Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau
Chương 477: Bạn có thích những cánh đồng hoa không?
3 Bình luận - Độ dài: 1,957 từ - Cập nhật:
“…”
Nhóm của Akaishi đang tận hưởng ngày thứ hai của chuyến du lịch tốt nghiệp.
“Sao thế?”
“Hửm.”
Arai cất tiếng gọi khi thấy Akaishi cứ đứng sững trước một bức tượng đồng.
“Tớ cứ có cảm giác nó vừa cử động.”
“Sợ thế!”
Arai lại gần bức tượng, nheo mắt quan sát.
“Oái!”
“――――――――――――!”
Akaishi hét lên.
Arai hoảng hốt, loạng choạng suýt ngã.
“Đừng có giỡn nữa, đồ ngốc.”
Arai lườm Akaishi.
“Đùa tí thôi.”
“Tớ đã giật mình thật rồi thì còn gì là đùa nữa.”
Arai phủi bụi dính trên quần áo.
“Ngớ ngẩn thật.”
Hirata, người đang quan sát từ gần đó, ném cho hai người họ một ánh nhìn lạnh tanh.
“Cậu ấy nói là ngớ ngẩn và hôi hám đấy.”
“Là nói Akaishi chứ gì. Cậu lúc nào chả bốc mùi.”
“Ai lại đi nói một thằng con trai là hôi hám chứ.”
“Nói một đứa con gái là hôi hám còn quá đáng hơn nhiều.”
Akaishi và Arai cãi nhau chí chóe, không ai nhường ai.
“Hai vị, ở một nơi đẹp thế này mà cũng có thể gây ra một cuộc tranh cãi nhỏ mọn như vậy sao.”
Cả nhóm đang đứng giữa một cánh đồng hoa trải dài bát ngát. Kanami đặt tay lên trán, ra vẻ chán nản.
“Làm dấu chữ V đi nào.”
Kanami giơ cao chiếc điện thoại, căn góc sao cho cả ba người đều lọt vào khung hình.
“Đây.”
Arai giơ hai ngón tay tạo dáng, còn Akaishi thì khoanh tay trước ngực.
“Cái tư thế đó là gì vậy?”
“Ông chủ tiệm ramen khó tính.”
“Làm ơn đừng có tạo dáng ông chủ tiệm ramen khó tính khi chụp ảnh chứ ạ.”
Kanami bĩu môi khi xem lại tấm ảnh vừa chụp.
“Akaishi-san, giơ tay chữ V đi.”
“…”
Kanami chĩa camera về phía Akaishi, nhưng cậu chàng lại tiếp tục tạo dáng ông chủ tiệm ramen.
“… Vẫn chưa xong à?”
“Tôi đang quay video đó ạ.” [note75990]
“Lại cái trò cổ lỗ sĩ này…”
Akaishi thở dài.
“Ghi lại được cả phản ứng thế này của Akaishi-san mới chính là điểm hay của video đấy ạ.”
“Rồi, rồi.”
“Còn ghi lại được cả bản sắc của cậu nữa.”
Kanami hài lòng ngắm đoạn video vừa quay.
“Này, cảnh đẹp quá phải không ạ. Hai vị cũng tận hưởng đi chứ~”
“Tuyệt vời, tuyệt vời!”
“Diễn dở tệ.”
Kanami giơ điện thoại lên, dùng camera trước để quay một đoạn video có cả ba người.
“Cứ như là được chỉnh sửa bằng cả một biển hoa vậy~!”
“Tăng động thật chứ…”
Kể từ khi bắt đầu chuyến đi, Kanami lúc nào cũng dán mắt vào điện thoại. Từ trải nghiệm vắt sữa bò cho đến cánh đồng hoa này, cô nàng chỉ chăm chăm quay phim cả nhóm.
“Cậu cứ quay suốt thế thì có tận hưởng được không? Có ‘chụp’ được khoảnh khắc nào vào tim không đấy?”
“Đừng cố tỏ ra thâm thúy làm gì, Akaishi-san.”
Akaishi lo lắng nhìn Kanami, người đang mải mê xem lại ảnh và video.
“Tôi đang vui mà.”
“…”
“Thật sự rất vui.”
Kanami áp chiếc điện thoại vào ngực, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
“Được vui chơi cùng nhiều người thế này, tôi thực sự… rất vui.”
“…”
“…”
Akaishi và Arai đưa mắt nhìn nhau.
“Tôi, một người từ bé đã chẳng có lấy một người bạn, giờ lại được ở bên mọi người thế này. Được ở bên những người bạn như các cậu, tôi vui đến không thể tả nổi.”
Kanami quay sang Akaishi, nở một nụ cười rạng rỡ hết cỡ. Đôi mắt hiền dịu của Kanami cùng nụ cười tươi rói tựa một đóa hoa đang bừng nở.
“Tôi thực sự rất mừng vì đã được làm bạn với Akaishi-san.”
“… Vậy sao.”
Giữa muôn vàn đóa hoa, trông cô nổi bật như một bức tranh. Ánh mặt trời phản chiếu làm cả cánh đồng hoa vàng rực rỡ. Khung cảnh xung quanh lấp lánh tựa như được dát vàng, những cánh hoa theo gió bay lả tả.
“…”
Akaishi giơ máy lên, chụp lại khoảnh khắc Kanami đang vui vẻ xoay tròn tại chỗ.
“Những gì cậu có hôm nay đều là thành quả do chính cậu tạo ra cả thôi.”
“Cuộc đời tôi chưa bao giờ hạnh phúc hơn lúc này!”
Với vẻ mặt ấm áp, Akaishi tiếp tục chụp ảnh Kanami thêm một lúc.
“Akaishi-kun.”
“Hửm.”
Đúng lúc Akaishi đang mải mê chụp ảnh cánh đồng hoa thì Takanashi gọi từ phía sau.
“Ai đấy?”
“Là tôi đây.”
“Mật khẩu?”
“Tôi chỉ biết cậu chính là Akaishi-kun thôi.”
Takanashi nắm lấy cánh tay Akaishi, kéo xuống.
“Có chuyện gì?”
“…”
Hình ảnh đêm qua thoáng hiện rồi lại tan biến trong tâm trí cô.
“Trông cậu có vẻ không vui.”
Akaishi lo lắng khi thấy vẻ mặt ủ dột của Takanashi.
“Cậu ghét hoa à?”
“Tôi thích mà.”
“Nhìn cậu đúng là có vẻ ghét hoa thật.”
“Tôi đã bảo là thích rồi cơ mà.”
Akaishi lờ đi lời của Takanashi, lại giơ máy lên chụp hoa.
“Cậu có vui không?”
“… Hả? À, ừm, vui chứ. Cảm ơn đã quan tâm.”
Akaishi tỏ vẻ khó hiểu.
“Thế còn cậu, cậu có vui không?”
“…”
Vẻ u sầu lại hiện lên trên mặt Takanashi.
“Chắc là… có.”
“Vậy à.”
Đúng là một cô nàng chuyên làm người khác bất an, Akaishi vừa nghĩ thầm vừa liếc nhìn Takanashi.
“Cậu chụp cho tôi một tấm được không?”
“À, được thôi.”
Takanashi đứng giữa những bông hoa trắng muốt, tạo dáng như thể đang ngước nhìn trời xanh.
“Chụp đi.”
“Rồi.”
“Chụp đi!”
“Đã bảo đang chụp rồi mà…”
Akaishi cảm thấy hơi sợ trước giọng điệu gắt gỏng của Takanashi, vội vàng bấm máy. Dù đứng giữa những bông hoa trắng, trông cô đẹp như một bức tranh, nhưng vẻ mong manh thoáng buồn của Takanashi vẫn khiến Akaishi cảm thấy có chút bất an.
“Cũng được đấy chứ.”
Takanashi xem ảnh, giọng thì có vẻ hài lòng nhưng mặt lại chẳng biểu lộ chút hài lòng nào.
“Bổ nhiệm cậu làm nhiếp ảnh gia riêng cho tôi.”
“Để tôi đi tham quan một mình đi…”
Akaishi giật lại điện thoại từ tay Takanashi.
“Cậu định đi cùng ai khác à?”
Takanashi hỏi, giọng điệu như muốn ghim thẳng vào tim người đối diện.
“Không. Càng đông người, tôi lại càng muốn ở một mình.”
“Cậu nghĩ cứ làm ra vẻ bất cần ở chỗ đông người là ngầu à? Ngây thơ quá đấy. Chẳng ai thèm để ý đến cậu đâu. Cứ tự đắm chìm trong sự tự thương hại, tự cho mình là ngầu, rồi cậu sẽ lãng phí thời gian vào những chuyện vớ vẩn và đánh mất đi khoảnh khắc huy hoàng nhất của cuộc đời. Trong khi mọi người đang vui vẻ tạo nên những kỷ niệm tươi đẹp, thì cậu lại cô độc một mình ra vẻ ta đây, chỉ tạo ra những ký ức xám xịt, tẻ nhạt. Hiểu rồi thì đi chết đi, đồ sâu bọ.”
“Cậu đúng là đồ khó ưa.”
"Thôi, dẹp," Akaishi nói rồi lùi lại, giữ khoảng cách với Takanashi.
“Nhưng, một thiếu nữ cao quý và trong trắng như tôi đây thì có thể chịu đựng được những ham muốn thấp hèn và xấu xí của cậu đấy. Chỉ có người như tôi mới làm được thôi, hiểu không.”
Takanashi ném vào mặt Akaishi những lời lẽ gần như tương tự những gì Kureishi đã nói hôm qua.
“Dù sao cậu cũng đi Tokyo rồi, chúng ta hầu như chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Có lẽ cậu chỉ nghĩ đó là một câu đùa như mọi khi. Akaishi đối đáp với Takanashi một cách thản nhiên như thường lệ.
Lời nói vô tư của Akaishi. Lời nói không chút dối trá, chỉ đơn thuần dựa trên sự thật, một cảm xúc thẳng thắn.
Lại đâm một nhát dao vào tim Takanashi, và không thể nào rút ra được. Khiến Takanashi càng thêm tổn thương.
Một lời nói không hề có ý định làm tổn thương, một lời nói từ người chẳng hề để tâm đến mình như Akaishi, lại trở nên nặng trĩu, đen tối, như lớp bùn đặc quánh, lắng sâu trong tâm hồn cô.
“…”
Rốt cuộc thì mình và Kureishi khác nhau ở điểm nào? Tại sao lời của mình lại chẳng thể chạm tới cậu ấy?
“Đồ đàn ông tẻ nhạt. Chết đi…”
“Tha cho tôi đi mà.”
Takanashi lảo đảo lùi lại vài bước rồi quay người rời đi.
------------
“Yo!”
“A, Sakurai-kun…”
Vừa tốt nghiệp xong, Mizuki và Sakurai hẹn gặp nhau ở một công viên gần nhà.
“Chúng ta cũng tốt nghiệp rồi nhỉ?”
“Ừ, đúng vậy ha…”
Kể từ sau chuyện của mẹ, Mizuki lúc nào cũng ủ rũ.
“Có chuyện gì à?”
“…”
Mizuki mím chặt môi.
“Thật ra, mẹ tớ――”
“A, Kuran-san!”
Sakurai vui vẻ nhắc đến tên mẹ của Mizuki.
“Dù đã có nhiều chuyện xảy ra, nhưng cuối cùng ly hôn vẫn là quyết định đúng đắn nhất, phải không!”
Sakurai cười toe toét với Mizuki.
“Người bố trước kia của cậu sao nhỉ? Bắt cô Kuran làm nội trợ, giam mình trong nhà đúng không. Tớ thấy việc tách phụ nữ ra khỏi xã hội và giam cầm họ ở nhà… nó cứ sai sai thế nào ấy.”
Sakurai ngọ nguậy các ngón tay.
“Nhưng mà, nhờ vậy mà cuộc đời của cô Kuran cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi…”
Sakurai ngước nhìn lên trời.
“Tớ sẽ luôn ủng hộ hai mẹ con cậu!”
Sakurai nắm chặt tay Mizuki, tha thiết nói.
“Tớ, lúc chỉ có hai người ở nhà với cô Kuran, đã nghe cô ấy kể rất nhiều về người chồng cũ…”
Khi ở nhà riêng với Kuran, Sakurai đã được bà tâm sự về Shigeru.
“Cô Kuran, chắc hẳn đã đau khổ lắm, tớ đã nghĩ vậy đó…”
Sakurai nói với vẻ mặt đầy thông cảm.
“Vì người chồng cũ mà không được tự do, còn bị bạo hành tinh thần, việc mình làm không được công nhận, luôn bị coi thường… cô Kuran đã luôn phiền muộn về những điều đó…”
Kuran đã kể cho Sakurai nghe nỗi đau mà cô phải chịu đựng từ những lời nói của Shigeru.
“Nhưng mà, giờ thì cô Kuran cuối cùng cũng được giải thoát rồi…!”
Sakurai vừa lau nước mắt vừa mỉm cười.
“Thế là cuối cùng, một cuộc sống mới của cậu và mẹ Shiori cũng bắt đầu rồi…! Cậu cũng không cần phải sợ hãi người chồng vũ phu đó nữa! Cô Kuran cũng không cần phải ‘dạy dỗ’ chồng mình nữa rồi!”
Sakurai vừa khóc vừa vui mừng cho hạnh phúc sắp đến của mẹ con Mizuki.
“Ư-ừm, c-cảm… ơn cậu.”
Mizuki nặn ra một nụ cười méo mó. Thấy Sakurai đang vui như vậy, Mizuki đành nuốt ngược những lời định nói vào trong, nghĩ rằng bây giờ không phải là lúc để tâm sự.
“Shiori…?”
Một giọng nói thứ ba, không phải của Mizuki hay Sakurai, vang lên trong công viên.
“A, chào buổi sáng! Nhân tiện, hôm nay tớ có chuyện muốn bàn một chút.”
Mizuki nhận ra bạn mình đã đến, vẻ mặt lập tức thay đổi, trở nên tươi tỉnh hơn. Mizuki vốn đã có hẹn với bạn, và rủ Sakurai đi cùng.
“Về chuyến du lịch tốt nghiệp đến Hokkaido ấy, liệu bạn trai tớ có thể đi cùng được không nhỉ?”
Mizuki hỏi ý kiến người bạn vừa tới.


3 Bình luận