Thức dậy ở thế giới game
Hòn đá diệt vong
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2 Học kỳ rắc rối.

Chương 1 Lời đồn ác ý (1)

0 Bình luận - Độ dài: 4,162 từ - Cập nhật:

Thưởng thức tách trà trên cánh đồng hoa tulip màu xanh dịu, cảm nhận lấy hương hoa qua làn gió mát tôi lẳng lặng nhìn cô gái ngồi phía đối diện mình, mái tóc đỏ bồng bềnh của cô nhẹ nhàng đung đưa trong gió như một ngọn lửa, đôi mắt màu hổ phách của cô trông vừa dữ tợn nhưng cũng hiền lành, với chiếc mũi cao và gương mặt trẻ trung vẫn còn mang nét bồng bột của tuổi trẻ, cô điềm tĩnh thưởng thức lấy ly trà trên tay một cách thanh lịch khiến bao người mê đắm, nhẹ nhàng đặt lấy tách trà xuống bàn cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt có chút khó chịu.

Đã bao lâu rồi mình chưa thấy vẻ mặt ấy nhỉ.

Tôi lẩm bẩm trong lòng khi nhìn lấy gương mặt cô ấy, một gương mặt quen thuộc mà đã quá lâu mà tôi chưa được nhìn thấy, bởi lẽ tôi đã chẳng còn cơ hội nhìn lấy nó khi đến thế giới khác.

“Eden, hôm nay anh tìm em có việc gì?”

“Iris, tôi có thể hỏi về lý do cô chơi trò chơi này được không?”

Iris nhướng mày nhìn tôi như thể tôi vừa hỏi một câu hỏi lạ.

“Em không biết nữa, ban đầu thì mấy đứa cùng lớp của em chơi nên đã rủ em chơi cùng, em không thích thú gì lắm với chế độ online nhưng em thực sự thích chế độ cốt truyện.”

“Vì sao?”

Iris do dự một hồi rồi thở dài.

“Em thích cuộc sống ở đó, không như người trái đất chúng ta, họ mang cảm giác thuần khiết hơn nhiều.”

Iris nhấp một ngụm trà rồi nhìn tôi với ánh mắt buồn rầu.

“Lần đầu tiên em tiếp xúc với họ em cũng chỉ nghĩ bọn họ là những người có ước mơ đơn thuần như chúng ta, muốn sau này lớn lên cũng chỉ có một công việc hợp sở thích với mức lương cao sau đó lập gia đình và tận hưởng tuổi già, nhưng càng ở bên họ lâu em càng hiểu rằng ước mơ của họ không chỉ đơn thuần là tiền tài hay danh vọng.”

“Ý cô là vì một lý tưởng cao cả nào đó? Nghe nực cười thật.”

Iris bực bội nhìn tôi.

“Chính điều nực cười ấy lại khiến họ trở nên thuần khiết hơn bao giờ hết, một kẻ máu lạnh như anh thì sao hiểu được chứ.”

“Suy cho cùng thì thay vì tiền thì họ theo đuổi sức mạnh thôi, ở một thế giới nơi cái chết lúc nào cũng cận kề thì sức mạnh là công cụ giúp họ sống sót, suy cho cùng chúng ta cũng như vậy nhưng thay vì dùng sức mạnh thì chúng ta dùng đồng tiền để sống sót thôi.”

“Em ghét anh lắm biết không, anh không thể suy nghĩ một cách lãng mạn hơn được à?”

Iris nói với vẻ hậm hực rồi uống lấy tách trà một cách thô bạo.

“Cô chỉ đang trốn tránh thực tại thôi Iris, tôi không biết những gì xảy ra với cô ngoài đời nhưng khá chắc là nó không được tốt cho lắm, vì vậy cô chọn chơi game vì cô có thể sống như là trung tâm của thế giới và điều khiển nó tùy theo ý cô.”

“Thế anh chơi cái con game chết tiệt này vì điều gì? Để thỏa mãn cái sở thích bệnh hoạn của anh à?”

Iris bực tức đặt ly trà xuống và mắng mỏ tôi, dù vậy tôi chẳng quá bận tâm đến những lời sỉ vả của cô mà nhấp lấy ngụm trà với vẻ thoải mái.

Mà mình chơi game này vì điều gì nhỉ?

Tôi không khỏi suy tư trước câu hỏi ấy, bởi lẽ cả chính tôi cũng chẳng biết câu trả lời, tôi chỉ chơi với một động lực mơ hồ nào đó trong suốt 10 năm qua, dù cho tôi thật sự giết quá nhiều NPC đến nỗi tôi chẳng thể hình dung ra cái nghĩa trang dành cho họ lớn đến mức nào, nhưng vì tôi giết nhiều NPC không có nghĩa là tôi thích điều đó.

“Iris.”

“Gì?”

“Cô có thể đoán được mục đích của tôi không?”

“Không, làm như em sống dưới gầm giường của anh ấy.”

Nghe vậy tôi cười thầm trong lòng rồi nhìn Iris với chút nhớ nhung, tôi thực sự nhớ cô ấy cùng với mọi người, tôi nhớ những buổi nói chuyện với tách trà trên tay với Iris, tôi nhớ những cuộc thám hiểm tôi trải qua với Xiphone hay các cuộc thảo luận không hồi kết với Paven.

“Iris, liệu chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ…”

“Tất nhiên rồi, anh nói gì vậy?”

Nghe câu trả lời hồn nhiên ấy của Iris tôi cười thầm trong lòng rồi nhìn lấy hình bóng cô ấy, cái gương mặt đáng ghét lúc nào cũng cau có và muốn sỉ vả tôi đến cùng, thứ mà tôi dù cho có muốn nhìn lại một lần nữa cũng không còn cơ hội nào khác đang dần mờ đi cùng với ý thức của tôi.

***

“Là mơ à…”

Nằm trong không gian tối mù tôi lẩm bẩm với tâm trạng rối mù, một cảm giác tiếc nuối tràn ngập lòng tôi mỗi khi tôi nhớ về giấc mơ ấy, Iris, cô ấy có thể nói là người thân thiết nhất với tôi trong game và cũng là người tôi dành nhiều thời gian nhất trong 10 năm qua nếu không tính các mối quan hệ công việc.

Đứng dậy và thắp sáng căn phòng bằng cái lồng đèn mà tôi đã trộm được từ phòng bảo vệ, căn phòng tôi đang ở cũng dần lộ ra vẻ thô sơ của nó, đồ đạt thì cũ kỹ, những cuốn sách trên kệ thì đã mục nát, chiếc giường duy nhất trong phòng thì có một bộ xương đang nằm trên đó.

Căn phòng này là nơi trú ẩn bí mật của tôi trong suốt khoảng thời gian chơi game, nằm trong đường cống nước mưa nơi này là một nơi cực kỳ khó tiếp cận do hệ thống đường cống nước mưa cực kỳ phức tạp, vốn tôi cũng chỉ tình cờ tìm ra nơi này do bị lạc và cũng đã chết đói khá nhiều lần khi tìm lại nơi này. Vì đây là một nơi mà không ai có thể tìm đến nên đây cũng là một trong số ít nơi mà tôi có thể ngủ ngon giấc trong học viện, ít nhất là cho đến khi cục tình báo xuất hiện.

Duỗi lưng tôi đi đến chiếc giường có bộ xương đang nằm trên đó, tiếp đó tôi cắt cổ tay mình để máu chảy xuống bộ xương, nhưng sau một lúc không có gì xảy ra cả ngoài việc bộ xương hút sạch máu của tôi dù vậy tôi chẳng quá bận tâm mà băng bó vết thương ở cổ tay lại rồi nhìn sang cái bảng mới toanh được đặt trên tường.

Trên đó ghi chi chít những dữ kiện, những sự kiện có thể xảy ra trong tương lai và cả những biến số có thể xảy đến và ở trung tâm tất cả dữ kiện là cái tên “Eleris Liona”, biến số lớn nhất mà tôi không thể lường trước được.

Bất giác tôi nhìn sang cái tên Helen Lowan được ghi ở một phía, cô là trung tâm của những sự kiện xảy ra sắp tới và sẽ là đối tượng của vô số tin đồn ác ý do Salvina cố ý lan truyền.

Dù vậy giờ đây những chuyện sẽ xảy ra không phải là mối bận tâm lớn nhất của tôi, nhìn sang một bên, nguyên một nửa cái bảng được ghi chằng chịt với những ghi chú phức tạp mà nếu không có đủ kiến thức chuyên môn thì khó lòng mà hiểu được.

“Chữa nó khó hơn mình nghĩ.”

Bệnh bazack không phải là một căn bệnh sẽ ăn mòn một người mỗi khi họ sử dụng mana, từ lâu đã có những nghiên cứu về căn bệnh ấy nhưng hầu hết đều đi đến ngõ cụt, tôi thì chẳng nhớ mình học công thức chữa căn bệnh ấy từ đâu nhưng tôi vẫn nhớ quá trình điều chế và nguyên liệu của nó.

Nhìn danh sách nguyên liệu tôi không khỏi cau mày, bởi những nguyên liệu trong đó đều khá khó để có thể kiếm được và cần phải tham gia một vài sự kiện cực nguy hiểm để có thể lấy được nó.

Trước sự thật ấy tôi chỉ biết thở dài và xách chiếc túi đeo chéo của mình lên, khoác chiếc áo choàng học viên với huy hiệu học viên cấp A trên ngực.

Nhìn lại bản thân trên chiếc gương toàn thân đặt ở một góc phòng, một thanh niên với kiểu tóc mái chéo màu vàng gọn gàng, gương mặt thì cau có khó ưa, đôi mắt thì hung hăng như thể sẽ gây chiến với bất kỳ ai, bất kể lúc nào, cơ thể thì ở mức trung bình, không quá cao cũng không quá thấp trong bộ đồng phục và chiếc áo choàng, Aiden Ludwig, đó là tên của cái cơ thể này.

Mình thật sự vẫn không ưa tên này tí nào.

Dù đã sống trong cơ thể này một thời gian nhưng tôi vẫn chẳng thể thích nó, bởi lẽ dù có là hắn ta hay không thì cái tên Aiden Ludwig luôn là cái gai trong mắt tôi.

Khi tôi là người chơi thì hắn ta là kẻ lắm mồm luôn cản trở tôi đủ kiểu, giờ khi tôi là hắn ta thì bị căn bệnh hắn mang trên người cản đường.

Tắt cái đèn và rời khỏi căn phòng, đi trong đường cống tối tăm không một tia sáng tôi di chuyển theo bản năng và rời khỏi cống ngầm, khi tôi mở lấy nắp cống trông chẳng khác nào gạch lát đường lên thì chào đón tôi là một bầu trời đêm đầy sao, đặt cái nắp cống lại và nhìn nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay bằng vàng mà tôi cũng trộm được từ phòng bảo vệ để xác nhận rằng bây giờ là 4 giờ sáng, thời điểm mà chẳng có ma nào đi lại ngoài mấy con cú đêm của học viện.

Như một thói quen tôi đi đến phía một tòa nhà vẫn sáng đèn, tòa nhà ấy nhìn từ bên ngoài trông như một nhà hàng kiểu pháp mà tôi đã từng đến trước kia trong một dịp đến Paris, bước vào trong thì chào đón tôi là một không gian rộng mở với rất nhiều bàn ghế nhưng chỉ có lác đác vài học viên đang ngồi ăn và trò chuyện.

Tiến về phía chính giữa phòng nơi có một đầu bếp đang nướng thịt với những khay ăn trống trơn xung quanh, bình thường thì mọi người có thể lấy thức ăn được đặt trên những khay ăn ấy như một bữa buffet nhưng ở ngoài giờ ăn thì sẽ không có thức ăn nào ở đó, mà thay vào đó sẽ có một đầu bếp đứng trực sẵn mọi lúc để nấu ăn theo yêu cầu với mức giá cực kỳ đắt so với một bữa ăn thông thường, tuy vậy vì có thẻ ăn miễn phí nên tôi không cần lo về điều đó.

“3 Miếng thịt.”

“Xin hãy đợi vài phút.”

Sau khi yêu cầu món tôi đi về một góc căn tin để ngồi và nhìn lấy xung quanh, tôi đã sống ở đây được khoảng đâu đó nửa tháng nên cũng bắt đầu dần quen với lối sống ở đây, một cuộc sống như một học viên ở cái học viện suốt ngày xảy ra khủng bố và đấu đá nội bộ.

“Này tên đó lại đến đây nữa kìa.”

“Cái tên khốn khiếp đó, nếu không phải vì Lapharen thì hắn ta đã chẳng có thẻ ăn miễn phí!”Một vài tên ở gần đó lẩm bẩm với vẻ khó chịu, dù vậy tôi cũng chẳng quá bận tâm vì dạo gần đây đã nghe mấy lời kiểu vậy khá nhiều.

Tất cả là do ả công chúa đó.

Tôi lẩm bẩm trong lòng với chút khó chịu trong lòng khi nghĩ về những gì tôi đã trải qua gần đây, thật sự mà nói thì cuộc sống gần đây của tôi khá tệ khi đi đâu tôi cũng sẽ nhận lấy những ánh mắt khó chịu từ mọi học viên, từ hậu bối, cùng khóa hay tiền bối đều dường như rất khó chịu với tôi, vì vậy dù tôi ở đâu hay làm gì thì cũng không thoát khỏi ánh nhìn của mọi người và những tin đồn thất thiệt khiến tôi không khỏi bực bội bởi lẽ Rosalia đã trả thù tôi sau vụ thua cược bằng cách nói xấu tôi.

Dù vậy không phải chỉ mình tôi dính phải điều đó.

“Mà mày biết không, cái con nhỏ Helen đó chỉ bám đuôi đồng đội thôi mà cũng được đánh giá là cấp S, tao thật sự không thể hiểu nổi! Tại sao tao chỉ là cấp A dù đã tự mình giết được một con màu tím cơ chứ!”

Một học viên ở gần đó bất mãn lẩm bẩm, nghe vậy tôi liền mở cuốn sổ ra và nhìn lấy cái tóm tắt về sự kiện sẽ diễn ra tiếp theo.

“Chẳng liên quan gì đến mình.”

Sự kiện chính tiếp theo sẽ đến từ mâu thuẫn của Helen và Salvina, nhưng nhìn rộng hơn thì đó sẽ là cuộc đối đầu giữa Rosalia và anh trai cô, nhị hoàng tử Daniel Zelana với mỗi người hỗ trợ một phe.

Vốn đây chỉ đơn thuần là cuộc đấu đá giữa các học viên và tác dụng phụ của nó là vài học viên biến thành quỷ nhân tùy theo lựa chọn của người chơi, nếu họ chọn phe Rosalia thì người bên phe hoàng tử sẽ thành quỷ nhân và ngược lại, nhưng cũng chính vì điều đó nên tôi chẳng hề quan tâm đến cuộc đối đầu của họ vì khác với trước kia, tôi là Aiden, một kẻ vốn chẳng có phe nào thích dính vào nên tôi hoàn toàn có thể là bên thứ ba và xem cuộc chiến diễn ra với bịch bỏng ngô trên tay.

“Đây là phần ăn của cậu.”

Phục vụ mang ra một đĩa bít tết với 3 miếng thịt to đùng được đặt trên dĩa, không có bất cứ loại trang trí vô dụng nào, chỉ có độc 3 miếng thịt to bự vẫn còn đang bốc khói.

Ngửi lấy mùi thơm từ miếng thịt khiến tôi có chút thèm thuồng, dù vậy khi cắt lấy miếng thịt và bỏ vào miệng thì tôi lại chẳng cảm thấy gì cả, cùng lắm thì là cảm giác nhai của tôi, bởi lẽ tôi đã mất đi cả vị giác lẫn xúc giác trong miệng của mình do bazack.

Dù hụt hẫn nhưng tôi vẫn cố ăn nốt phần ăn của mình, nhưng khi đang ăn tôi bất chợt nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở phía đằng xa.

Dù cô đang lấy mũ trùm đầu để che giấu bản thân, dù vậy tôi vẫn có thể nhận ra mái tóc đỏ rực bồng bềnh của cô, chỉ có một người mà tôi biết có mái tóc đó trong học viện, Helen Lowan, một người cũng đang chịu đủ loại đàm tiếu chẳng khác gì tôi.

Thật sự thì hai người họ khá giống nhau.

Nhìn cô tôi không khỏi nghĩ đến Iris, vốn ngoại hình trong game của cô ấy được bê nguyên xi từ cô ta vào lúc Helen trưởng thành, mà hơn hết hai người khá giống nhau về cả tính cách lẫn cách suy nghĩ nên đôi lúc tôi bị nhầm lẫn giữa Helen và Iris mỗi khi gặp họ.

Bất chợt một cậu mập trùm áo choàng xuất hiện với một dĩa thịt to chẳng khác gì tôi tiến tới, cậu ngồi xuống đối diện tôi một cách bí hiểm, thấy dáng vẻ ấy một vài học viên vừa chế giễu Helen lúc nãy ngay lập tức ngừng nói và nhìn cậu ta với ánh mắt nể phục xen lẫn sợ hãi.

Có vẻ cậu ta đã xây dựng được hình tượng của mình.

Tôi không khỏi hài lòng trước tình huống ấy, bởi lẽ hình tượng từ vở kịch mà tôi và Lapharen đã dựng nên đã thực sự để lại ấn tượng mạnh cho mọi người, nhất là với những học viên năm nhất.

“Lâu rồi chưa gặp, cuộc sống dạo này thế nào.”

“Tốt hơn em nghĩ, dù vậy Rosalia và những người khác dường như vẫn rất cảnh giác với em…”

Lapharen nói với vẻ khó xử, nhưng rồi khi cậu ta cắn lấy một miếng thịt thì mắt cậu ta liền sáng lên như mọi âu lo đều đã tan biến.

“Mà tiền bối, tại sao anh lại giao lại con dao tâm trí cho ngài Gaven? Chẳng phải đó là một vũ khí rất mạnh sao?”

“Đúng là nó mạnh thật, dù vậy nếu không có nó thì Gaven không thể chứng minh rằng bọn thờ quỷ đã nhắm đến nước mắt của Latien, một trong ba bảo vật bất tử.”

“Bảo vật bất tử?”

Lapharen liền ngừng ăn và nhìn tôi với ánh mắt thích thú như một đứa trẻ đang nghe một câu chuyện huyền bí nào đó.

“Trước tiên thì ta cần đính chính lại rằng nước mắt của Latien thực ra có tên ban đầu là vòng cổ hy vọng, nó cùng với con dao tâm trí và chiếc nhẫn lòng tin được gọi là 3 bảo vật bất tử, một truyền thuyết được lưu truyền trong dân giang nói rằng nếu tập hợp đủ 3 món bảo vật và dâng cho thần ánh sáng Latien thì ngài ấy sẽ ban cho họ sự bất tử.”

Tôi nhai và nuốt một miếng thịt rồi nhìn lại gương mặt hào hứng của Lapharen với chút thích thú, bởi lẽ đây là phản ứng mà tôi đã mong đợi.

“Đó sẽ là lời đồn được lan truyền sắp tới khi kỳ học bắt đầu, vì lời đồn đó nên Sylvia sẽ đối đầu cực kỳ gay gắt với Rosalia và chia học viện thành 2 phe đối đầu nhau sau khi học viện công bố học viên xuất sắc nhất trường sẽ nhận được con dao tâm trí, cùng với sắc lệnh của hoàng đế về người thừa kế ngai vàng, nếu muốn biết rõ hơn thì đọc báo ngày mai sẽ rõ nhưng giờ những tên biết trước tin tức cũng bắt đầu lục đục rồi.”

“Vậy em nên theo phe nào?”

“Phe mà Eleris đã chọn, tất nhiên là khi cô ta vượt qua chấn thương tâm lý cái đã.”

Lapharen bối rối nhìn tôi như thể không hiểu ý tôi là gì, thấy vậy tôi liền nhớ đến lúc mà tôi đưa ra đề nghị với cậu ta.

“Tôi cho cậu sức mạnh để thay đổi tương lai, nhưng chỉ mình cậu thì chẳng làm được đâu, vì vậy cậu nên làm thân với con nhỏ đó, cô ta là chìa khóa để thay đổi tương lai mà cậu muốn đấy, bởi cô ta cũng biết tương lai như tôi dù hạn chế hơn nhiều và cũng cố gắng cứu lấy thế giới này nếu ta đoán đúng, vì vậy cậu mới nên theo phe cô ta.”

“Nhưng anh thì…”

“Trung lập, ta chẳng muốn dính dáng gì với cái cuộc thi phiền phức đó đâu, dù có cả 3 bảo vật trong tay thì cũng chẳng có được sự bất tử đâu mà cố làm gì.”

Tôi nhìn lấy biểu cảm trên mặt Lapharen, cậu ta vừa bất ngờ xong giờ đây trở nên thất vọng khi nhận ra truyền thuyết là sai.

“Nhưng mà nói không đạt được sự bất tử thì cũng không hẳn, chỉ là sự bất tử nó không giống với những gì cậu nghĩ thôi.”

Nghe đến đây Lapharen bỗng sáng bừng lên một lần nữa, thấy thế tôi bất giác thở dài khi nghĩ về lúc tôi thu thập cả món bảo vật. Lúc mà tôi bị tra tấn bởi lời chế giễu và lải nhải của vô số con ma ngàn tuổi.

“Nhưng mà đừng cố thu thập cả ba món, ta nói thật đấy, cậu không muốn biết những gì sẽ trải qua sau đó đâu…”

“Tại sao?”

“Nếu cậu thu thập cả 3 món, sau đó mang chúng đến nhà thờ của Latien và cậu sẽ nhận một lời nguyền là bị tra tấn bởi mấy con ma bất tử, ừ thì nếu có ai đó cố thu thập cả 3 lần nữa thì sẽ đến lượt cậu tra tấn họ, nhưng cậu không có cơ hội đâu.”

Lapharen không biết nói gì hơn mà im lặng nhìn tôi.

“Với cả nếu cậu có bảo vật thì cậu cũng sẽ bị đám thờ quỷ nhắm đến để đoạt lấy nó, bọn chúng nếu tập hợp đủ 3 món thì sẽ dùng những bảo vật để triệu hồi vua ma cà rồng đến với thế giới thế giới này, vì vậy đừng cố lấy chúng làm gì cho mất công.”

“Rohan đã được trao cho chiếc vòng cổ hy vọng đó…”

“Ừ thì nếu muốn cứu thế giới thì lo mà bảo vệ cậu ta đi, trong 3 vật phẩm thì cái đó là mạnh nhất đấy, vòng cổ hy vọng sẽ đốt sạch mana trong người cậu và cho cậu một sức mạnh khổng lồ để vượt qua nghịch cảnh, đó là nguồn gốc cái tên của nó chứ không phải nước mắt của Latien chỉ vì nó là một viên đá hình nước mắt màu xanh dương.”

Tôi chọc Lapharen, cậu ta cũng xấu hổ cúi gằm mặt xuống rồi chợt nhớ ra điều gì đó mà nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

“Với cả gần đây em nghe khá nhiều lời đồn về tiền bối…” 

“Kệ nó đi, đám quý tộc đế chế chỉ đang tung tin đồn để làm hài lòng Rosalia thôi, nhưng cô kia có vẻ không chịu được những lời đồn nhắm vào mình.”

Tôi nhìn sang Helen, cô bị một học viên nam khác chắn chân nên đã vấp ngã đồng thời làm rơi dĩa đồ ăn của mình, thấy cảnh tượng ấy Lapharen nhăn mày tỏ rõ vẻ khó chịu, bởi lẽ cũng là người chịu bắt nạt trước đây nên cậu vô cùng đồng cảm với Helen hiện tại.

“Ta sẽ giải thích cơ bản những gì sẽ xảy ra sắp tới, dù đám thờ quỷ sẽ tạm lắng để thu thập thông tin và lên kế hoạch, dù vậy đừng nghĩ sắp tới sẽ không có gì xảy ra và cậu sẽ được học một cách yên bình.”

“Vậy em cần làm gì?”

“Từ từ, cứ nghe hết đã, trước tiên thì cứ cùng Rohan với Irina giải quyết vấn đề tâm lý của Eleris trước đã, sau đó cô ta sẽ hướng dẫn cho cậu hướng đi đúng, tiếp đó cậu cần phải mạnh lên bởi sắp tới cậu sẽ phải đối đầu với cả những học viên năm hai, họ không dễ dàng như học viên năm nhất đâu, nhất là khi cậu khả năng cao sẽ đối đầu với cả Sylvia, vì vậy trước tiên với tư cách là sư phụ của cậu ta cần giúp cậu mạnh lên trước đã.”

“Ực.”

Lapharen bất giác nuốt nước bọt như thể vừa nhớ đến một trải nghiệm kinh hoàng nào đó.

Bất chợt tôi để ý thấy Helen đang nhìn chằm chằm tôi như thể kẻ thù truyền kiếp, cô cắn răng như một con sư tử đang nhe nanh với kẻ thù của mình.

Thì ra là ngươi! Đồ khốn nạn! Sao ngươi dám lan truyền những tin đồn đó hả!

“Này tôi có lan truyền mấy cái lời đồn đó đâu.”

Tôi bực bội lẩm bẩm khi đọc lấy những lời Helen qua khẩu hình miệng của cô, bằng một cách nào đó thì tôi đã vô tình ăn đạn lạc trong mối quan hệ không mấy tốt đẹp của Helen và Salvina.

Sau đó tôi vội ăn nốt miếng thịt và kéo Lapharen chạy đi trong khi Helen đang hùng hổ tiến tới chỗ tôi ngồi.

“Thịt…”

Lapharen nhìn dĩa thịt của mình với vẻ mặt thấm đẫm nước mắt như thể không nỡ chia tay người yêu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận