Giả kim, một bộ môn quen thuộc trong các tác phẩm giả tưởng lấy bối cảnh châu âu thời trung cổ, với ước mơ tối thượng là biến đá thành vàng hay hồi sinh người chết, đồng thời đó cũng là tiền thân của hóa học hiện đại, một môn học mà tôi đã học suốt thời cấp 3, vì lẽ đó tôi rất tự tin rằng dù không có kiến thức cơ bản về nó trừ việc giỏi điều chế và biết hầu hết công thức thuốc ra thì tôi có thể dễ dàng qua môn.
Nhưng đó là một nhận định sai lầm.
Ngồi gãi đầu nhìn lấy nội dung trong cuốn sách trước mặt, mặt mày tôi nhăn nhúm khi đọc lấy những trang giấy mà tôi chẳng hiểu nổi một chữ nào trong đó.
Định luật cân bằng nguyên tố Palovan là cái gì cơ?
Tôi thầm chửi rủa trong lòng và đóng lấy cuốn sách với tâm trạng rối bời, đường đường là một bậc thầy giả kim chuyên điều chế và là một giáo sư đại học ở trái đất, việc đạt điểm kém trong môn học mà bản thân tự tin thật không thể chấp nhận được.
Nhìn lấy lớp học trước mắt, nơi vô số học viên đang bắt đầu kết bạn với nhau, ở phía hàng ghế đầu tôi có thể thấy một cô gái với mái tóc màu nâu bù xù đang ngồi một cách khép nép, cô ta là người mà tôi đã gặp ngay từ những ngày đầu khi mới bước chân vào thế giới này, một thiên tài giả kim dù tôi chẳng nhớ tên.
Mà cô ta cũng ở lớp này à?
Tôi bối rối nhìn đến một cô gái với mái tóc trắng ngồi ở những hàng giữa, cô ngồi trò chuyện với những cô gái ngồi quanh một cách hết sức tự nhiên, dù vậy tôi vẫn nhìn ra sự mệt mỏi của cô dù cô đã cố che giấu.
Diễn vẫn tốt như ngày nào.
Tôi lẩm bẩm trong lòng khi nhìn lấy Rapunzel, vốn dĩ cô ta luôn là một nhân vật khá bí ẩn và hoạt động của cô cũng vậy, hầu như ngoài các lớp học thì chẳng bao giờ có thể tìm thấy cô ta, nhưng vì cô hầu như chẳng tham gia bất cứ sự kiện quan trọng gì nên cô ta mặc nhiên bị người chơi bỏ qua.
Mãi đến lúc đó tôi mới nhận ra là chẳng có ai ngồi cạnh tôi cả, cho dù phải nhét thừa một người vào bàn thì vẫn chừa cho tôi hai chỗ ngồi kế bên tôi, cùng với đó là những ánh mắt không mấy thân thiện hướng về tôi.
Tất nhiên tôi cũng biết tại sao, vốn tiếng xấu của tôi đã lan như cháy rừng do Rosalia giờ đây nó càng đẩy cao hơn khi tôi ở cùng với Dylan, một kẻ cũng khét tiếng không kém.
“Cạch.”
Bất chợt một âm thanh vang lên, cánh cửa dẫn vào lớp mở ra và một giáo sư trong chiếc áo choàng đen quen thuộc đi vào, với mái tóc màu tím được búi sau đầu, đeo lấy chiếc kính gọng tròn màu bạc và đôi môi đỏ chót, đôi mắt cô nghiêm khắc như thể bất cứ ai dám nhìn thẳng vào mắt cô đều sẽ bị trừng phạt.
Eline Flavat, giáo sư môn giả kim và cũng là tổ trưởng bộ môn này, một giáo sư cực kỳ khét tiếng trong mắt các học viên vì độ khó của lớp cô dạy nhưng với những học viên năm nhất không biết gì thì họ đã vô tình bước vào bãi mìn mà các học viên năm 2 trở đi tránh như tránh tà.
“Cô ấy đáng sợ quá…”
“Tớ nghe nói năm ngoái có khá nhiều người bị đuổi học vì cô ấy đấy…”
“Thật á…”
Mấy học viên gần đó thì thầm với nhau, tôi cũng thầm đồng tình với họ bởi lẽ danh tiếng của cô ta đối với người chơi cũng không mấy khác biệt.
Cô ta vốn không phải là nhân vật quá lạ lẫm với người chơi khi phần lớn các sự kiện liên quan đến giả kim đều có mặt cô ta như là nguyên nhân hoặc là người giải quyết, dù quan trọng là vậy nhưng cô lại được người chơi gọi là bà cô khó ưa hoặc phù thủy vì rất dễ để bị đuổi học nếu bị bà cô đó nhắm đến, tôi thậm chí còn từng thấy một bài phốt về bà ta được đăng bởi một người chơi bị cô ta gây áp lực đến mức bị đuổi học.
Nhưng mà cô ta không hẳn là xấu.
Tôi cũng là một giáo sư nên tôi cũng hiểu cho hành động của cô ta, vốn giả kim không phải là bộ môn dễ và an toàn, có thể nói đây là môn sẽ khiến bạn chết một cách cực kỳ bất ngờ nếu lỡ dùng sai nguyên liệu, tôi trong quá khứ dù có công thức chính xác cũng phải chết hàng trăm lần vì pha sai tỉ lệ nên tôi có thể hiểu cho sự nghiêm khắc của cô ta, bởi nếu để một tên liều lĩnh hoặc bất cần đi chế thuốc thì chẳng biết điều gì sẽ xảy ra.
Vì trong quá khứ tôi có thể hồi sinh mỗi khi chết nên đã khá liều mạng mà điều chế ra đủ thứ thuốc lạ rồi thử lên chính bản thân, từ lúc nào thì tôi thành luôn chuyên gia trong lĩnh vực điều chế và mô hình chung tôi biết rõ điều gì sẽ xảy ra nếu cho thứ này thứ kia vào thuốc, nhưng trớ trêu thay tôi lại chẳng bao giờ nhớ được tên nguyên liệu.
Chưa hết, cô ta dù đáng ghét nhưng chưa bao giờ trở thành quỷ nhân, dù cho thế giới có tan hoang thì cô ta vẫn luôn ở học viện, bán thuốc cho tôi miễn là tôi đưa nguyên liệu cho đến tận khi chết, chính vì lẽ đó tôi khá tôn trọng cô ta và cũng hạn chế giết cô ta trong các lần chơi của mình.
“Tôi là Eline Flavat, giáo sư môn giả kim thuật và sẽ là người phụ trách môn giả kim cơ bản này, có vẻ như hầu hết các em đều là những năm nhất mới bước chân đến học viện Arcatia này và đang háo hức được biết nền giáo dục ở đây như thế nào, tất nhiên các em có thể thử qua các lớp học và quyết định có học tiếp hay đổi lớp trong những tuần đầu, tuy nhiên hãy nghe cho kỹ, tôi không chấp nhận những kẻ còn chẳng biết thuật giả kim là gì vào lớp của mình đâu.”
Với một tuyên bố lạnh lùng cả lớp đều im thin thít, tiếp đó Eline cầm lên một xấp giấy lên và đi đến phát cho từng người, mỗi học viên khi nhận lấy tờ giấy ấy đều có những sắc thái khác nhau trên gương mặt, người thì chẳng quá bận tâm như thể đó không phải là vấn đề lớn, người thì cau mày gãi đầu, còn tôi thì chỉ biết chết lặng nhìn lấy tờ giấy mà Eline phát cho mình.
Phân tích đặc tính nguyên liệu và lý do sử dụng chúng cho thuốc hồi phục thể lực là cái gì cơ?
Chưa kịp để tôi kịp hiểu những câu hỏi được ghi trên giấy thì Eline đã trở về bục giảng, cô nhìn lấy những học viên chúng tôi với vẻ mặt khinh thường.
“Thời hạn là một tuần, các em hãy hoàn thành bài tập được phát cho các em, nên nhớ câu hỏi của mỗi người đều không trùng nhau nên đừng nghĩ đến việc sao chép, ngoài ra các em có thể sử dụng mọi phương tiện cần thiết để hoàn thành bài tập, còn giờ tôi xin kết thúc lớp ở đây, mọi người có thể về.”
Eline rời khỏi lớp ngay sau đó, ngay khi cô rời khỏi lớp thì mọi người cũng nháo nhào hết cả lên vì bài tập của họ.
“Tớ chỉ biết chế thuốc hồi phục thôi, đổi đề với tớ được không!”
“Cậu không thấy rằng tên của chúng ta được in luôn trên đề à? Đổi sao được!”
“Bạn ơi! Giúp tớ với!”
Khung cảnh trước mắt tôi hoàn toàn hỗn loạn, những học viên năm nhất non nớt không khỏi lo sợ vì bài tập được giao, trong khi đó lại có một vài người lại bình tĩnh đến lạ như Rapunzel, cô tỏ ra khá thích thú với bài tập rồi đi đâu đó và cái cô tóc xù ngồi ở bàn đầu kia thì ngồi cười không ngớt như bị tự kỷ.
Dù tôi có thể dùng cách là ép cái cô tóc xù đó làm dùm mình để qua rắc rối, nhưng với lòng tự trọng của một giáo sư đại học kiêm chuyên gia điều chế thì tôi chẳng thể làm điều đó được.
Ngay lập tức tôi đặt tờ đề vào trong túi đeo chéo và đi ra khỏi lớp, nhưng ngay trước khi tôi đi ra thì đã bị một nhóm học viên chặn lại.
“Ngươi là tên khốn Aiden đúng chứ!”
“Tìm tôi có việc gì?”
Tôi cau mày nhìn lấy nhóm học viên ấy, dựa trên mái tóc có phần rối của họ tôi lập tức đoán ra đây là những học viên thường dân.
“Thì ra ngươi là tên khốn đã lợi dụng Lapharen!”
“Hắn ta chính là kẻ đã sỉ nhục công chúa!”
“Trừng phạt hắn ta!”
“Chết tiệt…”
Nghe thấy những lời lẽ kích động của đám học viên thường dân tôi bất giác cảm thấy bất an mà lùi về sau, nhưng cả ở phía sau tôi cũng đã có những học viên chặn tôi lại, trong tình thế bị bao vây tôi thực sự không có đường sống nếu bọn chúng quyết định giết tôi, khác với Dylan tôi không có cơ thể mạnh áp đảo để xử lý những tình huốn như thế này.
“Hắn đang cố chạy! Bắt lấy hắn ta!”
Cả đám lập tức ồ vào tôi ngay sau lời kích động của một cô gái, dù biết bản thân không thể lành lặn nhưng tôi không có ý định mặc cho bọn chúng làm gì thì làm, ít nhất tôi phải cho vài đứa đi nằm viện cùng tôi.
“Bọn thường dân chết tiệt!”
Tôi bực bội hét lên và đấm gãy răng một thanh niên trước mặt tôi.
***
Tại đỉnh của tòa A, nơi tọa lạc của vị pháp sư già và mạnh mẽ nhất học viện, văn phòng làm việc của hiệu trưởng Yuki Margut. Được bao quanh bởi các kệ sách cao với vô vàn những cuốn sách lạ lẫm, những cuộn giấy được xếp chồng lên nhau ở khắp nơi trong căn phòng, bên cạnh đó là một tấm bảng lớn ghi chi chít những công thức ma thuật, ngồi trong văn phòng ấy Yuki trầm ngâm nhìn lấy những ghi chép mà bản thân đang đọc.
“Cạch.”
Cánh cửa văn phòng chợt mở ra, một lão già với bộ đồ vải màu vàng với thanh kiếm treo bên hông bước vào cùng với một giáo sư tuổi trung niên mang trên mình chiếc áo choàng đen đặc trưng, họ lịch sự cúi chào Yuki với một thái độ tôn trọng.
Mãi đến lúc đó ông mới để ý là có người vào phòng mình, nhẹ nhàng bỏ tài liệu xuống và mời họ ngồi lên bộ bàn ghế tiếp khách cổ kính của mình, sau khi ngồi xuống ông lặng lẽ rót cho mỗi người một ly trà trong im lặng, không ai nói một lời, họ lặng lẽ thưởng thức hương trà như thể đang sắp xếp lại những gì muốn nói.
“Gaven, ông còn nhớ trận chiến năm ấy chứ?”
“Cuộc chiến với Randell à… Chuyện cũng lâu rồi nên tôi cũng không muốn nhớ lại nữa.”
Gaven lẩm bẩm với vẻ khó chịu, bởi lẽ trong cuộc chiến ấy ông đã tự tay giết chết bố mẹ của Kassandra.
“Chúng ta sống cũng đã lâu rồi, cũng đã làm nhiều chuyện xấu và cũng nhiều chuyện tốt, ông trở thành hiệp sĩ của hoàng tộc còn ta trở thành hiệu trưởng của học viện, chúng ta có những trách nhiệm riêng cần phải gánh, ông bảo vệ công chúa còn ta thì bảo vệ những đứa trẻ non nớt ở đây.”
Yuki lẩm bẩm với vẻ mặt hoài niệm, nghĩ về những điều bản thân đã làm trong quá khứ ông vừa tự hào vừa cảm thấy tự trách. Nhưng rồi ông nhìn lấy Gaven với vẻ mặt nghiêm túc bầu không khí cũng không còn thỏa mái nữa mà trở nên cực kỳ căng thẳng.
“Nhưng lũ khốn thờ quỷ đó dám tổn thương đến những đứa trẻ của ta, vô số đứa trẻ đã bị thương và không biết bao giờ một trong số chúng bị hại chết, đến cả ta cũng bị gài bẫy mà bị dịch chuyển đến tận phía nam lục địa để bọn chúng tiện bề hành động! Ta đã quá bất cẩn mà không nhận ra kế hoạch của chúng!”
“Có gì nói luôn đi, ngài Yuki.”
“Gaven, ngài đã trao lòng tin của Latien cho Aiden đúng chứ?”
“...”
Gaven không trả lời mà chỉ lặng lẽ uống trà, Yuki cũng không có vẻ gì mà tức giận mà nhẹ nhàng uống lấy tách trà và nhìn lấy lão già ngồi đối diện mình bằng ánh mắt thấu hiểu.
“Thật mừng vì ông đã còn sống và thu hồi được 2 món bảo vật bất tử là ý chí của Latien và nước mắt của Latien, nhưng điều đó không có nghĩa là chiếc nhẫn ấy nên được trao cho em ấy, nếu ai đó tinh ý thì hẳn sẽ nhận ra người sở hữu nó là Aiden, bởi lẽ không lý nào một người đã giả dạng Raven và trà trộn vào học viện một cách hoàn hảo như vậy lại không sở hữu món bảo vật cuối cùng được.”
“Tại sao ông lại chắc chắn như vậy? Ngài hiệu trưởng?”
“Handal, đưa tài liệu cho ngài ấy.”
Handal khẽ gật đầu rồi lấy ra một xấp tài liệu đưa cho Gaven.
“Đây là báo cáo về những gì đã xảy ra với thầy Raven, trong chuyến công tác ở Speria thì thầy ấy đã gặp một người phụ nữ được cho là Kassandra và đã có một mối quan hệ tình cảm với nhau, sau một thời gian thì bỗng dưng cô ta biến mất với toàn bộ hành lý và giấy tờ của Raven, dựa theo khả năng của chiếc nhẫn lòng tin của Latien thì ta chắc chắn cô ta đã có ý định lấy lòng tin của Raven để biến thành anh ta, nhưng sau tất cả thì chiếc nhẫn ấy đã biến mất, vì vậy chỉ có một khả năng, Aiden là người lấy nó.”
“...”
Gaven im lặng không biểu lộ bất cứ một biểu cảm nào, thấy thế Yuki thở dài một hơi và lấy ra một tờ giấy.
“Sau lễ khai giảng thì công chúa Rosalia đã báo cáo với ta vài điều kỳ lạ.”
Gaven sững người ngay khi Yuki nói điều đó, thấy phản ứng của Gaven, ông như chắc chắn điều gì đó mà nhìn lấy tờ giấy với vẻ nghiêm túc.
“Dựa theo báo cáo thì một tên ma cà rồng đã xuất hiện, tuy nhiên chưa kịp để hắn ta làm gì thì hắn ta bị một thứ có lẽ là con dao tâm trí giết chết ngay lập tức, kẻ điều khiển nó tự xưng là quỷ vương với gương mặt rất kinh tởm, tuy việc bọn họ còn sống là khá khả nghi và kết hợp với sự mất tích của lòng tin của Latien thì ta kết luận được rằng, ông có liên quan với hắn ta.”
“...”
Gaven không trả lời mà nhìn lấy Yuki với ánh mắt cảnh giác, thấy thế ông không nói gì mà rút ra một cuộn giấy màu ố vàng.
“Dựa trên ngoại hình ta đã điều tra qua những ghi chép về các quỷ vương, tuy nhiên hắn ta không khớp với bất kỳ mô tả nào về bát đại quỷ vương mà đám thở quỷ tôn sùng cả, tuy nhiên có một vài ghi chép về thời đại hỗn loạn đã nhắc đến sự tồn tại của một quỷ vương khác.”
“Tên hắn là gì.”
“Eden, quỷ vương tận thế.”
Ngay lập tức vẻ mặt Gaven trở nên nghiêm túc hẳn.
“Còn điều gì nữa không?”
“Không nhiều, những ghi chép về thời đại hỗn loạn là rất ít, những thông tin ta tìm được chủ yếu là do hiệu trưởng Redax để lại, nhưng có một điều hiệu trưởng đã luôn khẳn định trong các tài liệu của mình, rằng quỷ vương tận thế sẽ đưa thế giới này trở về với tro tàn.”
“...”
Gaven im lặng và nghĩ về Aiden, một kẻ bất cần đời nhưng cực kỳ thông minh, dù ông công nhận cậu có phần hung hăng nhưng không đến mức gọi là quỷ vương.
“Gaven, ta không biết ông đã thỏa thuận gì với quỷ vương nhưng nếu có điều gì ông có thể tiết lộ thì xin hãy nói.”
“Ta không thể, nhưng ta khuyên là không nên hành động quá hấp tấp, chúng ta còn chưa biết ý định thực sự của hắn ta là gì.”
“Vậy ngài nghĩ nên xử lý chuyện của Aiden và Lapharen như thế nào, sau khi điều tra thì ta chắc chắn rằng hai đứa nhỏ chắc chắn có liên hệ với quỷ vương.”
“Đừng đụng đến chúng.”
Gaven nói với vẻ kiên quyết, thấy vậy Yuki cũng gật gù như thể đã hiểu rồi đứng dậy, ông đi đến đứng bên cửa sổ và nhìn xuống những nhân viên y tế đang chạy một cách gấp rút với một vài học sinh nằm trên cán.
“Sau sắc lệnh thì mọi chuyện sẽ trở nên hỗn loạn, nội bộ học viện sẽ xảy ra lục đục nên có thể nhân cơ hội đó, lũ thờ quỷ sẽ bắt đầu hành động hoặc những học viên sẽ quá khích, hy vọng hai người giúp ta kiềm chế bọn họ lại, nhất là ông Gaven, hy vọng ông có thể giúp con bé kiềm chế phe của mình lại.”
Hiệu trưởng nhìn lấy những học viên bên dưới với vẻ mặt lo âu.


0 Bình luận