Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau

Chương 466: Bạn có thích chuyến du lịch tốt nghiệp cấp ba không? (1)

3 Bình luận - Độ dài: 1,519 từ - Cập nhật:

Sendou đang lặng lẽ chờ đợi bên trong khuôn viên trường Đại học Hokushuuin. Vẻ ồn ào náo nhiệt thường ngày đã biến mất, cô chỉ tập trung hoàn toàn vào kỳ thi trước mắt.

“Phù…”

Bàn tay cô lạnh buốt. Cô cố hết sức sưởi ấm những ngón tay đã cóng của mình.

“Không sao, không sao đâu…”

Vì chỉ nộp đơn vào mỗi trường Đại học Hokushuuin, nên nếu trượt kỳ thi bổ sung này, Sendou sẽ không còn đường lui. Đương nhiên, cô chỉ còn cách chờ đợi thêm một năm nữa.

“Không sao mà, không sao đâu.”

Sendou siết chặt lá bùa may mắn trong học tập.

“Ổn thôi, mình làm được. Ổn thôi, mình làm được mà.”

Cô nhắm mắt, lẩm bẩm như thể đang tự trấn an chính mình. Cơ hội thành công không cao, nhưng cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải cố gắng.

“A!”

Từ phía xa, cô trông thấy bóng dáng của Sanzenro. Sanzenro cũng nhận ra Sendou và vẫy tay chào cô.

“Suzuna-chan…”

Sendou mỉm cười rạng rỡ. Cô cũng vẫy tay đáp lại.

Giữa hai người họ, một chàng trai bước ngang qua.

“…A!”

Sakurai, với một vết sẹo lớn trên mặt, đang đứng đó.

“…”

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Sendou cau mày. Tại sao mặt cậu ta lại có sẹo, tại sao lại ở đây, chẳng lẽ cũng thi vào trường này ư, nếu cả hai cùng đỗ, liệu cuộc sống đại học có dính dáng gì đến nhau không nhỉ? Bao nhiêu suy nghĩ vẩn vơ cứ xoay mòng trong đầu cô.

“Tỉnh lại đi!”

Sendou tự vỗ vào má mình.

“Mấy chuyện đó kệ đi. Để sau hẵng nghĩ.”

Bây giờ, cô chỉ cần tập trung vào kỳ thi trước mắt là đủ. Sendou thở hắt ra một hơi ngắn, rồi đối diện với thực tại.

“Cố lên nào!”

Sendou bước vào kỳ thi bổ sung.

--------------

“TỚI BẾN RỒI ĐÂY~!”

“Ồn ào quá đấy.”

Vài ngày sau, cả nhóm của Akaishi đã có mặt tại sân bay. Đứng cạnh Akaishi, Kanami phấn khích hét lên.

“Mọi thứ đã kết thúc thật rồi!”

“Cảm giác thật tự do…”

Kỳ thi của nhóm thi sau cùng như Sendou cũng đã xong, và những ngày tháng trung học của nhóm Akaishi đã chính thức khép lại. Và giờ đây, cả nhóm, bao gồm Akaishi và Takanashi, đang bắt đầu chuyến du lịch tốt nghiệp của mình.

“Mà, tại sao người này lại ở đây?”

Akaishi hỏi về cô gái duy nhất đang trà trộn vào chuyến đi của họ.

“Chào các em, chào các em.”

Vừa nói "Rất vui được gặp", người phụ nữ vừa lần lượt bắt tay từng người.

“Rất vui được gặp, chị là Miichi.”

Miichi cười tươi rói trong lúc bắt tay Akaishi.

“Em biết rồi.”

“Rất vui được gặp.”

Vẫn nụ cười toe toét ấy, nhưng lực siết trong tay cô mạnh dần lên.

“Nếu chỉ toàn trẻ vị thành niên đi du lịch, lỡ có chuyện gì thì không xoay xở kịp, đúng không? Thế nên chị, một người đã thành niên, mới đi cùng các em đấy.”

“Em nghĩ chắc tất cả bọn em đều thành niên cả rồi.”

“Dù thành niên về tuổi tác, nhưng học sinh cấp ba thì vẫn như trẻ vị thành niên thôi.”

“Thật không ạ?”

Cảm thấy mình như đang bị lừa, Akaishi liếc nhìn đám Takanashi.

“Akaishi-kun cũng không thích có bố mẹ đi cùng trong chuyến du lịch tốt nghiệp, phải không?”

“À thì, đúng là vậy.”

“So với chuyện đó, chị đây vẫn là một nữ sinh đại học phơi phới, lại còn là cựu học sinh của trường. Còn ai hợp vai hơn chị nữa chứ, đúng không?”

“Haizz…”

Dù có chút miễn cưỡng, Akaishi cũng đành chấp nhận việc Miichi đi cùng.

“Chào các em, chào các em.”

Rời khỏi Akaishi, Miichi lại đi bắt tay những thành viên khác.

“Cô ấy đi rồi.”

“Ừ.”

Sendou tiến lại gần chỗ Akaishi.

“Lâu rồi không gặp.”

“Đúng là lâu rồi không gặp nhỉ?”

Sendou giơ một tay lên.

“Cậu đang gọi taxi à? Cứ để tớ lo cho.”

“Làm gì có chuyện đó!”

Sendou vỗ nhẹ vào vai Akaishi.

“Thật sự là lâu lắm rồi mới gặp.”

“Mình mới gặp nhau gần đây mà.”

“Ôn thi mệt rũ cả người. Cuối cùng cũng được giải thoát…”

“Kỳ thi bổ sung à?”

“Ừm.”

Sendou cúi mặt.

“Chưa có kết quả thì chưa biết được, nhưng tớ cũng muốn vào cùng trường với Yuuto.”

“…Vậy sao.”

Gương mặt Akaishi thoáng vẻ phức tạp, cậu gượng cười.

“Mong là cậu đỗ.”

“…Ừ nhỉ?”

Sendou cũng cười một cách gượng gạo.

“Này này, tớ cũng ở đây đấy nhé?”

Sanzenro chen vào giữa Akaishi và Sendou.

“Không sao đâu… Vẫn còn năm sau mà.”

Akaishi nhăn mặt như vừa phải nuốt thứ gì đó đắng ngắt, rồi vỗ nhẹ vào vai Sanzenro.

“Chưa chắc tớ đã trượt đâu nhé! Biết đâu tớ lại sắp thành nữ sinh viên trường Hokushuuin giống Yuuto thì sao!”

“Thôi thì ít nhất cũng cố mà tận hưởng chuyến đi này đi.”

“Tớ tận hưởng được mà! Không sao đâu!”

Sanzenro lườm Akaishi.

“Kết quả chưa có, nên cứ coi như tất cả đã thi xong và vui vẻ đi là được rồi!”

“Ừ, cậu nói phải.”

Akaishi chậm rãi đứng dậy.

“Đứng dậy đột ngột nguy hiểm lắm đấy, Yuu.”

“Đừng đối xử với tớ như ông già.”

“Kẻo huyết áp lại tăng vọt bây giờ.”

“Đã bảo đừng đối xử với tớ như ông già.”

“Tự đi được không? Có cần bế không?”

“Đừng đối xử với tớ như con nít.”

“Ổn chứ? Cái bộ dạng đó của cậu không bị người ta phát hiện ra đấy chứ?”

“Đừng đối xử với tớ như yêu quái đang giả dạng làm người.”

Màn đối đáp quen thuộc với Sanzenro sau một thời gian khiến Akaishi cảm thấy thật hoài niệm.

“Mà, nếu Yuuto không ra khỏi tỉnh thì lên đại học mình vẫn gặp nhau suốt thôi nhỉ?”

“Ừ, cũng đúng.”

“Hay là bọn mình kéo qua nhà Yuuto chơi đi~”

“Thì… cũng được…”

“Tổ chức tiệc takoyaki nhé?”

“Cho tớ tham gia với!”

Sendou chen vào.

“Dù đỗ hay không, tớ cũng muốn tham gia!”

Akaishi và Sanzenro cùng nhìn Sendou.

“Chơi luôn!”

“Cậu đừng có tự quyết định thế chứ.”

Akaishi kéo tay Sanzenro đang giơ ngón cái lên xuống.

“Vậy thì chuyến đi này, phải quẩy hết mình mới được!”

Sanzenro nhe răng cười toe toét.

“Thế thì đi khai báo hàng cấm thôi!”

“Chuẩn bị sớm bao giờ cũng tốt hơn mà.”

Cả nhóm tiến về phía khu kiểm tra an ninh hành lý. Sanzenro bị tịch thu con dao rọc giấy.

-------------

“Cuối cùng cũng tới nơi, Hokkaido!”

“““Hokkaido!!”””

Sau chuyến bay, cả nhóm Akaishi đã đặt chân đến Hokkaido.

“Nào mọi người! Thay đồ bơi ngay và luôn đi!”

“Hả!?”

Sanzenro vỗ tay, thúc giục cả đám chuẩn bị đồ bơi. Tháng Ba ở Hokkaido lạnh hơn họ tưởng rất nhiều, Akaishi phải xoa xoa hai cánh tay.

“Nào nào, du lịch thì phải có tí da thịt mới vui chứ?”

“Làm gì có ai mang theo đồ bơi đâu.”

“Vậy là tiệc khỏa thân à!?”

“Không có khỏa thân, cũng chẳng có tiệc tùng gì hết.”

Akaishi vội dập tắt ý tưởng điên rồ của Sanzenro.

“Vậy thì, chúng ta thẳng tiến đến địa điểm đầu tiên thôi!”

Sanzenro hăng hái dẫn đầu cả đoàn.

“Akaishi, Akaishi.”

“Đúng là một đứa tăng động,” Akaishi thầm nghĩ khi nhìn theo bóng lưng Sanzenro. Uemugi đã tiến đến bên cạnh cậu từ lúc nào. Cô nàng khẽ níu lấy vạt áo Akaishi.

“Cậu thấy vui không?”

“Vui chứ. Cậu là người tổ chức chuyến đi nên lo lắng cho mọi người à?”

Uemugi mỉm cười rạng rỡ, đôi má ửng hồng vì lạnh.

“Vậy thì tốt quá.”

“Ừ.”

Uemugi lôi từ trong túi ra một thanh sô cô la nhỏ rồi đưa cho Akaishi.

“Sô cô la Shiraha.”

“Sao lại đúng lúc này…”

Akaishi nhận thanh sô cô la từ Uemugi.

“Quà Valentine muộn.”

“Tớ quên bẵng mất sự kiện đó luôn đấy.”

Vì không phải đến trường và chỉ vùi đầu vào học, Akaishi đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của ngày Valentine.

“Chắc tớ cũng nên đáp lễ nhỉ? Cậu muốn gì nào?”

“Một ngôi nhà.”

Uemugi đáp ngay không cần suy nghĩ.

“Đành chịu cậu thôi…”

Akaishi suy nghĩ một lát.

“Cái này đặc biệt lắm đấy.”

Akaishi lục lọi trong cặp rồi đặt một thứ vào tay Uemugi.

“Đây là…!”

Uemugi tròn xoe mắt.

“Là một ngôi nhà!”

Trên tay Uemugi là một món đồ chơi hình vỏ sò.

“Của ốc mượn hồn!”

Uemugi cầm món đồ chơi lên ngắm nghía.

“Chuyến đi, sẽ, vui lắm đây!”

Đôi mắt sáng rực, Uemugi nói với vẻ đầy phấn khích.

“Chuyến du lịch tốt nghiệp này, mong chờ thật đấy.”

Akaishi khẽ mỉm cười.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Khs tôi thấy mật độ skinship của uemugi vs anh Đỏ cao một cách bất thg
Xem thêm
uemugi de thuong
Xem thêm
Loli luon de thuong
Xem thêm