Thức dậy ở thế giới game
Hòn đá diệt vong
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2 Học kỳ rắc rối.

Chương 2 Lời đồn ác ý (2)

0 Bình luận - Độ dài: 3,185 từ - Cập nhật:

Cùng Lapharen chúng tôi đến trước cổng của học viện, do hậu quả từ vụ việc xảy ra ở sân vận động nên học viện đã bị phong tỏa một thời gian để điều tra, bây giờ là thời điểm lệnh phong tỏa được dỡ bỏ nên có rất đông học viên đang đứng chờ để có thể được ra ngoài nhanh nhất có thể.

Đứng trong đám người ấy cùng với Lapharen tôi liếc nhìn sang cô gái đang đứng kế bên Lapharen với chút khó chịu, với mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh lam, gương mặt sắc sảo khó đoán, cô là một nhân tố khá nguy hiểm nhất là ở thời điểm nhạy cảm như thế này.

Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Tôi lẩm bẩm trong lòng khi nhớ đến Helen đã đuổi theo tôi trước đó, vốn con nhỏ đó dễ đối phó hơn so với Salvina do cô có một tính cách khá nóng nảy và bộc trực, tập trung công kích chứ không đào sâu vấn đề.

“Lapharen, có vẻ cậu vẫn chưa tìm được hướng đi cho mình nhỉ?”

“Ý cậu là gì?”

“Này.”

“Sắp tới sẽ có một biến động lớn, nhị hoàng tử và tiền bối Rosalia sẽ chính thức bắt đầu cạnh tranh ngai vàng.”

Lapharen khó chịu nhìn Salvina, tôi thì dù cố gào kiểu nào thì Salvina vẫn bơ đẹp tôi mà nhìn lấy Lapharen với vẻ mặt đầy toan tính.

“Cậu là thường dân nên cậu không biết cũng đưa nhiên, hoàng đế vừa ban sắc lệnh hướng đến công chúa và hoàng tử rằng, trong 3 học kỳ tới, nếu ai có thứ hạng trong bảng xếp hạng tổng cao hơn thì người đó sẽ có quyền thừa kế ngai vàng.”

Vừa nói Salvina vừa chỉ vào những người đang đứng trước cổng, dù họ đứng trông có vẻ hỗn loạn nhưng nếu nhìn kỹ thì dường như họ đang chia làm 2 nửa với một ranh giới rõ rệt, giữa lằn ranh ấy là Rosalia và một cậu trai đang đứng đối mặt nhau.

Với mái tóc vàng ánh kim được chải chuốt kỹ lưỡng, đôi mắt híp cùng với nụ cười bí ẩn trên môi, anh đứng một cách nghiên ngang trước Rosalia, người đang nhìn anh với vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt.

“Học viện sẽ chia làm 2 nửa, một phe ủng hộ tiền bối Rosalia và một phe ủng hộ nhị hoàng tử Daniel Zelana, cậu sẽ chọn phe nào?”

“...”

Lapharen im lặng nhìn cuộc đối đầu của hai anh em nhà họ, tôi thì chẳng mấy để ý lắm bởi đây là một sự kiện tôi đã trải qua khá nhiều lần, rồi chợt tôi để ý lấy người đang đứng kế bên hoàng tử, Sylvia cô cùng với hoàng tử Daniel như tạo thành một cặp đang đứng đối đầu với Rosalia và tỏa ra một khí chất áp đảo.

Dù nhìn thì Rosalia có vẻ thất thế khi có rất nhiều quý tộc đế chế cùng với cả công chúa của Randell ủng hộ hoàng tử, nhưng nhờ cái danh tiếng tốt mà cô gây dựng thì những thường dân, những người không biết tí gì về cuộc đấu đá chính trị của hai người tham gia phe công chúa vì tính cách của cô thì thế trận sẽ dần cân bằng.

“Những thường dân sẽ chọn Rosalia thôi, đường nào chẳng vậy.”

Tôi lẩm bẩm với vẻ bất cần, Lapharen dường như cũng đã quyết định xong và nhìn lấy Salvina.

“Tôi sẽ theo phe công chúa.”

“Tiếc thật đấy, tôi ở phe hoàng tử, dù tôi cũng biết ơn công chúa nhưng tôi không muốn ở bên phe yếu hơn đâu.”

Salvina nói một cách thoải mái rồi liếc sang tôi.

“Còn ngươi chắc cũng ở phe ngài ấy nhỉ?”

“Thôi cho tôi nhờ.”

“Mừng là vậy, chẳng ai chào đón ngươi đâu, Aiden.”

Nói xong Salvina lấy ra một tấm giấy gì đó và đưa cho Lapharen.

“Vì cậu đã thắng nên đây là tờ séc trị giá 100 đồng vàng, cứ đến ngân hàng Valeria để đổi.”

“À, ừ…”

Lapharen cẩn thận cất tờ séc vào trong túi một cách cẩn thận, như thể sợ ai cướp lấy nó thì cậu còn kẹp nó giữa hai cuốn sách trong túi cậu ta. Ở một bên Salvina đã rời đi, còn tôi và Lapharen lặng lẽ nhìn cánh cổng đợi chờ bảo vệ mở nó ra.

“Giờ chúng ta sẽ đi đến Arades, có vài thứ ta cần làm ở đó.”

“Vâng…”

Khi cánh cổng mở ra chúng tôi rời khỏi học viện đã nhốt chúng tôi suốt cả tuần, ngay bên ngoài cái cổng trông chẳng khác nào cổng thành của học viện, chào đón tôi là một thành phố thời trung cổ, dù ban đầu nơi này chỉ là một thị trấn nhỏ đóng vai trò như nơi ngủ nghỉ, giải trí của các học viên và giáo sư của học viện, nhưng càng ngày nó càng to ra và phát triển thành một thành phố nhỏ bao quanh học viện.

Cùng Lapharen chúng tôi sải bước qua những cửa hàng bán những vật dụng thiết yếu cho các học viên như chúng tôi, vừa đi Lapharen vừa chiêm ngưỡng chúng với ánh mắt ngưỡng mộ như một đứa nhà quê lần đầu lên thành phố.

“Quê cậu trông như thế nào? Lapharen?”

“Quê em á? Ừm thì nó chỉ là một thị trấn nhỏ, ở đó không có nhiều cửa hàng mà cũng toàn là quán bia và quán thịt thôi.”

“Bia và thịt? Ta nghĩ chỗ đó có nhà thổ, nếu có thật thì nó có gần hầm ngục không?” 

“Sao tiền bối biết?”

“Nói sao nhỉ, mấy tên mạo hiểm giả chủ yếu ăn thịt với uống cả tấn bia sau mỗi cuộc thám hiểm, với cả toàn mấy tên đực rựa cả nên mấy thứ như nhà thổ mọc lên như nấm cũng đưa nhiên thôi.”

Lapharen ủ rủ khi tôi nói ra lời ấy, thấy vậy tôi chợt nhớ rằng tên này sống trong tu viện.

“Mà mày là trẻ mồ côi đúng chứ?”

“Vâng.”

“Ừ thì giờ tao hiểu sao mày mồ côi rồi.”

Tôi vỗ vai Lapharen với vẻ an ủi, nghĩ về việc cậu ta là đứa trẻ bị bỏ rơi bởi một con điếm thật sự chẳng mấy vui vẻ kể cả đối với tôi.

Đi đến rìa thành phố, đám lính canh cổng nhìn thấy chúng tôi và chặn chúng tôi lại.

“Hai cậu ra ngoài vì lý do gì?”

“Đi đến Arades để tập luyện.”

“Hiểu rồi, tôi có thể hỏi tên hai cậu không?”

“Tên béo này là Lapharen, tôi là Aiden Ludwig.”

Sau khi ghi tên chúng tôi vào một cuốn sổ thì lính canh cũng cho chúng tôi đi qua, ngay lúc đó tôi cũng thấy Sylvia đang đi ở phía sau.

Cô ta cũng tới Arades để luyện kiểm soát à?

Vốn đó không phải điều gì quá lạ, tôi sống ở Arades hầu hết thời gian rảnh trong game nên cũng thi thoảng thấy cô ấy lang thang trong thành phố và cũng đôi lúc thấy cô ấy nằm quằn quại ở đó do nỗi đau từ mất kiểm soát mana.

Tiếp tục đi đến Arades, băng qua cánh đồng có màu xanh non, các hạt lúa mới nảy mầm và nhú lên khỏi mặt đất, tạo thành những mảng xanh nhỏ li ti xen kẽ với đất,  sớm thôi nó sẽ biến thành cánh đồng màu vàng óng ả với những bông lúa nở rộ.

Sau một hồi đi bộ chúng tôi đã đến trước Arades, một đô thị với những tòa nhà bám đầy cỏ dại, ở bên cạnh chúng tôi là Sylvia và vô số học viên khác cũng đang đứng trước con đường dẫn vào đây trong khi đang điều chỉnh chiếc đồng hồ đeo tay của mình.

“Đông thật…”

“Đưa nhiên, đây là điểm luyện tập kiểm soát mana phổ biến mà, nếu cậu học môn thực hành phép thuật thì các giáo sư thi thoảng còn dẫn cậu đến đây nữa cơ, với cả cậu thấy cái vòng đeo tay mà họ đang tinh chỉnh không?”

“Vâng.”

“Cái vòng đó là thứ giúp đo khoảng cách mà họ đi được trong Arades, đồng thời đo độ nhiễu loạn của khu vực họ đang ở, tuy nhiên chức năng tốt nhất của nó là xác định vị trí hiện tại để họ có thể đi sâu hơn vào trong đó.”

Lapharen dường như đã hiểu nên cứ gật gù, thấy thế tôi vỗ vai cậu ta và cùng cậu tiến vào trong.

“Cố tiến xa nhất có thể nhé, còn ta đi kiếm chút đồ, à với lát nếu có gặp cô ta thì cứ bảo tôi chỉ có trách nhiệm đưa cậu đến đây thôi nhé, nếu cô ta có kéo cậu đi thì nhớ gặp ta ở căn tin vào lúc 4 giờ sáng mai.”

“Vâng, nhưng mà sao cảnh vật ở đây nó khác với lúc trước vậy?”

Lapharen bối rối nhìn lại cảnh vật xung quanh, dù trong mắt tôi nơi này là một nơi sạch sẽ nhưng vắng vẻ thì có lẽ với cậu ta thì nơi này chẳng khác gì một thành phố bị bỏ hoang hàng trăm năm với râu rêu bám khắp nơi.

“Đó là do cậu chưa thực sự thoát khỏi ảo ảnh do Arades tạo nên, nơi này khiến mana trong người cậu làm nguyên liệu để khiến cậu rơi vào ảo ảnh và đánh lừa cậu để cậu rời khỏi đây, tuy nhiên nếu kiểm soát mana đủ tốt để chống lại điều đó thì cậu có thể đi tiếp, càng vào sâu thì cưỡng chế càng mạnh và chỉ khi cậu có thể tiến vào trung tâm của Arades thì cậu mới đủ khả năng để giải trừ hoàn toàn phép thuật ấy.”

Vừa nói tôi vừa chỉ vào tòa lâu đài cao nằm ở trung tâm thành phố, thấy thế Lapharen liền nhận ra mình cần phải tiến về nơi đó và bước tiếp, bất chợt cậu ta rẽ vào một hướng nào đó trước sự chứng kiến của tôi chứng tỏ rằng cậu ta đã không thể kiểm soát mana đủ để thoát khỏi cưỡng chế.

“Kệ vậy.”

Lẩm bẩm tôi tiến về tòa lâu đài ấy, cách cổng tòa lâu đài mở toang ra như thể đang mời gọi tôi vào, bước vào trong tôi có thể thấy những cái cây được trồng trong đó mọc cao quá mức do không được cắt tỉa quá lâu, đi trong khuôn viên của lâu đài tôi rẽ vào một hướng giữa những bãi cỏ cao ngang đầu tôi và một rừng cây cảnh phát triển quá mức, đi một lúc tôi đã đứng trước một cái cây to khủng khiếp, đó là một cái cây cự sam nhưng có tán lá của cây đa khiến nó vừa cao vừa có tán lá cực kỳ rộng khiến xung quanh cây chìm trong bóng tối.

Đến dưới gốc cây ấy tôi thấy vài cây nấm đang mọc gần rễ của cây, tôi chẳng biết tên mà mọi người ở đây gọi nó là gì nhưng người chơi chúng tôi thường gọi đây là nấm cổ thụ do nó hay mọc dưới mấy cái cây to tổ bố như này, quan trọng hơn tất thảy đây là loại nấm mà tôi cần dùng làm thuốc điều chế bệnh bazack và loại thuốc có tên là thuốc ổn định mana, thứ sẽ giúp tôi phần nào tránh tác dụng phụ của bệnh này.

Sau khi nhét đầy túi tôi bằng nấm thì tôi nhìn lên cái cây cao ngút, tôi đến đây không chỉ vì đống nấm mà còn là thứ nằm ở trên đỉnh cái cây này.

***

Cùng lúc đó ở con đường tiến vào Arades, Sylvia và Rosalia đang đứng ở một bên vừa nghỉ ngơi vừa lườm nhau với ánh mắt không mấy thiện cảm.

“Vậy cô theo phe anh trai tôi à, Sylvia.”

“Thì sao?”

“Đây là chuyện nội bộ của đế quốc, Sylvia!”

“Nếu là chuyện nội bộ của đế quốc thì sao lại kéo cả những học viên bình thường khác vào?”

Sylvia lạnh lùng đáp lại Rosalia, người đang khó chịu ra mặt với Sylvia. Những người khác ở gần đó không dám nói gì trước bầu không khí căng thẳng của hai người, họ chỉ biết ngồi đó và chứng kiến cuộc đối đầu giữa 2 cá nhân được xem là pháp sư mạnh nhất năm 2.

“Dù bọn tôi không muốn thì lũ quý tộc cũng sẽ can thiệp thôi.”

“Vậy thì với tư cách là đối thủ của cô thì cô nghĩ bọn họ không làm gì tôi à? Vậy nên tôi mới theo phe hoàng tử, với cả hoàng tử đã đề nghị với tôi vài thứ khá hay ho.”

“Anh ấy đã đề nghị gì?”

“Nếu tôi thắng cô và trở thành pháp sư mạnh nhất năm 2 thì anh ta sẽ cho tôi con dao tâm trí.”

Nghe vậy Rosalia cau mày.

“Vậy cô đang muốn theo đuổi sự bất tử? Chẳng phải đó chỉ là lời đồn thôi sao?”

“Tôi theo đuổi điều gì không liên quan đến cô, Rosalia.”

Nói xong Sylvia tiến vào trong Arades một lần nữa, để lại Rosalia đang khó chịu nhìn vào cái đồng hồ của mình.

Mình vẫn chưa thể vượt qua được 1km.

Cô lẩm bẩm trong lòng rồi nhìn vào Arades, bất chợt cô nhìn thấy một người đang đi ra với vẻ mặt mơ hồ, biểu hiện của người bị nơi này mê hoặc, ngay khi cậu bước ra khỏi con đường lát đá của Arades thì mắt cậu mới lấy lại ánh sáng và cậu bối rối nhìn lại mọi người xung quanh.

“Cậu ta là Lapharen đúng chứ?”

“Ừ, lúc nãy còn thấy cậu ta đi cùng với Aiden cơ nhưng giờ tên kia không thấy đâu nữa rồi.”

Cậu ta…

Rosalia nhìn Lapharen với ánh mắt phức tạp, sau vụ tấn công ấy cô chẳng tài nào quên được hình ảnh ấy trong đầu, quỷ vương, một kẻ đáng sợ đã giết mọi người một cách cực kỳ đơn giản đã để lại một ấn tượng khó phai trong lòng cô.

“Chào tiền bối.”

Lapharen cúi đầu một cách lịch sự và nhìn thẳng vào mắt Rosalia, thấy vậy cô không khỏi cảnh giác, bởi lẽ Lapharen là tay sai của quỷ vương và có lẽ cậu ta tiếp cận cô vì mục đích gì đó.

“Cậu muốn gì, Lapharen.”

Nghe câu hỏi ấy Lapharen lúng túng gãi đầu.

“Em chỉ muốn chào hỏi thôi, với cả chị cũng không cần phải cảnh giác với em thế đâu bởi hiện tại sư phụ chẳng muốn làm gì cả nên em hoàn toàn tự do cho đến khi có lệnh của ngài ấy.”

“Làm sao chị có thể tin tưởng em được?”

“Chị không tin cũng không sao, dù gì em cũng đã trở thành thuộc hạ của ngài ấy để đổi lấy sức mạnh mà…”

Thấy dáng vẻ đáng thương của Lapharen, Rosalia có chút mềm lòng, dù vậy do có quá nhiều ánh mắt đang hướng về phía hai người nên họ không thể trao đổi quá nhiều.

“Em có định vào lại không?”

“Vâng.”

“Vậy thì vừa đi vừa trao đổi.”

Rosalia và Lapharen liền tiến vào trong Arades, thấy vậy mọi người cũng chẳng buồn theo dõi nữa, khi chỉ có hai người Rosalia liền nhìn lấy Lapharen với vẻ thắc mắc.

“Trước kia em từng bị bắt nạt đúng chứ?”

“...”

Lapharen do dự rồi gật đầu.

“Vâng, vì thân phận thường dân của em nên một vài người đã bắt nạt em.”

“Là Aiden?”

“Không phải, bọn họ là học viên năm nhất khác, bọn họ đã bắt nạt em kể từ lúc bọn em quen nhau trên đường đến học viện rồi…”

Nghe vậy Rosalia chỉ biết thở dài.

“Lũ quý tộc ở đế quốc thật sự đã quá suy đồi, họ coi bản thân có dòng máu cao quý vì là quý tộc mà coi thường mọi người, dòng máu cao quý cái gì chứ! Suy cho cùng họ cũng là con người thôi!”

“Tiền bối…”

Lapharen giật mình trước giọng điệu gay gắt của Rosalia, nhận thấy bản thân đã hơi quá khích cô liền chỉnh lại thái độ.

“Xin lỗi, chỉ là chị vừa nhớ lại mấy thứ không hay thôi… Mà quan hệ giữa em và Aiden là như thế nào vậy?”

“À, thì… Tiền bối là người truyền tin của sư phụ, đôi lúc anh ấy sẽ đến để hướng dẫn những gì em cần làm tiếp theo, như hiện tại anh ấy dẫn em đến đây để luyện tập cũng là do lời của sư phụ.”

“Vậy là tên khốn đó đã trở thành tay sai của quỷ vương rồi à…”

Rosalia vừa nói vừa xoa đầu như thể đang đau đầu vì sự phiền phức của Aiden.

“Vậy thì Lapharen, chị có thể hỏi tại sao hắn ta lại nhắm đến Irina không?”

“À, thì em nghe tiền bối bảo sư phụ nhắm đến Irina là vì nghi ngờ Irina là người đã đánh thức ngài ấy, ngoài ra em không biết gì nữa cả.”

“Vậy thì hắn ta có dự định gì tiếp theo không?”

Lapharen lập tức lắc đầu.

“Xin lỗi, nhưng điều đó em không thể tiết lộ được, em chỉ có thể nói được rằng sư phụ không quá quan tâm đến việc phá hủy thế giới.”

“Em chắc chắn chứ?”

“Vâng, bởi điều đó bao gồm trong thỏa thuận của sư phụ với em, và sư phụ cũng nói rằng em cần gặp Eleris để hoàn thành mục tiêu của em.”

Rosalia im lặng một hồi rồi nhìn Lapharen với ánh mắt đầy cảnh giác.

“Nếu quỷ vương nói đúng thì cô ấy là người từ thế giới khác, nhưng không thể chỉ vì thế mà em giết cô ấy.”

“Em cần hợp tác với cô ấy chứ không phải giết cô ấy, sư phụ từng bảo rằng ngài ấy đã nhìn thấy vô số tương lai bằng khả năng tiên tri của mình và trong tất cả tương lai ấy thế giới sẽ bị hủy diệt, nhưng trong những tương lai ấy thì Eleris không tồn tại, vì vậy ngài ấy cho rằng cô ấy có thể là một biến số giúp em đi trên con đường cứu lấy nó.”

“...”

Rosalia im lặng không nói gì cả, cô lặng lẽ nhìn lấy thành phố Arades hoang vắng mà nghĩ về tương lai.

“Lapharen, lời em nói quá khó tin nên chị không thể tin tưởng ngay được, chị nghĩ chúng ta cần gặp Eleris để xác nhận những lời em nói.”

“Vâng.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận