Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau
Chương 502: Bạn có thích phòng trọ lần đầu thuê không? (6)
3 Bình luận - Độ dài: 1,299 từ - Cập nhật:
“À, ờ…”
Sakurai chào Kureishi, khẽ giơ tay.
“Ư-ừm.”
Kureishi liền ngoảnh mặt đi.
“…”
“…”
Vì chuyện lần trước, không khí giữa Sakurai và Kureishi trở nên vô cùng khó xử khi đối mặt nhau.
“Sao cậu lại ở đây…?”
Sau một thoáng im lặng, Kureishi lên tiếng hỏi Sakurai.
“À, tớ đi cùng em gái.”
Sakurai quay người nhìn về phía sau.
“Thiệt tình, anh hai à~. Đừng có tự tiện bỏ em đi trước chứ~.”
Em gái của Sakurai, Sakurai Natsumi, lon ton chạy đến.
“A, bạn của anh hai ạ?”
“Ừ, bạn cùng lớp của anh…”
“Ồ, ra là vậy ạ~! Cảm ơn chị đã luôn quan tâm anh trai em ạ~.”
Natsumi cúi đầu chào Kureishi.
“À không, chị cũng được cậu ấy giúp nhiều mà…”
Kureishi cũng cúi đầu chào lại Natsumi.
“Thế em đi ngó nghiêng thêm chút nữa nhé~.”
Nghe là bạn cùng lớp của anh, Natsumi liền tế nhị rời đi.
“Con bé tinh ý ghê.”
“Ừ.”
“…”
“…”
Kureishi lo cho Akaishi nên ngoái đầu nhìn lại.
“Cậu đi cùng ai à?”
“À~…”
Sakurai rướn người, cố nhìn xem ở phía cuối tầm mắt của Kureishi là ai.
“A, không có gì đâu…”
Kureishi vội di chuyển để chắn tầm nhìn của Sakurai.
“…Hả?”
Phía bên kia quầy đồ lót nữ, Akaishi đang lúi húi xem mấy cái túi xách.
“Hơi xa nhưng mà…”
Sakurai nheo mắt lại.
“Chẳng lẽ, đó là—”
“A~~~!”
Chưa để Sakurai nói hết câu, Kureishi đã chen vào. Cô chắn ngay trước tầm mắt của Sakurai.
“Thật ra chỉ là một người bạn tình cờ gặp ở đằng kia thôi!”
Kureishi bắt đầu giải thích dù chẳng ai hỏi.
“Là một bạn nam cùng lớp~, thật sự chỉ tình cờ gặp lúc nãy thôi~, rồi không hiểu sao cứ cảm giác như bị bám theo ấy~.”
“Cái đó…”
Sakurai tỏ vẻ khó chịu.
“Không thể chấp nhận được! Để tớ ra nói cho nó một trận!”
Sakurai hùng hổ tiến lên.
“Không, thật sự không cần đâu mà!”
“Không được, nhưng mà…”
Kureishi đứng chắn trước mặt Sakurai.
“Cậu có biết đây là chỗ nào không hả!? Một thằng con trai bám theo cậu đến tận đây, cậu có tha thứ thì tớ cũng không tha thứ! Sao có thể tha cho một kẻ thản nhiên làm phiền con gái như thế được chứ!”
“Thật sự không cần đâu!”
Kureishi gắt lên.
“Đừng có lúc nào cũng xía vào chuyện riêng của người khác như thế.”
“…Nhưng mà.”
“Cậu phiền phức quá đấy, Sakurai-kun.”
“…”
Sakurai im bặt.
“Đúng, có lẽ tớ phiền phức thật. Trong mắt cậu, có lẽ tớ chỉ là một kẻ thích lo chuyện bao đồng. Nhưng dù cậu có nói gì, có nghĩ về tớ ra sao, việc phải làm ngơ khi cậu có thể gặp chuyện không hay sau này, với tớ còn đau khổ hơn nhiều…!”
Sakurai ôm ngực.
“Cậu đang bị một gã lạ mặt bám theo, tớ không thể giả vờ như không thấy được…! Cứ cho là tớ ích kỷ cũng được. Nếu tớ hiểu lầm thì càng tốt. Cho nên… cho nên, tớ…!”
Sakurai lách qua người Kureishi, định lao thẳng qua khu đồ lót nữ.
“Tớ đã nói là không cần rồi cơ mà!”
“…”
Tiếng quát của Kureishi khiến Sakurai khựng lại.
“Lúc nào cũng vậy, cậu thật sự phiền chết đi được, Sakurai-kun. Vừa hay lo chuyện bao đồng, mà cái lòng tốt ích kỷ của cậu chỉ tổ gây hại thôi, tớ nói rồi mà. Sao tớ phải nói đi nói lại một chuyện bao nhiêu lần mà cậu vẫn không chịu hiểu vậy? Ngay cả một đứa trẻ cũng biết học hỏi cơ mà, đúng không?”
Kureishi không thèm che giấu vẻ mặt cáu kỉnh, sấn sổ lại gần Sakurai.
“Cậu phiền lắm đấy, biết không?”
“…”
Kureishi cau mày, ngước lên nhìn Sakurai.
“Người đó, so với một người như cậu thì quan trọng hơn gấp vạn, vạn, vạn, vạn lần. Là người tớ trân trọng, là người tớ thích. Tớ thích ở bên cạnh người đó. Vậy mà cậu lại nói là đáng thương hay bị bám đuôi, cậu không thấy mình vô duyên à? Tớ đã nói là tớ ổn, sao cậu không chịu hiểu cho tớ?”
“…”
“Tại sao cậu lại đặt ý muốn của mình lên trên ý muốn của tớ? Tớ đã nói là không sao rồi, làm ơn để tớ yên đi.”
“…”
Sakurai điếng người trước những lời lẽ phũ phàng của Kureishi.
“Cái thứ chính nghĩa tự cho là đúng của cậu chỉ tổ phiền phức mà thôi.”
“…”
“Đừng bận tâm đến tớ nữa. Mau về với em gái cậu đi.”
“…Ừ, tớ hiểu rồi.”
Sakurai quay gót.
“Đừng bao giờ làm phiền chúng tớ nữa.”
“…”
Nghe những lời của Kureishi vẳng lại sau lưng, Sakurai quay về chỗ em gái.
-----------
“Akaishi-kun~”
Mua đồ lót xong, Kureishi quay lại chỗ Akaishi.
“Chờ tớ có lâu không~”
“Ừ.”
Akaishi đã đi sâu vào trong để xem túi xách.
“A, mình lỡ nói một câu nghe mờ ám rồi. Ngại quá.” (おまた là chờ đợi, お股 là đáy quần)
Kureishi dùng tay che phần dưới cơ thể.
“Thế à.”
“Vẫn lạnh lùng như mọi khi… Chậc.”
Kureishi bất mãn phồng má.
“Nhìn này nhìn này.”
Kureishi phồng má lên, chìa ra cho Akaishi xem.
“Dễ thương không?”
“Dễ thương, giống như một con cá nóc bất lực chỉ biết phồng mình lên để phản kháng.”
“Độc miệng quá đi~!”
“Người có gai là cậu mới đúng, đồ cá nóc.”
“Grừừừừ! Cái tên này bị sao vậy hả! Tức chết đi được!”
Kureishi vung tay loạn xạ.
“Tớ mua được quần lót rồi này.”
“Giỏi lắm.”
“Xoa đầu tớ đi?”
“…”
Akaishi rụt rè xoa đầu Kureishi.
“Đâu cần phải sợ thế…”
“Sợ bị gai đâm.”
“Vẫn chưa tha cho chuyện cá nóc à!?”
Kureishi lại phồng má lên để phản đối.
“Cậu muốn xem quần lót không?”
“Không hẳn.”
“Hihihi.”
Kureishi vui vẻ sáp lại gần Akaishi.
“Để dành cho tiết mục đặc biệt tối nay nhé.”
Rồi cô thì thầm vào tai Akaishi.
Akaishi rùng mình.
“Đừng có lúc nào cũng thì thầm vào tai tớ.”
“Tìm ra điểm nhạy cảm của Akaishi-kun rồi nhé~”
“Không phải điểm nhạy cảm… mà là cảm giác nó cứ rờn rợn.”
“Thì đó chẳng phải là điểm nhạy cảm sao?”
“Không phải, là cái cảm giác rợn người như tiếng móng tay cào lên bảng đen ấy.”
“Thì đó cũng là một dạng fetish còn gì?”
“Chắc chắn không phải.”
Kureishi mua sắm xong, cả hai rời khỏi cửa hàng.
“Vậy, chúng ta về thôi, huấn luyện binh Akaishi.”
“Sao tớ lại là huấn luyện binh?”
“Phải tuân lệnh cấp trên! Rõ chưa, huấn luyện binh Akaishi.”
“Không rõ.”
Akaishi dẫn đầu, cả hai bắt đầu đi.
“Đi thành hàng dọc thế này trông như game ấy nhỉ?”
“Game cổ lắm rồi ấy.”
Kureishi sánh bước bên cạnh Akaishi.
“Hết xe buýt rồi, nên mình đi bộ về nhà thôi.”
“Rõ thưa sếp!”
“Hơi xa đấy, chịu khó nhé.”
“Vô tư đi~.”
Cười toe toét, Kureishi nắm lấy tay Akaishi.
“Trời lạnh thế này, mà hai đứa đi cùng nhau thấy ấm hẳn lên nhỉ?”
Kureishi nép sát vào người Akaishi.
“Nghe như slogan cho đám cưới vậy.”
“Slogan là gì? Cây đậu à?”
“Giống như câu khẩu hiệu trên quảng cáo cho đám cưới ấy.”
“Cưới nhau không?”
Kureishi ngước mắt lên nhìn Akaishi.
“Chắc là chưa được, tớ vẫn chưa hiểu rõ về cậu mà. Chuyện đó để sau này đi.”
“Thế à.”
Nắm tay nhau, cả hai cùng bước về nhà dưới bầu trời đêm lạnh giá.


3 Bình luận