêu lần thì miễn là chưa học được phép đó thì thứ cậu có được có chăng cũng chỉ là kinh nghiệm đối đầu với người dùng phép đó chứ không phải cách sử dụng nó, với cả do bệnh bazack nên ta không thể dùng nhiều mana được, vì vậy ta cũng không thể thực hiện phép ảo ảnh lên cậu nữa, ít nhất là cho đến khi bệnh được chữa khỏi.”
“Vâng.”
Lapharen gật gù như đã hiểu và nhận lấy cuốn sách phép do tôi viết, với tâm trạng hứng khởi cậu ta đọc lấy cuốn sách với vẻ say mê, nhưng chợt khi cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ thì vẻ mặt cậu liền trở nên tối sầm.
“Có chuyện gì đấy?”
Tò mò tôi nhìn ra cửa sổ, đập vào mắt tôi là một chàng trai mặc áo choàng đen của giáo sư, anh ta có một mái tóc đỏ rực được chải chuốt cẩn thận, gương mặt thánh thiện như thánh nhân và đang nở nụ cười miễn cưỡng với những cô gái đang vây quanh mình, dù trông khá quen nhưng tôi chẳng bận tâm lắm mà nhìn lại cậu béo Lapharen của tôi, một cậu bé mập ú với cái đầu nấm màu xanh, mặt thì chẳng khác nào một con Orc với đầy mụn trứng cá trên mặt.
“Tiền bối… Làm thế nào để đẹp trai vậy…”
“Giảm cân trước đi rồi tính.”
Tôi ngán ngẩm nhìn lấy Lapharen.
***
Đi đến lớp sinh hoạt với tâm trạng chẳng mấy vui vẻ, vốn là nơi để tôi có thể quen lấy những người cùng cấp và là những người có thể là đồng đội hoặc đối thủ của tôi trong các cuộc thi phân cấp tới.
Bước vào lớp chào đón tôi là một loạt ánh mắt với đủ loại cảm xúc, bất ngờ, thù địch, tò mò và cả tôi cũng nhìn thấy khá nhiều gương mặt quen thuộc.
“Đây là phòng sinh hoạt của cấp S đấy, tên cấp A!”
Một gã với mái tóc vàng vuốt ngược tiến tới hét lên với vẻ mặt khinh bỉ, tôi thật sự cũng chẳng lạ gì tên này vì hắn ta khá khét tiếng trong các học viên năm 2, Dylan Rovenger, một kiếm sĩ xài cự kiếm với biệt danh tên cuồng chiến.
“Tôi được mời đến phòng này, đây là thư.”
Tôi vô cảm đưa lá thư mình nhận được cho Dylan, thấy vậy hắn ta liền giật lấy và thô bạo đọc lấy lá thư với cơ thể to lớn của hắn ta.
Trong lúc hắn ta đọc lấy lá thư thì tôi cũng nghĩ về những thông tin về hắn ta trong game, thành thật mà nói tên này với Aiden khá hợp cạ vì đều là những tên phản diện điển hình của năm 2, tuy vậy khác với Aiden vốn chỉ dùng lời lẽ để sỉ nhục người khác thì tên này lại dùng bạo lực để bắt nạt người khác.
“Hửm? Aiden? À thì ra mày là thằng khốn của lớp C đấy à?”
Ngay khi hắn ta nhìn thấy tên tôi trong lá thư, chỉ có như vậy thôi hắn ta liền ném nó đi như thể nó chẳng có giá trị gì.
“Này, ta chẳng biết làm thế nào mày lại được mời vào lớp này đấy, nhưng ta thật sự vui vì đó là ngươi chứ không phải tên thường dân nào đó đấy Aiden.”
Hắn vỗ vai tôi với một nụ cười trên môi, hắn ta thật sự tỏ ra thân thiện chứ không hề có ác ý nào cả, bởi lẽ tên này theo chủ nghĩa quý tộc thượng đẳng, coi quý tộc là sinh vật cao quý khác với thường dân bẩn thỉu, vì vậy hắn có vẻ khá hài lòng với tôi, một người vốn nổi tiếng là tên bắt nạt thường dân.
“Aiden…”
Ở phía sau anh ta là Rosalia, người đang đọc lá thư của tôi với vẻ mặt chẳng mấy hài lòng. Dylan tỏ ra khá hài lòng mà cười tủm tỉm trong khi nhìn lấy Rosalia, bất cứ ai nhìn lấy mặt tên này lúc này cũng sẽ mặc định hắn ta là tên phản diện độc ác đang chèn ép công chúa, nhưng đó là một suy nghĩ khá chủ quan.
Tên này không hẳn là xấu, chỉ là có tư tưởng hơi vấn đề do gia đình nhồi sọ.
Nhớ lại một bài viết trên cộng đồng, một người chơi nào đó đã tình cờ biết được tên Dylan này có tình tứ với một học viên thường dân năm nhất, tên đó quyết định theo dõi cặp đôi ấy cho đến cuối phần chơi và ghi lại câu chuyện của hai người như một chuyện tình lãng mạn, thực sự thì đó là một câu chuyện hài tình cảm đọc khá vui nên tôi vẫn nhớ cho đến tận bây giờ.
“Cả lớp chú ý, mọi người vào chỗ ngồi.”
Với một giọng nói điềm tĩnh vang lên thì mọi học viên đều chuyển sự chú ý từ tôi sang vị giáo sư vừa mới bước vào lớp, với gương mặt điển trai, mái tóc đỏ rực và đôi mắt màu hổ phách đặc trưng, dù không mang phong thái dữ dằng mà trông có vẻ cực kỳ hiền lành và dễ tính nhưng anh ta, giáo sư môn thảo dược học thực sự là chú của Helen, Ethan Lowan.
“Có vẻ đã có một vài xung đột liên quan đến việc Aiden tham gia lớp sinh hoạt của cấp S nhưng đó không phải là sai sót, sau khi họp và thảo luận thì các giáo sư đều thống nhất rằng Aiden Ludwig, xứng đáng được đãi ngộ như một học viên cấp S, dù vậy do vẫn còn nhiều nghi vấn liên quan đến khả năng của cậu ấy nên Aiden sẽ vẫn ở cấp A trong khi được đại ngộ và huấn luyện như một học viên cấp S chính thức.”
“Thưa giáo sư! Em phản đối.”
Một cô gái ngồi kế bên Rosalia liền giơ tay với vẻ bất bình.
“Học viên Celia, tôi có thể hiểu sự bất bình của Aiden khi cậu ấy được đặc cách, nhưng theo báo của ngài Gaven, người đã trực tiếp với nhà trường về vụ việc đánh cắp nước mắt của Latien thì Aiden là một người góp công lớn trong việc ngăn chặn Kassandra và đủ khả năng để trở thành học viên cấp S, chúng tôi cũng đã tiến hành điều tra sơ bộ tại hiện trường và cũng đã ghi nhận việc Aiden đã tham gia chiến đấu cùng với ngài Gaven, vì vậy hiệu trưởng đã ra quyết định đặc cách cho Aiden.”
“Nhưng mà cậu ta rõ ràng không mạnh đến vậy! Ở đây ai cũng rõ là cậu ta chẳng mạnh đến mức có thể đối đầu với quỷ nhân, trong khi đó đến cả những con quái vật do chúng triệu hồi còn khiến những người mạnh nhất năm hai phải chật vật!”
Trước lời phản bác của Celia mọi người đều tỏ vẻ đồng tình và nhìn lấy tôi với ánh mắt chẳng mấy hài lòng, Dylan ngồi cạnh tôi chỉ nở nụ cười tỏ ra thích thú với sự kiện này, anh ta nhìn vào mắt tôi như thể đang thăm dò ý định của tôi rồi bất chợt đứng dậy và đi thẳng về phía Celia.
“Cô nghi ngờ quyết định của nhà trường à? Celia? Cô nghĩ một thường dân như cô sáng suốt hơn những giáo sư của học viện Arcatia danh giá này à? Tại sao cô không nghĩ về lý do tại sao cậu ta lại có thể hỗ trợ ngài Gaven trong trận chiến, trong khi đó không một ai, kể cả công chúa đáng kính của chúng ta lại không làm điều đó trong khi vị hiệp sĩ của mình gặp nguy hiểm chứ?”
“Hừ…”
Dylan công khai nhìn Rosalia với ánh mắt khiêu khích, Celia cũng cứng miệng chẳng biết nói gì mà lặng lẽ ngồi xuống và nhìn lấy Rosalia với ánh mắt hối lỗi, như thể đang xin lỗi cô vì đã gây ra cho cô một rắc rối không đáng có, thấy vậy Rosalia nhẹ nhàng gật đầu và đứng dậy mặt đối mặt với Dylan.
“Dylan, anh đã từng học chung lớp với Aiden trước kia nên cũng phải hiểu, cậu ta không có đủ sức mạnh để đối đầu với quỷ nhân, vì vậy trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.”
“Tôi thừa nhận Aiden trước kia không đủ khả năng để đối đầu quỷ nhân, nhưng cô nghĩ một con người sẽ không bao giờ thay đổi sao? Ở phương bắc một đứa trẻ vô dụng vì để trả thù cho gia đình đã trở thành một cỗ máy tàn sát quái vật, một bà mẹ nội trợ cũng có thể trở thành tên đồ tể tàn sát không biết bao nhiêu tên cướp vì con mình, một người yếu đuối vẫn có thể trở nên mạnh mẽ nếu họ có đủ quyết tâm và động lực, chẳng có lý nào Aiden yếu đuối ngày nào lại không thể trở nên mạnh mẽ hơn được cả.”
Dylan vừa nói vừa nhìn về phía tôi với ánh mắt thích thú, dù việc anh ta đề cao tôi thực sự khá ngạc nhiên nhưng nếu xét đến tính cách của tên này thì cũng không lạ. Bất chợt một người khác đứng lên, đó cũng không phải một người xa lạ mà là Sylvia, người đã lặng lẽ quan sát mọi thứ ở một góc từ đầu đến giờ.
“Rosalia, có vẻ như cô không tin tưởng vị hiệp sĩ của mình cho lắm nhỉ? Hay là các hiệp sĩ của đế quốc không đáng tin cậy đến mức cả chính chủ nhân của họ cũng phải nghi ngờ họ?”
“Sylvia, cô nói vậy là có ý gì?”
Rosalia bày ra vẻ mặt rõ khó chịu trước lời phán xét của Sylvia, dù vậy cô không mấy bận tâm mà nhìn sang phía tôi bằng đôi mắt lạnh lùng thường ngày của mình.
“Trong vụ việc ngày hôm đó, tôi đã nhìn thấy ngài Gaven nhảy ra khỏi một nơi trên khán đài nên đã đến đó để xem thử và tại đó tôi đã tìm thấy Aiden đang nằm bất động trên khán đài, ban đầu tôi nghĩ cậu ta chỉ đang nằm đó vì quá sợ hãi nhưng sau khi mang cậu ta đến bệnh xá mới biết cậu ta đang kiệt sức vì dùng quá nhiều mana, đồng thời trên người cậu ta còn có vô số vết bầm tím.”
Thấy cái cách mà cô ấy dõng dạc kể về sự kiện hôm đó khiến tôi có chút cạn lời, bởi lẽ cô ấy đã kéo áo choàng của tôi và kéo tôi đi, mặc cho tôi bị va đập với cầu thang khiến lúc đến bệnh xá thì người tôi đã đầy vết bầm tím khiến mọi nhân viên y tế lúc đó còn phải sốc, vì nếu tôi là người bình thường thì tôi đã chết vì những chấn thương ấy.
Tôi thầm hối hận vì đã nhờ cô ta đưa đến bệnh xá.
“Được rồi mọi người, hãy tạm gác vấn đề của Aiden tại đây.”
“Vâng.”
Mọi người lần lượt ngồi xuống, Dylan thì đi về chỗ sau khi lẩm bẩm điều gì đó với Celia rồi ngồi xuống kế bên tôi, vẫn vẻ mặt kiêu căng điển hình của giới quý tộc tên đó nhìn tôi với vẻ khá hài lòng vì tình hình này.
“Aiden, mày đã chiến đấu khá căng đấy, mày đã đánh với tên quỷ nhân ấy như nào vậy?”
“Tìm sơ hở và tấn công, cố tạo cơ hội cho Gaven kết liễu.”
“Mày làm rạng danh quý tộc bọn tao đấy, hoàng tử dường như cũng khá hài lòng về điều đó.”
Tôi gật gù như thể coi trọng lời anh ta nói và quan sát lấy Ethan trên giảng đường.
“Được rồi, vì mọi người đã ổn định nên tôi sẽ thông báo vài điều đến với các em, do những vụ việc trước đó nên từ giờ học viện sẽ bắt đầu nâng cao an ninh, các quy định mà các em cần tuân theo bao gồm…”
Ethan bắt đầu kể về những quy định mà chúng tôi cần tuân theo, vì tôi đã nghe nó hàng trăm lần trong game nên tôi chẳng mảy may để ý đến nó, bất chợt tôi để ý thấy Sylvia đang nhìn chằm chằm vào mình, đúng hơn là bàn tay tôi, nơi tôi đeo chiếc nhẫn lòng tin.
Vậy là cô ấy đã nhận ra
Sylvia khá thông minh nên dường như đã suy ra được rằng món bảo vật thứ 3 bị mất tích đang nằm trong tay tôi, chiếc nhẫn lòng tin, dù vậy cô ta chắc hẳn không biết được rằng không có cách nào nhìn thấy hay trước đoạt lấy chiếc nhẫn ấy trừ khi tay đeo nhẫn tôi bị chặt.
Nghĩ về những gì sẽ xảy ra với cô ấy trong tương lai tôi biết rằng cô ấy đang theo đuổi 3 bảo vật bất tử để tìm kiếm con đường sống cho bản thân, thật sự thì nếu chiếc nhẫn này giúp cô ấy nhận được sự bất tử thì tôi sẵn lòng trao đi nó, nhưng trớ trêu thay nếu cô ấy thành công lấy được cả ba thì thứ chào đón cô ấy là một cuộc sống vô vọng chứ không phải sự giải thoát.
Mà sao tên này cứ nhìn mình vậy nhỉ?
Tôi nhìn sang Dylan đang ngồi nhìn chằm chằm mình nãy giờ với chút bối rối.
“Nhìn gì?”
“Tao tự hào về mày với tư cách là một người mang dòng máu Rovenger đấy Aiden.”
“Ý mày là gì?”
“Chà… Do mẹ mày đã bị con khốn thường dân ấy hãm hại nên mày không biết thì cũng phải, mẹ mày tên thật là Melina Rovenger, là chị của bố tao, vì vậy chúng ta có thể nói là anh em họ đấy.”
Nghe lấy thông tin bất ngờ ấy tôi liền nhìn lấy cậu ta với vẻ nghiêm túc.
“Kể rõ hơn đi.”
“Được thôi, vậy hẹn gặp mày ở căn tin trưa nay nhé.”
“Được thôi.”
Tôi nghiêm túc đồng ý lấy lời đề nghị của Dylan, đồng thời tôi lôi ra cuốn sổ tay của mình và ghi chú thông tin quan trọng ấy vào đó.
“Và thông báo cuối cùng, cái này không phải dành cho tất cả mọi người nhưng tôi cũng phải thông báo, vì có lẽ hầu hết mọi người ở đây đều dính vào, có thể hầu hết mọi người ở đâu đều đã biết, sắc lệnh của hoàng đế đã chỉ định ai là người có tổng thứ hạng cao hơn trong 3 kỳ tới sẽ là người thừa kế ngai vàng, các giáo sư sẽ không can thiệp vào những chuyện các em làm nhưng nên nhớ hãy biết giới hạn mà không gây ra những sự việc đáng tiếc.”
Mọi người đều im bặt trước thông báo ấy.


0 Bình luận