Thức dậy ở thế giới game
Rung chấn ngàn năm
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?

Chương 22 Đằng sau màn kịch.

3 Bình luận - Độ dài: 5,350 từ - Cập nhật:

Anh hùng, một từ dùng để chỉ những người đại diện cho chính nghĩa, họ được người đời tôn sùng như những vị thánh đánh đuổi khỏi cái ác xâm chiếm, họ được tung hô vì những việc tốt mình làm và biết bao nhiêu người muốn trở thành một trong số họ chỉ vì điều ấy.

Tôi cũng không ngoại lệ.

Ở những lần chơi đầu tôi luôn muốn trở thành người tốt, tôi cầm kiếm, đồng hành cùng Rohan, Irina, Helen, Salvina và những người khác để chống lại những kẻ mà chúng tôi coi là xấu xa, nhưng càng chơi nhiều, tôi càng mệt mỏi vì điều đó.

Tôi chẳng tài nào cứu được thế giới này.

Mọi nỗ lực của tôi suy cho cũng thành công cốc, thế giới mà tôi chơi lần nào cũng bị hủy diệt, những người tôi đã cứu, đã đồng hành, nói, cười với tôi, tất cả rồi đều sẽ chết vì một lý do nào đó, bỏ lại một mình tôi trong thế giới hoang tàn, chờ ngày tôi chết để bắt đầu một lần chơi mới.

Mỗi lần như vậy tôi đều bị ám ảnh bởi những lần chơi trước, tôi nhớ cái cảm giác mọi người chào đón tôi, tôi nhớ tình bạn mà tôi đã xây dựng với họ, tôi nhớ những lần chúng tôi đồng hành cùng nhau, những khoảnh khắc sinh tử, những lời động viên của họ.

Càng nhớ chúng nhiều tôi càng sợ hãi, tôi sợ phải làm quen lại với họ, những ánh nhìn xa lạ của họ, những câu từ thù ghét của họ.

Với suy nghĩ ấy tôi bắt đầu đi trên con đường của riêng mình.

Tôi giết họ, trở thành kẻ thù của họ, thay vì để họ chết một cách thê thảm trong tương lai tôi sẽ giết họ cách nhanh gọn nhất. 

Kể từ khoảnh khắc ấy tôi chưa một lần nào có thể chơi chế độ cốt truyện như một người bình thường nữa.

Đặt gói bỏng ngô sang một bên tôi nhìn những người đang đứng trước mình với vẻ mặt sợ hãi tôi không khỏi có cảm giác hoài niệm, dù vậy khác với trước kia, khi thế giới chỉ là một trò chơi và còn cơ hội làm lại, thì bây giờ chết là hết, tôi chỉ có một mạng và không có cơ hội nào khác để tôi sửa sai.

Nhưng cũng chính vì vậy tôi đã hy vọng.

Nhìn về phía Eleris đang nhìn lấy xác Helen với ánh mắt tội lỗi, chính cô ta là nhân tố bất ngờ mà tôi chẳng ngờ đến.

“Một linh hồn đến từ thế giới khác? Đã quá lâu rồi ta chưa gặp một kẻ như ngươi.”

Tôi lẩm bẩm với giọng khàn, lúc này Eleris cũng mới hướng mắt về phía tôi, nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của cô ta tôi có chút thất vọng.

“Ngươi… Là ai…”

Eleris ngập ngừng hỏi trong khi đó những người khác đều nhìn tôi với ánh mắt như đang cầu xin tôi đừng giết cô ta.

“Đừng… đừng mà…”

Irina lẩm bẩm với vẻ nức nở, nhưng tôi chẳng hề bận tâm lấy cô ta mà dùng con dao tâm trí cắt lấy dây thanh quản của Eleris.

“Nếu ngươi đã muốn biết đến thế thì cũng phải trả một cái giá tương xứng.”

Tôi tiến lại gần Eleris, nắm tóc cô ấy và nhìn thẳng vào mắt cô ấy bằng con mắt phải của mình vì mắt trái tôi chẳng còn khi tôi dùng hình dạng cũ của mình. Như thể đã quá suy sụp để phản kháng, cô ta chỉ biết nhìn tôi với ánh mắt đờ đẫn.

“Ta không biết có ai còn nhớ đến ta không, bởi lẽ con người bây giờ đã quên đi những gì đã xảy ra ở thời đại hỗn mang, cư dân của thế giới này gọi ta là hiện thân của thần chết, các vị vua gọi ta là đao phủ, linh mục gọi ta là kẻ hành hương còn những người từ thế giới khác như ngươi gọi ta là quỷ vương.”

Nói xong tôi ném cô ta về phía Rosalia, ngay lúc ấy Rohan lao về phía tôi với thanh kiếm trên tay, thấy vậy tôi liền nhặt lấy thanh katana của Eleris, tôi đỡ lấy thanh kiếm của cậu ta và ngay lập tức phản đòn.

“Hự!”

“Kiếm thuật tốt đấy, nhưng nếu so với ta.”

Tôi lao lên chém Rohan nhưng cậu ta đã suýt soát đỡ được nó.

“Mày còn non lắm nhóc con.”

Dứt lời tôi đá cậu ta ra xa, ngay sau đó tôi liền đứng thế để thực hiện một tuyệt chiêu mà tôi thường dùng khi sử dụng katana.

“Không thể nào, trảm-”

“Không!!!”

Chỉ trong tức khắc cơ thể Rohan bị chẻ làm đôi trước khi cậu ta kịp dứt lời, tiếp đó tôi quay sang nhìn Lapharen với ánh mắt bực bội.

“Còn mày, tao đã bảo mày phải làm gì? Cả hai chúng mày đều vô dụng.”

“Xin lỗi, sư phụ…”

“Im mồm! Ngươi biết hiện thân mệt thế nào không hả? Chẳng phải ta đã bảo ngươi mang con khốn đó đến cho ta sao!”

“Nhưng-”

Không để Lapharen kịp nói xong tôi liền bắn một viên đạn ma pháp về phía Eleris, ngay lập tức cậu bắn một viên đạn để chặn lấy viên đạn của tôi.

“Tại sao lại ngăn ta? Ngươi đã quên là ta đã cứu mạng ngươi rồi à? Nếu ta không sai tên kia đến tìm ngươi thì giờ ngươi chỉ còn là cái xác khô rồi con lợn! Đừng quên sức mạnh của ngươi từ đâu mà ra!”

“Không cần thiết phải giết nhiều người như vậy sư phụ…”

“Những người khác thì có thể không nhưng cô ta thì khác! Cô ta không phải là người thế giới này nên khả năng tiên tri không có tác dụng với cô ta, vì vậy cô ta là biến số lớn nhất trong kế hoạch của ta, vậy nên ta không thể tha cho cô ta được.”

Nói xong tôi liền bắn vài viên đạn ma thuật về phía cô ta, Lapharen thấy vậy liền nhảy ra chặn đạn, cánh tay và một bên ngực của cậu bị xé nát, trước khi tôi có thể làm gì thêm thì một cánh tay đã nắm lấy chân tôi.

“Làm ơn… đừng làm hại họ…”

“Tại sao ta lại phải nghe lời ngươi?”

“Mọi thứ!”

Irina nức nở nói, thấy vậy tôi liền cúi xuống và nhìn thẳng vào mặt cô ta.

“Mọi thứ? Cô có cái quái gì mà ta cần phải quan tâm?”

“...”

Irina không thể đáp lại mà chỉ biết khóc lóc, thấy thế tôi liền dùng kiếm đâm thẳng vào tim cô ta.

“Kh-!”

Eleris ở đằng xa hét lên với vẻ đau khổ nhưng thét được nữa chừng thì dây thanh quản vừa được hồi phục lại bị đứt, nhưng tôi không quan tâm lấy điều đó mà chỉ nhìn lấy sự thay đổi trên mặt của Irina, một gương mặt vẫn đang nhìn tôi với vẻ tuyệt vọng như thể đang hối hận vì không thể cứu mọi người, một gương mặt mà Irina tương lai không thể có.

“Vậy là không phải.”

Thất vọng nhìn cơ thể cô ta dần mất đi sức sống tôi nhìn lại Lapharen, Eleris và Rosalia đang ôm lấy người họ.

“Lapharen.”

“Vâng…”

“Có nhiều điều ta cần phải nói đấy.”

Nói xong tôi liền quay người rời đi, cơ thể tôi biến mất trong cơn mờ ảo và xuất hiện lại tại một tầng cao của sân vận động, nơi tôi có thể thấy rõ mọi diễn biến bên dưới.

“Cậu thực sự giết họ à?”

“Không.”

Tôi liền trở về hình dáng gốc và nhìn lấy Gaven, người đang ngồi dựa vào tường và đã ngồi đó quan sát sự việc từ đầu đến cuối.

“Đó suy cho cùng cũng chỉ là không gian ảo ảnh, vì vậy những chấn thương ở đó chỉ khiến bọn họ sang chấn tâm lý đôi chút thôi.”

“Điều đó là quá khắc nghiệt.”

“Nhưng điều đó là cần thiết.”

“Vậy cậu đã tìm thấy điều mình muốn chưa?”

“Chưa, nhưng tôi sẽ ngừng nghĩ về nó, bởi có một vài điều tôi cần chú tâm hơn.”

Tôi thay lấy đồng phục học viên rồi nằm lăn ra sàn, dù đã cố gắng nhưng lượng tiêu thụ mana là quá lớn khiến tôi suýt chết vì thiếu mana, dù may mắn duy trì được lượng mana tối thiểu để cơ thể không bị hoại tử nhưng cơ thể tôi đã kiệt sức hoàn toàn.

“Cầm lấy cái túi rồi đi đi, sớm thôi không gian ảo ảnh sẽ tan biến và tên ma cà rồng cũng sẽ sống lại cùng với đám học viên đó, hãy tận dụng lúc hắn còn hoang man mà giết nhanh hắn đi.”

“Được rồi, vậy cậu còn điều gì muốn nói nữa không?”

“Nhớ khai là ông đặt tôi nằm đây sau khi tôi kiệt sức vì tên dưới cống ngầm.”

“Ta chấp nhận, dù vậy ta không tin tưởng cậu hoàn toàn đâu.”

“Tôi biết.”

Gaven rời đi để lại tôi nằm dài ra sàn với đôi tay đặt lên ngực, tôi làm thế chẳng có chủ đích gì cả, chỉ là do ý thích nhất thời thôi.

“Eleris, nếu cô vượt qua được chuyện đó thì tôi công nhận cô.”

Nghĩ đến Eleris còn đang suy sụp vì những người mà cô quen biết chết ngay trước mắt tôi không hề hối hận, bởi nếu cô ta thực sự có quyết tâm bảo vệ họ thì cô ta phải vượt qua được cú sốc ấy.

“Mình thật sự không thể như xưa được nữa.”

Nghĩ đến cảnh Rohan cùng với Eleris sát cánh bên nhau để chiến đấu khiến tôi có chút hoài niệm, bởi lẽ bản thân tôi cũng từng như cô ấy, sát cánh bên họ, quý trọng họ và cũng tuyệt vọng vì cái chết của họ, nhưng bây giờ tôi chẳng thể như vậy nữa, tôi đã quyết định đi trên con đường của riêng tôi và chắc chắn tôi sẽ phải đối đầu với họ một lần nữa như cách tôi làm hôm nay.

“Nhưng mình phải làm gì tiếp theo đây…”

Tôi bất chợt cảm thấy mù mịt, bởi lẽ mục đích từ khi tôi mới đến đây luôn là giết Irina, kẻ đã đưa tôi đến thế giới này, nhưng khi xác nhận rằng cô ta không phải Irina mà tôi biết thì cũng chẳng có lý do gì để tôi giết cô ta cả.

Cũng may là không phải chứ đúng thực là cô ta thì mình chết rồi.

Nuốt suy nghĩ tiêu cực ấy vào lòng tôi nhìn lấy người đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang nói: “Cậu đang làm cái quái gì ở đây?”

Mà cô ta đúng đẹp thật.

Tôi nhìn lấy Sylvia, người có gương mặt lạnh lùng đẹp đến khó tả, mắt cô như những viên hồng ngọc lấp lánh, mái tóc xoăn gợn sóng màu trắng dần chuyển đỏ ở đuôi, dáng cô hoàn hảo thì không chê vào đâu được.

“Có cần giúp gì không?”

“Có, mang tôi đến bệnh xá đi.”

“...”

Sylvia nhìn tôi với ánh mắt vô cảm.

***

Nằm trong bệnh xá và đọc lấy tờ báo có tên thời báo thanh xuân, tôi chẳng biết ai đã đặt cái tên dở hơi này nhưng đây là một tờ báo tôi khá thích đọc kể cả trong trò chơi, đây là tờ báo sẽ được phát hành hằng tuần hoặc sau mỗi sự kiện lớn nên nó như một công cụ để người chơi xem lại chiến tích và theo dõi các ảnh hưởng từ hành động của mình.

Nhưng bây giờ thật sự thì việc đọc báo không còn chỉ đơn thuần là cập nhật thông tin nữa mà còn là còn là một trong những phương thức giải trí duy nhất đối với tôi tại thế giới này.

Ngay ở đầu bài báo là hình ảnh của Gaven với vết cào hiện rõ trên áo giáp, ông giờ đây được coi như là nhân tố chủ chốt ngăn chặn vụ việc này, tất nhiên tôi cũng đã góp mặt trong chiến công tiêu diệt kẻ trộm nước mắt của Latien và nhận được một khoảng thưởng khá lớn được gởi thẳng đến tài khoảng học viên, đủ để tôi không lo về tiền trong một thời gian.

Nhưng tuyệt nhiên chẳng có tin tức gì về đống hổ lốn mà tôi gây ra cho đám Rohan.

Dù gì có nói thì cũng chẳng ai tin.

Phần sau tờ báo chủ yếu nói về giải đấu năm nhất diễn ra trước lễ khai giảng, không ngoài dự đoán Lapharen chiếm sóng hầu hết nội dung khi mọi người toàn nói về cậu ta, họ miêu tả cậu như một pháp sư lạnh lùng còn tôi thi thoảng được nhắc đến với câu hỏi như làm thế nào tôi quen cậu ta, tôi có thao túng cậu ta không hay đại loại vậy.

Nhìn chung thì suy nghĩ của đại chúng về tôi không tốt cho lắm.

Không còn tin tức gì nổi bật tôi nhìn lấy Maria vừa bước vào với một bát thuốc trên tay.

“Nổi tiếng vui nhỉ?”

Maria nói với vẻ khó chịu ra mặt.

“Đúng hơn là tai tiếng, chẳng ai nghĩ em thật sự giúp được gì cho lão ta đâu.”

“Thực vậy, danh tiếng của em tệ đến vậy không phải tự nhiên đâu, tự đi mà xem lại bản thân đi.”

Cô Maria nói với vẻ chán chường và đưa cho tôi bát thuốc, nốc sạch bát thuốc ấy trong một ngụm, trong lúc đó tôi cũng bắt đầu quá trình hồi phục bằng cách rút hết mana từ trong thứ tôi uống rồi truyền đi khắp cơ thể.

“Mà này, làm gì thì làm nhưng đừng quá sức, dù vụ việc lần này em may mắn không bị tổn thương gì nhưng lần sau có thể em sẽ không may mắn được như vậy đâu.”

“Em hiểu với cả cô thật sự ngủ chưa đấy?”

Tôi nhìn cái quần thâm dày cộp trên mặt Maria mà không khỏi thắc mắc, cô ấy cũng không trả lời mà chỉ gãi đầu nhìn lấy vô số học viên đang nằm dài trên giường bệnh giống tôi ở gần đó.

“Không ai chết nhưng người bị thương nhiều thật, chắc cô chạy đôn chạy đáo không biết bao giờ mới hết việc mấy ngày hôm nay đúng chứ?”

“Thật vậy, học viện thậm chí còn phải mời thêm linh mục từ thủ đô để bổ sung nhân lực mà, à mà nhắc đến chuyện ngủ thì em hình như cũng chưa ngủ tí gì đúng không? Cứ lần nào thấy em thì em cũng đang đọc hoặc viết gì đó chứ chẳng bao giờ thấy em ngủ cả.”

“Em có ngủ vài giấc ngắn đấy chứ.”

“Cụ thể là bao lâu?”

Maria nhìn tôi với ánh mắt đầy sát khí, thật sự thì tôi sợ cô này còn hơn quỷ vương vì một lý do nào đó.

“15 phút một giấc, chắc vậy.”

“Tại sao vậy?”

“Nói thật là em không ngủ được khi còn ở học viện vì ngủ ở đây thì em chẳng tài nào ngủ được, vì vậy nên em đã chuyển ra ngoài sống rồi, còn ký túc xá giờ em cũng chỉ coi nó như chổ để đồ thôi.”

“Em gặp ác mộng à?”

Tôi bất giác gật đầu, thấy vậy Maria thở dài với vẻ thương cảm rồi ngồi xuống bên giường của tôi.

“Chắc hẳn em đã trải qua nhiều điều nhỉ?”

“...”

Tôi không trả lời mà mở cuốn sổ tay của mình ra, thay vì một trang giấy tràn đầy dữ kiện và mưu tính của tôi như mọi khi, giờ đây nó trống trơn không có gì cả.

Nhìn sang Maria người vừa rời đi để kiểm tra một bệnh nhân khác tôi liền cầm bút lên và nghi lên đầu trang giấy trắng.

Có một cơ thể khỏe mạnh.

Đóng cuốn sổ và nhìn ra cửa sổ, nhìn lấy những học viên đang chạy bộ quanh bệnh xá để rèn luyện sức khỏe tôi bất giác cảm thấy yên bình đến lạ, nhưng khi nghĩ đến những gì sẽ xảy ra trong tương lai thì tôi lại chẳng vui nổi.

Biết trước cái kết không vui tí nào.

Dù cố gắng thế nào thì tôi cũng sẽ bị cảnh tượng ấy ám ảnh, cái cảnh mà tôi chỉ còn một mình trên đống đổ nát từng là nơi dạy học cho bao đứa trẻ, từ lâu tôi đã chẳng còn hy vọng gì cứu thế giới này, nhưng nếu người khác muốn thì tôi hoàn toàn có thể hỗ trợ.

“Đến trễ nhỉ?”

Tôi nhìn ra cửa và thấy Gaven đang đứng đó, thấy thế tôi cũng ngồi dậy khỏi giường và đi về phía lão ta.

“Chúng ta cần nói chuyện.”

“Tôi biết, nhưng để tôi thay đồ đã.”

Một lúc sau, chúng tôi rời khỏi bệnh xá sau khi làm thủ tục xuất viện, dù Maria cố gắng ngăn cản do tình trạng sức khỏe của tôi nhưng nhờ Gaven nên tôi bớt đi quá trình rắc rối như thuyết phục bệnh xá ký giấy xuất viện.

Vì đang là sáng sớm nên không có quá nhiều học viên lang thang trên đường ngoài mấy người đi tập luyện buổi sáng, cùng Gaven chúng tôi đi đến một tòa nhà ở một góc học viện, vốn nơi đây đã bị bỏ hoang từ lâu và cũng nằm ở khu vực ít người lui tới nên rất thích hợp cho mấy cuộc họp kín.

Tòa nhà này vốn từng được sử dụng để dạy môn thực hành chế tạo chimera nhưng vì một lý do nào đó nên môn này bị cấm và cơ sở này bị bỏ hoang đến giờ, tôi vốn không để ý nhiều đến cốt truyện và chỉ biết đến nơi này nhờ việc mấy hội nhóm mờ ám trong học viện thường xuyên đến đây họp nên mới tới đây.

Đứng phía trước cửa tòa nhà là Lapharen đang đứng đọc một cuốn sách gì đó, tôi không quan tâm lắm mà đến vỗ vai cậu nhóc.

“À, tới đây nhớ nhể?”

“Vâng…”

Lapharen ngập ngừng đáp lại rồi vội vàng đóng cuốn sách lại, ngay lúc ấy tôi mới để ý đến cái tiêu đề cuốn sách là về những lời tiên tri đã và đang lưu truyền trên thế giới, thấy thế tôi chỉ cười rồi vỗ vai cậu nhóc vài cái rồi kéo cậu ta vào trong tòa nhà với Gaven theo sau.

Tòa nhà vốn là một cơ sở nghiên cứu với đầy bể chứa trống rỗng, những chiếc bàn đầy bụi và những chiếc kệ trống không, sau khi đi thêm một lúc thì tôi thấy một chiếc bàn tròn với 13 chiếc ghế được sắp xếp xung quanh.

“Dường như có người đến đây khá thường xuyên.”

“Ừ thì trong học viện này có một hội tên là những kẻ được chọn, đó là một hội khá kì quặc với 13 thành viên và luôn tự gọi bản thân là chúa rồng, chúa tể máu hay gì đó, cứ đến ngày trăng tròn thì họ sẽ tụ tập lại ở đây vào lúc 3 giờ sáng và làm đủ trò.”

“Có nguy hiểm không?”

“Không, nhưng tôi không muốn vào hội đó đâu, đám đó dị lắm.”

Tôi ngồi vào ghế rồi mời hai người kia ngồi vào luôn, mỗi người ngồi ở một phía và tạo thành một hình tam giác cân nếu có những đường thẳng nối chúng tôi lại. Nhìn bọn họ, những người vẫn còn đang hoài nghi nhưng vẫn làm mọi điều tôi nói khiến tôi có chút khó xử.

“Được rồi, lý do tôi mời mọi người đến đây không phải để sai vặt hay gì đó, mà thay vào đó là để giải đáp thắc mắc của mọi người, chúng ta không thể tin tưởng nhau nếu cứ còn nghi ngờ như thế này được, đúng chứ? Vậy nên lần lượt, mỗi người sẽ được phép hỏi tôi 3 câu hỏi  mà mọi người quan tâm nhất, tôi sẽ thành thật trả lời tất cả và bắt đầu với ông, Gaven."

Gaven vuốt râu một hồi rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Cậu là người từ tương lai trở về đúng chứ? Vậy thì cậu đã trở về một lần, hay nhiều lần?”

“Hừm… Nói tôi là người trở về từ tương lai thì không phải, nhưng có thể nói tôi trải qua một điều tương tự.”

Tôi nhìn sang Lapharen để đọc lấy biểu cảm của cậu ta, người đang nhìn lấy tôi như thể đang muốn suy đoán gì đó.

“Tôi đến từ thế giới khác đúng hơn là tôi chết ở đó và tái sinh ở đây, trong cơ thể của Aiden Ludwig, tại đó tôi có một phương tiện giúp trải nghiệm một phiên bản của thế giới này trong một cơ thể khác, tại đó tôi là một học sinh của học viện này và tôi sẽ phải cố gắng tồn tại ở học viện này cho đến khi thế giới kết thúc, tôi không thể chết, cứ mỗi lần chết thì tôi sẽ quay về một ngày trước khi chết, nhưng một khi thế giới bị hủy diệt thì nếu tôi chết tôi sẽ quay về điểm bắt đầu, tức là lúc tôi nhập học với tư cách là học viên năm nhất.”

“Vậy nếu cậu bị đuổi học thì sao?”

“Tôi sẽ nhìn thấy thế giới bị hủy diệt và rồi phải bắt đầu lại từ đầu, đơn giản thế thôi.”

Tôi lấy ra một viên kẹo mà tôi vớ được của một linh mục và ăn nó trong khi nhìn biểu cảm trầm mặc của Gaven.

“Với cả để trả lời cho câu hỏi tôi đã trở về bao nhiêu lần, thì tôi không biết, tôi chết quá nhiều đến mức không đếm nổi, tôi cũng đã chứng kiến thế giới hủy diệt quá nhiều lần nên tôi cũng chẳng buồn đếm nữa.”

“Được rồi, ta chấp nhận câu trả lời đó.”

“Vậy đến lượt cậu, Lapharen, cậu có câu hỏi gì?”

“Em vẫn khá khó hiểu, tại sao ảo ảnh mà tiền bối tạo ra vào lúc em đến Arades lại có cách chiến đấu giống hệt Rohan, mọi người, mấy con quái vật và cả tên ngạ quỷ đó?”

Lapharen hỏi với vẻ lo lắng, như sợ tôi sẽ chửi mắng cậu vì câu hỏi ấy, nhưng tôi chỉ cười trừ bởi tôi đã quên giải thích cho cậu ta.

“Cái ảo ảnh mà tôi cho cậu thấy ở Arades được tạo ra bằng hầm ngục ảo ảnh, vì môi trường ở đó rất đặc biệt và nhờ thuốc mê hoặc nên tôi có thể biến cậu thành lõi hầm ngục và đưa cậu vào nó, hầm ngục hoạt động bằng cách rút mana của cậu rồi tái hiện lại những ảo ảnh mà tôi tiêm vào đầu cậu, thứ được làm nên bằng chính ký ức cùng kinh nghiệm của tôi, những người mà cậu chiến đấu ở đó đều là những người tôi từng chiến đấu, những cảm giác đau đớn của cậu là cảm giác của chính tôi trong quá khứ khi phải chịu những tổn thương ấy, cảm giác của cái chết, của hộp sọ bị vỡ, bị xuyên thủng hay cắt làm đôi, tất cả đều là những gì tôi từng trải qua và tôi chỉ cho cậu trải nghiệm lại nó bằng hầm ngục ảo ảnh thôi.”

“Hầm ngục ảo ảnh không có khả năng gây ra nỗi đau thực tế, nó chỉ mô phỏng lại nỗi đau và nếu người thi triển không có kinh nghiệm về nó thì họ sẽ không thể tái hiện được, đó là lý do mọi người chết trong giải đấu năm nhất không hề có cảm giác sợ hãi của cái chết đang hiện hữu do hiệu trưởng chưa trải qua nó lần nào.”

Nhờ Gaven đính chính nên Lapharen dường như cũng đã thỏa mãn với câu trả lời của tôi.

“Được rồi, bây giờ là câu hỏi thứ 2 của tôi, bây giờ cậu định làm gì?”

“Tìm cách chữa bệnh cho cơ thể của tôi trước đã, tôi bị một cái bệnh khá hiếm tên Bazack và nó hạn chế tôi khá nhiều, trước khi chữa được nó thì tôi chưa có ý định gì thêm, đó là câu trả lời của tôi, còn giờ đến lượt cậu Lapharen.”

“Tiền bối trao sức mạnh cho em vì mục đích gì…”

Lapharen hỏi với vẻ lo lắng, thấy thế tôi bật cười và ngả người ra sau.

“Có 3 lý do, một là do ý thích nhất thời, 2 là để thực hiện vở kịch lúc khai giảng, 3 là do để thực hiện lời hứa năm xưa.”

“Lời hứa?”

Gaven tỏ rõ vẻ tò mò.

“Ừ, đã lâu rồi nên tôi không nhớ cụ thể lời hứa lắm, tôi chỉ nhớ là tôi đã từng hứa với cậu là tôi sẽ giúp cậu trở thành pháp sư mạnh nhất năm nhất, thế thôi, vậy cậu đã hài lòng chưa?”

Lapharen lặng lẽ gật đầu, Gaven thì dường như khá suy tư khi cứ liên tục vuốt râu, dù đã lâu nhưng nhìn lại cảnh lão vuốt râu vẫn khá thú vị trong mắt tôi.

“Gaven, ông biết là ông trông buồn cười thế nào khi bị mất tay phải không? Cứ mỗi khi ông muốn vuốt râu thì ông lại vô thức dùng tay phải để vuốt rồi mới nhận ra mình mất tay từ lúc nào rồi ấy.”

“Ta không muốn nghĩ đến cảnh đó đâu, còn giờ đây là câu hỏi cuối cùng của ta, cậu sẽ không làm hại Rosalia đúng chứ?”

“Hên xui, kiểu gì sau vụ này thì cô ta cũng gây rắc rối cho tôi, nếu quá mức thì tôi buộc phải làm gì đó, tuy vậy không đến mức tôi giết cô ta đâu.”

Gaven gật đầu hài lòng trước câu hỏi ấy, rồi ông nhìn sang Lapharen, người đang tỏ ra khá lo lắng khi nhìn tôi với ánh mắt tò mò.

“Tiền bối, sau ngày hôm đó thì mọi người đã họp lại, vì nhà trường không tin về tiền bối khi anh tự xưng là quỷ vương nên bọn họ đã quyết định thẩm vấn em, như những gì anh đã biên soạn thì em chỉ trả lời là em nhận sức mạnh từ anh và chỉ làm theo lời anh chứ không biết gì khác cả, nhưng vì Helen cứ chất vấn về chuyện tiên tri nên em đã lỡ lời nói là anh biết kết cục của thế giới này…”

“Chỉ như vậy thì không sao, còn về mấy đứa như Rohan, Irina và Eleris thì sao?”

“Rohan thì khi tỉnh dậy thì hình như luôn ở sân tập, Irina thì cứ khóc suốt còn về Eleris thì đã không ăn uống mấy ngày nay rồi, cô ấy cứ liên miệng lẩm bẩm cái gì đó như tại tôi mà cái gì đó.”

Nghe câu trả lời ấy tôi có chút suy tư, rồi khi tôi nhìn sang Gaven thì ông cũng đang nhìn tôi như thể muốn trách tôi vậy.

“Nếu cô ta không vượt ra khỏi cú sốc đó thì cô ta không nên ở đây, cô ta cần nhận thức được rằng chỉ một nước đi sai cũng sẽ khiến tất cả những người cô ấy yêu quý bỏ mạng, ta chỉ làm ví dụ để cảnh cáo cô ta thôi.”

“Tiền bối muốn trả thù cô ấy vì đã giết anh?”

"Cũng một phần."

“Giết? Cậu đã bị con nhóc đó giết sao?”

Gaven nhìn tôi với ánh mắt bối rối.

“Ông nhớ cái lúc ông mới gặp tôi không? Lúc đó tôi như đang bị quỷ hóa đúng chứ, đó là do một loại độc đáng lẽ không tồn tại vào thời điểm này gây ra, khi mà nó khiến người sử dụng trông như bị quỷ hóa và giết hại mọi người xung quanh, đồng thời khi tác dụng hết thì tâm trí người đó cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn và sống như người thực vật.”

“Đợi đã, đó có phải loại được sử dụng lên đại hoàng tử không!”

“Đó thực sự loại đã được sử dụng lên đại hoàng tử, đúng hơn là phiên bản cải tiến.”

Vẻ mặt Gaven tối sầm, thấy thế tôi liền lấy một viên kẹo khác ra để ngậm.

“Loại được dùng lên cơ thể này là loại cải tiến nên nó đã giết chết hoàn toàn Aiden rồi, đáng lẽ hắn ta chỉ còn là cái xác rỗng nhưng bằng một cách nào đó linh hồn tôi đã nhập vào và trở thành tôi hiện tại, với cả loại của hoàng tử chưa hoàn thiện nên còn cứu được đấy, tôi cũng biết loại thuốc để cứu anh ta.”

“Thật chứ!”

“Có qua có lại.”

“Tôi biết.”

Gaven không ngần ngại đồng ý với tôi, dù vậy đó chưa phải mối bận tâm bây giờ nên tôi nhìn lấy Lapharen với chút tò mò.

“Lapharen, cậu chưa hỏi câu hỏi cuối cùng.”

“Chỉ là… Em phải làm gì tiếp theo đây?”

“Hừm… Tùy cậu lựa chọn, trừ việc tiết lộ bí mật cùng chuyện ở đây ra thì cậu có thể tự do và làm những gì thì cậu muốn vì lời hứa của tôi với cậu đã hoàn thành, cậu cũng có thể theo phe Eleris nếu muốn và chống lại tôi, tuy nhiên hãy cân nhắc hậu quả trước khi làm.”

“...”

Nhìn Lapharen đang khá ủ rũ tôi quyết định đứng dậy và tiến tới vỗ vai cậu ta.

“Hoặc cậu có thể trở thành đệ tử chính thức của tôi, tôi có thể dạy cậu mọi phép thuật cậu muốn, đổi lại cậu phải làm vài nhiệm vụ tôi giao khi đến lúc, thế nào?”

“Vậy em sẽ chọn làm đệ tử của anh…”

Tôi gật đầu hài lòng trước câu trả lời ấy nên đã trở về chỗ cũ, ngồi xuống và ăn nốt viên kẹo cuối cùng.

“Vậy thì phần trả lời câu hỏi đã kết thúc, nên mọi người có thể rời đi, nhưng trước đó thì tôi có vài điều muốn nói.”

“Nói đi, chúng tôi nghe đây.”

“E hèm, trước tiên là Gaven, vì tôi chưa biết nhờ ông điều gì nên tôi sẽ nói khi đến lúc, trước tiên cứ giữ bí mật chuyện của tôi và đổi lại tôi sẽ cho ông công thức của thứ thuốc giúp đại hoàng tử tỉnh lại khi ông thực hiện yêu cầu của tôi.”

“Chấp nhận.”

Sau khi Gaven gật đầu chấp nhận tôi liền quay sang Lapharen, người đang nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc.

“Còn cậu, cứ tận hưởng đời sống học viện của mình đi, vì cái vỏ bọc của cậu nên đám kia sẽ không làm phiền cậu đâu.”

“Vâng.”

“Được rồi! Buổi tụ họp hôm nay đến đây là kết thúc, mọi người hãy làm việc của mình đi nào.”

Nói xong tôi liền rời đi, mở nắp cống nằm ở một góc học viện và chui vào đó. Trong đường cống nước mưa tối tăm tôi vô thức sờ vào lưỡi của mình, nó vẫn ở đó nhưng đã mất đi cảm giác và cả vị giác từ lúc nào rồi.

Ghi chú

[Lên trên]
End Vol 1
End Vol 1
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

ơ sao đoạn ngày "Loại tôi dùng là loại cải tiến nên nó đã giết chết hoàn toàn Aiden..." đáng lẽ Eleris mới là người hạ đọc Aiden mà
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Lúc viết đôi lúc bị sót mấy lỗi nặng như này nên đg ngồi dò lại 1 loạt để sửa
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
mình mới check lại thì đoạn đó k phải lỗi mà là do tác xài từ sai dẫn đến hiểu nhầm, *Sửa "loại tôi dùng ở đây" thành "loại được dùng trên cơ thể này"
Xem thêm