Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau
Chương 464: Bạn có thích đi mua sắm với Yatsugai không?
2 Bình luận - Độ dài: 1,324 từ - Cập nhật:
“Bộ đồ này xinh chứ!”
Yatsugai ưỡn ngực ra vẻ đắc ý.
Trên áo in hình một chú chó có cặp lông mày trông đến tội, bao quanh chú chó là dòng chữ tiếng Anh “Happy Special Dog” xếp thành vòng tròn.
“Chẳng xinh chút nào...”
Akaishi nheo mắt nhìn bộ đồ của Yatsugai.
“Sao lại không, xinh mà!”
“Thì...”
“Happy Special Dog” là cái quái gì chứ, Akaishi nói thêm.
“Mà này, gu thời trang của cậu không phải là khác một trời một vực so với hồi cấp ba à?”
“Hồi cấp ba thì... là gu của mẹ tớ.”
“Ra là vậy.”
Akaishi cứ ngỡ đó là quần áo do Yatsugai tự chọn, hóa ra lại do mẹ cô lựa. Cậu hiểu ra, có lẽ khi lên đại học và ở trọ riêng, những sở thích và thị hiếu vốn giấu kín của Yatsugai nay đã bộc lộ ra ngoài.
“Gu lạ thật đấy.”
“Phải không!? Cuối cùng cậu cũng nhận ra tầm cao trong gu thẩm mỹ của tớ rồi đấy nhỉ! Hì hì!”
“Tăng động quá rồi đấy...”
“Đương nhiên rồi!”
Yatsugai vừa ngân nga hát, vừa vui vẻ bước đi trước mặt Akaishi.
Cô nàng vung tay mạnh, sải bước thật dài.
“Cuối cùng chúng ta cũng là sinh viên đại học rồi! Một cuộc sống sinh viên tự do và vui vẻ đang chờ đón chúng ta!”
“... Ừ, chắc là vậy.”
Akaishi cười khổ.
Hai người Akaishi và Yatsugai đã tới siêu thị.
“Nào, đi thôi Akaishi!”
“Để tớ cầm giỏ, đưa cái giỏ đây.”
“Không sao đâu, tớ cầm cho!”
Yatsugai giật phắt cái giỏ từ tay Akaishi.
“Tớ còn muốn mua mấy đồ dùng hằng ngày nữa.”
“Được mà. Dù gì cậu cũng yếu xìu, để tớ xách cho.”
“Tớ khỏe hơn cậu đấy.”
Họ vừa đấu khẩu vừa đi một vòng quanh cửa hàng.
“Tớ còn muốn mua mấy thứ nặng như xì dầu nữa. Nhà tớ chẳng có tí gia vị nào sất.”
“Vậy thì mình chia đôi đi, chia đôi.”
Yatsugai cầm quai giỏ bên trái, còn Akaishi cầm quai bên phải.
“...”
Vì Yatsugai cứ thế đi trước chọn đồ, nên Akaishi chỉ còn biết lủi thủi đi theo.
“Phiền phức thật...”
Muốn tự mình đi xem đồ, Akaishi liếc mắt về phía Yatsugai.
Nhận ra ánh mắt của Akaishi, Yatsugai cười ranh mãnh.
“Đã bảo là để tớ cầm rồi còn gì. Tớ cầm cho, cậu cứ tìm thấy món nào thích thì bỏ vào là được.”
“... Nếu cậu đã nói vậy.”
Akaishi buông tay, phó mặc cái giỏ cho Yatsugai.
Cậu tách khỏi Yatsugai, bắt đầu nhặt mấy loại gia vị đập vào mắt cho vào giỏ.
“...”
Lúc Akaishi chọn gia vị xong và quay lại, Yatsugai đang săm soi nguyên liệu với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Rốt cuộc, cậu tính trổ tài nấu nướng à?”
“Đúng thế!”
“Eo ơi...”
Akaishi nhìn Yatsugai với vẻ mặt chán chường.
“Gì đấy, ý cậu là không nuốt nổi món tớ nấu chứ gì!?”
Yatsugai nhe nanh với Akaishi.
“Câu này nghe quen thế nhỉ?”
Akaishi bơ đẹp màn dọa dẫm của Yatsugai rồi lại đi tìm gia vị tiếp.
“Akaishi ơi~”
“Hửm.”
Khi cậu đang chọn gia vị thì Yatsugai xách giỏ đi tới.
“Sao thế?”
“Tớ mua nguyên liệu xong rồi. Giờ chỉ còn gia vị thôi.”
Yatsugai bắt đầu chọn gia vị cùng Akaishi.
“Đừng có mua gia vị linh tinh đấy. Tớ mới là người dùng cơ mà.”
“Không sao, tớ trả tiền cho.”
“Sao tớ dùng ở nhà tớ mà cậu lại trả tiền?”
“Ể, không phải thế à...?”
Yatsugai nghiêng đầu thắc mắc.
“Tớ còn tưởng cậu để tớ cầm giỏ là vì thế...”
“Sao cậu lại có ý định trả tiền vậy?”
“Nhưng mà ngại lắm.”
“Tớ dùng mà cậu trả thì vô lý quá rồi còn gì.”
Không hiểu nổi ý đồ của Yatsugai, Akaishi lấy làm lạ.
“Thế tức là tớ sẽ dùng ké gia vị nhà Akaishi à?”
“Thì đúng là thế mà.”
“Ngại chết đi được.”
“Cậu mặc cảm quá rồi đấy.”
Chỉ vì vài món gia vị mà cũng khách sáo quá, Akaishi thở dài.
“Nhưng gia vị đắt mà.”
“Chắc chỉ mười, hai mươi yên thôi.”
“...”
Yatsugai buồn bã cúi gằm mặt.
“Dạo này cậu lạ lắm đấy.”
“Hả?”
“Nếu là ngày xưa, có khi cậu còn bắt tớ mua cả gia vị cho nhà cậu ấy chứ.”
“Tớ không làm thế đâu, nói năng mất lịch sự thế.”
“Tớ dám chắc là có.”
Vừa tán gẫu, họ vừa liên tục bỏ thêm gia vị vào giỏ.
Xì dầu, mirin, đường, những loại gia vị nặng ký cứ thế nhiều lên.
“...”
Yatsugai đổi tay cầm lại cái giỏ cho chắc.
“Nặng rồi chứ gì.”
“Làm gì có.”
“Thử nâng lên hạ xuống xem nào.”
“Đây này.”
Yatsugai từ từ nâng chiếc giỏ lên rồi hạ xuống.
“Đưa đây cho tớ.”
“Không!”
Akaishi giằng lấy cái giỏ từ tay Yatsugai.
Trên cổ tay cô hằn rõ vết của quai giỏ.
“Yatsugai...”
“T-Tớ có cố sức quá đâu.”
“Thế à.”
“Nhưng nếu cậu đã nhất quyết đòi thì tớ cũng đành giao cho cậu vậy.”
“Vậy thì, tớ sẽ nhất quyết cầm...”
Akaishi vừa cầm giỏ vừa bỏ thêm gia vị vào.
“Mình đi mua đồ ăn vặt đi, đồ ăn vặt.”
“Hại sức khỏe lắm...”
“Không sao đâu mà, một chút thôi.”
Họ tiến đến khu đồ ăn vặt, và Yatsugai cứ thế quẳng lia lịa đồ vào giỏ.
“Cậu cũng đang thiếu đồ ăn vặt trầm trọng đúng không. Để tớ tiếp tế cho.”
“Cậu là bà ngoại cuối năm mới gặp của tớ đấy à?”
Dù thở dài nhưng Akaishi vẫn cười khổ, liếc nhìn bộ dạng của Yatsugai.
Yatsugai đang vui vẻ chọn đồ ăn vặt.
“Thỏa mãn chưa?”
“Chừng này chắc là cầm cự được một tuần đấy nhỉ?”
“Cậu định cầm cự cái gì bằng mấy thứ đồ ăn vặt này?”
“Là dinh dưỡng cho tâm hồn.”
“Vừa bồi bổ tâm hồn vừa bồi bổ cơ thể, cậu cũng vất vả thật.”
“Cậu cũng đang thiếu dinh dưỡng tâm hồn đấy. Thế nên tính cách mới lý sự cùn như vậy.”
“Tớ đã thế này từ trong bụng mẹ rồi.”
Yatsugai đi khắp cửa hàng với bước chân tíu tít.
Hướng về phía quầy thanh toán, Akaishi rút ví ra.
“Phần đồ ăn vặt tớ mua để tớ trả cho.”
“Thôi đừng có bày vẽ phiền phức nữa.”
Akaishi thanh toán luôn một lượt.
“Nhưng mà là tớ mua mà...”
“Sao cậu cứ phải khách sáo với tớ thế?”
“... Vì tớ không muốn bị cậu ghét.”
“Cậu... có thật là Yatsugai không vậy?”
Đã lâu không đi cùng Yatsugai, Akaishi không khỏi nghi ngờ sự thay đổi trong hành vi của cô.
“Còn không phải tại cậu cứ tí một là nổi giận à.”
“Nói năng linh tinh. Tớ có bao giờ nổi giận đâu.”
“Đấy, lại giận rồi kìa.”
“Ài, ồn ào quá đi.”
Akaishi lờ đi mấy lời cằn nhằn của Yatsugai và thanh toán xong xuôi.
“Về nhà nấu nướng chắc vui lắm đây.”
“Phòng trường hợp không ăn nổi món cậu nấu, tớ cũng mua sẵn ít đồ ăn kèm rồi đây này.”
“Làm gì có chuyện không ăn nổi. Akaishi đúng là vô duyên hết sức.”
“Vì tớ là nhân chứng sống của lịch sử mà.”
“Nhân chứng sống cái gì chứ. Chỉ vì ba cái chuyện nấu nướng mà đừng có nói to tát thế.”
Hai người cứ thế vừa cãi nhau ỏm tỏi vừa đi về nhà.
Akaishi mở khóa cửa.
“Tớ về rồi đây~”
“Đây là nhà tớ.”
Yatsugai là người đầu tiên xông vào nhà Akaishi.
“Nào, bắt đầu thôi, tiết mục Nấu ăn cùng Yatsugai!”
“Thấy bất an quá...”
Màn nấu nướng của Yatsugai, chính thức bắt đầu.


2 Bình luận