Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau
Chương 497: Bạn có thích phòng trọ lần đầu thuê không? (1)
4 Bình luận - Độ dài: 1,710 từ - Cập nhật:
“Hôm nay, tớ không muốn về nhà.”
Kureishi khẽ thì thầm bên tai Akaishi.
Akaishi giật bắn người lùi lại.
“A ha ha.”
Kureishi vừa cười vừa ôm bụng.
“Trai tân chính hiệu, Akaishi-kun.”
“Ồn ào quá đi.”
Akaishi gãi gãi má.
“Chuyện có thế mà đã đỏ mặt tưng bừng, đáng yêu ghê~”
Kureishi chọc vào má Akaishi.
“Đã bảo dừng lại rồi cơ mà.”
Akaishi lùi ra xa khỏi Kureishi.
“Đừng có chống đối những gì bạn gái cậu làm chứ.”
“Sợ thật.”
“Vì tớ là pháp luật.”
“Tương lai có khi lại gây ra vụ án động trời nào đó mất.”
“Akaishi-kun có nghĩa vụ phải đáp ứng mọi yêu cầu của tớ.”
“Mình đã bị ép ký cái hợp đồng bất công gì thế này cơ chứ.”
“Ký hợp đồng với tớ, rồi trở thành ma pháp thiếu niên đi.”
“Tớ không muốn thấy một thằng con trai làm phù thủy đâu.”
Akaishi quay lại đứng cạnh Kureishi.
“Tớ không muốn thể hiện tình cảm quá lố ở ngoài đường.”
“Thể hiện ở ngoài mới là tuyệt nhất còn gì.”
“Tuyệt chỗ nào cơ?”
“Cảm giác như đang khoe với tất cả mọi người rằng ‘chúng tôi là một cặp đấy~’, như thế chẳng phải tuyệt sao.”
“Tớ không tài nào hiểu nổi.”
Akaishi nhún vai.
“Ể, gì thế? Hay là cậu đang ngoại tình? Tớ không tha đâu đấy nhé?”
Kureishi dồn ép Akaishi bằng đôi mắt vô hồn.
“Không, mới quen nhau hôm qua hôm nay mà cậu nói chuyện vô lý quá đấy.”
“Cũng đúng nhỉ?”
Kureishi ngay lập tức đổi vẻ mặt.
“Mình đã nói là chơi bời cho vui cũng được mà nhỉ?”
Akaishi lẩm bẩm.
“Gì? Cậu dám chống lại tớ à?”
Kureishi lại lườm Akaishi.
Với nụ cười tươi rói, Kureishi áp sát vào Akaishi.
“Không, không phải chống đối, mà là hợp đồng của chúng ta là vậy...”
“Tâm trạng tớ thay đổi rồi.”
“Nhanh thế...”
“Lòng dạ đàn bà như thời tiết mùa thu.”
“Câu đấy không phải để người trong cuộc tự bào chữa cho mình đâu.”
“Tớ không cho phép cậu tơ tưởng đến cô gái khác đâu.”
“Vi phạm hợp đồng trắng trợn quá rồi.”
Kureishi dùng ngón trọ gõ nhẹ hai cái vào ngực Akaishi.
“Dám lăng nhăng thì sẽ biết tay tớ đấy, liệu mà khắc cốt ghi tâm đi nhé.”
Kureishi nói với Akaishi bằng một nụ cười rạng rỡ.
“Có lẽ mình đã lựa chọn sai lầm rồi.”
Akaishi cười gượng, đứng thẳng người lại.
“Mà này, bị người ta nghĩ ‘hai đứa kia là một cặp đấy’ cũng hay mà, phải không?”
Sau khi cảnh cáo Akaishi, Kureishi lại nắm lấy tay cậu.
“Không, chẳng hay chút nào.”
“Cậu không muốn khoe à?”
“Chẳng muốn chút nào.”
“Thế sao lại hẹn hò với tớ?”
“Đâu phải hẹn hò là để đi khoe.”
“Ể~...”
Kureishi đá một hòn sỏi ven đường.
“Cậu lạ thật đấy, Akaishi-kun.”
“Tớ bình thường mà. Tớ mới là người bình thường, còn tất cả những người khác đều kỳ quặc.”
“Tớ thấy chắc chắn cậu mới là người kỳ quặc đó.”
Kureishi siết chặt tay Akaishi.
“Akaishi-kun trước giờ chưa từng nắm tay con gái đúng không?”
Kureishi giơ bàn tay đang đan vào nhau của hai người lên, ngước mắt nhìn Akaishi.
“Chưa từng nắm kiểu này.”
“Trai tân.”
“Ồn ào quá.”
“Lần đầu của Akaishi-kun, tớ xin nhận nhé.”
Kureishi khúc khích cười, nheo mắt nhìn Akaishi.
“Thế cậu thì có rồi chắc.”
Để trả đũa, Akaishi hỏi vặn lại Kureishi.
“…”
Mặt Kureishi đỏ bừng, cô cúi gằm mặt.
“Trai tân, trai tân.”
“Tớ không phải trai tân!”
Bốp bốp, Kureishi đấm nhẹ vào vai Akaishi.
“Thiệt tình…!”
Kureishi hừ một tiếng rồi khoanh tay lại.
“Vậy nên.”
Kureishi buông tay Akaishi ra rồi đi giật lùi trước mặt cậu.
Vừa nhìn thẳng vào mắt Akaishi, cô vừa đi lùi.
“Nguy hiểm đấy.”
“Nếu thấy nguy hiểm thì cậu nhắc tớ nhé.”
Akaishi phải để mắt cả phía sau lưng Kureishi.
“Tớ, hôm nay không muốn về nhà, thì sao?”
Kureishi lại mỉm cười rạng rỡ, nhìn Akaishi.
“Này, chẳng phải mẹ cậu sẽ đến đón sao?”
“Không đến đâu?”
Kureishi nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ.
“Nói đúng hơn thì, tớ đã định ở lại nhà Akaishi-kun từ đầu rồi cơ?”
Kureishi lại nghiêng đầu thêm một chút.
“Hóa ra cậu nói dối tỉnh bơ.”
“Biết sao được. Nếu không nói thế thì mẹ đã đòi đi theo rồi.”
“…”
Akaishi trông có vẻ phức tạp.
“Thì có sao đâu. Đây đâu phải lời nói dối để hại người hay trục lợi. Đây là lời nói dối vì mẹ tớ mà.”
“…Thế à.”
“Akaishi-kun lúc nào cũng cứng nhắc quá đi.”
Kureishi đặt ngón tay lên môi Akaishi, ra hiệu im lặng.
“Hay là, Akaishi-kun ghét tớ à?”
Kureishi nhìn xoáy vào Akaishi.
“Không…”
Akaishi ấp úng.
“Chắc là không vi phạm quy tắc của cậu đâu nhỉ?”
“…Thế à.”
“Hay là tớ nên nói thẳng ‘tớ sẽ ở lại nhà cậu’ thì tốt hơn?”
“Tớ nghĩ cậu không cần nói gì cũng được.”
“Vâng vâng~, tớ biết rồi, xin lỗi~”
Kureishi vâng dạ cho qua chuyện, rồi quay lưng đi về phía trước.
“…”
Kureishi im bặt từ đó.
“…”
“…”
Cả hai cùng im lặng một lúc lâu.
“…”
Haiz, Akaishi thở dài.
“Được rồi, là tớ sai. Tớ xin lỗi.”
Thấy Kureishi giận, Akaishi đành xuống nước.
“Cậu biết lỗi là tốt rồi.”
Kureishi nhón chân, vừa xoa đầu Akaishi vừa nói “ngoan ngoãn”.
“Hôm nay tớ ở lại nhà Akaishi-kun nhé?”
“Sắp đến nơi rồi, nhưng không biết có xin phép bố mẹ được không đây.”
Nhà của Akaishi đã ở ngay trước mắt.
“Cho tớ ở nhờ chỗ trọ của cậu đi.”
“…Hả?”
Akaishi nhìn đồng hồ.
“Akaishi-kun sống một mình mà, đúng không?”
“Ừ thì đúng, nhưng tớ đã nói với cậu chuyện đó bao giờ đâu?”
“Là vì tớ biết tỏng mọi thứ về Akaishi-kun mà.”
Kureishi ưỡn ngực tự hào.
“Vậy, à.”
Chắc là nghe từ Takanashi hay Yatsugai đây, cậu thầm nghĩ.
Akaishi hơi đắn đo rồi mở ứng dụng bản đồ trên điện thoại.
Chỗ trọ của cậu ở gần trường đại học, cách nhà một đoạn khá xa.
“Chỗ đó gần trường đại học nên xa đây lắm đấy?”
“Không sao đâu! Dù sao tớ cũng không thể đến nơi có bố mẹ cậu được.”
“Vậy, à.”
Akaishi phân vân.
“Nhanh lên nào! Quyết định nhanh lên Akaishi-kun! Hết xe buýt bây giờ!”
Kureishi hối hả giục Akaishi.
“Để tớ về nói là hôm nay sẽ về chỗ trọ đã.”
“Nói là làm! Nhanh lên nào! Hurry up!”
“Tớ biết rồi.”
Akaishi vào nhà, giải thích mọi chuyện với mẹ, rồi quay ra.
“Này, sắp lỡ chuyến xe buýt cuối rồi đó!”
Thấy Akaishi quay lại, Kureishi giậm chân tại chỗ.
“Chạy thôi, chạy thôi!”
Kureishi vỗ nhẹ vào lưng Akaishi.
“Vẫn còn sớm mà.”
“Nhanh lên, nhanh lên!”
“Đừng có giục tớ.”
Akaishi thong thả đi về phía bến xe buýt.
“Nhaanh lên”
Kureishi chạy tại chỗ.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, nghỉ một lát, nghỉ một lát.”
“Giờ không phải lúc để nghỉ ngơi đâu.”
Họ đã đến bến xe buýt.
“Lên xe này là đến thẳng nhà Akaishi-kun luôn à?”
“Xe buýt kiểu gì thế. Nhà tớ là công viên giải trí chắc.”
“Với tớ thì nó còn hấp dẫn hơn công viên giải trí nhiều.”
Kureishi cười phá lên.
“Quả nhiên là ngài Akaishi, chúng ta tung hứng hợp nhau ghê.”
Kureishi cười nham hiểm nhìn Akaishi.
“Tớ với ai cũng thế cả thôi.”
Akaishi và Kureishi lên xe.
“Chuyện chăn gối chắc cũng hợp nhau lắm đây…”
“Đồ con gái thô thiển.”
Kureishi ngồi xuống cạnh Akaishi.
“Cuối cùng cũng được ngồi cạnh cậu rồi.”
“Ừ nhỉ?”
“Lúc đi du lịch tốt nghiệp, chúng ta đã phải giả vờ không quen nhau.”
Kureishi cười tươi, lắc lư người.
“Tớ đã hơi ghen đấy, khi thấy cậu vui vẻ với các cô gái khác.”
“Tớ xin lỗi.”
“Không sao, không sao. Tớ cũng đã nói chuyện rất nhiều với Suda-kun và mọi người mà.”
“Cậu ấy là người tốt, cậu cứ kết thân với cậu ấy đi.”
“Hi hi hi.”
Kureishi cứ huých nhẹ người vào Akaishi.
“Đúng kiểu nói chuyện của một cặp tình nhân.”
“Sến súa quá.”
“Con gái đứa nào chẳng thế.”
Kureishi tự hào nói.
“Cứ thế này, chúng ta có thể đi đến bất cứ đâu cậu nhỉ?”
“Ngoài phạm vi hoạt động của xe buýt ra thì chẳng đi đâu được cả.”
“Đừng nói những lời phũ phàng như thế chứ~”
Akaishi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa trò chuyện với Kureishi.
“…”
Kureishi im lặng, đặt tay mình lên tay Akaishi.
Akaishi giật nảy mình vì bất ngờ.
“Tớ bấm nút dừng xe cho vui được không?”
Mắt Kureishi sáng rực lên khi nhìn cái nút.
“Đừng có nói mấy câu trẻ con như thế.”
“Hi hi.”
Kureishi cười khúc khích, vui vẻ trò chuyện với Akaishi.
“Đến nơi~!”
Kureishi vừa hô to vừa nhảy phóc xuống xe buýt.
“Mời tiểu thư.”
Kureishi quỳ một gối, đưa tay ra cho Akaishi.
“Miễn lễ, chàng trai trẻ.”
Akaishi nắm lấy tay Kureishi, xuống xe với phong thái trang nghiêm như một nàng công chúa.
‘Cửađónạ. Chúýnha.’
Cửa xe buýt đóng lại cùng với giọng nói của bác tài.
“Chẳng bao giờ nghe rõ mấy bác tài xe buýt nói gì cả.”
“Chắc ngày nào cũng nói mãi nên chán thôi.”
Akaishi và Kureishi xuống xe ở một nhà ga lớn tại trung tâm thành phố.
“Oa~, ga ở đây hoành tráng thật đấy.”
“Gần trường đại học nên sầm uất lắm.”
Dù trời đã về đêm, nơi đây vẫn nhộn nhịp người qua lại, với vô số cửa hàng san sát.
“Từ đây phải đi bộ khoảng ba mươi phút nữa.”
“Khoan đã!”
Kureishi ngăn Akaishi lại.
“Thực ra thì… ta đây có một nơi muốn đến.”
“Vậy à.”
Kureishi vừa nói vừa xoa cằm.
“Đi đến cửa hàng người lớn không?”
Kureishi đã đề nghị với Akaishi như vậy.


4 Bình luận