Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau

Chương 467: Bạn có thích chuyến du lịch tốt nghiệp cấp ba không? (2)

1 Bình luận - Độ dài: 1,585 từ - Cập nhật:

"Khoan đã nào, mọi người."

Ngay khi cả nhóm vừa bắt đầu cất bước tham quan Hokkaido, Takanashi đã lên tiếng.

"Tôi có người muốn giới thiệu."

"Hả?"

Takanashi liếc mắt về phía sau.

"Tôi vẫn luôn chờ đợi các vị, thưa mọi người."

Ở cuối tầm mắt của Takanashi, Nasu trong bộ đồng phục hầu gái quen thuộc, đang cúi chào với phong thái thường ngày, hiện ra ở đó.

"Chị Nasu?"

Akaishi buột miệng.

"Tôi nghĩ nếu chỉ có các em học sinh cấp ba thôi thì sẽ không yên tâm cho lắm."

"Là tớ gọi chị ấy đến đấy."

Nasu với những cử chỉ duyên dáng và tinh tế như mọi khi, tiến lại gần nhóm của Akaishi.

"Lâu rồi không gặp, mọi người."

"Lâu rồi không gặp chị ạ."

Nasu cúi đầu thật sâu.

"Có chị Nasu ở đây rồi thì đâu cần đến senpai nữa nhỉ?"

"Này cậu kia."

Miichi huých nhẹ vào người Akaishi.

"Dù gì chị Nasu cũng là người lớn đàng hoàng mà――"

"Cậu Akaishi?"

Nasu lườm Akaishi bằng ánh mắt long lên sòng sọc.

"Dù sao thì chị Nasu cũng ngót nghét ba..."

"Cậu Akaishi?"

Nasu tiến lại gần, gây áp lực lên Akaishi.

"Cậu không biết phép lịch sự tối thiểu là không được hỏi cân nặng và tuổi tác của phụ nữ hay sao?"

"...Em xin lỗi."

Akaishi đành chịu thua trước áp lực của Nasu và câm nín.

"Nhưng người ta vẫn nói ở tuổi nào cũng có thể tỏa sáng mà chị."

"Đó là câu mà chỉ những người đang thực sự tỏa sáng mới được quyền nói."

"Em thấy chị Nasu cũng đủ tỏa sáng rồi mà."

"Ôi chà."

Nasu đưa tay lên má.

"Cậu Akaishi cũng dẻo miệng, biết cách dỗ dành phụ nữ ghê nhỉ?"

"Ha ha ha."

Cậu quyết định giấu nhẹm chuyện mình đang cố nịnh nọt cho Nasu nguôi giận.

"Từ giờ người hầu riêng của tôi cũng sẽ tham gia nhé, mọi người thấy được không?"

"Được thôi~"

"Vâng ạ."

"Cậu không cần phải khách sáo thế đâu mà~"

Cả nhóm đồng thanh hưởng ứng đề nghị của Takanashi.

"Người hầu riêng..."

Akaishi nhìn sang Nasu.

Nasu đang ưỡn ngực đầy tự hào.

"Tôi sẽ cố hết sức để không làm phiền mọi người."

Nasu lại một lần nữa cúi đầu.

"Vậy đi thôi nào mọi người. Bắt đầu công cuộc khám phá Hokkaido thôi."

"““Yeahhh!!”””

Cả nhóm bắt đầu chuyến tham quan Hokkaido.

"Đến đây thì đầu tiên phải là ăn vặt chứ!"

Sau vài chục phút lắc lư trên tàu, cả nhóm đã đến một điểm tham quan nổi tiếng với các hàng quán ăn vặt.

Nơi đây từng là một thương cảng sầm uất, nhưng giờ còn có một vai trò khác là địa điểm du lịch, và tại đó, nhóm Akaishi vừa tham quan vừa thỏa thích ăn uống.

"Tối nay chúng ta sẽ ở lại đây. Mọi người sẽ quay lại, nhưng trước mắt cứ tự do khám phá nhé."

"““Vâng~!”””

Uemugi, người khởi xướng chuyến đi, ra hiệu cho mọi người tự do hoạt động.

Akaishi cũng không ngoại lệ, một mình dạo quanh các điểm tham quan.

"Yuuto!"

Sendou nhanh nhẹn chạy đến chỗ Akaishi, lúc này đang một mình ngắm nghía những món đồ lưu niệm chẳng rõ công dụng.

"Ừ."

Akaishi đáp lại mà chẳng buồn liếc nhìn Sendou.

"Yuuto lạnh lùng quá đi."

"Tớ trước giờ vẫn vậy mà."

"Tớ biết, nhưng mà..."

Sendou cũng đứng sau lưng Akaishi ngắm nghía đồ lưu niệm.

"Cậu muốn mua gì không?"

"Chắc là cái này."

Akaishi dừng lại trước một chiếc bút thủy tinh.

"Bút thủy tinh..."

"Đẹp thật."

"Cậu khen tớ à?"

"Hôm nay cậu tăng động quá đấy..."

Akaishi cười gượng.

"Đẹp thật nhỉ?"

"Ừ."

"..."

Akaishi lặng ngắm chiếc bút thủy tinh một lúc lâu.

"Cậu thích mấy thứ này à?"

"Tớ thích những thứ đẹp đẽ."

"Hể~, bất ngờ ghê. Tớ cứ tưởng cậu thích mấy thứ bẩn thỉu hay nguy hiểm cơ."

"Trong mắt cậu tớ là người thế nào vậy hả."

Ngắm nghía một hồi, Akaishi rời khỏi khu bán đồ lưu niệm.

"Kỳ thi."

Sendou đột ngột bắt đầu câu chuyện.

"Ngày công bố kết quả, cậu đi xem cùng tớ được không?"

"...Hả?"

Sendou nói, mắt vẫn tránh không nhìn thẳng vào Akaishi.

Trước lời đề nghị bất ngờ, Akaishi đứng hình mất một lúc.

Vì lý do nếu có người trượt thì sẽ rất khó xử, Akaishi đã đi xem kết quả thi đợt một cùng với Miichi.

Cảm giác khó xử này với Sendou cũng không phải ngoại lệ, và bản thân Akaishi cũng chẳng hề hào hứng.

"Không được... à?"

Sendou liếc mắt nhìn Akaishi.

Akaishi vẫn đứng sững đó với vẻ mặt bối rối.

"A, a ha ha, kh-không được thì thôi, không sao đâu! Xin lỗi nhé, tớ đã nói một điều khó xử rồi."

Sendou cố nặn ra một nụ cười.

"X-xin lỗi nhé, đã nói điều kỳ quặc! Cậu quên chuyện vừa rồi đi nhé! Dù gì cũng là chuyến du lịch tốt nghiệp mà, chúng ta hãy vui vẻ lên!"

Sendou chạy lướt qua trước mặt Akaishi.

"Không."

Akaishi ngẩng mặt lên.

"Tớ hiểu rồi. Được thôi."

Dù chẳng hứng thú gì, nhưng cậu không hề có ý định khiến Sendou phải buồn bã như vậy.

"A..."

Sendou tròn xoe mắt.

"Nếu tớ trượt thì, cậu an ủi tớ một chút, được không?"

"...Ừ."

Có lẽ, Sendou đã trượt thật rồi.

Vốn dĩ học lực của cô đã khó vào được trường đó, nói gì đến kỳ thi đợt sau với tỷ lệ chọi còn cao hơn rất nhiều.

Chắc hẳn chính cô cũng nhận thức được điều đó. Có lẽ cậu sẽ chỉ đi cùng Sendou để xác nhận một sự thật đã biết trước.

"..."

Nhưng, vậy cũng được.

"Mong là cậu sẽ đỗ."

Akaishi dịu dàng mỉm cười.

"...Ừ nhỉ?"

He he, Sendou cũng cười đáp lại.

-----------

"Yo yo yo, vui không hả, đàn em?"

Sau khi rời khỏi khu bán đồ lưu niệm và nhập hội cùng mọi người, Akaishi được Miichi bắt chuyện.

"À, chào chị."

"Không phải chỉ 'chào chị' suông thế đâu."

Miichi gõ nhẹ một cái vào đầu Akaishi.

"Chị thấy có bán xiên nướng nên chúng ta cùng ăn nhé, đàn em."

"A, em cảm ơn."

Akaishi nhận xiên nướng từ Miichi.

"Chà, ngại quá đi, là đàn chị mà lại cứ lẽo đẽo theo thế này. Sợ làm mọi người phải bận tâm nên bình thường chị toàn đi chung với chị Mayumi thôi."

"Chị Mayumi..."

Akaishi nhìn sang, thấy Nasu đang đứng cạnh Miichi.

Bắt gặp ánh mắt của Akaishi, Nasu khẽ cúi đầu chào.

Akaishi không khỏi thán phục Miichi vì đã thân thiết được với Nasu từ lúc nào không hay.

"Chị cũng chẳng có ai để nói chuyện, nên quan tâm đàn chị một chút đi chứ, đàn em."

"Dù sao lên đại học mình vẫn gặp nhau mà, có sao đâu chị."

"Hừm~"

Miichi đưa ngón tay lên môi.

"Mà, cũng đúng nhỉ? Lên đại học chúng ta vẫn sẽ gặp nhau. Với lại, đây là chuyến du lịch tốt nghiệp của các em mà."

Chị đây sẽ lùi lại một bước để tự mình tận hưởng chuyến đi, Miichi nói rồi lùi ra xa khỏi Akaishi.

"Vui vẻ nhé, đàn em."

"Ơ... à, vâng."

Bị Miichi bất ngờ giữ khoảng cách, Akaishi có chút sững sờ.

"Lên đại học rồi chúng mình lại đi chơi nhé."

"...Vâng ạ."

Miichi mỉm cười vẫy tay. Akaishi cũng vẫy tay chào lại.

Khi bước vào đại học, việc giữ liên lạc với phần lớn những người đang có mặt trong chuyến đi này sẽ trở nên khó khăn.

"Đúng là nên tranh thủ nói chuyện nhiều hơn với những người sắp chuyển đi học ở xa," đến giờ Akaishi mới nhận ra điều đó.

"Akaishi, Akaishi."

"Hửm."

Uemugi, hai tay cầm hai cây kem ốc quế, chạy lại chỗ Akaishi.

"Akaishi!"

"...Gì thế?"

Uemugi chìa hai tay ra trước mặt Akaishi.

"Cho cậu một miếng này, được đó."

"Cho tớ?"

Uemugi xoay xoay cây kem.

Trên cây kem, có rắc cả lá vàng.

"Ăn đi."

"Đùa nhau à..."

Akaishi tái mặt.

"Uemugi, cuối cùng cậu cũng có được trái tim con người rồi à?"

"Tớ có trái tim con người từ đầu rồi."

"Cuối cùng cậu cũng học được hành vi cao cả của loài người là chia sẻ thức ăn với đồng loại rồi nhỉ?"

"Tớ đã làm được từ đầu rồi!"

Nhanh lên, nó chảy mất bây giờ, Uemugi nói, giọng như sắp mếu.

"Lá vàng này ăn được thật chứ?"

"Ăn được, nhanh lên!"

Mồ~, Uemugi giậm chân bình bịch, hối thúc Akaishi.

"Ăn xong rồi không phải cậu bảo đây là đồ chơi đấy chứ."

"Nhanh lên~!!"

Mồ, Uemugi nói với vẻ mặt sắp khóc.

"Vậy tớ không khách sáo nhé."

Akaishi nếm thử miếng kem ốc quế dát vàng.

"Thế nào?"

"Cảm giác như vừa được cộng thêm điểm kinh nghiệm vậy."

"Thôi, chẳng hiểu gì cả!"

Kệ cậu, Uemugi nói rồi bỏ đi.

"Kem ốc quế!"

Và rồi Uemugi chạy đi chia kem cho Suda.

"Mọi người đều đang trưởng thành nhỉ, từng chút một."

Vừa cảm động trước việc Uemugi biết chia sẻ đồ ăn, cậu vừa chìm trong dòng cảm xúc rằng mọi người đều đang dần trưởng thành.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

cảm ơn trans.
Xem thêm