Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau

Chương 461: Bạn có thích quyết đấu không? (3)

2 Bình luận - Độ dài: 1,351 từ - Cập nhật:

“Chậc.”

Để Akaishi chạy thoát ở khu phố mua sắm, Sakurai bực bội tặc lưỡi.

“Mẹ kiếp, cái thằng đó…”

Gương mặt Sakurai hằn lên vẻ căm ghét khi len lỏi qua những con hẻm phía sau khu phố. Cậu ta đi vào một con đường vắng vẻ, và không còn ai để ý đến cậu nữa.

Sau khi băng qua đại lộ, Sakurai rẽ vào một con hẻm có nhiều quán nhậu.

“Xử lý mấy vụ này ngon lành là phải có mẹo cả đấy.”

“Cậu có biết cái gì là quan trọng nhất trong công việc không?”

“Này, ông Oobayashi ấy… hình như là…?”

“Biết mà~. Ông Oobayashi đúng là có gì đó đáng sợ nhỉ?”

“Lúc lão đột nhiên phán câu ‘Tôi làm được’ nghe mắc cười ghê.”

“Biết mà~.”

Sakurai lê bước qua con hẻm vắng người. Thỉnh thoảng, tiếng nói chuyện của người lớn lại vọng ra từ mấy quán rượu.

“Chậc.”

Sakurai lại tặc lưỡi. Vừa để sổng mất Akaishi, những tiếng cười nói vui vẻ từ quán rượu càng làm cậu thêm ngứa tai.

Tâm trạng bực dọc, Sakurai bước đi với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Khi cậu chuẩn bị đi hết con hẻm tối tăm vắng vẻ, một giọng nói còn khó chịu hơn thế xuyên thủng màng nhĩ Sakurai.

“Vợ tao ấy à, đúng là một bà vợ chẳng được cái tích sự gì sất.”

Một giọng nói khàn đặc vọng ra từ trong quán nhậu. Từ một quán rượu trông như một nơi ẩn náu, giọng của gã đàn ông càng vang lên rõ mồn một. Âm thanh phát ra từ bộ bàn ghế kê lấn ra đường khiến Sakurai cảm thấy cực kỳ khó chịu.

“Rốt cuộc là đã có chuyện gì thế sếp.”

“Chà, vợ tao đúng là chẳng biết làm cái quái gì cả. Vợ tao là một người vợ bỏ đi.”

““Ha ha ha ha ha ha ha ha ha””

Hai gã đàn ông lấy chuyện than phiền và chê bai làm mồi nhắm, cùng nhau nốc rượu. Trông qua là biết mối quan hệ sếp-lính. Bộ bàn ghế của quán kê lấn ra ngoài, chắn mất lối đi của Sakurai.

“Cơm thì nấu dở tệ, có hôm về nhà thấy cả ngày nó chẳng làm gì, trưa thì đi ăn nhà hàng sang chảnh, chẳng lẽ không có tí ý định nào làm gì đó vì dân công sở như chúng ta hay sao cơ chứ.”

“À~, thế thì tệ quá sếp ạ. Phải ăn cơm dở thì đúng là cả ngày mất hết tinh thần làm việc luôn.”

“Chà, không hiểu sao ngày nào cũng nấu mà tay nghề chẳng khá lên tí nào nhỉ?”

“Hay là bà xã ghét sếp nên cố tình nấu đồ ăn dở đấy ạ?”

“Gà ha ha ha ha, chắc chắn rồi. Có lần nó còn cho cả đồ ăn tao dị ứng vào nữa cơ. Có khi con mụ đó định giết tao thật cũng nên. Ở với nhau cả chục, hai chục năm trời mà đến cả dị ứng của chồng cũng không biết, thật không tài nào hiểu nổi.”

“Sếp đang bị ám sát mười mươi còn gì. Nếu sếp có mệnh hệ gì, em sẽ nhặt xương cho sếp.”

“Biết đâu nó định nhắm vào tiền bảo hiểm!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha”

“Gahaha,” hai gã đàn ông cười phá lên.

Lúc này là chín giờ tối, hơi sớm để gọi là đêm khuya, nhưng hai người họ đã say mèm. Tiếng cười tục tĩu của hai gã đàn ông khiến Sakurai bực tức đến tận xương tủy.

“Vợ tao mà xinh xắn một chút thì còn châm chước được. Giờ thì niềm vui duy nhất chỉ còn là mỗi ngày ngắm mấy cô diễn viên trên TV thôi, hết!”

“Ha ha ha ha ha. Sếp yêu thương chị nhà thêm chút nữa đi chứ ạ. Dù gì hai người cũng là vợ chồng mà.”

“Làm sao mà yêu thương nổi một đứa đang muốn giết mình cơ chứ.”

Gã đàn ông béo ị, thân hình trông rõ là thiếu lành mạnh, rít một hơi thuốc.

“Tao đi vệ sinh một lát.”

“A, vâng sếp.”

Ngay khi gã đàn ông vừa đứng dậy khỏi ghế,

“Ối ối ối――!”

“……!”

Vừa say vừa béo, gã đàn ông lảo đảo mất thăng bằng, rồi ngã chồm lên người Sakurai đang định đi ngang qua.

“Ái da… Xin lỗi nhé.”

Gã đàn ông xin lỗi Sakurai qua quýt rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.

“Này.”

Sakurai siết chặt nắm đấm, lườm theo gã đàn ông đang quay lưng bỏ đi.

“Tao bảo đợi đã, mày điếc à!”

“Oái――!”

Sakurai lao tới húc thẳng vào lưng gã đàn ông. Dù gã nặng cân hơn, nhưng bị tấn công bất ngờ từ phía sau, gã đàn ông loạng choạng rồi ngã sấp mặt về phía trước.

“Mày làm cái quái gì thế, thằng ranh con!”

“Va vào người khác mà đến một lời xin lỗi tử tế mày cũng không nói được à!”

“Này, này cậu kia!”

Sự bực tức tích tụ từ trận đối đầu với Akaishi khiến Sakurai càng thêm điên tiết. Sakurai túm lấy cổ áo gã đàn ông.

“Một thằng đến cả vợ mình còn không biết trân trọng thì đừng có ở đó mà lên mặt dạy đời!”

Sakurai đè lên người gã đàn ông vừa ngã. Sakurai cảm thấy chán ghét đến tột cùng gã đàn ông liên tục nói xấu vợ mình.

“Này này này này!”

Tên cấp dưới, thấy tình hình nghiêm trọng, vội lao vào cố kéo Sakurai ra.

“Mày là thằng nào! Ai đó!!”

Gã đàn ông, đột nhiên bị húc từ sau lưng rồi bị đè lên người, mặt cắt không còn một giọt máu vì kinh hoàng và sửng sốt. Gã la lên cầu cứu những người xung quanh.

“Cứ đi bêu rếu vợ mình như thế, mày thấy hay ho lắm à! Một thằng đến vợ mình còn không biết quý trọng thì đừng có vác cái mặt ra vẻ ta đây!”

Dù bị người khác kéo ra, Sakurai vẫn không buông cổ áo gã đàn ông.

“Ai đó, cứu với!!”

“Này này, quý khách!”

Từ phía trong quán, một nhân viên đeo tạp dề chạy ra.

“Xin đừng gây rối trong quán! Muốn đánh nhau thì ra ngoài kia!”

Những vị khách gần đó cũng đứng dậy, lùi ra xa khỏi Sakurai và những người khác.

“Ai đó gọi cảnh sát đi!”

“Mày chưa bao giờ nghĩ việc mình làm là sai trái, dù chỉ một lần à! Ở đây lải nhải say xỉn, làm vợ mày ở nhà phải buồn, mày thấy thỏa mãn lắm sao! Nói gì đi chứ!”

“Cảnh sát! Gọi cảnh sát đi!!”

“Xin đừng gây rối trong quán!”

“Sếp!”

Tiếng la hét gào khóc thảm thiết vang vọng khắp quán. Nhiều người đứng dậy khỏi ghế, định can ngăn Sakurai.

“Thằng này! Thằng này mới là đứa sai hoàn toàn, phải không!”

Sakurai bị mấy người đàn ông xúm vào giữ chặt và kéo ra.

“Một thằng như mày không thèm về nhà, suốt ngày chìm đắm trong rượu chè ở đây, thì có tư cách gì mà chê bai vợ mình hả! Nói gì đi chứ!”

“Thằng này bị gì vậy…”

Gã đàn ông bị Sakurai đè lên người lồm cồm đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần áo.

“Tự biết mình sai đi!”

Đó là lời dành cho gã đàn ông, hay dành cho Akaishi.

Gã đàn ông nhìn xuống Sakurai từ trên cao.

“Tự dưng nhảy vào gây sự với người khác, mày được dạy dỗ kiểu gì thế hả!”

Gã đàn ông tức giận, mặt đỏ bừng.

“Thật hết nói nổi… Bọn trẻ bây giờ đứa nào cũng thế này à. Bọn trẻ bây giờ hoàn toàn không biết kiên nhẫn là gì. Đất nước này đến hồi mạt vận rồi.”

“Buông ra! Chuyện chưa xong đâu!”

Vẫn bị những người đàn ông giữ chặt, Sakurai gào lên tại chỗ.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

đúng là thiểu năng
Xem thêm
Thôi rồi Sakurai, đời mi tới đây là hết
Xem thêm