Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau

Chương 455: Bạn có thích việc chọn chỗ ở cho đại học không?

4 Bình luận - Độ dài: 1,508 từ - Cập nhật:

“Hừm…”

Một tay cầm xấp giấy giới thiệu nhà cho thuê từ trường, Akaishi thơ thẩn dạo quanh khu phố.

“Chọn chỗ nào đây ta?”

Miichi đi sát lại, kề vai với Akaishi.

“Không biết chỗ nào thì ổn nhỉ?”

“Để xem nào~”

Miichi cầm lấy tờ giấy từ tay Akaishi.

“Cậu muốn ở một trong mấy chỗ này à?”

Trên tờ giấy Akaishi cầm có thông tin của ba căn hộ cho thuê.

“Vâng, tạm thời là thế.”

“Phải nhanh lên không người khác chọn mất đấy. Mấy vụ này là nhanh tay thì được, đến lúc quay lại thấy hết rồi thì muộn rồi đó nha~”

“Vâng ạ.”

Chỉ còn chút thời gian nữa là nhập học, Akaishi đang tìm một căn hộ cho thuê để bắt đầu cuộc sống tự lập. Cậu dự định sẽ đi xem một vòng những nơi trường giới thiệu, cân nhắc các điều kiện rồi mới quyết định thuê.

“Hay là cậu về ở chung nhà với chị luôn đi?”

“Ha ha ha.”

“Này, chị không có đùa đâu.”

Miichi nhìn Akaishi với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.

“Sống chung với senpai thì em phải giữ kẽ chết đi được.” [note75945]

“Chị thì có sao đâu~. Akaishi-kun muốn làm gì chị cũng chiều hết!”

“Vâng, vâng.”

Akaishi bỏ ngoài tai lời trêu chọc của Miichi.

“Chà, mà nói gì thì nói, được trải qua đời sinh viên cùng Akaishi-kun, bà chị này vui ghê~”

Miichi chắp tay sau lưng, nhún nhảy một cách vui vẻ.

“Tất nhiên là cậu sẽ vào CLB Phim ảnh chứ! Đúng không!?”

“Em đã nói rồi, em phải xem xét một lượt các câu lạc bộ rồi mới quyết định tổng thể cơ mà?”

Akaishi nhăn mặt khi Miichi cứ hỏi đi hỏi lại một câu.

“Chị không tha cho cậu nếu cậu không vào CLB Phim ảnh đâu đấy. Nghiêm túc đấy.”

Miichi lườm Akaishi bằng ánh mắt tóe lửa.

“Thôi nào, không vào câu lạc bộ thôi mà có cần làm quá lên thế không…”

“Không, không, không, không hề!”

Miichi lắc lắc ngón tay ra vẻ ta đây.

“Ở đại học, nơi gắn kết nhất chính là câu lạc bộ. Câu lạc bộ là tất cả. Nói không ngoa thì hơn chín mươi phần trăm đời sinh viên là ở câu lạc bộ đấy.”

“Ngoa thì có.”

“Không, thật mà. Việc kết bạn qua giờ học như hồi cấp ba, hay thân với bạn cùng khoa là hiếm lắm đấy nhé. Chỗ làm thêm thì lèo tèo vài người, khoa thì cũng chẳng thân thiết gì mấy, thế thì kết bạn ở đâu? Chính là câu lạc bộ đó.”

“Ồ~”

Akaishi tỏ ra thán phục một cách chân thành.

“Thế nên, dù học cùng trường mà khác câu lạc bộ thì chúng ta cũng chẳng có mấy cơ hội gặp nhau đâu.”

“Ra là vậy ạ.”

Akaishi vừa nghe vừa để ngoài tai, rồi họ đến xem căn nhà đầu tiên.

“Trông cũng được đấy chứ…”

Akaishi ngắm nhìn các cửa hàng và không khí xung quanh. Đó là một căn hộ trong khu dân cư, nhưng lại nằm tách biệt với các tòa nhà khác. Vẻ vắng vẻ, yên tĩnh này khá hợp gu của Akaishi.

“Chỗ này có lẽ nên bỏ qua thì hơn…”

Miichi buột miệng.

“Tại sao ạ?”

“Vì nó gần trường quá mà.”

“Thế chẳng phải tốt sao?”

“Gần trường thì mỗi khi có chuyện gì, bạn bè lại kéo đến coi nhà cậu như khách sạn đấy. Biến thành tụ điểm của lũ bạn thì phiền lắm, đúng không?”

“Thì mình cứ thẳng thừng từ chối là được mà…?”

Akaishi nghiêng đầu thắc mắc.

“Bạn bè say bét nhè ra đấy, mà cậu nỡ lòng nào nói không cho ở lại à, Akaishi-kun?”

“Ừm, nếu không muốn thì em sẽ nói thôi ạ.”

“Không sợ mất bạn à?”

“Một mối quan hệ bạn bè mà mình không thể nói ‘không’ thì em nghĩ thà không có còn hơn.”

“Chuẩn Akaishi-kun rồi.”

Miichi gật gù tỏ vẻ thán phục.

“Đi xem chỗ tiếp theo thôi ạ.”

“Đi nào.”

Miichi lẽo đẽo theo sau Akaishi.

“Hôm nay là ngày thường mà lại làm phiền senpai đi cùng, em xin lỗi.”

“Không sao, không sao, coi như là chị rủ cậu đi mà.”

Trên đường đến căn nhà thứ hai, Akaishi không quên cảm ơn Miichi.

“Senpai không có lớp ạ?”

“Sinh viên đại học thì hầu như làm gì có lớp đâu.”

“Ủa rồi rốt cuộc sinh viên đại học là cái giống gì vậy?”

Không có lớp học, chỉ là một đám suốt ngày say xỉn, Akaishi bắt đầu cảm thấy hoang mang.

“Đó là quãng nghỉ của cuộc đời đấy, đàn em ạ.”

“Vâng.”

“Đừng có mà nhìn cơ thể chị rồi nghĩ bậy nhé, đồ biến thái!”

“Hầy…”

Lúc nào cũng tăng động quá mức, Akaishi thở dài ngao ngán.

Hai người bước đi trên con đường vắng vẻ giữa trưa một ngày trong tuần.

“Này Akaishi-kun.”

Miichi đột nhiên hỏi.

“Cậu có bạn gái chưa?”

“Bạn gái…”

Akaishi ngẫm nghĩ một lát. Nên trả lời thế nào cho phải phép đây.

“Dạ, em chưa có.”

Cậu chọn câu trả lời an toàn nhất.

“Thế à…”

Miichi ngước nhìn lên trời.

“Còn senpai thì sao?”

Akaishi hỏi ngược lại.

“Chị có rồi.”

“À, ra vậy ạ.”

Quả nhiên một người như Miichi thì không thể thiếu người theo đuổi được, Akaishi thầm nghĩ.

“À, xin lỗi, chị nói dối đấy.”

Miichi xua tay trước mặt.

“Là đã từng có.”

“Đã từng có?”

“Mới gần đây thôi.”

“Vâng.”

Miichi cúi gằm mặt.

“À, nhưng mà nhưng mà! Tuyệt đối không có mấy cái chuyện mà Akaishi-kun đang nghĩ đâu! Chị thề với Thần linh!”

“…?”

Akaishi giơ tờ giấy thông tin nhà cửa ra trước mặt Miichi.

“Này, không phải tờ giấy đó… chán cậu ghê!”

Miichi huých nhẹ vào vai Akaishi.

“Thật đấy, thật đấy, hoàn toàn không có mấy chuyện mà Akaishi-kun đang nghĩ đâu! Hay đúng hơn là, bọn chị có thực sự hẹn hò không nữa, kiểu thế ấy? Mối quan hệ nó cứ như vậy đó!”

“Vâng.”

“Hoàn toàn không làm chuyện gì bậy bạ đâu! Hoàn toàn không!”

“Ra là đại học là một giai đoạn như thế.”

Từ tiểu học lên cấp hai, cấp hai lên cấp ba, rồi cấp ba lên đại học. Mỗi khi bước sang một nấc thang mới của cuộc đời, môi trường xung quanh lại thay đổi chóng mặt, đúng là một giai đoạn sống mới, Akaishi thầm cảm thán.

“Thật sự là hoàn toàn không! Hoàn toàn không làm chuyện bậy bạ! Vì chẳng làm chuyện bậy bạ gì cả nên đến mức còn không biết có phải đang hẹn hò không nữa cơ!”

“Cách chị phủ nhận từ nãy đến giờ y hệt mấy người đã làm rồi đấy ạ.”

“Không có, không có! Thật mà! Bọn chị chỉ mới hôn thôi!”

“Hôn không phải là chuyện bậy bạ à…?”

Akaishi cau mày.

“Không, chỉ là kiểu hôn nhẹ thôi! Kiểu nhẹ, một cái ‘chụt’ thôi! Không phải kiểu hôn bậy bạ trước khi làm chuyện bậy bạ đâu! Thật sự chỉ là một cái ‘chụt’ nhẹ thôi!”

“Từ nãy đến giờ chị cứ bậy bạ bậy bạ, ồn quá đấy ạ.”

Akaishi thẳng thừng ngắt lời Miichi.

“Ái chà, lỡ để cái con người thật của mình trỗi dậy mất rồi…”

Miichi lè lưỡi ra vẻ tinh nghịch.

“Hóa ra khi nói chuyện thì senpai là người như thế này.”

“Ủa, cậu thất vọng à!? Thất vọng chứ gì!?”

Vì từ trước đến giờ chỉ thấy một Miichi với tư cách hội trưởng hội học sinh, nên việc được thấy một Miichi đời thường như thế này, theo một cách nào đó, cũng thật mới mẻ.

“Không hẳn là thất vọng, mà là ngạc nhiên thì đúng hơn. Em cứ nghĩ chị là kiểu người siêu phàm, hoặc là tỏa ra khí chất uy nghiêm ấy.”

“Chắc là hình ảnh hồi làm hội trưởng vẫn còn đậm nét quá nhỉ? Chị thực ra cũng chỉ là một người bình thường thôi, chẳng có gì đặc biệt cả. Chẳng có điểm nào nổi trội hay khác người… Chị ấy à, chỉ là một người bình thường thôi…”

Miichi cười ha hả.

Thấy chị ấy hiếm khi có vẻ mặt u buồn như vậy, Akaishi có chút lo lắng.

“Không có đâu ạ. Senpai có rất nhiều điểm tốt mà. Em không biết đã có chuyện gì, nhưng chị cứ tự tin vào bản thân như ngày xưa đi.”

“Đàn em…”

Akaishi lựa lời an ủi Miichi.

“Đàn em, cưng quá đi…”

“Vâng, vâng.”

Miichi loay hoay lục lọi trong cặp. Rồi chị ấy bắt chéo ngón trỏ và ngón cái, giơ ra trước mặt Akaishi.

“Tặng cậu trái tim ngón tay nè.”

“Em không cần, với lại nó xưa rồi.”

Akaishi và Miichi cùng nhau đi đến căn nhà thứ hai.

Ghi chú

[Lên trên]
Đổi sang dùng em cho thân thiết
Đổi sang dùng em cho thân thiết
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Senpai😭😭😭😭
Xem thêm
Khoan là hội trưởng lét biên à? Hay sao:)))). Câu trên hỏi có b gái ch, câu dưới rep lại từng có nghe nó cấn quá. Nếu tôi hiểu sai thì trans đổi thành "có ny ch" đc hem. Nó đỡ nhầm lẫn hơn
Xem thêm
Thì ông hiểu là "có người yêu chưa?" là được rồi mà...
Xem thêm