Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau
Chương 469: Bạn có thích chuyến du lịch tốt nghiệp cấp ba không? (4)
2 Bình luận - Độ dài: 1,346 từ - Cập nhật:
Trước lời thú nhận với đôi má ửng hồng của Kurono, Akaishi khá là sững người.
"Sao lại hỏi thế?"
"Sao ư... thì tớ chỉ muốn biết thôi."
"..."
Akaishi cau mày.
"Cậu dạy đời Kanami cho lắm vào..."
"Tớ bị lây nhiễm thôi."
"Cậu cũng có hơn gì người ta đâu."
"Tớ chỉ nghe thôi mà."
"..."
"Haizz," Akaishi thở dài.
"Không có ai cả."
"Thật không?"
"Trong phạm vi tớ biết là không."
"...Ra vậy."
"Hiểu rồi," Kurono thì thầm. Akaishi không biết giữa Kurono và Suda đã xảy ra chuyện gì. Cậu ngẩn ngơ nghĩ, hóa ra chuyện hai con người trái ngược nhau lại phải lòng nhau là có thật.
"Ừm, chỉ có thế thôi."
"...Vậy à."
Akaishi không nói thêm lời nào. Nói thêm chỉ thừa, tọc mạch lại vô duyên. Vốn dĩ Akaishi cũng chẳng phải kiểu người thích chõ mũi vào chuyện yêu đương của người khác.
"...Thế nhé."
Nói rồi, Kurono quay lại với mọi người.
"..."
Một lúc sau, Akaishi cũng trở lại chỗ cả nhóm.
"Này này."
"Chuyện gì?"
"Hai người vừa ở trong hẻm ra, đã thì thầm chuyện gì đấy?"
Kureishi, nãy giờ vẫn đang quan sát Akaishi và Kurono, liền bắt chuyện.
"Có gì đâu..."
"Nghi lắm nha."
"Hừm hừm hừm," Kureishi dí sát mặt vào Akaishi. "Anh bạn à, má anh đỏ lên rồi kìa."
"Đâu có đỏ."
"Lẽ nào là 'ma thuật chuyến đi tốt nghiệp'?"
"Không phải, mà có phải cũng không nói cho cậu biết."
"Hầy~~, Akaishi-kun nỡ lòng nào lại lạnh lùng với tớ như thế chứ."
"Cậu tăng động quá rồi đấy."
Akaishi cố gắng xoa dịu Kureishi đang phấn khích tột độ vì chuyến đi.
"Biết đâu thực ra Akaishi-kun cũng có bạn gái rồi thì sao."
"Không có."
"Đáng ngờ..."
"Không có gì đáng ngờ hết."
Cuộc tranh cãi không hồi kết cứ thế tiếp diễn giữa Akaishi và Kureishi.
"Cơ mà dạo này Akaishi-kun trầm tính hẳn ra nhỉ?"
"Thế à?"
Akaishi không hề cảm thấy bản thân đã thay đổi. Cậu chỉ đang là chính mình, một phiên bản nối dài của quá khứ, chứ không nghĩ mình thay đổi vì ảnh hưởng của ai cả.
"Akaishi-kun của trước đây, người mà chuyện gì cũng nổi cáu, dạo này lại trở thành một thanh niên điềm tĩnh đến lạ."
"Cậu đang khen hay đang chê đấy hả?"
"Người ta bảo, khi có mảnh tình vắt vai đầu tiên, con người ta sẽ lớn."
"Ai bảo thế."
"Akaishi-kun có người yêu đầu đời. Trai đơn gái chiếc, hai người ở bên nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén... Akaishi-kun mặt đỏ bừng, trước cô bạn gái quá ư xinh đẹp, cậu không thể kìm nén được huyết quản đang sục sôi. Dục vọng trướng căng đã khuấy động tâm can cậu. Trái ngược với cơ thể đang run lên vì kích thích, cậu cảm nhận được 'cây thương' của mình đã cứng rắn lạ thường. Akaishi-kun điên cuồng ngấu nghiến người con gái, hai người họ đã trải qua một đêm mây mưa nồng cháy. Trai gái yêu nhau, họ chẳng màng thế sự mà vun đắp tình yêu nơi con hẻm tối, cái cảm giác vụng trộm ấy lại càng khiến Akaishi-kun thêm phần phấn khích..."
"Dẹp ngay cái giọng văn như tiểu thuyết người lớn ấy đi."
"Akaishi-kun đang bước lên nấc thang trưởng thành..."
"Tớ thấy mình đang tuột dốc thì có."
"Kỳ lạ thật..."
"Chẳng có gì lạ cả."
Trước một Kureishi đa nghi, Akaishi đành ậm ừ cho qua chuyện.
"Trò thám tử rởm của cậu xong chưa?"
"Không phải rởm! Là nữ thám tử xinh đẹp lừng danh, Kureishi Mitsuha đây!"
"Rồi rồi, biết rồi."
Mặc kệ Kureishi đang la lối om sòm, Akaishi bất giác đưa mắt tìm bóng hình Kurono. Nhìn kỹ lại, Kurono đang thu mình lại, đứng sát gần Suda. Có lẽ, chỉ là do cậu không biết, chứ họ cũng đang viết nên câu chuyện tình yêu của riêng mình. Akaishi bất chợt đa cảm, có khi Kureishi, Uemugi và Torikai cũng vậy, họ đều đang yêu, chỉ là mình cậu không biết mà thôi.
"Cậu gọi tớ chỉ có thế thôi à, nữ thám tử lừng danh? Nếu không còn gì thì tớ chuồn đây. Ai rảnh mà ở lại một nơi có thể có sát nhân lảng vảng như này."
"Đúng chuẩn câu thoại của đứa sắp lên dĩa luôn."
"Thám tử Kureishi, chiếc thuyền duy nhất rời đảo đã bị kẻ nào đó phá tan tành rồi!"
"Cái gì!? Vậy là... chúng ta bị kẹt trên cái đảo quái quỷ này rồi sao!?"
Akaishi và Kureishi đấu võ mồm vài câu vô thưởng vô phạt rồi tiếp tục tận hưởng chuyến đi. Cả hội ăn trưa xong thì lượn lờ khắp các điểm tham quan.
"Akaishi-kun, Akaishi-kun."
"Hửm."
Kureishi chọc chọc vào vai Akaishi.
"Tớ vừa đi bóp ti bò về đây."
"Ăn nói mất nết!"
Cả nhóm Akaishi đang ở khu trải nghiệm vắt sữa bò.
"Đã lắm luôn ấy, cái ti bò. Kiểu, sao ta..."
Kureishi vung vẩy mấy ngón tay một cách phấn khích. "Cái cảm giác được bóp ti ấy, nó cứ..."
"Thế à."
Akaishi lúng túng, đành tìm cách chuồn lẹ.
"Nghe người ta nói hết đã! Nghe cho tử tế vào!"
"Khổ..."
"Kiểu cảm thấy chúng ta cũng là động vật với nhau cả."
"Thế à."
"Nó mềm mềm hơn tớ tưởng nhiều lắm. Với cả cảm giác sữa chảy ra truyền đến tay rõ mồn một luôn."
"Cậu cũng cảm nhận được nhiều ghê."
Đụng phải chủ đề khó đỡ, cậu chỉ có thể trả lời cho có lệ. Liếc mắt sang, cậu thấy Mitsuya đang vừa vắt sữa bò vừa cãi nhau chí chóe với Takanashi.
"Akaishi-kun không thử vắt sữa à?"
"Tớ xin kiếu."
"Không, không kiếu được! Trải nghiệm này chỉ có ở đây thôi đấy, hiểu chưa! Lỡ kèo này là không biết tới kiếp nào mới được bóp ti bò nữa đâu!"
"Có phải việc bắt buộc phải làm đâu."
"Không phải thế! Này, người ta chẳng bảo nhà văn phải giàu trải nghiệm sao! Có cơ hội trải nghiệm mà không thử thì đúng là phí cả một đời!"
"Ờ, ờ..."
Trước sự nhiệt tình đến mức hùng hồn của Kureishi, Akaishi bị át vía.
"Nhưng tớ có phải nhà văn đâu."
"Cậu làm cả phim rồi còn gì, Akaishi-kun."
"Phim ảnh không phải là thứ một mình tớ có thể làm ra. Đó là nhờ sự nỗ lực của tất cả mọi người có liên quan mà mới có thể thành hình được một bộ phim như vậy. Hơn nữa, tất cả những điều đó cũng là nhờ có các bạn khán giả, chính vì có người xem nên chúng tớ mới có thể tồn tại, nếu mà tự phụ cho rằng bộ phim được làm ra chỉ bằng sức của một mình tớ thì quả thực là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được."
"Tự nhiên bật mode đạo diễn chuyên nghiệp thế."
Bị nhắc lại chuyện cũ ở lễ hội văn hóa, mặt Akaishi nóng ran. "Lại còn toàn nói mấy câu bóng bẩy để đánh bóng tên tuổi."
Kureishi lườm Akaishi, nghĩ thầm "lươn lẹo ghê".
"Thôi ba cái chuyện đó đi, đi nào, đi vắt sữa."
Kureishi vòng ra sau lưng Akaishi.
"Không, tớ đã bảo không mà."
"Đi đi mà. Ra trải nghiệm đi."
"Không, tớ ghét chỗ đông người. Đợi mọi người đi hết rồi tớ đi."
"Yên tâm, yên tâm, cứ để chị đây lo liệu!"
"Không, thật đấy, để sau đi mà..."
Kureishi đẩy mạnh lưng Akaishi, lôi xềnh xệch cậu đến khu trải nghiệm vắt sữa bò.
"Bạn Takanashi ơi~"
Takanashi đã đổi chỗ với Mitsuya, đang trải nghiệm vắt sữa bò.
"Akaishi-kun bảo muốn được bóp ti cậu kìa~!"
Kureishi toe toét cười, nói với Takanashi.
"Đi chết đi, đồ cặn bã rác rưởi!!"
Takanashi mắng chửi Akaishi bằng một giọng đầy tức giận.


2 Bình luận