Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau

Chương 486: Bạn có thích thành trì kiên cố không?

3 Bình luận - Độ dài: 1,566 từ - Cập nhật:

"À mà này."

"...?"

Nhân cơ hội này, Akaishi bèn hỏi Hirata.

"Tôi có chuyện này cứ thắc mắc mãi."

"Ừ, cứ hỏi đi."

"Lúc giúp cậu chuyển nhà cũng thế, nhưng mà cậu không nhờ được bố mình giúp à? Bố cậu mà, chắc ông ấy sẽ buồn lắm nếu không được tham gia vào việc chuẩn bị chuyển nhà cho cô con gái rượu của mình."

Akaishi nói ra nỗi băn khoăn vẫn mơ hồ lấn cấn trong đầu. Hirata đã tìm cách nói đùa cho qua chuyện, nhưng cậu không thể không nghĩ rằng, nếu cậu và Suda không đến, thì cô ấy nhờ bố mình dọn dẹp đồ đạc chẳng phải tốt hơn sao.

Hơn nữa, ở nhà Hirata, cậu gần như không cảm nhận được sự hiện diện của người cha. Lần đến thăm nhà, cậu cũng không hề thấy bóng dáng ông, điều đó khiến Akaishi không khỏi thắc mắc. Không. Chính xác hơn là... ngôi nhà ngập tràn những món đồ trông như đồ dùng cá nhân của một người đàn ông. Thế nhưng, Hirata lại chẳng hề có vẻ gì là muốn dựa dẫm vào bố mình. Sự mâu thuẫn đó cứ canh cánh trong lòng cậu mãi.

"..."

Hirata im lặng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Cô chống tay lên hông, đứng lặng trong gió. Cô không trả lời câu hỏi của Akaishi.

"..."

Hirata vẫn nhìn về phía trước, đôi môi mím chặt.

Chết rồi, mình có hỏi phải chuyện gì không nên không nhỉ, Akaishi tự dằn vặt. Những chuyện như bạo hành gia đình hay cha mẹ ly tán cũng không phải là hiếm. Tò mò có ngày toi mạng. Có lẽ mình đã quá bất cẩn khi tọc mạch chuyện của Hirata, Akaishi nhíu mày, mặt sa sầm lại.

"Thôi, xin lỗi nhé, cậu quên đi."

"Mày thì--"

"..."

Ngay khi Akaishi vừa dứt lời, Hirata cũng lên tiếng.

"Tao nghĩ mày nên biết thì hơn. Có lẽ mày nên thấy tận mắt một lần."

"...?"

Cô ấy đang nói gì vậy chứ, trong đầu Akaishi hiện lên một dấu hỏi to tướng.

"Ra khỏi sân bay tao sẽ đến chỗ bố, mày đi cùng không? Cũng gần thôi."

"...À..."

Akaishi kéo dài giọng, đăm chiêu suy nghĩ. Có khả năng sau chuyến đi này, cậu sẽ đi chơi riêng với Kureishi, cô bạn gái cậu vừa mới hẹn hò vài hôm trước. Dù cả hai chưa hẹn trước gì cả, nhưng Akaishi vẫn phân vân không biết có nên nhận lời Hirata ngay lúc này không. Cậu quay sang nhìn Kureishi.

"...!"

Bắt được ánh mắt của Akaishi, Kureishi ngay lập tức chạy tới.

"Gì thế, gì thế, hai cậu đang nói chuyện gì vậy?"

Kureishi cười toe toét hỏi Hirata.

"Ừm..."

Lần này thì đến lượt Hirata ấp úng.

"Lúc đến sân bay bên kia, tao định đến chỗ bố, mày có muốn đi cùng không?"

"Hả, thật á!? Tớ sẽ được gặp bố của Tomo-chan sao!? Muốn đi, muốn đi!"

Kureishi vui sướng nhảy cẫng lên.

"Nè, nè, Akaishi-kun cũng đi nhé, đi mà~"

Kureishi níu lấy tay Akaishi, lắc qua lắc lại.

"Nhưng đó là bố của Hirata mà? Chuyện gia đình riêng tư, người ngoài như bọn mình xen vào có làm Hirata khó xử không?"

"..."

Hirata lại nhìn xa xăm. Ánh mắt đó dường như đang cảm nhận một điều gì đó khác hẳn với ý của Akaishi.

"Không, không sao đâu. Tao không để bụng mấy chuyện đó."

"Thật không...?"

"Với lại,"

Hirata nhìn thẳng vào mắt Akaishi. Ánh mắt của hai người giao nhau trực diện.

"Tao nghĩ mày nên thấy tận mắt một lần."

"...?"

Trước những lời đầy ẩn ý, Akaishi lại nghiêng đầu thắc mắc.

"Tao nghĩ chuyện này chắc chắn... không, là tuyệt đối sẽ có ích cho mày sau này. Tao tin rằng, mày nhất định phải gặp bố tao một lần."

"...Vậy sao?"

"Ừ."

Dù vẫn còn hoài nghi, Akaishi vẫn gật đầu.

"Tao nghĩ đây sẽ là một trải nghiệm tốt, cho cả tao và mày."

"À... Vậy thì... cảm ơn."

Dù không hiểu rõ cô ấy đang nói gì, Akaishi vẫn quyết định đón nhận tấm lòng của Hirata.

"Vậy thì lúc đến nơi, mình tập trung ở chỗ Tomo-chan nhé."

"Ừ."

Akaishi vẫn thấy áy náy cho Hirata.

"Thật sự không sao chứ, Hirata? Đó là khoảng thời gian riêng của gia đình mày mà."

"Không sao... Thật mà."

Hirata mang một vẻ mặt phức tạp, quay đi, tránh ánh mắt của Akaishi.

"..."

Akaishi nín thở.

"Vậy à... Thế thì, bọn tôi xin nhận lòng tốt của cậu để đến thăm bác một lần vậy."

"Ừ, được thôi."

"Tuyệt vời!"

Kureishi nhảy tưng tưng.

"Không biết bác ấy có ngầu giống Tomo-chan không nhỉ?"

"Ra là cậu xếp Hirata vào hội ngầu lòi à."

"Hi hi."

Hirata cười gượng.

Thế là lịch trình của cả ba sau khi ra khỏi sân bay đã được quyết định.

---------

"Hừm hừm, hừ hừ hư~"

Trên chuyến xe buýt ra sân bay, Kureishi vui vẻ ngâm nga giai điệu. Chuyến đi dài ngày đã khiến cả bọn thấm mệt, nên hầu hết mọi người trên xe, bao gồm cả nhóm Akaishi, đều đã thiếp đi.

"Trông cậu vui quá nhỉ?"

"A, cậu thấy rõ thế à?"

Kureishi cười toe toét, quay sang cô bạn Takanashi ngồi ghế bên cạnh.

"Chuyến du lịch tốt nghiệp vui ơi là vui~"

"...Thế à."

Takanashi khẽ thì thầm.

"Takanashi-san không thấy vui à?"

"Đâu có, làm gì có chuyện đó."

Takanashi trả lời mà không nhìn Kureishi.

"Du lịch và tình yêu là hai sự kiện trọng đại nhất đời con gái, ai mà chẳng biết chứ!"

"Thật ghen tị với tính cách đơn giản của cậu đấy."

Takanashi đáp lại Kureishi với vẻ mặt mệt mỏi rã rời.

"Bộ cậu đang yêu ai à?"

Takanashi thử dò hỏi Kureishi.

"Ể? A, à~! Đâu có đâu, bọn này sắp sửa vào đại học rồi mà! Sắp tới sẽ có vô số cuộc gặp gỡ, hằng hà sa số cơ hội yêu đương, thần thiếp đây đang hồi hộp mong chờ lắm thay!"

"Thế à..."

Kureishi nheo mắt lại, nhí nhảnh đáp.

Không dễ moi tin thế đâu, Takanashi liếc nhìn Kureishi với ánh mắt lạnh lùng.

"Vừa mới tốt nghiệp cấp ba mà đã tăm tia các mối quan hệ mới rồi, cậu đúng là một cô nàng bạc tình đấy."

"Này, này Takanashi-shi~! Cậu nói thế thì tớ thành kẻ xấu à~!"

Thiệt tình mà~, Kureishi vỗ vai Takanashi.

"Những mối quan hệ cũ tớ vẫn rất trân trọng, thật đấy. Chúng là báu vật của tớ. Nhưng tớ cũng thật lòng mong đợi những mối quan hệ mới ở trường đại học. Tớ muốn trân trọng những người mình sắp gặp hơn là những người mình sẽ không thể gặp lại."

"..."

Kureishi nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Vậy sao."

"Ừ."

"............"

Takanashi cắn chặt môi dưới.

"Thế còn Takanashi-shi thì sao, có đang yêu đương gì không đấy~? Hử, hử~"

Kureishi làm một bộ mặt tọc mạch, dùng khuỷu tay huých vào sườn Takanashi.

"Này, đừng có chọc nữa."

Takanashi nắm lấy tay Kureishi, ngăn lại.

"Con gái là phải yêu đương chứ~. Hoa nở đẹp là để ong bướm đến hút mật mà, thưa công nương."

"..."

Takanashi lặng thinh.

"Nào, nào, nếu Takanashi-san có mối tình nào còn tiếc nuối, thì phải liều một phen đi chứ! Dù gì cũng hết cấp ba rồi, nếu có ai đó cậu thực sự thích ở quê nhà, thì cứ tỏ tình đại đi, biết đâu lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều!"

Kureishi vỗ vỗ vào lưng Takanashi, cổ vũ.

"Lên đại học, nơi ở cũng khác, chắc là phải tới lễ trưởng thành mới có dịp gặp lại đó. Nếu Takanashi-san cảm thấy hối tiếc, thì tấn công tới bến đi!"

"Làm gì có..."

Kureishi giơ cả hai tay lên trời làm động tác chiến thắng.

"Mà thôi, với tầm cỡ của Takanashi-san thì chàng trai nào mà chẳng đổ gục chứ. Một mỹ nhân tuyệt thế như Takanashi-san, con trai nào mà nỡ bỏ qua."

Phải không nào, Kureishi nói bâng quơ vào không trung.

Ghen tị ghê~, Kureishi phồng má, nhìn Takanashi với vẻ hờn dỗi.

"Làm gì có chuyện đó..."

Takanashi cúi gằm mặt xuống sàn.

"Lại khiêm tốn rồi~. Lẽ nào một mỹ nhân tuyệt thế như công nương đây, cũng có một thành trì kiên cố không thể công phá sao~?"

Kureishi lại huých huých Takanashi.

"Nếu có một pháo đài kiên cố đến vậy, thần thiếp đây cũng muốn được diện kiến một lần cho thỏa lòng mong ước~"

Chắc Takanashi-san cũng có nỗi khổ riêng nhỉ, Kureishi nói với giọng bàng quan.

"Là con gái thì phải yêu! Tình yêu làm con gái xinh đẹp hơn đó! Tình yêu is everything!"

"..."

A-chô~, Kureishi tự mình khuấy động không khí.

"Tình yêu, sẽ khiến chúng ta trở nên xinh đẹp hơn! Nào, hãy nhắc lại theo thần thiếp!"

"Tình yêu..."

Takanashi yếu ớt lặp lại theo Kureishi.

Một mình Kureishi vẫn đang cao hứng thao thao bất tuyệt về tình yêu.

"Tình yêu... sẽ khiến chúng ta, trở nên xinh đẹp... hơn."

Takanashi thì thầm, như người mất hồn.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Cay thì vcl
Xem thêm
quá vô đạo bất lương
Xem thêm
Ác với em tôi quá😔
Xem thêm