“Oáp…”
Ngáp ngắn ngáp dài ngồi trong căn tin, tôi nhìn lấy dĩa thịt trước mắt với tâm trạng mệt mỏi, sau một đêm thức trắng để làm bài tập khiến tôi mệt đến mức chẳng muốn nhét gì vào miệng nữa dù vậy vì một lý do nào đó tôi vẫn đi đến căn tin để lấy một dĩa thịt đầy ắp, lúc này tôi mới để ý lấy là hôm nay học viên đến với căn tin đông đến bất thường.
Hôm nay là chủ nhật à?
Tôi tự hỏi khi nhìn lấy những học viên đang ăn một cách vội vã với những chiếc túi xách được nhồi đầy đồ được đặt gần họ, bởi lẽ hôm nay là ngày nghỉ nên các học viên cũng tranh thủ ra ngoài đi chơi sau một tuần học căng thẳng.
“Mà các cậu biết không, dạo gần đây có mấy vụ hành hung dã man lắm, nghe nói nạn nhân đều có mái tóc đỏ đấy! Nhất là cậu đấy Tina, rất có thể cậu cũng sẽ là mục tiêu của hắn ta đấy.”
“Lo quá… Tại sao họ lại còn chưa bắt được hung thủ…”“Cái đám bảo vệ đó chỉ biết ăn rồi bắt nạt học viên thường dân thôi, bọn chúng không quan tâm đến sống chết của học viên thường dân chúng ta đâu, chừng nào bọn quý tộc còn chưa bị thương gì thì hung thủ còn khuya mới bị bắt!”
Một nhóm con gái ở gần đó trò chuyện rôm rả, nhìn vào hành lý họ tôi thấy một bộ đồng phục khác được nhé vào một cách cẩu thả, một cái áo vest màu đen trông khá lịch sự và trông rất quen với tôi, bởi lẽ tôi cũng từng mặc nó lúc đi làm thêm ở sòng bài ở thủ đô.
Cô ta chắc là thường dân hoặc quý tộc nghèo, chẳng lạ lắm nếu cô ta ghét Salvina đến vậy.
“Chắc chắn ả Salvina là hung thủ! Chẳng phải chính ả ta là người ghét một con nhỏ ở phe công chúa sao? Chắc chắn vì con nhỏ đó cũng là quý tộc nên ả ta mới dùng những thường dân như chúng ta làm bù nhìn để cô ta thỏa sức xả giận!”
“Hung thủ đã rõ rành rành thế sao học viện không để mắt đến cô ta chứ! Học viện đang thiên vị quý tộc!”
Đám học viên tranh luận một cách sôi nổi và lập tức coi Salvina là hung thủ, nghĩ đến việc cô ta hành hạ Helen bằng những tin đồn giờ đây đã bị nghiệp quật, khi mà chính vì những lời đồn ấy đã biến cô thành kẻ khả nghi nhất và là đối tượng bị ghét bỏ bởi tất cả học viên thường dân.
Dù cho hung thủ được đưa ra ánh sáng thì cô ta vẫn sẽ bị đám thường dân ghét ra mặt, cùng với đó phe Rosalia cũng bị giảm uy tín nghiêm trọng do hung thủ là người trong phe.
Bất chợt một người đến và ngồi đối diện tôi, đó không phải gương mặt quá lạ lẫm mà là Lapharen, nhìn lấy dĩa thịt to tổ bố mà cậu ta cầm theo tôi bất giác cau mày.
Mày đã béo rồi mà còn muốn ăn cho béo hơn à?
Tôi nuốt lời đó vào lòng và nhìn lấy vẻ mặt nghiêm túc của Lapharen.
“Có chuyện gì à?”
“Vâng, Eleris đã mời em đến họp mặt sau buổi họp lớp sinh hoạt đầu tuần.”
“Hừm, có vẻ con nhỏ đó cũng hành động, thế thì cũng tốt.”
Tôi hài lòng lẩm bẩm, bởi lẽ đó là tin vui duy nhất tôi nhận được trong mấy ngày hôm nay, dù vậy vẻ mặt của Lapharen vẫn có chút lo lắng như thể đang bận tâm vấn đề nào đó.
“Có vấn đề gì à? Hỏi luôn đi.”
“Tiền bối, liệu hung thủ nên được xử lý như thế nào?”
“Có 2 cách xử lý tối ưu, đầu tiên là giết quách cô ta và thứ 2 là bắt cô ta nộp cho nhà trường rồi bảo Rosalia làm căng vụ này lên để cô ta bị đuổi học, bởi nếu giữ cô ta lại học viện thì không sớm thì muộn cô ta cũng trở thành quỷ nhân.”
“Vậy không có cách nào khác sao?”
Lapharen lo lắng hỏi, thấy vẻ mặt ấy tôi cũng hiểu lấy nỗi bận tâm của cậu ta, bởi lẽ cậu ta đã đồng cảm với một người có số phận cũng sẽ trở thành quỷ nhân giống cậu ta, nhưng đó là một suy nghĩ sai lầm.
“Không, cách tối ưu nhất luôn là vậy, tôi hiểu cậu muốn cứu lấy cô ta vì cũng có thể trở thành quỷ nhân giống cậu, tuy nhiên cô ta không giống cậu Lapharen dù cho hai người đều là thường dân.”
Tôi nghiêm nghị nói rồi cầm dao nĩa lên và bắt đầu cắt miếng thịt, vừa cắt tôi vừa nghĩ đến gương mặt kinh tởm của cô ta và những rắc rối mà cô ta gây nên khi để ả chạy lông nhông trong học viện một lần nữa.
“Cô ta là một kẻ điên, một kẻ bắt nạt thuần túy không phải một con lợn nhút nhát bị đẩy vào đường cùng như cậu, cậu bắt tay quỷ nhân để sống còn cô ta thì là vì sự tự ti của bản thân.”
“...”
Lapharen cúi gầm mặt chẳng dám nhìn lấy mặt tôi, thấy vậy tôi chỉ biết thở dài, bởi lẽ cậu ta còn quá ngây thơ và nghĩ rằng bản thân có thể cứu lấy tất cả.
“Ta sẽ giải thích một chút về cách một người trở thành quỷ nhân, chắc cậu cũng biết họ là những kẻ sa ngã bắt tay với quỷ dữ rồi đúng chứ? Nhưng cậu có bao giờ tự hỏi là làm sao họ có thể sa ngã được chưa?”
“Chưa…”
“Ngắn gọn thì quỷ dữ sẽ ngửi thấy khát vọng của một người và bị thu hút bởi nó, theo đó con quỷ sẽ tìm được đường đến với tâm trí của con mồi và bắt đầu quá trình tha hóa, chúng dụ dỗ con mồi bằng cách thỏa mãn mong muốn mãnh liệt của đối tượng, như cậu thì cậu muốn trả thù và tự ti vì sự yếu kém của bản thân nên con sói hôm đó đã dụ dỗ cậu bằng cách cho cậu sức mạnh, trường hợp của con ả gây ra vụ việc gần đây thì là do sự tự ti về địa vị, ghen tị và ham muốn phù phiếm nên cậu nghĩ thứ mà con quỷ sẽ đáp ứng sẽ trông như thế nào?”
Lapharen im lặng, cậu ta như thể một đứa trẻ phạm lỗi vì đã hỏi giáo viên của mình một câu hỏi ngu.
Thôi thì cứ cho thằng này thử vậy, được thì tốt, không được thì tự làm tự chịu.
“Mà nói gì thì nói, cậu cứ thử cứu cô ta đi, biết sao được, dù vậy cậu cần mạnh hơn để có thể đánh nhau với một quỷ nhân đã.”
“Vâng…”
“À mà hôm nay là chủ nhật nên ta cũng nên đi sắm sửa vũ khí cho cậu cái nhỉ, cái que đũa mà học viện cho phế vãi ra.”
“À vâng… Vậy thứ này…”
Lapharen lấy ra một tấm thẻ màu vàng, trên đó ngôi sao 6 cánh và 3 cánh trong số được đính ngọc, đó là thẻ trang bị hạng C, thứ giúp chúng tôi lấy được một trang bị ở kho cấp C của học viện.
“Xài phí lắm, bán đi.”
“Nhưng mà học viện có quy định không được đem thẻ này ra trao đổi…”
“Bán theo cách khác, cậu dẫn tên mua hàng vào kho rồi bảo nó chọn món mình ưng dù gì cậu cũng được phép đem theo một học viên cố vấn vào mà, tiếp đó cậu cứ cho thằng đó mượn vô thời hạn là được.”
“Những trang bị trong đó mạnh lắm hả tiền bối?”
Tôi lập tức lắc đầu mạnh.
“Trang bị từ kho hạng C trở xuống đều là hàng do học viện sản xuất nên nó khá đại trà, thà bán đi rồi mua cái khác còn ngon hơn bởi mỗi món sẽ có đóng dấu của học viện và việc nhận được nó giống như bằng chứng cho việc cậu là một học viên xuất sắc của nơi đây, cũng vì vậy nên nó rất có giá trong mắt đám quý tộc vì nó có thể dùng để đem đi khè nhau nhưng nếu cậu chỉ quan tâm đến hiệu suất thì điều đó là vô dụng.”
“Vậy tiền bối… Vậy anh có định dùng thẻ hạng B của anh không?”
“Không, cái ta cần ở tận hạng A cơ nên sẽ định nâng cấp thẻ hạng B này lên hạng A sau học kỳ này để lấy nó, mà ăn nhanh lên để còn tới Arades làm vài chuyện.”
“Vâng.”
Chúng tôi nốc lấy nốc để đống thịt với tốc độ chóng mặt trước ánh mắt ngán ngẫm của những người xung quanh, đồng thời tôi cũng quan sát lấy cơ thể béo ú của Lapharen.
Liệu tên này bây giờ có thực sự hợp với việc dùng đũa phép không? Với cơ thể béo u này?
***
Vũ khí là công cụ giúp ta chiếm lấy lợi thế trong chiến đấu, khoảng cách, sát thương hay độ linh hoạt, như cung giúp ta có khả năng chiến đấu tầm xa nhưng lại không có khả năng cận chiến, đại kiếm có sức sát thương lớn nhưng lại quá chậm chạp và cồng kềnh, Rapier thì chỉ tối ưu khi chiến đấu với người trong những trận tay đôi không mặc giáp.
Mỗi vũ khí cũng có những kiểu chiến đấu khác nhau, kiếm thuật riêng biệt để tận dụng tối đa khả năng của chúng, đồng thời người sử dụng nó cũng phải phù hợp với chính loại vũ khí họ dùng từ điều kiện thể chất, tài năng và cả nền tảng.
“Lapharen, cậu đã sẵn sàng chưa?”
Tôi và Lapharen đứng đối diện nhau ở một bãi đất trống ngay dưới tán cây của một cây cổ thụ, đây là khu vực nghỉ ngơi nằm giữa Arades và học viện đồng thời cũng là nơi mà học viên có thể thách đấu nhau mà chẳng ai nói năng gì dù nó phạm luật, bởi việc đánh nhau ở chỗ đó đã trở thành truyền thống từ nhiều đời hiệu trưởng trước rồi.
“Vâng…”
“Với tư cách là sư phụ của cậu thì ta cần kiểm tra lại khả năng của cậu, đúng là kỹ năng của cậu khá tốt nhưng ta không biết nó thực sự phù hợp với cậu không bởi nếu chọn sai đường thì tiềm năng của cậu sẽ bị lãng phí, qua đó ta sẽ cho cậu thấy con đường mà cậu nên đi và bây giờ hãy dùng toàn lực giết ta.”
“Nhưng mà…”
“Nếu cậu giết được ta thì ta chẳng phải là sư phụ của cậu, Lapharen.”
Lapharen gật gù với vẻ miễn cưỡng, tiếp đó cậu giơ đũa phép của mình về phía tôi và triệu hồi ra vô số những viên đạn phép, thấy thế tôi cũng rút thanh longsword của mình ra và truyền một ít mana vào trong thanh kiếm.
Với một cái vẫy đũa vô số viên đạn phép lao về phía tôi từ mọi hướng tôi cũng bắt đầu chạy về phía trước, lao về phía Lapharen mà chẳng hề lo lắng về những viên đạn đang lao về phía mình với tốc độ chóng mặt, ngay khi một viên đạn cách tôi khoảng nửa mét thì tôi liền vung kiếm chém lấy nó, ngay lập tức viên đạn ấy vỡ tan và Lapharen dường như không quá bất ngờ trước điều đó.
Biết rằng bản thân không thể tổn thương tôi bằng mấy viên đạn ma pháp cậu ta lập tức triệu hồi ra một cầu lửa đồng thời tôi cũng để ý lấy mặt đất đang xuất hiện băng.
Mặt trận băng để khống chế khả năng di chuyển rồi tấn công bằng hỏa cầu à, có vẻ cậu học tốt đấy nhưng đáng tiếc cậu phải đối mặt với tôi.
Ngay lập tức tôi truyền mana xuống chân và bọc đôi giày của mình bằng băng, những chiếc đinh xuất hiện dưới giày của tôi giúp tôi có khả năng di chuyển trên con đường băng giá mà không bị trượt.
“Hả.”
“Cậu quên đọc ghi chú của tôi rồi à? Con đường băng giá không hiệu quả với những người đã có kinh nghiệm với nó.”
Ngay khi nhận ra phép thuật của mình không có tác dụng thì Lapharen liền nhảy ra sau để né lấy đòn kiếm của tôi, cùng lúc đó cậu bắn một viên đạn vào bụng tôi nhưng tôi đã may mắn chuyển hướng kiếm của mình để chặn nó, đáp lại món quà bất ngờ ấy tôi liền thi triển con đường băng giá để đáp lại, một mặt băng trong suốt như gương khác hẳn mặt băng gồ ghề đục ngầu của Lapharen xuất hiện, không thể giữ thăng bằng trên mặt băng trơn trượt và ngã sõng soài.
“Đạt.”
Tôi hài lòng nói với Lapharen đang nằm ngã trên sàn, cậu ta thì nhìn lấy mặt băng bên dưới với vẻ bối rối như chẳng hiểu bản thân đã đạt ở điểm nào.
“Lapharen, cậu biết tại sao hầu hết mọi người lại sử dụng trượng chứ không phải đũa không?”
“Vì nó tốt hơn?”
“Đúng hơn là nó toàn diện hơn đũa phép khá nhiều, khả năng cường hóa phép, giảm tiêu thụ mana và một vài ưu việt nữa, vì vậy nhiều người cho rằng trượng phép là ma cụ tốt nhất và cũng vì vậy nên nó đắt hơn đũa khá nhiều.”
Lapharen nhìn cây đũa mình đang cầm với vẻ thất vọng, thấy vậy tôi bất giác bật cười bởi lẽ tôi như nhìn thấy bản thân trong quá khứ khi nhận ra sự thật ấy vậy.
“Đừng thất vọng Lapharen, dù không toàn diện nhưng đũa phép là ma cụ cực kỳ chuyên biệt cho việc bắn phép nhanh, nó giúp định hướng phép thuật ở đầu đũa và bắn theo hướng chỉ định với tốc độ mà không trượng phép nào có thể làm được để bù cho sức mạnh của phép, tuy nhiên vì sức sát thương không bằng nên cậu cần có sự khéo léo đủ để sử dụng nó.”
“Ý tiền bối là sao?”
“Có thể cậu không để ý nhưng hầu hết các pháp sư dùng trượng đều không thể vừa di chuyển vừa xài phép đúng chứ? Họ đều phải dừng lại một lúc để xài phép rồi mới di chuyển, đó là bởi trượng phép không có khả năng định hướng đường đạn ở đầu trượng mà phải định vị tọa độ và hướng bắn nữa, chính vì vậy nên cậu có lợi thế cơ động so với những pháp sư dùng trượng và hơn hết cậu có thể trực tiếp mặt đối mặt với các kiếm sĩ nhờ khả năng cơ động ấy, như lúc nãy vậy với hơn hết điều kiện thể chất của cậu phù hợp, dù cậu béo vãi ra nhưng lại khá linh hoạt nên rất phù hợp với việc xài đũa và hơn hết cậu có nền tảng trong việc chiến đấu cận chiến, cậu đã từng học kiếm thuật rồi đúng chứ?”
“À vâng, em từng học kiếm thuật nhưng vì em từng bị chấn thương nên không thể vung mạnh được nên mới chuyển qua sử dụng phép thuật…”
Lapharen xấu hổ nói, thấy vậy tôi hài lòng gật đầu rồi nhìn lại con đường băng giá do cậu ta vừa thi triển, dù cậu ta đã thành công sử dụng phép nhưng nó quá thô nên tôi có chút không hài lòng.
“Ta sẽ đi tìm cây đũa phù hợp cho cậu, tuy vậy trong lúc đó cậu phải luyện tập tạo ra thứ này.”
Tôi tạo ra một quả bóng nước lơ lửng trên không trung, ngay sau đó tôi lập tức đóng băng nó thành một quả cầu trong suốt nhẵn mịn.
“Nhiệm vụ của cậu là tạo ra một quả cầu băng như này, không đục, không gợn sóng hay góc cạnh, chỉ khi đó cậu mới thực sự thành thạo con đường băng giá.”
“Vâng… Nhưng mà tại sao vậy?”
“Con đường băng giá trong suốt và nhẵn không chỉ để cho đẹp đâu, càng trong suốt thì nó càng khó nhận ra vì vậy nó tạo được tính bất ngờ, như cái con đường mà cậu tạo lúc nãy đục ngầu nên ta lập tức nhận ra chứ như con đường của ta thì đã vấp ngã rồi.”
Lapharen nhìn lấy con đường băng giá của tôi với vẻ suy tư, còn tôi thì ngồi xuống gốc cây và nghỉ ngơi, việc sử dụng phép dù không đủ nhiều để cơ thể tôi bị hoại tử nhưng nó vẫn khiến tôi mệt đáng kể.
Lắng nghe lấy tiếng lá cây xào xạc, nhìn lấy bầu trời trong xanh và những đám mây trắng trôi chầm chậm trên bầu trời, bên dưới là học viện Arcatia trông như một pháo đài đồ sộ, trên những bức tường cao có vô số lá cờ màu xanh dương đang tung bay.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc ấy tôi bất giác nghĩ về khoảng thời gian tôi đã dành cho con game “Học viện kỳ bí này”, 10 năm ròng rã gắn bó với nó, tôi quen vô số NPC và cũng giết rất nhiều trong số họ qua biết bao nhiêu lần chơi, mỗi lần chơi tôi quen được biết bao nhiêu người và rồi khi nó bắt đầu lại thì mọi mối quan hệ tôi đã gây dựng đều biến mất.
Nhìn sang Lapharen đang ngồi chật vật với quả cầu nước tôi không khỏi cảm thấy hoài niệm, bởi lẽ đây cũng chính là bài học mà tôi luôn dạy cho cậu ấy mỗi lần chơi, và cũng chính tại đây là nơi mà chúng tôi gặp nhau mỗi cuối tuần trong quá khứ.
“Eden, cậu sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp?”
“Tôi không biết nữa, còn cậu?”
“Tôi sẽ về quê, có người đang đợi tớ ở quê.”
Cùng nhau chúng tôi nói chuyện phiếm dưới bóng cây, chúng tôi hỏi hang nhau về ước mơ, mục tiêu của bản thân và những vấn đề nhỏ nhặt khác, không như bây giờ chúng tôi là thầy trò, trước kia chúng tôi là đồng đội, những người bạn cùng nhau sát cánh trên hành trình cứu lấy thế giới này.
Tôi cũng đã nhìn thấy cậu chết không biết bao nhiêu lần.
Nhìn sang bên cạnh mình, đó là một vùng đất trống ngay dưới cây cổ thụ, mảnh đất ấy chính là nơi tôi đã chôn lấy xác cậu ấy qua biết bao nhiêu lần chơi.
“Thế giới chết tiệt.”
Tôi lẩm bẩm tâm trạng khó chịu.


1 Bình luận
btw TFNC