Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau

Chương 480: Bạn có thích sự “đặc biệt” không? (2)

1 Bình luận - Độ dài: 1,860 từ - Cập nhật:

“Hà…”

Akaishi cười khẩy.

Lời nói của mày có sức mạnh. Và chính mày cũng tự ý thức được điều đó.

Nghe những gì Torikai nói, Akaishi chỉ biết cười khổ.

“Xem ra cô đánh giá tôi cao quá nhỉ, vinh hạnh thật đấy.”

Akaishi nói với Torikai, giọng nửa đùa cợt.

“Có gì đáng cười?”

Torikai nhìn Akaishi chằm chằm, ánh mắt sắc lạnh.

“Đáng cười chứ. Vừa bảo tao có sức mạnh, rồi lại phán rằng bản chất của sức mạnh đó là lời nói. Nghe xong chỉ biết cười thôi. Đến nước này rồi mà vẫn còn tấu hài được.”

Akaishi cười khì khì trong cổ họng.

“Mày không hiểu được mình đang gây hại thế nào. Không nhận ra. Hay là mày cố tình không muốn nhận ra? Lảng tránh để giả vờ mình vô hại ư? Mày chẳng khác nào một đứa trẻ con đang đùa với súng.”

“Lời nói làm gì có sức mạnh như vậy. Nó là công cụ, không phải vũ khí. Có thể giúp người ta thoát nạn nhưng nó không phải là tấm khiên. Lời nói chẳng thể lay động trái tim ai, cũng chẳng thể thay đổi cuộc đời ai. Tao chưa từng thay đổi cuộc đời của bất kỳ ai, cũng chẳng ai bị tao ảnh hưởng cả. Chẳng có ai thèm nghe lời tao nói đâu. Tao chỉ là một kẻ tầm thường, trống rỗng. Một cái vỏ rỗng tuếch.”

Akaishi lắc chiếc cốc thủy tinh đã cạn trên tay, tạo ra tiếng lanh canh.

“Lời nói của mày đã ảnh hưởng đến bao nhiêu người rồi? Đã làm thay đổi hành động của bao nhiêu người? Mày chỉ cần mở miệng, chỉ cần phát ra lời nói là có thể thay đổi cuộc đời của vô số người. Mày có sức mạnh biến trắng thành đen, đen thành trắng. Mày bảo rẽ phải, mọi người sẽ rẽ phải. Mày bảo rẽ trái, họ sẽ rẽ trái. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mày, theo đúng ý mày. Mày có cả trăm phương ngàn kế để khiến người khác làm theo ý mình, kể cả khi đó là những cách kỳ quặc nhất. Thậm chí có lúc mày bảo mọi người rẽ trái, trong khi lại đang cố hướng tất cả về bên phải.”

“…”

Akaishi nhún vai.

“Và kết cục là mọi chuyện đều diễn ra đúng như mày dự tính, đúng như mày muốn, phải không? Từ trước đến nay, và cả sau này nữa. Mọi thứ đều theo ý mày, vui chứ?”

“Ai biết được.”

Akaishi đối mặt với Torikai, miệng vẫn nhếch lên nụ cười nửa miệng.

“Làm gì có chuyện mọi thứ đều theo ý tao. Nếu thế thật thì giờ này mày đã mê mẩn tao, sùng bái tao như một con ngốc rồi còn gì.”

“…”

Torikai khựng lại, suy nghĩ.

“Nói ‘mọi thứ’ thì đúng là hơi quá.”

“Nhanh thế đã lòi đuôi cáo ra rồi à?”

“Nhưng phần lớn diễn biến đều theo đúng ý đồ của mày.”

“Không hề.”

“…”

“…”

Ánh mắt của Akaishi và Torikai chạm nhau tóe lửa.

“Lời nói của mày, dù tốt hay xấu, đều lôi kéo người khác vào và làm mọi chuyện rối tung lên. Những chuyện vốn dĩ có thể dàn xếp êm đẹp, chỉ vì một câu nói của mày mà hoàn toàn thay đổi. Dù kết quả có tồi tệ đến đâu, những chuyện vốn phải kết thúc, vốn phải đi đến một cái kết hợp lý, tất cả đều bị lời nói của mày bóp méo thành một mớ hỗn độn. Mày là loại người không nên được ban cho khả năng ăn nói. Mày là loại người không nên tồn tại trên thế giới này. Mày là loại người không đáng được sống. Mau nhảy lầu đi, chết phứt cho rồi.”

“…”

Akaishi ngả người sâu vào ghế, uể oải nhìn Torikai.

“…Mày cũng nói được những lời độc địa thật đấy.”

Akaishi đặt đôi đũa xuống một tiếng “cạch”, ngừng ăn, và chính thức đối mặt với Torikai.

“Nếu mày thật sự nghĩ cho Mitsuha và Shiraha, thì đừng bao giờ lại gần họ nữa. Đừng nói chuyện với họ nữa. Đừng bao giờ mở miệng ra nữa. Sự tồn tại của mày, ngay từ đầu đã là một sai lầm. Lời nói của mày chỉ làm khổ người khác, chỉ hủy hoại các cô gái. Mày là một bug game của thế giới này. Một con quái vật không có trái tim. Tao biết rõ. Tao đã thấy không biết bao nhiêu cô gái bị những gã đàn ông ngu xuẩn hủy hoại. Trong số đó, mày là con quái vật mang tư tưởng nguy hiểm nhất. Là con thú hoang độc hại nhất trong tất cả những thằng đàn ông tao từng gặp. Trực giác của tao mách bảo thế. Nó gào thét rằng không được để mày đến gần Shiraha và Mitsuha.”

“…”

Akaishi im lặng lắng nghe.

“Vì vậy, tao đã muốn ngăn chặn mày bằng mọi giá. Tao buộc phải thủ tiêu mày về mặt xã hội. Cho dù tao có phải chịu đựng bất cứ điều gì, chỉ riêng mày là kẻ không được phép tiếp xúc với Shiraha và Mitsuha.”

Lý do Torikai căm ghét mình đến tận xương tủy đang dần được hé lộ.

Torikai ngày càng kích động.

Nhận ra điều đó, cô ta liền cầm ly nước trên bàn và tu một hơi cạn sạch.

“…”

“…”

Torikai tạm thời lấy lại được bình tĩnh.

“Nhưng… bây giờ tao đã hối hận. Cách làm của tao… thực sự đã sai.”

“…”

Akaishi chống cằm, lắng nghe lời của Torikai.

“Lời nói, à…”

Akaishi lơ đãng đan hai tay vào nhau.

“Nghe cứ như lời của một gã lừa đảo rẻ tiền, chả có ấn tượng gì khác.”

“Cho dù lời nói của tao có rẻ tiền, có bẩn thỉu và dối trá đến mức nào, thì việc lời nói của mày có sức mạnh là sự thật. Lời của tao không có sức mạnh bằng mày. Tao không thể dùng từ ngữ điêu luyện như mày được.”

“Thế mà tao lại phải khổ sở cả năm trời vì những lời nói đó của mày đấy?”

“…”

Torikai cụp mắt xuống.

“Nếu có một trận đại chiến siêu năng lực, mà năng lực của tao lại là ‘lời nói’ – một thứ mơ hồ vô dụng như thế thì chắc tao tức điên lên mất. Phóng ra lửa hay sấm sét gì đó nghe còn nguy hiểm và đáng sợ hơn nhiều.”

“Trong cái thế giới cấm dùng bạo lực này, chỉ có lời nói của mày là ung dung tự tại, không bị bất kỳ ai kiềm chế, cứ thế thi triển năng lực. Kẻ nguy hiểm nhất thế giới này, chính là mày đấy, Akaishi Yuuto.”

“Khì khì…”

Akaishi rung vai cười.

“Đúng là hết nói nổi với cái mắt nhìn người của mày.”

Akaishi dang rộng hai chân.

“‘Chúng ta trưởng thành hơn đi’, đúng không nhỉ?”

Akaishi lẩm bẩm.

Torikai sững người trước lời tự sự đột ngột của Akaishi.

Akaishi đưa ngón tay lên thái dương, như đang hồi tưởng lại quá khứ.

“Nào là mình đặc biệt, mình có tài năng hơn người, mình là một tồn tại đáng nể. Rằng mình có thứ gì đó vượt trội hơn người khác, mình là duy nhất, không giống bất kỳ ai. Những suy nghĩ đó, nói thật, vừa quê mùa vừa đáng thương. Thôi đi. Một kẻ trống rỗng chẳng có gì trong tay lại cứ tỏ vẻ ta đây. Cái thói trịch thượng phán xét giá trị của người khác, định giá người khác. Nào là thằng đó vứt, con đó chẳng ra gì. Cái kiểu coi thường người khác như thế, bỏ đi. Cậu chẳng là ai cả, cũng chẳng để lại được gì đâu. Một Akaishi-kun vô giá trị mà lại đi chấm điểm người khác, ra vẻ ta đây, nhìn kinh tởm lắm, phải không nhỉ?”

Akaishi nhớ lại một đoạn trong những lời Mizuki đã nói với mình.

“Akaishi-kun, cậu chẳng là ai cả đâu. Chẳng có tài năng ẩn giấu, chẳng hơn người, cũng chẳng có ý tưởng đột phá gì. Lại càng không phải do người khác không nhận ra tài năng của cậu. Cứ ảo tưởng rằng mình tài giỏi, còn người khác thì ngu dốt nên không hiểu được mình. Thôi cái trò tự huyễn hoặc để khẳng định bản thân đó đi. Chỉ đơn giản là vì cậu ngu thôi, Akaishi-kun ạ. Chỉ là cậu không nhìn thấy được xung quanh, không nhìn thấy được chính mình mà thôi.”

Akaishi thuật lại những lời của Mizuki.

Những lời nói của Mizuki trong ký ức đã bị chính Akaishi nhai đi nhai lại vô số lần, lắng xuống như cặn bã, trở nên sền sệt, nát nhừ, hòa quyện vào nhau, biến thành một thứ còn gớm ghiếc hơn.

“Cậu chẳng làm mọi người kinh ngạc bằng những ý tưởng độc đáo đâu. Cậu chỉ đang nói những lời khiến người ta ghét, đơn giản là bị ghét vì chính cách hành xử của mình. Mọi người đều đang cố gắng hòa thuận với nhau. Mọi người đều đang cố gắng hợp tác để tạo ra một thành quả chung. Vậy mà Akaishi-kun chỉ đứng bên cạnh châm chọc, nói những lời làm cụt hứng, thật sự rất khó chịu. Mọi người đang cùng nhau nỗ lực, ít nhất thì cũng đừng cản đường chứ. Phiền phức lắm, thật đấy. Đừng ảo tưởng rằng mình có những ý tưởng mà người khác không có, rằng mình nghĩ ra những điều mà người khác không nghĩ tới, rằng lời nói của mình có sức mạnh nữa. Thôi đi. Cậu nghĩ rằng mình đặc biệt hơn người khác, ưu việt hơn người khác, nên thấy ai cũng ngu ngốc, đúng không? Cậu chỉ đang nói những lời khiến người ta ghét, rồi tự coi đó là bản sắc của mình, tự đắc, tự coi thường người khác mà thôi. Ừm, tôi hiểu mà. Tôi cũng từng có một thời như thế. Chắc Akaishi-kun cũng phải bám víu vào đó để tìm thấy bản sắc của mình nhỉ, vì cậu có gì đáng để tự hào đâu. Đúng là tôi cũng từng có thời như vậy, nhưng mà, chúng ta trưởng thành hơn đi, Akaishi-kun.”

“…”

“Đại khái là thế thì phải.”

Akaishi nói xong, thở hắt ra một hơi.

“Xem ra, tao chỉ là một thằng ngốc ảo tưởng, chẳng có gì đặc biệt. Một thằng ngu chỉ biết nói những lời khiến người khác ghét mà lại tự coi đó là bản sắc, tự đắc một mình.”

“…”

Torikai vẫn im lặng, không nói một lời.

“Rốt cuộc lời nói của tao có sức mạnh, hay tao chỉ là một kẻ vô năng tự luyến? Ít nhất thì hai người các người cũng thống nhất lời phán xét về tao đi chứ.”

Akashi nói với vẻ mặt thoáng u sầu.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận