Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau

Chương 456: Bạn có thích học bài cho kỳ thi cuối không?

3 Bình luận - Độ dài: 1,666 từ - Cập nhật:

“Cảm giác có gì đó không ổn…”

Akaishi và Miichi lại đi tìm những căn nhà khác. Vừa liếc qua căn thứ hai, Akaishi đã buột miệng.

“‘Không ổn’ là sao?”

“Vắng người quá…”

Căn nhà nằm trong một khu dân cư san sát nhưng lại vắng vẻ, trông đúng kiểu một nơi chỉ để ở.

“Thế không tốt à?”

“Tối về một mình chắc là hơi sợ.”

“Con nít quá đi.”

Miichi vừa nói vừa huých nhẹ cùi chỏ vào sườn Akaishi.

“Đi xem chỗ tiếp theo thôi.”

“Cậu dứt khoát nhanh thật đấy.”

Sau đó, họ xem cả căn thứ ba và nhận ra nó cũng không hợp gu Akaishi, y như căn thứ hai.

“Được rồi.”

“Quyết định rồi à?”

Akaishi đang trên đường quay lại trường.

“Em sẽ ký hợp đồng với căn đầu tiên.”

“Okê!”

Miichi giơ ngón tay thành hình chữ O.

Akaishi ký hợp đồng với căn nhà đầu tiên, chính thức tìm được chốn đi về cho những năm tháng đại học.

----------

“Em về rồi đây.”

“Ồ, ký được hợp đồng chưa?”

Akaishi bước vào phòng sinh hoạt của CLB Phim ảnh. Chỉ có một mình Miichi đang ngồi đợi cậu.

“Dạ rồi ạ.”

“Thế thì lúc vào đại học sẽ vui lắm đây, hí hí.”

Miichi cười tủm tỉm với Akaishi.

“Hay là chị vác rượu sang nhà Akaishi-kun cắm rễ luôn nhỉ?”

“Em tống cổ chị ra ngoài ngay và luôn đấy.”

Miichi vẫn cười hì hì, ngồi xuống trước kệ ti vi.

“Hôm nay chỉ có mình chị ở đây thôi ạ?”

“Ừm, cũng đâu phải ngày nào cũng có người. Này đàn em, ngồi xuống đi.”

“Hả?”

“Nhanh nào, nhanh nào.”

Miichi vỗ vỗ lên ghế sô-pha.

“Hay là cậu muốn có cả Sato ở đây thì mới vui?”

“Dạ không…”

Nếu vào CLB Phim ảnh thì người đó sẽ trở thành senpai của mình, Akaishi thoáng nghĩ.

“Nếu cậu muốn thì chị gọi cậu ấy đến nhé?”

“Xin chị đừng làm thế, không cần đâu ạ, thật sự không cần đâu.”

Akaishi đành chịu thua, ngồi xuống cạnh Miichi.

“Mà chị thì thích ở riêng với Akaishi-kun hai người thế này hơn, phấn khích ghê.”

“Chị đừng có phấn khích.”

Miichi lôi ra hai chiếc tay cầm chơi game giấu dưới kệ ti vi.

“Đây này, đàn em.”

“A, em cảm ơn.”

Akaishi bắt lấy chiếc tay cầm Miichi ném cho.

“Chơi game không?”

“Được không ạ? Đây là phòng của CLB Phim ảnh mà?”

“Ôi dào, câu nệ làm gì. Đâu có luật nào bắt chúng ta lúc nào cũng phải nói chuyện phim ảnh đâu.”

“Đại học đúng là một nơi thoải mái thật.”

“Thì người ta chẳng gọi nó là ‘quãng nghỉ’ của cuộc đời còn gì?”

Miichi khởi động một tựa game đối kháng.

“Cậu thích chơi game không?”

“Cũng bình thường thôi ạ.”

“Nghe là biết gà rồi.”

“Nghĩ đến cảnh sắp được thấy chị khóc lóc, tự nhiên em lại thấy háo hức ghê.”

Akaishi bẻ vai rôm rốp.

Hai người chơi game một lúc rồi cậu ra về.

----------

“Đây rồi…”

Vài ngày sau khi chọn được nhà, Akaishi dò dẫm theo bản đồ trên điện thoại và tìm đến trước một căn nhà.

“Lần đầu mình đến đây…”

Akaishi bấm chuông cửa.

“Tớ ra ngay đây…”

Một giọng nói não nề vang lên từ loa ngoài.

“Chào mừng cậu, Yuuto…”

“À… ờ.”

Một lát sau, Sendou với bộ dạng phờ phạc, mắt thâm quầng mở cửa, mời Akaishi vào nhà.

Akaishi nhận được tin nhắn của Sendou hỏi có thể gặp một lát không, nên đã tìm đến tận nhà cô.

“Bố mẹ cậu đâu rồi?”

“Họ đi làm rồi. Cả hai đều tối mới về.”

“Thế à…”

“Xin phép nhé,” Akaishi bước vào nhà Sendou.

“Cậu đợi chút, để tớ dọn phòng đã.”

“À… ờ.”

Thấy Sendou tiều tụy đến mức chưa từng thấy, Akaishi không khỏi lo lắng.

“Cậu vào đi.”

“Tớ xin phép…”

Akaishi theo lời mời của Sendou, bước vào phòng cô.

“Đây là lần đầu tớ vào nhà cậu đấy.”

“À, ừ nhỉ? Toàn là tớ sang chỗ cậu thôi.”

Vẻ hoạt bát thường ngày đã biến mất, Sendou chỉ lặng lẽ nói chuyện, giọng đều đều.

“…”

“…”

Một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm căn phòng.

“Chuyện đại học…”

“Ừm.”

Akaishi lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Cậu… trượt rồi à?”

“…Trượt rồi.”

Sendou gục mặt xuống bàn, lí nhí đáp.

“Kỳ sau tớ cũng sẽ thi vào Hokushuuin.”

“Vậy à.”

Akaishi cảm thấy bồn chồn, đứng ngồi không yên.

“Nhưng chỉ tiêu đợt sau ít lắm, đã trượt đợt đầu thì cậu nên chọn trường khác thì hơn…”

“CHUYỆN ĐÓ TỚ BIẾT RỒI!”

Sendou thét lên, đập mạnh tay xuống bàn.

Akaishi giật nảy mình.

“Tớ biết tỏng rồi, nên cậu không cần nói đâu! Cậu đang cố tình xát muối vào lòng tớ đấy à!?”

“X-xin lỗi cậu.”

Trước một người vừa thi trượt, Akaishi không biết phải nói gì.

“…”

“…”

Akaishi lùi lại, giữ khoảng cách với Sendou và chỉ im lặng đứng dựa vào tường.

“Hức… hức…”

Tiếng nức nở vang lên.

“Xin lỗi nhé, tớ đã lớn tiếng… Yuuto chẳng có lỗi gì cả… Xin lỗi cậu…”

Sendou vẫn quay lưng về phía Akaishi, khóc thút thít.

“Thật ra tớ hiểu hết mà. Tớ biết là lỗi của tớ vì đã không chịu học cho đến khi ra nông nỗi này. Tớ biết những gì Yuuto nói là đúng. Tớ biết mà. Xin lỗi, xin lỗi cậu…”

“Không sao đâu…”

Cậu không thể thốt ra một lời nào thực sự có ý nghĩa. Sendou chỉ tiếp tục nức nở.

“Nếu cậu muốn ôn thi cho kỳ tới, tớ có thể dạy kèm cho cậu…”

“…Thôi. Giờ tớ yếu chỗ nào, tớ là người rõ nhất. Có người dạy bây giờ thật sự chỉ tổ phiền phức thôi.”

“Vậy à…”

“Ừm.”

Sendou vừa khóc vừa gục mặt xuống bàn.

“…”

“…”

Bị từ chối cả việc dạy học, Akaishi chẳng biết làm gì.

“Nếu cậu rảnh, nấu cho tớ cái gì đó ăn được không.”

“À, được.”

Khi đến nhà Sendou, Akaishi đã mang theo một ít đồ ăn.

“Tớ mượn bếp nhà cậu được không?”

“Ừm.”

Akaishi vào bếp nhà Sendou và nấu một tô mì udon.

“Yukari này.”

“Ừm.”

Akaishi bưng tô mì trên một cái khay, quay trở lại phòng Sendou.

“Mì udon có được không?”

“Gì cũng được.”

Akaishi đặt tô mì bên cạnh bàn học của Sendou.

“Cả cái này nữa.”

Rồi cậu nhẹ nhàng đặt thêm mấy nắm cơm tự làm bên cạnh.

“Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.”

Nói rồi, Akaishi lại lùi ra xa.

“Tớ ăn đây.”

Sendou bắt đầu ăn mì.

“…Ngon quá.”

Rồi cô cắn một miếng cơm nắm.

“Ừm, ừm…”

Sendou ăn mà chẳng hề nhìn Akaishi.

“Ừm, ừm, ừm…”

Cô cứ một mình gật gù.

“…”

Rồi đôi tay đang cầm đồ ăn của cô bỗng dừng lại.

“Yuuto ơi…”

Đôi mắt ngấn lệ, Sendou nhìn Akaishi.

“Yuuto…”

Sendou đứng dậy, bước về phía cậu.

“S-sao thế?”

“Yuuto…”

Cô cứ thế bước tới và gục đầu vào ngực Akaishi.

“Tớ không muốn, tớ không muốn đâu… Yuuto.”

“À… ờ.”

Akaishi lúng túng giơ hai tay lên.

“Tớ trượt rồi, tớ trượt thật rồi… Tớ đã mong được cùng Yuuto trải qua những năm tháng đại học, vậy mà tớ lại trượt mất rồi…”

“…”

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi cậu mà…!”

Sendou òa khóc nức nở trong lòng Akaishi.

“…Không sao.”

Akaishi hạ tay xuống, nhẹ nhàng xoa lưng cô.

“Hức… tại sao, tại sao mình lại không học chăm hơn chứ… Tại sao mình…”

“…”

Akaishi lặng lẽ vỗ về lưng cô.

“Tớ không muốn nữa… Tớ… thật tệ hại… thật tồi tệ…”

Sendou sụt sịt.

“Yuuto…”

Cô vẫn rúc trong lòng Akaishi, lí nhí gọi.

“Cậu mệt lắm rồi. Kỳ thi tới cũng không còn nhiều thời gian, nên trước hết hãy giữ gìn sức khỏe nhé.”

“…Ừm.”

Sendou vùi mặt vào ngực Akaishi.

“…Nhịp tim của cậu, nghe bình yên thật.”

Sendou áp tai vào lồng ngực cậu.

“Vậy à…”

Cứ thế vài phút, Sendou vùi mặt vào ngực Akaishi.

“Xin lỗi nhé, và cảm ơn cậu.”

Vài phút sau, cô đột ngột rời khỏi Akaishi và quay lại bàn học.

“Cậu bị dồn đến chân tường rồi…”

“Chắc là tớ đang yếu đuối lắm.”

Sendou khoác áo vào rồi lại cắm cúi học bài.

“Tớ đúng là ngốc thật.”

“…Cố lên nhé.”

Akaishi dịu dàng nói.

“Tớ có thể giúp gì được không?”

“Dọn dẹp… cậu dọn phòng giúp tớ được không?”

“Ừ, được rồi.”

Phòng của Sendou ngập trong rác rưởi. Chai nước rỗng, quần áo nhàu nhĩ, vỏ bánh kẹo, sách giáo khoa, bánh mì… đủ thứ đồ dùng sinh hoạt vương vãi khắp nơi, chẳng còn chỗ để bước.

“Cậu có tắm rửa gì không đấy?”

“Thỉnh thoảng.”

“Mắt cậu thâm quầng hết cả rồi kìa. Cố mà ngủ đủ giấc đi. Đến hôm thi mà ốm thì không phát huy hết sức được đâu, mà không ngủ thì kiến thức cũng không vào đầu được.”

“Ừm, cảm ơn cậu… Tớ sẽ làm vậy.”

Akaishi bắt đầu dọn dẹp phòng cho Sendou.

“Hôm nay cảm ơn cậu nhiều nhé, Yuuto. Tớ thấy nhẹ nhõm hơn một chút rồi.”

“Phòng cậu bẩn thật đấy.”

“Đồ ngốc.”

---------

Chiều tối, Akaishi đứng ở cửa nhà Sendou.

“Tớ sẽ cố thêm một chút, thêm một chút nữa.”

“Ừ.”

“Nếu, nếu thôi nhé. Nếu tớ đỗ, thì lúc đó…”

“Ừ.”

“Chúng ta sẽ đi chơi thật nhiều nhé.”

“…”

Akaishi cười gượng.

“Ừ, phải nhỉ?”

“Hứa nhé.”

“Ừ.”

Akaishi rời khỏi nhà Sendou.

“Tạm biệt.”

“Gặp lại sau.”

Akaishi vẫy tay chào cô rồi cất bước ra về.

Hành trình ôn luyện cuối cùng của Sendou cho kỳ thi cuối kỳ, đã bắt đầu.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Thực sự thích thuyền này vl, cả 2 đều ở bên nhau lúc đối phương khó khăn nhất😭😭😭
Xem thêm
Sao không an ủi ẻm, sao không xoa đầu ẻm như lúc với Arai ấy. Đm Akaishiiiii, bé Sendou của tôi😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭
Xem thêm