Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau

Chương 453: Bạn có thích chuẩn bị chuyển nhà cho Hirata không? (1)

1 Bình luận - Độ dài: 1,426 từ - Cập nhật:

“Hààà~…”

Akaishi vươn vai một cái thật dài trước cửa nhà.

Trời trong xanh. Một ngày nắng đẹp .

“Thời tiết đẹp thật đấy.”

“Công nhận.”

Akaishi và Suda cùng nhau vươn vai.

“Thưa anh Akaishi, thời tiết hôm nay thế nào ạ?”

“Nắng đẹp tuyệt vời. Một cảm giác vô cùng sảng khoái. Xin trả lại micro cho phóng viên Suda tại hiện trường.”

“Vâng, xin chân thành cảm ơn.”

Akaishi và Suda cùng nhau cười khúc khích.

“Cậu ấy có ổn không nhỉ, Su?”

“Ừ.”

Cậu vẫn lo cho Sanzenro, người mà họ đoán là đã trượt Đại học Hokushuuin.

“Nhưng giờ này thì mình cũng có làm được gì đâu.”

“Kỳ thi đợt hai cũng sắp tới rồi. Tác động nhiều quá có khi lại không hay.”

“Hay là mình qua dạy kèm cho cậu ấy nhỉ?”

“Thôi, giờ mà qua lỡ cậu ấy lại trượt thì càng làm cậu ấy bận tâm hơn. Mà nghĩ lại, giờ mà bắt đầu nhồi nhét bài vở có khi còn phản tác dụng.”

“Ừm…”

Akaishi và Suda cứ đứng lẩm bẩm, băn khoăn.

“Ô, cháu trai nhà Akaishi đấy à. Chào buổi sáng nhé~”

Một bà cô trông có vẻ sang trọng đang đi dạo cất tiếng gọi.

“A, cháu chào cô ạ.”

“Trổ mã đẹp trai thế này, mẹ cháu chắc mát lòng mát dạ lắm nhỉ?”

“Dạ không, đâu có ạ…”

Akaishi gãi đầu ngượng ngùng.

“Còn đây là?”

“À, đây là Suda, bạn học cùng quê của cháu ạ.”

“Cháu chào cô!”

Suda cúi đầu chào.

“Đừng có chào kiểu câu lạc bộ thể thao thế.”

“A ha ha ha ha. Không sao đâu mà, thôi nào~”

Úi chà~, bà cô vỗ vai Akaishi.

“Bạn cháu cũng bảnh trai ghê.”

“Cháu cảm ơn ạ.”

“Người đâu mà cơ bắp cuồn cuộn thế này~”

Bà cô sờ vào bắp tay của Suda.

“Dạ, tại cháu có tập tành ạ!”

Suda ưỡn ngực tạo dáng.

“A ha ha ha ha. Cậu bé này thú vị thật đấy.”

“Vâng, nó vậy đấy ạ.”

“Nhớ gửi lời hỏi thăm mẹ cháu giúp cô nhé.”

“A, vâng, cháu cảm ơn cô nhiều ạ.”

Nói rồi bà cô khẽ chào một cái rồi đi thẳng.

“Bảo mình đẹp trai đấy.”

“Ừ.”

Suda cười tủm tỉm.

“Bà ấy bảo bọn mình đẹp trai.”

“Xã giao thôi. Bà ấy nói với tất cả mọi người đấy. Lớn lên thì ai chẳng thành trai đẹp.”

“Thật không đấy~?”

“Thật chứ sao.”

Akaishi và Suda đứng ngẩn ngơ trước hiên nhà nhìn lũ chim.

“Cuối cùng thì thi đại học cũng xong ha.”

“Ừ.”

Bị nắng chiếu vào mắt, Akaishi dụi dụi đôi mắt lờ đờ.

Cậu ngáp một cái thật to, và Suda cũng ngáp theo.

“Thật là bình yên hén.”

“Công nhận.”

Một cuộc nói chuyện phiếm cứ thế diễn ra giữa hai người.

“Nói chuyện với những người thuộc thế hệ các bà mẹ, cảm giác thời đại khác hẳn nhỉ?”

“Ừ, có cảm giác như họ là mẹ của tất cả mọi người ấy.”

Cậu đưa ra một nhận xét bâng quơ, chẳng có ý chê bai hay tâng bốc.

“Chắc chỉ có thế hệ các bà mẹ mới dám sờ vào cơ bắp của một thằng con trai mới gặp lần đầu thôi nhỉ?”

“Thì… cũng không thấy khó chịu gì?”

“Mấy thằng có tập tành là cứ thích khoe cơ ngay tắp lự.”

“Tao có làm gì đâu chứ!?”

“Lại còn mặc cái áo phông bó rịt vào người.”

“Size bình thường mà! Size L, L đấy!”

Suda túm lấy vạt áo cho cậu xem.

“Hàà…”

“Dễ chịu thật.”

“Ừ.”

Tiếng chim hót líu lo vọng lại.

Công viên ở gần, và mùa xuân cũng đang đến.

Âm thanh của những sinh vật nhỏ bé đã im hơi lặng tiếng bấy lâu nay cũng tìm đến tai Akaishi và Suda.

Trước mắt họ, một con bướm trắng nhỏ bay lượn.

“Bươm bướm kìa!”

“Đừng có đuổi theo.”

Akaishi vội ngăn Suda đang định chạy theo con bướm.

“…”

“…”

Hai người khởi động vài động tác nhẹ nhàng.

“Không thể cứ nhởn nhơ mãi được.”

“Đi thôi.”

Akaishi và Suda bắt đầu rảo bước.

“Lâu lắm rồi mới đi bộ ở con đường này đấy nhỉ?”

“Hồi ôn thi thì chỉ có cắm đầu vào học thôi mà.”

Akaishi và Suda cùng nhau đi dạo.

“Chương trình đi dạo buổi tối, Suda dạo tối~!”

“Sáng rồi cha nội.”

“Chương trình đi dạo buổi sáng, Suda dạo sáng~!”

Suda vừa đi vừa bình luận về những ngôi nhà và lũ côn trùng mà cậu nhìn thấy.

“Ồ, có một tiệm tạp hóa kìa.”

Suda phát hiện ra một tiệm tạp hóa nhỏ.

“Nhớ quá~. Lâu lắm rồi mới thấy tiệm mở cửa.”

“Tối thì họ đóng mà.”

“Vào xem tí đi, vào đi!”

“Ừ.”

Suda kéo Akaishi vào tiệm tạp hóa.

“Hay mua ít đồ về làm quà luôn nhỉ!”

“Quà là đồ ăn vặt á…”

Akaishi và Suda mua một ít đồ ăn vặt.

“Bà ơi, lâu rồi không gặp bà!”

“A, à… Lớn quá rồi nhỉ?”

“He he he, cháu đang tuổi ăn tuổi lớn mà bà!”

“Lớn quá rồi, lớn quá rồi.”

Bà lão sau quầy hàng nheo mắt cười hiền từ nhìn Suda.

“Thôi, cháu đi nhé!”

“Lần sau lại ghé chơi nhé.”

Akaishi và Suda rời khỏi tiệm tạp hóa.

“Mấy tiệm tạp hóa ở quê mình lúc nào cũng thân thiện với khách nhỉ?”

“Ừ.”

Suda đã xé ngay một gói đồ ăn vặt và bắt đầu nhấm nháp.

“Kẹo dẻo oẳn tù tì này. Chơi không?”

“Tao có mua loại đó đâu.”

“Tao có cả búa, kéo, với bao đây này. Tao cho cậu bao, mình đấu một ván đi.”

“Thế thì tao thua chắc à.”

Akaishi cũng vừa đi vừa ăn vặt.

“Không biết có bị chú công an tuýt còi không nhỉ?”

“Hả, bây giờ ăn vặt ngoài đường cũng bị cấm à?”

“Ai biết.”

“Tao không muốn bị mắng chỉ vì ăn đâu đấy.”

Akaishi và Suda cứ thế trò chuyện phiếm cho đến khi tới nơi.

“Đây rồi à.”

“Ừ.”

Akaishi và Suda đã đến trước nhà Hirata.

“Bấm chuông đi.”

“Hả, tao á?!”

“Cái nút bấm ấy, chẳng phải người nào bấm là người đó phải chịu trách nhiệm sao.”

“Mày đang định gây ra chuyện gì thế hả!”

Suda bấm chuông cửa nhà Hirata.

Ting tong, một âm thanh trong trẻo vang lên.

“…”

“…”

“Cái lúc chờ đợi này lúc nào cũng thấy hơi hồi hộp nhỉ?”

“Công nhận.”

Một lát sau, có tiếng trả lời.

“Vâng, ra ngay đây~”

Mẹ của Hirata, bà Hirata Youko, bước ra.

“Hôm nay cảm ơn hai cháu đã cất công đến đây.”

“Dạ không có gì đâu ạ.”

Bà Youko cúi đầu thật sâu chào hai cậu.

Akaishi và Suda cũng vội cúi đầu đáp lễ.

“Tomomi đang chuẩn bị ở trên lầu.”

“Dạ, vâng ạ.”

Akaishi và Suda đi theo sau bà Youko.

“Mấy người thế hệ mẹ mình hoặc là lịch sự đến mức khách sáo, hoặc là suồng sã đến mức khó tin, cứ như hai thái cực ấy nhỉ?”

“Sao mày rành về thế hệ các bà mẹ thế!”

Suda đáp lại câu nói đùa của Akaishi.

“Con bé đang chuẩn bị trên lầu ạ.”

Bà Youko mở cửa chính.

“Tomomi~! Tomomi~! Akaishi-kun đến rồi này con~!”

“Mẹ~! Không cần hét lên con cũng biết mà!”

Hirata dậm chân thình thịch chạy từ trên lầu xuống.

“Oái.”

Hirata nhìn thấy Suda thì kêu lên một tiếng kỳ quặc.

“Hai người lận à?”

“Việc nặng mà, tôi nghĩ cần thêm người.”

“Dịch vụ vận chuyển Suda xin kính chào quý khách.”

“Tao cứ tưởng có mỗi mình mày thôi.”

Hirata gãi gãi má.

“Thôi, vào đi.”

Khác hẳn với vẻ ngoài trau chuốt thường ngày, hôm nay cô chỉ trang điểm nhẹ và mặc đồ ở nhà.

Hirata thường ngày trông thế này sao, Akaishi thầm nghĩ khi nhìn cô.

“Đừng có nhìn chằm chằm soi mói như thế được không? Đồ biến thái.”

“Chào hỏi hay thật đấy.”

Akaishi và Suda bước vào nhà.

“Hôm nay làm phiền hai cháu nhé.”

“Mẹ, thôi mấy cái đó đi mà.”

Hirata ngăn mẹ mình lại.

“Vào đây đi.”

“Cháu xin phép ạ.”

“Xin phép vào nhà ạ~”

Akaishi cởi giày rồi đi lên phòng Hirata.

Suda cẩn thận xếp giày của mình và của Akaishi ngay ngắn rồi mới đi về phía phòng Hirata.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận