Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau

Chương 484: Bạn có thích lời tỏ tình của Kurono không?

1 Bình luận - Độ dài: 1,492 từ - Cập nhật:

“Suda.”

Vừa rời khỏi chỗ Akaishi, Suda tình cờ chạm mặt Kurono.

“Ố, chào buổi sáng~”

Suda toe toét cười, vẫy tay với Kurono.

“Chào, chào, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng ạ.”

Suda cúi đầu chào.

Chào hỏi Kurono xong, cậu liền quay sang ngắm nghía các món ăn.

“Suda, rảnh không?”

“Tớ thì lúc nào mà chẳng rảnh. Một con người rảnh rỗi được tạo nên từ chính sự rảnh rỗi.”

“À, ra thế.”

Kurono khúc khích cười.

“Kurono-san giờ mới ngủ dậy ạ?”

“Mới lúc nãy thôi.”

Kurono vừa nghịch mái tóc rối bù của mình vừa đáp.

“Tóc cậu đang múa may ghê nhỉ?”

“Tại tóc tớ dài mà.”

Kurono mặc chiếc áo phông cổ đã hơi nhão, sánh bước bên cạnh Suda.

“Kurono-san có đi lấy đồ ăn cùng không?”

Suda hướng mắt về phía quầy thức ăn.

“À ừm…”

Sau một thoáng đắn đo, Kurono nói.

“Tớ có chuyện muốn nói.”

Cô nói vậy.

“Cậu cứ nói đi.”

“Ở đây không tiện. Đi theo tớ.”

Kurono dẫn Suda đến một nơi vắng người qua lại.

“Hay thật, cứ như đang làm nhiệm vụ tân thủ ấy.”

Suda ngoan ngoãn đi theo Kurono.

Hai người đến một hành lang vắng vẻ, Kurono quay lại đối mặt với Suda.

“Tớ thích cậu.”

“Hở!? Cái gì!?”

Kurono ôm chầm lấy Suda.

“Tớ, Kurono Sasara, thích Suda Touki.”

“Ể, ể, ểểểể!?”

Trước tình huống đột ngột, Suda đỏ bừng mặt, bối rối không biết làm sao.

“Suda, bây giờ cậu có thích ai không?”

“K-không, làm gì có chuyện đó…”

Suda trả lời lấp lửng.

“Thế còn bạn gái?”

“Không, cái đó thì… làm gì có…”

Suda gãi má đáp.

“Vậy nếu cậu không thích ai cũng không có bạn gái, thì tớ muốn hẹn hò với cậu.”

Cô gái nhỏ bé Kurono vẫn ôm chặt lấy chàng trai cao lớn Suda, ngước mắt lên nhìn.

“À ừm…”

Suda nhìn Kurono với vẻ mặt khó xử.

“Ừm, để xem nào…”

Suda ngập ngừng một lát.

“Cảm ơn cậu đã tỏ tình với tớ.”

Suda nhẹ nhàng đặt tay lên vai Kurono.

“Tớ nghĩ, việc tỏ tình với người khác thế này chắc hẳn cần rất nhiều dũng khí, và ngay lúc này cậu cũng đang rất cố gắng vì tớ.”

Suda nhẹ nhàng gỡ Kurono ra.

“Nhưng, xin lỗi cậu, tớ không thể hẹn hò với Kurono-san được.”

“…”

Kurono nhìn Suda qua kẽ tóc mái rủ xuống.

“Tại sao?”

“Tại sao à. Ừm…”

Suda trầm ngâm.

“Tớ nghĩ Kurono-san là một cô gái rất quyến rũ, dễ thương và thông minh nữa, một cô gái thật sự rất tuyệt vời.”

“Vậy thì hẹn hò với tớ đi.”

“Nhưng mà, ừm…”

Suda cúi gằm mặt.

“Có lẽ… hơi khác với hình mẫu người con gái tớ thích một chút…”

Suda lựa lời hết mức có thể để nói ra điều đó.

“…Ra vậy.”

Kurono buông thõng hai vai.

“Nhưng mà, tớ thấy cậu quyến rũ là thật, và thấy cậu siêu dễ thương cũng là thật đấy!”

Suda vội vàng an ủi Kurono.

“Nếu Kurono-san không phiền thì, tớ vẫn mong chúng ta sẽ là bạn bè… Chắc là tớ ích kỷ quá nhỉ?”

Suda nở một nụ cười phức tạp với Kurono.

“…”

Kurono im lặng cúi đầu.

“Ừm…”

Rồi cô như nặn ra từng chữ.

“Xin lỗi cậu nhé, tỏ tình thế này chắc cậu cũng đã phải dũng cảm lắm, và việc cậu nghĩ cho tớ như vậy, tớ thật sự rất vui, không một chút dối lòng.”

“…”

“Tớ mong chúng ta vẫn là bạn. Và nếu tớ, hay Kurono-san có gặp chuyện gì, tớ muốn chúng ta sẽ là một mối quan hệ có thể nương tựa vào nhau.”

Suda chìa tay ra trước mặt Kurono.

“…Tớ hiểu rồi.”

Kurono miễn cưỡng nắm lấy tay Suda.

“Xin lỗi cậu, Kurono-san.”

“…Không sao đâu.”

Kurono không ngẩng mặt lên, cứ thế cúi gằm và chạy nhanh khỏi chỗ đó.

“…”

Suda trông có vẻ áy náy, tay đặt lên ngực.

Bốn người Akaishi, Uemugi, Torikai, và Kureishi vẫn đang ăn uống cùng nhau tại khu buffet.

“Ở đó có ai ngồi à?”

Kureishi vừa ăn vừa hỏi Akaishi.

Chiếc ghế đối diện Akaishi đang trống.

“Lúc nãy tớ để một con thú nhồi bông Anh hùng Bánh mì ở đấy.”

“Cậu vừa ăn vừa nói chuyện với thú nhồi bông á!?”

Kureishi tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Nó bảo ‘phải đi tuần tra’, rồi bay đi mất trước khi mấy cậu tới.”

“Thú nhồi bông bay được á!?”

Cô lại một lần nữa phản ứng thái quá.

“Không, tớ đùa thôi.”

“Đùa á!?”

“Này, đấy không phải là chỗ để ngạc nhiên đâu.”

Thấy Kureishi cứ cường điệu hóa vấn đề, Akaishi phải lên tiếng chấn chỉnh.

“Thật ra là chỗ của Touki. Cậu ấy đang đi có việc một lát.”

“Hừm~”

Kureishi khẽ gật đầu.

“Uemugi, lấy giùm tớ chai nước sốt.”

“Mơ đi! Tự đi mà lấy!”

“Khó tính ghê.”

Uemugi vừa nhồm nhoàm khoai tây và xúc xích, vừa gắt lại Akaishi.

“Nhét đầy đồ ăn trong má thế kia. Cậu định đem đi giấu ở đâu đấy.”

“Shiraha không phải sóc. Akaishi là đồ ăn cắp.”

“Đừng có bảo ‘nói hay đấy’. Ai là đồ ăn cắp chứ, ai.”

“Cậu hay ‘chôm’ chuyện của người khác ra nói mà, Akaishi-kun.”

“Tớ không phải kẻ trộm chủ đề.”

Uemugi liên tục xử lý các món ăn mình vừa lấy.

“Ăn khỏe thật đấy. Đống đồ ăn đó chui vào đâu trong cái thân hình bé tí của cậu vậy.”

“Đồ ăn có một cái dạ dày riêng.”

“Hóa ra là hệ thống một kho dạ dày riêng à. Hay cậu thử làm kênh mukbang đi?”

“Kênh mukbang…!?”

Uemugi sáng rực mắt.

Hay đấy, Uemugi giơ ngón cái về phía Akaishi.

“Kể cả không phải mukbang, thì mấy video về nấu nướng cũng nổi lắm.”

“Để tớ suy nghĩ. Khi nào muốn làm, tớ sẽ gọi cho Akaishi.”

“Ok, cứ suy nghĩ đi.”

Akaishi bắt đầu động tay vào đĩa thức ăn của mình.

“Xin lỗi đã để mọi người chờ~”

Suda mang đồ ăn về, cuối cùng cũng đã quay lại.

“Chà chà, đông vui hơn hẳn nhỉ?”

Suda ngồi xuống ghế cũ của mình.

“Shiraha đã dẫn thêm người đến.”

“Ồ~, cảm ơn cậu nhé. Nhờ cậu mà náo nhiệt hẳn lên đấy~”

“Hì hì.”

Uemugi cười sung sướng.

“Khi các vai diễn đã đông đủ, chúng ta hãy cùng phát triển ngôi làng này nào.”

“Hóa ra đây là một ngôi làng à.”

“Touki đi chặt cây về đây. Uemugi đi cày cấy ruộng nương đi. Nhớ đừng ăn hết thóc giống đấy. Kureishi thì dọn dẹp nhà kho, còn Torikai đi trinh sát quân địch.”

“Sao mỗi mình tao lại bị giao nhiệm vụ nghe nguy hiểm thế.”

Torikai cằn nhằn.

“Thế Akaishi-kun làm gì?”

Kureishi ngây thơ hỏi.

“Ta là vua, nên chỉ việc ra lệnh thôi.”

“Chơi bẩn!”

“Là dùng cái đầu đấy, cái đầu.”

Akaishi lấy ngón tay gõ gõ vào đầu mình.

“Mới sáng ra mà các cậu đã vui vẻ quá nhỉ?”

“A, chào buổi sáng~”

“Chào buổi sáng.”

Takanashi tiến đến chỗ nhóm Akaishi đang vừa ăn vừa rôm rả trò chuyện.

“Trông cậu mệt mỏi thế.”

“Gì chứ.”

Mắt Takanashi không mở to hết cỡ, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi.

Mái tóc, trang phục của cô có phần khác so với một Takanashi luôn chỉn chu thường ngày.

“Tối qua ngủ có ngon không?”

“…Cũng bình thường.”

“Chắc cậu là kiểu người lạ gối không ngủ được đây mà.”

“Mới sáng ra mà cậu ồn ào thật đấy. Chói tai lắm, im đi cho tôi nhờ.”

Takanashi gắt gỏng với Akaishi.

Cô lườm Akaishi một cái rồi đi thẳng đến quầy buffet.

“…”

Kureishi nhìn theo bóng lưng của Takanashi.

“Takanashi-san sáng nay trông có vẻ khó ở nhỉ?”

“Ai mà chẳng có những ngày như thế.”

“Dịu dàng quá đi!”

Kureishi vỗ tay tán thưởng Akaishi.

“Đây là lần dịu dàng nhất của Akaishi-kun mà tớ từng thấy.”

“Tốt cho cậu đấy, vậy thì kỷ lục đó sắp bị phá rồi.”

“Nói chuyện cứ như trong phim Hollywood ấy.”

Ố là la, Kureishi tâng bốc Akaishi.

“Hiếm thấy Takanashi bị như vậy thật.”

Suda, người đã thân với Takanashi từ hồi cấp hai, tỏ vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

“Tóc cậu ấy cũng hơi vểnh, quần áo cũng không được tươm tất như mọi khi. Hóa ra Takanashi cũng có những lúc như thế.”

“Thì có nghĩa là siêu nhân hoàn hảo Takanashi cũng có những buổi sáng u ám thôi.”

Akaishi vừa xé bánh mì vừa nhìn về phía Takanashi.

“Takanashi Yayoi không có những buổi sáng u ám.”

“Nghe như tựa đề light novel ấy.”

“He he.”

Nhóm Akaishi cứ thế tiếp tục câu chuyện của mình.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

do main cả đấy
Xem thêm