Thức dậy ở thế giới game
Hòn đá diệt vong
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2 Học kỳ rắc rối.

Chương 7 Kẻ bị ghét bỏ (4)

0 Bình luận - Độ dài: 3,251 từ - Cập nhật:

Với cánh tay phải bó bột quen thuộc, mặt thì quấn đầy băng và che mất một bên mắt, chân trái tôi cũng bị bó bột nốt, khắp người tôi thì đau nhức và cũng đang trong tình trạng băng bó, đây là thiệt hại của tôi sau lần đụng độ với đám học viên thường dân.

Nhìn sang giường kế bên, 5 tên học viên cũng có những chấn thương ở mức độ khác nhau đang nằm đó, tất cả đều là những tên bị tôi đánh cho nhập viện cùng mình cho có bạn có bè.

“Aiden…”

Maria đứng cạnh tôi với một vài lọ thuốc trên tay, cô nhìn tôi với ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi, chẳng biết biện minh như thế nào tôi chỉ biết gãi đầu, nhưng rồi nhận ra tay phải mình bị bó bột không gãi được.

“Cô thật sự nên cấp cho em thẻ hội viên của bệnh xá đấy, đầu học kỳ đến giờ em đến đây bao nhiêu lần rồi? 3 lần! Là 3 lần trong chưa đầy 1 tháng đấy!”

“Nhưng mà em có làm gì sai đâu.”

“Bock!”

Maria gõ vào đầu tôi một cú, tôi thì hơi nhướng mày dù nó thật sự khá đau, chỉ là do tôi chai lì với nỗi đau nên chẳng thèm phản ứng, trước phản ứng hời hợt của tôi, cô Maria hờn dỗi nhét lọ thuốc hồi phục vào miệng tôi mà chẳng cho tôi cơ hội nói thêm điều gì.

Bất chợt cánh cửa bệnh xá mở ra và một gương mặt quen thuộc bước vào, với mái tóc đỏ và đôi mắt vàng đặc trưng, khoác trên mình chiếc áo choàng đen của giáo sư, anh ta không ai khác là giáo sư phụ trách cấp S của năm 2, Ethan Lowan.

“Aiden! Ruốt cuộc em đã làm gì vậy hả!”

Tại sao cả tên này cũng giống Iris thế nhỉ?

Tôi tự hỏi khi thấy vẻ bực tức của Ethan, thật tình mà nói thì vẻ mặt anh ta khi tức giận cũng giống hệt Iris và Helen, điều đó khiến tôi không khỏi tự hỏi bản thân có nhớ Iris quá không nên mới nhìn nhầm.

“Nào! Tại đám kia vây đánh tôi trước đấy chứ tôi có muốn đâu!”

“Thế tại sao họ lại bị thương như vậy hả!”

“Đó là tự vệ chính đáng!”

Ethan dường như chẳng tin lời tôi nói, ngay sau đó một giáo sư khác bước vào, thấy mặt ông ta tôi có chút rối vì chẳng biết ông ta là ai dù trông khá quen, tuy vậy ông dường như điềm tĩnh hơn Ethan và bắt đầu quan sát một lượt mọi thứ.

“Aiden, em hãy giải thích chuyện gì đã xảy ra.”

“Đám kia tự dưng chặn cửa tôi rồi lao vào đánh tôi!”

“Vậy à.”

“Thầy Urus! Chúng ta là giáo sư, chúng ta nên giữ sự công bằng với tất cả học viên, ông đừng vì cậu ta cũng là quý tộc mà thiên vị!”

Urus? À thì ra là ông ta, bảo sao trông quen thế.

Giờ tôi mới để ý kỹ đến ngoại hình của lão ta, với mái tóc xanh lá vuốt ngược ngọn gàng, bộ ria màu xanh lá đậm cùng với đôi mắt kiêu ngạo, lão ta là giám khảo cho trận chiến giữa tôi và Dylan.

“Thiên vị? Cậu mới là người đang thiên vị cho các học viên thường dân ở đây đấy Ethan, vừa vào phòng đã chỉ trích Aiden mà thậm chí còn không biết rõ sự tình.”

“Thầy đừng bảo là những học viên thường dân bắt đầu trước! Thầy không biết đến việc Aiden là kẻ như thế nào à?”

“Tôi biết, và cũng biết rằng cậu ta chẳng bao giờ đánh nhau với học viên khác cả, cùng lắm chỉ là để lời lẽ đi hơi xa thôi, Ethan, anh mới là kẻ thiên vị ở đây chứ không phải tôi.”

Ethan cứng miệng, còn tôi thì lặng lẽ nốc lấy bình thuốc mà Maria đưa rồi nghĩ về những gì sẽ xảy ra sắp tới.

Chuyện sẽ lớn đây.

Tôi lẩm bẩm trong lòng, vốn việc học viên thường dân ra tay đánh học viên quý tộc cũng là một sự kiện diễn ra trong game, đồng thời đó cũng là sự kiện cho sự hỗn loạn sắp tới của học viện.

“Aiden! Thằng nào đánh mày!”

Bất chợt một đám học viên tóc tai gọn gàng với vẻ mặt rõ là quý tộc xông vào phòng, thấy họ tôi cũng biết bản thân cần phải lánh nạn nếu không muốn ăn đạn từ phe của Rosalia.

Nằm trên giường bệnh tôi đã nhìn thấy một cách trực quan về mối quan hệ trong học viện hiện tại, các giáo sư và cả học viên đều phân thành 2 phe một cách rõ ràng, giáo sư tranh luận và mỉa mai nhau, học viên thì mắng mỏ và đe dọa lẫn nhau, một bầu không khí căng thẳng và sớm thôi nó sẽ ở khắp mọi nơi trong học viện.

Hy vọng mọi việc không leo thang quá mức.

Tôi nhớ đến những sự kiện có thể xảy ra nếu mọi việc bị đẩy lên quá cao mà không khỏi lo lắng.

***

Chỉ vài ngày kể từ vụ việc học viên thường dân tấn công tôi, học viện đã hỗn loạn lên trông thấy khi đã có sự phân cực rõ rệt giữa các học viên quý tộc và thường dân, ngồi trong lớp lịch sử tôi nhìn lấy lớp học đã được chia làm hai nửa rõ rệt, một bên là những học viên thường dân thuộc phe Rosalia và một bên là học viên quý tộc thuộc phe Daniel.

Tuy nhiên đó là cảnh tượng khá quen thuộc nên tôi chẳng vấn đề lắm, nhưng có một chuyện tôi cực kỳ quan ngại khi nhìn lấy lão giáo sư già đang đứng trên giảng đường.

“Ờm… Vào 400 năm trước, à không… 500 năm… có một sự kiện chấn động đã xảy ra… À, vua… Chestler… À không, Wrestler mới đúng… Ông ta đã ban bố…”

“Giảng tệ quá.”

Tôi lẩm bẩm trong sự chán nản, giáo sư giảng tệ thì chớ, nội dung trong sách lịch sử thậm chí còn tệ hơn, tôi thậm chí đếm được cái tên Wrestler được nhắc đi nhắc lại hơn 30 lần chỉ trong một trang, chưa hết nó còn nghi lại cuộc sống hằng ngày lặp đi lặp lại của ta trong 3 trang kế tiếp một cách không cần thiết, kèm với đó là những lời bình mang đậm dấu ấn cá nhân như “Lão vua này ngu lắm” hay “tên này sống bẩn như kia kìa” khiến nó trông giống như một cuốn tự truyện của một tên không thích vua Wrestler chứ không phải một cuốn sách lịch sử mang tính khách quan.

“Với cả cô nãy giờ nhìn tôi làm gì? Tôi đẹp trai lắm à?”

Tôi bực bội hỏi người ngồi ngay kế bên mình, với gương mặt lạnh băng và đôi mắt hồng ngọc thờ ơ, cô chỉ lặng lẽ quay mặt về phía cuốn sách lịch sử chẳng ra sách lịch sử ấy.

Sylvia muốn chiếc nhẫn đến thế à?

Thú thực tôi chưa bao giờ gặp trường hợp cô ta tiếp cận một cách táo bạo như thế này bao giờ, trong game cô ta dù có tình cờ học cùng một lớp thì cô cũng luôn ngồi cách tôi một người hoặc một bàn, luôn giữ một khoảng cách nhất định chứ chẳng bao giờ ngồi gần như thế này.

“Này Aiden, đừng nghĩ ngươi cùng phe với chúng ta mà làm thân với công chúa!”

Một cô gái gần đó chỉ trích tôi, mãi đến lúc đó tôi mới nhận ra là bản thân chưa bao giờ cùng phe với cô ta nên mới chưa bao giờ gặp tình huống này.

Không biết nói gì hơn tôi đành lặng lẽ mở cuốn sổ của bản thân ra, tôi ghi trên đó một lời nhắn rồi xé nó, tiếp đó tôi lén nhét nó vào túi chiếc áo choàng của Sylvia. Đã khá lâu rồi tôi mới có cơ hội ở gần cô ấy thế này nên tôi càng ấn tượng với cô ấy hơn, nhất là khi nhìn lại mái tóc có phần đặc biệt của cô, mái tóc trắng dần chuyển đỏ ở của cô làm tôi liên tưởng đến một miếng băng gạc thấm máu khiến tôi có chút tò mò rằng nó có thật sự tự nhiên hay là nhuộm.

Nếu xét đến tính cách khá phù phiếm của cô ta thì cũng có thể lắm.

Lẩm bẩm trong lòng tôi mở cuốn sổ học của mình để ghi những thông tin cần trong môn học này, nếu không phải là các môn đặc thù như giả kim hay ma thuật thì tôi không gặp quá nhiều trở ngại nếu bắt đầu lại từ đầu, nếu có gì đó khó khăn thì chắc chỉ có mỗi việc tôi thật sự chưa thông thạo ngôn ngữ của thế giới này cho lắm.

Nhìn những ký tự trông vừa giống chữ latinh nhưng lại vừa khác mà bản thân đã ghi mà không khỏi nhớ về một thời chật vật học thứ ngôn ngữ này, dù cho nó có phát âm giống tiếng anh nhưng cách ghi lại khác nên phải mất kha khá thời gian để làm quen.

Mùi gì vậy?

Một mùi thơm bỗng thoáng qua mũi tôi, một mùi thơm dịu nhẹ như hương hoa và không hề mang lại một cảm giác khó chịu nào, nhìn về hướng nguồn của mùi thơm tôi có thể thấy Sylvia đang ngồi xịt nước hoa.

“Ờm, cho mượn lọ nước hoa đó một xíu được không? Tôi chỉ xem thôi.”

Sylvia không nói gì mà chỉ đưa cho tôi với vẻ mặt lạnh băng, tôi thì chẳng mấy bận tâm mà đọc lấy tên của lọ nước hoa.

Nước hoa chiều tà? Tên nghe quen thế?

Nhìn lấy cái tên quen thuộc tôi nhướng mày và xịt một ít lên tay mà ngửi kỹ, thực sự mùi thơm của nó thực sự khá dễ chịu, đồng thời tôi cũng phần nào đoán được các loại nguyên liệu và cách điều chế ra nó, bởi lẽ đây là thứ mà tôi đã từng làm và bán trong chế độ online trước kia.

“Giá nó bao nhiêu đấy?”

“Salvina đã tặng nó cho tôi.”

“À… Chắc khó mua được rồi, tiếc ghê.”

Tôi tiếc nuối đưa lại chai nước hoa cho Sylvia, đồng thời nhận lấy ánh nhìn có phần kỳ lạ từ cô.

“Nào, con trai thích xài nước hoa có lạ không? Ai chẳng thích bản thân thơm tho?”

“...”

Sylvia chẳng muốn tranh luận với tôi mà tập trung ghi chép, lúc đó tôi mới để ý là chữ viết của cô ấy cũng khá đẹp, như chữ của tôi vậy.

“Ding! Ding! Ding!”

Tiếng chuông hết tiết vang lên, ngay khi nó vừa vang lên thì một số thành phần đã chạy ngay ra khỏi lớp rồi, thấy vậy tôi cũng cất hết sách vở và chống nạn ra khỏi lớp, đã một thời gian kể từ vụ việc tôi bị tấn công nên cả 2 phe đều rất cẩn trọng khi rời khỏi lớp, họ chia thành 2 đoàn, đi ra từ những cửa riêng biệt đặt ở phía trước và phía sau lớp.

Vì sắp đến giờ trưa nên tôi đi đến căn tin để ăn trưa, nhưng vì tôi bị gãy mất một chân nên tôi tụt hẳn phía sau đoàn người.

Học viện Arcatia rất bự, nói không ngoa khi chỉ riêng tòa B, nơi được xây cho các hoạt động lý thuyết của các học viên năm nhất đến năm 3 thôi cũng đã to ngang một cái siêu thị rồi, căn tin dù được đặt ở tòa C, tức là tòa kế bên của tòa B cũng khiến tôi mất một thời gian khá lớn để đi lại.

Bước đến chỗ căn tin, vì là giờ cao điểm nên cái hàng người nó dài ra khỏi căn tin làm tôi mất hứng ăn trưa luôn, bất chợt tôi cảm thấy có ai đó kéo lấy áo choàng của tôi từ phía sau, quay lại thì chẳng thấy ai nhưng khi tôi nhìn xuống thì chỉ thấy một cô bé có mái tóc màu xanh dương đậm.

“Ờm… Ngài Dylan bảo ngài hãy đi theo tôi, ngài Aiden…”

“Cô là ai?”

“Em là Oriza, hầu cận của nhà Rovenger…”

“À…”

Tôi cau mày ngay khi nghe thấy cái tên Oriza, bởi cô ta không ai khác chính là thường dân sẽ có một mối tình khá oái ăm với Dylan sau này, tuy vậy tôi không nghĩ đến việc cái cô này lại thấp đến vậy, nghĩ đến việc Dylan cao hơn tôi tận hai cái đầu và cơ thể đồ sộ với những cơ bắp rắn chắc đi kết hôn với cô bé nhỏ nhắn như thế này khiến tôi không khỏi bối rối là họ sẽ hành sự như thế nào trong tương lai.

Thôi kệ đi.

“Dẫn tôi đến chỗ anh ta.”

Đi theo Oriza, chúng tôi đi vào trong căn tin và đi đến một góc của nó, tại đó tôi thấy khá nhiều gương mặt quen thuộc trong hội quý tộc miền bắc đang ngồi ăn ở đó, Dylan thì vẫn như mọi ngày vẫn đang ngồi ngấu nghiến lấy mấy miếng thịt như một con thú, tuy vậy ghế đối diện của anh ta lại trống và có một dĩa thịt đã nguội phần nào ở đó.

“Anh tới rồi à, ngồi đi, em biết là anh tới trễ mà, vì vậy em đặc biệt chuẩn bị phần ăn này cho anh.”

“Cảm ơn vì đã nghĩ cho tôi, mà tại sao mày cứ gọi tao là anh vậy?”

“À, do anh không biết thôi nhưng gia tộc Rovenger có quy định là phân tầng thứ hạng dựa trên sức mạnh, ai mạnh nhất trong gia tộc sẽ có vị trí tộc trưởng, dù anh không được công nhận là người thuộc gia tộc nhưng anh mang dòng máu Rovenger, nên việc anh đánh bại em thì tức là anh mạnh hơn em, vì vậy em phải gọi anh bằng anh.”

Nghe đến cái quy định của tộc Rovenger tôi cũng phần nào hiểu về lý do tên này khinh thường phụ nữ lẫn thường dân như vậy. 

Cầm nĩa lên và chuẩn bị ăn thì tôi mới chợt nhận ra tay phải của mình vẫn đang bị bó bột nên chẳng thể cầm dao cắt lấy thịt được.

“Oriza.”

“Vâng.”

Với một tiếng gọi của Dylan thì Oriza liền tiến tới và cắt lấy những miếng thịt của tôi một cách gọn gàng, như thể cô ấy đã làm việc này hàng trăm lần rồi vậy.

“Nhà Rovenger sau mỗi trận chiến cũng hay bị gãy tay chân nên mọi người hầu đều được huấn luyện để phục vụ chủ nhân khi họ gặp vấn đề, Oriza là hầu cận của em nên anh cứ dùng cô ta thoải mái.”

Oriza vừa định dùng nĩa để đâm lấy miếng thịt cho tôi thì bị tôi ngăn lại, thật sự thì nếu được một cô gái khá xinh xắn như cô đút cũng không tệ nhưng lòng tự trọng của tôi không cho phép, tự dùng nĩa và ăn lấy phần thịt đã được cắt ra của mình tôi nhìn lấy biểu cảm của Dylan và cả Oriza.

Thích mà không nói à?

Tôi có thể thấy rõ vẻ miễn cưỡng của Dylan khi để Oriza ở gần tôi, có thể là do quy tắc nên cậu ta mới ra lệnh cho Oriza chứ bản thân cậu ta không muốn, bên cạnh đó Oriza dù khá vâng lời nhưng tôi cũng có thể thấy sự miễn cưỡng của cô ấy trong việc phục vụ tôi.

“Mà này, nhà Rovenger chọn hầu cận như thế nào đấy?”

“À thì nhà Rovenger sẽ cho các thành viên của mình tự chọn lấy hầu cận như là quà sinh nhật lúc 5 tuổi, những người hầu cận sẽ là những đứa trẻ mồ côi do sự tấn công của quái vật, nếu được chọn họ sẽ được đào tạo và đồng hành cùng chủ nhân suốt phần đời còn lại.”

“Hừm… Vậy thì mày có một đứa hầu cận khá tài năng đấy, để được nhập vào học viện đâu phải dễ.”

“Hừ, nếu cô ta không vào được đây thì không xứng đáng làm hầu cận của em.”

Dù Dylan nói với vẻ khinh thường nhưng tôi có thể thấy được sự hài lòng khi cậu ta nhìn lấy Oriza, cô bé dù tỏ vẻ không bận tâm nhưng tôi có thể thấy được sự vui sướng vì được Dylan khen.

Ôi cái cặp này.

Tôi xoa đầu với vẻ chẳng biết nói gì hơn, rồi khi tôi nhìn lại Oriza thì tôi cũng để ý lấy thanh kiếm treo trên thắt lưng cô, một thanh Rapier khá quen thuộc, thứ được tôi sử dụng để chiến đấu với Dylan mấy hôm trước.

Hiểu rồi…

Chỉ nhìn thanh kiếm thôi thì tôi phần nào biết được tình cảm giữa hai người này, Dylan dù cho khinh thường quý tộc và phụ nữ nhưng lại khá trân trọng Oriza, việc anh chọn một thanh kiếm vừa đẹp đẽ vừa phù hợp với thể chất của cô đã nói lên việc anh quan tâm đến cô như thế nào, qua những vết tích trên thanh kiếm tôi cũng biết được Oriza đã cố gắng như thế nào để được vào học viện cũng như trân trọng thanh thanh kiếm ấy đến nhường nào.

“Mà này anh Aiden, dù anh hiện là thành viên của hội quý tộc miền bắc thì những thành viên khác trong phe hoàng tử cũng không ưa mày lắm đâu.”

“Cũng chẳng lạ lắm, dù gì danh tiếng của tao không quá tốt.”

“Vâng, nhưng chuyện còn tệ hơn sau vụ việc đám thường dân đánh anh nhập viện, nhiều tên cho rằng việc anh nhập viện là sự sỉ nhục nên bắt đầu cho rằng anh là một tên yếu đuối.”

“Hừm… Cũng khó mà trách được vì tao khá thọt trong mấy trận một đấu nhiều người, nhưng dù vậy nếu là đấu tay đôi thì chưa chắc.”

Tôi tự tin nói rồi ăn lấy miếng thịt, nghĩ về cuộc sống trong học viện của tôi sắp tới.

Thật sự cứ như thế này cũng không ổn.

Có danh tiếng quá xấu cũng sẽ dẫn đến việc bị theo dõi khá sát sao, vì vậy sẽ không tiện lắm cho tôi bởi có khá nhiều việc tôi cần phải giữ sự riêng tư.

“Mọi người ơi! Có án mạng!”

Bất chợt một tiếng hét vang lên ở phía cửa nhà vệ sinh, một học viên hét lên với vẻ mặt hốt hoảng, đó là một cảnh tượng quen thuộc nhưng khó chịu.

Nó đã xảy ra.

Một sự kiện bất ngờ đã diễn ra, một sự kiện sẽ có khả năng xảy ra bởi mâu thuẫn được đẩy lên quá cao.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận