Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?
Chương 01 Khoảnh khắc cuối cùng (1)
2 Bình luận - Độ dài: 3,140 từ - Cập nhật:
10 năm trời tôi chỉ gắn bó với một con game duy nhất, dù nó không hề có bất cứ cập nhật nào, dù nó bị cấm bán và chẳng có người chơi mới nào, hay kể cả khi hầu hết người chơi đều đã rời bỏ nó để tìm trải nghiệm mới mẻ hơn.
“Học viện kỳ bí” Cái con game mà tai tiếng của nó nhiều đến nỗi tôi sẽ bị coi là một thằng bệnh hoạn nếu chơi nó.
Đeo chiếc mũ đọc sóng não và vào game, cảm giác cơ thể của tôi dần mờ đi như khi chìm vào giấc ngủ nhưng sau một lúc tôi đã một thế giới trung cổ đầy sắc màu hiện lên trước với một cơ thể với sức mạnh tràn trề.
Ngay khi tôi xuất hiện, những nhân vật quần chúng đang đi dạo gần đó liền giật mình và tránh tôi như tránh tà. Họ phản ứng chân thật đến nỗi vào những năm đầu trò chơi một vài người đã bị sang chấn tâm lý vì lỡ tay giết một người trong số họ.
Dù họ chỉ là NPC nhưng họ trông chẳng khác gì người thật là bao, họ sống và sinh hoạt như một con người, họ cũng biết sợ, biết yêu hay thậm chí là kết hôn và sinh con.
10 năm chơi cái trò này tôi đã chứng kiến đủ thứ, một tên người chơi tàn sát gia đình một NPC xong 5 năm sau chính tên NPC đó trở thành lãnh chúa và treo thưởng hắn ta khiến biết bao người chơi tranh nhau truy tìm tên đó, hay một đứa nhóc NPC được nuôi lớn bởi một người chơi và sau đó nó kết hôn rồi sinh nguyên một đàn con.
Nhớ lại những chuyện cũ tôi khiến tôi không khỏi cảm thấy hoài niệm.
Tình cờ tôi nhìn thấy một đứa trẻ đang ngồi ăn xin với em gái của nó ở một bên đường, chẳng có gì làm tôi rút ra một đồng vàng vào cái miếng vải nó dùng để ăn xin.
“Đừng… Đừng ăn em gái tôi…”
“Mày nói cái mẹ gì vậy?”
“Ọc… Ọc… Ọc…”
Tôi cười hỏi khi thấy cái vẻ mặt sợ hãi của thằng anh trai nhưng khi tên anh trai trợn tròn mắt rồi sủi bọt mép thì chẳng còn vui nữa, tôi biết bản thân trông khá đáng sợ nhưng không nghĩ đến việc thằng nhóc sợ đến mức sủi bọt mép như thế kia.
“Ê thằng kia!”
Tôi gọi một tên lính canh đến, hắn ta sợ đến mức đi lại không vững nhưng vẫn cố đến trước mặt tôi.
“Mang thằng này với con kia đến bệnh xá đi.”
“V-Vâng!”
“Với cho mày này.”
Tên lính canh vội vàng làm theo lời tôi sau khi nhận lấy đồng vàng, không còn điều gì cần bận tâm tôi đi về phía cái cung điện cao chót vót nằm ở trung tâm thành phố.
Vừa đi tôi vừa quan sát lấy người dân đang tách ra như biển đỏ và nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi khiến tôi có chút tuổi thân.
“Giờ ít người chơi quá.”
Liếc nhìn lấy những bức tượng được xây khắp nơi, một vài bức thì bình thường nhưng cũng có những cái kỳ lạ một người đàn ông cơ bắp to lực lưỡng mặc bộ đồ thủy thủ mặt trăng hay một con rồng đội mũ đầu vịt và trên lưng nó là một người mặc bộ đồ chuột Mike.
Những bức tượng ấy đều là những bức tượng của những người chơi từng nổi danh khắp trò chơi và chúng được xếp khắp thành phố một cách có chủ đích, đúng hơn là nhằm mục đích gây hiểu nhầm.
Nhìn những tên mặc áo choàng đủ màu sắc thi thoảng lại cứ lảng vảng bên mấy bức tượng để làm gì đó khiến tôi có chút cạn lời, bởi những bức tượng này được đặt ở những vị trí liên kết chặt chẽ với nhau và với một ít kiến thức ma thuật thì mọi người sẽ liền nhầm lẫn đó là kết cấu của một vòng phép.
Nhưng nó thật sự chẳng có tác dụng gì cả, chỉ khiến mọi người hiểu nhầm thôi.
Đi thêm một lúc và đến trung tâm thành phố, ngay phía trước cung điện là bức tượng của 7 người với một thanh niên cầm katana làm trung tâm, phía bên phải cậu làc một cô gái xinh đẹp với cây giáo, gã mặc giáp kín mít từ đầu đến chân và lão già mặc áo choàng kín mít với cây quyền trượng
Ở bên trái cậu là một bộ ba mặc một bộ đồng phục với biểu tượng thánh giá và cây kiếm bắt chéo, ngoại hình họ cũng không có gì đặc biệt và cũng không có điểm đặc trưng cụ thể.
Mình trông cũng ổn phết.
Tôi nhìn bức tượng ngoài cùng với ánh mắt hài lòng, bức tượng của tôi vẫn toát lên vẻ dữ dằng thường thấy của tôi cùng gương mặt không có gì đặc biệt của mình.
Nhìn xuống dưới bức tượng tên và danh hiệu của tôi cùng mọi người cũng được khắc một cách rõ ràng theo đúng thứ tự của các bức tượng.
Quỷ vương Eden, Mũi tên toàn tri Paven, Phù thủy tâm trí Iris Lanova, Thánh kiếm Hero, Thánh nữ phục sinh Lovan, Đế vương bất tử Teran và cuối cùng là Pháp vương Xiphone.
“Không biết có đến đủ không nhỉ?”
Nhìn bọn họ một hồi rồi tiến thẳng về phía cung điện, những người lính sợ hãi nhìn tôi nhưng rồi cũng mở cổng cho tôi vào mà chẳng dám hó hé gì thêm.
Trên hành lang cung điện tràn ngập những bức tranh của những người chơi trong quá khứ để lại, dù đó là một khoảnh khắc nhỏ như một buổi cắm trại hay những trận chiến thế kỷ như cuộc thế chiến người chơi, tất cả đều được treo quanh cung điện cùng với những lá cờ đủ màu sắc.
Nhìn lên những lá cờ ấy tôi có chút hoài niệm, một số thì tôi chẳng biết nhưng một số thì là của những hội nhóm tôi từng chiến đấu, hay một vài hội do chính tay tôi hủy diệt, tất cả đều được treo ở đây như một phần kỷ niệm của những người chơi.
Vậy là nó sắp kết thúc rồi à.
Trò chơi này cũng đã duy trì được 10 năm ròng rã, dù không thể nói là quá cũ nhưng do nhiều vấn đề nên tựa game giờ đây sắp phải đóng cửa vì còn quá ít người chơi. Một số thì chán, người thì đã phát điên sau khi chơi, kẻ thì vào tù, một số khác thì đã chết ngoài đời do nhiều nguyên nhân khác nhau.
Một tựa game nhiều vấn đề nhưng cũng hay ở nhiều chỗ, tôi đã gắn bó với nó quá lâu nên cũng có chút tiếc nuối.
Sau một hồi lang thang tôi đến trước một phòng ngai vàng, ngay phía trước là hai hiệp sĩ được trang bị tận răng với bộ giáp được mô phỏng theo bức tượng của Teran ngoài kia.
“Mở.”
“Vâng.”
Những hiệp sĩ mở cánh cửa mà không nói một lời, khi cánh cửa mở ra mọi người ở bên trong đều nhìn chằm chằm lấy tôi như đang tự hỏi tôi là ai.
“Tên đó là ai?”
“Mặt thảm thế.”
“Sao không đi chữa trị đi, nhìn gớm chết đi được.”
Không để tâm đến lời nói của mọi người mà nhìn lên ngai vàng, ở cuối phòng, một cô gái trẻ trung khoác lên mình một bộ đồng phục nữ sinh màu xanh dương đậm, cô vừa nghịch mái tóc màu đỏ của mình vừa hướng đôi mắt màu hổ phách của mình về phía tôi như thể không hài lòng lắm về sự xuất hiện của tôi.
“Mày là ai?”
“Tôi mới vắng có một tháng mà quên tôi rồi à? Iris?”
“Eden! Tôi tưởng anh chết rồi!”
“Cái con ranh này, sao mày ăn nói vô lễ thế hả!”
Tôi bực bội nói nhưng Iris dường như chẳng mấy bận tâm mà chỉ nhìn lấy tôi với một cái nhíu mày.
“Eden, anh nên đi thay đồ đi, máu rỉ hết ra sàn rồi kìa! Tôi không muốn phải ngửi thấy mùi máu hôm nay đâu.”
“Ờ…”
Tôi lủi thủi đi vào nhà vệ sinh và thay đồ.
Bước vào trong phòng ngai vàng trước ánh mắt ngán ngẩm của mọi người, tôi đến bên bàn đầy thức ăn và vớ lấy một ly nước cam rồi nhìn lại mọi người trong phòng.
“Hừm… 1, 2… 5… Hừm… Thằng cu Hero đâu rồi?”
Tôi bối rối vì sự thiếu vắng của cậu ta, vốn người chơi trụ lại với game đến giờ chỉ còn 7 người tính cả tôi nên chỉ cần vắng mặt một người thôi thì bữa tiệc hôm nay đã có cảm giác thiếu thiếu.
“Ngủ sớm để mai thi rồi.”
Một người gần đó rầu rĩ đáp, nghe vậy tôi cũng không hỏi gì thêm, rồi tôi nhìn lên chổ ngai vàng, nhìn Iris đang trò chuyện với người đứng bên cạnh như vệ sĩ của cô.
“Ê, làm gì mà tình tứ thế!”
Tôi tới chỗ hai người họ và lấy ra một cái ghế đẩu rồi ngồi cạnh hai người họ mà chẳng quan tâm mọi người đang nhìn tôi với ánh mắt ngán ngẩm.
“Eden… Sao anh không chữa cái mặt mình đi?”
“Mặt nào?”
Iris lấy ra một cái gương và cho tôi xem mặt mình, mặt tôi đã bị cháy đen nửa bên phải, thậm chí tôi còn thấy cả hốc mắt bên phải trống không, nửa mặt bên trái cũng chẳng khá hơn là mấy bởi nó trông chẳng khác gì tôi bị lột hết da mặt dù thực tế là nó bị axit ăn mòn hết da, mi mắt trái cũng chẳng còn nên con mắt của tôi cứ mở toang ra và nhìn chằm chằm vào gương.
“Kệ đi, vác cái mặt này đi dọa NPC vui đét.”
“Anh uống thuốc chưa đấy Eden… ”
Iris ngán ngẩm nói, nhưng tôi không bận tâm mà nhìn sang chàng trai bên cạnh cô ấy, đó là một thanh niên tóc vàng điển trai nhưng lại có một vết sẹo dài trên mặt, dù vậy nó cũng chẳng khiến anh ta trở nên xấu trai hơn bởi dù nhìn thế nào anh ta cũng trông như một thanh niên dễ tính, tuy nhiên thứ tôi thực sự chú ý là tay anh ta, ở ngón áp út anh ta đang đeo một cái nhẫn màu vàng trông chẳng khác gì nhẫn cưới, ở bên cạnh Iris cũng đang đeo một cái nhẫn tương tự khiến tôi không khỏi hoài nghi.
“Hai người kết hôn rồi à?”
“...”
Iris không nói gì mà nhìn về hướng khác, mặt cô dần ửng đỏ như thể quá ngại để trả lời, nhưng thanh niên ở bên cạnh thì chỉ nở một nụ cười ấm áp nhìn Iris.
“Chúng tôi chưa kết hôn, nhưng sắp rồi.”
Cậu ta trả lời với vẻ mặt hạnh phúc trong khi xoa đầu Iris khiến tôi ngớ người.
“Tôi đi mới có một tháng mà thành thế này rồi à… Hai đứa bây chắc chưa đấy… ”
“À, thì bọn em hẹn hò được 3 năm rồi mà.”
“Keng!”
“Cái gì cơ?”
Tôi sốc đến nỗi làm rơi ly nước cam trước tin tức ấy, thấy vậy thanh niên gãi đầu rồi nhìn Iris đang ôm mặt trên ngai vàng với nụ cười ấm áp.
“À thì bọn em bắt đầu hẹn hò từ buổi họp mặt đó kia.”
“Kể rõ hơn đi Paven.”
“À thì, sau buổi gặp mặt ngoài đời đầu tiên thì bọn em có đi riêng với nhau, sau đó thì bọn em cũng bắt đầu tìm hiểu nhau ngoài đời rồi-”
“Im đi Paven!”
Iris vội chặn miệng Paven không cho anh ta nói tiếp, thấy vậy tôi chỉ nở một nụ cười thích thú mà chẳng hỏi gì thêm.
“Hai đứa bây lúc trước như chó với mèo ấy, giờ thành như này thì cũng hay thật.”
Tôi hoài niệm nói rồi nhớ lại những kỷ niệm cũ, nhớ lại lần đầu tiên hai đứa nó gặp mặt mà không khỏi buồn rầu.
“Mới đó mà 6 năm rồi à…”
Nhớ lại lúc mới gặp hai đứa nó trong một hầm ngục, lúc đó cả ba chẳng quen biết bị nhốt trong một cái hầm ngục nào đó mà buộc phải hợp tác với nhau để thoát ra, nhưng nhớ lại cái cảnh cứ đến câu đố nào đó thì hai đứa lại cãi nhau chí chóe thì thật sự việc hai đứa kết hôn là một mối lo ngại lớn.
“Mà hai đứa lên-”
“CHƯA!”
Iris thét vào mặt tôi trước khi tôi dứt lời, bất chợt một người mặc giáp trụ chẳng khác nào đám hiệp sĩ canh cửa tiến đến.
“Eden, sao dạo gần đây không thấy mày, tao đợi mày mãi!”
“Đợi tao làm gì cơ? Teran, mày muốn tao làm loạn đến thế à?”
“Mày làm loạn thì tao mới có việc làm.”
Teran nói với vẻ chán chường.
“À, mà Eden, anh trốn đi đâu cả tháng qua đấy?”
Iris bất chợt hỏi, tuy nhiên tôi không trả lời mà lảng sang chuyện khác mà bây giờ tôi cũng đang khá bận tâm.
“Sẵn tiện tao cũng muốn hỏi bọn mày, bọn mày đã bao giờ thấy NPC biến mất chưa?”
“Hử? Chẳng phải đó là chuyện thường sao? Có cả đống NPC biến mất sau khi bị mày giết rồi đấy Eden.”
Teran hằng giọng nói, nhưng Iris ở trên ngai vàng thì dường như hiểu ý tôi mà cau mày.
“Ý anh là NPC của chế độ cốt truyện?”
“Ừ, tao chơi đi chơi lại hơn chục lần rồi nhưng vẫn không tìm ra.”
“NPC nào?”
“Irina.”
Ngay khi tôi vừa nói ra cái tên đó thì Iris liền cau mày khó chịu.
“Không chọn để chơi được à?”
“Mất luôn lựa chọn rồi.”
“Anh đã làm gì con bé?”
“Biến nó thành sinh vật mạnh nhất thôi.”
Tôi thản nhiên đáp, tuy nhiên điều đó lại khiến Iris nhăn mày khó chịu, thậm chí cô gái đang ăn như bị bỏ đói và lão khọm đang nốc cả thùng rượu ở gần đó cũng phải ngừng lại một nhịp.
“Mạnh như nào…”
“Nói thật thì tôi còn suýt chết khi đánh nhau với Irina lúc đó, con bé đó mạnh điên người, thánh thuật cấp cao nhất, phép thuật tấn công cấp 10 và các phép thông thạo bậc thầy, hơn nữa con bé còn ký hợp đồng với tất cả vua tinh linh, cũng như cực kỳ khó giết do sử dụng huyết thuật nữa, cảm giác như cùng lúc chiến đấu với con sâu rượu kia lúc đỉnh cao và Lovan cùng lúc nhưng khó khăn hơn chút.”
Vừa nói tôi vừa nhìn một người mặc đồ pháp sư màu xanh dương đang bắt đầu nôn ói ở góc cung điện và một cô béo mặc đồ linh mục màu trắng đang ngồi ăn ngấu nghiến mọi thứ trên bàn, họ dường như chẳng mấy bận tâm đến tôi mà cứ làm việc của mình, thấy vậy tôi nhìn sang Teran đang chống cằm như đang suy nghĩ gì đó.
“Mày, đã làm gì con bé? Không có chuyện mày tốt đến mức đi dãy dỗ dạy một NPC trở nên mạnh lên như cu Hero được.”
“Ừ thì… Tao chỉ giết người này người kia để châm ngòi hận thù, đôi lúc thì tìm cách tha hóa-”
“Con bé có tội tình gì với anh hả! Eden!”
Iris ngắt lời và chửi tôi, may là Paven đã kịp kéo cô lại chứ không cô đã lao đến và đấm tôi rồi, ở một bên Teran chỉ biết thở dài rồi đấm thẳng vào mặt tôi nhưng tôi đã cản lại được.
“Không gì đáng sợ hơn một người hiền lành bị tha hóa cả, vì thế tao mới chọn Irina.”
“Vậy mày có giết được con bé không?”
“Không.”
Tôi hằng giọng đáp, ở một bên Iris cũng ngừng tức giận mà chỉ biết bối rối nhìn tôi.
“Tao không biết tại sao nhưng tao không giết được, sau khi đánh bại con bé thì tao đã định giết luôn nó như mọi đứa khác, nhưng tao không hiểu, lúc đó…”
Tôi nhìn lại tay mình, cánh tay bị bỏng cấp độ ba trông tàn không khác gì mặt tôi đang run lên một cách không kiểm soát khi nhớ lại cảm giác lúc đó, dù đã kề kiếm vào cổ Irina và chỉ cần tôi nhích thêm một đoạn thôi thì con bé sẽ bay đầu như bao NPC khác, nhưng tôi lại không thể làm điều đó.
“Tao không thể giết con bé, cảm giác nó khác lắm… Không giống như NPC… Nhưng tao chưa kịp làm gì thêm thì con bé đã tự sát mất rồi…”
“...”
Mọi người chết lặng nhìn tôi, rồi chợt Teran lại thở dài và vỗ vai tôi.
“Chắc lương tâm mày trỗi dậy đấy, giờ làm người tốt vẫn chưa muộn đâu thằng ôn.”
“Chưa muộn? Game sắp đóng cửa rồi đấy, anh ta chẳng có cơ hội đâu.”
Iris cay nghiệt nói, nghe vậy tôi cũng chỉ biết thở dài không thể làm gì hơn, dù gì cô ta cũng đặc biệt quý các nhân vật chơi được, nhất là Irina và một cô bé giống hệt Iris, nên việc hành hạ con bé đó chẳng khác nào chọc tức Iris.
“Mà tạm gác chuyện đó đi, Eden, có lẽ đó là do lỗi của game thôi, dù gì game cũng sắp đóng cửa rồi nên có thêm vài lỗi cũng chẳng lạ.”
“Ừm, mày nói chuẩn đấy Paven, mà mấy người định làm gì sau khi game đóng cửa?”
“Chịu, tao già rồi, mấy con game mới không hợp gu tao nên chắc tìm gì khác làm như mò lại mấy con game cũ chơi vậy.”
“Ừ, mày 50 tuổi rồi nhỉ, đúng không Teran?’
“Mày cũng sắp 40 rồi chứ ít gì?”
Teran cau có đáp rồi đấm tôi, thấy vậy tôi liền đánh trả, đánh qua đánh lại, cứ thế chúng tôi chiến đấu một trận cuối trước khi game đóng cửa.
“Mấy ông già này thật là.”
Iris ở một bên chán nản nói.


2 Bình luận