Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau
Chương 489: Bạn có thích Mita Shizuku không? (2)
8 Bình luận - Độ dài: 1,743 từ - Cập nhật:
Mita tách khỏi nhóm của Mizuki và chạy về phía bọn Akaishi.
"Người quen của ai à?"
"Của ai cơ?"
"Kia không phải là Mita-chan sao?"
"Bạn của đứa nào thế?"
Dù có quen mặt nhưng chẳng ai biết cô ấy đến tìm ai, nên cả nhóm Akaishi bắt đầu xôn xao.
Mita không nói một lời, cứ thế lao thẳng vào giữa nhóm của Akaishi.
"Mita-chan?"
Kureishi, người đứng đầu, cất tiếng gọi Mita.
"Chào cậu."
"Ơ, à, chào buổi sáng..."
Mita chỉ liếc Kureishi một cái rồi tiếp tục rẽ đám đông, xông thẳng một mạch.
"Có đứa nào trông như võ tướng thời Chiến Quốc ấy nhỉ?"
"Bạn của ai vậy?"
Akaishi và Kurono, đứng tít phía sau quan sát Mita, thong dong buôn chuyện.
"Mita?"
"Tránh ra cho tao."
Mặc kệ Hirata ngăn lại, Mita vẫn cứ băng băng rẽ người mà đi.
"Sao con nhỏ đó lại chọn đánh thẳng vào trung tâm thế nhỉ?"
"Hình như đang tiến về phía mình thì phải?"
Mita cứ thế rẽ người, xuyên qua cả nhóm.
Akaishi và Kurono, những người đứng tách ra ở phía sau cùng, được một phen giật mình.
"Thôi, mình dạt ra cho nó đi."
Akaishi và Kurono liền tránh khỏi đường tiến của Mita.
"..."
Mita, người đang chọc thủng trung tâm đội hình, ngay khi Akaishi và Kurono vừa dạt ra, liền lao thẳng tới chỗ Akaishi.
"Ấy ấy, khoan..."
Akaishi, người chẳng hề quen biết Mita, vội nấp sau lưng Kurono.
Vẫn với vẻ mặt cau có, Mita dừng lại ngay trước mặt Kurono.
"Ơ, à, á..."
Kurono ngượng ngùng đỏ mặt, vừa nghịch tóc mái vừa che mắt đi.
Akaishi trốn sau lưng Kurono, định bụng cứ thế cho qua chuyện.
"Người đằng sau."
"Đằng sau..."
Kurono ngoảnh lại nhìn.
Giống như Kurono, Akaishi cũng ngoảnh lại.
"Chẳng có gì cả... A ha, ha ha..."
Đằng sau Kurono và Akaishi chẳng có một ai.
"Là cậu ta."
Mita, với vóc người cao ráo, chỉ thẳng vào Akaishi đang nấp sau lưng Kurono.
Kurono lập tức nhảy tót sang một bên.
"..."
Khi Kurono nhảy sang, bóng dáng của Akaishi liền lộ ra.
Mita đứng đối diện với Akaishi.
"Chết tiệt..."
Akaishi tặc lưỡi.
"Cậu tha cho tôi bằng cái này nhé..."
Akaishi rút từ trong ví ra một phiếu giảm giá ba mươi yên cho món sữa tươi trang trại và đưa cho Mita.
Đó là phiếu giảm giá cậu nhận được trong buổi trải nghiệm vắt sữa bò.
"..."
Mita gạt phắt tờ phiếu giảm giá mà Akaishi đưa ra.
"Xem ra cái này không ăn thua rồi..."
Akaishi lại đưa cho Mita một phiếu giảm giá ba mươi yên khác cho món sữa tươi trang trại, vị trái cây.
"..."
Mita lại gạt phắt đi.
"Ra vậy..."
Akaishi trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
"Haizz..."
Akaishi thở dài một hơi.
"Nhớ giữ bí mật với những người khác đấy."
Akaishi bắt đầu hí hoáy viết chữ ký tự chế của mình lên một mảnh giấy.
Nhưng Mita còn nhanh hơn, cô gạt phắt tờ giấy của Akaishi đi trước khi cậu kịp viết xong.
"Tôi đến đây không phải vì chuyện đó."
Mita nhìn Akaishi với ánh mắt đầy áp lực.
"..."
"..."
Akaishi và Mita đứng đối mặt nhau ngay tại đó.
"TÔI!"
Mita bất ngờ hét lớn.
Cô là một cô gái có vẻ ngây thơ với mái tóc uốn lọn dọc bồng bềnh. Mặc một chiếc váy liền voan mỏng màu đen, trái ngược hẳn với vẻ ngoài ngây thơ, Mita trong bộ trang phục có phần người lớn này trông rất có sức hút với phái nam.
"Tôi là Mita Shizuku!"
"Cảm ơn vì đã nhiệt tình giới thiệu."
Akaishi và Mita khẽ cúi đầu chào nhau.
"Còn tôi là Jodo Shinichiro. Diễn viên trẻ đang được công ty giải trí Capital Stash tích cực lăng xê. Rất vui được làm quen."
Akaishi chìa tay ra định bắt.
"Akaishi, đừng có xạo."
Uemugi, đứng xem từ xa, chen vào một câu.
"..."
*Phắt*, Mita gạt tay Akaishi ra.
"Tại hạ thấy các hạ ắt hẳn là một sơn chủ lừng danh, cớ sao lại nổi cơn thịnh nộ như vậy?"
Akaishi vừa xoa mu bàn tay bị gạt, vừa phản đối Mita với vẻ mặt đầy oán trách.
"TÔI LÀ MITA SHIZUKU!"
"Du hành thời gian à...?"
Mita lại một lần nữa hét lớn tên mình.
"Hồi năm ba tôi đã học chung lớp với cậu!"
"Tôi biết mà."
Hồi năm ba cấp ba, Mita học chung lớp với Akaishi. Dù gần như chẳng có liên hệ gì, nhưng Akaishi vẫn biết điều đó. Cậu thậm chí còn từng đề cử cô là một trong những người đưa tài liệu cho Hirata trong vụ việc lần trước.
Vẻ ngoài ngây thơ của Mita cũng rất được lòng các nam sinh, và dù không nổi bằng Mizuki, cô vẫn có một lượng fan hâm mộ thầm lặng không hề nhỏ.
Sau khi tốt nghiệp, Mita bắt đầu uốn tóc thành những lọn dọc bồng bềnh và ăn mặc người lớn hơn. Ấn tượng về cô đã khác đi một chút so với Mita ngây thơ trong bộ đồng phục và mái tóc thẳng nghiêm túc ngày nào. Khi vào đại học, ai rồi cũng sẽ trưởng thành lên như thế này sao, Akaishi miên man nghĩ ngợi những điều vô bổ.
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Mita nhìn chằm chằm Akaishi với ánh mắt đầy áp lực.
Akaishi thủ thế.
"..."
Thế nhưng, trước mặt Akaishi đang thủ thế, Mita lại cúi gập đầu.
"XIN LỖI!"
Mita cúi đầu, nói lời xin lỗi với Akaishi.
Akaishi, người đang trong tư thế phòng thủ, ngẩn người ra.
"Tôi... tôi đã luôn nghĩ rằng cậu là người bắt nạt Akane-chan."
Mita vừa cúi đầu, vừa giải thích lý do xin lỗi.
"..."
Từ trong nhóm của Akaishi, Torikai bước ra.
"Thì... chuyện là như vậy đó..."
Torikai đứng vào bên cạnh Akaishi.
"Cậu phải ở bên kia chứ."
Akaishi chỉ sang phía bên cạnh Mita.
"..."
Torikai có vẻ miễn cưỡng, nhưng vẫn đi sang cạnh Mita và định cúi đầu theo.
"Thôi, được rồi mà. Chuyện qua rồi thì cho qua đi."
Akaishi nói với cả Mita và Torikai.
"Xin lỗi tới hai lần thì kỳ lắm."
"Ừm, cũng đúng nhưng mà..."
Torikai, người đang định cúi đầu, liền đứng thẳng người dậy như không có gì.
"Không được, nếu không xin lỗi đàng hoàng, đạo đức nghề báo của tôi sẽ không cho phép."
"Đạo đức nghề báo... Cậu có phải trong câu lạc bộ báo chí đâu."
"Tôi từng ở trong câu lạc bộ báo chí đấy."
"Tôi xin lỗi ạ."
Mita liếc nhìn Akaishi.
"Vì đã viết bài về chuyện của cậu và Akane-chan, tôi xin lỗi!"
"..."
Akaishi quay sang nhìn Torikai.
Torikai liền quay mặt đi, tránh ánh mắt của cậu.
"Vì đã viết những điều sai sự thật, gây phiền phức cho cậu, tôi xin lỗi."
Akaishi hoàn toàn không biết có một bài báo như thế về chuyện của mình và Torikai. Dù không rõ bài báo đó được đăng ở đâu, bằng cách nào và cho những ai đọc, nhưng Akaishi quyết định không truy cứu thêm nữa.
"Thôi được rồi. Chuyện đã qua rồi không lấy lại được. Giờ cậu có xin lỗi thì một năm đã mất của tôi cũng không quay lại."
"..."
Mita ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn đầy áy náy.
"Vả lại, vốn dĩ tôi đã bị cả lớp ghét rồi. Một hai bài báo như thế cũng chẳng ảnh hưởng gì. Đằng nào thì tôi cũng bị mọi người xa lánh vì những thông tin thật giả lẫn lộn thôi, nên không sao đâu."
Akaishi nói, nét mặt thoáng buồn.
"Kể cả không có chuyện đó, tôi nghĩ mình vẫn sẽ bị ghét cả năm trời thôi. Mà tôi cũng ghét chỗ đông người, nên cứ coi như là may mắn vì được yên thân."
"...Tôi xin lỗi."
Mita lại cúi gằm mặt, một lần nữa xin lỗi.
Chắc cậu ấy chỉ đang cố nói giảm nói tránh thôi. Hẳn là cậu ấy đã muốn có một năm học vui vẻ, Mita cảm thấy vô cùng có lỗi với Akaishi.
"Akane-chan."
"...Tôi xin lỗi."
Lần này, đến lượt Torikai xin lỗi Mita.
"Không sao đâu, cũng tại đạo đức nghề báo của tôi chưa đủ..."
"Đó là câu cửa miệng của cậu à?"
"Tôi cũng xin lỗi vì đã nói dối Mita-chan..."
Câu nói của Akaishi hoàn toàn bị cho ra rìa.
"Thì, ừm. Chuyện chỉ có vậy thôi. Vì đã gây phiền phức mà chưa được trực tiếp xin lỗi nên trong lòng tôi cứ cảm thấy hừng hực thế nào ấy..."
"Là bứt rứt chứ."
"Bứt rứt thế nào ấy... Ừm. Thôi, chỉ có vậy thôi."
"Vậy à."
Mita mỉm cười, vẻ mặt trông nhẹ nhõm hẳn.
"Ừm, dễ chịu thật. Cảm giác như cuối cùng cũng trút được gánh nặng trong lòng."
"Thế à."
Mita vươn vai một cái.
"Thôi nhé, tôi đi du lịch tiếp đây."
"Tạm biệt."
"Akane-chan, tạm biệt nhé."
Mita vẫy tay với Torikai.
"À, còn cả Akaishi nữa."
"Cảm giác như được chào ké vậy."
Akaishi cũng vẫy tay với Mita.
"Tôi cũng vào trường Hokushuuin, nên nếu có dịp gặp lại ở đại học thì mong được cậu giúp đỡ nhé."
"...Ừ."
Mita mỉm cười vẫy tay với hai người rồi quay trở lại nhóm của Mizuki.
"..."
Akaishi và Torikai lại nhập hội cùng bọn Kureishi.
"Hết hồn chim én."
"Thật sự luôn."
Akaishi quay lại chỗ của Kureishi.
Cả đám đang trong không khí chuẩn bị giải tán thì lại quay ra nhìn Akaishi với vẻ mặt đầy bối rối.
"Rồi, mọi người, giải tán thôi!"
Kureishi vỗ tay một cái, lập tức thiết lập lại bầu không khí.
"Hết cả hồn."
"Nhỉ~"
Cả nhóm vừa chào tạm biệt nhau vừa lần lượt ra về.
"Tưởng mình sắp bị chém bay đầu đến nơi rồi."
"Cái đó gọi là 'kirisute gomen' đấy, quyền chém người của samurai."
Akaishi và Kureishi bắt đầu buổi bình phẩm của riêng hai người.
"Nhưng mà, vậy là chuyến du lịch tốt nghiệp cũng kết thúc thật rồi nhỉ?"
"Ừ, đúng vậy."
Hai người, Akaishi và Kureishi, cùng chìm vào những cảm xúc man mác.


8 Bình luận
Chưa bác, lão tác còn đang viết lại phần cấp 3 mới đau đây