Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau

Chương 503: Bạn có thích phòng trọ lần đầu thuê không? (7)

7 Bình luận - Độ dài: 1,567 từ - Cập nhật:

“Ui~, lạnh quá đi.”

Kureishi xoa xoa tay bên cạnh Akaishi.

“Lạnh cóng.”

Kureishi đút tay vào túi áo của Akaishi.

“Này.”

“Thôi mà, có mất gì của cậu đâu.”

Sưởi ấm được đôi tay, Kureishi khẽ thở phào một hơi, vẻ mặt dịu lại.

“Mát-xa, mát-xa nào.”

“Đừng có bóp chân tớ.”

“Thưa quý khách, ngài mỏi quá rồi.”

“Chân tớ…?”

Từ trong túi áo Akaishi, Kureishi xoa bóp chân cho cậu.

“Còn bao lâu nữa thì tới nhà vậy?”

“Khoảng hai mươi phút nữa. Sắp tới nơi tớ sẽ báo.”

“Okela~”

Kureishi tựa người vào Akaishi.

“Akaishi-kun, Akaishi-kun này.”

“Sao thế?”

“Xích lại gần đây thêm chút nữa đi.”

Kureishi ghì mặt Akaishi lại gần phía mình.

“Akaishi-kun đúng là cao thật đấy nhỉ?”

“Cũng chỉ ở mức chiều cấp ba bình của con trai thôi mà.”

“Với con gái bọn tớ, thế vẫn là cao lắm đấy.”

Kureishi lôi chiếc điện thoại ra.

“Nào, hai, ba, cười!”

“Lại cái câu cũ rích…”

Kureishi chụp một bức selfie sao cho cả khuôn mặt cô và Akaishi đều lọt vào khung hình.

“Hì hì hì.”

Kureishi vừa ngắm tấm ảnh vừa cười tủm tỉm.

“Chụp được ảnh đôi rồi nhé.”

“Ừm.”

Vì bị Kureishi kéo làm áo nhàu đi, Akaishi bèn lấy tay vuốt lại những nếp nhăn trên áo khoác.

“Tớ để làm màn hình chờ được không?”

“Bị lộ bây giờ.”

“Thế à~”

“Ừm…”, Kureishi đăm chiêu suy nghĩ.

“Thế thì để làm màn hình máy tính ở nhà vậy.”

“Mỗi lần dùng máy tính lại thấy mặt tớ thì cậu không thấy chán à?”

“Tớ lại thấy phấn khích ấy.”

“Cậu đúng là đồ lập dị.”

Kureishi lại nắm lấy tay Akaishi, rúc vào người cậu.

“…”

“…”

Cả hai lặng lẽ bước đi, chẳng nói với nhau lời nào.

“Vắng người thật đấy.”

“Thì tại đêm rồi mà.”

Trên con đường lúc này chỉ có độc hai người Akaishi và Kureishi.

Dưới lòng đường, thỉnh thoảng lại có một chiếc xe lướt qua.

“Đêm rồi mà trời vẫn sáng ghê.”

“Vì đây là đường lớn mà.”

Những cột đèn đường được lắp đặt cách đều nhau, đảm bảo cho Akaishi và Kureishi có đủ ánh sáng để đi lại.

Hơn nữa, vầng trăng tròn vành vạnh cũng đang dịu dàng soi tỏ cho hai người.

“Có cả trăng nữa kìa.”

“Đúng thật.”

Nghe Kureishi nói, Akaishi ngước mắt nhìn lên bầu trời.

“Akaishi-kun có vẻ thích ngắm trời nhỉ?”

“Ừ, tớ thích.”

“Nói lại lần nữa đi.”

“Tớ thích.”

“Hì hì.”

“Đừng có ‘hì hì’ nữa.”

Kureishi gãi đầu.

“Tớ cũng thích, Akaishi…”

Kureishi vừa chống cằm vừa nói với Akaishi.

“Xin chào.”

“Chúng ta cưới nhau đi, Akaishi… Tớ yêu cậu.”

“Cậu lại đổi vai rồi đấy.”

“Á!”

Akaishi véo vào bên hông Kureishi.

Kureishi phồng má, phản đối Akaishi.

“Đồ ngốc!”

“Ngốc cũng được thôi.”

Dù đang hờn dỗi, Kureishi vẫn không buông bàn tay đang nắm chặt tay Akaishi.

“Trăng sáng thật nhỉ?”

“Ừ.”

“…”

Kureishi nhìn Akaishi đăm đăm.

“Đêm nay, trăng đẹp quá nhỉ?”

Và rồi cô nói với Akaishi như thế.

“Ừ, đẹp thật.”

Akaishi đáp lại một cách thờ ơ.

“Cậu phải nói là ‘em còn đẹp hơn nhiều’ chứ~!”

Kureishi vung vẩy tay lia lịa.

“Cậu làm mất hết cả hứng.”

“Đáng ghét!”

Kureishi phồng má, hờn dỗi quay mặt đi.

“…”

“…”

Chỉ còn tiếng xe chạy trên đường vọng vào tai hai người.

Mùa xuân――

Lắng tai nghe, có thể nhận ra tiếng côn trùng rả rích.

“Này.”

“Ừm.”

“Đẹp thật nhỉ?”

“...Ừm.”

“…”

“…”

Cả hai lặng lẽ, chầm chậm bước đi.

Họ bước đi thật lặng lẽ, thật chậm rãi, như thể cả thế giới này chỉ thuộc về riêng hai người.

Tiếng bước chân cộc cộc vang lên nghe sao mà dễ chịu lạ lùng.

Cơn gió khẽ lùa qua mái tóc họ, thỉnh thoảng lại có vài chiếc lá bay vèo qua.

Những sinh linh bé nhỏ ẩn mình trong bụi cỏ cất lên tiếng kêu mảnh mai mà tuyệt đẹp, như thể đang tô điểm cho thế giới riêng của hai người, trong khi vầng trăng tròn vằng vặc dịu dàng soi tỏ.

“…”

“…”

Tiếng côn trùng rả rích vang lên.

Hai người cùng lắng tai nghe tiếng côn trùng kêu khe khẽ.

“…”

Hòa trong cơn gió đêm, từ sâu trong bụi cỏ, những sinh linh bé nhỏ cất tiếng khẳng định sự tồn tại của mình.

“…”

“…”

Hai người nắm tay nhau, cùng đi về nhà.

“Tớ yêu cậu nhiều lắm.”

“…Cảm ơn cậu.”

Kureishi siết chặt bàn tay Akaishi.

“…”

“…”

Hai người chầm chậm bước đi, trong thế giới của riêng mình.

“A!”

“…?”

Kureishi, người đang thong dong tận hưởng cuộc dạo bộ đêm, bỗng kêu lên.

“Có công viên kìa!”

“Ừ.”

Kureishi bị thu hút bởi một công viên thể thao rộng lớn.

“Chơi bóng rổ đi, bóng rổ!”

“Không có bóng.”

“Thì chơi bóng rổ tưởng tượng!”

“Đúng là hết nói nổi…”

Akaishi và Kureishi bước vào công viên.

Trời đã về khuya, chỉ có vài ngọn đèn đường hiu hắt soi sáng cho hai người.

“Tâng, tâng tâng!”

Kureishi đứng trên sân, giơ tay chặn trước mặt Akaishi.

“Hê hê hê, Akaishi-kun! Đừng hòng qua mặt được tớ!”

“Qua mặt tớ, chứ.”

Kureishi làm động tác như đang dẫn bóng rổ.

“Tâng, tâng tâng!”

Akaishi cũng đứng ở phần sân đối diện, giơ tay chặn trước mặt Kureishi.

“Đây này!”

Kureishi chạy thẳng về phía Akaishi.

“Nhử thôi!”

Kureishi cố lách qua người Akaishi.

Akaishi làm động tác cướp bóng từ Kureishi, rồi chạy về phía sân đối phương.

“Bóng vẫn còn trong tay tớ mà!”

Nói rồi Kureishi làm bộ ném bóng vào rổ của Akaishi.

“Tớ lấy được rồi. Cậu chậm quá đấy.”

Akaishi xắn tay áo, làm động tác như đang dẫn bóng dưới rổ của Kureishi.

“Thiệt tình~!”

Kureishi chạy tới, ôm chầm lấy Akaishi.

“Tớ yêu cậu nhất~~~~~~~~~!!”

Giữa đêm khuya, Kureishi và Akaishi vẫn mải mê với trò chơi bóng rổ.

------------

“Haiz…”

Yatsugai liếc nhìn chiếc điện thoại.

Vẫn chưa có tin nhắn trả lời từ Akaishi.

“Akaishi, lâu về thế nhỉ…”

Đồng hồ đã điểm hơn chín giờ tối.

“…”

Yatsugai ngồi bó gối trước cửa nhà Akaishi, tựa má lên đầu gối với vẻ mặt hờn dỗi đợi chờ.

“Akaishi…”

Yatsugai cầm lên hộp đồ ăn cô đã mang đến cho Akaishi.

Để được ăn cùng cậu, Yatsugai đã cất công nấu nướng ở nhà rồi mang đến.

Cô cho phần cơm đã nấu vào hộp, mang đến cho Akaishi, nhưng vì đợi quá lâu mà đồ ăn đã nguội ngắt và đông cứng cả lại.

“…”

Món hamburger phô mai cô làm vì nghĩ Akaishi sẽ thích, giờ phô mai đã cứng ngắc, trông thật thảm hại.

Cả một hộp đầy ắp đồ ăn cô nấu để làm Akaishi bất ngờ, tất cả đều đã nguội lạnh.

Yatsugai vốn không quen chuyện bếp núc, đã phải vội vàng nấu ở nhà trước khi Akaishi trở về.

Khi Akaishi về sẽ cùng ăn, sẽ được Akaishi khen, sẽ cho cậu ấy thấy tài nấu nướng của mình đã tiến bộ thế nào.

Mong ước của Yatsugai đã tan thành mây khói, chỉ còn lại một hộp đầy những đồ ăn nguội ngắt và đông cứng.

“…”

Cô chỉ muốn bật khóc.

Nhưng cô cố nén lại.

Chỉ là do mình tự nguyện làm mang đến thôi.

Mình có hẹn gì với Akaishi đâu.

Cũng chẳng có ai để mà khoe khoang rằng tài nấu nướng của mình đã lên tay.

“Vẫn chưa về sao…”

Yatsugai nhịp nhịp chân xuống đất.

Cô khe khẽ ngân nga một giai điệu để tự động viên mình trong lúc chờ Akaishi.

“…Lạnh thật.”

Dù sắp sang tháng ba, trời vẫn lạnh đến thấu xương.

Với Yatsugai, người đã ra khỏi nhà từ lúc sáu giờ tối, cái lạnh này thật sự khó chịu.

“Xì…ì”

Yatsugai xoa xoa hai cánh tay, cố gắng cho qua cơn lạnh.

Nhìn xuống, chân cô cũng đã nổi hết cả da gà.

Chiếc quần short cô mặc vì muốn được khen là dễ thương, chẳng thể nào giữ ấm cho cô được.

“Sao lại lạnh thế này chứ… Sắp sang tháng tư đến nơi rồi mà.”

Yatsugai lẩm bẩm một mình.

“Hừm hừm, hừ hừm, hừm~”

Thế nhưng, chỉ cần nghĩ rằng Akaishi sắp về, cô vẫn có thể chịu đựng được.

Chính vì niềm tin rằng Akaishi sẽ về, cô mới có thể chịu đựng được.

Có lẽ cậu ấy đã ăn tối ở đâu rồi.

Nhưng mình đã đợi đến thế này, chắc chắn Akaishi sẽ không nỡ từ chối đâu. Cậu ấy không thể từ chối được.

Chắc là mình có thể vào nhà cậu ấy chơi một lát.

Yatsugai vui vẻ trở lại, vừa lắc lư người vừa ngân nga hát.

“...!”

Yatsugai vểnh tai lên.

Cô có cảm giác như đôi tai mèo vô hình của mình đang dựng đứng.

“…Akaishi?”

Để không bị phát hiện từ phía góc cua, Yatsugai nép mình vào tường, ẩn náu.

“Hì hì hì…”

Tiếng bước chân đang đi lên cầu thang vọng lại.

Yatsugai mỉm cười mãn nguyện.

“Akaishi thế nào cũng hết hồn cho xem.”

Yatsugai nín thở chờ Akaishi đi lên cầu thang.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Hat mua roi bua vay trai tim hiu quanh
Xem thêm
làm ơn dừng lại đi trời ơi
Xem thêm
Tội cho cô gái ấy
Xem thêm
Ai theo thuyền Yat đừng buồn nha, dòm bên Taka đang lao thẳng xuống rãnh Mariana thì cũng an ủi phần nào. Thuyền Senpai của tôi còn chưa xuất bến nữa:))
Xem thêm
Thuyền Sendou thì ôn thi xong r lọt vào tam giác Bermuda luôn, mất tích
Xem thêm
@Gia Vỹ:
Vẫn đẩy tốt, vẫn mạnh lắm ông
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời