Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau

Chương 478: Bạn có thích buffet không?

1 Bình luận - Độ dài: 1,544 từ - Cập nhật:

“Hả, cậu nói saooo!?”

Người đầu tiên tỏ ra kinh ngạc khi nghe lời của Mizuki chính là Sakurai.

“Tớ có nghe nói gì về chuyện đó đâu!?”

“À, xin lỗi. Tớ chỉ nghĩ nếu mọi người cùng đi thì sẽ vui hơn...”

Mizuki đan các ngón tay vào nhau, liếc mắt nhìn Sakurai.

“Ờm...”

Cô bạn của Mizuki đứng hình khi nghe đề xuất đó.

“Ha, ha ha...”

Cô bé chỉ biết cười trừ.

“Hay là mình hỏi thử bạn tiếp theo đến xem sao.”

“À, ừ, ừm, cũng được.”

Mizuki chờ đợi cô bạn tiếp theo.

“Ơ...”

Một lát sau, một người bạn khác của Mizuki đến công viên và cũng chết lặng.

“Tại sao...?”

Cô bạn chỉ tay về phía Sakurai, hỏi với vẻ mặt cứng đờ.

“À, chuyến du lịch tốt nghiệp ấy mà, dẫn bạn trai theo thì không được hả cậu...?”

“Xin lỗi, không được đâu.”

Cô bạn thẳng thừng từ chối.

“Hả, tại sao chứ...?”

“Cậu còn hỏi tại sao à...”

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Mizuki, cô bạn chỉ biết thở dài.

“Thôi đủ rồi. Vậy tớ không đi nữa.”

“Hả!? Sao thế!? Tại sao!? Chờ đã!”

Mizuki vội vàng đuổi theo cô bạn đang bỏ đi.

“Tớ không muốn bị nhìn trộm lúc tắm.”

“Tớ đã bảo đó chỉ là hiểu lầm mà!”

“Mà kể cả không phải thế, tớ cũng chẳng muốn đi cùng tên đó đâu.”

“Tại sao...”

Cô bạn đã rời khỏi công viên.

“À, a ha ha... V-vậy nếu thế thì... tớ chắc cũng không đi đâu, a, a ha ha...”

Cô bạn còn lại cũng vội vã đuổi theo người kia.

Trong công viên, chỉ còn lại Mizuki và Sakurai.

“X-xin lỗi cậu nhé...”

“Không, không sao đâu. Mọi người đều tin là thật cả rồi, nên chuyện này cũng đành chịu thôi...”

Sakurai ngước mặt lên trời.

“Thật tình, tại sao tên đó lại bịa ra chuyện như vậy chứ...”

Sakurai lặng lẽ chìm vào sự chán nản.

------------

Ngày cuối cùng của chuyến du lịch tốt nghiệp.

“Ngon thật đấy.”

“Công nhận.”

Akaishi và Suda đang cùng nhau ăn uống tại khu vực buffet.

“Buffet đúng là đỉnh thật sự. Tất cả đồ ăn ở đây đều được ăn thoải mái đúng không? Chuyện này phải là đại gia mới được phép làm chứ.”

“Tao hiểu mà.”

Akaishi và Suda đều rất có thiện cảm với buffet.

“Phải cho cả thế giới biết sự tuyệt vời của buffet mới được.”

“Ai cho biết cơ?”

“Phong cách buffet Nhật Bản.”

“Không phải ‘phong cách buffet Nhật Bản’ đâu.”

“Đây là hình thức tiệc đứng của Nhật Bản, nổi tiếng đến mức người ta còn đặt tên con là Buffet nữa cơ.”

“Tội nghiệp đứa bé quá.”

“Yamada Miyubue.”

“Nghe đúng kiểu tên kêu cho con nhà giàu luôn.”

Suda vừa nói vừa nhồm nhoàm bánh mì và đồ tráng miệng.

“Mà buffet có nguồn gốc từ đâu nhỉ?”

“Chắc là ở đâu đó bên châu Âu thì phải. Tao cũng không biết rõ.”

“Không biết ở ngoài Nhật Bản có được thưởng thức buffet giá hời thế này không nhỉ?”

“Cái đó thì tao chịu.”

“Buffet là một bữa ăn tuyệt vời thế này, phải quảng bá ra thế giới nhiều hơn nữa mới phải.”

“Chắc chỉ có lứa tuổi chúng ta mới khoái buffet thôi chứ.”

Akaishi vừa nói vừa gắp mì xào, bên cạnh là dứa, táo và thịt bò nướng. Đĩa thức ăn của cậu chất cao như núi.

“Mày thử nghĩ mà xem. Giả sử lần đầu đến Nhật, món đầu tiên mày ăn là buffet đi? Thế thì gần như mày đã thử được hết những món muốn ăn ở Nhật rồi còn gì.”

“Ừm, cũng là một cách hay để biết được khẩu vị hoặc phong cách ẩm thực đặc trưng của nước đó nhỉ?”

“Đúng không?”

Suda vỗ vai Akaishi, nhái giọng một bà thím: “Ôi dào, bà chị này...”

“Nói ngược lại, khi đi du lịch, nếu vào quán buffet thì mình cũng có thể ăn được nhiều món địa phương và tận hưởng chuyến đi hơn nhỉ?”

“Thiên tài!”

Suda búng tay một cái tách.

“Tao quyết định rồi, tao sẽ trở thành đại sứ buffet của Nhật Bản.”

“Cũng đâu phải thứ gì to tát đến mức phải quảng bá đâu.”

“Người nước ngoài nhìn thấy buffet sẽ phải thốt lên: ‘Oh, Crazy Food Party!’”

“Bị gọi là ‘điên rồ’ luôn kìa.”

“Là ‘Japanese Crazy Buffet Boy’.”

“‘Japanese Crazy Buffet Boy’ thì rõ ràng là chửi người rồi.”

Suda vừa hùng hồn diễn thuyết vừa cắn miếng tôm chiên.

“Mày nghĩ mà xem, có thể ăn tôm chiên, cơm rang, mì ramen, khoai tây, mì xào, thịt, dứa và táo cùng một lúc! Bình thường phải trả mấy chục nghìn yên mới được ăn thế này chứ.”

“Công nhận việc mọi người cùng chia sẻ nhiều món ăn với nhau đúng là một ý tưởng thông minh.”

Chiếc đĩa đầy ắp của Suda lúc nãy giờ đã sạch bong.

“Mày ăn khỏe thật đấy.”

“Đang tuổi ăn tuổi lớn mà.”

“Sắp thành sinh viên đại học rồi, qua tuổi ăn tuổi lớn rồi chứ.”

“Người ta nói rằng, trai Nhật vẫn còn tuổi ăn tuổi lớn cho đến tận lúc lưng còng.”

“Ai nói thế bao giờ.”

“Theo một giả thuyết.”

“Giả thuyết nào?”

“Trong sách Cổ Sự Ký cũng có viết.”

“Làm gì có.”

“‘Đấng nam nhi xứ Yamato, đến khi lưng còng mới thôi ăn khỏe.’”

“Giới thiệu nghe như quái vật ấy.”

“Thôi, tao đi lấy thêm đồ ăn đây.”

Suda đứng dậy.

“Tao đợi.”

“Giữ ghế cho tao nhé.”

“Có ai đến đâu mà giữ.”

Suda tỏ vẻ lo lắng ghế của mình sẽ bị ai đó chiếm mất.

“Hay là tao để lại một lá thư nhỉ?”

“Viết thư làm gì cho mất công.”

“‘Kính gửi người ngồi vào chiếc ghế này.’”

“Mở đầu nghe có vẻ dài dòng đây.”

“‘Xin đừng tìm tôi.’”

“Ai mà ngồi vào cái ghế có để thư thì chắc chắn sẽ đi tìm mày cho xem.”

“‘Lá thư này sẽ phát nổ sau năm giây.’”

“Thứ phát nổ phải là cuộn băng video bí mật mà ông nội để lại cho bố mày chứ.”

“‘Khi tôi quay lại, xin hãy trả ghế.’”

“Nó nổ rồi thì còn đâu ghế nữa mà trả.”

“‘Ai muốn đọc tiếp lá thư này thì xin mời đến C-Cube!’”

“Ai mà thèm đọc.”

“‘Nhớ đăng ký kênh nhé!’”

“Mày nghĩ ‘nhớ đăng ký kênh’ là cách viết ‘kính thư’ à...?”

Suda vừa làm vẻ mặt lo lắng, vừa tiến về phía quầy buffet.

“Đúng là hết nói nổi...”

Gạt đi những lời tào lao như mọi khi của Suda, Akaishi quay lại với bữa ăn của mình.

“Yo.”

“Chào.”

Khi Akaishi đang ăn, một cô gái nhỏ nhắn tiến lại gần.

“Yo. Lần thứ hai rồi nhé.”

“Thêm cái thông tin thừa thãi khó chịu thật.”

Uemugi định ngồi xuống chiếc ghế đối diện Akaishi.

“Chỗ đó sắp nổ tung đấy, đừng ngồi.”

“Chương trình camera giấu kín à...?”

Uemugi liền chuyển sang ngồi cạnh Akaishi.

“Akaishi, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

“Cậu khỏe không?”

“Khỏe như trâu, đủ sức cởi truồng trồng cây chuối chạy ba vòng quanh trường luôn.”

“Cậu bị bắt nạt từ sáng sớm à...?”

Uemugi nhìn Akaishi với ánh mắt đầy lo lắng.

“Tớ đùa thôi.”

“Vậy à.”

Akaishi liếc nhìn đĩa thức ăn của Uemugi.

“Cậu lấy đồ ăn trông ngố thật đấy.”

“Thế à?”

Trên đĩa của Uemugi là một núi khoai tây chiên, một núi xúc xích và một núi bánh ngọt.

“Lấy đồ ăn cho nó sang chảnh lên một chút đi chứ.”

“Akaishi cũng có hơn gì đâu mà nói người khác.”

Trên đĩa của Akaishi là mì xào, khoai tây, xúc xích, bánh mì, dứa, thịt bò nướng, takoyaki, rồi lại mì xào – một mớ hỗn độn toàn những món chắc chắn là siêu nhiều calo.

“Hiếm khi mới được ăn một bữa thịnh soạn thế này. Phải ăn cho thật nhiều vào...”

“Akaishi đúng là đồ tham ăn.”

“Cậu cũng thế còn gì.”

Uemugi thản nhiên lấy một viên takoyaki từ đĩa của Akaishi rồi cho vào miệng.

“Này, tự đi mà lấy! Đồ ăn cắp mặt dày!”

“Cứ như người trong ký túc xá pháp thuật coi trọng huyết thống vậy...”

Uemugi nghiêng đầu thắc mắc.

“Của Shiraha cũng cho cậu này.”

Uemugi đặt một miếng bánh ngọt lên đĩa của Akaishi.

“Này, đừng làm thế, lẫn hết cả vị bây giờ! Dân không chuyên đúng là phiền phức...”

“Đĩa của cậu trông lộn xộn thế kia thì còn gì mà lẫn với không lẫn nữa.”

Akaishi ăn luôn miếng bánh mà Uemugi vừa đưa.

“Tớ thích đồ tráng miệng hơn là đồ ngọt.”

“Shiraha thích cả hai.”

“Cái vị ngọt tự nhiên nó dễ chịu hơn hẳn, cậu nhỉ?”

“Tính cách của Akaishi cũng giống vậy đó.”

“Đúng vậy, thưởng thức vẻ đẹp tự nhiên vẫn hơn là đồ nhân tạo.”

“Chuẩn luôn.”

Khi Akaishi và Uemugi đang ngồi cạnh nhau ăn uống vui vẻ,

“...”

Torikai đến và ngồi xuống chiếc ghế đối diện Uemugi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

tôi không muốn thấy ai đau khổ nữa quá đủ rồi
Xem thêm