Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau
Chương 499: Bạn có thích phòng trọ lần đầu thuê không? (3)
3 Bình luận - Độ dài: 1,642 từ - Cập nhật:
[note76026]
“Tớ muốn mua nước ngọt!”
Akaishi và Kureishi đi đến quầy đồ uống.
“Tớ thích cái này lắm~”
Kureishi cầm một chai nước ép đào trong suốt lại gần.
“Nước lọc chứ gì nữa.”
“Không phải, không phải mà!”
Đây không phải loại đó đâu, Kureishi phản đối.
“Còn cậu thì sao, Akaishi-kun? Cậu thích loại nào?”
“Ừm…”
Akaishi vừa cầm giỏ hàng, vừa đi một vòng quanh quầy đồ uống.
“Cái này đi.”
Akaishi chỉ vào một lon nước chanh có ga.
“Lại là đồ chua à.”
“Vì tớ thích mà.”
“Thích tớ á?”
Kureishi ghé sát mặt vào nhìn Akaishi.
“À, vâng.”
“Trả lời ngập ngừng quá. Làm lại.”
Bốp bốp, Kureishi vỗ tay.
“…”
Akaishi chờ tín hiệu từ Kureishi.
“Nào, đến lượt Akaishi-kun đó!”
“Hả?”
Akaishi quên mất mình vừa nói gì.
“Phản ứng chậm như ông già vậy.”
“Tớ vẫn còn là thiếu niên mà.”
“Vậy thì bắt đầu từ câu ‘Tớ rất thích’ của cậu nhé. Chuẩn bị… diễn!”
“Tớ có nói thế à?”
Bốp bốp, Kureishi lại vỗ tay.
Akaishi ho khan một tiếng.
“Tớ rất thích.”
“Thích tớ à?”
“Vâng.”
“…”
Kureishi trầm ngâm một lát, rồi đi vòng quanh Akaishi.
“Thôi được, tạm thời thế này là ổn. Cho cậu điểm đạt.”
“Tức là vẫn còn có thể tốt hơn nữa à…?”
“Tất nhiên rồi! Đồ Ramanujan!”
Thiệt tình, Kureishi bĩu môi phồng má.
“Haizz… Dạy dỗ bạn trai mình cũng thật lắm công phu.”
“Thế à.”
Kureishi lắc đầu, ra vẻ cam chịu.
“Akaishi-kun thích loại này sao?”
Kureishi đặt lon nước chanh có ga vào giỏ của Akaishi.
“Ừ.”
“Cậu thích đồ chua à?”
“Tớ thích vị vừa chua vừa ngọt.”
“Tớ chẳng hiểu đồ chua có gì ngon nữa.”
“Đồ chua hay mà. Giống như cuộc đời ấy.”
Akaishi lấy thêm một lon nước chanh có ga bỏ vào giỏ.
“Giống ở vị chua á?”
“Ừ. Và cả cái vị ngọt thanh nếu cậu chịu để ý kỹ.”
“Sao cậu lại triết lý nhân sinh qua một lon nước ngọt vậy.”
“Chắc tại tính cách nó thế, tự bộc lộ ra thôi.”
“Công nhận, nó giống hệt cuộc đời của Akaishi-kun luôn.”
Kureishi xoay một vòng trước mặt Akaishi.
“Một thiên thần đã giáng thế xuống cuộc đời cay đắng, chua chát của anh ấy…!”
Kureishi khoa trương múa may.
“Cuộc đời anh ấy trước đây mới chua chát và cay đắng làm sao, nhưng thật là một phép màu. Kể từ khi một thiên thần là tôi đây xuất hiện, cuộc đời anh ấy đã bắt đầu cảm nhận được hạnh phúc ngọt ngào, tựa như vị ngọt tiềm ẩn của nước chanh…”
Kureishi tiếp tục xoay tròn.
“Ôi, thật không thể tin nổi. Cuộc đời xám xịt và vô vị của anh ấy, kể từ khi một nữ thần là tôi đây xuất hiện, đã trở nên rực rỡ muôn màu… Đây nào phải nước chanh nữa! Đây là một ly cocktail trái cây! Và anh ấy sẽ vui sướng, mút lấy thứ nước ép là tôi đây chùn chụt.”
Kureishi nhắm mắt, lảm nhảm như người say.
“Dừng lại ngay, đồ biến thái! Akaishi-kun dê quá đi mất!”
Kureishi đấm nhẹ vào người Akaishi.
“…”
“Nào, vỗ tay đi chứ!”
Akaishi bèn vỗ tay lẹt đẹt.
“Mua thêm cả rượu nhé?”
“Rượu thì phải đợi đủ hai mươi tuổi.”
Khi Kureishi định bỏ một chai rượu vào giỏ, Akaishi liền ngăn lại.
“Vả lại chúng ta cũng không có giấy tờ tùy thân.”
“Hồi tiểu học tớ có làm một cái bằng lái xe giả lúc chơi đồ hàng, không biết dùng được không nhỉ?”
“Dùng được chắc.”
“Đùa thôi mà.”
Kureishi đặt chai rượu về lại kệ.
“Thích đồ uống chua thế này, xem ra Akaishi-kun cũng có máu M gớm nhỉ?”
Hi hi, Kureishi cười ranh mãnh.
“Tớ không M cũng chẳng S đâu.”
“Xạo quá đi~? Nhìn kiểu gì cũng ra S rành rành.”
“Làm gì có.”
Kureishi cười đầy ma mị.
“Còn tớ thì là M đó nha.”
“Nhìn cậu cũng chẳng giống chút nào.”
“Trông tớ giống S à?”
“Giống.”
“Hừm…”
Kureishi áp sát Akaishi, kề môi vào tai cậu.
“Tớ là siêu M đấy, nên tớ mong được Akaishi-kun bắt nạt lắm đó nha.”
Cô thì thầm.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Akaishi.
“Tớ thích bị con trai mắng chửi lắm.”
Kureishi che miệng, cười tủm tỉm nhìn Akaishi.
“Kiểu như ‘Mày đúng là đồ vô dụng,’ hay là ‘Đồ óc heo,’ rồi thì ‘Sao chuyện đơn giản thế này mà cũng không làm được?’, tớ thích bị chì chiết như vậy lắm.”
“Trên đời này có thể tồn tại một người như vậy sao?”
“Thú tính của con người ẩn chứa những khả năng vô hạn. Chúng ta có trách nhiệm phải khai phá những tiềm năng đó.”
“Nói cứ như đang đọc luận văn nghiên cứu vậy.”
Hai người họ vẫn đang lượn lờ ở quầy đồ uống vắng tanh.
“Nè, Akaishi-kun, mắng tớ một chút đi mà.”
“Không đời nào. Ai lại đi mắng người khác ở nơi công cộng chứ.”
“Một câu nói mà Akaishi-kun của một năm về trước không bao giờ thốt ra.”
“Tớ không nghĩ ra được gì cả.”
“Nói ‘Con heo cái hư hỏng này!’ đi.”
“Tại sao tớ phải đóng vai nữ hoàng SM chứ?”
“Nhanh nào, nhanh lên.”
Kureishi thúc giục Akaishi.
“Con heo cái hư hỏng này!”
“Ư hiiii~!”
Akaishi nói bằng giọng đều đều, vô cảm, còn Kureishi thì rên lên khe khẽ.
“Ồn ào quá đi.”
Akaishi giơ ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.
“Xin lỗi, tớ hơi phấn khích quá.”
Chụt, Kureishi lau mép.
“Vậy thì, câu tiếp theo là—”
“Thôi, không nói nữa. Vừa ồn ào vừa phiền phức.”
“Tớ đã nói nhỏ thế rồi mà!? Âm lượng đó đảm bảo ngoài cậu ra không một ai nghe thấy đâu!?”
“Cái vẻ mặt của cậu ồn ào đấy.”
“Thôi đi, Akaishi-kun dê quá à.”
Kureishi dùng ngón tay ấn nhẹ vào ngực Akaishi.
“Lại còn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt dâm đãng của bạn gái mình nữa.”
“Cậu thật biết cách bẻ cong sự thật đấy.”
“Thôi được rồi, sao cũng được.”
Kureishi quay lưng về phía Akaishi.
“Dù gì thì, về nhà rồi vào giường bắt cậu nói cũng được mà.”
“Cậu…”
Akaishi thở dài thườn thượt.
“Sao mà cậu… khác với Kureishi mà tớ từng biết quá.”
Tâm trạng thất thường của Kureishi khiến Akaishi cảm thấy vô cùng phức tạp.
Kureishi mà cậu biết, dù tính cách có hơi tăng động, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu con gái nói năng thô thiển như vậy.
“Hẹn hò là như vậy đấy, Akaishi-kun à.”
Cậu có hiểu không, Kureishi giơ ngón trỏ lên ra vẻ dạy dỗ.
“Tớ cá là không phải.”
“Hẹn hò chính là khi cậu bắt đầu nhìn thấy cả những mặt tốt và mặt xấu mà trước đây cậu chưa từng biết. Akaishi-kun là trai tân nên chắc không hiểu đâu. Cả mặt tốt và mặt xấu, tất cả đều là tớ. Cậu cũng vậy mà, phải không? Cả mặt tốt và mặt xấu, tất cả mới tạo nên một Akaishi-kun hoàn chỉnh.”
Kureishi nhìn thẳng vào mắt Akaishi.
“Vậy mà cậu lại nói gì cơ chứ, Akaishi-kun. Nào là ‘Không phải Kureishi mà tớ biết,’ rồi thì ‘Kureishi gì mà toàn nói chuyện thô tục.’ Chỉ vì tớ có chút khác biệt so với hình mẫu lý tưởng của cậu mà cậu nói thế, không thấy quá đáng sao? Hả, Akaishi-kun.”
“Haizz…”
Kureishi đang lên lớp cho Akaishi.
“…”
Rồi cô bước một bước dài, đứng ngay trước mặt Akaishi.
Cô chống tay lên gối, cúi người xuống, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào cậu.
“Đừng hòng tớ tha thứ nếu cậu dám nói lời chia tay chỉ vì tớ không giống như cậu tưởng tượng đấy.”
“…”
Kureishi cứ nhìn, nhìn mãi vào đôi mắt Akaishi.
Đôi mắt ấy to và đen láy, sâu đến mức như muốn hút hồn người đối diện.
Trái ngược hẳn với vẻ mặt hạnh phúc lúc trước, Kureishi giờ đây lại nhìn Akaishi bằng một vẻ mặt hoàn toàn vô cảm.
“Con người thật của tớ, vốn dĩ là thế này.”
Rồi cô trở lại với tông giọng vui vẻ như thường, và rời mắt khỏi Akaishi.
“Tớ vốn đã thích nói mấy chuyện bậy bạ rồi, nhưng vì cậu là bạn bè nên tớ không nói ra thôi.”
“Cậu cũng có nói với Uemugi bao giờ đâu.”
“Chỉ có bạn trai mới được biết đến con người thật phía sau của một cô gái thôi đó?”
Không được saoo? Kureishi vòng tay ra sau lưng, hỏi Akaishi bằng một giọng ngọt lịm.
“Một bộ mặt khuất mà cả ba mẹ, bạn bè hay bạn thân đều không biết.”
“…”
“Một bộ mặt khuất mà chỉ riêng bạn trai mới biết.”
“Bộ mặt khuất của cậu chỉ là một ông chú dê xồm thì đáng buồn quá đấy.”
Akaishi khịt mũi cười.
“Từ giờ trở đi, Akaishi-kun sẽ phải hẹn hò với con người biến thái này của tớ đấy.”
“Tương lai này xem ra gian nan quá nhỉ?”
Akaishi và Kureishi mua đồ ăn xong, tiến về phía quầy thu ngân.
-------------
“…”
Haizz, Yatsugai vừa thở dài vừa xoa hai tay vào nhau.
Tuy đã là tháng Ba, nhưng đêm xuống vẫn còn se lạnh.
“Lâu quá đi…”
Yatsugai liếc nhìn điện thoại.
[Cậu về chưa?]
Tin nhắn gửi cho Akaishi đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa có dấu hiệu "đã xem".
“Không biết Akaishi đã về chưa nhỉ?”
Yatsugai cứ ngồi xổm ở đó, mòn mỏi chờ tin nhắn từ Akaishi.
Ngay trước cửa nhà cậu.


3 Bình luận