Thức dậy ở thế giới game
Hòn đá diệt vong
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2 Học kỳ rắc rối.

Chương 11 Tôi là Iris Lanova, hân hạnh được gặp mặt (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,423 từ - Cập nhật:

Ngồi trước cửa một nhà trọ ở Arades, tôi nhìn lấy khung cảnh trước mắt với chút khó tin, bởi lẽ tại đây tôi có thể nhìn thấy một khu phố trông rất chi là bình thường, một khu phố đẹp đẽ, sạch sẽ nhưng vắng vẻ, khác hẳn với cảnh tượng hoang tàn u uất ở những nơi khác.

“Tiền bối, tại sao ở đây lại trông bình thường như vậy?”

“Ờm, thì tao có làm phép ổn định mana ở trong khu vực nhà trọ nên mày không còn dính phép ảo ảnh nữa ấy mà, tốn cũng kha khá tiền mua đá mana đấy nhưng nếu không ổn định mana ở đây thì khó ngủ lắm.”

Aiden ở trong nhà trọ nói vọng ra, dù chẳng hiểu tại sao lại cần phải ổn định mana ở đây nhưng tôi cũng không để ý quá nhiều mà tập trung vào việc cần làm hiện tại. Tập trung mana tỏa ra xung quanh để hút lấy hơi ẩm trong không khí, những giọt nước li ti dần xuất hiện và dần tích tụ lại thành một quả cầu nước, tiếp đó tôi giảm nhiệt độ quả cầu nước lại và biến nó thành một quả cầu băng.

Không đủ.

Tôi thất vọng nhìn quả cầu băng của mình, một quả cầu băng hình cầu nhưng méo mó đủ chỗ và đục ngầu, khác hẳn quả cầu băng trong suốt như thủy tinh của tiền bối.

“Mình phải làm sao đây…”

Tôi thả quả cầu băng xuống và để nó tự tan trên đường với tâm trạng chán nản, không biết làm gì tôi triệu hồi ra một viên đạn ma pháp và bắn vỡ quả cầu băng.

“Mà đợi đã.”

Tôi chợt nhận ra điều gì đó và bắn một viên đạn khác, nhìn lấy quỹ đạo thẳng tắp của nó tôi mới nhận ra sai lầm của mình. 

Lại một lần nữa tôi tạo ra một quả cầu nước lơ lửng trước mặt mình, tiếp đó tôi điều khiển dòng nước xoay thành một vòng tròn thay vì cố giữ nó thành một quả cầu, tiếp đó tôi đóng băng nó lại và cuối cùng tôi đã thành công tạo ra một quả cầu băng tròn nhẵn mịn, dù nó vẫn còn đục ngầu nhưng trước sự tiến bộ rõ rệt này tôi không thể không cảm thấy vui sướng.

“Việc cố kiểm soát mana chỉ khiến nó càng dao động, vì vậy đừng cố giữ nó ở yên một chỗ, tốn sức bỏ bà, thay vào đó tạo ra một lộ trình cho mana chạy sẽ khiến nó ổn định hơn, đó là lý do ta bảo cậu cần làm ra một quả cầu băng nhẵn mịn.”

“Crack!”

Tiền bối bỗng chốc xuất hiện và lẩm bẩm ngay bên cạnh khiến tôi không khỏi giật mình mà làm rơi quả cầu băng xuống đất, dù vậy anh ấy không mấy bận tâm mà chỉ nhặt lấy mảnh băng đục ngầu với vẻ suy tư.

“Giờ thì học cách để quả cầu này trong suốt đi.”

“Vâng… Nhưng mà tiền bối lấy dây thừng làm gì vậy?”

“Để đi hỏi con nhỏ ấm dâu vài chuyện, với cả đừng ra khỏi khu nhà trọ hôm nay bởi nếu cậu bị lạc ở đây vào đêm trăng tròn thì sẽ gặp mấy thứ hơi lạ đấy, tao không muốn phải vác mày đi điều trị tâm lý đâu.”

“Vâng!”

Tôi hoảng hốt đáp, tiền bối thì vẫn chẳng mấy bận tâm mà vác cuộn dây thừng đi đâu đó.

Nhìn lấy bóng lưng tiền bối xa dần tôi bất giác nghĩ về lần đầu tiên gặp anh ấy, cái ngày mà tôi suýt trở thành quỷ và được trao lấy cơ hội trở thành pháp sư mạnh nhất năm nhất.

“Liệu mục tiêu của anh ấy là gì…”

Tôi không khỏi tự hỏi rằng tại sao anh ấy lại trao cho tôi sức mạnh, tại sao anh ấy lại cứu tôi, tại sao lại nhận tôi làm đệ tử, và hơn hết lời hứa mà anh ấy nhắc đến là gì.

“Tôi đến từ thế giới khác đúng hơn là tôi chết ở đó và tái sinh ở đây, trong cơ thể của Aiden Ludwig, tại đó tôi có một phương tiện giúp trải nghiệm một phiên bản của thế giới này trong một cơ thể khác, tại đó tôi là một học sinh của học viện này và tôi sẽ phải cố gắng tồn tại ở học viện này cho đến khi thế giới kết thúc, tôi không thể chết, cứ mỗi lần chết thì tôi sẽ quay về một ngày trước khi chết, nhưng một khi thế giới bị hủy diệt thì nếu tôi chết tôi sẽ quay về điểm bắt đầu, tức là lúc tôi nhập học với tư cách là học viên năm nhất.”

Nhớ lại lời mà tiền bối từng nói tôi không khỏi tự hỏi, rằng liệu tôi đã ở bên anh ấy bao nhiêu lâu, chúng tôi là gì của nhau và tương lai của tôi như thế nào.

Bỗng hình ảnh sơ Ren bị làm nhục trên bục thuyết giáo hiện lên trong đầu tôi, nghĩ về cảnh tượng ấy tôi không khỏi khó chịu, dù cho cảnh tượng ấy có là giả nhưng nếu tương lai mà tiền bối nhắc đến là có thật thì nó hoàn toàn có thể xảy ra, rồi tôi nghĩ lại bản thân lúc trước đã chịu sự sỉ nhục như thế nào từ đám bắt nạt, nhớ lại sự yếu đuối của bản thân đã khiến chính mình chịu biết bao thiệt thòi như thế nào tôi càng hiểu rõ hơn rằng nếu bản thân yếu đuối thì sẽ không thể ngăn chặn tương lai ấy.

“Mình cần phải mạnh hơn, để điều đó không xảy ra.”

Lẩm bẩm một mình tôi liền tạo ra một quả cầu nước hoàn hảo rồi đóng băng lấy nó, cũng như lần trước thì nó chỉ là một quả cầu băng đục ngầu, nhìn lấy nó tôi bất giác nghĩ về việc bản thân đã suýt bị quỷ hóa, trở thành một con người bị vấy bẩn bởi quỷ dữ.

“Liệu mình có cứu được cô ấy không?”

Nghĩ về những vụ việc gần đây tôi không khỏi lo lắng, bởi lẽ tiền bối nói chưa bao giờ sai, rằng dù có giúp thủ phạm không bị đuổi học thì cô ta cũng sẽ quỷ hóa.

Bản thân cũng là người suýt bị đuổi học và đều là thường dân nên tôi biết bị đuổi học đáng sợ như thế nào, thường dân như tôi vào được học viện nhờ có sự góp sức của cả thị trấn và nếu tôi bị đuổi học thì tất cả bọn họ sẽ quay ra chỉ trích, căm ghét hoặc thậm chí đánh đập tôi vì đã lãng phí số tiền khổng lồ họ bỏ ra để cho tôi nhập học.

Vì vậy tôi hy vọng, rằng bản thân có thể cứu lấy cô ấy, người mà tôi còn chưa gặp lần nào, để cô ấy không trở thành quỷ nhân, không bị người đời soi mói.

***

Sau hàng giờ leo trèo thì tôi đã thành công leo lên khoảng rộng trên cái cây bự chảng ở Arades vào đúng giữa trưa, lấy dây thừng tôi buộc vào một cành lớn rồi thả xuống để có thứ để mà đu xuống rồi nhìn sang bên cạnh mình, từ bao giờ một bóng mờ màu vàng trông như một cô bé đã xuất hiện và nhìn lấy tôi với vẻ mặt lo lắng.

“Ngài Eden… Ngài tìm tôi có việc gì không…”

“Hỏi vài chuyện thôi, với lại có gì mà lo dữ thế?”

“À thì…”

“Ta không phải quỷ vương tận thế như ngày xưa đâu, với cả đó cũng là biệt danh mà mọi người gọi ta cho vui thôi chứ ta chẳng ác đến mức bị gọi là quỷ vương.”

Redas vẫn không khỏi lo lắng mà chẳng dám nhìn lấy mặt tôi, thấy vậy tôi chỉ biết thở dài và chọc lấy má cô ấy bằng ngón tay bọc mana, giật mình cô ấy nhảy về phía sau và nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

“Ngài Eden!”

“Nào, chọc có tí thôi mà, ta không thích trẻ con thái quá như cô đâu Redax.”

“...”

Redax nhìn tôi với ánh mắt bối rối nhưng rồi cô ấy hiểu ra điều gì đó mà bóng hình cô bắt đầu nhiễu loạn, rõ ràng là cô ta đang hoảng loạn nên mới không giữ được hình dáng của mình.

“Ngài Eden! Tôi không phải như vậy!”

“Nào, ta biết tỏng cô thích trẻ con như nào, chẳng phải cô đã bắt chồng mình biến hình trở thành một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu để thỏa mãn ham muốn sao? À mà cô còn hay bắt cóc mấy con nhóc nhỏ nhắn như trẻ con đến đây đúng không? Dù gì cô cũng là bóng ma của Ara-”

“TÔI KHÔNG PHẢI KẺ ẤU DÂM!”

Cô ta đã hoàn toàn biến mất và trở thành một làn sương mờ màu trắng, dù vậy cô ta vẫn hét rất to trong đầu tôi qua thuật truyền âm khiến tôi không khỏi giật mình, mãi một lúc sau cô ta mới tạo lại hình dáng của mình và nhìn tôi với vẻ mặt hờn dỗi.

“Tốt hơn rồi đấy, nói chuyện theo kiểu bề trên bề dưới như kia không dễ chịu cho lắm.”

“...”

Cô ta không nói gì mà chỉ nhìn tôi với cái má phồng lên.

“Tôi đến đây hôm nay có vài chuyện cần hỏi, chủ yếu là có bao nhiêu ghi chép về thời đại hỗn loạn và chúng nhắc đến điều gì?”

“...”

Redax không trả lời và nhìn lấy học viện Arcatia như thể đang cân nhắc điều gì đó.

“Ngài có biết lời tiên tri được những người ở thời đại diệt vong để lại không?”

“Không.”

“Ngài không biết cũng phải, bởi lẽ sau khi ngài biến mất đã có một lời tiên tri, rằng khi ngài, quỷ vương tận thế xuất hiện thì ngày đó cũng chính là ngày mà thế giới chỉ còn lại đống tro tàn, sự sống sẽ biến mất, bầu trời không còn một bóng mây, không còn một cơn mưa nào trút xuống, biển sẽ bị độc tố ô nhiễm, những sinh vật của địa ngục sẽ lang thang khắp nơi tìm lấy và giết tất cả những sinh vật còn sót lại…”

“Hừm… Đúng là ta biết sẽ có tương lai đó, nhưng ta chắc chắn chẳng rảnh đi hủy diệt thế giới đâu, dù có vài quỷ vương khác đi tận diệt sự sống thật nhưng chắc chắn chúng không phải quỷ vương tận thế.”

Redax nhìn lấy tôi một lúc rồi lắc đầu bất lực, có lẽ cô ấy chẳng tin lấy tôi một lời hoặc cô ấy chẳng thể trả lời câu hỏi của tôi.

“Tương lai không thể đoán trước được, loài rồng hay thậm chí là thần thánh cũng không thể đọc lấy tương lai của những kẻ đến từ thế giới khác.”

“Vẫn là câu chuyện về người được chọn từ thế giới khác nhỉ? Xem nào, vì cậu là người từ thế giới khác nên chỉ có cậu mới có thể thay đổi lấy tương lai? Cô định nói như vậy phải không?”

“...”

Redax im lặng nhìn tôi với chút lo lắng, thấy thế tôi cũng mới nhận ra mình hơi tọc mạch mà lỡ lời làm cho cô ta sợ.

“Muốn nghe kể chuyện không? Redax?”

“Nếu đó là ý ngài…”

Tôi và Redax ngồi xuống rồi nhìn lấy học viện ở phía xa, nơi mà tôi đã gắn bó không biết bao nhiêu lâu, nơi mà tôi học lấy những điều cơ bản nhất và cũng là nền tảng của tôi sau này, bất giác tôi nhớ về những ngày đầu tôi bước chân tới nơi đây, cái ngày tôi vẫn là một thanh niên hoạt bát và hiền lành.

Rồi tôi nghĩ về Eleris, một người cũng lần đầu trực tiếp trải nghiệm thế giới này, một cô gái năng nổ và cực kỳ dứt khoát, nhưng cũng cực kỳ ngây thơ giống như tôi lúc trước.

“Lần đầu tiên tôi đến với thế giới này, tôi cứ ngỡ như đây là mơ, mọi thứ ở đây đều mới mẻ với tôi, mana, phép thuật, kiếm khí, những học viên bay lượn trên bầu trời với những chiếc chổi và những khinh khí cầu khổng lồ…”

***

“Lần đầu tiên tôi tỉnh dậy ở thế giới này thì tôi là một đứa trẻ, một đứa trẻ sơ sinh còn không thể phát âm đúng nổi một từ, lúc đó tôi nhìn thấy bố tôi, một nam tước vùng quê, mẹ tôi là một kiếm sĩ… Họ đặt cho tôi cái tên Eleris Liona với gương mặt hạnh phúc như thể tôi là một món quà do thần thánh ban tặng.”

Eleris vừa kể vừa nhìn lấy tách cafe trên tay, ở phía đối diện 3 người Rohan, Irina và Helen cũng đang lắng nghe câu chuyện của Eleris một cách chăm chú.

“Lúc đó tôi không hiểu gì, tôi bối rối bởi lẽ chỉ mới một giây trước tôi đã bị một chiếc xe tải đâm, nhưng rồi tôi hiểu ra rằng tôi đã được trao một cơ hội mới, một cuộc sống mới, nhưng tôi lại không biết mình phải làm gì cho đến khi mọi người đề cập đến việc trong lãnh thổ vừa có người trúng tuyển nhập học Arcatia, một nơi mà tôi không thể nào không biết, bởi lẽ đó chính là tên học viện mà tôi đã đặt.”

“Cái câu chuyện lố bịch gì vậy?”

“Helen… Để cậu ấy kể hết đã…”

Irina vội chặn miệng Helen để cô không nói thêm bất kỳ lời nào, thấy vậy Eleris bỗng nở một nụ cười ấm áp.

“Đúng thật là câu chuyện của tớ có hơi khó tin nhưng nó là sự thật…”

Helen vẫn nhìn Eleris với vẻ mặt cau có, cô dường như chẳng tin lấy một lời Eleris nói. Dù cho Helen chẳng tin lấy cô một lời nhưng Eleris dường như không mấy để tâm mà nhìn lấy bọn họ với vẻ mặt lo lắng.

“Học viện Acartia là bối cảnh chính trong bộ tiểu thuyết mà tôi đã viết, tôi biết những gì sẽ xảy ra ở đó, những ai sẽ chết và những ai sẽ trở thành anh hùng… Nhưng trên tất cả, thế giới sẽ diệt vong và việc tới học viện là cơ hội duy nhất để cứu lấy nó, vì vậy tôi tin rằng việc cứu lấy thế giới là nhiệm vụ của mình nên đã quyết tâm đến được đây.”

“Tại sao cái học viện chết tiệt này lại liên quan đến sự tồn vong của thế giới? Chúng ta có thánh kiếm, hoàng đế và cả đại pháp sư, tại sao lại để mấy đứa nhóc như chúng ta đi cứu thế giới?”

“Bởi vì các cậu sẽ là anh hùng tương lai, Helen, các cậu chính là những nhân vật chính của câu chuyện ấy và sẽ là trụ cột của thế giới trong tương lai, vì vậy tôi có nhiệm vụ là giúp đỡ các cậu trên hành trình ấy.”

“Cái gì cơ?”

Helen đỏ mặt tỏ rõ sự bối rối trước việc bản thân trở thành trụ cột của thế giới trong tương lai, Rohan và Irina ngồi kế bên cũng bối rối không kém. Nhưng rồi Helen bắt đầu mơ mộng, cô tưởng tượng bản thân với cây cung bằng vàng trong tay đang dẫn dắt hàng ngàn người mà không khỏi xấu hổ, Rohan thì nghĩ bản thân trở thành một lão già đang ngồi đục đẽo mấy bức tượng cô gái bán khỏa thân với một Rohan nhỏ ngồi bên, còn Irina thì đơ ra đó chẳng nghĩ được gì.

“E hèm… Cậu kể chi tiết hơn đi? Bọn mình sẽ trở thành gì trong tương lai?”

“À thì… Helen sẽ trở thành người dẫn đầu quân kháng chiến chống lại các vương quốc suy đồi, Rohan trở thành thánh kiếm và có rất nhiều đồ đệ còn Irina, cậu ấy sẽ trở thành thánh nữ kế nhiệm và cả Salvina nữa, cô ấy sẽ trở thành chủ tịch hội đồng pháp sư và lãnh đạo các pháp sư chống lại các thế lực tà ác.”

“Tại sao con khốn đó lại trở thành chủ tịch hội đồng pháp sư được chứ!”

Helen bực bội nói khi nghe đến cái tên Salvina dù ngay phút trước cô còn đang mơ mộng về tương lai của mình.

“À thì… Tôi cũng không rõ lắm, do câu chuyện mình đang viết đến đoạn các cậu tốt nghiệp rồi bí ý tưởng… Nhưng mà mình cũng không chắc chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai do có một người đến từ thế giới khác, đúng hơn là quỷ vương xuất hiện.”

“Ý cậu là tên khốn đã giết tôi? Hắn ta cũng là người từ thế giới khác?”

“...”

Eleris im lặng với vẻ mặt cay đắng rồi nghĩ đến cảnh tượng Helen chết trước mặt mình, rồi cô nghĩ đến Aiden, người vừa mới trách mắng cô mấy hôm trước để vực dậy tinh thần cho cô.

“Mình không chắc nữa… Nhưng tôi chắc chắn hắn ta đang cảnh cáo mình, bởi vì tôi đã giết chết Aiden mà không hề suy nghĩ gì… Mỗi hành động của tôi đều có thể mang lại tai họa không thể đoán trước hay phước lành mà tôi hằng ao ước, chính hắn ta đã cảnh báo tôi điều đó bằng cách giết các cậu trong không gian ảo ảnh…”

“Mà đợi đã, chẳng phải Aiden vẫn còn sống sờ sờ đó sao?”

“Đó không còn là Aiden mà các cậu biết trước đó nữa, tôi không biết hắn ta đã trở thành gì nhưng đó chắc chắn không phải Aiden đã bắt nạt các cậu…”

“...”

Mọi người đều im lặng như thể đang hồi tưởng lại về những sự kiện gần đây, đặc biệt là Helen người đã tiếp xúc gần với cậu ta gần đây dường như cảm nhận rõ ràng về sự thay đổi đó nhất.

“Tên đó không còn gọi tôi là đồ máu lai nữa… Chắc điều đó đúng thật… Mà này Eleris, đại khái thì tôi cũng hiểu chuyện của cậu rồi, nhưng để cho chắc cú thì cậu biết hung thủ vụ việc lần này là ai đúng chứ? Nếu đó thật sự là kẻ mà cậu nói thì tôi tin cậu.”

“Cảm ơn vì đã trao cho mình cơ hội Helen, với cả trong vụ việc lần này chúng ta không thể cứ biết hung thủ mà ra tay bắt được, bởi chúng ta không có chứng cứ và cô gia gian xảo lắm, vì vậy mình muốn các cậu hợp tác với mình vào ngày mai để chúng ta có thể bắt cô ta ngay tại trận, bởi nếu chúng ta không bắt cô ta nhanh thì sau nạn nhân thứ năm, người bị đánh vào ngày mai thì sau đó sẽ có người mất mạng.”

Eleris nói với vẻ kiêng quyết, Helen cũng thận trọng nhìn lấy cô.

“À, ờm… Tớ ăn cái bánh này được chứ?”

Rohan chỉ vào cái bánh được đặt trên bàn với vẻ ngượng ngùng, Eleris thì chẳng ngạc nhiên lắm với câu nói ấy mà chỉ nhẹ nhàng đẩy dĩa bánh quy về phía cậu ta, ở bên cạnh Helen đang nhìn với ánh mắt ngán ngẩm còn Irina lại dán mắt vào cái bánh với miệng chảy nước dãi.

Tên này thực sự sẽ trở thành thánh kiếm?

Cái bánh đó chắc ngon lắm…

“Cậu ăn đi Irina, cái bánh này hợp với cậu hơn.”

Eleris đưa cho Irina một cái bánh kem vị dâu với nụ cười hiền hậu, dù ngại nhưng Irina vẫn ăn lấy cái bánh như thể đó là món ngon nhất trần đời, nó ngon đến nỗi cô rơi nước mắt, trước cảnh tượng ấy Helen bất giác cảm thấy rợn tóc gáy.

Con nhỏ này có biết chuyện mình thích ngủ khỏa thân không!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận