Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau
Chương 488: Bạn có thích Mita Shizuku không? (1)
1 Bình luận - Độ dài: 1,848 từ - Cập nhật:
Bị Takanashi mắng cho một trận, Akaishi quay trở lại sân bay.
“Ô, về rồi à~”
Arai vẫy tay chào Akaishi.
“Ừ.”
Akaishi uể oải ngồi phịch xuống một chiếc ghế gần đó.
“A, Takanashi-san cũng về rồi~”
Sau một hồi ngồi co ro, Takanashi đã ngay lập tức đuổi theo và bắt kịp Akaishi. Cô xuất hiện từ ngay phía sau cậu.
“Này Akaishi, cho cậu cái này.”
Arai ném cho Akaishi một chiếc móc khóa.
“Gì đây?”
Akaishi săm soi chiếc móc khóa hình một con cừu với quầng thâm mắt trông thật thảm hại.
“Tớ thấy nó giống cậu quá nên mua đấy.”
“Tớ đâu có trông ốm yếu thế này.”
“Thôi mà, tớ đã mất công tặng thì cứ nhận lấy cho tớ vui đi.”
“Haizz. Thôi thì, cảm ơn.”
Akaishi cất chiếc móc khóa vào cặp.
“Vậy thì tớ đáp lễ.”
Akaishi đưa cho Arai một cái túi.
“Trong này có gì thế?”
“Cậu mở ra xem đi.”
Bên trong túi là vỏ hộp món tráng miệng mà cậu vừa ăn lúc nãy.
“Ai mà thèm!”
Arai ném thẳng cái túi lại cho Akaishi.
“Thế cái này thì sao…”
Akaishi đưa cho Arai một chiếc khăn mặt.
“Khăn gì đây?”
“Một cái khăn mới tinh tớ mua dọc đường mà cuối cùng lại không dùng đến.”
“Mới thật không đấy~?”
Arai nhìn Akaishi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
“M-Mới thật mà!”
“Cái giọng điệu này đích thị là đồ cũ rồi.”
Arai cười phá lên.
“Thôi được rồi, coi như trao đổi đồ, tớ nhận vậy.”
“Ừ, cậu cầm đi.”
Arai nhét chiếc khăn vào cặp.
“Hai người đang làm gì vậy ạ?”
Kanami tiến lại gần chỗ Akaishi.
“Bọn tớ đang đổi đồ cho nhau thôi.”
“Ồ.”
Kanami lịch sự lấy tay che miệng, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Trông vui quá nhỉ? Cho tôi tham gia với được không ạ?”
“Đến hóng chuyện à? Về đi cho nước nó trong…”
“Sao cậu cứ như ông già khó tính thế. Tôi đâu có đến hóng chuyện.”
Kanami mở cặp, lục lọi tìm thứ gì đó để trao đổi.
“Hai người đã đổi gì cho nhau thế ạ?”
“Cô ấy bảo nó giống tớ nên cho đấy.”
Akaishi giơ chiếc móc khóa hình con cừu với quầng thâm mắt đậm lên.
“Chà, dễ thương ghê.”
“Dễ thương á~?”
“Dễ thương chứ sao nữa.”
“Mấy người các cậu cái gì cũng khen dễ thương được. Chắc cả hòn đá cuội lăn lóc ven đường kia các cậu cũng thấy dễ thương tuốt.”
“Cậu nói nghe khó chịu thật đấy.”
“Đúng đó. Hay là mình khử hắn đi?”
“Được đấy ạ. Khử hắn thôi.”
“Hệ giá trị của các cậu đáng sợ quá rồi đấy.”
Trong lúc chờ máy bay, Akaishi, Kanami và Arai cứ thế tán gẫu những chuyện không đâu vào đâu.
“…”
Nhìn ba người họ từ xa, Takanashi cảm thấy hoàn toàn lạc lõng.
Tại sao mình không thể hòa đồng như họ?
Tại sao lúc nào mình cũng chỉ biết tỏ ra lạnh lùng?
Tại sao mình chẳng bao giờ làm được suôn sẻ?
Mình chỉ muốn Akaishi nghe thấy giọng nói của mình.
Mình chỉ muốn cậu ấy bắt chuyện với mình như mọi khi.
Mình chỉ muốn được vui vẻ nói chuyện với Akaishi thôi mà.
Chỉ là một ước muốn như vậy.
Một ham muốn vô giá trị, chẳng có gì đáng để níu giữ.
“…”
Takanashi chỉ có thể đứng từ xa, bất lực nhìn ba người họ trò chuyện thân mật.
“Hey~”
Kureishi tiến lại chỗ Takanashi, người đang thẫn thờ cúi đầu.
“Giờ chỉ cần về nhà nữa là xong nhỉ~”
Còn một khoảng thời gian chờ đợi trước khi máy bay cất cánh.
“Nào Takanashi-san, đừng buồn rười rượi thế chứ~”
Kureishi xoa lưng Takanashi.
“Tớ hiểu là cậu buồn vì chuyến đi tốt nghiệp vui thế này sắp kết thúc, nhưng chúng ta có phải là không gặp lại nhau nữa đâu mà~”
“…”
Kureishi vỗ nhẹ vào lưng để an ủi Takanashi.
“Nào nào, cười lên, cười lên. Con gái xinh nhất là khi cười đó, biết không?”
Kureishi vừa dùng tay kéo mép mình lên cười toe toét, vừa nhìn Takanashi.
“Nhìn cậu vui vẻ mà tôi phát ghen.”
“Không phải vui nên mới cười. Mà là vì cười nên mới thấy vui. Nào, Takanashi-san cũng thử đi.”
“Tôi không muốn nghe mấy lời sáo rỗng đó đâu.”
Kureishi dùng ngón tay ấn vào khóe môi Takanashi, ép cô phải cười.
“Tôi không có tâm trạng.”
Takanashi hất tay Kureishi ra.
“Thiệt tình~. Takanashi-san lúc nào cũng lạnh lùng hết. Cứ thế này, người quan trọng của cậu sẽ bỏ đi mất đấy!”
“…”
Kureishi phụng phịu, tỏ vẻ giận dỗi Takanashi.
“Tôi chẳng muốn khuất phục cái quan niệm xã hội rằng con gái phải cười mới xinh. Dù có bị ép, người không cười được thì vẫn là không cười được thôi.”
“Ôi chà.”
Kureishi gãi đầu cười ha hả.
“Ừm thì, đúng là sống thật với lòng mình vẫn là tốt nhất nhỉ?”
Kureishi khoanh tay, gật gù tán thành.
“A.”
Đã gần đến giờ máy bay cất cánh.
“Mọi người ơi, chuẩn bị đi thôi.”
Kureishi đứng dậy, gọi cả nhóm.
“Có vẻ mọi người đông đủ cả rồi, mình về thôi. Nào, mọi người! Về đến nhà mới là hết đi chơi đấy nhé!”
Kureishi vỗ tay để tập hợp mọi người lại.
“Bị gọi lại bằng tiếng vỗ tay, bọn mình trông như lũ gia súc ấy nhỉ?”
“Đừng có nói nhảm.”
Cả nhóm tiến về khu vực kiểm tra an ninh để lên máy bay.
“Về đến nơi rồii~~!”
Cả nhóm đã đáp máy bay và hạ cánh an toàn xuống sân bay.
“Chà, đúng là một chuyến đi tốt nghiệp đáng nhớ.”
“Vui thật đấy~”
“Đúng là một kỷ niệm khó quên~”
“Chuyến đi tuyệt vời~”
Mọi người thi nhau chia sẻ cảm xúc.
“Mệt rã rời.”
“Tớ cũng thấy toàn thân ê ẩm đây.”
Kurono lẩm bẩm với vẻ mặt mệt mỏi.
Akaishi và Kurono đi tụt lại phía sau, bọc hậu cho cả nhóm.
“Vất vả rồi nhé.”
“Cậu cũng thế.”
Kurono đáp lại, đầu vẫn cúi gằm.
“Cậu thấy vui chứ?”
“…Cũng tàm tạm.”
Kurono tránh ánh mắt của Akaishi.
“Nhưng cái đám cứ tí tởn lên vì là đi tốt nghiệp trông ngứa mắt thật. Khu khu…”
Kurono cười một cách đầy ám muội.
“Cậu cũng là một trong cái đám tí tởn đó đấy.”
“Xúc phạm nhau quá.”
Kurono nhìn Akaishi.
“Lên đại học, mong cậu chiếu cố.”
“Ừ, mong cậu chiếu cố.”
Kurono khẽ cười.
“Giá mà… mình cũng được yêu đương một lần…”
Kurono thì thầm, giọng nhỏ đến mức không rõ Akaishi có nghe thấy hay không.
“Cậu cũng nghĩ đến chuyện đó cơ à.”
“…Ừm.”
Kurono liếc nhanh về phía Suda.
“Hay là lên đại học mình thử cố gắng xem sao.”
“Có phải chuyện gì to tát đến mức phải ‘cố gắng’ đâu.”
“Lũ F.A hồi cấp ba thì lên đại học chỉ còn cách phải bung sức thôi, rõ như ban ngày rồi.”
“Ừm, chắc… cũng có thể.”
Akaishi gãi đầu bối rối.
“Lên đại học, tớ sẽ không giao du với mấy đứa ham vui như này đâu.”
“Này này.”
Akaishi và Kurono nhìn nhóm Arai đang vui vẻ cười đùa ở phía trước.
Bất chợt, một cô gái đi lướt qua nhóm của Arai. Akaishi và Kurono đều bị cô gái đó thu hút.
“Có người mang theo đồ dị thật.”
Một cô gái với hộp đàn guitar màu đỏ rực đang sải bước trong sân bay, chẳng thèm để ý đến ai. Vác trên lưng hộp đàn có dán miếng sticker “Cấm vào”, cô nàng cứ thế đi lòng vòng trong sân bay mà chẳng hề liếc ngang liếc dọc.
Tóc tai rối bù, đôi mắt tam bạch trông có vẻ khó ưa. Cô gái trông khá ngổ ngáo trong chiếc áo khoác da kiểu biker và đôi bốt hầm hố, đi đứng phăm phăm như chốn không người. Khoác lên mình bộ trang phục chủ đạo màu đen, cô toát ra một khí chất rất riêng.
Mái tóc ngang vai khẽ lay động, tai đeo khuyên, đôi bốt nặng nề gõ xuống sàn những tiếng cộc cộc dứt khoát.
“…”
Trong một thoáng, cô gái và Akaishi chạm mắt nhau.
“Lè.”
Cô gái khẽ lè lưỡi về phía hai người rồi nhíu mày.
“Bị nhìn thấy rồi kìa.”
“Sao thế?”
“Người quen à?”
“Không, không hề…”
Akaishi và Kurono ngoảnh lại nhìn nhưng phía sau chẳng có ai. Khi họ nhìn lại, cô gái đã không còn nhìn về phía họ nữa.
“Chắc mình nhìn nhầm…”
“Ừm.”
Cô gái đang đứng yên lại tiếp tục cất bước.
“Hộp đàn guitar mang lên máy bay được à?”
“Chắc là… được thôi.”
“Trên đó có dán miếng sticker ‘Cấm vào’ kìa.”
“Hả.”
“Chắc là kết giới để đuổi mấy đứa xấu xa như cậu đấy. Cậu cũng sợ mấy chỗ có biển cấm vào còn gì.”
“Cậu cũng thế thôi.”
Cô gái có ánh mắt khó ưa rời khỏi sân bay và đi mất.
“Ngầu thật đấy.”
“Chất lừ.”
Akaishi và Kurono dõi theo bóng lưng cô gái trong chiếc áo khoác da.
“Chắc phải nhập hội lại thôi.”
“Giờ chỉ việc về nhà. Khu khu…”
Akaishi và Kurono quay lại với nhóm Arai.
“Mọi người vất vả rồi. Về đến tận nhà mới là hết chuyến đi đấy nhé! Mọi người về cẩn thận!”
Kureishi vừa vỗ tay vừa dặn dò cả nhóm.
“Nhất là Yuki-chan đó.”
“Lại réo tên mình…?”
Arai ngơ ngác nhìn quanh.
Câu nói của Kureishi như một tín hiệu, và cả nhóm bắt đầu có không khí chuẩn bị giải tán.
“Mọi người vất vả rồi~”
“Vui quá đi~”
“Giờ làm gì tiếp đây?”
Vừa đến sân bay, cả nhóm đã thả lỏng, mỗi người nhìn một hướng.
“A.”
“Hửm?”
Arai, trong lúc nghe Kureishi nói, đột nhiên vỗ vai Akaishi.
“Shiori… chan.”
Ở sân bay có Mizuki và một vài cô gái khác, có lẽ là bạn học cũ của Akaishi.
“Bị phát hiện rồi.”
“Cái câu này nghe như lúc bị quái vật đáng sợ phát hiện ra ấy.”
Mizuki cũng nhận ra nhóm của Akaishi đang túm tụm lại với nhau.
“Thật á?”
Nhóm của Mizuki nhìn nhau, xúm lại bàn tán.
“Họ đang nói gì kìa.”
“Chắc đang nói ‘Arai-chan trông đáng ghét nhỉ~? Mà cái mặt con bé đó vốn đã đáng ghét sẵn rồi~’.”
“Nói điêu.”
Nhóm Mizuki thì thầm to nhỏ một lúc, rồi một cô gái trông như đại diện bước ra. Đó là Mita, bạn nữ cùng lớp với Akaishi.
Mita tiến về phía nhóm của cậu.
“Hả, thật á, sao lại ở đây?”
“Bạn cậu à?”
“Bạn của ai thế?”
“Có ai quen không?”
Cả nhóm Akaishi xôn xao trước cô gái đang tiến lại gần.
Mita chạy lon ton về phía Akaishi.


1 Bình luận